"Vậy để ta tìm người đưa Du thái y đến,hi vọng có thể tìm ra được điều khuất tất bên trong"-trưởng công chúa nghe xong trầm ngâm,nàng phân phó ngay một cung nữ đi tìm Du thái y, đoạn lại đi tới kệ sách lục lọi đem ra một cuộn giấy da đưa cho An Nguyệt,ngồi xuống nói tiếp:
"Đây là một trong những bảo bối nho nhỏ của ta hồi còn ngao du giang hồ,vất vả lắm mới tập hợp hết lại được,chế tác bằng da ngựa chiến đấy.Bây giờ cũng xem như ta cũng không cần đến nó nữa,tấm bản đồ Tinh quốc này tặng lại cho muội.Bên trên đó có hệ thống lại những con đường,ngỏ ngách dù là nhỏ nhất của Tinh quốc,còn có những khách điếm quen thuộc và một số cửa hàng bán sách của ta.Ta đã phát lệnh tiếp khách,muội có thể tá túc lại bất cứ lúc nào,có yêu cầu gì cứ việc nói ra cho trưởng quầy,hoặc tiếp quản nơi đó luôn cũng được.Nếu muội gặp khó khăn phải viết thư cho ta biết ngay lập tức,thời gian này ta bận nhiều việc nên không thể đi cùng muội được."-Nàng cẩn thận dặn dò,nhắc đi nhắc lại An Nguyệt cần phải cẩn thận hết sức có thể,cô cũng đành phải nhận lấy tấm bản đồ kia,giở ra xem thì thắc mắt hỏi:
"Công chúa có phải ở bên ngoài gây ra ân oán giang hồ nên mới phải bỏ của chạy lấy người trở về hoàng cung gì đó hay không?tại sao những con đường này lại cẩn thận đánh dấu thế?Cửa hàng sách cũng nằm gần những phạm vi ngỏ đó,dễ dàng đào tẩu ngụy trang...
Trưởng công chúa nghe xong cứng người lại,quay qua nhìn nhìn chung quanh rồi ra hiệu cho An Nguyệt nói nhỏ lại một chút.Nàng có vẻ hơi lo lắng điều gì,dở khóc dở cười xong rồi thở dài,cuối cùng mới chịu thú nhận với cô:
"Qủa thật không thể qua đường con mắt tinh tường và tri thức thông tuệ của muội mà...Đúng là ta đã cố tình làm thế đã tạo ra điểm lợi lúc cần thiết.Thật ra cũng không phải gây thù chuốc oán gì...mà giang hồ là không thể không có oán được.Chuyện là hôm đó ta cảm thấy đói liên ghé qua một tửu lâu nổi tiếng trong võ lâm để thưởng thức mỹ vị.Không may là ta lỡ bỏ mất túi ngân lượng ở nhà,nên bị cho là ăn không,ăn quịt.Tất nhiên là ta đã rất tức giận,không thèm giải thích gì với tiểu nhị, đi tìm thẳng tên chủ quán đang tiếp khách quý gian phòng chữ Thiên mà trút giận,ta rút kiếm xông vào trước.Ai mà ngờ số ta lại bị con nhện chiếu,ăn đâu không ăn lại không xem kỹ ngày tìm trúng cái tửu lâu do tên cung chủ Sát cung đệ nhất giang hồ mở ra chiêu mộ nhân tài.Kết quả ta làm vỡ ngọc lưu ly xanh gia truyền nhà hắn,bị hắn với thuộc hạ đuổi theo khắp đầu đường ngõ xóm của Tinh quốc.Ta chịu không nổi nên mới chạy về hoàng cung..."-Trưởng công chúa khổ sở kể lại câu chuyện của mình,An Nguyệt không nhịn được ôm bụng mà bật cười,xua tan hết mọi mệt mỏi trong đầu:
"Hahaha,người ta bị công chúa quấy phá lúc tiếp khách mà không thủ tiêu luôn công chúa đã là may mắn lắm rồi.Người lại tiếp tục đi phá vỡ ngọc gia truyền nhà người ta,đường đường là một tổ chức đệ nhất giang hồ như vậy lại vừa mất uy tín,còn mất luôn tín vật thì người ta không tức mới là lạ,hắn cho người đuổi theo thôi là rất lịch sự đó,nếu là muội muội sẽ truy nã khắp chốn võ lâm luôn..."
"Lịch sự cái gia gia nhà muội...Hắn ta rõ ràng là có ý đồ còn kinh khủng hơn nữa.Trong gia tộc của hắn trước giờ có một tục lệ vô cùng khác người:Cứ mỗi đời nữ xưng danh buộc phải ném tú cầu ngược để tìm phu quân,còn nếu là nam nối nghiệp sẽ tạo ra riêng cho mình một miếng ngọc bội lưu ly...nếu như hắn tình cờ gặp phải nữ nhân nào ,phải đưa nó cho nàng đập bể,nếu được nhất định phải lấy làm phu nhân.Miếng ngọc đó tinh luyện chắc chắn,nên họa may mới có 1 người làm vỡ...thế mà họ dám bảo chính là duyên trời định...Ta cũng chỉ lỡ tay một chút...không ngờ liền trở thành cung chủ phu nhân trong mắt bọn họ,bị truy bắt để đem về làm lễ thành thân.Muội còn bảo đám biến thái đó tốt lành nữa!..."-Trưởng công chúa nhăn mặt trả lời cô,thập phần không vui.An Nguyệt chỉ biết ngơ ra...cô cũng không ngờ thời đại này lại còn mấy chuyện kì quái như vậy...cái gì mà duyên trời chứ?
"Vậy công chúa định giải quyết như thế nào?Cũng đâu thể trốn tránh thế này mãi được?Nó sẽ rất ảnh hưởng đến cuộc sống của người đó,chi bằng cứ ra mặt nói không đồng ý đi"
"Đâu có được...trong giới võ lâm thì lời hứa và gia huấn là thứ quan trọng bật nhất,không giữ được hai thứ đó tức là phản bội lại người trong giang hồ.Mà ta đứng ra gián tiếp làm việc đó lại là kẻ đáng trách hơn nữa...huống chi hắn ta cũng là người rất...rất kinh khủng.Ta ...ta chỉ còn cách trốn chạy về đây thôi...mà muội cũng phải suy nghĩ chút chứ?Nếu ta không về đây thì làm sao bây giờ chúng ta có thể ngồi nói chuyện thế này được?"-Trưởng công chúa nhanh chóng giải thích,đến khúc nói về ai đó thì mặt đỏ lên,vội lảng tránh qua chuyện khác.An Nguyệt cười cười,xem ra nàng cũng có gì trong đó rồi đây...Nhưng mà đúng thật là kỳ lạ,trong nguyên tác trưởng công chúa chỉ là nhân vật được nhắc tới qua lời kể của một số nhân vật.Vậy mà khi cô xuất hiện ở đây lại trở thành nhân vật quan trọng,giúp cô trở về lại hiện đại...không lẽ tất cả đều chỉ vì một chữ gọi là "duyên" mơ hồ kia sao?
"Nương nương,tiểu thư...Nô tỉ về rồi đây,tha tội cho nô tì không thể mời được Du thái y.Hiện giờ ông ấy đang ở bên Mân Khôi các,xem mạch cho Giang mỹ nhân.Nô tì nghe đồn sáng nay Trang quý phi phạt quỳ nàng gần năm canh giờ,kết quả nàng ngất xỉu còn chạy máu rất nhiều,không biết là vô tình hay cô ý mà làm hại long bào nàng ta đang mang trong bụng.Hoàng thượng hiện vô cùng tức giận rồi,ngài nói sẽ phạt nặng Trang quý phi."-Cung nữ ban nãy được phân phó tìm thái y từ đâu chạy vào,khá hốt hoảng nói cho hai cô biết tình hình bên ngoài.An Nguyệt nghe xong biến sắc,vội vàng đứng lên:
"Em nói sao?Giang mỹ nhân có mang thai,do bị phạt nên sảy thai?"
"Dạ đúng,hoàng thượng còn..."
"Đi thôi...chúng ta phải đến Mân Khôi các kia ngay lập tức.Muội có linh cảm không tốt chút nào."-An Nguyệt vội kéo trưởng công chúa chạy đi,cảm giác kỳ lạ nào đó cứ không ngừng dâng lên...
An Nguyệt bất đắc dĩ phải để cho Minh Xuân vấn tóc mặc y phục vào.Trên đầu cô cắm không dưới tám cây trâm,y phục nhiều lớp vô cùng nóng nực.An Nguyệt thực chỉ muốn rủ hết tất cả mọi thứ trên người cô xuống nhưng khi quay sang bắt gặp ánh mắt của Minh Xuân đành ngậm miệng lại,không thốt ra được một lời nào nữa,ngoan ngoan đưa tay ra cho Thảo Nhu dẫn đường mà rời khỏi cung.Lúc tới nơi thì đã thấy chúng phi tần tụ tập gần như đầy đủ,bên ngoài có các cung nữ thái giám đứng len lén hóng chuyện.Cô tự chỉnh trang lại y phục sau đó nhập vào đám phi tần kia,quỳ xuống hành lễ:
"Chúng thần thiếp thỉnh an Trang quý phi nương nương,nương nương vạn phúc.''
Trang quý phi ngồi trên ghế đặt ở giữa phòng,hai ống tay áo dài che khuất đôi tay đặt trên thành ghế,bên cạnh là bốn cung nữ hầu hạ,phía sau còn rất nhiều người khác.Hôm nay nàng đặc biệt mặc cung trang bằng lụa thượng hạng màu vàng nhàn nhạt,thêu họa tiết hoa nở làm nổi bật vẻ nhu hoa nhưng khônh kém phần quý khí.Nàng đưa tay ra,nhẹ nhàng nói:
"Các muội muội không cần đa lễ ,mau đứng dậy hết đi.Người đâu,mau ban ghế rót trà "
Vừa nghe xong,các cung nữ đứng phía sau lần lượt tỏa ra đến bên cạnh ,trên tay cầm theo ghế gỗ và những khay trà làm bằng loại sứ xanh đặc chế,mơ hồ nhìn thấy những đường vân vô cùng tinh tế.Bình trà tỏa ra làn khói mỏng,mùi hương dịu dàng khoan khoái làm người ta có cảm giác phấn chấn,chỉ cần ngửi thôi cũng đủ để biết được giá trị liên thành của nó.An Nguyệt vốn là người yêu trà đạo,cô nhanh chóng lấy lại được cảm hứng của buổi sáng sớm,cầm ly trà lên vào môi mà nhấp một ngụm nhỏ.Nước vừa xuống cổ họng đã phát tán sự ấm áp,hương thơm lan tỏa khắp khoang miệng.
"Chắc các muội cũng đã đoán được ta tụ tập mọi người ở đây là vì chuyện hệ trọng gì.Điều thứ nhất,gần đây trong hậu cung có lời đồn đại không tốt về việc quỷ thần xuất hiện,làm ít nhiều kinh động thánh giá.Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc,người không thể đứng ra giải quyết những việc không đáng này.Vì thế trong các muội ai có cao kiến gì cứ việc đưa ra,chúng ta sẽ cùng nhau xem xét.Nếu ý kiến hay đương nhiên là sẽ có thưởng."-Giọng của Trang quý phi nhanh chóng thay đổi mang theo sự uy nghiêm và không hào hứng gì.Các phi tần ngồi bên dưới bắt đầu tụ lại xì xào bàn tán,trừ có An Nguyệt , Hiền phi và Giang hiền nghi vẫn ở yên tại chỗ.Cuối cùng có người lên tiếng:
"Nương nương,theo y của thần thiếp thì người nào gây gió thì chính người đó phải gặt bão.Người nào làm cho nữ quỷ kia sinh ra lòng oán hận thì nên tự gánh lấy.Vì sao phải để nhọc tâm trí và thân thể của nương nương được chứ?Muội nói như vậy tỉ bảo xem có đúng không...An quý tần?-Mũi tên vội chuyển hướng về phía An Nguyệt,cô cũng không có gì để mà ngạc nhiên cả.Về chuyện quỷ thần này thì chín phần những phi tần ngồi đây sẽ đổ hết tội lên đầu cô,thế nào cũng sẽ móc méo.An Nguyệt từ từ đặt ly trà trên tay xuống,chậm rãi đối đáp:
"Hàm tần,ta biết muội ở trong lòng vẫn còn đang canh cánh chuyện cũ.Nhưng chuyện đã qua rồi thì đừng nhắc lại làm gì cho nhọc công,huống hồ nữ quỷ kia bất quá cũng không có nói ra là kẻ nào đã hại nàng,chúng ta làm sao biết bấy giờ?Không lẽ muội bảo phải tra hỏi từng phi tử một hay sao?Hay là trực tiếp đi hỏi nữ quỷ kia?"-Hàm tần nói xong nãy giờ vẫn dưng dưng tự đắc nghe xong thì cứng người lại,xiết chặt khăn tay.Trong lòng nàng vô cùng tức tối,nhưng nàng cũng không thể làm gì được người kia đành ôm một bụng oán hận mà yên vị.Các phi tần ngồi bên cạnh thấy thế cũng im lặng,trong lòng lại kín đáo cười khinh thường.Nàng ta thật sự nghĩ chính mình là ai thế?còn tưởng mình hạ bệ được An quý tần nhanh chóng?Đúng là ngu ngốc!
Giang hiền nghi không nói gì mà chỉ nghe hết những lời bàn tán kia,lười nhác mà phẩm trà.Tuy khí chất của nàng không bằng Trang quý phi nhưng cũng đủ để cho những kẻ khác phải chịu cúi đầu .Sau khi nghe xong những lời kia,khuôn mặt phù dung của nàng khẽ co lại,mày liễu hơi nhướng lên một chút.Rèm mi đóng khép xuống rồi lại nâng cao lên.Cuối cùng nàng cũng mở miệng nói:
"Việc đó An quý tần nói rất đúng.Hàm tần,tại sao ta lại thấy muội như đang làm lãng phí thời gian của tất cả chúng ta?Những lời nói kia của muội không hề có chút căn cứ nào cả,muội đi nơi nào để buộc tội người khác chứ?Chuyện quỷ thần kia chỉ là do mỗi con người chúng ta tự tưởng tượng ra mà thôi.Muội muốn tuyên truyền mê tín hay sao?"-Giọng nói mười phần gợn sóng,cao giọng mỉa mai,Giang hiền nghi liếc mắt qua Hàm tần làm nàng ta sợ sệt.An Nguyệt bình tĩnh nhìn nàng,Giang hiền nghi kia đang nghĩ gì vậy?Muốn giúp cô sao?Nghe cũng thật nực cười!
"Được rồi các muội.Còn có ai có ý kiến gì nữa không?"-Trang quý phi không thật tâm chen vào giữa cuộc đấu đá ngầm của các cô.Cũng phải thôi ,chuyện đang đi theo hướng mà nàng ta không hề muốn chút nào.
"Nương nương,theo muội nghĩ thì chúng ta nên trích ra một khoảng ngân lượng nhỏ để mời một pháp sư về lập dàn trừ tà.Tuy thực chất không thể có tác dụng tốt nhưng lại trấn an được lòng người,dịu bớt phần nào những tin đồn thất thiệt kia đi.Còn biện pháp thật sự thì sẽ nghĩ cách sau,trước mắt phải làm như vậy đã."-Một giọng nói khá trong trẻo bất ngờ vang lên,mọi người đồng loạt nhìn về phía phát ra giọng nói kia.Đó là một vị chủ tử khá nhỏ tuổi,khuôn mặt còn trẻ con và y phục cũng đơn giản.An Nguyệt nheo nheo mắt nhìn nàng,ma mới à?
"Tốt tốt lắm,ý kiến rất hay.Người đâu,ban thưởng"-Trang quý phi mỉm cười , hai bàn tay khẽ vỗ vào nhau.An Nguyệt lại nhìn thấy bộ áo gấm kia thì hơi rùng mình,tự cười.Trang quý phi thật không có sáng tạo,cái trò này không thể thay đổi được à?Nếu nàng cứ nhàm chán lặp đi lặp lại như thế này thì cây kim giấu trong bọc sớm muộn gì cũng sẽ lòi ra mà thôi.
"Đoan dung hoa nói rất hay,chúng ta xem ra đã già rồi,những việc đơn giản như vậy cũng không thể nghĩ ra được.Hậu cung này cần đến những phi tử trẻ tuổi thông tuệ như muội.Cứ theo thế mà làm đi,việc còn lại chúng ta sẽ bàn sau.Quan trọng hơn là kỳ tuyển tú nữ cũng sắp tới rồi,Hiền phi...muội mới bình phục xong,thân thể còn yếu không thể làm chủ được.Thục phi thì vẫn còn lo chuyện trong gia đình...An quý tần,ta xét thấy muội hiểu lòng người,cũng có công trong nhiều việc.Chi bằng lần này muội cùng Giang hiền nghi và ta sẽ chủ trì.Các muội thấy ý ta như thế nào?"
"Chúng thần thiếp xin nghe theo lời nương nương"-Các phi tần không ai phản đối gì,đồng loạt quỳ xuống tạ lễ.An Nguyệt vui vẻ,cô còn đang lo không giúp được Tam vương gia,bây giờ thì ổn rồi...