An Nguyệt thức dậy vào lúc sáng sớm,cô có thể cảm nhận được đôi chút ánh sáng ấm áp tỏa ra từ vầng dương khuất sau những bức tường dày đặc đen tối,bên trong cũng không cóthắp bất cứ ngọn đèn nào để tỏa sáng.Mưa đã tạnh rồi,không biết quan cảnh bên ngoài kia như thế nào nhỉ?Cũng đã lâu rồi cô chưa được nhìn thấy khung cảnh bình yên sau cơn mưa,không biết có xuất hiện cầu vồng không nhỉ?-An Nguyệt nghĩ thầm.Kỳ quốc vốn là một quốc gia nóng bức ,rất hiếm khi gặp được một cơn mưa nên cô cũng đã quên mất rồi.An Nguyệt bước chân xuống mặt nền lạnh giá,cũng không mang giày thêu vào mà trực tiếp lần theo bóng tối bao trùm tìm ra đường đi,tìm ra cánh cửa lớn...Có khi nào khi cô mở cánh cửa này ra thì sẽ nhìn thấy ánh sáng chói mắt,rồi những dây kim tuyến,pháo hoa bùng nổ...mọi người mỉm cười nói tất cả chỉ là một giấc mơ phiêu lưu không?An Nguyệt thầm hy vọng,khẽ khàng đẩy cửa ra,không ngờ cánh cửa mở bung ra...Thân thể nhỏ bé của cô rơi vào vòng tay gần như đã quen thuộc, bế bổng lên đi về hướng ngược lại,quăng mạnh cô xuống giường.
"Nàng đang tìm cách rời khỏi nơi này sao?Nàng nghe tin Vũ Hiên đế trên đường đến đây nên mới gấp rút muốn trốn đi sao?Sốt ruột muốn nhìn thấy hắn?Nàng cứ yên tâm,ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt ...cho đến khi nàng tận mắt nhìn thấy ta tự tay mình giết chết hắn...báo thù cho hoàng muội đáng thương của ta...Nàng thích như vậy chứ?"-Hắn mỉm cười xoay người đè lên thân thể của An Nguyệt,ép cô vào bên trong.Ngón tay thon dài có lực vén tóc mai của cô ra sau vành tai rồi bắt đầu vuốt ve hai má ửng đỏ do sự lạnh giá.An Nguyệt không có bất cứ chống cự nào,để mặc hắn muốn làm gì thì làm...dù sao thân thể yếu ớt này của cô cũng không thể chống lại một nam nhân cao lớn tập luyện võ thuật lâu năm như hắn,chỉ tổ làm tăng thêm dục vọng của hắn mà thôi...Cuối cùng thấy động tác ngày càng quá đáng,An Nguyệt không nhịn nữa,mở miệng nói:
"Nếu như Vũ Hiên đế thật sự đã tới đây thì tại sao ngài không giết ta đi?Không phải ngài đã thực hiện được âm mưu của mình rồi sao?Từ khoảng khắc mà ta bước ra khỏi hoàng cung Kỳ quốc thì ta và hắn đã không còn bất cứ liên hệ gì nữa rồi,không còn là người của hậu cung nữa...giữ ta lại cũng chỉ là một sự vướng chân thôi,chi bằng giết ta đi...sau đó thả những người cạnh ta ra,đừng làm hại họ.Nếu ngài không làm thì ngài sẽ sai lầm rất lớn...Dù cho Vũ Hiên đế đứng trước mặt ta thì sao chứ?"
Cảnh Long đế lại bật cười,hắn nhìn người con gái phía dưới rồi bóp chặt cằm của cô mà kề vào sát hơn,đe dọa nói :
"Nàng cứ thử xem?Ta sẽ không để nàng chết sớm như vậy đâu...Nàng là đang định đùa giỡn với ta sao?Nàng vẫn còn yêu hắn rất nhiều,chỉ là nàng giận hắn đã lừa dối nàng thôi...thì sao chứ?Nàng chính là một mấu chốt quan trọng trong kế hoạch của ta,cũng là người duy nhất có thể làm cho Vũ Hiên đế rối loạn.Nàng bảo ta giết nàng?Ta càng không để cho nàng toại nguyện...Nhưng nếu nàng dám tự tử hay trốn khỏi nơi này thì đừng trách sao ta không nể giao tình trước kia.Ta chưa bao giờ nương ta với bất cứ kẻ nào,dù kẻ đó có là nữ nhân hay thậm chí là gia đình ta đi nữa.Bây giờ thì ngoan ngoãn một chút..."
An Nguyệt nghe xong thì hoảng sợ bắt đầu trở lại chống cự nhưng hắn đã dùng một tay để cố định hai tay của cô lên trên đỉnh đầu,ép cô phải nhận lấy những nụ hôn nóng bỏng không ngừng rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn,lau đi dòng nước mắt mặn chát của cô.Hắn ngày càng đi xuống cuối cùng dừng lại ở bờ môi của cô,bắt đầu ngậm lấy cánh môi phấn nộn không ngớt xâm chiếm,công thành đoạt đất dùng lưỡi dây dưa cuốn lấy vị ngọt ngào trong miệng An Nguyệt...tuy đây không phải lần đầu tiên cô bị như thế này...nhưng tên nam nhân này biết cách đốt lửa trong người cô lên,muốn cô hoàn toàn bị hắn điều khiển.An Nguyệt điên cuồng quẫy đạp mong thoát khỏi hắn nhưng cô làm sao có thể?Hơn nữa những ngày gần đây cô ăn rất ít,không có chút sức nào...Hai tay phía trên bắt đầu tuyệt vọng buông thõng xuống,hai chân thon dài mỏi như bị kìm chặt.Nụ hôn kéo dài quá sâu khiến cô mặt đỏ tim đập,thở hổn hển xụi lơ trong lòng người phía trên,mệt...
"Ngài điên rồi,buông ta ra...cứu...ưm"-An Nguyệt dùng chút sức lực cuối cùng hét lên nhưng lại phát hiện ra giọng mình khản đặc và mang theo tiếng rên rỉ.Cô lập tức cắn chặt răng lại...Lư Huy nhìn cô khổ sở chỉ cười lạnh,tiếp tục đưa tay xuống vuốt ve chiếc cổ trắng nõn của cô.Sau đó "xoẹt" một tiếng xé rách y phục cô đang mặc trên người và chiếc yếm mỏng không còn lại chút gì.Tiếng vải vóc rách đi làm hắn càng hưng phấn,bắt đầu xoa một bên khỏa tròn của An Nguyệt,cố tình trêu đùa anh đào nhỏ,ép buộc cô phải phát ra tiếng rên.
"A...a..ưm...mau buông ra...ta không muốn như vậy...ngài sẽ hối hận đó,mau dừng lại đi."-An Nguyệt khổ sở cầu xin...thân thể khỏa thân cảm nhận được cái lạnh không ngừng run lên...nếu hắn trực tiếp làm như thế này với cô thì sẽ không bao giờ được yên ổn đâu.
Bỏ mặt lời cảnh cáo van xin của cô,Cành Long đế tiếp tục hành hạ,bắt đầu tiến đến u cốc mê người của cô,nơi đã trở nên ẩm ướt.Hắn nắm hai chân của cô mạnh mẽ tách ra...
"Hoàng thượng...hoàng thượng,Vũ Hiên đế đã đến trước hoàng cung rồi.Ngài ấy muốn gặp người."-Một giọng nói bất ngờ vang lên ngắt lại động tác của Lư Huy.Hắn nhíu mày buông xuống,kéo cô ngồi dậy,nói:
"Xem ra lần này nàng gặp may mắn...nhưng sẽ không có lần sau đâu.Đến lúc ta đã giải quyết xong mọi việc thì nàng đừng hòng chống cự kéo dài.Bây giờ thì thay y phục rồi đi theo ta"
"Ngài muốn đưa ta đi đâu?Ta không đi..."-An Nguyệt rút người vào trong chăn che đi thân thể kiều mị.Cô không muốn gặp lại cái tên Vũ Hiên đế kia...nhất là khi cô lại thảm hại như thế này.
"Đi....hoặc là ta sẽ giết chết đám nô tì của nàng rồi mang xác lên núi làm thức ăn cho sói"...
TG :Còn một chương nữa là hết cổ đại rồi...các nàng quay lại văn án để hiểu rõ hơn chút nha.
"Nương nương,mời người xem qua một chút.Đây là bức họa vẽ khuôn mặt của các tú nữ sắp tới.Người thấy như thế nào ạ?"-Quế Chi cầm một khay đựng xấp giấy lớn,trên có vẽ qua rất nhiều nhan sắc khác nhau.An Nguyệt đặt ly trà thuốc trong tay xuống bàn,tiện tay cầm lên bức đầu tiên,xem qua một chút rồi cho nhận xét:
"Cũng không tệ lắm,có vẻ xinh xắn hiểu chuyện.Nhưng còn quá nhỏ...khoan,những bức vẽ này em chắc chắn là nhan sắc thật của các cung nữ kia chứ?-An Nguyệt tò mò hỏi lại,cô còn nhớ một mẩu chuyện về Vương Chiêu Quân.Nàng ta chỉ vì không đưa ngân lượng cho họa sư mà bị thêm vào một nốt ruồi,kết quả chính là bị giam lỏng trong hoàng cung,không được để mắt đến.Nhưng mỹ nhân vẫn cứ là mỹ nhân,cuối cùng nàng vẫn thoát ra được,còn trở thành một trong tứ đại mỹ nhân của Trung Quốc.Cô chỉ thắc mắc không biết họa sư ở nơi này có làm như thế không?
"Sao người lại hỏi em như vậy?Tất nhiên đây chính là nhan sắc thật của họ rồi.Chỉ là nếu muốn được vẽ chân dung như thế này phải trả cho họa sư một khoản ngân lượng không nhỏ,nên đa số những tú nữ khó khăn sẽ tự họa chân dung của mình để dâng lên.Đây chính là một trong những bức họa như vậy,người cảm thấy như thế nào?"-Quế Chi có vẻ ngạc nhiên trước câu hỏi của cô nhưng cũng nhanh chóng giải thích kỹ càng.Nàng còn quay sang một chồng giấy khác ở bên cạnh rút ra một bức họa nữa,đưa cho An Nguyệt xem để hiểu rõ ràng hơn.Cô nhận lấy,dùng bàn tay lướt nhẹ qua bề mặt giấy,quả thật độ mềm mại của nó kém hơn bình thường rất nhiều.Nhưng bất quá nét vẽ bên trên lại rất đặc sắc,uyển chuyển thanh mảnh,dấu bút dứt khoát rõ ràng ,thể hiện rằng người làm ra có tài hoa trời ban.Cô cười nhẹ,nghiêng đầu qua nhấp một ngụm trà nhỏ, hỏi:
"Tú nữ nào đã vẽ ra bức tranh này?Rất đặc biệt..thanh danh và gia thế của nàng như thế nào?"
"Hồi bẩm nương nương,bức họa này là bức tự họa của Vi My Uyển,năm nay vừa tròn mười sáu tuổi,trưởng nữ của Vi viên ngoại.Nhà nàng còn có một muội muội và một đệ đệ,từ nhỏ đã được xưng tụng là một trong những tài nữ bậc nhất Kỳ quốc này."-Quế Chi nhanh chóng đáp lại thật nhanh,giống như đã thuộc lòng hết lý lịch của tất cả tú nữ.
"Vi viên ngoại?Nếu ta không nhầm thì chức quan này bổng lộc cũng không phải tệ,tại sao nhà lại bần cùng đến mức không thể mua được một tờ giấy như thế này?Hắn bị phạt bổng lộc hay sao?"-An Nguyệt chống cằm nhàm chán nghe tiểu nha đầu Quế Chi nói qua nói lại,cuối cùng nghe được chữ Vi viên ngoại thì lười biếng mở mắt hạnh ra.Vai hơi nâng lên,người nhỏm cao một chút...Vậy thì ra Vi My Uyển này chính là người tam vương gia kia thầm thương trộm nhớ sao?Xem ra lai lịch cũng không khó khăn lắm,còn là một kỳ nữ...thật chả trách khiến cho tên hoa hoa công tử kia tâm xuân nhộn nhạo.Nếu cô không nghĩ cách vác đem về cũng thật uổng phí!
"Nương nương,mọi chuyện không phải như người suy nghĩ đâu, Vi viên ngoại trước giờ rất nổi danh là người tài giỏi thương yêu dân chúng,không bao giờ theo phe của bọn ô quan.Phủ của ông ấy hiện nay đang ở nơi có vùng bị hạn hán thiên tai,trước khi ngân khố và lương thực của triều đình được mang đến để cứu trợ thì gia đình ông ấy đã tiêu tốn gần hết tài sản để giúp đỡ bá tánh.Cho nên đến bây giờ thì trong quý phủ cũng không còn bao nhiêu ngân lượng,phải tiết kiệm để qua ngày.Thật may mắn là hoàng thượng biết tin đã cho người đến tuyên dương và ban thưởng hậu hĩnh,còn tăng bổng lộc nữa."
"À à thì ra tất cả mọi chuyện là như thế à?Lòng vòng quanh co sau cùng cũng trở về lại tên Vũ Hiên đế kia...đi tìm thêm người vào đây thay y phục cho ta,ta muốn rời khỏi cung một lát,nhớ chọn loại có cổ kín đáo một chút"-An Nguyệt quyết định chủ ý xong bèn phân công cho Quế Chi, còn bản thân tự gấp bức họa lại đặt sẵn trên bàn.Lúc xong xuôi quay sang thấy nha đầu bên cạnh vẫn còn đang đứng tại chỗ nhìn cô,liền không vui:
"Em còn đứng đó làm gì nữa..mau mau một chút,ta có việc gấp phải bàn bạc"
"Nương nương...em nói người nghe...không phải người đi ra ngoài là vì lại muốn đến gặp Phó tể tướng hay tam vương gia nữa chứ?Hoàng thượng e là sau khi bàn bạc công việc triều chính với các vị đại nhân xong sẽ ghé Như Nguyệt các nữa,lúc đó...chúng em phải làm sao đây...người thật sự muốn cãi lệnh ngài ấy sao ?Vạn nhất không nên đâu..."
"Ta nói với em là muốn đến gặp hai người đó khi nào chứ?Cái con bé này,ta phải phạt em mới được...gọi mọi người đến rồi đi quét sân ngay lập tức,nếu không làm đàng hoàng không được ăn cơm,ta sẽ đích thân đi kiểm tra.Từ lần sau không được nói ra nữa,không may hắn nghe được thì sao?"-An Nguyệt nghe được những lời kia liền sặt trà nóng trong miệng,hai má bắt đầu nóng lên,đầu bốc khói,trán đầy vệt đen tức giận quay sang kẻ chủ mưu kia.Đúng là dao cô ở cái nơi này dung túng mấy nha đầu này lắm rồi,không phạt không được mà!...Sau hồi lâu ,Quế Chi thút thít đi ra ngoài,không dám nhìn lại cô nữa.An Nguyệt tiếp tục thưởng thức trà ngon.
"Các em nhớ chuẩn bị mọi thứ theo ghi chép này,không được thay thế.Khi nào ta trở về thì phải báo cáo lại đấy."-An Nguyệt dặn dò kỹ lưỡng mọi việc xong mới rời bước quay đi,một mạch đến thẳng chỗ hẹn với trưởng công chúa và Hiền phi.