"Hôm nay thật là một ngày hoàng đạo,không biết ngọn gió nào đã đưa Vũ Hiên đế đến đây thế?Còn đem theo cả quân đội nữa à.Trẫm nhớ hôm nay cũng không phải là sinh thần hay ngày giỗ của hoàng muội trẫm mà.Hà cớ gì phải để ngài lặn lội đến đây thế?Trẫm còn chưa có đưa người ra đón tiếp,thất lễ,thất lễ rồi,trẫm còn phải lo chuyện với cung phi của trẫm nữa...mong Vũ Hiên đế không để bụng...Người đâu,mau chuẩn bị tiệc rượu,nào..."-Cảnh Long đế cười như không cười ngồi trên ngai vàng,nửa thật nửa trêu ngươi nhìn người đang đứng trước mặt hắn,đáy mắt hiện lên sát ý,bàn tay nắm lấy ly rượu ngọc cũng đang siết chặt lại.Hắn tựa người về phía sau chờ đợi hành động tiếp theo của Vũ Hiên đế...Cuối cùng người phía dưới bỗng nhiên ngước lên,thâm trầm trả lời...giọng có vẻ khàn:
"Ta không cần bất cứtiệc tùng nào cả...Cảnh Long đế,lần đó ta cũng là người có lỗi khi đã không bảo vệ được Xuân tần...Nhưng dù sao những thứ đó cũng chỉ là chuyện quá khứ,nàng ấy dù sao cũng đã đi rồi,còn có thể làm được gì nữa ?.Còn chuyện bây giờ chính là bây giờ,nếu ngươi thật sư oán ta thì hãy bước ra để đấu một trận như hai nam nhân thực thụ đi...hà cớ gì ngươi phải đi bắt cóc một nữ nhân như thế chứ?Mau thả nàng ra!"
Cảnh Long đế ngồi ở phía trên bậc cười,bước xuống từ trên ghế rồng,quăng đổ ly rượu trên tay mình.Hắn tiến đến gần hơn một chút,vỗ hai lòng bàn tay vào nhau,nói:
"Khá khen cho câu chuyện của quá khứ,nhưng đáng tiếc ta không hề nghĩ như vậy.Vũ Hiên đế,người nói thử xem nếu như ta bỏ qua thì ai sẽ bỏ qua cho hoàng muội của ta?Chính ngươi đã hại chết nó,ngươi chỉ xem nó là một quân cờ trên bàn cờ thống nhất Kỳ quốc của ngươi.Bây giờ ta sẽ bắt ngươi phải trả lại gấp đôi những thứ gì ngươi đã làm ta mất đi...ta sẽ cho ngươi mất hết tất cả,và nữ nhân mà ngươi yêu nhất chính là một trong số đó...Mau đưa người ra đây.''
Từ phía sau tấm phản che khuất,hai tên lính dẫn theo một nữ nhân đi ra ngoài.Nàng có suối tóc dài mượt , dáng người yểu điệu uyển chuyển nhưng lại khá gầy yếu , làn da vốn trắng bây giờ lại càng trắng nhợt nhạt.Khuôn mặt xinh đẹp cũng hóp lại không ít,dáng vẻ yếu ớt run rẩy như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào.Nàng cuối gầm mặt như chán ghét không muốn nhìn thấy người đang đứng,cũng không nói ra được lời nào...An Nguyệt cô không muốn nhìn thấy tên Vũ Hiên đó một lần nữa,hắn ta không những thờ ơvới cô mà còn làm biết bao nhiêu cung phi khác phải đau khổ...cô cảm thấy xót cho những cung phi đã chết trong hậu cung kia,cho dù các nàng có thật sự ác độc thì cũng chỉ là vị muốn nhận lấy chút sủng hạnh từ đế vương mà thôi...Nhưng sao cô không thể kìm lòng được,tim đập nhanh,nước mắt như những hạt ngọc rơi dài trên má.
Vũ Hiên đế cứng đờ lại khi nhìn thấy người trước mặt.Hắn nhìn nàng hồi lâu,có ai biết rằng những đốt tay phía dưới đã siết chặt lại,đâm đến tận xương tủy.Hắn đưa tay ra,định bước đến thì đã bị Cảnh Long đế chặn lại,hắn ôm An Nguyệt vào bên trong lòng,tránh xa mọi cử động của Kỳ Nhật.Hắn cố tình hướng ánh mắt thách thức về phía Vũ Hiên đế,đoạn lại đặt An Nguyệt ngồi lên chiếc ghế bên cạnh,để nàng tựa vào phía sau rồi vỗ tay ba tiếng.Lập tức lại có một đoàn người xuất hiện,mang đặt một chiếc bàn dài lên trước,trên bàn là những chén lưu ly nhỏ khác nhau có đầy rượu...
"Ngươi lại định bày trò gì?Ta không có thời gian ở đây chơi trò ngâm thi uống rượi cùng ngươi.Mau trả nàng lại cho ta"-Vũ Hiên đế nhíu mày nhìn khung cảnh bày ra trước mắt.Nhưng cũng không còn tâm trí nào nữa,một lòng hướng về người con gái ngồi ở trên kia.
"Ngươi phải bình tĩnh...hay cho một cảnh chàng có ý thiếp có tình... nhất định ngươi sẽ thích trò chơi này của ta.Luật lệ lần này là vô cùng đơn giản.Chúng ta lần lượt cùng nhau chọn lấy ba chén lưu ly ở đây đưa cho An sung viên uống.Trong này ta đã cho người đã trộn lẫn rượu kịch độc và rượu thượng hạng...tất nhiên rượu kịch độc nhiều hơn loại rượu tầm thường kia.Ta sẽ để ngươi nếm trải qua nỗi đau tự tay hại hết người mình yêu thương,dùng mạng của nàng ta để đổi lại mạng hoàng muội của ta.Còn nếu như cả ba ly mà ngươi đều chọn đúng rượu không độc,ta sẽ để cả hai an toàn rời khỏi nơi đây.Mối giao tình của hai nước sẽ trở lại như cũ.Ngươi hãy lựa chọn cẩn thận một chút,lúc nàng mạng sống của nàng đều nằm trong tay ngươi đó...ha ha ha"-Cảnh Long đế lên tiếng giải thích cho trò chơi của hắn,nhìn cảm xúc của An Nguyệt mà mỉa mai...thấy côkhông nói gì mà vẫn cúi gầm mặt che đi nước mắt.Hắn bắt đầu đi xuống theo dọc chiếc bàn tìm ra một ly rượu đưa cho cô.An Nguyệt không chần chừ nhận lấy uống cạn...nếu cô có thể thoát khỏi cảnh này,cô hoàn toàn sẽ đồng ý nhận lấy cái chết!
Nhưng lại không có bất cứ gì xảy ra,tiếp tục ly rượu của Vũ Hiên đế được đưa đến...rồi cứ nối tiếp nối tiếp như vậy...Cuối cùng cũng đến ly rượu quyết định của Vũ Hiên đế,nói cho hắn biết hắn có thể đưa An Nguyệt rời khỏi nơi này không.Bất chợt An Nguyệt quyết định ngước lên nhìn hắn...nếu như lần này cô thực sự chết đi thì không hiểu sao trái tim của cô cứ thúc giục muốn nhìn thấy khuôn mặt của hắn...Nhưng tại sao hắn lại tiều tụy thế kia?Hai mắt đỏ ngầu,khuôn mặt lạnh lùng bây giờ đầy vẻmệt mỏi,gầy đi rất nhiều.Cái dáng vẻ hiên ngang khinh thường,dáng vẻ thâm trầm không nộ mà uy kia đã đi đâu rồi?Không phải hắn đang rất hạnh phúc cạnh Hiền phi hay sao?
"Nếu như ly rượu này không có độc,ngươi phải để ta đưa nàng đi"
"Quân tử nhất ngôn...nhưng ngươi phải nghĩ cho thật kỹ.Bởi vi trong này chỉ còn lại duy nhất một ly không độc mà thôi"-Cảnh Long đế cười , xem cảnh tượng trước mắt chính là một thứ thú vui tiêu khiển của hắn.
An Nguyệt nhận lấy ly rượu uống cạn...lúc giọt cuối cùng rơi xuống cổ họng thì cô cảm giác mình lả đi...nhẹ nhàng...thật nhẹ nhàng ngã xuống...
....Trong một giấc mơ kỳ lạ,An Nguyệt đứng trước một khung cảnh tràn đầy ánh sáng,gió cuốn những cánh hoa mang theo mùi hương tuyệt diệu.Cô nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trước mặt cô,còn nghe được tiếng nói mập mờ vang vọng xen lẫn nhau đến kỳ lạ:
"Ta yêu nàng...trước giờ ta vẫn luôn yêu nàng...Tôi yêu em,An Nguyệt..."
An Nguyệt bật dậy,xung quanh cô là một khung cảnh khá quen thuộc...Thanh Long điện!
"Tiểu thư,người tỉnh dậy rồi sao?Người gặp ác mộng ạ? Người có cần em pha một tách trà an thần cho người không?'-Minh Xuân bằng da bằng thịt đứng trước mặt cô, vẻ mặt lo lắng hỏi.An Nguyệt dừng lại, vội hỏi:
"Minh Xuân... là em thật sao? Tại sao em lại ở đây? Mọi người đâu hết rôi?"
"Tiểu thư, người cũng đừng lo lắng quá nữa, chúng ta đã an toàn rồi, người đã ngất đi được 5 ngày . Hoàng thượng vô cùng lo lắng, ngài ấy luôn ở cạnh người, nhưng ban nãy có việc hệ trọng nên ngài ấy đã rời đi rồi... Tiểu thư em nghe tin người sẽ được sắc phong làm hoàng hậu, người nhất định phải giữ gìn ngọc thể mới được. Em đi lấy điểm tâm cho người"- Minh Xuân vui vẻ giải thích, đoạn chạy đi mất để lại An Nguyệt đang không thể tin được những gì mình vừa nghe... hắn sắc phong cô làm hoàng hậu sao?Vậy còn Hiền phi?An Nguyệt lòng rối bời bước xuống ...cô vậy mà lại nằm trên long sàn của tên Vũ Hiên đế kia!An Nguyệt buớc đi xung quanh ...từ khi nào Thanh Long điện lại hỗn loạn như thê? Những bức họa này là vẽ lại cô sao?
Nước mắt lại bắt đầu chảy xuống,An Nguyệt không thể kìm lại được nữa...Thanh Long điện này đã hoàn toàn trở thành bản sao của Như Nguyệt các. Tất cả đều mang theo bóng hình của cô, đều liên quan đến cô, đủ để thể hiện hết tâm tư kẻ chủ nhân... Tại sao?... tại sao trước giờ hắn lại không nói cho cô biết? Tại sao lại để lúc muộn màng này mới nói ra?... Cô vốn sắp không thuộc về nơi này nữa rồi...
An Nguyệt bất chợt hướng ra ngoài cứa, có một bóng dáng quen thuộc yên lặng đã ở đó từ lúc nào...
" Hiền quý phi...nếu tỉ đã ở đó lâu rồi thì sao không bước vào đây đi?"
TG: Chương sau là xong cổ đại rồi. Cuốn thứ hai của hệ liệt là hiện đại trùng sinh nha
"Muội đến rồi sao?Mau mau vào đi nào...Nhớ cẩn thận một chút"-Trưởng công chúa thấy bóng cô lập tức đứng dậy đỡ cô đi vào trong,khóe môi không ngớt nở nụ cười.An Nguyệt liếc liếc nàng một cái,nhìn cũng đủ biết nàng ta nghĩ điều gì trong đầu...nên cô trực tiếp hướng đến ngồi cạnh Hiền phi,thấy nàng đang chăm chú thêu một chiếc khăn tay hình hoa cúc.Hiền phi ngẩng đầu lên nhìn thấy cô liền vội vã cất đi,dịu dàng nói:
"An sung viên,muội tới rồi thì mau uống trà đi,đây là loại trà được đặc biệt do chính tay phụ thân của ta trồng và chăm sóc,hương hoa cúc của nó sẽ giúp muội giải tỏa căng thẳng rất tốt.Ta nghĩ muội sẽ cần đến nó nên mới mang đến nơi này đấy,muội muội thích uống trà chắc sẽ cảm thấy yêu quý."-Hiền phi lại nở nụ cười,hôm nay nàng mặc qua một bộ y phục bằng tơ mỏng nhưng lại rất kín đáo,cổ tay áo cách điệu hình hoa chiếu thủy trắng khá đáng yêu.An Nguyệt nghe những lời kia,đồng tử nheo lại một chút...Nàng cũng chưa từng nhắc đến,Hiền phi lại ít khi ở Như Nguyệt các,nếu không tiếp xúc lâu thì làm sao có thể biết cô thích uống trà?Sau cùng...An Nguyệt quyết định không muốn suy nghĩ nữa,quan sát nàng rồi đưa ra một lời tán thưởng:
"Hiền phi quả thật rất hiểu ý của muội,muội quả thật là người yêu trà,đa tạ tỉ nhiều.Nhưng hôm nay muội không thể không khen tỉ thật hoa nhường nguyệt thẹn nha...chiếc trâm trên đầu tỉ thật nổi bật , có phải nó được làm từ loại ngọc Chi Tuyết của Hinh quốc,có khả năng chống nóng kỳ lạ không?Muội trước giờ chưa từng nhìn thấy qua,không ngờ hôm nay lại có duyên tận mắt.Qủa thật khâm phục tỉ tỉ"
Hiền phi mặt không giấu được vẻ vui mừng,nói một câu xác định,còn giải thích là một lễ vật được hoàng thượng ban tặng khi mới vào ở trong hậu cung.Nàng không đem trâm xuống nhưng lại đọc cho cô nghe một phần các lợi ích của ngọc Chi Tuyết.An Nguyệt cũng chỉ mỉm cười cho qua,những thứ này cô học được rất nhiều trong Ngự thư phòng,nhận ra cũng không phải điều gì quá khó khăn đối với cô.Đúng lúc đó,trường công chúa mới bước vào bên trong,nàng mang mặt không hề vui vẻ nhìn hai người nhưng nhanh chóng lấy lại niềm vui,uống hết một ly trà mới mở miệng hỏi:
"Các muội không cần phải nhìn ta như vậy đâu...Được rồi,có An sung viên ở nơi này thì ta cũng sẵn sàng thú nhận luôn.Hôm qua ta có đến Thanh Long điện cùng dùng bữa với hoàng đệ thì phát hiện ra một cảnh tượng rất thú vị,ta liền tiếp tục dùng kế khích tướng không ngừng đổ dầu vào lửa mà nói cho hắn nghe vài câu.Kết quả chính là ta cũng không ngờ được là hắn lại tức giận bỏ đi giữa chừng,cũng không cho phép cung nhân nào đi theo,sau đó thì ta biết hắn đến Như Nguyệt các tìm An muội muội đây.Chuyện ở đằng sau như thế nào chắc các muội cũng đoán được rồi...An sung viên à...Ta thật sự là không có cố ý à,ai mà biết hắn làm những thứ đó với muội chứ?-Trưởng công chúa dùng kiểu vô tội nhìn người bên cạnh đang vô cùng nóng nảy,liền tránh tránh ra xa một phân.Thật sư đêm hôm qua nàng cũng có làm cái gì đâu?Chỉ có chút không nhịn được đi mỉa mai người kia đội nón xanh vô số lần,không chừng mọi chuyện cũng đi theo rồi...Lúc đó hắn trực tiếp đập vỡ chén ngọc trên tay ,làm nàng hoảng hốt một phen,còn không nói không rằng trực tiếp bỏ đi.Sáng sớm hôm nay nàng mới nhận được tin hắn ở trong Như Nguyệt các không hề ra ngoài làm nàng rùng mình.Bây giờ ở đây còn mơ hồ thấy được vết hôn ngân sau gáy,mặc dù An sung viên đã cố che rất kỹ.
"Tỉ còn nói được nữa sao?Tỉ hại muội cũng thảm quá ...Tỉ có biết hắn làm cái chuyện gì với muội không?Vì cái gì mà tỉ còn cười như không có gì vậy chứ?Muội đến giờ vẫn còn rất..."-An Nguyệt nhận thấy lỡ lời sắp nói hết ra mọi chuyện và cái không khí mờ ám ngột ngạt xung quanh cô, liền ngắt lời đột ngột,hai má không tự chủ mà nóng lên.Trong não liền nhớ ra cảnh tượng đêm hôm qua,buồn bực oán hận nhìn trưởng công chúa.Thì ra nàng ta chính là kẻ chủ mưu đứng sau mọi chuyện.
"Được rồi ...Ta tạ lỗi với muội,không phải ta đã mang loại điểm tâm muội thích ăn nhất đến đây hay sao?Ta còn mời Hiền phi đến giúp đỡ chuyện của muội,không giận ta nữa à.Muội mau đưa ra mấy điều đó đi,chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ ra cách giải quyết hợp lý...Nhanh..nhanh lên"-Trưởng công chúa cuốn quýt không ngừng,giục cô mau mau đưa ra vấn đề.An Nguyệt liếc nàng một cái,rút từ trong ống tay áo ra một tờ giấy,trải trên bàn.Hiền phi nãy giờ im lặng thưởng trà liền mở miệng nghi hoặc:
"Đây không phải chính là Vi My Uyển , con gái của Vi viên ngoại,tài nữ nổi danh phía Tây hay sao?Không lẽ tam vương gia là thích người này?Nếu vậy thì không phải rất dễ dàng sao?Tam vương gia chỉ cần trực tiếp đến cầu xin hoàng thượng ban cho một đạo thánh chỉ ban hôn là được rồi,cần gì phải nhọc lòng của mọi người như vậy?An sung viên,muội thật sự không nghĩ ra cách đó sao?"
"Tỉ cứ yên tâm,chỉ có con người tưởng mình tài giỏi thật ra vô cùng ngốc nghếch kia mới không hiểu thôi,đôi được một chuyến hời cực to cho muội...ha...ha...ha.Muội sẽ âm thầm cầu hoàng thượng ban thánh chỉ ban hôn.Nhưng là buổi tuyển tú nữ kia,muội không muốn nó trải qua trót lọt như vậy được,nhàm chán!phải tìm cách khuấy động lên .Hai người có ai có ý kiến gì không?
Trưởng công chúa và Hiền phi đồng loạt nhìn nhau,cuối cùng nhún vai đồng ý.An Nguyệt vui vẻ tiếp tục cùng bàn chuyện.
Cũng như những lần ra ngoài khác,An Nguyệt trở về khi hoàng hôn xuống,sau cuộc bàn luận kia cô còn phải ở lại nói chuyện với trưởng công chúa về những kế hoạch khác,nhờ nàng báo tin cho Phó tể tướng.Bây giờ cô mới vội vã bước vào bên trong các,lòng đang phấn chấn thì nhìn thấy người nào đó đang ngồi trên ghế,các cung nhân đầu đứng ở phía bên ngoài,lập tức xoay người định lẻn đi,lại bị một bàn tay ôm chặt eo nhỏ kéo vào lòng.An Nguyệt nhỏ giọng nói:
"Hoàng thượng...thần thiếp biết lỗi rồi.Ngài đừng...ưm"
Vũ Hiên đế xiết mạnh cô trên ghế,nghe giọng nói thanh nhẹ bên tai liền không nhịn được cuối đầu ngậm lấy môi nhỏ,không ngừng cuốn hết chất ngọt ngào từ môi cô.An Nguyệt có chút hoảng sợ đẩy ra,bị hắn giữ lại,hơi thở nóng ghé vào tai,nói một câu:
"Nếu nàng còn không yên vị,trẫm sẽ ngay trên đây muốn nàng."
An Nguyệt nghe xong sợ hãi,chuyện đó rất kinh khủng a.Nàng đành chịu ngồi yên để mặc hắn muốn làm gì thì làm...Sau một hồi thỏa mãn,cuối cùng hắn ôm cô lên,đi đến giường gỗ...
TG:Thật ra anh Kỳ Nhật chính là một bình giấm chua chính hiệu,từ nay tần suất anh ý xuất hiện sẽ dày hơn,hứa hẹn có cảnh nóng cho mọi người xem.Nhưng ai chưa đủ tuổi khuyến cáo đừng xem nha,ta không chịu trách nhiệm đâu à.