Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn...
Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa...
Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng...
Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện...
Lần đầu tiên hắn gặp nàng là ở Ngự hoa viên, hắn cốt theo dõi chỉ muốn xem thử nàng là một kẻ như thế nào, lại có thể làm Trang quý phi lo lắng chuyển đổi kế hoạch...Hôm đó là một ngày thu giữa mùa hoa quế nở rộ, một màu vàng nhẹ nhàng bao phủ không gian, một bóng hình nhỏ bé yểu điệu lại đủ sức làm nao lòng người....Không như lời bao người đồn đại,nàng một thân giản dị ôn hòa ,trong mắt hắn chính là thập phần nổi bật,giây phút mà nàng mỉm cười cũng là lúc hắn ngây ngốc mất đi tự chủ . Hình ảnh cũ từ thuở ấu thơ lại thoáng chốc xuất hiện, làm cho hắn khó chịu nắm chặt long bào, buộc bản thân xoay người rời đi...
Lần đầu tiên ở Như Nguyệt các, hắn không hiểu vì sao lúc đó chỉ muốn ôm thật chặt nàng vào trong lồng ngực, xúc động muốn hôn nàng... thậm chí là thỏa mãn dục vọng đang gào thét trong cơ thể... Nhưng hắn không làm được... hắn không muốn nàng va vào sự tranh đoạt tàn ác kia... Hắn đồng ý khế ước vụng về của nàng cũng là vì muốn ở cạnh nàng nhiều thêm chút nữa, thỏa sức yêu thương , lấp đầy thứ cảm giác kỳ lạ không ngừng dâng trào....và rồi thời gian cứ thế trôi qua, xúc cảm đó ngày một lớn dần lên trong lòng hắn,điên cuồng đục khoét trái tim đã khóa lại thật lâu, tưởng chừng không bao giờ hé mở nữa... Lúc đó cũng là khi hắn lo lắng nhận ra Giang tu nghi đã bắt đầu nghi ngờ mình,lo sợ nàng gặp chuyện, đành phải nhẫn tâm rời đi,tự nhủ không bao giờ trở lại nữa...Nhưng hắn lại không thể kìm chế được bản thân mình... muốn nhìn thấy nàng, muốn chạm vào da thịt mềm mại của nàng, muốn yêu thương nàng...Hắn dùng vẻ ngoài lạnh lùng vô tâm kia để nàng chán ghét, nhưng bản thân lại day dứt khôn nguôi...Không một ai biết Thanh Long điện có đường tắt dẫn đến Như Nguyệt các, và hắn luôn lén lút theo dõi nàng không rời,nhìn nàng mỉm cười,nhìn nàng lười biếng nằm trên trường kỷ...nhìn nàng khóc...Những điều đó đều làm tim hắn đập như điên trong lồng ngực...Hắn không phải là ngốc tử... hắn biết mình đã yếu lòng mà yêu thương nàng, điều mà trước kia dù là nhắc đến cũng làm cho bản thân khinh miệt...Nhưng yêu thì sao chứ? Hoàng cung này hiểm ác như vậy... ái tình chính là chuyện cấm kị nhất, điều đó chỉ càng làm nàng gặp phải chuyện không hay mà thôi...
Giây phút nàng ngất đi vì bình thuốc độc kia, hắn mười phần lo lắng,cảm giác sắp mất đi nàng làm hắn như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, ăn không ngon, ngủ không yên nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân không được đến thăm nàng.Hắn vẫn lên triều, bàn bạc chính sự,sinh hoạt như bình thường nhưng ban đêm lại tìm đến Như Nguyệt các...hắn chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn nàng,ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng vào trong ngực , cảm nhận chút hơi thở như có thể dừng lại bất cứ khi nào, chỉ cần hắn sơ ý một phút... rồi trằn trọc hôn lên đôi môi anh đào kia,giống như hòa nàng vào trong cơ thể...trước giờ hắn chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế ,dù cho có là lúc mẫu thân rời đi chăng nữa...
Không một ai biết hắn trước giờ không hề thị tẩm bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung.Tất cả đều do hắn cố công giàn dựng ra để che mắt kẻ khác... Hắn đã rất tức giận, thật sự tức giận khi biết nàng qua lại với Phó Đình Xuyên... thậm chí là Tam đệ mà hắn tin tưởng nhất, một mặt cảnh cáo bọn họ tránh xa nàng một chút, mặt kia lại điên cuồng chiếm giữ nàng, muốn nàng mãi mãi thuộc về hắn...Giây phút nàng nép như cánh chim nhỏ vào lồng ngực , hỏi hắn có yêu nàng không...tim hắn lại một lần nữa lệch đi nhịp điệu bình thường, nhưng hắn chỉ im lặng... Đợi khi nào mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, lúc đó hắn sẽ đích thân nói cho nàng nghe....
Hắn biết Giang hiền nghi và muội muội của ả không hề mang long bào... nhưng lại mượn cớ đó để giam giữ nàng lại trong hoàng cung... Hắn biết nàng chán ghét cuộc sống đấu đá nơi hồng nhan vô lệ ... nhưng làm sao hắn có thể cho phép nàng dám rời khỏi hắn? Nàng hận cũng được, yêu cũng được... nhưng xin nàng đừng rời bỏ ta...
Khi hắn biết nàng vẫn còn sống, liền lập tức giao lại công việc triều chính, cùng Phó Đình Xuyên không ăn không ngủ ,một mạch phóng tới Tinh quốc... Thật may trước khi đi Hoàng tỷ đã cảnh báo việc Cảnh Long đế giở trò... hắn liền tương kế tựu kế đánh tráo mọi thứ, rút cuộc cứu thóat được nàng....
Nhưng hắn còn chưa kịp thổ lộ , chưa kịp danh chính ngôn thuận yêu thương nàng , nàng đã lại rời đi một lần nữa... không phải giả vờ, không phải kế hoạch.... nàng thật sự rời xa khỏi hắn, chỉ để lại lời nói vô tình kia, bảo hắn quên nàng đi. Quên sao? Nàng làm hắn nhung nhớ khôn nguôi, tương tư trăm bề, giờ lại bảo hắn quên nàng? Nàng đừng mơ tưởng!... Giây phút đó hắn chỉ biết ôm lấy cơ thể đã lạnh lẽo tím tái vì độc của nàng, đau khổ rơi từng giọt nước mắt không thể nào kìm nén... cung điện dành riêng cho nàng hắn vẫn còn đang xây, phượng bào đỏ thắm cất công chuẩn bị nàng còn chưa mặc... thậm chí nàng còn chưa nghe hắn nói "ta yêu nàng"... làm sao nàng có thể nhẫn tâm đến thế?
Tất cả mọi thứ kẻ khác muốn, hắn đều có được. ...Nhưng thứ hắn muốn, lại vượt khỏi tầm tay... Nàng đi rồi thì giang sơn, châu báu này đối với ta còn nghĩa lý gì nữa đây?
Sau ngày đại hôn của Hòang tỉ và tam đệ, hắn chỉ để lại một phong thư, giao lại toàn quỳên cho Phó Đình Xuyên... sau đó ôm xác của nàng tìm đến vực sâu nhất Kỳ quốc, không do dự mà nhảy xuống, kết thúc một cuộc đời...
Liệu duyên phận có còn để ta gặp nàng nữa không?...
Đêm hôm đó hiển nhiên Vũ Hiên đế không hề đến cung của cô,An Nguyệt cũng không có gì làm ngạc nhiên.Các tiểu nương nương mới vào kia ắt hẳn có thứ để nghiên cứu mà dùng hơn là một người nhàm chán như thế này.Cô gọi Thảo Nhu đốt một ít hương bạc hà để giải tỏa căng thẳng,ngồi trên bàn xem lại kế hoạch trốn khỏi cung một lần nữa.Những thứ này cô vẫn chưa hề nói qua cho phụ thân,mẫu thân hay kể cả người thân cận nhất bên mình là Minh Xuân,cô không muốn phải liên hệ gì đến nơi này nữa,yên ổn cùng trưởng công chúa nghĩ cách trở về hiện đại.Đó mới chính là nhà của cô,có những người thân cô muốn gặp nhất, và tất cả sẽ kết thúc như một giấc mơ dài...
"Nương nương,nương nương...Em có tin xấu,không biết có nên cho mọi người biết không...Chuyện này có liên quan đến tính mạng của nương nương..."-Thư Hồng từ đâu chạy vào,vẻ mặt hốt hoảng,dáng dấp vội vã chạy vào bên cạnh cô.Thảo Nhu,Quế Chi , Minh Xuân đứng cạnh đó cũng vội đóng kín cửa lại,đi tới vây quanh An Nguyệt.Thư Hồng vuốt vuốt ngừng,nhìn nhìn xung quanh xong mới dám nói tiếp ,giọng hơi run run:
"Nương nương,ban nãy em đi tìm mấy cung nữ thái giám ở cung khác định cùng nhau bàn luận chút chuyện hay, thì tình cờ phát hiện trong lương đình nhỏ vắng người gần Như Nguyệt các này có hai người đang bàn bạc chuyện gì rất mờ ám.Hơn nữa em còn thấy rõ đó là một nữ nhân đeo mạng che mặt và tiểu thái giám nào đó của Kính Sự phòng,em vội vàng đứng nấp sau một bụi cây,em nghe thấy nữ nhân...nữ nhân...nữ nhân kia đưa ra một túi ngân lượng lớn, nói là ...nói là muốn thiêu rụi cung của nương nương người!Mà nàng ta hình như biết em ở đó,phóng một chiếc phi tiêu hình hoa mai năm cánh vào người em...Cũng may là em còn tránh được mà chạy về đây báo tin cho nương nương...Em...em sợ lắm..."-Thư Hồng nói đến đó thì òa khóc,chồm lên ôm lấy cô một cái.Những người còn lại cũng nhìn nhau ,mặt hơi tái nhưng không ai nói lời nào.An Nguyệt chỉ cười cười vỗ vỗ tiểu nha đầu,sau đó dùng giọng thận trọng mà hỏi lại:
"Em chắc chắn nhìn thấy rõ hai người đó,nghe chính miệng nàng ta nói muốn đốt cung của ta à.Còn loại phi tiêu hình hoa mai kia nữa,em có cầm nó không đem ra đây cho ta đi"
"Nương nương...Người không tin em sao?Chính mắt em thấy,chính tai em nghe được mà.Đây,người mau xem đi,chính là cây phi tiêu này...Tên tiểu thái giám kia còn nói sẽ hoàn thành tốt nữa,Như Nguyệt các này sẽ trở lại thành một đống tro tàn...Nương nương...Lúc đó người cũng sẽ bị liên lụy đấy.Em xin người...chúng ta...chúng ta nên đi báo cho hoàng thưởng biết để trừng phạt bọn họ đi."-Thư Hồng nghẹn ngào khóc nức,Minh Xuân bước tới kéo nàng ra an ủi.An Nguyệt nhận lấy vật kia,chăm chú xem qua một lát...Đây đích thị chính là phi tiêu của thuộc hạ Giang hiền nghi,cũng là của kẻ đến ra tay ám sát Hiền phi:Hoa mai năm cánh,nhụy có gắn lưỡi dao nhỏ phát sáng,cánh hoasắc nhọn bằng đồng có thể giết chết bất cứ kẻ nào trúng phải khi được tẩm vào độc dược.Nàng ta muốn cho người giết cô sao?Không phải một màn hành hạ ở hồ sen như trong tiểu thuyết?Nhưng nếu suy nghĩ một chút...cô cũng có thể lợi dụng việc này để xóa đi hoàn toàn dấu vết bỏ trốn của cô!
"Không cần báo tin,chỉ một lời nói vô căn cứ của em thì chúng ta cũng không thể buộc tội một ai đó được.Các em kín miệng một chút,cứ xem như mọi việc chưa từng xảy ra đi.Không cần phải lo lắng cho ta đâu,ta đã nghĩ ra được cách thoát thân rồi,đảm bảo sẽ giữ được an toàn cho mọi người...Kế hoạch đó phải cần một thời gian khá dài để thực hiện...Bây giờ mau lui ra hết đi,ta muốn ở một mình , không có việc gì quan trọng thì đừng tìm ta"-An Nguyệt vẫy tay, cầm bút lông lên bắt đầu viết một lá thư nhỏ gửi tam vương gia.Cô tò mò không biết hắn ta đã làm gì với tiểu mỹ nhân của mình rồi...
"Nhưng mà...nương nương"-Quế Chi ngắt lời cô,chần chừ không muốn ra ngoài theo một cách khó xử.An Nguyệt ngước mặt lên nhìn nàng trong giây lát, nói:
"Mau đi đi,hôm nay em còn muốn cãi lệnh của ta sao?Ta sẽ không để kế hoạch đó diễn ra suôn sẻ đâu.Hơn nữa trong hậu cung rộng lớn này đâu phải chỉ có Như Nguyệt các để cho ta ở?Thứ gì mất có thể tìm lại,cũng không có thứ gì mãi mãi vững bền...Các em lui ra được rồi''-An Nguyệt nhẹ giọng dần,nhìn đám nô tì của cô đi ra ngoài...Quả nhiên không có thứ gì trên đời trường tồn cùng năm tháng...ái tình cũng sẽ giống như vậy...liệu có mấy ai thực sư không lợi dụng tình cảm?Có ai sẽ yêu một người đến trọn đời?Cuộc sống đã vốn không phải là tiểu thuyết,cô ở bên trong một cuốn ngôn tình như thế này còn không thể cảm nhận được nó,thì tình yêu rốt cục ở nơi đâu?
An Nguyệt bất chợt nhớ lại một chuyện...cũng đã lâu lắm rồi...có lẽ bây giờ trong ký ức của cô đã bỏ qua chuyện đó , chỉ còn lại những loại kiến thức mà cô cố ép mình học thuộc.Cô nhớ thời còn học ở mái trường cấp ba,có một cậu bạn cùng lớp đã đến mà nói thích với cô...Cậu ta học rất giỏi,nhưng lại là một người khá lập dị...Lúc đó cô vẫn chưa trở thành bây giờ,nhưng cũng không hiểu được thứ tình cảm đó nên đã từ chối cậu ấy.Sau đó gia đình cậu ta sang nước ngoài,cô cũng ra trường...không còn nhận được tin tức gì nữa...Chỉ là không biết cậu ấy đã tìm được người mình thật sự yêu thương chưa...Nếu như cô có thể quay trở lại thời hiện đại,nhất định sẽ bỏ qua việc kia mà tận hưởng tuổi thanh xuân... đi tìm cậu ấy...
An Nguyệt cười cười,cảm thấy mắt mình mờ đi,hai má đọng lại vài giọt nước.Cô đặt bút xuống cúi đầu chìm vào giấc ngủ...
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Trong một khoảnh khắc nào đó,cơ thể của bạn sẽ không thể tự chủ được hành động của chính mình mà dẫn đến mâu thuẫn...
Từ khi còn rất nhỏ,hắn luôn có những giấc mơ kỳ lạ hằng đêm về một thế giới xa xôi nào đó với những thứ kỳ quái,có những đồ vật gọi là xe hơi , ti vi, máy bay...những thứ mà mãi đến ngàn năm sau mới có thể tận mắt nhìn thấy được...rồi cả một nụ cười khắc sâu vào tâm trí không thể nào dứt bỏ,không thể nào không nghĩ về.Lúc đó hắn chỉ xem mọi chuyện như một giấc mộng kỳ lạ vô nghĩa, và theo thời gian, cũng sẽ dần dần phai mờ nhạt nhòa...
Không phải không yêu, mà là vì nỗi tương tư quá sâu đậm,không thể nào diễn tả được bằng lời nói...Kỳ Nhật hắn đã từng gặp qua rất nhiều kẻ ngu ngốc , thậm chí điên cuồng chỉ vì một chữ "tình" , liệu một chữ đó có thể ảnh hưởng đến thế sao?-Hắn tò mò hỏi mẫu hậu đang ngồi bóc vỏ quýt bên cạnh, lúc đó nàng chỉ mỉm cười, xoa đầu hắn vài cái,dịu dàng nói: " Một khi con đã tìm được người con sẵn sàng dùng cả giang sơn hay mạng sống để đánh đổi,con sẽ hiểu được điều đó thôi."- Hắn chỉ cười khinh miệt...chỉ là một nữ nhân thôi mà , có đáng phải vứt bỏ mọi thứ không?...Nhưng trong đầu lại không tự chủ mà nghĩ đến người con gái hằng đêm xuất hiện trong giấc mộng...
Sau khi mẫu thân chết đi,hắn cũng không còn gì để nuối tiếc , dần dần trở thành một kẻ xa cách lạnh lùng, cuộc sống và số phận phải làm một đấng quân vương không cho phép hắn ,được có giây phút nào mềm yếu.Tất cả mọi thứ xung quanh đều là công cụ để thực hiện lý tưởng lớn của đời mình, nhạt nhẽo rỗng tuếch... cuộc sống tưởng chừng cứ vô nghĩa trôi đi như thế...cho đến khi nàng xuất hiện...
Lần đầu tiên hắn gặp nàng là ở Ngự hoa viên, hắn cốt theo dõi chỉ muốn xem thử nàng là một kẻ như thế nào, lại có thể làm Trang quý phi lo lắng chuyển đổi kế hoạch...Hôm đó là một ngày thu giữa mùa hoa quế nở rộ, một màu vàng nhẹ nhàng bao phủ không gian, một bóng hình nhỏ bé yểu điệu lại đủ sức làm nao lòng người....Không như lời bao người đồn đại,nàng một thân giản dị ôn hòa ,trong mắt hắn chính là thập phần nổi bật,giây phút mà nàng mỉm cười cũng là lúc hắn ngây ngốc mất đi tự chủ . Hình ảnh cũ từ thuở ấu thơ lại thoáng chốc xuất hiện, làm cho hắn khó chịu nắm chặt long bào, buộc bản thân xoay người rời đi...
Lần đầu tiên ở Như Nguyệt các, hắn không hiểu vì sao lúc đó chỉ muốn ôm thật chặt nàng vào trong lồng ngực, xúc động muốn hôn nàng... thậm chí là thỏa mãn dục vọng đang gào thét trong cơ thể... Nhưng hắn không làm được... hắn không muốn nàng va vào sự tranh đoạt tàn ác kia... Hắn đồng ý khế ước vụng về của nàng cũng là vì muốn ở cạnh nàng nhiều thêm chút nữa, thỏa sức yêu thương , lấp đầy thứ cảm giác kỳ lạ không ngừng dâng trào....và rồi thời gian cứ thế trôi qua, xúc cảm đó ngày một lớn dần lên trong lòng hắn,điên cuồng đục khoét trái tim đã khóa lại thật lâu, tưởng chừng không bao giờ hé mở nữa... Lúc đó cũng là khi hắn lo lắng nhận ra Giang tu nghi đã bắt đầu nghi ngờ mình,lo sợ nàng gặp chuyện, đành phải nhẫn tâm rời đi,tự nhủ không bao giờ trở lại nữa...Nhưng hắn lại không thể kìm chế được bản thân mình... muốn nhìn thấy nàng, muốn chạm vào da thịt mềm mại của nàng, muốn yêu thương nàng...Hắn dùng vẻ ngoài lạnh lùng vô tâm kia để nàng chán ghét, nhưng bản thân lại day dứt khôn nguôi...Không một ai biết Thanh Long điện có đường tắt dẫn đến Như Nguyệt các, và hắn luôn lén lút theo dõi nàng không rời,nhìn nàng mỉm cười,nhìn nàng lười biếng nằm trên trường kỷ...nhìn nàng khóc...Những điều đó đều làm tim hắn đập như điên trong lồng ngực...Hắn không phải là ngốc tử... hắn biết mình đã yếu lòng mà yêu thương nàng, điều mà trước kia dù là nhắc đến cũng làm cho bản thân khinh miệt...Nhưng yêu thì sao chứ? Hoàng cung này hiểm ác như vậy... ái tình chính là chuyện cấm kị nhất, điều đó chỉ càng làm nàng gặp phải chuyện không hay mà thôi...
Giây phút nàng ngất đi vì bình thuốc độc kia, hắn mười phần lo lắng,cảm giác sắp mất đi nàng làm hắn như rơi vào hố sâu tuyệt vọng, ăn không ngon, ngủ không yên nhưng vẫn phải kiềm chế bản thân không được đến thăm nàng.Hắn vẫn lên triều, bàn bạc chính sự,sinh hoạt như bình thường nhưng ban đêm lại tìm đến Như Nguyệt các...hắn chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn nàng,ôm lấy thân thể nhỏ bé yếu ớt của nàng vào trong ngực , cảm nhận chút hơi thở như có thể dừng lại bất cứ khi nào, chỉ cần hắn sơ ý một phút... rồi trằn trọc hôn lên đôi môi anh đào kia,giống như hòa nàng vào trong cơ thể...trước giờ hắn chưa từng có cảm giác sợ hãi như thế ,dù cho có là lúc mẫu thân rời đi chăng nữa...
Không một ai biết hắn trước giờ không hề thị tẩm bất cứ nữ nhân nào trong hậu cung.Tất cả đều do hắn cố công giàn dựng ra để che mắt kẻ khác... Hắn đã rất tức giận, thật sự tức giận khi biết nàng qua lại với Phó Đình Xuyên... thậm chí là Tam đệ mà hắn tin tưởng nhất, một mặt cảnh cáo bọn họ tránh xa nàng một chút, mặt kia lại điên cuồng chiếm giữ nàng, muốn nàng mãi mãi thuộc về hắn...Giây phút nàng nép như cánh chim nhỏ vào lồng ngực , hỏi hắn có yêu nàng không...tim hắn lại một lần nữa lệch đi nhịp điệu bình thường, nhưng hắn chỉ im lặng... Đợi khi nào mọi chuyện hoàn toàn kết thúc, lúc đó hắn sẽ đích thân nói cho nàng nghe....
Hắn biết Giang hiền nghi và muội muội của ả không hề mang long bào... nhưng lại mượn cớ đó để giam giữ nàng lại trong hoàng cung... Hắn biết nàng chán ghét cuộc sống đấu đá nơi hồng nhan vô lệ ... nhưng làm sao hắn có thể cho phép nàng dám rời khỏi hắn? Nàng hận cũng được, yêu cũng được... nhưng xin nàng đừng rời bỏ ta...
Khi hắn biết nàng vẫn còn sống, liền lập tức giao lại công việc triều chính, cùng Phó Đình Xuyên không ăn không ngủ ,một mạch phóng tới Tinh quốc... Thật may trước khi đi Hoàng tỷ đã cảnh báo việc Cảnh Long đế giở trò... hắn liền tương kế tựu kế đánh tráo mọi thứ, rút cuộc cứu thóat được nàng....
Nhưng hắn còn chưa kịp thổ lộ , chưa kịp danh chính ngôn thuận yêu thương nàng , nàng đã lại rời đi một lần nữa... không phải giả vờ, không phải kế hoạch.... nàng thật sự rời xa khỏi hắn, chỉ để lại lời nói vô tình kia, bảo hắn quên nàng đi. Quên sao? Nàng làm hắn nhung nhớ khôn nguôi, tương tư trăm bề, giờ lại bảo hắn quên nàng? Nàng đừng mơ tưởng!... Giây phút đó hắn chỉ biết ôm lấy cơ thể đã lạnh lẽo tím tái vì độc của nàng, đau khổ rơi từng giọt nước mắt không thể nào kìm nén... cung điện dành riêng cho nàng hắn vẫn còn đang xây, phượng bào đỏ thắm cất công chuẩn bị nàng còn chưa mặc... thậm chí nàng còn chưa nghe hắn nói "ta yêu nàng"... làm sao nàng có thể nhẫn tâm đến thế?
Tất cả mọi thứ kẻ khác muốn, hắn đều có được. ...Nhưng thứ hắn muốn, lại vượt khỏi tầm tay... Nàng đi rồi thì giang sơn, châu báu này đối với ta còn nghĩa lý gì nữa đây?
Sau ngày đại hôn của Hòang tỉ và tam đệ, hắn chỉ để lại một phong thư, giao lại toàn quỳên cho Phó Đình Xuyên... sau đó ôm xác của nàng tìm đến vực sâu nhất Kỳ quốc, không do dự mà nhảy xuống, kết thúc một cuộc đời...
Liệu duyên phận có còn để ta gặp nàng nữa không?...