Triệu Du Vân mặc dù xuất thân danh môn thế gia, nhưng thuở nhỏ vì lấy tập võ là việc chính, nên ở phương diện tài nghệ đương nhiên so ra kém Mộ Dung Thanh Vũ. Long Việt Băng đặc biệt mượn một thám tử ở chỗ Ngô Ảnh Trạch tới, điều tra tình hình Mộ Dung Thanh Vũ một phen. Không lâu sau, báo cáo thứ nhất được trình lên ──
Một Dung gia một trong ba đại danh môn thế gia của Giang Nam, mấy đời tinh thông y học dược lý, không ai bì kịp, điềm đạm ẩn nhẫn, rất ít khi nhúng tay vào việc võ lâm. Tổ phụ của Mộ Dung Thanh Vũ là Mộ Dung Yêu lúc còn trên đời được hưởng tiếng tăm “thần y”. Thế nhưng, năng lực xuất chúng của ông lại mang đến tai họa. Năm đó cựu giáo chủ Nguyệt Linh giáo Bạch Thánh thân mang trọng bệnh, ép buộc Mộ Dung Yêu trị liệu cho mình, Mộ Dung Yêu chết cũng không theo, cuối cùng bị đệ tử Nguyệt Linh giáo sát hại tàn nhẫn. Từ đó về sau, phụ thân của Mộ Dung Thanh Vũ là Mộ Dung Phi kết làm đồng minh với hai nhà Triệu, Lâm, thề sống chết tiêu diệt Nguyệt Linh giáo để an ủi Mộ Dung Yêu trên trời có linh thiêng…
“Đây là cái khỉ gì?” Long Việt Băng còn chưa đọc xong đã lộ ra vẻ không kiên nhẫn nổi “Ta muốn điều tra Mộ Dung Thanh Vũ, cũng không phải là muốn biết chuyện cũ của Mộ Dung gia.”
Thám tử nơm nớp lo sợ lui ra, hai canh giờ sau, lại trình lên phần thứ hai ──
Mộ Dung Thanh Vũ, nam, chưa kết hôn, tướng mạo bình thường, trong nhà là con thứ tư, là đứa con trai không có khả năng sẽ kế nhiệm vị trí chủ nhà nhất của Mộ Dung Phi. Không giỏi y học không giỏi võ học, chỉ thích lui tới cùng văn nhân nhã sĩ. Từ hai năm trước ngẫu nhiên gặp Lâm Giác liền nhất kiến chung tình, hoàn toàn không để ý người nhà phản đối, vào trong núi sâu chuyên tâm tu hành, lấy việc đánh bại Triệu Du Vân cưới Lâm Giác làm vợ làm mục tiêu cuộc đời. Ưu điểm: sinh mệnh lực ngoan cường, khuyết điểm: cả đống.
Phía dưới còn phê một chữ lớn đỏ thắm bắt mắt làm tổng kết ── Đần.
“Ừm… Như vậy mới được chứ.” Long Việt Băng thỏa mãn gật đầu.
Thiêu hủy trang giấy đó xong, y xoay người đi tới phòng Triệu Du Vân.
“Du Vân, đến giờ học rồi nè~”
Mở ra một tờ giấy lớn, chấm mực, Long Việt Băng nói với người bên cạnh:
“Chỉ cần ngươi có thể mô phỏng theo nét chữ của ta, cho dù là vài chữ thôi, thì thắng được tên kia không phải là chuyện khó.”
Nói xong, y hạ bút tràn đầy tự tin, viết ra một chữ như thể bị cuồng phong quét qua, méo mó tới không thể nhận ra là chữ gì.
Sắc mặt Triệu Du Vân trở nên cực kỳ xấu xí.
“Ngươi để ta bắt chước theo cái thứ chữ nghĩa này?”
“A… vô ý quá.” Long Việt Băng cười hắc hắc “Viết quen rồi, quên đổi tay.”
Nói xong, y đem bút đổi sang tay trái, viết lại một chữ như hành vân lưu thủy, phiêu dật linh động, khiến kẻ khác kinh diễm.
Triệu Du Vân cả kinh, lẩm bẩm “Hóa ra là ngươi thuận tay trái?”
“Cũng không tính là thế, nhưng từ nhỏ luyện chữ chỉ dùng tay trái.” Long Việt Băng mỉm cười “Đây chính là bí mật của ta, không thể nói ra ngoài a.”
Dạy Triệu Du Vân tới trưa, Long Việt Băng tựa hồ có thể cảm nhận được tâm tình của phu tử trước đây bị mình làm cho tức gần chết… Thi và kỳ của Triệu Du Vân cũng không tệ lắm, nhưng họa và cầm thì vô cùng thê thảm… Vẽ gà như vịt, vịt như dê, dê như lừa, lừa như ngựa, ngựa như trâu… Gảy đàn lại càng giống như ma âm xuyên não, phát hiện ra chức năng mới của đàn là dùng như vũ khí chiến đấu, đảm bảo gảy mấy tiếng đổ vài người.
Triệu Du Vân hiển nhiên cũng biết bản thân làm ra hiệu quả kinh khủng tới cỡ nào, thần tình có chút uể oải.
“Nhạc quản gia, rất xin lỗi…”
“Không sao, còn hai ngày nữa, chúng ta có thể từ từ.”
Long Việt Băng có vẻ khá rộng lượng. Vô luận thế nào, trong cảm nhận của y Triệu Du Vân vẫn là sự tồn tại đáng yêu nhất, huống chi… tiểu tử Mộ Dung Thanh Vũ kia muốn đấu với y, sợ rằng còn sớm mười vạn tám ngàn năm đó…
Kỳ hạn ba ngày qua rất nhanh.
Ngày hôm nay, phải tới Lãnh Tuyền sơn trang để tỷ thí với Mộ Dung Thanh Vũ.
Còn chưa ra khỏi cửa, thám tử đã mang đến một tin tức.Tiểu tử ngốc Mộ Dung Thanh Vũ kia vì muốn tôi luyện ý chí, hôm trước chạy tới dưới thác nước lạnh đứng mấy canh giờ, kết quả bị nhiễm phong hàn đến giờ chưa khỏi, nhưng hắn vẫn rời giường đứng dậy tới chỗ hẹn.
Aii… Có ý chí lắm. Long Việt Băng cảm thán một tiếng.
Triệu Du Vân và Long Việt Băng đến Lãnh Tuyền sơn trang, Lâm Giác liền sôi nổi ra nghênh tiếp Triệu Du Vân. Xem ra bóng ma về việc bị bắt cóc ở trong lòng nàng đã hoàn toàn tiêu tán.
Thật là một người ngoan cường a…
“Vân ca ca! Không ngờ huynh thực sự tới vì muội, muội thật là vui!”
Mắt thấy nữ nhân đó sẽ nhào vào lòng Triệu Du Vân, Long Việt Băng lập tức liều mình lấy thân ra chắn. Kết quả đương nhiên là Lâm Giác… nhào vào người Long Việt Băng.
“… Ngươi, ngươi quá vô lễ rồi đấy!” Mất vài giây mới phản ứng lại được, Lâm Giác lập tức thét lên nhảy ra. Sự căm ghét của nàng đối với tình địch này, chỉ có thể dùng ‘nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng’ để hình dung.
“Lâm cô nương… cô nương thật là nặng a.” Long Việt Băng còn không quên châm chọc một câu.
“Ngươi ngươi ngươi…” Lông toàn thân Lâm Giác cũng sắp xù dựng lên “Ôm ngươi ta mới là người thấy tởm đây này!!!”
“Được rồi, hai người đừng ầm ĩ nữa.” Triệu Du Vân ngắt lời họ “Mau vào đi thôi, thời gian sắp tới rồi.”
“Không sao, Vân ca ca. Tuy rằng muội đồng ý với điều kiện Mộ Dung Thanh Vũ đưa ra là ai thắng sẽ được cưới muội, thế nhưng muội tuyệt đối không để hắn thắng huynh đâu.” Lâm Giác thấy Triệu Du Vân lên tiếng, lập tức hài lòng bám dính lấy “Lén nói cho huynh biết nha, muội đã thả chút mê dược vào trong trà hắn uống, đến lúc đó đảm bảo đầu váng mắt hoa ý thức rã rời, dù thế nào cũng không thắng nổi huynh!”
“. . . . . .”
Lời nói đầy tính oanh tạc đó vừa ra khỏi miệng, Long Việt Băng và Triệu Du Vân đều đồng thời câm nín.
Trời ạ… Phong hàn còn thêm mê dược…
Mộ Dung Thanh Vũ đáng thương, chân trời nơi nào không có cây cỏ, ngươi vì sao hết lần này tới lần khác lại đi nhìn trúng Lâm Giác cái loại nữ nhân vô lương tâm này a…
Cuộc tỷ thí do đệ tử Lâm gia giám sát này chỉ có thể dùng hai chữ hỗn loạn để hình dung. Triệu Du Vân vẽ ngựa tuy rằng giống trâu, nhưng so với Mộ Dung Thanh Vũ vẽ ra dưa hấu vẫn còn khá hơn… Tiếng đàn của Triệu Du Vân tùy rằng còn khó nghe hơn cả ma đao cò cưa, nhưng còn đỡ hơn tình cảnh Mộ Dung Thanh Vũ ôm đá tưởng là đàn… Trong tiếng cười huyên náo của mọi người, Triệu Du Vân thắng một cách dễ dàng.
Triệu Du Vân lo lắng mà nhìn dáng vẻ Mộ Dung Thanh Vũ nghiêng trái ngả phải như say rượu, vài lần mở miệng khuyên hắn nên về đi, hôm khác sẽ đấu lại, nhưng Mộ Dung Thanh Vũ thiên tính quật cường kiên quyết không đáp ứng, rất có tư thế thà chết trên đài này cũng không nguyện mất mặt bỏ chạy.
Lâm gia nhị phu nhân đứng một bên quan chiến không nhịn được nói rằng “Nếu không phải sớm ước định với Triệu gia, ta thật ra không ngại gả Giác Nhi cho Thanh Vũ.”
Đương chủ Lâm gia – Lâm Hoàn biết rõ tình trạng thân thể Mộ Dung Thanh Vũ cũng gật đầu nói “Đúng vậy, dù rằng ai cũng thấy được Giác Nhi đối với Du Vân là đơn phương tình nguyện, nhưng mà hài tử Thanh Vũ này đối với Giác Nhi cũng là một mối thâm tình.”
Hiện nay người duy nhất phản đối đại khái chỉ có bản thân Lâm Giác mà thôi…
Văn thí kết thúc, luận võ bắt đầu.
Mộ Dung Thanh Vũ dưới tác dụng của dược vật hoàn toàn không thể tập trung tinh lực, bộ pháp rời rạc, Triệu Du Vân chưa xuất thủ chính hắn đã ngã trước.
Lâm Giác che miệng muốn cười, lại bị Lâm Hoàn trừng mắt.
Mộ Dung Thanh Vũ liều mạng đứng dậy trên đài, tiến về phía Triệu Du Vân.
“Thanh Vũ! Rốt cuộc con đang làm gì?! Thật sự không thể tưởng tượng nổi!”
Một giọng nói uy nghiêm truyền tới, mọi người quay lại nhìn, người vừa tới hóa ra là Mộ Dung Phi.
“Cha…” Mộ Dung Thanh Vũ nghe thấy thanh âm quen thuộc, nhất thời ngây ngẩn cả người.
“Hôn ước giữa Triệu gia và Lâm gia con có thể phá đám sao?” Mộ Dung Phi lớn tiếng khiển trách “Con còn dám bất kính với minh chủ? Còn không mau mau xin lỗi, theo cha trở về!”
“Không được đâu… cha à… con còn chưa thi đấu xong.” Mộ Dung Thanh Vũ liều mạng chống cự lại dược lực, cắn răng nói “Con không thể để Lâm tiểu thư gả cho một nam nhân không có khả năng làm nàng hạnh phúc…”
“Minh chủ không có khả năng, lẽ nào con có?!” Mộ Dung Phi thấy thái độ của nhi tử kiên quyết, giận tím mặt “Con còn ngại Mộ Dung gia chưa mất thể diện đủ đấy à?!”
“Tha thứ cho con… cha… ngày hôm nay con nhất định phải thắng…”
“Bởi vì con… thích Lâm tiểu thư…”
Mộ Dung Thanh Vũ nói xong, lần thứ hai nhảy về phía Triệu Du Vân. Triệu Du Vân nhẹ nhàng tránh, cái người quá cố sức kia nhào vào khoảng không, ngã sấp xuống đất.
“Thanh Vũ! Nghiệt tử này, đến lời cha nói cũng không thèm nghe! Con muốn chết hay sao!”
Mộ Dung Phi thấy nhi tử bất động, nổi giận đùng đùng xông lên muốn bắt hắn. Long Việt Băng vươn tay kéo Mộ Dung Phi lại.
“Đây là ý chí tự thân của lệnh công tử, xin ngài hãy thành toàn cho hắn đi.”
“Thế nhưng nó…”
“Lâm tiểu thư, tiểu thư thấy chưa?” Long Việt Băng nhìn cái người vẫn còn giãy giụa, bình tĩnh nói với Lâm Giác bên cạnh “Kiếp này có người chịu như vậy vì tiểu thư, chính là phúc khí tu luyện từ kiếp trước.”
Lâm Giác không phản bác lời Long Việt Băng, cũng không cười trộm nữa, chỉ một mực trầm mặc nhìn bóng dáng Mộ Dung Thanh Vũ.
“Mộ Dung công tử, ngừng tay đi.” Triệu Du Vân vẫn tránh né, không hề đánh lại “Còn tiếp tục như vậy, bệnh tình của ngươi sẽ nặng thêm.”
“Ta không bệnh… Không cần ngươi quan tâm… Triệu Du Vân… Ngươi giả bộ từ bi mèo khóc chuột vừa thôi…”
Thấy đối phương vẫn cố chấp như vậy, Triệu Du Vân nhướng mày, tiến lên giữ chặt cổ tay Mộ Dung Thanh Vũ lại, lên giọng tuyên bố.
“Hãy dừng tay đi, ta chịu thua!”
“Triệu Du Vân!!!”
“Ta bại bởi thực tâm và nghị lực của Mộ Dung công tử.” Triêu Du Vân thản nhiên bổ sung.
Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
“Vân ca ca…” Lâm Giác không thể tin nổi mở lớn hai mắt.
“Khá lắm, Du Vân.”
Sau một lát, Long Việt Băng mỉm cười.
Tuy rằng trận tỷ thí này kết quả vẫn là bất phân thắng bại như cũ, nhưng cách xử sự của Triệu Du Vân thật sự là có tiến bộ a…
“Ngươi…” Mộ Dung Thanh Vũ nhìn Triệu Du Vân thần sắc đạm nhiên, oán hận nói “Ta không cần ngươi nhường ta… Ta không cần…”
Nhưng giọng hắn càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nghe không rõ, cuối cùng ngã lên người Triệu Du Vân, hoàn toàn không chống đỡ nổi nữa.
Thấy tình hình như vậy, Long Việt Băng phi thân nhảy lên lôi đài, vội vàng kéo Mộ Dung Thanh Vũ ra, đưa chính xác tới trong lòng Lâm Giác.
Lâm Giác lại càng hoảng sợ, ngã bịch xuống đất. Đầu của Mộ Dung Thanh Vũ cũng vì thế mà tiện đà trượt xuống, gối lên đùi nàng.
Lâm Giác tuy có chút không tình nguyện, nhưng chung quy cũng không làm ra thêm cử động thất lễ nào nữa, chỉ lặng lặng duy trì tư thế đó tới khi có hạ nhân tới.
“Thực sự là… ngốc nghếch…”
Lâm Giác nhìn Mộ Dung Thanh Vũ đã mất ý thức, buồn bã lẩm bẩm.