Triệu gia kinh doanh mấy gian tửu lâu cùng mấy gian võ quán không hổ là danh môn thế gia. Triệu phủ xây còn lớn hơn cả phủ tể tướng, đại môn đường hoàng, khí thế trang trọng mà uy nghiêm.
Cửa không có thủ vệ, Long Việt Băng ra sức gõ cửa.
“Cạch cạch, cạch cạch cạch…”
Kỳ quái chính là, gõ đã lâu cũng chẳng có ai tới mở.
Chuyện gì xảy ra vậy? Trong nhà không có ai? Không thể nào a…
“Cạch cạch, cạch cạch…” Long Việt Băng tiếp tục gõ.
“Đừng gõ nữa, không có ai tới mở cửa đâu.”
Phía sau đột nhiên có một thanh âm lãnh đạm truyền tới.
“Vì sao?”
Có người tới phía sau vậy mà mình lại hồn nhiên chẳng biết, Long Việt Băng kinh ngạc quay đầu lại.
Nhưng mà quay đầu một cái, Long Việt Băng cả người ngây ngẩn triệt để. Người vừa lên tiếng, là một nam nhân rất là đẹp.
Long Việt Băng thích nhìn mỹ nhân. Làm vua một nước, y từng gặp qua vô số mỹ nhân cả nam lẫn nữ, có điều kiểu như trước mặt thì y chưa từng thấy qua.
Người này hơi gầy, thân cao xấp xỉ Long Việt Băng, một thân bạch y, ngũ quan tinh xảo. Tướng mạo không diễm lệ như nữ nhân, nhưng khí chất phiêu dật linh động kia và đôi mắt sáng khiến Long Việt Băng không mở nổi mắt. Y thích nhất chính là mỹ nhân trí tuệ kiểu này.
“Đại môn hiện giờ không dùng, muốn vào xin mời đi cửa bên.” Người nọ nhấc tay, chỉ vào một cánh cửa nhỏ mở rộng ở cách đó không xa.
“Ngươi là người của Triệu gia?” Long Việt Băng hào hứng hỏi.
“Ừm.” Người nọ đáp ngắn gọn.
“Triệu gia có thể thu ta làm môn đồ không?”
“Hiện giờ tạm thời không thu bất cứ môn đồ nào.” Đáp án của người nọ khiến Long Việt Băng thất vọng, nhưng lập tức lại nói “Hiện giờ chỉ tuyển quản gia.”
“Quản gia?” Long Việt Băng nghĩ có điểm kỳ quái, quản gia nhà giàu có thể tùy tiện để người xa lạ làm sao?
“Nếu có hứng, thì hãy nhìn bố cáo tại cửa.”
Long Việt Băng quay đầu, lúc này mới chú ý tới cạnh đại môn có một tờ giấy chi chít chữ. Y đang muốn hướng mỹ nhân nói lời cảm tạ, nhưng phát hiện người đã biến mất.
Phỏng chừng là đi vào cửa bên rồi… Dù sao chờ mình vào Triệu gia xong có thể gặp lại hắn.
Long Việt Băng lại dời mắt về phía tờ “Thông báo chiêu mộ quản gia.”
“Tuyển một quản gia thành thật, lương bổng hậu đãi. Yêu cầu tướng mạo nghiêm chỉnh, khí chất tốt đẹp, có tài ăn nói, am hiểu cùng người khác giao tiếp, xử sự quyết đoán, có năng lực làm việc, có kinh nghiệm buôn bán.”
Long Việt Băng mới nhìn vài chữ trong lòng đã thấy nghi hoặc. Cái bố cáo này… có đúng là tìm quản gia không đó?
“Yêu cầu văn võ song toàn, thân thể cường tráng, đao thương bất nhập, có nghiên cứu về việc rèn binh khí, các kỹ năng đều phải lành nghề, có thể ngâm thơ, viết văn, hiểu âm luật, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.”
… Xin hỏi đây là gì vậy? Võ sư và phu tử?
“Yêu cầu biết nữ công, biết làm cơm, biết quét tước, biết chăm ngựa, biết đốn củi, biết giặt quần áo, chăm chỉ thành khẩn, đối xử với mọi người hiền lành.”
Đoạn này xem qua thì lại như là đang tìm vợ.
Câu cuối cùng của bố cáo nói là:
“Người phù hợp điều kiện có thể tới ứng lệnh triệu tập, số người có hạn, nhanh chân kẻo hết.”
Lại còn nhanh chân… Long Việt Băng bật cười. Từ cái mức độ rách nát của tờ bố cáo này thì có lẽ đã dán ở đây chịu mưa gió mấy tháng rồi… vậy mà vẫn chẳng có ai đoái hoài.
Phù hợp với yêu cầu ghi ở trên, sợ rằng cả nước này cũng không tìm ra một người.
Triệu gia này quả thực là kỳ quái, vì sao không thu môn đồ, nhưng không đầu không đuôi mà muốn thu một quản gia vạn năng?
Có điều…
Long Việt Băng mỉm cười, nhẹ nhàng khoát tay, kéo tờ bố cáo xuống.
Cái chức quản gia này, đã định là do ta làm rồi.