Nơi Triệu Du Vân an bài cho Long Việt Băng ở là một gian phòng rất lớn, bởi vì thực sự vô cùng đơn sơ, vậy nên nhìn qua mới to một cách dị thường. Trước khi đi Triệu Du Vân còn nhét một con gà trống trong phòng, nói nó có thể nhắc nhở Long Việt Băng rời giường.
Lúc nửa đêm, Long Việt Băng ngủ không quá ngon, nghe được tiếng nước nhỏ giọt trên mái ngói, mở mắt ra nhìn, hóa ra bên ngoài đang mưa to, mà ở trong phòng thì mưa nhỏ.
Căn phòng đã rách nát tới mức này rồi cơ đấy…
Long Việt Băng có chút bất đắc dĩ rời giường, lấy một bồn gỗ ở góc tường ra để hứng nước mưa. Y hiện tại cuối cùng cũng hiểu vì sao gian phòng này không có đồ dùng gì đặc biệt, nhưng lại có một đống chậu và ô.
Lúc còn làm hoàng đế làm sao mà chịu nổi loại đãi ngộ thế này… Có điều so với làm hoàng đế, thì không khí tự do cũng có chút mê người hơn.
Long Việt Băng ngồi xổm ở giữa nhà mà nghĩ.
Nói chung mục tiêu hiện tại, chính là phải nỗ lực cải tạo cái đầu đá của Triệu Du Vân. Trước đó, y còn phải hảo hảo “chiếu cố” Triệu gia một chút mới phải đạo…
Cuộc sống quản gia khoái trá của y, ngày mai sắp sửa chính thức bắt đầu.
Đêm đó Long Việt băng miên man suy nghĩ thật lâu mới có thể đi vào giấc ngủ. Không ngờ trời còn chưa sáng, Long Việt Băng đã bị tiếng gáy điên cuồng của con gà trong phòng đánh thức.
Thực sự là phiền muốn chết…
Long Việt Băng trở mình một cái, dốc hết sức muốn quên đi tiếng ồn bên tai. Hiện giờ chính là lúc y đang cực kỳ buồn ngủ.
“Cục cục tác – cục cục tác – ”
Đáng tiếc con gà nào đó không định cho y ngủ ngon, tiếp tục ngẩng cao đầu mà gáy liên tục.
Long Việt Băng mơ mơ màng màng nắm lấy tất cả những thứ có thể lần mò được ném về phía phát ra tiếng ồn. Sau một trận tiếng vẫy cánh và tiếng kêu thảm thiết, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.
Ưm ưm…
Long Việt Băng thỏa mãn tiếp tục đi gặp Chu Công.
Tới tận lúc mặt trời lên cao quá cây sào, Long Việt Băng mới tỉnh dậy. Bước qua con gà trống không biết đã tắt thở từ lúc nào, hít vào luồng không khí mới mẻ để chuẩn bị chấn hưng tinh thần. Sau đó dường như y nhớ ra điều gì, xách con gà trống số phận bi thảm đi ra ngoài.
Long Việt Băng lững thững đi tới nhà bếp, vừa đi vào… quả nhiên, ở trong bếp chỉ có một người.
Cái nhà này bần cùng tới cỡ nào a… Long Việt Băng lại cảm khái lần nữa.
“Cái đó…”
“Hửm?” Phụ nhân trung niên quay đầu lại, thấy y tướng mạo xa lạ, có chút kinh ngạc mà hỏi thăm “Chẳng lẽ ngươi là… quản gia mới tới?”
“Đúng vậy.”
Xem ra Triệu phủ thực sự chỉ có một tạp dịch là y, bằng không tại sao đến một người chưa từng thấy mặt cũng biết y là ai.
Long Việt Băng suy nghĩ một chút, ném con gà cho trù nương, nói không chút thương tiếc:
“Vừa mới chết xong, ăn luôn đi.”
“Đây không phải là A Phúc sao…” Trù nương nhìn rõ thi thể gà trống xong, trong nháy mắt lộ ra biểu tình bi thương “Sao lại chết vậy nè… Con gà duy nhất trong nhà lại chết thế này sao…”
Hóa ra đây là con gà duy nhất a… Nói như vậy sau này sẽ không có con gà nào gọi y rời giường nữa, thật sự là quá tốt.
“Nó chê thức ăn dở, nhảy lầu tự sát đấy.” Long Việt Băng cực kỳ bất đắc dĩ buông tay, nói “Thực sự là quá đáng thương.”
“Aii… Quên đi, trong nhà tiêu điều, đến súc vật cũng phải chịu tội theo.” Trù nương thở dài, đem A Phúc đã chết thả vào nước nóng “Nếu chết rồi thì thôi, đem đi ăn là được, chúng ta cũng nhân thể cải thiện bữa ăn… Xin lỗi nhé, A Phúc.”
Trù nương nắm A Phúc lên, dùng tốc độ sét đánh mà cắt tiết, vặt lông, mổ bụng, sau đó tung con gà lên, vung dao “xoẹt xoẹt”, không cần tới một khắc, gà đã bị thanh lý sạch sẽ chặt gọn gàng.
Kỹ xảo đó hoa lệ không gì sánh được, khiến Long Việt Băng không khỏi bắt đầu cảm thấy kính nể trù nương mập mạp này.
Xem ra người của võ lâm danh môn quả là khác người thường, nói không chừng đến người hốt phưn trong nhà cũng là cao thủ tuyệt thế… Đương nhiên Triệu gia thì không có tiền để thuê người hốt phưn…
“Ngươi đi giúp kiếm chút củi đi, không đủ củi nữa.”
Trù nương đưa cho Long Việt Băng một cái rìu, phân phó.
“Được.”
Long Việt Băng đáp ứng rất nhanh. Đợi sau khi ra khỏi trù phòng mới bỗng nhiên nhận ra mình cũng không biết phải đi đâu đốn củi.
Nhìn cảnh vật chung quanh một chút, cuối cùng Long Việt Băng ngưng mắt lại trên một cái cây trong viện.
“Ngươi rốt cuộc đang làm gì…?”
“Đối củi.”
“Ta hình như không cho phép ngươi động thủ với cổ mộc ngàn năm trong nhà.” Triệu Du Vân mặc dù tức giận tới mức muốn đem cái thằng trước mặt chặt ra làm tám khúc, nhưng vẫn cố hết sức duy trì phong độ ‘cần phải có’ của võ lâm minh chủ, “Ngươi đã vi phạm nghiêm trọng điều thứ tư trong gia quy, đi ra dưới nắng đứng năm canh giờ cho ta rồi mới được quay lại.”
“Thế nhưng chủ nhà à,” Long Việt Băng giả vờ nghiêm túc nói “Chiều nay ta còn phải làm việc đấy, nếu như phạt ta đứng, vậy y phục ai giặt? Ngựa ai cho ăn? Hoa ai tưới? Nước ai đun? Phòng ai quét? Nóc nhà ai sửa? Trà ai pha?… Ngài sao?”
Triệu Du Vân bị y hỏi liên tiếp khiến cho á khẩu không trả lời được. Tự hỏi một hồi, con người bản tính thập phần thành thật này chỉ đành đáp lại rằng:
“Vậy… quên đi. Ta hôm khác sẽ tìm ngươi tính sổ…”
Triệu Du Vân đơn thuần không có khả năng đấu lại y đâu. Vị quản gia này không chỉ trở thành nhân vật không thể trêu vào trong Triệu gia, đồng thời cũng là nhân vật quan trọng nhất.
Long Việt Băng ở trong lòng âm thầm cười trộm.