Minh Trạm cũng không tỏ vẻ quá mức coi trọng vụ án của Lâm Vĩnh Thường, tuy rằng trong triều có người đề nghị lập chuyên án điều tra, nhưng Minh Trạm lại nói, “Tấu chương của Lâm Vĩnh Thường chưa đến nơi mà các ngươi nôn nóng làm gì?”
Vừa từ Hoài Dương trở về triều đình, hữu Đô ngự sử Tương Văn An nói, “Bệ hạ, chuyện này liên quan đến danh dự của Lâm đại nhân, triều đình làm sao có thể đối đãi qua loa tắc trách? Ngay cả Trầm cử nhân, thân là cháu của Lâm đại nhân, theo lệ chúng ta có thể thẩm vấn hắn, cũng không có gì là không được.”
Lời đề nghị này cũng đúng trọng tâm, trong triều cũng không có ai phản đối, ngay cả ân sư của Lâm Vĩnh Thường là Lý Bình Chu cũng âm thầm đồng ý, Minh Trạm nói, “Trẫm đã hỏi Trầm Chuyết Ngôn.”
Hoàng thượng đã hỏi Trầm Chuyết Ngôn, nhưng lại không bảo rằng xuất thân của Lâm Vĩnh Thường có gì khác thường, coi như kết quả đã rõ ràng. Tương Văn An lập tức đỡ lời, “Như thế có thể chứng minh Lâm đại nhân trong sạch được một nửa.”
Lúc này có người không đồng tình, Cấp sự trung Tống Châu Ngọc nói, “Hoài Dương là một cửa ngõ của Nam Dương, Lâm đại nhân nắm giữ ba vạn tinh binh Hoài Dương, thần nghĩ, thà rằng hiểu lầm chứ không thể bỏ qua, tốt nhất nên triệu hồi Lâm đại nhân về đế đô trước thì sẽ thỏa đáng hơn.”
Ngự sử Phương Thận Hành lập tức bác bỏ, “Lời này của Tống đại nhân không ổn, Lâm đại nhân là nhất phẩm Tổng đốc Hoài Dương, là rường cột nước nhà. Cái gì mà thà rằng hiểu lầm chứ không thể bỏ qua? Hôm nay bất quá là có người vu oan thân thế của Lâm đại nhân thì chúng ta liền triệu hồi nhất phẩm Tổng đốc? Hoài Dương xa xôi, cải cách thuế muối đang ở thời kỳ trọng điểm, một ngày cũng không thể thiếu Lâm đại nhân. Hôm nay có người nói xấu thân thế của Lâm đại nhân thì liền triệu hồi Lâm đại nhân về đế đô. Sau này chẳng lẽ tám vị Tổng đốc trong thiên hạ cũng tuân theo tiền lệ này hay sao? Bị hạch tội thì đại quan phải bị triệu hồi về đế đô? Nếu cứ như vậy thì tất cả các đại quan nhậm chức bên ngoài đều phải lo lắng biện bạch giải trình vụ án, chẳng cần phải làm việc hay sao?”
Phương Thận Hành vốn là ngũ phẩm Cấp sự trung, bởi vì đề bạt đạo sĩ luyện đan cho Hoàng thượng nên bị hơn phân nửa triều thần phỉ nhổ, nếu không phải Minh Trạm quan tâm đến hắn thì e rằng hắn đã bị miệng mồm của các chư thần cùng nhau hủy diệt. Nay Minh Trạm đưa hắn đến Ngự sử đài, Phương Thận Hành đúng là uất ức quá đủ nên hiện tại muốn xoay người kiếm chút thanh danh. Hắn ra mặt ủng hộ Lâm Vĩnh Thường đơn giản bởi vì theo ý tứ của Hoàng thượng thì tiểu Trầm cử nhân vẫn tiếp tục làm chủ biên Tập san Hoàng thất, Phương Thận Hành cho rằng Hoàng thượng cũng chưa hẳn đã tức giận với Lâm đại nhân. Hơn nữa Lâm Vĩnh Thường xuất thân từ Ngự sử đài, có chút căn cơ ở Ngự sử đài. Nhất là Lâm Vĩnh Thường có Lý tướng làm lão sư.
Phương Thận Hành tính toán kỹ càng, hắn cho rằng lúc này mình ra mặt thì có thể lưu lại ấn tượng tốt đối với Hoàng thượng, Lý Bình Chu, các bằng hữu của Lâm Vĩnh Thường ở trong triều. Nào ngờ thanh danh của Phương Thận Hành thật sự không tốt cho lắm, Tống Châu Ngọc vừa thấy hắn thì nhất thời liền giận đến mức lông mày dựng thẳng, lớn tiếng trách mắng, “Tên gian thần tiểu nhân này, còn dám nói xằng nói bậy trong triều nữa hay sao?”
Phương Thận Hành đang làm chuyện tốt, lại nghe thấy có người mắng hắn là gian thần tiểu nhân, tức giận nhưng không có chỗ để xả, chẳng qua Phương Thận Hành cũng có chút khôn khéo, hắn không nổi nóng, chỉ thản nhiên nói chuyện chính sự, “Lâm đại nhân là trọng thần triều đình, mong rằng bệ hạ có thể thông cảm cho tôn nghiêm của triều thần, đừng trúng kế những kẻ có ác ý, ly gián tình cảm của bệ hạ và triều thần.” Nói đến đây thì Phương Thận Hành liền nghiêm mặt nói, “Thần cũng là thần tử trong triều, những lời của thần không phải chỉ vì Lâm đại nhân mà là vì tất cả thần tử trong triều. Hôm nay Lâm đại nhân gặp chuyện này, ngày sau lại có kẻ khác gặp phải chuyện này thì phải giải quyết thế nào?”
“Thỉnh bệ hạ cân nhắc, tuyệt đối đừng tin lời gièm pha.” Lúc này mới mắng xéo Tống Châu Ngọc.
Tống Châu Ngọc tức giận nói, “Phương Thận Hành, ngươi nói ai gièm pha?”
Phương Thận Hành lạnh lùng nói, “Đương nhiên là tiểu nhân nói lời gièm pha rồi.”
Tống Châu Ngọc bị Phương Thận Hành chọc tức chết, bèn nhờ Hoàng thượng phân xử, bẩm báo với Minh Trạm, “Bệ hạ, thần một lòng vì chuyện công nhưng lại bị Phương Thận Hành làm nhục như thế, thần cảm thấy thật vô liêm sỉ khi cùng tên điêu ngoa này làm đồng liêu!”
“Được rồi, các ngươi đều là vì trung thành với trẫm cả, trẫm biết mà.” Minh Trạm trấn an hai tên tiểu lâu la, “Răng trên cũng có lúc chạm vào răng dưới mà, huống gì là các ngươi. Mỗi người mỗi việc, Lâm Vĩnh Thường thông minh khôn khéo, là trọng thần của quốc gia, chuyện Hoài Dương trông cậy vào hắn, huống chi hiện tại tấu chương của Lâm Vĩnh Thường chưa đến đế đô thì các ngươi cũng không cần vội vàng nhốn nháo để làm gì. Phụ thân của hắn là ai thì hắn biết rõ hơn các ngươi, các ngươi hiện tại muốn làm cái gì đây?”
“Để trẫm nói với các ngươi, một ngày số lượng đại quan bị hạch tội không đến một trăm thì cũng đã tám mươi. Nếu các ngươi triệu hồi tất cả về đế đô để xử án thì chuyện triều chính sẽ do ai xử lý?” Minh Trạm nói tiếp, “Các ngươi suy nghĩ vì quốc gia thì cũng nên nghĩ đến chuyện này. Nay các ngươi đứng trên kim loan điện, ngày sau các ngươi ra ngoài làm quan, cai quản một phương, nếu chuyện tương tự rơi xuống đầu của các ngươi thì các ngươi tính thế nào? Nếu bởi vì một bản tấu chương mà trẫm triệu hồi các ngươi từ phương xa về đế đô thì trong lòng của các ngươi có chửi rủa hay không?”
Âu Dương Khác bước ra khỏi hàng ngũ, “Bệ hạ, bản tấu chương của Triệu Thanh Di ngoại trừ hoài nghi thân phận của Lâm đại nhân thì còn sưu tập nhân chứng vật chứng xác thật nữa ạ. Tuy rằng thần cũng tin tưởng phẩm chất của Lâm đại nhân nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến xuất thân của Lâm đại nhân. Vàng thật không sợ lửa, có lẽ nên để Hình bộ tạm thời khai thẩm vụ án này, đợi tấu chương giải trình của Lâm đại nhân đến đế đô thì trắng hay đen đều sẽ biết rõ.”
Âu Dương Khác là Thượng thư của một bộ, hắn tự mình nói như thế thì với cấp bậc của Phương Thận Hành cũng không đủ để đối chọi, Từ Tam bèn bước ra khỏi hàng ngũ, “Nay tấu chương của Lâm đại nhân vẫn chưa đến mà đã kinh động Hình bộ thì chẳng phải là đã định tội rồi sao? Lâm đại nhân là trọng thần quốc gia, nếu làm như thế thì thật sự không ổn. Thần nghĩ, tạm thời cứ giao cho Đại Lý tự, không cần khai thẩm, chỉ cần lệnh cho Đại Lý tự bảo hộ nhân chứng vật chứng an toàn là được. Đợi tấu chương của Lâm đại nhân đến thì khi đó có thể tiếp tục phán xét.”
Lý Bình Chu cũng phải nói thay cho đồ đệ của mình, “Thần tán thành.”
Vương Duệ An cũng nói, “Thần tán thành, Lâm đại nhân là nhất phẩm Tổng đốc, quyền cao chức trọng, bị người ta buộc tội cũng là chuyện bình thường. Nếu không đợi Lâm đại nhân tự giải trình mà đã khai thẩm vụ án này thì tôn nghiêm của đại quan trong triều đặt ở đâu?”
Minh Trạm cũng đồng ý.
Trầm Chuyết Ngôn trở về nhà, hắn cũng sầu muốn chết.
Người khác không biết trên người của cữu cữu hắn có dấu vết gì hay không, nhưng hắn thì biết rất rõ.
Nhắc đến cậu cháu hai người thì đây cũng là bí mật lớn nhất trong đời bọn họ. Kinh nghiệm và sự từng trải của Trầm Chuyết Ngôn hoàn toàn không thể sánh bằng Lâm Vĩnh Thường, cho dù sắp chết đến nơi thì Lâm Vĩnh Thường vẫn có thể lừa người. Trầm Chuyết Ngôn thì non nớt hơn, vốn không có khả năng nói dối, vậy mà hắn lại dám khi quân phạm thượng, đưa ra một câu thề độc như thế. Trầm Chuyết Ngôn cảm thấy cả đời này của hắn cũng chẳng còn hy vọng gì nữa.
Đang thổn thức cảm thán vì lo lắng cho cữu cữu thì Ngô Uyển phái người gửi cho Trầm Chuyết Ngôn một giỏ cua, Trầm Chuyết Ngôn suy nghĩ một chút, rốt cục từ chối, bảo nô bộc trong nhà trả lại cho Ngô Uyển.
Không quá nửa canh giờ thì Ngô Uyển đích thân đến đây.
Nhà mình sắp phá sản diệt môn, làm sao hắn dám theo đuổi cô nương người ta nữa, Trầm Chuyết Ngôn cúi đầu rầu rĩ, “Ngô đại nhân cũng bận rộn, nam chưa thành hôn, nữ chưa xuất giá, chúng ta nên tránh gặp mặt thì tốt hơn.” Kết quả thế nào thì cũng chưa biết, Trầm Chuyết Ngôn cũng không muốn liên lụy Ngô Uyển.
Ngô Uyển nhìn Trầm Chuyết Ngôn trong chốc lát rồi thản nhiên nói, “Lâm đại nhân vẫn chưa bị gì cả, thế nhưng nhìn bộ dáng của công tử thế này thì thật sự là không có tiền đồ.”
Trầm Chuyết Ngôn có chút nóng tính, hắn trừng mắt nhìn Ngô Uyển một cái rồi than thở, “Ta không có tiền đồ, cô nương mau rời khỏi đây đi, không có việc gì thì đừng đến nhà của ta nữa.”
Ngô Uyển bực mình, thật sự muốn tát cho Trầm Chuyết Ngôn hai cái, lập tức hỏi hắn, “Công tử có dự tính gì hay không?”
“Nếu ta không bỏ lỡ ân khoa mùa xuân thì lúc này cũng có thể giúp đỡ cữu cữu một chút.” Trầm Chuyết Ngôn có vẻ ảo não.
“Cho dù có đỗ ân khoa thì cũng chỉ là một Hàn lâm thất phẩm mà thôi, ngay cả tư cách lâm triều cũng không có, công tử cũng không có bản lĩnh giúp Lâm đại nhân đâu.” Ngô Uyển châm chọt Trầm Chuyết Ngôn một câu, thấy sắc mặt của Trầm Chuyết Ngôn thật sự không tốt, bẻn hỏi hắn, “Lúc này thật ra có một cách, không biết công tử có nguyện ý thử hay không?”
Trầm Chuyết Ngôn vừa nghe thì liền vội vàng đứng dậy nhận tội với Ngô Uyển, “Vừa rồi có chút đường đột với cô nương, thỉnh cô nương chỉ giáo cho ta.” Trên thực tế Trầm Chuyết Ngôn cũng rất bội phục bản lĩnh của Ngô Uyển.
“Công tử có thể kết hôn.” Ngô Uyển bình tĩnh nói, “Công tử vẫn chưa thành thân, lúc này công tử chọn một người mà Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng để kết hôn thì người trong thiên hạ sẽ nghĩ đây có phải là ý tứ của bề trên hay không? Chỉ cần làm cho người ta có cảm giác này thì Lâm đại nhân có thể xoay chuyển tình thế.”
Trầm Chuyết Ngôn viết văn chương thì rất sáng suốt, ấy thế mà đến lúc này lại tỏ ra ngốc nghếch, nhất thời không hiểu rõ ý của Ngô Uyển, “Ta, ta làm gì quen được người như thế? Với lại người như vậy cũng sẽ không để mắt đến ta đâu. Mà ta, ta đối với cô nương…” Liếc mắt nhìn Ngô Uyển, không cần nói cũng biết.
Trong lòng của Ngô Uyển vừa cười vừa cảm thán, dù sao thì nàng chưa từng thấy người ngốc nghếch như Trầm Chuyết Ngôn thế này. Tâm tư của Ngô Uyển trầm xuống, trên mặt có chút hây hây đỏ, giọng nói vẫn cố gắng kiềm chế sự bình thản như ban đầu, “Đúng là bất tài, đành phải tự mình đề cử thôi.”
“Hả?” Trầm Chuyết Ngôn chớp mắt vài cái, dường như vẫn chưa hiểu rõ lời của Ngô Uyển.
Ngô Uyển nhìn về phía Trầm Chuyết Ngôn rồi thở dài, “Trước kia ta vẫn cảm thấy không xứng với công tử, công tử có tiền đồ tốt, thành thân với một nữ nhân như ta thì e rằng ngày sau công tử sẽ hối hận. Hôm nay nhà công tử gặp nạn, ta nguyện ý thành thân với công tử. Nếu Hoàng thượng không coi trọng ta thì cũng sẽ không thu nhận một nữ nhân như ta làm thuộc hạ. Trầm công tử, lúc này xem như ta có ơn với gia đình của công tử. Công tử phải nhớ kỹ ân đức của ta, ngày sau nếu phụ lòng ta thì ta tuyệt đối sẽ không tha cho công tử.”
Ngô Uyển nói ra lời uy hiếp như vậy nhưng Trầm Chuyết Ngôn lại cảm thấy còn êm tai hơn bất cứ khúc nhạc nào, cảm động đến mức rơi lệ. Nâng tay áo lau nước mắt, Trầm Chuyết Ngôn lại sụt sịt mũi, đánh bạo cầm tay của Ngô Uyển, nức nở nói, “Nhà của ta rơi vào hoàn cảnh này, ta không muốn liên lụy đến cô nương. Tốt nhất là nên chờ một thời gian rồi tính sau.”
“Cũng chỉ có lúc này thì ta mới xứng đôi với công tử mà thôi.” Ngô Uyển bình tĩnh nói, dùng khăn lau nước mắt cho Trầm Chuyết Ngôn rồi hỏi, “Sổ hộ tịch của công tử đâu?”
Ngô Uyển làm việc rất có năng suất, ngày hôm sau đã làm thỏa đáng mọi thủ tục.
Lâm Vĩnh Thường làm quan thanh liêm, cũng không lưu cho Trầm Chuyết Ngôn bao nhiêu bạc. Bản thân của Trầm Chuyết Ngôn cũng không có của cải, thú thê thì cũng phải chuẩn bị sính lễ, Trầm Chuyết Ngôn chỉ đành đi thỉnh giáo hảo hữu của mình là Ngụy Tử Nghiêu.
Ngụy Tử Nghiêu bị Trầm Chuyết Ngôn dọa cho nhảy dựng, đấm Trầm Chuyết Ngôn một cái rồi cười tán thưởng, “Ngươi thật có bản lĩnh nha! Có thể thú được Ngô đại nhân, ngươi lấy đâu ra bản lĩnh đó vậy?”
Tuy rằng Trầm Chuyết Ngôn rất lo lắng cho Lâm Vĩnh Thường nhưng hắn đã sớm bị Ngô Uyển thu phục, có thể lấy được nữ nhân mà mình yêu thương thì Trầm Chuyết Ngôn cũng rất vui mừng, bèn cười cười, “Tử Nghiêu, huynh đã thành thân trước kia, rốt cục ta nên chuẩn bị sính lễ như thế nào đây?”
Ngụy Tử Nghiêu đương nhiên cũng không biết, nhưng Ngụy gia có đông người, Ngụy Tử Nghiêu bèn mượn hai nhũ mẫu biết quy củ lễ nghĩa giúp Trầm Chuyết Ngôn, còn hỏi hắn, “Ngươi có đủ ngân lượng không?”
“Chắc đủ.”
Ngụy Tử Nghiêu biết Trầm Chuyết Ngôn ngày thường cũng không có bao nhiêu lương bổng, bèn lấy ra mấy tấm ngân phiếu cho hắn, Trầm Chuyết Ngôn chết sống không chịu nhận, Ngụy Tử Nghiêu nói, “Cứ xem như bổng lộc của ngươi đi. Ngô đại nhân có nhiều bạc như vậy mà ngươi không có gì thì rất khó coi.”
Trầm Chuyết Ngôn nói, “Nhà của ta như thế nào thì mọi người đều biết. Ngô đại nhân cũng chẳng ghét bỏ gì ta.”
“Nữ nhân và nam nhân khác nhau, với lại ngươi cũng phải đãi vài bàn tiệc cho tươm tất một chút chứ.” Ngụy Tử Nghiêu đưa bạc cho hắn rồi nói, “Đi gửi thư cho cữu cữu của ngươi để báo một tiếng, bên nhà của ngươi cũng phải có trưởng bối ra mặt chứ.”
Trầm Chuyết Ngôn liên tục gật đầu, lại nhờ Ngụy Tử Nghiêu xem giúp ngày lành tháng tốt để giúp hắn đón dâu.
Trầm Chuyết Ngôn rời đi một hồi lâu mà Ngụy Tử Nghiêu vẫn không ngừng tán thưởng hắn có phúc. Nhìn Trầm Chuyết Ngôn đần độn như thế vậy mà lại có thể thú được một tức phụ khôn khéo.
Tin tức của Minh Trạm rất nhạy bén, nghe nói đến hỉ sự của Trầm Chuyết Ngôn thì liền khen ngợi cùng Nguyễn Hồng Phi, “Ngô Uyển quả nhiên lợi hại.”
Nguyễn Hồng Phi nói, “Lâm Vĩnh Thường là nhất phẩm Tổng đốc, Trầm Chuyết Ngôn lại xuất thân là cử nhân, nếu không phải ngay lúc này thì Ngô Uyển muốn gả cho Trầm Chuyết Ngôn sẽ là môn không đăng hộ không đối, e rằng nàng ta cũng không muốn. Hiện tại có thời cơ rất tốt. Chỉ cần Ngô Uyển giúp Lâm Vĩnh Thường vượt qua nạn kiếp thì Lâm Vĩnh Thường nhất định sẽ cảm kích nàng, cũng sẽ không ngăn cản hôn sự.” Huống chi Ngô Uyển có khả năng lợi hại như vậy, lại có ân với Lâm Vĩnh Thường, cho dù là Lâm Vĩnh Thường thì cũng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận tức phụ của cháu mình mà thôi.
Lâm Vĩnh Thường đang mỗi ngày lo lắng không biết thư của hắn đã đến đế đô hay chưa, sau đó Hoàng thượng sẽ xử trí hắn thế nào, không ngờ thư của cháu hắn lại đến đây trước.
Bởi vì hiện tại Trầm Chuyết Ngôn xem như cũng có chút danh tiếng ở đế đô, hắn yêu cầu trạm dịch dùng khoái mã cấp tốc đưa thư đến nha môn Tổng đốc.
Lâm Vĩnh Thường còn đang lo lắng không biết có phải cháu của mình gặp chuyện bất trắc gì hay không, kết quả là khi mở thư ra thì Lâm Vĩnh Thường lập tức trợn mắt há hốc mồm, vì sao lại đột ngột đòi thành thân? Cũng không phải với ai khác mà chính là người đã được Trầm Chuyết Ngôn nhắc đến: Ngô Uyển.
Lâm Vĩnh Thường vừa nhìn thấy hai chữ Ngô Uyển thì lập tức sầu muốn bạc tóc.
Đối với một nữ nhân như Ngô Uyển thì Lâm Vĩnh Thường cũng phải khen một tiếng lợi hại và bội phục người ta. Chỉ cần là nữ nhân liễu yếu đào tơ mà có thể đi đến bước này thì thật sự không dễ dàng gì.
Nhưng hỏi khắp thiên hạ có ai có gan hùm mà thú nàng về làm thê tử hay không?
Nay cháu ngoại ngốc nghếch của hắn không ngờ lại có gan hùm như thế.
Lâm Vĩnh Thường cơ hồ có thể đoán được bộ dáng nửa đời sau của cháu hắn sẽ như thế nào khi rơi vào tay của một nữ nhân lợi hại như vậy, bèn thở dài một tiếng.
Kỳ thật Lâm Vĩnh Thường cũng hiểu rõ trong thời điểm hiện tại mà Ngô Uyển có thể vì tình nghĩa mà gả cho Trầm Chuyết Ngôn thì chứng tỏ nữ nhân này cũng có một chút thật lòng. Thôi, ngộ nhỡ hắn có mệnh hệ gì thì e rằng Trầm Chuyết Ngôn cũng bị liên lụy, nhưng nay cháu của hắn đã thú được một lão bà lợi hại như vậy thì Lâm Vĩnh Thường cũng có thể yên lòng.
Đồng thời Từ Doanh Ngọc cũng nhận được thư của Ngô Uyển.
Lâm Vĩnh Thường chưa đọc xong thư thì Từ Doanh Ngọc đã đến đây, cười nói, “Chúc mừng Lâm đại nhân, tiểu Trầm cử nhân rốt cục cũng có hỉ sự.”
“Tin tức của Từ đại nhân còn nhạy hơn cả ta nữa.” Lâm Vĩnh Thường gấp thư lại rồi đặt vào trong phong thư, mời Từ Doanh Ngọc ngồi xuống.
Nhạc Sơn dâng trà, từ Doanh Ngọc mỉm cười uống một ngụm, thật sự cao hứng thay Lâm Vĩnh Thường, “Ngô đại nhân viết thư cho ta, nhờ ta chuẩn bị một chút của hồi môn đưa về đế đô.” Đây là cơ hội hiếm có, lúc này Ngô Uyển cùng Trầm Chuyết Ngôn thành hôn hoàn toàn là để giúp Lâm Vĩnh Thường.
Tuy rằng xuất thân của Ngô Uyển không cao nhưng lại là tâm phúc của ngự tiền. Không biết bao nhiêu người ở đế đô phải hoài nghi nàng và Hoàng thượng có quan hệ không ít, bằng không vì sao hoàng thất lại trọng dụng môt nữ nhân như thế.
Đương nhiên đây đều là những người ghen tị với Ngô Uyển cho nên mới nói như vậy mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy được quan hệ của Ngô Uyển và hoàng thất như thế nào.
Ngô Uyển sáng mắt lại nhanh lẹ, lúc này gả cho Trầm Chuyết Ngôn khiến cho mọi người phải suy nghĩ: Nếu Lâm Vĩnh Thường rơi đài, vì sao Ngô Uyển lại đồng ý gả cho Trầm Chuyết Ngôn vào lúc này? Hành động của Ngô Uyển làm cho tình cảnh của Lâm Vĩnh Thường rẽ sang một hướng tốt hơn, nhất là một đòn cảnh tỉnh đến đám quan viên chuẩn bị ném đá xuống giếng trong triều.
Lâm Vĩnh Thường là người thông minh, huống chi xưa nay da mặt của hắn vốn rất dày, lập tức nói, “Một chuyện cũng không nên nhờ hai người như thế. Ta chỉ có một mình Chuyết Ngôn là cháu, hầy, ta cũng không ngờ Chuyết Ngôn lại thành thân sớm như vậy, trước kia ta còn bảo hắn phải chờ đỗ tiến sĩ đã rồi tính sau.”
Từ Doanh Ngọc nhếch khóe môi, cười nói, “Một mình Lâm đại nhân độc thân là đủ rồi, chẳng lẽ đại nhân không nôn nóng tiểu Trầm cử nhân sớm thành thân hay sao?”
Lâm Vĩnh Thường cười he he, cậy già lên mặt, “Già rồi, ta muốn Chuyết Ngôn theo ta thêm vài năm nữa.”
Từ Doanh Ngọc lười đấu khẩu với người lanh mồm như Lâm Vĩnh Thường, nàng hỏi, “Lâm đại nhân chuẩn bị đặt mua sính lễ chưa? Theo thân phận của Lâm đại nhân thì cũng không thể sắm sửa qua loa. Không có vật gia truyền thì cũng phải có vàng bạc đồng thiết, mọi thứ phải chu đáo thì mới nở mày nở mặt được.”
“Lâm mỗ là hàn môn, làm sao có được vàng bạc châu báu cơ chứ?” Lâm Vĩnh Thường tính toán một chút, sau đó lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, sờ sờ mũi rồi nói với Từ Doanh Ngọc, “Không biết Từ đại nhân có dư dả hay không, có thể cho bản quan mượn một ít ngân lượng hay không? Lần sau được phát bổng lộc thì bản quan sẽ trả lại cho Từ đại nhân.”
Từ Doanh Ngọc thật hận vì sao mình lại nhàn rỗi đến đây như vậy, đã thế còn bị mượn bạc. Từ Doanh Ngọc nói, “Công tư phân minh, mượn thì phải trả lãi.”
“Được được.” Lâm Vĩnh Thường bày ra da mặt dày mà cò kẻ mặc cả, “Cứ tính lãi theo triều đình đi. Từ đại nhân, chúng ta cũng là đồng nghiệp mà.” Nếu cho vay nặng lãi thì Lâm Vĩnh Thường nhất định sẽ không mượn.
Lâm Vĩnh Thường thật sự không dư dả, hắn mượn Từ Doanh Ngọc hai trăm lượng, sau đó đặt mua một phần sính lễ có thể diện một chút rồi gửi về đế đô cùng của hồi mua của Ngô Uyển.
Minh Trạm cũng không tỏ vẻ quá mức coi trọng vụ án của Lâm Vĩnh Thường, tuy rằng trong triều có người đề nghị lập chuyên án điều tra, nhưng Minh Trạm lại nói, “Tấu chương của Lâm Vĩnh Thường chưa đến nơi mà các ngươi nôn nóng làm gì?”
Vừa từ Hoài Dương trở về triều đình, hữu Đô ngự sử Tương Văn An nói, “Bệ hạ, chuyện này liên quan đến danh dự của Lâm đại nhân, triều đình làm sao có thể đối đãi qua loa tắc trách? Ngay cả Trầm cử nhân, thân là cháu của Lâm đại nhân, theo lệ chúng ta có thể thẩm vấn hắn, cũng không có gì là không được.”
Lời đề nghị này cũng đúng trọng tâm, trong triều cũng không có ai phản đối, ngay cả ân sư của Lâm Vĩnh Thường là Lý Bình Chu cũng âm thầm đồng ý, Minh Trạm nói, “Trẫm đã hỏi Trầm Chuyết Ngôn.”
Hoàng thượng đã hỏi Trầm Chuyết Ngôn, nhưng lại không bảo rằng xuất thân của Lâm Vĩnh Thường có gì khác thường, coi như kết quả đã rõ ràng. Tương Văn An lập tức đỡ lời, “Như thế có thể chứng minh Lâm đại nhân trong sạch được một nửa.”
Lúc này có người không đồng tình, Cấp sự trung Tống Châu Ngọc nói, “Hoài Dương là một cửa ngõ của Nam Dương, Lâm đại nhân nắm giữ ba vạn tinh binh Hoài Dương, thần nghĩ, thà rằng hiểu lầm chứ không thể bỏ qua, tốt nhất nên triệu hồi Lâm đại nhân về đế đô trước thì sẽ thỏa đáng hơn.”
Ngự sử Phương Thận Hành lập tức bác bỏ, “Lời này của Tống đại nhân không ổn, Lâm đại nhân là nhất phẩm Tổng đốc Hoài Dương, là rường cột nước nhà. Cái gì mà thà rằng hiểu lầm chứ không thể bỏ qua? Hôm nay bất quá là có người vu oan thân thế của Lâm đại nhân thì chúng ta liền triệu hồi nhất phẩm Tổng đốc? Hoài Dương xa xôi, cải cách thuế muối đang ở thời kỳ trọng điểm, một ngày cũng không thể thiếu Lâm đại nhân. Hôm nay có người nói xấu thân thế của Lâm đại nhân thì liền triệu hồi Lâm đại nhân về đế đô. Sau này chẳng lẽ tám vị Tổng đốc trong thiên hạ cũng tuân theo tiền lệ này hay sao? Bị hạch tội thì đại quan phải bị triệu hồi về đế đô? Nếu cứ như vậy thì tất cả các đại quan nhậm chức bên ngoài đều phải lo lắng biện bạch giải trình vụ án, chẳng cần phải làm việc hay sao?”
Phương Thận Hành vốn là ngũ phẩm Cấp sự trung, bởi vì đề bạt đạo sĩ luyện đan cho Hoàng thượng nên bị hơn phân nửa triều thần phỉ nhổ, nếu không phải Minh Trạm quan tâm đến hắn thì e rằng hắn đã bị miệng mồm của các chư thần cùng nhau hủy diệt. Nay Minh Trạm đưa hắn đến Ngự sử đài, Phương Thận Hành đúng là uất ức quá đủ nên hiện tại muốn xoay người kiếm chút thanh danh. Hắn ra mặt ủng hộ Lâm Vĩnh Thường đơn giản bởi vì theo ý tứ của Hoàng thượng thì tiểu Trầm cử nhân vẫn tiếp tục làm chủ biên Tập san Hoàng thất, Phương Thận Hành cho rằng Hoàng thượng cũng chưa hẳn đã tức giận với Lâm đại nhân. Hơn nữa Lâm Vĩnh Thường xuất thân từ Ngự sử đài, có chút căn cơ ở Ngự sử đài. Nhất là Lâm Vĩnh Thường có Lý tướng làm lão sư.
Phương Thận Hành tính toán kỹ càng, hắn cho rằng lúc này mình ra mặt thì có thể lưu lại ấn tượng tốt đối với Hoàng thượng, Lý Bình Chu, các bằng hữu của Lâm Vĩnh Thường ở trong triều. Nào ngờ thanh danh của Phương Thận Hành thật sự không tốt cho lắm, Tống Châu Ngọc vừa thấy hắn thì nhất thời liền giận đến mức lông mày dựng thẳng, lớn tiếng trách mắng, “Tên gian thần tiểu nhân này, còn dám nói xằng nói bậy trong triều nữa hay sao?”
Phương Thận Hành đang làm chuyện tốt, lại nghe thấy có người mắng hắn là gian thần tiểu nhân, tức giận nhưng không có chỗ để xả, chẳng qua Phương Thận Hành cũng có chút khôn khéo, hắn không nổi nóng, chỉ thản nhiên nói chuyện chính sự, “Lâm đại nhân là trọng thần triều đình, mong rằng bệ hạ có thể thông cảm cho tôn nghiêm của triều thần, đừng trúng kế những kẻ có ác ý, ly gián tình cảm của bệ hạ và triều thần.” Nói đến đây thì Phương Thận Hành liền nghiêm mặt nói, “Thần cũng là thần tử trong triều, những lời của thần không phải chỉ vì Lâm đại nhân mà là vì tất cả thần tử trong triều. Hôm nay Lâm đại nhân gặp chuyện này, ngày sau lại có kẻ khác gặp phải chuyện này thì phải giải quyết thế nào?”
“Thỉnh bệ hạ cân nhắc, tuyệt đối đừng tin lời gièm pha.” Lúc này mới mắng xéo Tống Châu Ngọc.
Tống Châu Ngọc tức giận nói, “Phương Thận Hành, ngươi nói ai gièm pha?”
Phương Thận Hành lạnh lùng nói, “Đương nhiên là tiểu nhân nói lời gièm pha rồi.”
Tống Châu Ngọc bị Phương Thận Hành chọc tức chết, bèn nhờ Hoàng thượng phân xử, bẩm báo với Minh Trạm, “Bệ hạ, thần một lòng vì chuyện công nhưng lại bị Phương Thận Hành làm nhục như thế, thần cảm thấy thật vô liêm sỉ khi cùng tên điêu ngoa này làm đồng liêu!”
“Được rồi, các ngươi đều là vì trung thành với trẫm cả, trẫm biết mà.” Minh Trạm trấn an hai tên tiểu lâu la, “Răng trên cũng có lúc chạm vào răng dưới mà, huống gì là các ngươi. Mỗi người mỗi việc, Lâm Vĩnh Thường thông minh khôn khéo, là trọng thần của quốc gia, chuyện Hoài Dương trông cậy vào hắn, huống chi hiện tại tấu chương của Lâm Vĩnh Thường chưa đến đế đô thì các ngươi cũng không cần vội vàng nhốn nháo để làm gì. Phụ thân của hắn là ai thì hắn biết rõ hơn các ngươi, các ngươi hiện tại muốn làm cái gì đây?”
“Để trẫm nói với các ngươi, một ngày số lượng đại quan bị hạch tội không đến một trăm thì cũng đã tám mươi. Nếu các ngươi triệu hồi tất cả về đế đô để xử án thì chuyện triều chính sẽ do ai xử lý?” Minh Trạm nói tiếp, “Các ngươi suy nghĩ vì quốc gia thì cũng nên nghĩ đến chuyện này. Nay các ngươi đứng trên kim loan điện, ngày sau các ngươi ra ngoài làm quan, cai quản một phương, nếu chuyện tương tự rơi xuống đầu của các ngươi thì các ngươi tính thế nào? Nếu bởi vì một bản tấu chương mà trẫm triệu hồi các ngươi từ phương xa về đế đô thì trong lòng của các ngươi có chửi rủa hay không?”
Âu Dương Khác bước ra khỏi hàng ngũ, “Bệ hạ, bản tấu chương của Triệu Thanh Di ngoại trừ hoài nghi thân phận của Lâm đại nhân thì còn sưu tập nhân chứng vật chứng xác thật nữa ạ. Tuy rằng thần cũng tin tưởng phẩm chất của Lâm đại nhân nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến xuất thân của Lâm đại nhân. Vàng thật không sợ lửa, có lẽ nên để Hình bộ tạm thời khai thẩm vụ án này, đợi tấu chương giải trình của Lâm đại nhân đến đế đô thì trắng hay đen đều sẽ biết rõ.”
Âu Dương Khác là Thượng thư của một bộ, hắn tự mình nói như thế thì với cấp bậc của Phương Thận Hành cũng không đủ để đối chọi, Từ Tam bèn bước ra khỏi hàng ngũ, “Nay tấu chương của Lâm đại nhân vẫn chưa đến mà đã kinh động Hình bộ thì chẳng phải là đã định tội rồi sao? Lâm đại nhân là trọng thần quốc gia, nếu làm như thế thì thật sự không ổn. Thần nghĩ, tạm thời cứ giao cho Đại Lý tự, không cần khai thẩm, chỉ cần lệnh cho Đại Lý tự bảo hộ nhân chứng vật chứng an toàn là được. Đợi tấu chương của Lâm đại nhân đến thì khi đó có thể tiếp tục phán xét.”
Lý Bình Chu cũng phải nói thay cho đồ đệ của mình, “Thần tán thành.”
Vương Duệ An cũng nói, “Thần tán thành, Lâm đại nhân là nhất phẩm Tổng đốc, quyền cao chức trọng, bị người ta buộc tội cũng là chuyện bình thường. Nếu không đợi Lâm đại nhân tự giải trình mà đã khai thẩm vụ án này thì tôn nghiêm của đại quan trong triều đặt ở đâu?”
Minh Trạm cũng đồng ý.
Trầm Chuyết Ngôn trở về nhà, hắn cũng sầu muốn chết.
Người khác không biết trên người của cữu cữu hắn có dấu vết gì hay không, nhưng hắn thì biết rất rõ.
Nhắc đến cậu cháu hai người thì đây cũng là bí mật lớn nhất trong đời bọn họ. Kinh nghiệm và sự từng trải của Trầm Chuyết Ngôn hoàn toàn không thể sánh bằng Lâm Vĩnh Thường, cho dù sắp chết đến nơi thì Lâm Vĩnh Thường vẫn có thể lừa người. Trầm Chuyết Ngôn thì non nớt hơn, vốn không có khả năng nói dối, vậy mà hắn lại dám khi quân phạm thượng, đưa ra một câu thề độc như thế. Trầm Chuyết Ngôn cảm thấy cả đời này của hắn cũng chẳng còn hy vọng gì nữa.
Đang thổn thức cảm thán vì lo lắng cho cữu cữu thì Ngô Uyển phái người gửi cho Trầm Chuyết Ngôn một giỏ cua, Trầm Chuyết Ngôn suy nghĩ một chút, rốt cục từ chối, bảo nô bộc trong nhà trả lại cho Ngô Uyển.
Không quá nửa canh giờ thì Ngô Uyển đích thân đến đây.
Nhà mình sắp phá sản diệt môn, làm sao hắn dám theo đuổi cô nương người ta nữa, Trầm Chuyết Ngôn cúi đầu rầu rĩ, “Ngô đại nhân cũng bận rộn, nam chưa thành hôn, nữ chưa xuất giá, chúng ta nên tránh gặp mặt thì tốt hơn.” Kết quả thế nào thì cũng chưa biết, Trầm Chuyết Ngôn cũng không muốn liên lụy Ngô Uyển.
Ngô Uyển nhìn Trầm Chuyết Ngôn trong chốc lát rồi thản nhiên nói, “Lâm đại nhân vẫn chưa bị gì cả, thế nhưng nhìn bộ dáng của công tử thế này thì thật sự là không có tiền đồ.”
Trầm Chuyết Ngôn có chút nóng tính, hắn trừng mắt nhìn Ngô Uyển một cái rồi than thở, “Ta không có tiền đồ, cô nương mau rời khỏi đây đi, không có việc gì thì đừng đến nhà của ta nữa.”
Ngô Uyển bực mình, thật sự muốn tát cho Trầm Chuyết Ngôn hai cái, lập tức hỏi hắn, “Công tử có dự tính gì hay không?”
“Nếu ta không bỏ lỡ ân khoa mùa xuân thì lúc này cũng có thể giúp đỡ cữu cữu một chút.” Trầm Chuyết Ngôn có vẻ ảo não.
“Cho dù có đỗ ân khoa thì cũng chỉ là một Hàn lâm thất phẩm mà thôi, ngay cả tư cách lâm triều cũng không có, công tử cũng không có bản lĩnh giúp Lâm đại nhân đâu.” Ngô Uyển châm chọt Trầm Chuyết Ngôn một câu, thấy sắc mặt của Trầm Chuyết Ngôn thật sự không tốt, bẻn hỏi hắn, “Lúc này thật ra có một cách, không biết công tử có nguyện ý thử hay không?”
Trầm Chuyết Ngôn vừa nghe thì liền vội vàng đứng dậy nhận tội với Ngô Uyển, “Vừa rồi có chút đường đột với cô nương, thỉnh cô nương chỉ giáo cho ta.” Trên thực tế Trầm Chuyết Ngôn cũng rất bội phục bản lĩnh của Ngô Uyển.
“Công tử có thể kết hôn.” Ngô Uyển bình tĩnh nói, “Công tử vẫn chưa thành thân, lúc này công tử chọn một người mà Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng để kết hôn thì người trong thiên hạ sẽ nghĩ đây có phải là ý tứ của bề trên hay không? Chỉ cần làm cho người ta có cảm giác này thì Lâm đại nhân có thể xoay chuyển tình thế.”
Trầm Chuyết Ngôn viết văn chương thì rất sáng suốt, ấy thế mà đến lúc này lại tỏ ra ngốc nghếch, nhất thời không hiểu rõ ý của Ngô Uyển, “Ta, ta làm gì quen được người như thế? Với lại người như vậy cũng sẽ không để mắt đến ta đâu. Mà ta, ta đối với cô nương…” Liếc mắt nhìn Ngô Uyển, không cần nói cũng biết.
Trong lòng của Ngô Uyển vừa cười vừa cảm thán, dù sao thì nàng chưa từng thấy người ngốc nghếch như Trầm Chuyết Ngôn thế này. Tâm tư của Ngô Uyển trầm xuống, trên mặt có chút hây hây đỏ, giọng nói vẫn cố gắng kiềm chế sự bình thản như ban đầu, “Đúng là bất tài, đành phải tự mình đề cử thôi.”
“Hả?” Trầm Chuyết Ngôn chớp mắt vài cái, dường như vẫn chưa hiểu rõ lời của Ngô Uyển.
Ngô Uyển nhìn về phía Trầm Chuyết Ngôn rồi thở dài, “Trước kia ta vẫn cảm thấy không xứng với công tử, công tử có tiền đồ tốt, thành thân với một nữ nhân như ta thì e rằng ngày sau công tử sẽ hối hận. Hôm nay nhà công tử gặp nạn, ta nguyện ý thành thân với công tử. Nếu Hoàng thượng không coi trọng ta thì cũng sẽ không thu nhận một nữ nhân như ta làm thuộc hạ. Trầm công tử, lúc này xem như ta có ơn với gia đình của công tử. Công tử phải nhớ kỹ ân đức của ta, ngày sau nếu phụ lòng ta thì ta tuyệt đối sẽ không tha cho công tử.”
Ngô Uyển nói ra lời uy hiếp như vậy nhưng Trầm Chuyết Ngôn lại cảm thấy còn êm tai hơn bất cứ khúc nhạc nào, cảm động đến mức rơi lệ. Nâng tay áo lau nước mắt, Trầm Chuyết Ngôn lại sụt sịt mũi, đánh bạo cầm tay của Ngô Uyển, nức nở nói, “Nhà của ta rơi vào hoàn cảnh này, ta không muốn liên lụy đến cô nương. Tốt nhất là nên chờ một thời gian rồi tính sau.”
“Cũng chỉ có lúc này thì ta mới xứng đôi với công tử mà thôi.” Ngô Uyển bình tĩnh nói, dùng khăn lau nước mắt cho Trầm Chuyết Ngôn rồi hỏi, “Sổ hộ tịch của công tử đâu?”
Ngô Uyển làm việc rất có năng suất, ngày hôm sau đã làm thỏa đáng mọi thủ tục.
Lâm Vĩnh Thường làm quan thanh liêm, cũng không lưu cho Trầm Chuyết Ngôn bao nhiêu bạc. Bản thân của Trầm Chuyết Ngôn cũng không có của cải, thú thê thì cũng phải chuẩn bị sính lễ, Trầm Chuyết Ngôn chỉ đành đi thỉnh giáo hảo hữu của mình là Ngụy Tử Nghiêu.
Ngụy Tử Nghiêu bị Trầm Chuyết Ngôn dọa cho nhảy dựng, đấm Trầm Chuyết Ngôn một cái rồi cười tán thưởng, “Ngươi thật có bản lĩnh nha! Có thể thú được Ngô đại nhân, ngươi lấy đâu ra bản lĩnh đó vậy?”
Tuy rằng Trầm Chuyết Ngôn rất lo lắng cho Lâm Vĩnh Thường nhưng hắn đã sớm bị Ngô Uyển thu phục, có thể lấy được nữ nhân mà mình yêu thương thì Trầm Chuyết Ngôn cũng rất vui mừng, bèn cười cười, “Tử Nghiêu, huynh đã thành thân trước kia, rốt cục ta nên chuẩn bị sính lễ như thế nào đây?”
Ngụy Tử Nghiêu đương nhiên cũng không biết, nhưng Ngụy gia có đông người, Ngụy Tử Nghiêu bèn mượn hai nhũ mẫu biết quy củ lễ nghĩa giúp Trầm Chuyết Ngôn, còn hỏi hắn, “Ngươi có đủ ngân lượng không?”
“Chắc đủ.”
Ngụy Tử Nghiêu biết Trầm Chuyết Ngôn ngày thường cũng không có bao nhiêu lương bổng, bèn lấy ra mấy tấm ngân phiếu cho hắn, Trầm Chuyết Ngôn chết sống không chịu nhận, Ngụy Tử Nghiêu nói, “Cứ xem như bổng lộc của ngươi đi. Ngô đại nhân có nhiều bạc như vậy mà ngươi không có gì thì rất khó coi.”
Trầm Chuyết Ngôn nói, “Nhà của ta như thế nào thì mọi người đều biết. Ngô đại nhân cũng chẳng ghét bỏ gì ta.”
“Nữ nhân và nam nhân khác nhau, với lại ngươi cũng phải đãi vài bàn tiệc cho tươm tất một chút chứ.” Ngụy Tử Nghiêu đưa bạc cho hắn rồi nói, “Đi gửi thư cho cữu cữu của ngươi để báo một tiếng, bên nhà của ngươi cũng phải có trưởng bối ra mặt chứ.”
Trầm Chuyết Ngôn liên tục gật đầu, lại nhờ Ngụy Tử Nghiêu xem giúp ngày lành tháng tốt để giúp hắn đón dâu.
Trầm Chuyết Ngôn rời đi một hồi lâu mà Ngụy Tử Nghiêu vẫn không ngừng tán thưởng hắn có phúc. Nhìn Trầm Chuyết Ngôn đần độn như thế vậy mà lại có thể thú được một tức phụ khôn khéo.
Tin tức của Minh Trạm rất nhạy bén, nghe nói đến hỉ sự của Trầm Chuyết Ngôn thì liền khen ngợi cùng Nguyễn Hồng Phi, “Ngô Uyển quả nhiên lợi hại.”
Nguyễn Hồng Phi nói, “Lâm Vĩnh Thường là nhất phẩm Tổng đốc, Trầm Chuyết Ngôn lại xuất thân là cử nhân, nếu không phải ngay lúc này thì Ngô Uyển muốn gả cho Trầm Chuyết Ngôn sẽ là môn không đăng hộ không đối, e rằng nàng ta cũng không muốn. Hiện tại có thời cơ rất tốt. Chỉ cần Ngô Uyển giúp Lâm Vĩnh Thường vượt qua nạn kiếp thì Lâm Vĩnh Thường nhất định sẽ cảm kích nàng, cũng sẽ không ngăn cản hôn sự.” Huống chi Ngô Uyển có khả năng lợi hại như vậy, lại có ân với Lâm Vĩnh Thường, cho dù là Lâm Vĩnh Thường thì cũng chỉ có thể vui vẻ chấp nhận tức phụ của cháu mình mà thôi.
Lâm Vĩnh Thường đang mỗi ngày lo lắng không biết thư của hắn đã đến đế đô hay chưa, sau đó Hoàng thượng sẽ xử trí hắn thế nào, không ngờ thư của cháu hắn lại đến đây trước.
Bởi vì hiện tại Trầm Chuyết Ngôn xem như cũng có chút danh tiếng ở đế đô, hắn yêu cầu trạm dịch dùng khoái mã cấp tốc đưa thư đến nha môn Tổng đốc.
Lâm Vĩnh Thường còn đang lo lắng không biết có phải cháu của mình gặp chuyện bất trắc gì hay không, kết quả là khi mở thư ra thì Lâm Vĩnh Thường lập tức trợn mắt há hốc mồm, vì sao lại đột ngột đòi thành thân? Cũng không phải với ai khác mà chính là người đã được Trầm Chuyết Ngôn nhắc đến: Ngô Uyển.
Lâm Vĩnh Thường vừa nhìn thấy hai chữ Ngô Uyển thì lập tức sầu muốn bạc tóc.
Đối với một nữ nhân như Ngô Uyển thì Lâm Vĩnh Thường cũng phải khen một tiếng lợi hại và bội phục người ta. Chỉ cần là nữ nhân liễu yếu đào tơ mà có thể đi đến bước này thì thật sự không dễ dàng gì.
Nhưng hỏi khắp thiên hạ có ai có gan hùm mà thú nàng về làm thê tử hay không?
Nay cháu ngoại ngốc nghếch của hắn không ngờ lại có gan hùm như thế.
Lâm Vĩnh Thường cơ hồ có thể đoán được bộ dáng nửa đời sau của cháu hắn sẽ như thế nào khi rơi vào tay của một nữ nhân lợi hại như vậy, bèn thở dài một tiếng.
Kỳ thật Lâm Vĩnh Thường cũng hiểu rõ trong thời điểm hiện tại mà Ngô Uyển có thể vì tình nghĩa mà gả cho Trầm Chuyết Ngôn thì chứng tỏ nữ nhân này cũng có một chút thật lòng. Thôi, ngộ nhỡ hắn có mệnh hệ gì thì e rằng Trầm Chuyết Ngôn cũng bị liên lụy, nhưng nay cháu của hắn đã thú được một lão bà lợi hại như vậy thì Lâm Vĩnh Thường cũng có thể yên lòng.
Đồng thời Từ Doanh Ngọc cũng nhận được thư của Ngô Uyển.
Lâm Vĩnh Thường chưa đọc xong thư thì Từ Doanh Ngọc đã đến đây, cười nói, “Chúc mừng Lâm đại nhân, tiểu Trầm cử nhân rốt cục cũng có hỉ sự.”
“Tin tức của Từ đại nhân còn nhạy hơn cả ta nữa.” Lâm Vĩnh Thường gấp thư lại rồi đặt vào trong phong thư, mời Từ Doanh Ngọc ngồi xuống.
Nhạc Sơn dâng trà, từ Doanh Ngọc mỉm cười uống một ngụm, thật sự cao hứng thay Lâm Vĩnh Thường, “Ngô đại nhân viết thư cho ta, nhờ ta chuẩn bị một chút của hồi môn đưa về đế đô.” Đây là cơ hội hiếm có, lúc này Ngô Uyển cùng Trầm Chuyết Ngôn thành hôn hoàn toàn là để giúp Lâm Vĩnh Thường.
Tuy rằng xuất thân của Ngô Uyển không cao nhưng lại là tâm phúc của ngự tiền. Không biết bao nhiêu người ở đế đô phải hoài nghi nàng và Hoàng thượng có quan hệ không ít, bằng không vì sao hoàng thất lại trọng dụng môt nữ nhân như thế.
Đương nhiên đây đều là những người ghen tị với Ngô Uyển cho nên mới nói như vậy mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy được quan hệ của Ngô Uyển và hoàng thất như thế nào.
Ngô Uyển sáng mắt lại nhanh lẹ, lúc này gả cho Trầm Chuyết Ngôn khiến cho mọi người phải suy nghĩ: Nếu Lâm Vĩnh Thường rơi đài, vì sao Ngô Uyển lại đồng ý gả cho Trầm Chuyết Ngôn vào lúc này? Hành động của Ngô Uyển làm cho tình cảnh của Lâm Vĩnh Thường rẽ sang một hướng tốt hơn, nhất là một đòn cảnh tỉnh đến đám quan viên chuẩn bị ném đá xuống giếng trong triều.
Lâm Vĩnh Thường là người thông minh, huống chi xưa nay da mặt của hắn vốn rất dày, lập tức nói, “Một chuyện cũng không nên nhờ hai người như thế. Ta chỉ có một mình Chuyết Ngôn là cháu, hầy, ta cũng không ngờ Chuyết Ngôn lại thành thân sớm như vậy, trước kia ta còn bảo hắn phải chờ đỗ tiến sĩ đã rồi tính sau.”
Từ Doanh Ngọc nhếch khóe môi, cười nói, “Một mình Lâm đại nhân độc thân là đủ rồi, chẳng lẽ đại nhân không nôn nóng tiểu Trầm cử nhân sớm thành thân hay sao?”
Lâm Vĩnh Thường cười he he, cậy già lên mặt, “Già rồi, ta muốn Chuyết Ngôn theo ta thêm vài năm nữa.”
Từ Doanh Ngọc lười đấu khẩu với người lanh mồm như Lâm Vĩnh Thường, nàng hỏi, “Lâm đại nhân chuẩn bị đặt mua sính lễ chưa? Theo thân phận của Lâm đại nhân thì cũng không thể sắm sửa qua loa. Không có vật gia truyền thì cũng phải có vàng bạc đồng thiết, mọi thứ phải chu đáo thì mới nở mày nở mặt được.”
“Lâm mỗ là hàn môn, làm sao có được vàng bạc châu báu cơ chứ?” Lâm Vĩnh Thường tính toán một chút, sau đó lộ ra một nụ cười ngượng ngùng, sờ sờ mũi rồi nói với Từ Doanh Ngọc, “Không biết Từ đại nhân có dư dả hay không, có thể cho bản quan mượn một ít ngân lượng hay không? Lần sau được phát bổng lộc thì bản quan sẽ trả lại cho Từ đại nhân.”
Từ Doanh Ngọc thật hận vì sao mình lại nhàn rỗi đến đây như vậy, đã thế còn bị mượn bạc. Từ Doanh Ngọc nói, “Công tư phân minh, mượn thì phải trả lãi.”
“Được được.” Lâm Vĩnh Thường bày ra da mặt dày mà cò kẻ mặc cả, “Cứ tính lãi theo triều đình đi. Từ đại nhân, chúng ta cũng là đồng nghiệp mà.” Nếu cho vay nặng lãi thì Lâm Vĩnh Thường nhất định sẽ không mượn.
Lâm Vĩnh Thường thật sự không dư dả, hắn mượn Từ Doanh Ngọc hai trăm lượng, sau đó đặt mua một phần sính lễ có thể diện một chút rồi gửi về đế đô cùng của hồi mua của Ngô Uyển.