Lâm Vĩnh Thường và Tổng đốc Tiết Xuân Hoằng thiết yến chiêu đãi diêm thương, sau khi yến tiệc kết thúc, khách và chủ đều vui vẻ, đều tự cáo từ lui về.
Phạm Duy Phùng Trật và Lâm Vĩnh Thường cũng uống không ít, tự quay về biệt viện nghỉ ngơi.
Lâm Vĩnh Thường cười, “Lần này cũng nhờ chiêu rút củi dưới đáy nồi của tiểu Phạm đại nhân.”
“Ta chỉ làm theo lệnh của đại nhân mà thôi.” Phạm Duy khiêm tốn.
Phùng Trật cười, “Nhị vị không cần quá khiêm nhượng, hiếm khi đám diêm thương hợp tác như thế, chúng ta nhanh chóng bàn chuyện này thôi.”
Đám diêm thương thức thời như vậy, đương nhiên là có liên quan đến dư luận. Còn nữa, ba người đã sớm thương nghị, trước đó Phạm Duy lặng lẽ bái phỏng Trình Diệu Chi: diêm thương số một số hai trong thành Dương Châu.
Nay trong thành Dương Châu, Trình Trầm là hai nhà tương xứng nhất.
Tộc trưởng Trình gia là Trình Diệu Chi, tộc trưởng Trầm gia là Trầm Thái Bình, cả hai đều là người có quan hệ trọng đại trong các diêm thương.
Trầm Thái Bình là sinh phụ của Tổng đốc Hồ Quảng Trầm Đông Thư.
Từ khi Trầm Đông Thư được thăng chức thì Trầm gia từ một dòng họ diêm thương bình thường trở thành diêm thương phú quý. Cơ hồ là ngồi ngang hàng với lão làng Trình gia, thậm chí còn cao hơn Trình gia ba phần.
Địa vị của Trình gia có được là từ khi Phượng Cảnh Kiền mới đăng cơ, vì bình định đại quân Tây Bắc mà quyên góp hơn một trăm vạn lương hướng, kể từ đó liền được Phượng Cảnh Kiền coi trọng. Ở thời của Phượng Cảnh Kiền thì Trình gia làm ăn đều xuôi chèo mát mái, bạc vào như nước.
Ai ngờ Trầm gia lại có được một Trầm Đông Thư, Trầm Đông Thư có tài, Trầm Gia có bạc. Trầm gia bỏ ra của cải để lót đường cho Trầm Đông Thư, nay đã được đền đáp vượt mức.
Trình Trầm hai nhà đều là những diêm thương cực kỳ có trọng lượng, đôi lúc Trầm Thái Bình cũng lay động địa vị hội trưởng thương hội diêm thương của Trình Diệu Chi, giữa hai người có rất nhiều ân oán.
Lần này triệu tập diêm thương trước khi cải cách thuế muối, Lâm Vĩnh Thường đã chuẩn bị tất cả.
Nhị hổ tương tranh tất có một con bị thương.
Lâm Vĩnh Thường bắt lấy cơ hội này, phái Phạm Duy ngầm hỏi Trình gia, trước tiên cùng Trình Diệu Chi nói chuyện thuế muối cải cách, sau đó mọi người có thể giao thiệp với điều kiện hậu đãi cho việc vận chuyển hàng hải, đương nhiên còn liên quan đến chuyện ân sủng của Hoàng đế. Bất quá mục đích chính là làm cho Trình Diệu Chi đứng đầu phối hợp một chút trong việc cải cách thuế muối, tạo nên tác dụng lừa đảo mạnh mẽ.
Đối với Trình Diệu Chi mà nói thì đây thật sự là ông trời ném xuống một cái bánh to có nhân cho hắn.
Dòng họ của hắn mấy đời làm diêm thương, nhưng việc cải cách thuế muối đã ở thế phải làm. Hắn sớm phái người đến Vân Quý nghe ngóng hỏi thăm tình hình. Nay không chỉ được triều đình bồi thường, mà càng làm cho hắn sung sướng chính là quan gia tìm hắn làm kẻ lừa đảo mà không phải tìm Trầm Thái Bình.
Điều này có nghĩa gì?
Đệ tử Trình gia đương nhiên cũng có kẻ làm quan ở triều đình, bất quá không tài cán bằng Trầm Đông Thư làm được nhất phẩm Tổng đốc.
Trình Diệu Chi đương nhiên phải bắt lấy cơ hội lần này, đó là một cơ hội hiếm có mà hắn tha thiết mơ ước, cơ hội đạt được thánh tâm của tân hoàng.
Đây là điều mà Trình Diệu Chi cầu còn không kịp.
Về nguyên nhân vì sao Lâm Vĩnh Thường không chọn Trầm Thái Bình làm kẻ lừa đảo thì Lâm Vĩnh Thường cho rằng, thứ nhất, Trầm gia không có căn cơ thâm hậu như Trình gia, đây là nguyên nhân lịch sử.
Còn nữa, kể từ khi Trình gia giúp đỡ quân tư Tây Bắc khi Thái thượng hoàng cầm quyền thì liền nhìn ra gia tộc này rất giỏi trong việc đầu tư chính trị. Hơn nữa có thể tài cán bỏ ra vốn gốc vì đầu tư chính trị.
Trầm gia thì lại dựa vào việc thăng chức của đệ tử trong tộc mà leo lên địa vị ngày hôm nay. Trầm gia đầu tư chủ yếu lên đệ tử trong tộc.
Vì vậy Lâm Vĩnh Thường quyết định bỏ Trầm gia mà chọn Trình gia.
Đương nhiên hắn cũng không ngờ Trầm gia lại tha thiết phối hợp việc cải cách thuế muối như thế.
Bất quá trong mắt của Phạm Duy, việc Lâm Vĩnh Thường lựa chọn Trầm gia còn có một nguyên nhân khác.
Những người giữ địa vị cao trong triều, kỳ thật không chỉ có một mình Lâm Vĩnh Thường là còn trẻ. Trong đó chính là Tổng đốc Hồ Quảng Trầm Đông Thư, thậm chí khi Thái thượng hoàng còn cầm quyền thì Trầm Đông Thư thăng chức còn nhanh hơn cả Lâm Vĩnh Thường.
Khi Lâm Vĩnh Thường làm tả Đô ngự sử thì Trầm Đông Thư hằng năm đã tháp tùng thánh giá.
Nay Trầm Đông Thư đang giữ chức vị nhất phẩm Tổng đốc, nếu quay về triều đình thì ngoại trừ ban thưởng chức vị Thượng thư Lục bộ chính là tước vị Nội các.
Lúc này Lâm Vĩnh Thường không cho Trầm thị gia tộc ra mặt cũng là có tư tâm.
Dù sao nếu so sánh với Trầm Đông Thư thì Lâm Vĩnh Thường có một khuyết điểm rất lớn chính là: Hắn không có một gia tộc như ý.
Lần này cải cách thuế muối có thể thấy được gió thổi mây phun.
Phạm Duy nghĩ đến chuyện này, không biết Minh Trạm có nghĩ đến hay không.
Bất quá cho dù Minh Trạm biết được thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn cục. Dùng lời của Minh Trạm thì sẽ là: Mấy thứ này ư, đều là trò đùa còn thừa lại của gia cả đấy.
Còn nữa, là một Hoàng đế, hắn sẽ không thích nhìn đám thần tử của mình thân như người một nhà.
Nay Minh Trạm gặp phải một chuyện thị phi khác.
Sau sự kiện Ngô Uyển, Minh Trạm đưa ra lý luận Nữ nhân không ti tiện, nam nhân trong thành đều cảm nhận được sự nguy hiểm từ bản năng.
Những nhóm đạo đức gia cho rằng thói đời ngày sau sẽ bại hoại đạo đức, yêu nghiệt hoành hành, ngày tháng sẽ trở nên khổ ải. Bọn họ quả thật khó có thể lý giải tại sao thế gian lại có quái vật như Ngô Uyển, càng làm cho người ta rùng mình là nữ nhân phóng đãng tà ác này lại được Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng, thậm chí khiến những người trẻ tuổi cũng ngầm kính nể.
Mỗi ngày sống trong hoàn cảnh như vậy khiến các đạo đức gia cảm thấy ngay cả không khí cũng trở nên tà ác khiến người ta khó có thể chịu được.
Rốt cục thượng thiên có mắt, trong đế đô có một chuyện để bọn họ có thể ca tụng, có thể xem là tiêu chuẩn để tuyên dương cho đạo đức.
Thế gian này cũng giống như những hạt gạo, có hàng trăm loại người.
Có nữ nhân kiên cường cứng cỏi như Ngô Uyển, đương nhiên cũng có nữ nhân xem danh tiết như tánh mạng, tam tòng tức đức.
Sự việc xảy ra trong một nhà hàn lâm ở thời Nhân Tông hoàng đế, nhà hàn lâm này họ Dư, Dư Lương Sinh.
Dư Lương Sinh có một nữ nhi, năm mười tám được hứa gả cho công tử của đồng môn Chung Hàn Lâm. Không ngờ Chung công tử đoản mệnh, mới thành hôn ba ngày thì đã qua đời.
Dư cô nương thủ hoàn phu hiếu, lập chí thủ tiết vì Chung công tử.
Đảo mắt đã ba mươi năm trôi qua, tử tự của Dư thị đang làm quan tại triều, muốn thỉnh phong Cáo mệnh phu nhân cho mẫu thân, đồng thời nói lên trinh tiết mỹ đức của mẫu thân, lúc này liền có người nói, chẳng những nên phong Cáo mệnh phu nhân cho Chung lão thái thái mà càng phải khen ngợi mỹ danh của Dư thị, ban thưởng đền thờ trinh tiết.
Minh Trạm nghe thấy bốn chữ đền thờ trinh tiết thì nhất thời kinh ngạc.
Nếu chỉ lật xem các quyển tiểu thiết thì sẽ biết đền thờ trinh tiết chỉ là một danh xưng, sẽ nhanh chóng lướt qua mà thôi. Nhưng hiện tại Minh Trạm tận mắt nhìn thấy có người thủ tiết đến ba mươi năm như vậy, hắn bật dậy từ long ỷ, kinh hãi nói không nên lời.
Thần sắc của Minh Trạm rõ ràng là không khoái trá.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận ra lực lượng của quần thần. Mọi người cùng có chung một lý giải bị bóp méo đối với động tác của Minh Trạm, lập tức quỳ xuống hô to, “Bệ hạ thánh minh, bệ hạ thánh minh.”
Minh Trạm chưa nói một câu nào mà chuyện này đã bị người ta đóng đinh vào cột.
Thật đáng sợ.
Minh Trạm đứng ở nơi cao nhất trên Chiêu Đức điện, dưới chân lót thảm đỏ thêu tơ vàng, trên người mặc long bào huyền sắc ngũ trảo, dưới tầm mắt của hắn là những đỉnh đầu đen đen đang cúi thấp, những quan viên quỳ sát dưới chân hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên Minh Trạm cảm nhận được cái gì gọi là cô độc
Hắn chậm rãi ngồi xuống long ỷ, không thể không cân nhắc một lần nữa, binh mã đế đô nằm trong tay Vĩnh Ninh Hầu thì hắn sẽ an toàn nhất.
“Các ái khanh bình thân.” Nếu Minh Trạm hơi yếu đuối hoặc kém tố chất một chút hoặc nóng nảy hung tàn thì hắn sẽ không thể ngồi yên trên ngai vàng này.
Đương nhiên Minh Trạm cảm thấy buồn bực, tức giận, hiện tại hắn là thiên tử tôn sư mà phải nhẫn nhịn như vậy.
Tùy việc mà xét.
Bốn chữ này nói thì dễ nhưng chân chính làm được thì sẽ rất đau đầu nhọc tâm.
Lúc trước Minh Trạm muốn đón Vệ thái hậu vào cung, tuy rằng hơn phân nửa thần tử phản đối, nhưng cũng không kịch liệt đến mức này.
Có thể thấy được sự ủng hộ của Minh Trạm đối với Ngô Uyển và sự đề cao địa vị của nữ nhân trên căn bản đã làm tức giận giai cấp quan liêu sĩ phu.
Tuy rằng Minh Trạm nói nữ nhân là thê tử là nữ nhi là thân thích. Lời nói của Hoàng đế đương nhiên có lý, nhưng cho dù là Hoàng đế thì cũng đừng hòng mơ tưởng sẽ thay đổi được ý thức nam tôn nữ ti đã hình thành mấy ngàn năm qua trong một xã hội phong kiến.
Cho dù nữ nhân là thê tử là nữ nhi là thân thích thì nam nhân cũng tuyệt đối không thể chấp nhận nữ nhân có cùng quyền lợi và địa vị với họ.
Đừng nói là thê tử, nữ nhi, mẫu thân, cho dù là Thiên vương lão tử mà muốn tranh đoạt quyền thế địa vị trong tay của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ liều mạng để ngăn cản.
Cũng giống như Minh Trạm chưa thể chân chính hiểu rõ nhân loại ở thời này, nhân loại ở thời này cũng không thể lý giải quân vương của mình, rõ ràng thân là nam nhân, vì sao hết lần này đến lần khác cứ ra mặt thay nữ tử!
Sự khác biệt vẫn tồn tại cho đến tận nay, và đây cũng là lần đầu tiên nó xuất hiện chói lọi trước mắt Minh Trạm và quần thần!
Thịnh nộ sẽ không thể giải quyết vấn đề, Minh Trạm cũng rất thông cảm cho Dư thị, mẫu thân của Chung hàn lâm.
Đương nhiên Dư thị là nữ nhân vừa đáng thương lại thật đáng buồn, tới một mức độ nào đó, thậm chí là đáng tôn kính. Nữ nhân như vậy, Minh Trạm chân thành hy vọng nàng có thể sống yên ổn lúc tuổi già.
Nhưng nếu ban thưởng đền thờ trinh tiết cho Dư thị thì chính là đẩy Ngô Uyển vào tử lộ, thậm chí dự luật vì ích lợi cho nữ nhân của Minh Trạm cũng sẽ bị gác lại vô thời hạn. Hết thảy những gì Minh Trạm đã làm đều sẽ trở thành một trò cười!
Minh Trạm nhìn đám quần thần chậm rãi đứng dậy, tay trái của hắn vô thức vịn trên long ỷ. Hoàng tộc tôn thờ rồng, ngay cả tay vịn trên long ỷ cũng khắc long thủ rất sống động, có lẽ là được các Hoàng đế ở nhiều triều đại vuốt ve nhiều cho nên long thủ trở nên trơn bóng, vô cùng sáng loáng.
“Chung ái khanh thỉnh phong cho mẫu thân, thể hiện lòng hiếu thảo của mình, trẫm duẫn.” Giọng nói của Minh Trạm dịu xuống nhưng vẫn đầy uy nghiêm, “Chuyện đền thờ trinh tiết tạm gác lại. Trẫm muốn gặp Dư lão thái thái để bàn lại việc này.”
Lễ bộ thượng thư Âu Dương Khác nói, “Bệ hạ, trinh tiết mỹ đức của Dư thị thật sự hiếm thấy, là tấm gương cho nữ nhân khắp thiên hạ, thật đáng khen ngợi. Huống chi Dư thị vì trượng phu mà thủ tiết ba mươi năm, khiến người ta bội phục, thật sự nên ban thưởng đền thờ trinh tiết để ca ngợi.”
Mọi người đều phụ họa.
Minh Trạm ôn hòa nói, “Đã có nữ nhân hiếm thấy như vậy, trẫm muốn gặp mặt một lần chẳng lẽ là quá đáng hay sao?”
Âu Dương Khác nhấc lên vạt y bào, quỳ mạnh xuống đất, cất lên giọng nói thê lương, “Bệ hạ, lão thần nay đã ngoài bảy mươi. Từ khi bệ hạ đăng cơ, quốc gia mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp, bệ hạ cũng là một kỳ tài ngút trời, là một thế hệ minh quân. Lão thần đã đứng ở nơi này hơn bốn mươi năm, một lòng trung thành, nay thấy yêu nghiệt thế gian hoành hành, có vô số lời muốn nói, không nói ra sẽ khó chịu, thỉnh bệ hạ nghe lão thần nói vài lời.”
Minh Trạm trải qua mười mấy năm ngắn ngủi này, đối mặt với vô số gian nan hiểm cảnh nhưng đây là lần đầu tiên bị quần thần kháng cự, hắn cũng không phải là người biết khó mà lui, chỉ bình thản nói, “Thỉnh giảng!”
Thỉnh giảng.
Hai chữ bình thường như vậy lại là một dấu hiệu, khi Minh Trạm đối mặt với một chuyện không quá thoải mái thì hắn sẽ đặc biệt khách khí.
Đây cũng là dấu hiệu hắn muốn ngươi đinh là đinh, mão là mão, lấy thân phận đế vương để nói chuyện. Đây cũng không phải ngày đầu tiên Minh Trạm đăng cơ, cũng không phải ngày đầu tiên đám thần tử tiếp xúc với Minh Trạm.
Ngày thường Minh Trạm vốn là người hiền hòa, cũng không để ý nhiều đến quy củ. Kỳ thật đối với thần tử mà nói thì bọn họ đương nhiên thích Hoàng đế có thái độ thân thiết như vậy.
Nhưng hiện tại bọn họ thà rằng không cần Hoàng thượng có loại thái độ thân dân như thế, thà rằng Hoàng thượng tuân thủ quy củ phép tắc vẫn hơn.
Âu Dương Khác có thể làm Lễ bộ thượng thư nên đương nhiên thuộc nằm lòng đối với các loại quy củ phép tắc này, từ Tam tòng trong Nghi lễ, Tang phục, Tử hạ truyện, đến Tứ đức trong Chu lễ, Thiên quan, Cửu tần, kéo dài đến đích thứ thê thiếp, tôn ti quý tiện, nói đến nước miếng tung bay đầy trời.
Minh Trạm thầm nghĩ, với lượng hô hấp của lão gia hỏa này thì sống thêm mười năm nữa vẫn không thành vấn đề.
Bất quá Âu Dương Khác càng nói thì Minh Trạm lại càng trở nên mơ hồ, không thể không cắt ngang lời của Âu Dương Khác, “Âu Dương, những gì ngươi nói thì trẫm đã sớm biết. Trẫm cũng chưa từng nói tam tòng tứ đức, thê tôn thiếp ti là sai. Đích thứ khác biệt, trẫm hiểu rõ điều này hơn bất luận kẻ nào. Ngươi đang giáo huấn trẫm cái gì vậy hả?”
Âu Dược Khác bị nghẹn cứng họng, hắn nuốt nước miếng một chút rồi hỏi thẳng, “Nếu Hoàng thượng hiểu được thì vì sao lại bảo rằng nữ nhân không ti tiện!”
“Nữ nhân không ti tiện? Chẳng lẽ nữ nhân có thể sánh vai với nam nhân hay sao? Thứ cho lão thần không thể gật bừa đối với lời nói của bệ hạ.” Hôm nay Âu Dương Khác căn cứ theo tinh thần Văn tử gián, vẫn chưa đã mồm, hắn còn liều mạng cao giọng nêu tỷ dụ về Vệ thái hậu, “Cho dù hiện tại địa vị của Thái hậu nương nương rất cao quý, nhưng đó cũng là có nguyên nhân, Thái hậu cao quý là vì ngôi cửu ngũ chí tôn của bệ hạ, là bệ hạ ban ân cho Thái hậu nên Thái hậu mới cao quý. Từ trước đến nay địa vị của nữ nhân đều dựa vào nam nhân mà có. Thái hậu còn như thế thì huống chi nữ nhân trên đời này?”
Minh Trạm rốt cục hiểu được vì sao các đại thần phẫn nộ, Minh Trạm là người rất nhanh trí, hắn nhanh chóng nghĩ đến một biện pháp để ứng phó. Lập tức nói, “Trẫm lặp lại lần nữa, trẫm chưa bao giờ phủ nhận tầm quan trọng của tam tòng tứ đức, thê thiếp đích thứ, đây là luân thường đạo lý của xã hội, cho dù là trẫm cũng phải tuân thủ!”
“Trẫm nói nữ nhân không ti tiện là vì đối với luật pháp mà nói thì nam nữ giống nhau.” Minh Trạm không nhanh không chậm mà nêu lên tỷ dụ, “Tỷ như, giết người thì phải đền mạng. Kẻ giết người bao gồm nam cũng bao gồm nữ. Cho dù nam hay nữ giết người thì đều phải lấy mạng đền mạng. Trên phương diện này thì có phải nam nữ đều giống nhau hay không?”
“Từ thời Tần Hán đến nay luôn lấy pháp trị quốc.” Minh Trạm nói, “Đối tượng mà quốc pháp nhằm vào chính là mọi người, hoàng thất, tôn thất, quý thích, thứ dân, vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân. Đây là nói trên phương diện quốc pháp, cho dù là vương tử thì cũng có tiêu chuẩn như thứ dân. Chẳng lẽ bởi vì ngươi cao quý hay ngươi ti tiện mà sẽ cân nhắc hình phạt khác nhau hay sao?”
“Trẫm nói nữ nhân không ti tiện thì có gì là sai?”
Minh Trạm chưa bao giờ mơ ước viễn vông có thể dẹp bỏ chế độ phong kiến của xã hội này, hắn chỉ hy vọng làm cho xã hội có thể thay đổi một chút, cho dù thành công hay không thì vẫn là điều mà hắn nguyện ý làm.
Lời nói của Minh Trạm càng làm cho quần thần giật mình. Bọn họ cứ như vậy mà chụm đầu lại phản đối Minh Trạm, sợ đế vương đưa ra nghịch lý nữ nhân không ti tiện này sẽ đảo điên luân thường đạo lý.
Nam nhân ở bên ngoài dốc sức nuôi gia đình, nữ nhân dựa vào nam nhân mà quản lý nội sự, nhu mì hiền đức mới là lẽ phải. Nếu giống như Minh Trạm nói trên Tập san Hoàng thất, nữ nhân không ti tiện…
Nữ nhân không ti tiện?
Chẳng lẽ muốn nữ nhân có cùng địa vị với nam nhân hay sao? Hoặc sẽ là hậu hoạn lớn hơn nữa đang chờ phía trước, nữ nhân không ti tiện, nếu hết thảy nữ nhân đều giống nhau thì thê thiếp trong nhà còn quy củ gì nữa? Thê thiếp lẫn lộn, tiếp theo là chẳng thể phân biệt đích thứ.
Đích thứ là đại thống!
Đại thống tức là chính thống!
Nếu không phải như vậy thì thiên hạ ắt loạn!
Cho nên các thần tử trung thành dù biết rõ tính tình của Minh Trạm không được tốt thì cũng phải đắc tội long nhan để can gián.
Hôm nay chợt nghe Hoàng thượng dùng một quan điểm khác để giải thích nữ nhân không ti tiện, đám quần thần càng mừng rỡ chính là Hoàng thượng đích thân thừa nhận tầm quan trọng của tam tòng tức đức, thê thiếp đích thứ.
Hoàng để hiểu chuyện như vậy thì bọn họ làm sao lại không dẹp êm mọi chuyện.
Tốc độ biến sắc của các đại thần tuyệt đối là không chậm, Âu Dương Khác đại nhân vừa liều mạng can gián thì vừa đảo mắt liền cười tươi rói như một đóa hoa cúc già nua, cung kính tạ lỗi một cách liên tục, “Hoàng thượng thánh minh, là lão thần hiểu lầm Hoàng thượng. Lão thần còn một yêu cầu quá đáng, thỉnh Hoàng thượng cho phép lão thần chỉnh sửa thánh huấn khắc lên Tập san Hoàng thất, như vậy thiên hạ cũng có thể nghe được thánh huấn!”
Đúng là lão hồ ly lợi hại. Hắn chẳng những muốn Minh Trạm đích thân cam đoan mà còn muốn khắc lên Tập san Hoàng thất để quảng bá thiên hạ, muốn người trong thiên hạ đều biết nam nữ luân lý, tôn ti quý tiện.
Các đại thần nghĩ rằng Minh Trạm có lẽ không hài lòng, nào ngờ Minh Trạm lại vui vẻ đồng ý, “Chuyện này nào có xá gì. Không cần Âu Dương ngươi viết, trẫm sẽ đích thân viết cho Tập san, được chứ?”
Âu Dương Khác liên tục tạ ơn.
Trong triều khôi phục bầu không khí hòa thuận vui vẻ, Âu Dương Khác cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi Hoàng thượng biết phân biệt thị phi, bằng không hắn tiến đến can gián như vậy thì e rằng mũ ô sa trên đầu khó bảo toàn, tánh mạng cũng lâm vào hiểm cảnh.
Tiếp theo lại có người nhắc đến việc lập đền thờ trinh tiết cho Dư thị.
Giải quyết xung đột lớn nhất với đám quần thần, Minh Trạm thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói, “Trẫm đã bảo việc lập đền thờ trinh tiết cần phải thận trọng, đương nhiên là có đạo lý của trẫm.”
“Thế gian có người hữu tình, một người đã chết, một người khác nguyện ý thủ tiết, nhất là thủ tiết đến tận ba mươi năm, quả thật làm người ta cảm phục.” Minh Trạm thở dài, “Dư lão thái thái mấy năm nay nhất định sống không vui vẻ, trẫm cũng khâm phục tình cảm của Dư lão thái thái dành cho trượng phu. Trẫm biết, đền thờ trinh tiết đã có tự xa xưa. Tỷ như phu tử tuẫn tiết, tỷ như quả phụ thủ tiết, còn có quả phụ thủ tiết cả đời.” Minh Trạm nói thẳng, “Ở hoàng thất, Tương Nghi bá tổ mẫu cũng chưa từng gả cho người khác sau khi Phò mã qua đời. Những nữ nhân như vậy thì trẫm rất bội phục. Bất quá trẫm là người mềm lòng, trẫm thường xuyên suy nghĩ, nếu trẫm có nữ nhi mà gặp phải chuyện bất hạnh như những nữ nhân này thì trẫm nhất định sẽ không nỡ để nữ nhi thủ tiết nửa đời như vậy. Trẫm nói điều này dựa trên tâm tư của phụ mẫu khắp thiên hạ. Vì vậy tuy trẫm hiểu nghĩa tiết của Dư lão thái thái nhưng không đồng ý với việc lập đền thờ trinh tiết.”
“Một khi triều đình ban thưởng đền thờ trinh tiết thì không chỉ tán thưởng phẩm hạnh của Dư lão thái thái thái mà cũng đại diện cho khuynh hướng của triều đình. Chỉ cần có đền thờ này thì sẽ có nghĩa triều đình ủng hộ nữ nhân thủ tiết.” Minh Trạm tỏ vẻ thánh nhân, “Trẫm là Hoàng đế, không nỡ để con dân của trẫm sống cuộc sống như vậy, cho nên trẫm sẽ không ban thưởng đền thờ trinh tiết.”
Mọi người nói đế vương vô tình nhưng Minh Trạm lại cực hiểu cách lay động lòng người.
Cho dù thật hay giả thì hắn vẫn luôn mồm nói con dân thế này con dân thế nọ, nói một cách buồn nôn không chịu được, còn bảo là không nỡ để con dân của trẫm sống cuộc sống như vậy?
Đã phụng dưỡng tam triều Hoàng đế, đang phụng dưỡng Hoàng đế triều thứ tư, vậy mà Lý Bình Chu lại lần đầu tiên bị người của Phượng gia nói đến toàn thân sởn gai ốc.
Nói đến chuyện này thì Lý Bình Chu và Minh Trạm hơi có chút ăn ý, Minh Trạm mỉm cười nhìn Lý Bình Chu một chút, “Trẫm nghe nói trưởng nữ của Lý tướng gả cho Văn gia, sau đó Văn gia qua đời, lại tái giá Ngô gia, có đúng không?”
Lý Bình Chu vô cùng ngượng ngùng, Minh Trạm lại nói, “Ngay cả Âu Dương nhà ngươi, lục tiểu thư cũng từng kết thân với Diễn Thánh Công Khổng gia, sau đó Khổng gia qua đời sớm, lục tiểu thư lại tái giá Đỗ gia, ta nói đúng chứ?”
Minh Trạm chỉ vào hậu đại của Khổng thánh nhân, chỉ vào Khổng Lệnh Đức Diễn Thánh Công, “Nghe nói bào tỷ của Khổng khanh năm đó xuất giá, ngày bái đường thì tân lang chết yểu. Lệnh tỷ tái giá Nam Phong Bá, hiện tại chính là phu nhân của Nam Phong Bá, đúng không?”
“Nam Phong Bá, trưởng nữ nhà ngươi nguyên được đính hôn cho Ký Châu Lục gia, sau đó nghe nói Lục gia giấu diếm bệnh tình của trưởng tử, phu nhân nhà ngươi trực tiếp can thiệp bắt Lục gia hủy hôn.” Minh Trạm biết rất rõ gia sự của từng đại thần trong triều, hắn còn chọn những người có uy tín danh dự, thấy một nửa thần tử đều ủ rũ, bèn cười nói, “Muốn nói đến trung trinh, nữ quyến của các ngươi đều không có ai có thể sánh bằng trẫm. Hôn sự của trẫm với Trinh Nguyên hoàng hậu thì khắp thiên hạ này đều biết. Nay trẫm thề không lập hậu, cũng coi như thủ tiết vì Trinh Nguyên hoàng hậu, như vậy các ngươi có nên lập cho trẫm một đền thờ trinh tiết hay không?”
“Cái gì gọi là yêu dân như con, vậy mà lại đối xử khác biệt giữa nữ nhi của mình và dân chúng, như thế có gọi là hảo quan hay không?” Minh Trạm thản nhiên dựa vào long ỷ, cảm thấy vô cùng thoải mái, ôn hòa nói, “Còn một câu nữa, điều mình không muốn thì đừng áp đặt cho người khác.”
“Tốt lắm, bãi triều đi.”
………
Lâm Vĩnh Thường và Tổng đốc Tiết Xuân Hoằng thiết yến chiêu đãi diêm thương, sau khi yến tiệc kết thúc, khách và chủ đều vui vẻ, đều tự cáo từ lui về.
Phạm Duy Phùng Trật và Lâm Vĩnh Thường cũng uống không ít, tự quay về biệt viện nghỉ ngơi.
Lâm Vĩnh Thường cười, “Lần này cũng nhờ chiêu rút củi dưới đáy nồi của tiểu Phạm đại nhân.”
“Ta chỉ làm theo lệnh của đại nhân mà thôi.” Phạm Duy khiêm tốn.
Phùng Trật cười, “Nhị vị không cần quá khiêm nhượng, hiếm khi đám diêm thương hợp tác như thế, chúng ta nhanh chóng bàn chuyện này thôi.”
Đám diêm thương thức thời như vậy, đương nhiên là có liên quan đến dư luận. Còn nữa, ba người đã sớm thương nghị, trước đó Phạm Duy lặng lẽ bái phỏng Trình Diệu Chi: diêm thương số một số hai trong thành Dương Châu.
Nay trong thành Dương Châu, Trình Trầm là hai nhà tương xứng nhất.
Tộc trưởng Trình gia là Trình Diệu Chi, tộc trưởng Trầm gia là Trầm Thái Bình, cả hai đều là người có quan hệ trọng đại trong các diêm thương.
Trầm Thái Bình là sinh phụ của Tổng đốc Hồ Quảng Trầm Đông Thư.
Từ khi Trầm Đông Thư được thăng chức thì Trầm gia từ một dòng họ diêm thương bình thường trở thành diêm thương phú quý. Cơ hồ là ngồi ngang hàng với lão làng Trình gia, thậm chí còn cao hơn Trình gia ba phần.
Địa vị của Trình gia có được là từ khi Phượng Cảnh Kiền mới đăng cơ, vì bình định đại quân Tây Bắc mà quyên góp hơn một trăm vạn lương hướng, kể từ đó liền được Phượng Cảnh Kiền coi trọng. Ở thời của Phượng Cảnh Kiền thì Trình gia làm ăn đều xuôi chèo mát mái, bạc vào như nước.
Ai ngờ Trầm gia lại có được một Trầm Đông Thư, Trầm Đông Thư có tài, Trầm Gia có bạc. Trầm gia bỏ ra của cải để lót đường cho Trầm Đông Thư, nay đã được đền đáp vượt mức.
Trình Trầm hai nhà đều là những diêm thương cực kỳ có trọng lượng, đôi lúc Trầm Thái Bình cũng lay động địa vị hội trưởng thương hội diêm thương của Trình Diệu Chi, giữa hai người có rất nhiều ân oán.
Lần này triệu tập diêm thương trước khi cải cách thuế muối, Lâm Vĩnh Thường đã chuẩn bị tất cả.
Nhị hổ tương tranh tất có một con bị thương.
Lâm Vĩnh Thường bắt lấy cơ hội này, phái Phạm Duy ngầm hỏi Trình gia, trước tiên cùng Trình Diệu Chi nói chuyện thuế muối cải cách, sau đó mọi người có thể giao thiệp với điều kiện hậu đãi cho việc vận chuyển hàng hải, đương nhiên còn liên quan đến chuyện ân sủng của Hoàng đế. Bất quá mục đích chính là làm cho Trình Diệu Chi đứng đầu phối hợp một chút trong việc cải cách thuế muối, tạo nên tác dụng lừa đảo mạnh mẽ.
Đối với Trình Diệu Chi mà nói thì đây thật sự là ông trời ném xuống một cái bánh to có nhân cho hắn.
Dòng họ của hắn mấy đời làm diêm thương, nhưng việc cải cách thuế muối đã ở thế phải làm. Hắn sớm phái người đến Vân Quý nghe ngóng hỏi thăm tình hình. Nay không chỉ được triều đình bồi thường, mà càng làm cho hắn sung sướng chính là quan gia tìm hắn làm kẻ lừa đảo mà không phải tìm Trầm Thái Bình.
Điều này có nghĩa gì?
Đệ tử Trình gia đương nhiên cũng có kẻ làm quan ở triều đình, bất quá không tài cán bằng Trầm Đông Thư làm được nhất phẩm Tổng đốc.
Trình Diệu Chi đương nhiên phải bắt lấy cơ hội lần này, đó là một cơ hội hiếm có mà hắn tha thiết mơ ước, cơ hội đạt được thánh tâm của tân hoàng.
Đây là điều mà Trình Diệu Chi cầu còn không kịp.
Về nguyên nhân vì sao Lâm Vĩnh Thường không chọn Trầm Thái Bình làm kẻ lừa đảo thì Lâm Vĩnh Thường cho rằng, thứ nhất, Trầm gia không có căn cơ thâm hậu như Trình gia, đây là nguyên nhân lịch sử.
Còn nữa, kể từ khi Trình gia giúp đỡ quân tư Tây Bắc khi Thái thượng hoàng cầm quyền thì liền nhìn ra gia tộc này rất giỏi trong việc đầu tư chính trị. Hơn nữa có thể tài cán bỏ ra vốn gốc vì đầu tư chính trị.
Trầm gia thì lại dựa vào việc thăng chức của đệ tử trong tộc mà leo lên địa vị ngày hôm nay. Trầm gia đầu tư chủ yếu lên đệ tử trong tộc.
Vì vậy Lâm Vĩnh Thường quyết định bỏ Trầm gia mà chọn Trình gia.
Đương nhiên hắn cũng không ngờ Trầm gia lại tha thiết phối hợp việc cải cách thuế muối như thế.
Bất quá trong mắt của Phạm Duy, việc Lâm Vĩnh Thường lựa chọn Trầm gia còn có một nguyên nhân khác.
Những người giữ địa vị cao trong triều, kỳ thật không chỉ có một mình Lâm Vĩnh Thường là còn trẻ. Trong đó chính là Tổng đốc Hồ Quảng Trầm Đông Thư, thậm chí khi Thái thượng hoàng còn cầm quyền thì Trầm Đông Thư thăng chức còn nhanh hơn cả Lâm Vĩnh Thường.
Khi Lâm Vĩnh Thường làm tả Đô ngự sử thì Trầm Đông Thư hằng năm đã tháp tùng thánh giá.
Nay Trầm Đông Thư đang giữ chức vị nhất phẩm Tổng đốc, nếu quay về triều đình thì ngoại trừ ban thưởng chức vị Thượng thư Lục bộ chính là tước vị Nội các.
Lúc này Lâm Vĩnh Thường không cho Trầm thị gia tộc ra mặt cũng là có tư tâm.
Dù sao nếu so sánh với Trầm Đông Thư thì Lâm Vĩnh Thường có một khuyết điểm rất lớn chính là: Hắn không có một gia tộc như ý.
Lần này cải cách thuế muối có thể thấy được gió thổi mây phun.
Phạm Duy nghĩ đến chuyện này, không biết Minh Trạm có nghĩ đến hay không.
Bất quá cho dù Minh Trạm biết được thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến toàn cục. Dùng lời của Minh Trạm thì sẽ là: Mấy thứ này ư, đều là trò đùa còn thừa lại của gia cả đấy.
Còn nữa, là một Hoàng đế, hắn sẽ không thích nhìn đám thần tử của mình thân như người một nhà.
Nay Minh Trạm gặp phải một chuyện thị phi khác.
Sau sự kiện Ngô Uyển, Minh Trạm đưa ra lý luận Nữ nhân không ti tiện, nam nhân trong thành đều cảm nhận được sự nguy hiểm từ bản năng.
Những nhóm đạo đức gia cho rằng thói đời ngày sau sẽ bại hoại đạo đức, yêu nghiệt hoành hành, ngày tháng sẽ trở nên khổ ải. Bọn họ quả thật khó có thể lý giải tại sao thế gian lại có quái vật như Ngô Uyển, càng làm cho người ta rùng mình là nữ nhân phóng đãng tà ác này lại được Hoàng thượng và Thái hậu coi trọng, thậm chí khiến những người trẻ tuổi cũng ngầm kính nể.
Mỗi ngày sống trong hoàn cảnh như vậy khiến các đạo đức gia cảm thấy ngay cả không khí cũng trở nên tà ác khiến người ta khó có thể chịu được.
Rốt cục thượng thiên có mắt, trong đế đô có một chuyện để bọn họ có thể ca tụng, có thể xem là tiêu chuẩn để tuyên dương cho đạo đức.
Thế gian này cũng giống như những hạt gạo, có hàng trăm loại người.
Có nữ nhân kiên cường cứng cỏi như Ngô Uyển, đương nhiên cũng có nữ nhân xem danh tiết như tánh mạng, tam tòng tức đức.
Sự việc xảy ra trong một nhà hàn lâm ở thời Nhân Tông hoàng đế, nhà hàn lâm này họ Dư, Dư Lương Sinh.
Dư Lương Sinh có một nữ nhi, năm mười tám được hứa gả cho công tử của đồng môn Chung Hàn Lâm. Không ngờ Chung công tử đoản mệnh, mới thành hôn ba ngày thì đã qua đời.
Dư cô nương thủ hoàn phu hiếu, lập chí thủ tiết vì Chung công tử.
Đảo mắt đã ba mươi năm trôi qua, tử tự của Dư thị đang làm quan tại triều, muốn thỉnh phong Cáo mệnh phu nhân cho mẫu thân, đồng thời nói lên trinh tiết mỹ đức của mẫu thân, lúc này liền có người nói, chẳng những nên phong Cáo mệnh phu nhân cho Chung lão thái thái mà càng phải khen ngợi mỹ danh của Dư thị, ban thưởng đền thờ trinh tiết.
Minh Trạm nghe thấy bốn chữ đền thờ trinh tiết thì nhất thời kinh ngạc.
Nếu chỉ lật xem các quyển tiểu thiết thì sẽ biết đền thờ trinh tiết chỉ là một danh xưng, sẽ nhanh chóng lướt qua mà thôi. Nhưng hiện tại Minh Trạm tận mắt nhìn thấy có người thủ tiết đến ba mươi năm như vậy, hắn bật dậy từ long ỷ, kinh hãi nói không nên lời.
Thần sắc của Minh Trạm rõ ràng là không khoái trá.
Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhận ra lực lượng của quần thần. Mọi người cùng có chung một lý giải bị bóp méo đối với động tác của Minh Trạm, lập tức quỳ xuống hô to, “Bệ hạ thánh minh, bệ hạ thánh minh.”
Minh Trạm chưa nói một câu nào mà chuyện này đã bị người ta đóng đinh vào cột.
Thật đáng sợ.
Minh Trạm đứng ở nơi cao nhất trên Chiêu Đức điện, dưới chân lót thảm đỏ thêu tơ vàng, trên người mặc long bào huyền sắc ngũ trảo, dưới tầm mắt của hắn là những đỉnh đầu đen đen đang cúi thấp, những quan viên quỳ sát dưới chân hắn.
Đây cũng là lần đầu tiên Minh Trạm cảm nhận được cái gì gọi là cô độc
Hắn chậm rãi ngồi xuống long ỷ, không thể không cân nhắc một lần nữa, binh mã đế đô nằm trong tay Vĩnh Ninh Hầu thì hắn sẽ an toàn nhất.
“Các ái khanh bình thân.” Nếu Minh Trạm hơi yếu đuối hoặc kém tố chất một chút hoặc nóng nảy hung tàn thì hắn sẽ không thể ngồi yên trên ngai vàng này.
Đương nhiên Minh Trạm cảm thấy buồn bực, tức giận, hiện tại hắn là thiên tử tôn sư mà phải nhẫn nhịn như vậy.
Tùy việc mà xét.
Bốn chữ này nói thì dễ nhưng chân chính làm được thì sẽ rất đau đầu nhọc tâm.
Lúc trước Minh Trạm muốn đón Vệ thái hậu vào cung, tuy rằng hơn phân nửa thần tử phản đối, nhưng cũng không kịch liệt đến mức này.
Có thể thấy được sự ủng hộ của Minh Trạm đối với Ngô Uyển và sự đề cao địa vị của nữ nhân trên căn bản đã làm tức giận giai cấp quan liêu sĩ phu.
Tuy rằng Minh Trạm nói nữ nhân là thê tử là nữ nhi là thân thích. Lời nói của Hoàng đế đương nhiên có lý, nhưng cho dù là Hoàng đế thì cũng đừng hòng mơ tưởng sẽ thay đổi được ý thức nam tôn nữ ti đã hình thành mấy ngàn năm qua trong một xã hội phong kiến.
Cho dù nữ nhân là thê tử là nữ nhi là thân thích thì nam nhân cũng tuyệt đối không thể chấp nhận nữ nhân có cùng quyền lợi và địa vị với họ.
Đừng nói là thê tử, nữ nhi, mẫu thân, cho dù là Thiên vương lão tử mà muốn tranh đoạt quyền thế địa vị trong tay của bọn họ thì bọn họ cũng sẽ liều mạng để ngăn cản.
Cũng giống như Minh Trạm chưa thể chân chính hiểu rõ nhân loại ở thời này, nhân loại ở thời này cũng không thể lý giải quân vương của mình, rõ ràng thân là nam nhân, vì sao hết lần này đến lần khác cứ ra mặt thay nữ tử!
Sự khác biệt vẫn tồn tại cho đến tận nay, và đây cũng là lần đầu tiên nó xuất hiện chói lọi trước mắt Minh Trạm và quần thần!
Thịnh nộ sẽ không thể giải quyết vấn đề, Minh Trạm cũng rất thông cảm cho Dư thị, mẫu thân của Chung hàn lâm.
Đương nhiên Dư thị là nữ nhân vừa đáng thương lại thật đáng buồn, tới một mức độ nào đó, thậm chí là đáng tôn kính. Nữ nhân như vậy, Minh Trạm chân thành hy vọng nàng có thể sống yên ổn lúc tuổi già.
Nhưng nếu ban thưởng đền thờ trinh tiết cho Dư thị thì chính là đẩy Ngô Uyển vào tử lộ, thậm chí dự luật vì ích lợi cho nữ nhân của Minh Trạm cũng sẽ bị gác lại vô thời hạn. Hết thảy những gì Minh Trạm đã làm đều sẽ trở thành một trò cười!
Minh Trạm nhìn đám quần thần chậm rãi đứng dậy, tay trái của hắn vô thức vịn trên long ỷ. Hoàng tộc tôn thờ rồng, ngay cả tay vịn trên long ỷ cũng khắc long thủ rất sống động, có lẽ là được các Hoàng đế ở nhiều triều đại vuốt ve nhiều cho nên long thủ trở nên trơn bóng, vô cùng sáng loáng.
“Chung ái khanh thỉnh phong cho mẫu thân, thể hiện lòng hiếu thảo của mình, trẫm duẫn.” Giọng nói của Minh Trạm dịu xuống nhưng vẫn đầy uy nghiêm, “Chuyện đền thờ trinh tiết tạm gác lại. Trẫm muốn gặp Dư lão thái thái để bàn lại việc này.”
Lễ bộ thượng thư Âu Dương Khác nói, “Bệ hạ, trinh tiết mỹ đức của Dư thị thật sự hiếm thấy, là tấm gương cho nữ nhân khắp thiên hạ, thật đáng khen ngợi. Huống chi Dư thị vì trượng phu mà thủ tiết ba mươi năm, khiến người ta bội phục, thật sự nên ban thưởng đền thờ trinh tiết để ca ngợi.”
Mọi người đều phụ họa.
Minh Trạm ôn hòa nói, “Đã có nữ nhân hiếm thấy như vậy, trẫm muốn gặp mặt một lần chẳng lẽ là quá đáng hay sao?”
Âu Dương Khác nhấc lên vạt y bào, quỳ mạnh xuống đất, cất lên giọng nói thê lương, “Bệ hạ, lão thần nay đã ngoài bảy mươi. Từ khi bệ hạ đăng cơ, quốc gia mưa thuận gió hòa, dân chúng an cư lạc nghiệp, bệ hạ cũng là một kỳ tài ngút trời, là một thế hệ minh quân. Lão thần đã đứng ở nơi này hơn bốn mươi năm, một lòng trung thành, nay thấy yêu nghiệt thế gian hoành hành, có vô số lời muốn nói, không nói ra sẽ khó chịu, thỉnh bệ hạ nghe lão thần nói vài lời.”
Minh Trạm trải qua mười mấy năm ngắn ngủi này, đối mặt với vô số gian nan hiểm cảnh nhưng đây là lần đầu tiên bị quần thần kháng cự, hắn cũng không phải là người biết khó mà lui, chỉ bình thản nói, “Thỉnh giảng!”
Thỉnh giảng.
Hai chữ bình thường như vậy lại là một dấu hiệu, khi Minh Trạm đối mặt với một chuyện không quá thoải mái thì hắn sẽ đặc biệt khách khí.
Đây cũng là dấu hiệu hắn muốn ngươi đinh là đinh, mão là mão, lấy thân phận đế vương để nói chuyện. Đây cũng không phải ngày đầu tiên Minh Trạm đăng cơ, cũng không phải ngày đầu tiên đám thần tử tiếp xúc với Minh Trạm.
Ngày thường Minh Trạm vốn là người hiền hòa, cũng không để ý nhiều đến quy củ. Kỳ thật đối với thần tử mà nói thì bọn họ đương nhiên thích Hoàng đế có thái độ thân thiết như vậy.
Nhưng hiện tại bọn họ thà rằng không cần Hoàng thượng có loại thái độ thân dân như thế, thà rằng Hoàng thượng tuân thủ quy củ phép tắc vẫn hơn.
Âu Dương Khác có thể làm Lễ bộ thượng thư nên đương nhiên thuộc nằm lòng đối với các loại quy củ phép tắc này, từ Tam tòng trong Nghi lễ, Tang phục, Tử hạ truyện, đến Tứ đức trong Chu lễ, Thiên quan, Cửu tần, kéo dài đến đích thứ thê thiếp, tôn ti quý tiện, nói đến nước miếng tung bay đầy trời.
Minh Trạm thầm nghĩ, với lượng hô hấp của lão gia hỏa này thì sống thêm mười năm nữa vẫn không thành vấn đề.
Bất quá Âu Dương Khác càng nói thì Minh Trạm lại càng trở nên mơ hồ, không thể không cắt ngang lời của Âu Dương Khác, “Âu Dương, những gì ngươi nói thì trẫm đã sớm biết. Trẫm cũng chưa từng nói tam tòng tứ đức, thê tôn thiếp ti là sai. Đích thứ khác biệt, trẫm hiểu rõ điều này hơn bất luận kẻ nào. Ngươi đang giáo huấn trẫm cái gì vậy hả?”
Âu Dược Khác bị nghẹn cứng họng, hắn nuốt nước miếng một chút rồi hỏi thẳng, “Nếu Hoàng thượng hiểu được thì vì sao lại bảo rằng nữ nhân không ti tiện!”
“Nữ nhân không ti tiện? Chẳng lẽ nữ nhân có thể sánh vai với nam nhân hay sao? Thứ cho lão thần không thể gật bừa đối với lời nói của bệ hạ.” Hôm nay Âu Dương Khác căn cứ theo tinh thần Văn tử gián, vẫn chưa đã mồm, hắn còn liều mạng cao giọng nêu tỷ dụ về Vệ thái hậu, “Cho dù hiện tại địa vị của Thái hậu nương nương rất cao quý, nhưng đó cũng là có nguyên nhân, Thái hậu cao quý là vì ngôi cửu ngũ chí tôn của bệ hạ, là bệ hạ ban ân cho Thái hậu nên Thái hậu mới cao quý. Từ trước đến nay địa vị của nữ nhân đều dựa vào nam nhân mà có. Thái hậu còn như thế thì huống chi nữ nhân trên đời này?”
Minh Trạm rốt cục hiểu được vì sao các đại thần phẫn nộ, Minh Trạm là người rất nhanh trí, hắn nhanh chóng nghĩ đến một biện pháp để ứng phó. Lập tức nói, “Trẫm lặp lại lần nữa, trẫm chưa bao giờ phủ nhận tầm quan trọng của tam tòng tứ đức, thê thiếp đích thứ, đây là luân thường đạo lý của xã hội, cho dù là trẫm cũng phải tuân thủ!”
“Trẫm nói nữ nhân không ti tiện là vì đối với luật pháp mà nói thì nam nữ giống nhau.” Minh Trạm không nhanh không chậm mà nêu lên tỷ dụ, “Tỷ như, giết người thì phải đền mạng. Kẻ giết người bao gồm nam cũng bao gồm nữ. Cho dù nam hay nữ giết người thì đều phải lấy mạng đền mạng. Trên phương diện này thì có phải nam nữ đều giống nhau hay không?”
“Từ thời Tần Hán đến nay luôn lấy pháp trị quốc.” Minh Trạm nói, “Đối tượng mà quốc pháp nhằm vào chính là mọi người, hoàng thất, tôn thất, quý thích, thứ dân, vương tử phạm pháp đồng tội như thứ dân. Đây là nói trên phương diện quốc pháp, cho dù là vương tử thì cũng có tiêu chuẩn như thứ dân. Chẳng lẽ bởi vì ngươi cao quý hay ngươi ti tiện mà sẽ cân nhắc hình phạt khác nhau hay sao?”
“Trẫm nói nữ nhân không ti tiện thì có gì là sai?”
Minh Trạm chưa bao giờ mơ ước viễn vông có thể dẹp bỏ chế độ phong kiến của xã hội này, hắn chỉ hy vọng làm cho xã hội có thể thay đổi một chút, cho dù thành công hay không thì vẫn là điều mà hắn nguyện ý làm.
Lời nói của Minh Trạm càng làm cho quần thần giật mình. Bọn họ cứ như vậy mà chụm đầu lại phản đối Minh Trạm, sợ đế vương đưa ra nghịch lý nữ nhân không ti tiện này sẽ đảo điên luân thường đạo lý.
Nam nhân ở bên ngoài dốc sức nuôi gia đình, nữ nhân dựa vào nam nhân mà quản lý nội sự, nhu mì hiền đức mới là lẽ phải. Nếu giống như Minh Trạm nói trên Tập san Hoàng thất, nữ nhân không ti tiện…
Nữ nhân không ti tiện?
Chẳng lẽ muốn nữ nhân có cùng địa vị với nam nhân hay sao? Hoặc sẽ là hậu hoạn lớn hơn nữa đang chờ phía trước, nữ nhân không ti tiện, nếu hết thảy nữ nhân đều giống nhau thì thê thiếp trong nhà còn quy củ gì nữa? Thê thiếp lẫn lộn, tiếp theo là chẳng thể phân biệt đích thứ.
Đích thứ là đại thống!
Đại thống tức là chính thống!
Nếu không phải như vậy thì thiên hạ ắt loạn!
Cho nên các thần tử trung thành dù biết rõ tính tình của Minh Trạm không được tốt thì cũng phải đắc tội long nhan để can gián.
Hôm nay chợt nghe Hoàng thượng dùng một quan điểm khác để giải thích nữ nhân không ti tiện, đám quần thần càng mừng rỡ chính là Hoàng thượng đích thân thừa nhận tầm quan trọng của tam tòng tức đức, thê thiếp đích thứ.
Hoàng để hiểu chuyện như vậy thì bọn họ làm sao lại không dẹp êm mọi chuyện.
Tốc độ biến sắc của các đại thần tuyệt đối là không chậm, Âu Dương Khác đại nhân vừa liều mạng can gián thì vừa đảo mắt liền cười tươi rói như một đóa hoa cúc già nua, cung kính tạ lỗi một cách liên tục, “Hoàng thượng thánh minh, là lão thần hiểu lầm Hoàng thượng. Lão thần còn một yêu cầu quá đáng, thỉnh Hoàng thượng cho phép lão thần chỉnh sửa thánh huấn khắc lên Tập san Hoàng thất, như vậy thiên hạ cũng có thể nghe được thánh huấn!”
Đúng là lão hồ ly lợi hại. Hắn chẳng những muốn Minh Trạm đích thân cam đoan mà còn muốn khắc lên Tập san Hoàng thất để quảng bá thiên hạ, muốn người trong thiên hạ đều biết nam nữ luân lý, tôn ti quý tiện.
Các đại thần nghĩ rằng Minh Trạm có lẽ không hài lòng, nào ngờ Minh Trạm lại vui vẻ đồng ý, “Chuyện này nào có xá gì. Không cần Âu Dương ngươi viết, trẫm sẽ đích thân viết cho Tập san, được chứ?”
Âu Dương Khác liên tục tạ ơn.
Trong triều khôi phục bầu không khí hòa thuận vui vẻ, Âu Dương Khác cũng cảm thấy vô cùng may mắn khi Hoàng thượng biết phân biệt thị phi, bằng không hắn tiến đến can gián như vậy thì e rằng mũ ô sa trên đầu khó bảo toàn, tánh mạng cũng lâm vào hiểm cảnh.
Tiếp theo lại có người nhắc đến việc lập đền thờ trinh tiết cho Dư thị.
Giải quyết xung đột lớn nhất với đám quần thần, Minh Trạm thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói, “Trẫm đã bảo việc lập đền thờ trinh tiết cần phải thận trọng, đương nhiên là có đạo lý của trẫm.”
“Thế gian có người hữu tình, một người đã chết, một người khác nguyện ý thủ tiết, nhất là thủ tiết đến tận ba mươi năm, quả thật làm người ta cảm phục.” Minh Trạm thở dài, “Dư lão thái thái mấy năm nay nhất định sống không vui vẻ, trẫm cũng khâm phục tình cảm của Dư lão thái thái dành cho trượng phu. Trẫm biết, đền thờ trinh tiết đã có tự xa xưa. Tỷ như phu tử tuẫn tiết, tỷ như quả phụ thủ tiết, còn có quả phụ thủ tiết cả đời.” Minh Trạm nói thẳng, “Ở hoàng thất, Tương Nghi bá tổ mẫu cũng chưa từng gả cho người khác sau khi Phò mã qua đời. Những nữ nhân như vậy thì trẫm rất bội phục. Bất quá trẫm là người mềm lòng, trẫm thường xuyên suy nghĩ, nếu trẫm có nữ nhi mà gặp phải chuyện bất hạnh như những nữ nhân này thì trẫm nhất định sẽ không nỡ để nữ nhi thủ tiết nửa đời như vậy. Trẫm nói điều này dựa trên tâm tư của phụ mẫu khắp thiên hạ. Vì vậy tuy trẫm hiểu nghĩa tiết của Dư lão thái thái nhưng không đồng ý với việc lập đền thờ trinh tiết.”
“Một khi triều đình ban thưởng đền thờ trinh tiết thì không chỉ tán thưởng phẩm hạnh của Dư lão thái thái thái mà cũng đại diện cho khuynh hướng của triều đình. Chỉ cần có đền thờ này thì sẽ có nghĩa triều đình ủng hộ nữ nhân thủ tiết.” Minh Trạm tỏ vẻ thánh nhân, “Trẫm là Hoàng đế, không nỡ để con dân của trẫm sống cuộc sống như vậy, cho nên trẫm sẽ không ban thưởng đền thờ trinh tiết.”
Mọi người nói đế vương vô tình nhưng Minh Trạm lại cực hiểu cách lay động lòng người.
Cho dù thật hay giả thì hắn vẫn luôn mồm nói con dân thế này con dân thế nọ, nói một cách buồn nôn không chịu được, còn bảo là không nỡ để con dân của trẫm sống cuộc sống như vậy?
Đã phụng dưỡng tam triều Hoàng đế, đang phụng dưỡng Hoàng đế triều thứ tư, vậy mà Lý Bình Chu lại lần đầu tiên bị người của Phượng gia nói đến toàn thân sởn gai ốc.
Nói đến chuyện này thì Lý Bình Chu và Minh Trạm hơi có chút ăn ý, Minh Trạm mỉm cười nhìn Lý Bình Chu một chút, “Trẫm nghe nói trưởng nữ của Lý tướng gả cho Văn gia, sau đó Văn gia qua đời, lại tái giá Ngô gia, có đúng không?”
Lý Bình Chu vô cùng ngượng ngùng, Minh Trạm lại nói, “Ngay cả Âu Dương nhà ngươi, lục tiểu thư cũng từng kết thân với Diễn Thánh Công Khổng gia, sau đó Khổng gia qua đời sớm, lục tiểu thư lại tái giá Đỗ gia, ta nói đúng chứ?”
Minh Trạm chỉ vào hậu đại của Khổng thánh nhân, chỉ vào Khổng Lệnh Đức Diễn Thánh Công, “Nghe nói bào tỷ của Khổng khanh năm đó xuất giá, ngày bái đường thì tân lang chết yểu. Lệnh tỷ tái giá Nam Phong Bá, hiện tại chính là phu nhân của Nam Phong Bá, đúng không?”
“Nam Phong Bá, trưởng nữ nhà ngươi nguyên được đính hôn cho Ký Châu Lục gia, sau đó nghe nói Lục gia giấu diếm bệnh tình của trưởng tử, phu nhân nhà ngươi trực tiếp can thiệp bắt Lục gia hủy hôn.” Minh Trạm biết rất rõ gia sự của từng đại thần trong triều, hắn còn chọn những người có uy tín danh dự, thấy một nửa thần tử đều ủ rũ, bèn cười nói, “Muốn nói đến trung trinh, nữ quyến của các ngươi đều không có ai có thể sánh bằng trẫm. Hôn sự của trẫm với Trinh Nguyên hoàng hậu thì khắp thiên hạ này đều biết. Nay trẫm thề không lập hậu, cũng coi như thủ tiết vì Trinh Nguyên hoàng hậu, như vậy các ngươi có nên lập cho trẫm một đền thờ trinh tiết hay không?”
“Cái gì gọi là yêu dân như con, vậy mà lại đối xử khác biệt giữa nữ nhi của mình và dân chúng, như thế có gọi là hảo quan hay không?” Minh Trạm thản nhiên dựa vào long ỷ, cảm thấy vô cùng thoải mái, ôn hòa nói, “Còn một câu nữa, điều mình không muốn thì đừng áp đặt cho người khác.”
“Tốt lắm, bãi triều đi.”
………