<cite>Không muốn gặp mặt, nhưng mỗi ngày đều nhớ người kia, muốn trộm nhìn lén đối phương, nhưng lại không muốn bị phát hiện.</cite>Tác giả: Tần Tam Kiến
Hoàng đồng học gắt gao siết góc áo học trưởng, sốt sắng đứng trước đối phương, chắn ở giữa anh và mẹ, ngước đầu nhìn về phía mẹ mình đang nhìn từ trên cầu thang xuống: “Con xin lỗi, con về trễ.”
Đàm Tử Dực là người nóng tính, ngày hôm qua biết mẹ của Hoàng đồng học chỉ vì chơi mạt chược, giao thừa cũng không quan tâm cậu, trong lòng đã cảm thấy không thoải mái.
“Dì à,” Đàm Tử Dực nói, “Cháu đi về cùng cậu ấy là muốn cùng dì nói một tiếng, dù sao dì cũng không ở nhà, khoảng thời gian này Đồng Đồng có thể đến nhà cháu ăn tết ạ.”
Đàm Tử Dực mới vừa nói xong, Hoàng đồng học liền sốt sắng mà đẩy anh xuống một bậc thang.
“Học trưởng,” Hoàng đồng học cau mày nhẹ giọng nói, “Anh đi về trước đi.”
Đàm Tử Dực cũng cau mày nhìn cậu, sau đó liền nghe thấy người phụ nữ kia vừa đi xuống cầu thang vừa mắng chửi.
Bà ấy nắm áo Hoàng đồng học, kéo người về.
Đàm Tử Dực kéo Hoàng đồng học lại, nói với mẹ cậu: “Dì à, dì có thể nhẹ tay chút không?”
Hoàng đồng học đỏ mắt, rút tay từ trong tay Đàm Tử Dực ra, nói: “Học trưởng, ngày mai em sẽ tới tìm anh.”
Hoàng đồng học theo mẹ vào nhà, vừa đóng cửa âm thanh liền vang lên động trời.
Đánh mắng đối với cậu đã thành thói quen, cậu cũng chỉ cúi đầu đứng im chịu đựng, nhẫn nhịn nước mắt cũng không rơi một giọt, vì cậu càng khóc mẹ cậu càng hung dữ hơn.
Nhịn một chút là tốt rồi.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Trong nhà rốt cục yên tĩnh lại, Hoàng đồng học đi làm cơm, cậu đi nấu mì cho mẹ, rồi đi quét đồ đạc bát vỡ trong nhà, còn cẩn thận lau chùi sạch sẽ..
Cậu cúi đầu trở về phòng,nằm xuống giường, trong lòng nghĩ ngày mai phải ra ngoài gọi điện xin lỗi học trưởng.
Học trưởng muốn che chở cậu, cậu biết, nhưng biết làm sao được, anh phải về nhà.
Hoàng đồng học nằm lỳ ở trên giường sau đó liền ngủ thiếp đi, đến khi…tỉnh lại phát hiện đã là buổi chiều rồi, bên ngoài lại bắt đầu tiếng chơi mạt chược.
Cậu thu xếp cặp sách một chút, muốn ra ngoài tìm chỗ học tập, lại nhớ ra đang là dịp Tết, làm gì có chỗ nào cho cậu dung thân.
Hoàng đồng học lại nghĩ tới học trưởng, nhưng cậu không dám làm phiền đối phương nữa.
Cậu lén lút thừa dịp mẹ không chú ý chạy ra khỏi nhà, muốn đi gọi điện cho học trưởng, lại không nghĩ tới, gặp được người kia.
Buồng điện thoại công cộng Hoàng đồng học thường hay dùng đối diện một quán KFC, cậu vừa đi qua liền nhìn thấy học trưởng ngồi ở chỗ đó đọc sách.
Hoàng đồng học mím miệng, bỗng nhiên muốn khóc.
Bị mẹ mắng bị mẹ đánh cậu đều không muốn khóc, nhưng khi nhìn thấy học trưởng nơi này, lại không nhịn được nữa rồi.
Cậu đi tới, gõ gõ cửa kính.
Người ở bên trong nhìn thấy cậu, kinh ngạc một hồi, sau đó chạy ra.
“Dì đánh em hả?”
Đàm Tử Dực chau mày.
Hoàng đồng học hơi ngửa đầu nhìn học trưởng, nước mắt “tách” liền rơi xuống.
Hoàng đồng học gắt gao siết góc áo học trưởng, sốt sắng đứng trước đối phương, chắn ở giữa anh và mẹ, ngước đầu nhìn về phía mẹ mình đang nhìn từ trên cầu thang xuống: “Con xin lỗi, con về trễ.”
Đàm Tử Dực là người nóng tính, ngày hôm qua biết mẹ của Hoàng đồng học chỉ vì chơi mạt chược, giao thừa cũng không quan tâm cậu, trong lòng đã cảm thấy không thoải mái.
“Dì à,” Đàm Tử Dực nói, “Cháu đi về cùng cậu ấy là muốn cùng dì nói một tiếng, dù sao dì cũng không ở nhà, khoảng thời gian này Đồng Đồng có thể đến nhà cháu ăn tết ạ.”
Đàm Tử Dực mới vừa nói xong, Hoàng đồng học liền sốt sắng mà đẩy anh xuống một bậc thang.
“Học trưởng,” Hoàng đồng học cau mày nhẹ giọng nói, “Anh đi về trước đi.”
Đàm Tử Dực cũng cau mày nhìn cậu, sau đó liền nghe thấy người phụ nữ kia vừa đi xuống cầu thang vừa mắng chửi.
Bà ấy nắm áo Hoàng đồng học, kéo người về.
Đàm Tử Dực kéo Hoàng đồng học lại, nói với mẹ cậu: “Dì à, dì có thể nhẹ tay chút không?”
Hoàng đồng học đỏ mắt, rút tay từ trong tay Đàm Tử Dực ra, nói: “Học trưởng, ngày mai em sẽ tới tìm anh.”
Hoàng đồng học theo mẹ vào nhà, vừa đóng cửa âm thanh liền vang lên động trời.
Đánh mắng đối với cậu đã thành thói quen, cậu cũng chỉ cúi đầu đứng im chịu đựng, nhẫn nhịn nước mắt cũng không rơi một giọt, vì cậu càng khóc mẹ cậu càng hung dữ hơn.
Nhịn một chút là tốt rồi.
Từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Trong nhà rốt cục yên tĩnh lại, Hoàng đồng học đi làm cơm, cậu đi nấu mì cho mẹ, rồi đi quét đồ đạc bát vỡ trong nhà, còn cẩn thận lau chùi sạch sẽ..
Cậu cúi đầu trở về phòng,nằm xuống giường, trong lòng nghĩ ngày mai phải ra ngoài gọi điện xin lỗi học trưởng.
Học trưởng muốn che chở cậu, cậu biết, nhưng biết làm sao được, anh phải về nhà.
Hoàng đồng học nằm lỳ ở trên giường sau đó liền ngủ thiếp đi, đến khi…tỉnh lại phát hiện đã là buổi chiều rồi, bên ngoài lại bắt đầu tiếng chơi mạt chược.
Cậu thu xếp cặp sách một chút, muốn ra ngoài tìm chỗ học tập, lại nhớ ra đang là dịp Tết, làm gì có chỗ nào cho cậu dung thân.
Hoàng đồng học lại nghĩ tới học trưởng, nhưng cậu không dám làm phiền đối phương nữa.
Cậu lén lút thừa dịp mẹ không chú ý chạy ra khỏi nhà, muốn đi gọi điện cho học trưởng, lại không nghĩ tới, gặp được người kia.
Buồng điện thoại công cộng Hoàng đồng học thường hay dùng đối diện một quán KFC, cậu vừa đi qua liền nhìn thấy học trưởng ngồi ở chỗ đó đọc sách.
Hoàng đồng học mím miệng, bỗng nhiên muốn khóc.
Bị mẹ mắng bị mẹ đánh cậu đều không muốn khóc, nhưng khi nhìn thấy học trưởng nơi này, lại không nhịn được nữa rồi.
Cậu đi tới, gõ gõ cửa kính.
Người ở bên trong nhìn thấy cậu, kinh ngạc một hồi, sau đó chạy ra.
“Dì đánh em hả?”
Đàm Tử Dực chau mày.
Hoàng đồng học hơi ngửa đầu nhìn học trưởng, nước mắt “tách” liền rơi xuống.