Mãi cho đến khi tan học Hoàng đồng học mới ý thức hộp chocolate là có ý gì, bởi vì cậu nhìn thấy bạn gái bạn cùng bàn cũng đưa một hộp cho bạn cùng bàn, còn nói đây là quà lễ tình nhân.
Hoàng đồng học không có khái niệm gì đối với cái ngày lễ này, nhưng hai chữ “Tình nhân ” cũng đủ để cậu đỏ mặt.
Lễ tình nhân, cậu nhận được chocolate.
Học tỷ đưa tới, nhưng chắc chắn không phải học tỷ cho rồi.
Hoàng đồng học tuy ngốc nghếch chậm chạp, nhưng đầu óc không phải chậm hiểu thật sự, là ai cho cậu, cậu vẫn đoán được, huống chi, trong hộp chocolate còn có một tờ thiếp nhỏ, trên thiếp viết: người bạn nhỏ, mong em mỗi ngày đều vui vẻ.
Ai sẽ gọi cậu là người bạn nhỏ?
Hoàng đồng học nhớ tới lần đầu tiên mình đi lên tầng tìm học trưởng, câu nói học tỷ gọi vào với vào trong lớp.
Học tỷ lúc đó nói: “Đàm Tử Dực, bạn nhỏ của mày tới tìm mày.”
Tan học, tất cả mọi người về rồi, Hoàng đồng học vẫn ngồi tại chỗ nhìn hộp chocolate đờ ra.
Tim cậu đập rất nhanh, cảm tưởng như không thở nổi.
Cậu nhớ lại những chuyện từ lúc mình bắt đầu gặp học trưởng, cứ hối hận vì phản ứng chậm chạp của mình.
Trước đây cậu cũng có hoài nghi học trưởng thích mình, nhưng lại không thể tin được, cậu tự nhận mình chả có chỗ nào đáng được thích, nhưng bây giờ, mọi thứ dường như đã hiện rõ trước mặt.
Hoàng đồng học nhẹ nhàng sờ sờ sôcôla được đóng gói, cậu không dám ăn.
Không biết có nên ăn hay không.
Cũng không cam lòng ăn.
Cậu rất thích học trưởng, thế nhưng cũng không xác định được là loại thích nào.
Cậu vừa thích, lại vừa e sợ.
Cậu cũng không hiểu rõ được mình.
Hoàng đồng học nhìn về vị trí bạn cùng bàn, nhìn thấy quà tết lúc trước mình lén lút nhét vào hộc bàn bạn cùng bàn, đó là một chiếc vòng tay cậu dùng toàn bộ tiền mua cho đối phương.
Hồi đó cậu thực sự không có đủ tiền mua hai phần quà, dùng hết tiền tiêu vặt tích góp lại mua cái vòng tay mà dạo này tất cả các nam sinh đều thích cho bạn cùng bàn, sau đó dành mấy buổi tối tự tay đan một cái khăn quàng cổ cho học trưởng. Sau đó cái khăn quàng cổ kia được học trưởng đeo rất lâu, nhưng cái vòng tay này bạn cùng bàn không biết là ai đưa, mở quà ra liền tiện tay nhét trở lại trong ngăn bàn.
Hoàng đồng học đem cái vòng tay lấy ra đặt bên cạnh chocolate, cậu đột nhiên rất mê man.
Sở trường từ hồi nhỏ của Hoàng đồng học chính là trốn tránh.
Chuyện gì không giải quyết được vậy là bỏ qua luôn, không đối diện tiếp nữa.
Cách này dùng mười lần như một.
Lần này, cậu không biết nên làm sao đáp lại học trưởng, nhưng sau đó lại nghĩ, học trưởng căn bản là không cần cậu đáp lại, vì thế, cậu làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, mỗi ngày như thường lệ đi học rồi tan học, xem ra chẳng khác mấy ngày trước, nhưng trong lòng lại cất giấu tâm tình.
Cậu thật sự chưa đáp lại học trưởng, bởi vì không biết nên làm gì giờ.
Học trưởng cũng không tìm cậu, chỉ là tình cờ học tỷ sẽ tới, nói chuyện phiếm với cậu, cũng thuận tiện hù dọa bạn học trong lớp một chút.
Mỗi lần học tỷ đến đều sẽ rỉ tai một chút tin tức học trưởng cho Hoàng đồng học, như là gần đây dồn sức học tập, như là càng ngày càng thích nam sinh da trắng mặt đẹp chân dài kia.
Hoàng đồng học không dám hỏi học tỷ, tại sao học trưởng hình như là thích cậu nhưng lại cùng người khác yêu đương, chuyện này cậu nghĩ mãi mà không ra, làm cho mỗi ngày đều nghi hoặc.
Thời tiết dần dần nóng lên, lớp 12 bắt đầu đếm ngược thi đại học rồi.
Tại lễ chào cờ, hiệu trưởng tự mình nói cổ vũ các học sinh trong trường cố gắng hơn nữa, Hoàng đồng học rướn cổ lên nhìn về bên lớp 12, nhưng ngay cả bóng dáng học trưởng cũng không thấy.
Lúc quay trở lại, Hoàng đồng học nhìn thấy bóng lưng bạn cùng bàn, thân là ủy viên thể dục, hắn đứng ở vị trí đầu tiên.
Hoàng đồng học cảm giác trong đầu mình giống như có một cái cân, một bên là bạn cùng bàn, một bên là học trưởng.
Cậu ở chính giữa, sắp ngã xuống.
————
Lời tác giả???
Ngày hôm nay tôi thế mà sửa lại tận sáu lần.
Trước hết cứ như vậy đã, cổ tay tôi sắp gãy rồi.
Tên nhóc này cũng đang dần dần thông suốt, cũng coi như là có tiến bộ , mọi người không cần phải phát điên lên như thế chứ, tôi thấy hơi hơi quan ngại rồi đó =(((!
Bị deadline dí còn sửa sang tận 6 lần, mọi người cũng nên biểu thị tí thành ý đi chứ =)))?
Hoàng đồng học không có khái niệm gì đối với cái ngày lễ này, nhưng hai chữ “Tình nhân ” cũng đủ để cậu đỏ mặt.
Lễ tình nhân, cậu nhận được chocolate.
Học tỷ đưa tới, nhưng chắc chắn không phải học tỷ cho rồi.
Hoàng đồng học tuy ngốc nghếch chậm chạp, nhưng đầu óc không phải chậm hiểu thật sự, là ai cho cậu, cậu vẫn đoán được, huống chi, trong hộp chocolate còn có một tờ thiếp nhỏ, trên thiếp viết: người bạn nhỏ, mong em mỗi ngày đều vui vẻ.
Ai sẽ gọi cậu là người bạn nhỏ?
Hoàng đồng học nhớ tới lần đầu tiên mình đi lên tầng tìm học trưởng, câu nói học tỷ gọi vào với vào trong lớp.
Học tỷ lúc đó nói: “Đàm Tử Dực, bạn nhỏ của mày tới tìm mày.”
Tan học, tất cả mọi người về rồi, Hoàng đồng học vẫn ngồi tại chỗ nhìn hộp chocolate đờ ra.
Tim cậu đập rất nhanh, cảm tưởng như không thở nổi.
Cậu nhớ lại những chuyện từ lúc mình bắt đầu gặp học trưởng, cứ hối hận vì phản ứng chậm chạp của mình.
Trước đây cậu cũng có hoài nghi học trưởng thích mình, nhưng lại không thể tin được, cậu tự nhận mình chả có chỗ nào đáng được thích, nhưng bây giờ, mọi thứ dường như đã hiện rõ trước mặt.
Hoàng đồng học nhẹ nhàng sờ sờ sôcôla được đóng gói, cậu không dám ăn.
Không biết có nên ăn hay không.
Cũng không cam lòng ăn.
Cậu rất thích học trưởng, thế nhưng cũng không xác định được là loại thích nào.
Cậu vừa thích, lại vừa e sợ.
Cậu cũng không hiểu rõ được mình.
Hoàng đồng học nhìn về vị trí bạn cùng bàn, nhìn thấy quà tết lúc trước mình lén lút nhét vào hộc bàn bạn cùng bàn, đó là một chiếc vòng tay cậu dùng toàn bộ tiền mua cho đối phương.
Hồi đó cậu thực sự không có đủ tiền mua hai phần quà, dùng hết tiền tiêu vặt tích góp lại mua cái vòng tay mà dạo này tất cả các nam sinh đều thích cho bạn cùng bàn, sau đó dành mấy buổi tối tự tay đan một cái khăn quàng cổ cho học trưởng. Sau đó cái khăn quàng cổ kia được học trưởng đeo rất lâu, nhưng cái vòng tay này bạn cùng bàn không biết là ai đưa, mở quà ra liền tiện tay nhét trở lại trong ngăn bàn.
Hoàng đồng học đem cái vòng tay lấy ra đặt bên cạnh chocolate, cậu đột nhiên rất mê man.
Sở trường từ hồi nhỏ của Hoàng đồng học chính là trốn tránh.
Chuyện gì không giải quyết được vậy là bỏ qua luôn, không đối diện tiếp nữa.
Cách này dùng mười lần như một.
Lần này, cậu không biết nên làm sao đáp lại học trưởng, nhưng sau đó lại nghĩ, học trưởng căn bản là không cần cậu đáp lại, vì thế, cậu làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, mỗi ngày như thường lệ đi học rồi tan học, xem ra chẳng khác mấy ngày trước, nhưng trong lòng lại cất giấu tâm tình.
Cậu thật sự chưa đáp lại học trưởng, bởi vì không biết nên làm gì giờ.
Học trưởng cũng không tìm cậu, chỉ là tình cờ học tỷ sẽ tới, nói chuyện phiếm với cậu, cũng thuận tiện hù dọa bạn học trong lớp một chút.
Mỗi lần học tỷ đến đều sẽ rỉ tai một chút tin tức học trưởng cho Hoàng đồng học, như là gần đây dồn sức học tập, như là càng ngày càng thích nam sinh da trắng mặt đẹp chân dài kia.
Hoàng đồng học không dám hỏi học tỷ, tại sao học trưởng hình như là thích cậu nhưng lại cùng người khác yêu đương, chuyện này cậu nghĩ mãi mà không ra, làm cho mỗi ngày đều nghi hoặc.
Thời tiết dần dần nóng lên, lớp 12 bắt đầu đếm ngược thi đại học rồi.
Tại lễ chào cờ, hiệu trưởng tự mình nói cổ vũ các học sinh trong trường cố gắng hơn nữa, Hoàng đồng học rướn cổ lên nhìn về bên lớp 12, nhưng ngay cả bóng dáng học trưởng cũng không thấy.
Lúc quay trở lại, Hoàng đồng học nhìn thấy bóng lưng bạn cùng bàn, thân là ủy viên thể dục, hắn đứng ở vị trí đầu tiên.
Hoàng đồng học cảm giác trong đầu mình giống như có một cái cân, một bên là bạn cùng bàn, một bên là học trưởng.
Cậu ở chính giữa, sắp ngã xuống.
————
Lời tác giả???
Ngày hôm nay tôi thế mà sửa lại tận sáu lần.
Trước hết cứ như vậy đã, cổ tay tôi sắp gãy rồi.
Tên nhóc này cũng đang dần dần thông suốt, cũng coi như là có tiến bộ , mọi người không cần phải phát điên lên như thế chứ, tôi thấy hơi hơi quan ngại rồi đó =(((!
Bị deadline dí còn sửa sang tận 6 lần, mọi người cũng nên biểu thị tí thành ý đi chứ =)))?