Hoàng đồng học cuối cùng vẫn về nhà trước, nhưng cậu đã quyết định, đợi ngày mai nhất định sẽ đi tìm học trưởng.
Sau khi quyết định như thế, Hoàng đồng học rất mong đợi, thậm chí trên đường về nhà còn muốn tự trải qua cảm giác của học trưởng.
Cậu bị ý nghĩ của mình làm cho xấu hổ đến choáng váng, lúc vào trong nhà thậm chí còn không phát hiện trong nhà hiếm khi không có tiếng chơi mạt chược.
“Mày vừa đi đâu về?”
Lúc Hoàng đồng học đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng của mẹ, cậu đột nhiên bừng tỉnh, sợ hãi nhìn bà.
“Nghỉ rồi liền muốn tự do đúng không?” Mẹ mặt lạnh nhìn cậu, “Tự bản thân mày như thế nào mày còn không rõ sao? Học người ta yêu sớm, mày nghĩ mày có tư cách à?”
Hoàng đồng học muốn giải thích, nhưng mẹ nói không ngừng khiến cậu không chêm vào được.
“Mày tự nhìn mày đi? Học giỏi hay là nhà có điều kiện? Cái tốt không học đi học cái xấu, mày không cần mặt mũi nữa à?”
Hoàng đồng học cắn môi cúi đầu.
Đúng vậy, cậu gần đây quả thực là….
Cậu học tập không giỏi, nhà cũng không có điều kiện, có tư cách gì để giống người ta nghĩ về chuyện yêu đương?
Cậu đỏ mắt, không dám ngẩng đầu, trong lòng hổ thẹn không chịu được.
“Tao nói lần cuối, nếu mày thích như thế tao cũng không quản, đến năm 18 tuổi mày cút ra ngoài tự sinh tự diệt, thi rớt đại học, đừng hy vọng tao vẫn nuôi mày.”
Mẹ nói xong đẩy cửa đi, Hoàng đồng học cúi đầu đứng đó rơi nước mắt.
Hoàng đồng học khó chịu không phải vì mẹ mắng cậu, mà là đột nhiên phát hiện bà nói đúng, chính mình không có cái gì, làm gì cũng không bằng người khác, vậy mà cả ngày trong đầu chỉ nghĩ mấy chuyện không đâu?
Cậu giơ tay lau nước mắt, vào phòng.
Ngày hôm sau, Hoàng đồng học mắt sưng vù nhưng vẫn ra ngoài.
Mặc kệ như thế nào, cậu vẫn muốn đi tìm học trưởng nói rõ, ngày hôm qua lúc cậu đi không thể giải thích rõ ràng cho học trưởng, làm anh ấy đau lòng.
Giống như học trưởng nói, cứ từ từ thôi, cậu muốn nói với học trưởng, đợi cậu thêm chút nữa, đợi cậu đỗ được Đại học rồi, đến lúc đó cậu sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh.
Hoàng đồng học chạy tới nhà của học trưởng, đợi một hồi lâu ở bên ngoài mới đi gõ cửa.
Mở cửa là người đàn ông trung niên, Hoàng đồng học ngẩn người, còn tưởng rằng mình gõ nhầm nhà.
“Cháu tìm Đàm Tử Dực à?”
Hoàng đồng học như là bị dọa, đầu tiên là cả kinh, sau đó gật gật đầu.
Lúc này, Đàm Tử Dực từ trong nhà đi ra, đẩy người đàn ông vào trong nhà, còn mình đứng ở ngoài cửa nói với Hoàng đồng học: “Nhà anh có chút việc, em đi về trước đi.”
“Học trưởng, em......” Hoàng đồng học còn tưởng rằng học trưởng giận mình, muốn giải thích một chút.
“Nghe lời anh.” Đàm Tử Dực cau mày, thái độ khác thường, “Khoảng thời gian này cũng đừng tới tìm anh.”
Sau khi quyết định như thế, Hoàng đồng học rất mong đợi, thậm chí trên đường về nhà còn muốn tự trải qua cảm giác của học trưởng.
Cậu bị ý nghĩ của mình làm cho xấu hổ đến choáng váng, lúc vào trong nhà thậm chí còn không phát hiện trong nhà hiếm khi không có tiếng chơi mạt chược.
“Mày vừa đi đâu về?”
Lúc Hoàng đồng học đẩy cửa phòng ngủ của mình ra, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng của mẹ, cậu đột nhiên bừng tỉnh, sợ hãi nhìn bà.
“Nghỉ rồi liền muốn tự do đúng không?” Mẹ mặt lạnh nhìn cậu, “Tự bản thân mày như thế nào mày còn không rõ sao? Học người ta yêu sớm, mày nghĩ mày có tư cách à?”
Hoàng đồng học muốn giải thích, nhưng mẹ nói không ngừng khiến cậu không chêm vào được.
“Mày tự nhìn mày đi? Học giỏi hay là nhà có điều kiện? Cái tốt không học đi học cái xấu, mày không cần mặt mũi nữa à?”
Hoàng đồng học cắn môi cúi đầu.
Đúng vậy, cậu gần đây quả thực là….
Cậu học tập không giỏi, nhà cũng không có điều kiện, có tư cách gì để giống người ta nghĩ về chuyện yêu đương?
Cậu đỏ mắt, không dám ngẩng đầu, trong lòng hổ thẹn không chịu được.
“Tao nói lần cuối, nếu mày thích như thế tao cũng không quản, đến năm 18 tuổi mày cút ra ngoài tự sinh tự diệt, thi rớt đại học, đừng hy vọng tao vẫn nuôi mày.”
Mẹ nói xong đẩy cửa đi, Hoàng đồng học cúi đầu đứng đó rơi nước mắt.
Hoàng đồng học khó chịu không phải vì mẹ mắng cậu, mà là đột nhiên phát hiện bà nói đúng, chính mình không có cái gì, làm gì cũng không bằng người khác, vậy mà cả ngày trong đầu chỉ nghĩ mấy chuyện không đâu?
Cậu giơ tay lau nước mắt, vào phòng.
Ngày hôm sau, Hoàng đồng học mắt sưng vù nhưng vẫn ra ngoài.
Mặc kệ như thế nào, cậu vẫn muốn đi tìm học trưởng nói rõ, ngày hôm qua lúc cậu đi không thể giải thích rõ ràng cho học trưởng, làm anh ấy đau lòng.
Giống như học trưởng nói, cứ từ từ thôi, cậu muốn nói với học trưởng, đợi cậu thêm chút nữa, đợi cậu đỗ được Đại học rồi, đến lúc đó cậu sẽ nói chuyện thẳng thắn với anh.
Hoàng đồng học chạy tới nhà của học trưởng, đợi một hồi lâu ở bên ngoài mới đi gõ cửa.
Mở cửa là người đàn ông trung niên, Hoàng đồng học ngẩn người, còn tưởng rằng mình gõ nhầm nhà.
“Cháu tìm Đàm Tử Dực à?”
Hoàng đồng học như là bị dọa, đầu tiên là cả kinh, sau đó gật gật đầu.
Lúc này, Đàm Tử Dực từ trong nhà đi ra, đẩy người đàn ông vào trong nhà, còn mình đứng ở ngoài cửa nói với Hoàng đồng học: “Nhà anh có chút việc, em đi về trước đi.”
“Học trưởng, em......” Hoàng đồng học còn tưởng rằng học trưởng giận mình, muốn giải thích một chút.
“Nghe lời anh.” Đàm Tử Dực cau mày, thái độ khác thường, “Khoảng thời gian này cũng đừng tới tìm anh.”