Tôi kiểm tra một chút, phát hiện ra trên người tôi và đứa nhỏ tên Vĩnh Cảnh kia đều có chút độc tố lắng tụ. Dù không tính chuyện rớt xuống nước lần này thì tuổi thọ vẫn không dài.
Ngày hôm sau, lúc đứa con lớn nhất của hoàng hậu – Vĩnh Kỳ, tới thỉnh an, tôi cũng kiểm tra, trong thân thể nó cũng vậy. Cho nên nhìn nó có vẻ gầy yếu.
Không tính chuyện chữa khỏi độc trên thân bọn trẻ, tôi còn bỏ thêm vài thứ, làm cho thân thể bọn chúng cường tráng, càng thêm cao lớn. Tôi luôn thích những đứa trẻ ở trần gian, tâm tư bọn chúng thật thuần khiết, khí cũng rất sạch.
Lại nói tôi còn phải có trách nhiệm để bọn nhỏ bình an tới già, nếu đã kết chuyện nhân quả, thì phải hoàn thành thật tốt mới được, nếu không về sau tôi sẽ mang nhiều phiền toái. Cho dù bọn nhỏ chuyển thế vài lần, tôi đều phải trả xong nợ này mới có thể sống yên ổn.
Đêm qua, thẩm tra mấy thái giám và cung nữ, tôi phát hiện trong cung này có một nửa là tai mắt của người khác, độc tố trên người Thập Nhị và Thập Tam , cũng là chuyện tốt của Lệnh phi…
Trong cung này, tôi không thể động vào thái hậu và hoàng đế, quý khí trên người bọn họ nặng hơn tôi. Hoàng tử thì tốt nhất cũng đừng động vào, ai biết được người nào trong bọn hắn tương lai sẽ làm hoàng đế? Lỡ may trêu chọc vào người nào, tương lai hắn làm hoàng đế, ông trời sẽ cho tôi vài đạo sấm sét, làm cho đứa bất tử như tôi cũng bị lột da. Nhưng những người khác thì phải tùy ý tôi thôi, ai bảo tôi là hoàng hậu cơ chứ?
Đương nhiên, trên cơ bản thì tôi là yêu tinh theo Chính Đạo, sẽ không giết người.
Ví dụ như những gian tế trong cung này, tôi sẽ cho dùng độc Đồng tâm, làm cho bọn hắn một lòng hướng về tôi.
Độc Đồng Tâm này là tôi dựa vào Đồng tâm cổ của người Miêu mà nghiên cứu chế thành, hiệu quả thì không bằng Đồng tâm cổ, nó chỉ có tác dụng trong vài năm, nhưng nó vẫn có chỗ tốt, có thể sử dụng với nhiều người, về phương diện số người này thì không có hạn chế, dùng để khống chế những người hầu hai lòng này thì không sai chỗ nào được.
Huống chi, nó không tổn hại cơ thể, mà hiệu dụng chỉ năm năm, nhiêu đó với tôi cũng đủ. Nếu năm năm sau tôi vẫn không dùng được những người này, vậy hạ thêm một lần nữa là được rồi.
Sau khi Tiểu Thập Tam hết bệnh, nơi này của tôi lại bắt đầu có phi tần thỉnh an, dù sao cũng phải thỉnh an với hoàng thái hậu. Ai ngờ, ngay ngày đầu tiên, Lệnh phi đã ra oai với tôi, sai tâm phúc của ả là Tịch Mai tới báo với tôi, nói Lệnh phi thân thể không khỏe.
Tôi khoát tay, nói một tiếng đã biết, dẫn chúng phi tới chỗ hoàng thái hậu thỉnh an.
Tôi cũng tiện tay hạ độc đồng tâm trên người Tịch Mai này. Ai biết được ngày nào đó có thể sử dụng nàng ta thì sao? Về sau, tuân theo lí luận này, biến tất cả nô tài trong cung thành người của tôi, người nào đi ngang qua tôi, tôi đều tiện tay hạ. Nhiều người một nhà thật là tốt.
Sau khi Hoàng đế hạ triều lại chạy tới chỗ tôi ồn ào, nói tôi không hiền từ không đức hạnh, Lệnh Phi đã bị bệnh còn châm chọc khiêu khích. Nói tôi tính tình không tốt, thích đố kị, không nhịn được khi thấy người khác được sủng ái. Nói Lệnh phi dịu dàng biết lí lẽ, vẫn nói tốt cho tôi trước mặt hắn, bảo tôi học tập Lệnh Phi.
Chọc tức tôi hả?! Tôi chưa từng có nhiều uất khí như vậy đâu nhé. Lệnh tiểu nhân kia, màn kịch hạ độc lúc trước tôi còn chưa tính, bây giờ còn nói bậy sau lưng tôi?!
Hừ, ả xong đời….
Trở về, tôi sai Tịch Mai nhân cơ hội hạ Hỏa độc.
Ngày hôm sau, Lệnh phi thực sự bị bệnh, cổ họng sưng to, khoang miệng loét, khóe miệng tróc da, trên mặt mọc mụt đậu, chân răng bị sưng to, táo bón, buổi tối mất ngủ.
Phương thuốc hạ sốt chỉ có thể giải quyết mặt ngoài của vấn đề, giống như khóe miệng bị tróc da và mụt đậu trên mặt, bí dược tôi nghiên cứu ra sao có thể để người thường giải được chứ?
Hừ, Lệnh phi, ngươi chịu tội đi thôi.
Tôi không cần mạng của ả, nhưng tôi muốn ả về sau ăn cơm không ngon, đi ngủ ngủ không được, còn sống thì phải chịu tội.
Xì, bản thân tôi nghĩ tới đã buồn cười. Hoàng đế kia không phải là thích hôn hít với ả sao? Lúc này sao không bất chấp mà thân thiết đi!
Tôi kiểm tra một chút, phát hiện ra trên người tôi và đứa nhỏ tên Vĩnh Cảnh kia đều có chút độc tố lắng tụ. Dù không tính chuyện rớt xuống nước lần này thì tuổi thọ vẫn không dài.
Ngày hôm sau, lúc đứa con lớn nhất của hoàng hậu – Vĩnh Kỳ, tới thỉnh an, tôi cũng kiểm tra, trong thân thể nó cũng vậy. Cho nên nhìn nó có vẻ gầy yếu.
Không tính chuyện chữa khỏi độc trên thân bọn trẻ, tôi còn bỏ thêm vài thứ, làm cho thân thể bọn chúng cường tráng, càng thêm cao lớn. Tôi luôn thích những đứa trẻ ở trần gian, tâm tư bọn chúng thật thuần khiết, khí cũng rất sạch.
Lại nói tôi còn phải có trách nhiệm để bọn nhỏ bình an tới già, nếu đã kết chuyện nhân quả, thì phải hoàn thành thật tốt mới được, nếu không về sau tôi sẽ mang nhiều phiền toái. Cho dù bọn nhỏ chuyển thế vài lần, tôi đều phải trả xong nợ này mới có thể sống yên ổn.
Đêm qua, thẩm tra mấy thái giám và cung nữ, tôi phát hiện trong cung này có một nửa là tai mắt của người khác, độc tố trên người Thập Nhị và Thập Tam , cũng là chuyện tốt của Lệnh phi…
Trong cung này, tôi không thể động vào thái hậu và hoàng đế, quý khí trên người bọn họ nặng hơn tôi. Hoàng tử thì tốt nhất cũng đừng động vào, ai biết được người nào trong bọn hắn tương lai sẽ làm hoàng đế? Lỡ may trêu chọc vào người nào, tương lai hắn làm hoàng đế, ông trời sẽ cho tôi vài đạo sấm sét, làm cho đứa bất tử như tôi cũng bị lột da. Nhưng những người khác thì phải tùy ý tôi thôi, ai bảo tôi là hoàng hậu cơ chứ?
Đương nhiên, trên cơ bản thì tôi là yêu tinh theo Chính Đạo, sẽ không giết người.
Ví dụ như những gian tế trong cung này, tôi sẽ cho dùng độc Đồng tâm, làm cho bọn hắn một lòng hướng về tôi.
Độc Đồng Tâm này là tôi dựa vào Đồng tâm cổ của người Miêu mà nghiên cứu chế thành, hiệu quả thì không bằng Đồng tâm cổ, nó chỉ có tác dụng trong vài năm, nhưng nó vẫn có chỗ tốt, có thể sử dụng với nhiều người, về phương diện số người này thì không có hạn chế, dùng để khống chế những người hầu hai lòng này thì không sai chỗ nào được.
Huống chi, nó không tổn hại cơ thể, mà hiệu dụng chỉ năm năm, nhiêu đó với tôi cũng đủ. Nếu năm năm sau tôi vẫn không dùng được những người này, vậy hạ thêm một lần nữa là được rồi.
Sau khi Tiểu Thập Tam hết bệnh, nơi này của tôi lại bắt đầu có phi tần thỉnh an, dù sao cũng phải thỉnh an với hoàng thái hậu. Ai ngờ, ngay ngày đầu tiên, Lệnh phi đã ra oai với tôi, sai tâm phúc của ả là Tịch Mai tới báo với tôi, nói Lệnh phi thân thể không khỏe.
Tôi khoát tay, nói một tiếng đã biết, dẫn chúng phi tới chỗ hoàng thái hậu thỉnh an.
Tôi cũng tiện tay hạ độc đồng tâm trên người Tịch Mai này. Ai biết được ngày nào đó có thể sử dụng nàng ta thì sao? Về sau, tuân theo lí luận này, biến tất cả nô tài trong cung thành người của tôi, người nào đi ngang qua tôi, tôi đều tiện tay hạ. Nhiều người một nhà thật là tốt.
Sau khi Hoàng đế hạ triều lại chạy tới chỗ tôi ồn ào, nói tôi không hiền từ không đức hạnh, Lệnh Phi đã bị bệnh còn châm chọc khiêu khích. Nói tôi tính tình không tốt, thích đố kị, không nhịn được khi thấy người khác được sủng ái. Nói Lệnh phi dịu dàng biết lí lẽ, vẫn nói tốt cho tôi trước mặt hắn, bảo tôi học tập Lệnh Phi.
Chọc tức tôi hả?! Tôi chưa từng có nhiều uất khí như vậy đâu nhé. Lệnh tiểu nhân kia, màn kịch hạ độc lúc trước tôi còn chưa tính, bây giờ còn nói bậy sau lưng tôi?!
Hừ, ả xong đời….
Trở về, tôi sai Tịch Mai nhân cơ hội hạ Hỏa độc.
Ngày hôm sau, Lệnh phi thực sự bị bệnh, cổ họng sưng to, khoang miệng loét, khóe miệng tróc da, trên mặt mọc mụt đậu, chân răng bị sưng to, táo bón, buổi tối mất ngủ.
Phương thuốc hạ sốt chỉ có thể giải quyết mặt ngoài của vấn đề, giống như khóe miệng bị tróc da và mụt đậu trên mặt, bí dược tôi nghiên cứu ra sao có thể để người thường giải được chứ?
Hừ, Lệnh phi, ngươi chịu tội đi thôi.
Tôi không cần mạng của ả, nhưng tôi muốn ả về sau ăn cơm không ngon, đi ngủ ngủ không được, còn sống thì phải chịu tội.
Xì, bản thân tôi nghĩ tới đã buồn cười. Hoàng đế kia không phải là thích hôn hít với ả sao? Lúc này sao không bất chấp mà thân thiết đi!