Tôi vốn không thích việc dùng một loại độc quá nhiều lần, như vậy chẳng có cảm giác thành tựu gì. Dùng độc cũng giống như trồng hoa, càng nhiều loại thì càng thêm hứng thú. Chỉ có điều tôi đã dùng độc đồng tâm và lệ độc quá nhiều lần rồi. Độc đồng tâm thì cần cho cuộc sống, lệ độc thì không thể không dùng, cũng tại nữ nhân loài người này thật là thích chảy nước mắt quá. Tôi ghét nhất là có người khóc trước mặt tôi.
Sau khi đuổi Tân Nguyệt đi, hoàng đế lại cảm thấy nhàm chán, vì thế quyết định cải trang đi tuần. Trước khi đi có tới chỗ Tiểu Yến Tử hỏi xem nó thích cái gì, lúc về sẽ mang về cho nó.
Tuy Tiểu Yến Tử muốn đi, nhưng cũng không dám ra khỏi cửa, bèn xin hoàng đế dẫn Tử Vy theo, bảo là để Tử Vy ăn thay nó, chơi thay nó, ở bên cạnh hoàng đế thay nó.
Lời nói ra êm tai như vậy, hoàng đế vui vẻ đồng ý. Trong đoàn người chỉ có Tử Vy là nữ tử.
Kết quả là lúc trở về, Tử Vy bị tổn thương, nhưng lại trở thành Minh Châu cách cách, vội vàng chỉ hôn cho thư đồng của Ngũ A ca là Phúc Nhĩ Thái. Còn Hoàn Châu cách cách thì tuyên bố là bị bệnh chết, nhưng Tiểu yến Tử kia rõ ràng là đang khỏe mạnh ở Thấu Phương Trai mà.
Tôi vô cùng bồn chồn, hoàng đế né tránh việc này, chỉ nói là lúc trước mắc sai lầm, Tử Vy mới là thương hải minh châu, là công chúa thật. Sau đó tôi nghe tên tiểu thái giám bên cạnh hoàng đế bảo rằng, hoàng đế bị phản tặc ám sát, Tử Vy kia cứu giá. Hoàng đế vô cùng cảm động, vốn định lúc hồi cung phong nàng ta là Vy quí nhân. Ai ngờ sau khi Tử Vy nghe nói vậy, vô cùng sợ hãi, đã nói ra nàng ta mới là con gái của hoàng đế ở Sơn Đông.
Hoàng đế vừa sợ vừa giận, muốn lập tức hồi cung, bắt Tiểu Yến Tử kia giam vào ngục, nhưng Ngũ A Ca và Phúc Nhĩ Thái liều mình van xin cầu tình, lại thêm Tử Vy cũng cầu tình cho Tiểu Yến Tử, hoàng đế mới bỏ qua. Chuyện bịa ra Hoàn Châu cách cách bị bệnh chết, làm cho Tiểu Yến Tử phải đến cung Cảnh DƯơng của Ngũ A ca làm cung nữ.
Lúc tôi xem khí của chúng đã có chút lờ mờ hiểu được, đối với chuyện thân phận thật của chúng cũng không quá giật mình. Chỉ là có chút thương cảm với Ngũ A ca, lại đem Thiên Sát vào cung của mình, sau này không biết sẽ còn xui xẻo vì nó như thế nào đây.
Gần đây, ngoài chuyện đó ra thì trong cung cũng không có chuyện gì lớn, nhưng đã rất lâu rồi hoàng đế không lật thẻ bài của Lệnh Phi. Chắc là do Lệnh Phi già đi quá nhanh. Người phàm thật quá coi trọng bề ngoài, Lệnh phi cũng giống như mấy phi tần già cỗi kia, trở nên thật đáng thương.
Lại thêm Ngũ A ca, người được hoàng đế sủng ái, cũng vì Tiểu yến Tử mà bất hòa với Lệnh phi, không ai dám nói chuyện của Lệnh phi, hoàng đế cũng công khai thất sủng Lệnh phi, đổi người khác.
Nhưng hoàng đế cũng đã thăng Lệnh phi làm quý phi, cũng xem như là đã bồi thường chút đỉnh cho ả. Không biết so với mấy vị quý phi mà hoàng đế sủng ái, Lệnh phi thuộc loại nào?
Lệnh phi không có được sự sủng ái của hoàng đế, mặc dù thành quý phi, chấp chưởng phượng ấn, cũng không thể hô phong hoán vũ như trước đây. Thật ra hoàng đế cũng không muốn để ả quản lý cung vụ như vậy….
Lệnh phi mất ngủ quanh năm rồi bị thượng hỏa ảnh hưởng, ngày càng già nua, khổ sở. Hoàng đế thật bất công với ả, vì ả biết điều quản lý, nên hoàng đế mới có thể thư thả cả về thể xác cũng như tinh thần. Bây giờ bộ dáng như thế này, hoàng đế cũng chẳng còn lòng dạ nào mà thiên vị nữa
Lệnh Phi biết bản thân đã bị thất sủng, mỗi ngày chỉ nơm nớp lo sợ mà quản việc trong cung, sợ bị người khác nắm phải sai lầm, dèm pha trước mặt hoàng đế thì một chút quyền lợi cuối cùng của ả cũng bị đoạt mất. Trong cung vốn quen với chuyện bợ đỡ người trên cao, chà đạp người dưới thấp, có chút quyền lợi ấy, ngày tháng của ả còn có thể tốt một chút, lúc hoàng đế cần thương lượng với ả thì cũng có thể gặp một chút.
Nếu không, sẽ giống như Thuần quý phi bị thất sủng trước kia, con cái cũng không coi trọng, lúc bệnh sắp chết hoàng đế cũng không muốn tới thăm. Lệnh phi không muốn bị trầm luân tới nơi đó, mặc dù thân thể không khỏe cũng cắn răng nắm chặt quyền lợi.
Thái hậu ở trên Ngũ Đài Sơn niệm kinh một năm, lúc trở lại Bắc Kinh, hoàng đế mang theo phi tử và người thân tới cửa cung đón.
Sau khi trở lại Từ Ninh cung, liền đuổi mọi người về, còn mình tôi với hoàng đế ở lại, còn có Tử Vy, chắc là muốn hỏi chuyện Minh Châu cách cách.
Lại bảo người truyền Tiểu Yến Tử ở cung Cảnh Dương tới. Tiểu Yến Tử bây giờ không muốn ra khỏi cửa, động thủ với hai ma ma và cung nữ, cuối cùng thì bị gãy xương, bởi vậy nó cũng không đi theo cãi nhau với người ta, chắc lại sợ bản thân không nhịn được mà động thủ.
Tuy sau khi Ngũ A ca trở về thì quở trách hai cung nữ và ma ma kia, nhưng Tiểu Yến Tử bị gãy xương nghiêm trọng, tính tình Ngũ A ca vốn đôn hậu, không hề nghiêm khắc với người dưới, giờ thì giống như muốn đánh người. Cho nên người trong cung Cảnh DƯơng cũng sợ phải tranh chấp với Tiểu Yến Tử, bọn họ thấy nó không vừa mắt, cùng là nô tài nhưng lại ỷ vào sự sủng ái của Ngũ A ca, vung tay múa chân với người khác. Cho nên, cãi nhau với Tiểu yến Tử, thậm chí làm nó bị gãy xương, chẳng những bị mắng còn bị đánh mấy bản.
Lăn qua lăn lại vài lần, Tiểu Yến Tử cũng không dám chọc họ, trốn trong phòng của mình. Những hạ nhân này biết Ngũ A ca thích Tiểu Yến Tử nên không dám chủ động gây chuyện.
Tôi nhìn khí cả nó, phát hiện sát khí của nó đã tiêu mất, trong lòng cảm thấy kì lạ, sát khí này vốn là khí liễu khó thay đổi nhất trong thiên hạ, cũng có thể biến mất sao?
Sau đó tính toán cẩn thận, thì ra sát khí của Tiểu yến Tử vốn không lớn, sau đó là gặp Hoàng đế, Ngũ a ca, Tử Vy, còn có Lệnh phi, quý khí quá nhiều mới trở nên sát khí trùng thiên. Bây giờ chỗ dựa vững chắc của nó chỉ còn Ngũ A ca và Tử Vy, sát khí của nó yếu đi nhiều.
Lại thêm thuốc mà tôi hạ vào, quý khí hoàng hậu trên người tôi xông vào, sát khí của nó lại yếu đi thêm, sau này cũng khó đem tai họa cho người khác.
Vì thế trong lòng tôi yên tâm, thì ra trong cung có người mang sát khí trùng thiên, lúc tôi đi bộ với Thập Nhị và Thập Tam vẫn không rời, sợ nó làm cho hai đứa con trai hoàng hậu bị xui xẻo, bây giờ thì tốt rồi, trong cung này đã an toàn.
Tôi vốn không thích việc dùng một loại độc quá nhiều lần, như vậy chẳng có cảm giác thành tựu gì. Dùng độc cũng giống như trồng hoa, càng nhiều loại thì càng thêm hứng thú. Chỉ có điều tôi đã dùng độc đồng tâm và lệ độc quá nhiều lần rồi. Độc đồng tâm thì cần cho cuộc sống, lệ độc thì không thể không dùng, cũng tại nữ nhân loài người này thật là thích chảy nước mắt quá. Tôi ghét nhất là có người khóc trước mặt tôi.
Sau khi đuổi Tân Nguyệt đi, hoàng đế lại cảm thấy nhàm chán, vì thế quyết định cải trang đi tuần. Trước khi đi có tới chỗ Tiểu Yến Tử hỏi xem nó thích cái gì, lúc về sẽ mang về cho nó.
Tuy Tiểu Yến Tử muốn đi, nhưng cũng không dám ra khỏi cửa, bèn xin hoàng đế dẫn Tử Vy theo, bảo là để Tử Vy ăn thay nó, chơi thay nó, ở bên cạnh hoàng đế thay nó.
Lời nói ra êm tai như vậy, hoàng đế vui vẻ đồng ý. Trong đoàn người chỉ có Tử Vy là nữ tử.
Kết quả là lúc trở về, Tử Vy bị tổn thương, nhưng lại trở thành Minh Châu cách cách, vội vàng chỉ hôn cho thư đồng của Ngũ A ca là Phúc Nhĩ Thái. Còn Hoàn Châu cách cách thì tuyên bố là bị bệnh chết, nhưng Tiểu yến Tử kia rõ ràng là đang khỏe mạnh ở Thấu Phương Trai mà.
Tôi vô cùng bồn chồn, hoàng đế né tránh việc này, chỉ nói là lúc trước mắc sai lầm, Tử Vy mới là thương hải minh châu, là công chúa thật. Sau đó tôi nghe tên tiểu thái giám bên cạnh hoàng đế bảo rằng, hoàng đế bị phản tặc ám sát, Tử Vy kia cứu giá. Hoàng đế vô cùng cảm động, vốn định lúc hồi cung phong nàng ta là Vy quí nhân. Ai ngờ sau khi Tử Vy nghe nói vậy, vô cùng sợ hãi, đã nói ra nàng ta mới là con gái của hoàng đế ở Sơn Đông.
Hoàng đế vừa sợ vừa giận, muốn lập tức hồi cung, bắt Tiểu Yến Tử kia giam vào ngục, nhưng Ngũ A Ca và Phúc Nhĩ Thái liều mình van xin cầu tình, lại thêm Tử Vy cũng cầu tình cho Tiểu Yến Tử, hoàng đế mới bỏ qua. Chuyện bịa ra Hoàn Châu cách cách bị bệnh chết, làm cho Tiểu Yến Tử phải đến cung Cảnh DƯơng của Ngũ A ca làm cung nữ.
Lúc tôi xem khí của chúng đã có chút lờ mờ hiểu được, đối với chuyện thân phận thật của chúng cũng không quá giật mình. Chỉ là có chút thương cảm với Ngũ A ca, lại đem Thiên Sát vào cung của mình, sau này không biết sẽ còn xui xẻo vì nó như thế nào đây.
Gần đây, ngoài chuyện đó ra thì trong cung cũng không có chuyện gì lớn, nhưng đã rất lâu rồi hoàng đế không lật thẻ bài của Lệnh Phi. Chắc là do Lệnh Phi già đi quá nhanh. Người phàm thật quá coi trọng bề ngoài, Lệnh phi cũng giống như mấy phi tần già cỗi kia, trở nên thật đáng thương.
Lại thêm Ngũ A ca, người được hoàng đế sủng ái, cũng vì Tiểu yến Tử mà bất hòa với Lệnh phi, không ai dám nói chuyện của Lệnh phi, hoàng đế cũng công khai thất sủng Lệnh phi, đổi người khác.
Nhưng hoàng đế cũng đã thăng Lệnh phi làm quý phi, cũng xem như là đã bồi thường chút đỉnh cho ả. Không biết so với mấy vị quý phi mà hoàng đế sủng ái, Lệnh phi thuộc loại nào?
Lệnh phi không có được sự sủng ái của hoàng đế, mặc dù thành quý phi, chấp chưởng phượng ấn, cũng không thể hô phong hoán vũ như trước đây. Thật ra hoàng đế cũng không muốn để ả quản lý cung vụ như vậy….
Lệnh phi mất ngủ quanh năm rồi bị thượng hỏa ảnh hưởng, ngày càng già nua, khổ sở. Hoàng đế thật bất công với ả, vì ả biết điều quản lý, nên hoàng đế mới có thể thư thả cả về thể xác cũng như tinh thần. Bây giờ bộ dáng như thế này, hoàng đế cũng chẳng còn lòng dạ nào mà thiên vị nữa
Lệnh Phi biết bản thân đã bị thất sủng, mỗi ngày chỉ nơm nớp lo sợ mà quản việc trong cung, sợ bị người khác nắm phải sai lầm, dèm pha trước mặt hoàng đế thì một chút quyền lợi cuối cùng của ả cũng bị đoạt mất. Trong cung vốn quen với chuyện bợ đỡ người trên cao, chà đạp người dưới thấp, có chút quyền lợi ấy, ngày tháng của ả còn có thể tốt một chút, lúc hoàng đế cần thương lượng với ả thì cũng có thể gặp một chút.
Nếu không, sẽ giống như Thuần quý phi bị thất sủng trước kia, con cái cũng không coi trọng, lúc bệnh sắp chết hoàng đế cũng không muốn tới thăm. Lệnh phi không muốn bị trầm luân tới nơi đó, mặc dù thân thể không khỏe cũng cắn răng nắm chặt quyền lợi.
Thái hậu ở trên Ngũ Đài Sơn niệm kinh một năm, lúc trở lại Bắc Kinh, hoàng đế mang theo phi tử và người thân tới cửa cung đón.
Sau khi trở lại Từ Ninh cung, liền đuổi mọi người về, còn mình tôi với hoàng đế ở lại, còn có Tử Vy, chắc là muốn hỏi chuyện Minh Châu cách cách.
Lại bảo người truyền Tiểu Yến Tử ở cung Cảnh Dương tới. Tiểu Yến Tử bây giờ không muốn ra khỏi cửa, động thủ với hai ma ma và cung nữ, cuối cùng thì bị gãy xương, bởi vậy nó cũng không đi theo cãi nhau với người ta, chắc lại sợ bản thân không nhịn được mà động thủ.
Tuy sau khi Ngũ A ca trở về thì quở trách hai cung nữ và ma ma kia, nhưng Tiểu Yến Tử bị gãy xương nghiêm trọng, tính tình Ngũ A ca vốn đôn hậu, không hề nghiêm khắc với người dưới, giờ thì giống như muốn đánh người. Cho nên người trong cung Cảnh DƯơng cũng sợ phải tranh chấp với Tiểu Yến Tử, bọn họ thấy nó không vừa mắt, cùng là nô tài nhưng lại ỷ vào sự sủng ái của Ngũ A ca, vung tay múa chân với người khác. Cho nên, cãi nhau với Tiểu yến Tử, thậm chí làm nó bị gãy xương, chẳng những bị mắng còn bị đánh mấy bản.
Lăn qua lăn lại vài lần, Tiểu Yến Tử cũng không dám chọc họ, trốn trong phòng của mình. Những hạ nhân này biết Ngũ A ca thích Tiểu Yến Tử nên không dám chủ động gây chuyện.
Tôi nhìn khí cả nó, phát hiện sát khí của nó đã tiêu mất, trong lòng cảm thấy kì lạ, sát khí này vốn là khí liễu khó thay đổi nhất trong thiên hạ, cũng có thể biến mất sao?
Sau đó tính toán cẩn thận, thì ra sát khí của Tiểu yến Tử vốn không lớn, sau đó là gặp Hoàng đế, Ngũ a ca, Tử Vy, còn có Lệnh phi, quý khí quá nhiều mới trở nên sát khí trùng thiên. Bây giờ chỗ dựa vững chắc của nó chỉ còn Ngũ A ca và Tử Vy, sát khí của nó yếu đi nhiều.
Lại thêm thuốc mà tôi hạ vào, quý khí hoàng hậu trên người tôi xông vào, sát khí của nó lại yếu đi thêm, sau này cũng khó đem tai họa cho người khác.
Vì thế trong lòng tôi yên tâm, thì ra trong cung có người mang sát khí trùng thiên, lúc tôi đi bộ với Thập Nhị và Thập Tam vẫn không rời, sợ nó làm cho hai đứa con trai hoàng hậu bị xui xẻo, bây giờ thì tốt rồi, trong cung này đã an toàn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tôi vốn không thích việc dùng một loại độc quá nhiều lần, như vậy chẳng có cảm giác thành tựu gì. Dùng độc cũng giống như trồng hoa, càng nhiều loại thì càng thêm hứng thú. Chỉ có điều tôi đã dùng độc đồng tâm và lệ độc quá nhiều lần rồi. Độc đồng tâm thì cần cho cuộc sống, lệ độc thì không thể không dùng, cũng tại nữ nhân loài người này thật là thích chảy nước mắt quá. Tôi ghét nhất là có người khóc trước mặt tôi.
Sau khi đuổi Tân Nguyệt đi, hoàng đế lại cảm thấy nhàm chán, vì thế quyết định cải trang đi tuần. Trước khi đi có tới chỗ Tiểu Yến Tử hỏi xem nó thích cái gì, lúc về sẽ mang về cho nó.
Tuy Tiểu Yến Tử muốn đi, nhưng cũng không dám ra khỏi cửa, bèn xin hoàng đế dẫn Tử Vy theo, bảo là để Tử Vy ăn thay nó, chơi thay nó, ở bên cạnh hoàng đế thay nó.
Lời nói ra êm tai như vậy, hoàng đế vui vẻ đồng ý. Trong đoàn người chỉ có Tử Vy là nữ tử.
Kết quả là lúc trở về, Tử Vy bị tổn thương, nhưng lại trở thành Minh Châu cách cách, vội vàng chỉ hôn cho thư đồng của Ngũ A ca là Phúc Nhĩ Thái. Còn Hoàn Châu cách cách thì tuyên bố là bị bệnh chết, nhưng Tiểu yến Tử kia rõ ràng là đang khỏe mạnh ở Thấu Phương Trai mà.
Tôi vô cùng bồn chồn, hoàng đế né tránh việc này, chỉ nói là lúc trước mắc sai lầm, Tử Vy mới là thương hải minh châu, là công chúa thật. Sau đó tôi nghe tên tiểu thái giám bên cạnh hoàng đế bảo rằng, hoàng đế bị phản tặc ám sát, Tử Vy kia cứu giá. Hoàng đế vô cùng cảm động, vốn định lúc hồi cung phong nàng ta là Vy quí nhân. Ai ngờ sau khi Tử Vy nghe nói vậy, vô cùng sợ hãi, đã nói ra nàng ta mới là con gái của hoàng đế ở Sơn Đông.
Hoàng đế vừa sợ vừa giận, muốn lập tức hồi cung, bắt Tiểu Yến Tử kia giam vào ngục, nhưng Ngũ A Ca và Phúc Nhĩ Thái liều mình van xin cầu tình, lại thêm Tử Vy cũng cầu tình cho Tiểu Yến Tử, hoàng đế mới bỏ qua. Chuyện bịa ra Hoàn Châu cách cách bị bệnh chết, làm cho Tiểu Yến Tử phải đến cung Cảnh DƯơng của Ngũ A ca làm cung nữ.
Lúc tôi xem khí của chúng đã có chút lờ mờ hiểu được, đối với chuyện thân phận thật của chúng cũng không quá giật mình. Chỉ là có chút thương cảm với Ngũ A ca, lại đem Thiên Sát vào cung của mình, sau này không biết sẽ còn xui xẻo vì nó như thế nào đây.
Gần đây, ngoài chuyện đó ra thì trong cung cũng không có chuyện gì lớn, nhưng đã rất lâu rồi hoàng đế không lật thẻ bài của Lệnh Phi. Chắc là do Lệnh Phi già đi quá nhanh. Người phàm thật quá coi trọng bề ngoài, Lệnh phi cũng giống như mấy phi tần già cỗi kia, trở nên thật đáng thương.
Lại thêm Ngũ A ca, người được hoàng đế sủng ái, cũng vì Tiểu yến Tử mà bất hòa với Lệnh phi, không ai dám nói chuyện của Lệnh phi, hoàng đế cũng công khai thất sủng Lệnh phi, đổi người khác.
Nhưng hoàng đế cũng đã thăng Lệnh phi làm quý phi, cũng xem như là đã bồi thường chút đỉnh cho ả. Không biết so với mấy vị quý phi mà hoàng đế sủng ái, Lệnh phi thuộc loại nào?
Lệnh phi không có được sự sủng ái của hoàng đế, mặc dù thành quý phi, chấp chưởng phượng ấn, cũng không thể hô phong hoán vũ như trước đây. Thật ra hoàng đế cũng không muốn để ả quản lý cung vụ như vậy….
Lệnh phi mất ngủ quanh năm rồi bị thượng hỏa ảnh hưởng, ngày càng già nua, khổ sở. Hoàng đế thật bất công với ả, vì ả biết điều quản lý, nên hoàng đế mới có thể thư thả cả về thể xác cũng như tinh thần. Bây giờ bộ dáng như thế này, hoàng đế cũng chẳng còn lòng dạ nào mà thiên vị nữa
Lệnh Phi biết bản thân đã bị thất sủng, mỗi ngày chỉ nơm nớp lo sợ mà quản việc trong cung, sợ bị người khác nắm phải sai lầm, dèm pha trước mặt hoàng đế thì một chút quyền lợi cuối cùng của ả cũng bị đoạt mất. Trong cung vốn quen với chuyện bợ đỡ người trên cao, chà đạp người dưới thấp, có chút quyền lợi ấy, ngày tháng của ả còn có thể tốt một chút, lúc hoàng đế cần thương lượng với ả thì cũng có thể gặp một chút.
Nếu không, sẽ giống như Thuần quý phi bị thất sủng trước kia, con cái cũng không coi trọng, lúc bệnh sắp chết hoàng đế cũng không muốn tới thăm. Lệnh phi không muốn bị trầm luân tới nơi đó, mặc dù thân thể không khỏe cũng cắn răng nắm chặt quyền lợi.
Thái hậu ở trên Ngũ Đài Sơn niệm kinh một năm, lúc trở lại Bắc Kinh, hoàng đế mang theo phi tử và người thân tới cửa cung đón.
Sau khi trở lại Từ Ninh cung, liền đuổi mọi người về, còn mình tôi với hoàng đế ở lại, còn có Tử Vy, chắc là muốn hỏi chuyện Minh Châu cách cách.
Lại bảo người truyền Tiểu Yến Tử ở cung Cảnh Dương tới. Tiểu Yến Tử bây giờ không muốn ra khỏi cửa, động thủ với hai ma ma và cung nữ, cuối cùng thì bị gãy xương, bởi vậy nó cũng không đi theo cãi nhau với người ta, chắc lại sợ bản thân không nhịn được mà động thủ.
Tuy sau khi Ngũ A ca trở về thì quở trách hai cung nữ và ma ma kia, nhưng Tiểu Yến Tử bị gãy xương nghiêm trọng, tính tình Ngũ A ca vốn đôn hậu, không hề nghiêm khắc với người dưới, giờ thì giống như muốn đánh người. Cho nên người trong cung Cảnh DƯơng cũng sợ phải tranh chấp với Tiểu Yến Tử, bọn họ thấy nó không vừa mắt, cùng là nô tài nhưng lại ỷ vào sự sủng ái của Ngũ A ca, vung tay múa chân với người khác. Cho nên, cãi nhau với Tiểu yến Tử, thậm chí làm nó bị gãy xương, chẳng những bị mắng còn bị đánh mấy bản.
Lăn qua lăn lại vài lần, Tiểu Yến Tử cũng không dám chọc họ, trốn trong phòng của mình. Những hạ nhân này biết Ngũ A ca thích Tiểu Yến Tử nên không dám chủ động gây chuyện.
Tôi nhìn khí cả nó, phát hiện sát khí của nó đã tiêu mất, trong lòng cảm thấy kì lạ, sát khí này vốn là khí liễu khó thay đổi nhất trong thiên hạ, cũng có thể biến mất sao?
Sau đó tính toán cẩn thận, thì ra sát khí của Tiểu yến Tử vốn không lớn, sau đó là gặp Hoàng đế, Ngũ a ca, Tử Vy, còn có Lệnh phi, quý khí quá nhiều mới trở nên sát khí trùng thiên. Bây giờ chỗ dựa vững chắc của nó chỉ còn Ngũ A ca và Tử Vy, sát khí của nó yếu đi nhiều.
Lại thêm thuốc mà tôi hạ vào, quý khí hoàng hậu trên người tôi xông vào, sát khí của nó lại yếu đi thêm, sau này cũng khó đem tai họa cho người khác.
Vì thế trong lòng tôi yên tâm, thì ra trong cung có người mang sát khí trùng thiên, lúc tôi đi bộ với Thập Nhị và Thập Tam vẫn không rời, sợ nó làm cho hai đứa con trai hoàng hậu bị xui xẻo, bây giờ thì tốt rồi, trong cung này đã an toàn.