Sau khi Hoàng Thái hậu đuổi Tử Vy đi, liền triệu Tiểu Yến Tử tới. Hoàng Thái Hậu triệu nó, cho dù nó sắp chết cũng phải tới, huống chi là chỉ bị gãy xương? Người ở cung Cảnh DƯơng dùng một cái ván gỗ khiêng Tiểu Yến Tử tới Từ Ninh cung.
Hoàng Thái Hậu vốn định giáo huấn nó một phen, một nha đầu dân gian dám lừa gạt hoàng đế, nhưng thấy nó bị thương thì nói không nên lời.
Cuối cùng nói một câu “Tuy thân thể ngươi không tốt, dễ bị gãy xương, trên người lại nhiều vết thương, có thể thay được là một nha đầu bướng bỉnh. Nếu là một cô gái biết quy củ, nhã nhặn hiền hòa thì mặc dù thân thể không tốt cũng sẽ không biến thành thế này.” Lại bảo nó trở về học quy cũ cho tốt, bảo đám người khiêng nó về.
Hoàng đế vốn rất thương Tiểu Yến Tử, sau khi biết bị gạt, đem sủng ái đặt lên người Tử Vy, lại thấy bản thân đã tha cho nó tội khi quân, giữ lại một mạng, vậy là tốt lắm rồi nên cũng không mở miệng nói dùm nó.
Ba Lặc Bôn ở Tây Tạng mang theo con gái là Tắc Nhã tới xin hòa thân, ý của hoàng đế muốn để cho Tác Nhã làm trắc phúc tấn của Ngũ A ca.
Ngũ A ca hình như không được vui, nhưng tôi có thể hiểu, tập tính của loài người không phải ai cũng giống ai, người Tây Tạng hình như không thích tắm rửa. Giống như tôi, tôi cũng không thích một con hồ ly dơ bẩn.
Tử Vy tới chỗ tôi, nói vài lời với Kim Tỏa, lại chơi với tiểu thập tam một chút thì cáo từ, nói là muốn tới cung Cảnh Dương thăm Tiểu Yến Tử.
Đến giữa trưa, tôi đang tính gọi người dọn bữa, bỗng nhiên có người nói là Tử Vy rớt xuống hồ, may mắn được cứu lên.
Tôi giật nảy mình, từ sau khi tôi tiến cung, trong cung này ngoại trừ bị bệnh chết, nếu không cũng không có ai uổng mạng. Tôi vì bản thân tích đức, nếu không phạm sai lầm lớn, có thể cứu ai thì cứu, như vậy thì tương lai khi chịu sấm sét để độ kiếp cũng có thể dễ chịu một chút.
Mà trong cung mệnh cách của các quý nhân liên hệ quá nhiều, tôi cũng không nhúng tay được. Bởi vậy quý nhân trong cung tôi đều không thể theo dõi, dù cho bọn họ muốn đi tìm cái chết tôi cũng không biết.
Sau đó, người ở Cảnh DƯơng cung rất nhanh truyền lời, nói là lúc Minh Châu cách cách tới thăm Tiểu Yến Tử, vô tình nghe thấy Ngũ A ca và Phúc Nhĩ Thái cãi nhau.
Phúc Nhĩ Thái nói hắn đã thích Tiểu Yến Tử từ trước, vì Ngũ A ca bảo vệ Tiểu Yến Tử nên hắn mới theo đuổi Minh Châu cách cách, để nàng đừng nói ra sự thật với hoàng đế. Hắn đã hy sinh bản thân làm như vậy, tác thành cho Ngũ A ca. Nhưng bây giờ Ngũ A ca lại bảo hắn đi theo đuổi Tác Nhã, hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn Tử Vy cách cách cho hắn, hắn đã là phò mã, thân phận bây giờ sao có thể theo đuổi Tác Nhã.
Ngũ A ca nói chuyện hai gái thờ một chồng là rất bình thường, Tử Vy là con gái của hoàng đế, dĩ nhiên sẽ là vợ cả. Tác Nhã chỉ là con gái của một vị quan ở Tây Tạng, làm một tiểu thiếp cũng không oan uổng gì, mà hắn biết Phúc Nhĩ Thái thích Tiểu Yến Tử, không phải Tử Vy. Bây giờ tính tình của Tác Nhã này cũng giống giống Tiểu yến Tử, coi như là bồi thường cho Phúc Nhĩ Thái.
Phúc Nhĩ Thái nói thân phận của hắn không xứng để cưới hai công chúa, Ngũ A ca thích hợp hơn. Lại nói hoàng đế vốn là muốn để Tác Nhã làm trắc phúc tấn của Ngũ A ca.
Ngũ A ca nói trong lòng hắn chỉ có Tiểu Yến Tử, không muốn lấy ai khác. Nhưng Phúc Nhĩ Thái thì khác, dù sao hắn cũng không thích Tử Vy. Dù Ngũ A ca không thích Tác Nhã, nhưng nếu làm cho Tác Nhã thích Phúc Nhĩ Thái, không chịu gả cho mình là được. Phúc Nhĩ Thái là phò mã của Tử Vy, hoàng đế cũng sẽ không từ chối vị quan Tây Tạng đó.
Phúc Nhĩ Thái nói nếu như hắn thật sự thích Tác Nhã thì sao?
Ngũ A ca nói nếu như vậy thì hắn sẽ đi cầu hoàng đế, tác thành cho bọn họ, sau này lại chọn một phò mã tốt cho Tử Vy là được.
Phúc Nhĩ Thái im lặng không nói gì nữa.
Minh Châu cách cách nghe xong những lời đó, bỏ chạy thì bị ngã xuống hồ.
Tôi nghe xong những lời này cực kỳ tức giận, trên đời sao có người đàn ông tuyệt tình như vậy, có một ca ca nhẫn tâm như vậy!
Tốt xấu gì Tử Vy cũng gọi tôi một tiếng ngạch nương, đối với tôi vô cùng tôn kính. Mà nàng còn thường đi theo tôi giải buồn, đánh đàn ca hát, dạy tôi chơi cờ, dạy Thập Nhị đọc sách.
Phúc Nhĩ Thái kia thật to gan. Còn Ngũ Ta ca, tôi không biết đánh giá hắn như thế nào nữa.
Tôi dẫn theo Dung Ma Ma, nổi giận đùng đùng đi tới Thấu Phương trai, Ngũ A ca và Phúc Nhĩ Thái đang quỳ gối trong sân Thấu Phương Trai. Lúc đi ngang Phúc Nhĩ Thái, tôi thật muốn hạ độc hắn, nhưng nghĩ lại, không biết Tử Vy lúc này thế nào rồi.
Vì thế tôi cất bước vào Thấu Phương Trai, đi tới bên cạnh hoàng đế nhìn Tử Vy. Tử Vy nằm ở trên giường, mặt như tro tàn.
Hoàng đế ngồi bên cạnh giường, cau mày an ủi “Tử Vy, muốn khóc thì khóc đi, khóc ra rồi trong lòng sẽ tốt hơn.”
Tôi bỗng nhớ ra, tôi đã hạ lệ độc trên người Tử Vy, một giọt nước mắt nàng cũng không rớt được. Tôi thấy khóc lóc không tốt, nhưng hoàng đế thấy tốt, tôi có nên đưa thuốc giải cho nàng không đây?
Tử Vy lắc đầu “Không biết tại sao, từ sau khi vào cung, con không chảy nước mắt được, cũng không khóc được, phụ nữ quá yếu đuối mới khiến người ta trèo lên đầu.”
Hoàng đế thở dài “Mọi chuyện trẫm đều biết, làm con chịu khổ rồi, hai tên hỗn trướng kia!”
Tử Vy ngẩn ngơ nhìn đỉnh rèm “Đã từng nghĩ là thâm tình, thì ra cũng chỉ là hư tình giả ý. Hoàng a mã, Hoàng ngạch nương, chỉ hôn Phúc Nhĩ Thái cho Tác Nhã đi, cũng đừng vì con mà phạt bọn họ, con vốn ngu ngốc, bọn họ cũng chỉ vì Tiểu yến Tử thôi. Con mặc dù không muốn gả cho Phúc Nhĩ Thái, nhưng cũng không muốn từ bỏ chút hư tình giả ý này.”
Tôi nhìn Tử Vy, trong lòng mềm nhũn, bèn hạ độc quên trên người nàng.
Ánh mắt hoàng đế ngưng lại “Con có thể không lấy Phúc Nhĩ Thái, trẫm cũng không nhất thiết phải chỉ hôn cho Phúc Nhĩ Thái và Tác Nhã, hắn dám lừa gạt cách cách của trẫm như vậy, nên phanh thây xẻ thịt.”
Tôi thấy trong này cũng không có chỗ cho mình, hai cha con bọn họ đang nói chuyện, nhéo nhéo vai của hoàng đế rồi lui ra ngoài.
Lúc đi ngang Phúc Nhĩ Thái bèn hạ độc tương tư.
Độc này là một đôi với độc quên, cũng do tôi chế ra, tác dụng là làm cho người ta vong tình hoặc gửi gắm tình cảm.
Bởi vì lúc tôi hạ độc dùng máu của hai người, nên độc trên người Tử Vy và Phúc Nhĩ Thái cũng nhắm vào nhau.
Trên người Tử Vy có độc quên, mặc dù nhớ Phúc Nhĩ Thái, nhớ chuyện giữa hai người, nhớ sự sỉ nhục này nhưng không còn chút tình ý gì.
Mà trên người Phúc Nhĩ Thái có độc tương tư, mặc kệ lúc trước hắn có thích Tử Vy không thì từ nay về sau trong tâm hắn ngày ngày đêm đêm đều nghĩ tới Tử Vy, cách Tử Vy càng xa, nhung nhớ càng nhiều, một ngày không gặp như cách ba thu.
Dù sao Tử Vy cũng không gã cho hắn, tôi cũng mặc kệ trong lòng hắn thế nào.
Còn Ngũ A ca, bây giờ hắn là hoàng tử được hoàng đế coi trọng nhất, long khí trên người cũng rất mạnh, tôi không thể động vào hắn.
Cũng chỉ có thể rầu rĩ mà hồi cung.
Không biết hoàng đế với Tử Vy nói chuyện ra sao, mấy ngày sau, Phúc Nhĩ Thái bị chỉ hôn cho Tác Nhã, đi Tây Tạng. Khoảng cách xa như vậy, không biết trong lòng hắn khổ sở thế nào. Hô hô, tôi thật vui vẻ.
Chỉ là hoàng đế vô cùng tức giận với hắn, hắn mới đi khỏi, ca ca Phúc Nhĩ Khang bị cách chức, phụ thân thì bị giáng chức.
Người trong triều nói Tác Nhã nhìn trúng phò mã của Minh Châu cách cách nên Minh Châu cách cách đành phải nhường. Hoàng đế vì đại cục nên phải hy sinh con gái.
Có người lại nói Phúc Nhĩ Thái chung tình với Tác Nhã, từ chối hôn sư hoàng đế ban cho, bất trung với hoàng đế, bất nghĩa với công chúa, làm cho hoàng đế tức giận, tuy chỉ hôn hắn cho Tác Nhã nhưng lại trừng phạt Phúc Gia.
Bởi vậy không ai dám dị nghị với việc Hoàng đế làm.
Minh Châu cách cách bị chồng bỏ, làm cho người ta đồng tình không thôi, ngay cả thái hậu luôn thành kiến với Tử Vy cũng ban thưởng này nọ để an ủi nàng.
Hoàng đế mặt chau mày ủ tới tìm tôi “Lần này chỉ sợ Tử Vy cũng chỉ có thể gả đi Mông Cổ, lần trước nàng tìm chồng cho Lan HInh rất tốt, lần này cũng giúp Tử Vy chọn đi.”
Vì thế tôi lại xem ngày sinh tháng đẻ, tìm thế tử vương gia. Hoàng đế liền ban hôn, Tử Vy không muốn ở trong cung nữa, cuối năm thì gả đi Mông Cổ.
Tôi cũng có chút xúc động, người Mông Cổ không câu nệ tiểu tiết là rất tốt.
Không biết Tân Nguyệt cách cách kia tương lai có phải đi Mông Cổ hay không.
Sau khi Hoàng Thái hậu đuổi Tử Vy đi, liền triệu Tiểu Yến Tử tới. Hoàng Thái Hậu triệu nó, cho dù nó sắp chết cũng phải tới, huống chi là chỉ bị gãy xương? Người ở cung Cảnh DƯơng dùng một cái ván gỗ khiêng Tiểu Yến Tử tới Từ Ninh cung.
Hoàng Thái Hậu vốn định giáo huấn nó một phen, một nha đầu dân gian dám lừa gạt hoàng đế, nhưng thấy nó bị thương thì nói không nên lời.
Cuối cùng nói một câu “Tuy thân thể ngươi không tốt, dễ bị gãy xương, trên người lại nhiều vết thương, có thể thay được là một nha đầu bướng bỉnh. Nếu là một cô gái biết quy củ, nhã nhặn hiền hòa thì mặc dù thân thể không tốt cũng sẽ không biến thành thế này.” Lại bảo nó trở về học quy cũ cho tốt, bảo đám người khiêng nó về.
Hoàng đế vốn rất thương Tiểu Yến Tử, sau khi biết bị gạt, đem sủng ái đặt lên người Tử Vy, lại thấy bản thân đã tha cho nó tội khi quân, giữ lại một mạng, vậy là tốt lắm rồi nên cũng không mở miệng nói dùm nó.
Ba Lặc Bôn ở Tây Tạng mang theo con gái là Tắc Nhã tới xin hòa thân, ý của hoàng đế muốn để cho Tác Nhã làm trắc phúc tấn của Ngũ A ca.
Ngũ A ca hình như không được vui, nhưng tôi có thể hiểu, tập tính của loài người không phải ai cũng giống ai, người Tây Tạng hình như không thích tắm rửa. Giống như tôi, tôi cũng không thích một con hồ ly dơ bẩn.
Tử Vy tới chỗ tôi, nói vài lời với Kim Tỏa, lại chơi với tiểu thập tam một chút thì cáo từ, nói là muốn tới cung Cảnh Dương thăm Tiểu Yến Tử.
Đến giữa trưa, tôi đang tính gọi người dọn bữa, bỗng nhiên có người nói là Tử Vy rớt xuống hồ, may mắn được cứu lên.
Tôi giật nảy mình, từ sau khi tôi tiến cung, trong cung này ngoại trừ bị bệnh chết, nếu không cũng không có ai uổng mạng. Tôi vì bản thân tích đức, nếu không phạm sai lầm lớn, có thể cứu ai thì cứu, như vậy thì tương lai khi chịu sấm sét để độ kiếp cũng có thể dễ chịu một chút.
Mà trong cung mệnh cách của các quý nhân liên hệ quá nhiều, tôi cũng không nhúng tay được. Bởi vậy quý nhân trong cung tôi đều không thể theo dõi, dù cho bọn họ muốn đi tìm cái chết tôi cũng không biết.
Sau đó, người ở Cảnh DƯơng cung rất nhanh truyền lời, nói là lúc Minh Châu cách cách tới thăm Tiểu Yến Tử, vô tình nghe thấy Ngũ A ca và Phúc Nhĩ Thái cãi nhau.
Phúc Nhĩ Thái nói hắn đã thích Tiểu Yến Tử từ trước, vì Ngũ A ca bảo vệ Tiểu Yến Tử nên hắn mới theo đuổi Minh Châu cách cách, để nàng đừng nói ra sự thật với hoàng đế. Hắn đã hy sinh bản thân làm như vậy, tác thành cho Ngũ A ca. Nhưng bây giờ Ngũ A ca lại bảo hắn đi theo đuổi Tác Nhã, hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn Tử Vy cách cách cho hắn, hắn đã là phò mã, thân phận bây giờ sao có thể theo đuổi Tác Nhã.
Ngũ A ca nói chuyện hai gái thờ một chồng là rất bình thường, Tử Vy là con gái của hoàng đế, dĩ nhiên sẽ là vợ cả. Tác Nhã chỉ là con gái của một vị quan ở Tây Tạng, làm một tiểu thiếp cũng không oan uổng gì, mà hắn biết Phúc Nhĩ Thái thích Tiểu Yến Tử, không phải Tử Vy. Bây giờ tính tình của Tác Nhã này cũng giống giống Tiểu yến Tử, coi như là bồi thường cho Phúc Nhĩ Thái.
Phúc Nhĩ Thái nói thân phận của hắn không xứng để cưới hai công chúa, Ngũ A ca thích hợp hơn. Lại nói hoàng đế vốn là muốn để Tác Nhã làm trắc phúc tấn của Ngũ A ca.
Ngũ A ca nói trong lòng hắn chỉ có Tiểu Yến Tử, không muốn lấy ai khác. Nhưng Phúc Nhĩ Thái thì khác, dù sao hắn cũng không thích Tử Vy. Dù Ngũ A ca không thích Tác Nhã, nhưng nếu làm cho Tác Nhã thích Phúc Nhĩ Thái, không chịu gả cho mình là được. Phúc Nhĩ Thái là phò mã của Tử Vy, hoàng đế cũng sẽ không từ chối vị quan Tây Tạng đó.
Phúc Nhĩ Thái nói nếu như hắn thật sự thích Tác Nhã thì sao?
Ngũ A ca nói nếu như vậy thì hắn sẽ đi cầu hoàng đế, tác thành cho bọn họ, sau này lại chọn một phò mã tốt cho Tử Vy là được.
Phúc Nhĩ Thái im lặng không nói gì nữa.
Minh Châu cách cách nghe xong những lời đó, bỏ chạy thì bị ngã xuống hồ.
Tôi nghe xong những lời này cực kỳ tức giận, trên đời sao có người đàn ông tuyệt tình như vậy, có một ca ca nhẫn tâm như vậy!
Tốt xấu gì Tử Vy cũng gọi tôi một tiếng ngạch nương, đối với tôi vô cùng tôn kính. Mà nàng còn thường đi theo tôi giải buồn, đánh đàn ca hát, dạy tôi chơi cờ, dạy Thập Nhị đọc sách.
Phúc Nhĩ Thái kia thật to gan. Còn Ngũ Ta ca, tôi không biết đánh giá hắn như thế nào nữa.
Tôi dẫn theo Dung Ma Ma, nổi giận đùng đùng đi tới Thấu Phương trai, Ngũ A ca và Phúc Nhĩ Thái đang quỳ gối trong sân Thấu Phương Trai. Lúc đi ngang Phúc Nhĩ Thái, tôi thật muốn hạ độc hắn, nhưng nghĩ lại, không biết Tử Vy lúc này thế nào rồi.
Vì thế tôi cất bước vào Thấu Phương Trai, đi tới bên cạnh hoàng đế nhìn Tử Vy. Tử Vy nằm ở trên giường, mặt như tro tàn.
Hoàng đế ngồi bên cạnh giường, cau mày an ủi “Tử Vy, muốn khóc thì khóc đi, khóc ra rồi trong lòng sẽ tốt hơn.”
Tôi bỗng nhớ ra, tôi đã hạ lệ độc trên người Tử Vy, một giọt nước mắt nàng cũng không rớt được. Tôi thấy khóc lóc không tốt, nhưng hoàng đế thấy tốt, tôi có nên đưa thuốc giải cho nàng không đây?
Tử Vy lắc đầu “Không biết tại sao, từ sau khi vào cung, con không chảy nước mắt được, cũng không khóc được, phụ nữ quá yếu đuối mới khiến người ta trèo lên đầu.”
Hoàng đế thở dài “Mọi chuyện trẫm đều biết, làm con chịu khổ rồi, hai tên hỗn trướng kia!”
Tử Vy ngẩn ngơ nhìn đỉnh rèm “Đã từng nghĩ là thâm tình, thì ra cũng chỉ là hư tình giả ý. Hoàng a mã, Hoàng ngạch nương, chỉ hôn Phúc Nhĩ Thái cho Tác Nhã đi, cũng đừng vì con mà phạt bọn họ, con vốn ngu ngốc, bọn họ cũng chỉ vì Tiểu yến Tử thôi. Con mặc dù không muốn gả cho Phúc Nhĩ Thái, nhưng cũng không muốn từ bỏ chút hư tình giả ý này.”
Tôi nhìn Tử Vy, trong lòng mềm nhũn, bèn hạ độc quên trên người nàng.
Ánh mắt hoàng đế ngưng lại “Con có thể không lấy Phúc Nhĩ Thái, trẫm cũng không nhất thiết phải chỉ hôn cho Phúc Nhĩ Thái và Tác Nhã, hắn dám lừa gạt cách cách của trẫm như vậy, nên phanh thây xẻ thịt.”
Tôi thấy trong này cũng không có chỗ cho mình, hai cha con bọn họ đang nói chuyện, nhéo nhéo vai của hoàng đế rồi lui ra ngoài.
Lúc đi ngang Phúc Nhĩ Thái bèn hạ độc tương tư.
Độc này là một đôi với độc quên, cũng do tôi chế ra, tác dụng là làm cho người ta vong tình hoặc gửi gắm tình cảm.
Bởi vì lúc tôi hạ độc dùng máu của hai người, nên độc trên người Tử Vy và Phúc Nhĩ Thái cũng nhắm vào nhau.
Trên người Tử Vy có độc quên, mặc dù nhớ Phúc Nhĩ Thái, nhớ chuyện giữa hai người, nhớ sự sỉ nhục này nhưng không còn chút tình ý gì.
Mà trên người Phúc Nhĩ Thái có độc tương tư, mặc kệ lúc trước hắn có thích Tử Vy không thì từ nay về sau trong tâm hắn ngày ngày đêm đêm đều nghĩ tới Tử Vy, cách Tử Vy càng xa, nhung nhớ càng nhiều, một ngày không gặp như cách ba thu.
Dù sao Tử Vy cũng không gã cho hắn, tôi cũng mặc kệ trong lòng hắn thế nào.
Còn Ngũ A ca, bây giờ hắn là hoàng tử được hoàng đế coi trọng nhất, long khí trên người cũng rất mạnh, tôi không thể động vào hắn.
Cũng chỉ có thể rầu rĩ mà hồi cung.
Không biết hoàng đế với Tử Vy nói chuyện ra sao, mấy ngày sau, Phúc Nhĩ Thái bị chỉ hôn cho Tác Nhã, đi Tây Tạng. Khoảng cách xa như vậy, không biết trong lòng hắn khổ sở thế nào. Hô hô, tôi thật vui vẻ.
Chỉ là hoàng đế vô cùng tức giận với hắn, hắn mới đi khỏi, ca ca Phúc Nhĩ Khang bị cách chức, phụ thân thì bị giáng chức.
Người trong triều nói Tác Nhã nhìn trúng phò mã của Minh Châu cách cách nên Minh Châu cách cách đành phải nhường. Hoàng đế vì đại cục nên phải hy sinh con gái.
Có người lại nói Phúc Nhĩ Thái chung tình với Tác Nhã, từ chối hôn sư hoàng đế ban cho, bất trung với hoàng đế, bất nghĩa với công chúa, làm cho hoàng đế tức giận, tuy chỉ hôn hắn cho Tác Nhã nhưng lại trừng phạt Phúc Gia.
Bởi vậy không ai dám dị nghị với việc Hoàng đế làm.
Minh Châu cách cách bị chồng bỏ, làm cho người ta đồng tình không thôi, ngay cả thái hậu luôn thành kiến với Tử Vy cũng ban thưởng này nọ để an ủi nàng.
Hoàng đế mặt chau mày ủ tới tìm tôi “Lần này chỉ sợ Tử Vy cũng chỉ có thể gả đi Mông Cổ, lần trước nàng tìm chồng cho Lan HInh rất tốt, lần này cũng giúp Tử Vy chọn đi.”
Vì thế tôi lại xem ngày sinh tháng đẻ, tìm thế tử vương gia. Hoàng đế liền ban hôn, Tử Vy không muốn ở trong cung nữa, cuối năm thì gả đi Mông Cổ.
Tôi cũng có chút xúc động, người Mông Cổ không câu nệ tiểu tiết là rất tốt.
Không biết Tân Nguyệt cách cách kia tương lai có phải đi Mông Cổ hay không.