1:Tình hình Mun đang viết hai truyện “Nàng Phải Là Của Ta” và “Hoàng Hậu ATuLa”. Nhưng nếu như vậy thì thời gian post bài sẽ chậm lại so với gấp đôi bình thường ( chắc 10 ngày mới Post được 2 truyện.). Nếu vậy, Mun sẽ tạm dừng 1 trong hai truyện để post bài nhanh hơn ( tầm 5 ngày 1 tập). Mong mọi người cho Mun ý kiến tại nhà Mun.
2:Lịch Post truyện hàng tháng Mun xin thông báo sau vì hiện tại Mun chưa bít lịch học.
3: Mọi thắc mắc của các bạn Mun xin tiếp nhận tại nik wattpad của Mun là laubienthai.
4: Vì đây là sáng tác cá nhân chưa được đào tạo mà là ngẫu hứng nên đã có một số chi tiết không Logic. Nếu như có những lỗi đó, Mun xin chú ý lắng nghe và cố gắng chỉnh sửa lại.
5:Cuối cùng Mun xin cảm ơn những lời động viên, góp ý của các bạn dành cho Mun.
Moah….
Hoàng Hậu AtuLa: Tập 2: Cuộc Chơi Bắt Đầu
10 năm sau.
Khác với kinh thành náo nhiệt xa hoa phồn thịnh đầy yên tĩnh là hỉnh ảnh năm con ngựa chiến đang phi nhanh như tên bay trên đường xá, rồi chợt dừng lại trước cửa Lãnh Vương Phủ.
“Hí….”
Tiếng ngựa hí vang trời chưa dứt thì một nam nhân khoác trên mình áo bào như đêm đen đã vội vàng phi thẳng xuống. Rất nhanh theo phía sau hắn là bốn nam nhân thân cận.
Quản gia Lãnh Vương Phủ cung kính ra đón từ cổng rồi cũng nhanh bước vào theo sau.
Tiếng nói trầm thấp tà mị phát ra đầy thâm trầm làm người xung quanh không khỏi ớn lạnh.
“Thánh chỉ đâu?”
Lão quản gia đầu đầy mồ hôi chỉ giám cúi thấp mặt run rẩy hầu chuyện.
“Dạ, đã cất cẩn thận.”
Hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt màu lam như băng tuyết chợt lóe lên tia sáng. Hắn vung áo bào chỉ để lại câu nói rồi bước thẳng ra ngoài.
“Chuẩn bị ngựa, bổn vương tiến cung.”
Quản gia mãi đến một lúc sau mới tìm lại được hơi thở. Lão ta thấy vương gia lần này rất tức giận, không hiểu vì sao hoàng thượng lại ban thánh chỉ như vậy?
Hoàng cung mái ngói lầu các, sang trọng uy nghi đầy yên tĩnh. Chỉ có một nơi là khác biệt, trong thư phòng của hoàng đế Lãnh Viêm, Lãnh Như Phong toàn thân phát ra sự tức giận đáng sợ.
Hoàng đế Lãnh Viêm gương mặt như không để ý đến nét mặt ai đó mà vẫn vui vẻ tươi cười.
“Hoàng Nhi, trẫm tưởng con ít nhất phải 3 ngày nữa mới về.”
Lãnh Phong lần này trong vòng 1 tháng đã dẹp loạn phía Đông Long triều. Hắn rất cao hứng vì có đứa con giỏi giang xuất chúng như vậy.
Tiếng gọi thoát ra từ khẽ răng đầy âm động, Lãnh Phong mắt hàm chứa phẫn nộ nhìn Lãnh Viêm.
“Phụ hoàng, chuyện thành thân nên xem xét lại.”Nụ cười trên môi Lãnh Viêm hơi méo sau đó thay thế bằng tiếng thở dài bất đắc dĩ. Hắn đã biết trước chuyện này sẽ không yên, nhưng sao chưa thấy hoàng hậuđến. Hắn sắp trụ không được nữa rồi.
Lãnh Phong mắt màu lam lạnh lẽo nay như đóng băng nhìn phụ hoàng của mình. Hắn không ngờ chỉ trong vòng 2 tuần sau khi hắn ra trận thì lại nhận được thánh chỉ ban hôn. Hắn trước nay vốn dĩ đã không thích ép buộc. Huống hồ chuyện hôn nhân của hắn là phải do chính hắn làm chủ.
“Hoàng nhi, chắc con đi đường xa rất mệt. Chi bằng về phủ trước đi, có gì từ từ bàn sau.”
Hiểu rõ ý “đuổi” của lão cha. Lãnh Phong không để ý mà trực tiếp yêu cầu.
“Lần này chiến thắng trở về, mong phụ hoàng ban thưởng bằng cách thu hồi thánh chỉ. Hoàng nhi xin cáo lui trước.”
Nhìn Lãnh phong hành lễ sau đó hiên ngang bước đi, Lãnh Viêm đầu óc choáng váng. Này, này chẳng phải là ép buộc hoàng đế sao? Phản rồi, phản rồi. Hắn đã lỗi thời a. Phải đi gặp hoàng hậu thôi.
Thừa tướng phủ một mảnh thanh bình yên tĩnh giao hòa.
Liễu rủ, chim hót, gió khẽ lay.
Lá rụng, cá bơi, nắng dịu dàng.
(Mun: tự chế, mong bà kOn thông cảm ~.~’’)
Nếu bên ngoài là một mảnh xuân ý thì trong thư phòng phía Tây lại giống một hầm băng lạnh.
Thượng Quan Băng Băng ngồi trên tháp nhuyễn, tay vuốt ve con bò cạp màu đỏ trong tay, mắt hạnh sáng trong lạnh lẽo híp lại thâm trầm tĩnh lặng. Gió đung đưa màn lụa làm vài lọn tóc hơi bay và nắng chiếu qua mành gỗ bao quanh thân thể nàng tỏa sáng. Tiếng chuông đinh đang cách nhịp vui tai nhưng lại mang đến cảm giác nguy hiểm đến rùng mình, tiếng gọi thanh thúy êm tai như ru hồn người vào cõi mộng, hương thơm thoang thoảng bao quanh làm người ta cảm nhận như mình đang ở cõi tiên.
“Nguyệt”
Vừa dứt lời, một đạo trắng vụt vào từ cửa gỗ.
Người con gái được xưng là Nguyệt không khác gì tên gọi. Một thân bạch y như trăng sáng, mái tóc đen dài như màn đêm. Đôi mắt như vô tình nhìn người vừa gọi mình đầy kính trọng.
“Tiểu thư”
“Chuẩn bị kiệu, ta phải đến gặp phu quân của ta mới được.”
“Dạ”
Băng Băng khóe môi khẽ cong, mắt sâu không nhìn thấy gì. Nghe nói vừa về tới kinh thành hắn đã cấp tốc tiến cung muốn thu hồi thánh chỉ. Giỏi lắm, từ chối nàng. Nàng muốn xem 10 năm không gặp, hắn sẽ mang đến bất ngờ gì cho nàng đây. Lãnh Phong, tốt nhất đừng làm ta thất vọng. Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.
Lãnh Phong ngồi trong đình viện ngoài hoa viên với hai bằng hữu lâu năm. Bên cạnh hắn còn có Vương đại tiểu thư, đệ nhất mỹ nữ kinh thành người người ngưỡng mộ.
Phi Phàm nhìn Hiên Viên Tuyết đang vứt mồi cho đàn cá dưới hồ rồi quay sang Lãnh Phong trò chuyện.
“Nghe nói hoàng thượng ban hôn. Xem ra Thượng đại nhân gấp rút muốn gả con gái đi rồi.”Thấy Lãnh Phong nhìn ra ngoài hồ không nói gì, Hiên Viên Tuyết lấy khăn lau tay rồi ra vẻ thở dài.
“Haz… Huynh đúng là có phước a. Không biết dung nhan của Thượng Quan tiểu thư như thế nào mà chẳng thấy xuất phủ bao giờ.” (Mun: Nói móc Băng tỷ nhà mềnh đấy. Ý là xấu nên không giám xuất hiện trước toàn dân thiên hạ đấy mà. Zị chứ mai mốt hông biết ai đau tận tâm can mà vẫn yêu. Hô hô hô)
Lãnh Phong nghe tới đây bắt đầu có phản ứng. Chưa xuất phủ lần nào? Chuyện này quá mức kì lạ.
Vương Hi Ninh không nhắc thì thôi, nhắc tới là trong lòng thấy khó chịu. Cô ta đường đường nữ nhi của Hình Bộ Thượng Thư, đệ nhất mỹ nữ xưa nay đâu thua kém ai. Chờ đợi Lãnh Phong đã từ lâu, vậy mà quý phi cô cô chưa kịp xin hoàng thượng ban hôn đã bị hoàng hậu nhấc tay trên. Thật đáng tức mà.
Phi Phàm dõng dạc xua tan nghi ngờ càn giỡn của Hiên Viên Tuyết. Hắn chẳng lẽ lại không hiểu ý đồ của tên lăng nhăng này.
“Nghe nói Thượng Quan tiểu thư từ nhỏ thân thể yếu đuối nên chỉ có thể ở trong phủ. (Mun: giải thích tí nào. Băng Băng 7 tuổi lấy lại khí thế ở trong phủ nên lời đồn đãi không lưu truyền ra ngoài vì bị cấm. Tình hình người ngoài nhìn vào chính là như vậy nha.)
Liếc nhìn Phi Phàm, Hiên Viên Tuyết lãng tử mị hoặc cười tươi đến xuân hoa đua nở.
“Xem ra Phi Phàm huynh khá là quan tâm Thượng Quan tiểu thư nha, có cần Lãnh Phong nhường cho huynh không đây?”
“Huynh…”
Phi Phàm chưa kịp phản bác lại võ mồm của ông bạn thân thì tiếng Trần Quản gia nhỏ giọng bẩm báo.
“Thưa vương gia, có Thượng Quan tiểu thư xin gặp mặt.”
Khác với sáu con mắt đang ngạc nhiên nhìn lão, Lãnh Phong đôi mắt sắc lạnh thâm trầm ra lệnh.
“Mời vào.”
Quản gia vừa đi, giọng trêu đùa hóm hỉnh của Hiên Viên Tuyết vang lên trước tiên.
“Ai za! Ta xem đúng là lạ nha. Lãnh vương gia huynh vừa về hôm qua, hôm nay Thượng Quan tiểu thư đã đến gặp. Chẳng phải vội vàng quá sao?”
Cái quạt đang phẩy phẩy của Hiên Viên Tuyết bị Phi Phàm giật lấy rồi gõ vào đầu hắn.
Hiên Viên Tuyết kêu lên sau khi bị gõ đầu như hòa thượng tụng kinh niệm phật.
“A… huynh giám đánh ta.”
Không để ý phàn nàn của hắn, Phi Phàm nhìn Lãnh phong mỉm cười ý nghĩa.
“Thượng Quan tiểu thư thật linh. Vừa mới nhắc đã xuất hiện.”
Nhìn ba người mỗi người một vẻ đang ngồi bên cạnh, Vương Hi Ninh gương mặt tuy tươi cười nhưng trong lòng như đang có lửa đốt. Lãnh Như Phong mới về mà đã đến gặp mặt như thế thì chẳng phải đã chứng minh là ả cũng có ý đây sao. Hừ, cô quyết không để yên chuyện này. Người xứng với Lãnh Như Phong, chỉ có thể là Vương Hi Ninh cô thôi.
“Thượng Quan tiểu thư, mời!”
Câu nói của quản gia lại một lần nữa thu hút ánh mắt của 3 người ngồi trên đình viện.Họ nhìn thấy đi trước là một nữ tử mặc trang phục nguyệt sắc đỏ rực, mái tóc đen óng thả dài như suối nước trong, mi ngọc mày ngài, nhất là đôi mắt trong veo như hồ thu không gợn sóng. So với nàng, vạn vật trên thế gian đều thua kém.
Theo sau nàng là một nha hoàn thanh tú nhìn rất đáng yêu. (Mun: không biết đáng yêu hay đáng sợ ~.~)
Tiếng nói như hạc kêu nước chảy đã phá tan giây phút thất thần của 3 người đang ngồi.
“Băng Băng xin tham kiến vương gia”
Lãnh Như Phong từ đầu đến cuối đều không để lộ ra phản ứng gì hết. Chỉ là bây giờ, trong giây phút này đây, trong tâm như chấn động. Nữ tử nhu yếu đang đứng trước mặt hắn làm hắn không thể không nhớ đến tiểu oa nhi hôm nào. Cũng váy đỏ tóc dài, cũng mắt hạnh mày ngài. Nhưng nụ cười tà mị khó dò lại thay thế bằng yếu ướt dịu dàng.
Lãnh Phong bên ngoài như không xảy ra chuyện gì phất tay.
“Bình thân.”
Phi Phàm nhìn gương mặt vẫn còn thất thần của Hiên Viên Tuyết không khỏi nổi điên. Đừng nói là hôn thê của bằng hữu mà hắn cũng nhòm chứ. Khơi lại không khí vui vẻ, Phi Phàm mỉm cười chào hỏi Băng Băng sau đó giới thiệu từng người một.
Băng Băng chỉ khẽ nghiêng đầu mỉm cười từng người một.
Nhìn Lãnh Phong u ám, Hiên Viên Tuyết lãng tử, Phi Phàm anh tuấn còn có Vương Hi Ninh kiều mị. Nàng trong lòng thật cao hứng. Xem ra bây giờ nàng sẽ không buồn chán nữa nha.
Vương Hi Ninh trong lòng dâng lên một cỗ ghen tức trước vẻ đẹp hơn người của Thượng Quan Băng Băng. Không ngờ đối thủ của nàng lại có dung nhan tuyệt sắc như thế. Nhìn gương mặt đang cười nói dịu dàng, nàng hận không thể lập tức phá nát nó. Giọng nói châm trọc vô tình toát ra không giống ngày thường yểu điệu mềm mại. (Mun: Đủ độc không mọi người? Nhưng với Băng tỷ thì chỉ là gãi ngứa thôi. ha ha ha)
“Lãnh ca ca mới về mà Thượng Quan tiểu thư đã “vội vàng” đến cửa như vậy sao?”
Lời nói chói tai của Hi Ninh làm Phi Phàm nhíu mày nhìn nàng. Vương Hi Ninh hôm nay làm sao vậy? Có vẻ không giữ được bình tĩnh.
Chưa kịp lên tiếng thì Hiên Viên Tuyết, người hay châm trọc mọi người nhất lại tỏ ra nghĩa hiệp.
“Hi Ninh không được thất thố.”
Vương Hi Ninh tỏ ra không cam chịu đang định lên tiếng thì Thượng Quan Băng Băng “giành” trước.
Hai giọt nước mắt như chân trâu tỏa sáng rơi xuống, gương mặt yếu ớt thê lương buồn bã, mi dài run run như cành liễu rũ xuống mặt hồ trước gió thu đến tuyệt vọng. Nhìn nàng yếu đuối, nhìn nàng nhu nhược như vậy không khỏi khiến bất kì một người nam nhân nào cũng muốn được giang tay che trở.
Phi Phàm nhìn Thượng Quan Băng Băng buồn bã rơi lệ lại không hài lòng nhìn Vương Hi Ninh. Rõ ràng câu nói của Vương Hi Ninh đã làm tổn thương lòng tự trọng nữ nhân vốn có của Thượng Quan Băng Băng.
Câu nói đau lòng của Phi Phàm chưa xong đã thấy Hiên Viên Tuyết thương hoa tiếc nguyệt lên tiếng.
“Thượng Quan cô nương…”“Thượng Quan cô nương xin đừng buồn, là Hi Ninh đã quá lời.”
Gấu áo mỏng nhẹ lau đi giọt lệ, Băng Băng nhẹ nhàng yếu đuối nhu mì cúi đầu lau nước mắt.
“Băng Băng không giám trách Vương tiểu thư, là Băng Băng đã thất lễ.”
Lãnh Như Phong nãy giờ nhìn mà không nói gì, khóe môi khẽ cong lên đầy ý vị. Hắn đưa tay ra cầm lấy cổ tay nàng khéo nàng đang ngồi bên cạnh vào lòng. Ngón tay lau đi giọt nước mắt đang không ngừng rơi kia như thương tiếc mà nói.
“Là bổn vương không tốt vì đã không đến phủ thăm nàng, nàng không nên suy nghĩ.”
“Lãnh ca ca…”
“Hi Ninh không được thất lễ.”
Vương Hi Ninh thấy Lãnh Phong lên tiếng, không làm gì được đành hậm hực im lặng. Nhìn hắn ôm ả, trong lòng như lồng lộn lên. Lãnh Phong chẳng lẽ đã để ý đến ả ta. Không được, tuyệt đối không được.
Băng Băng ngồi trong lòng hắn hai má đỏ bừng, mi dài cụp xuống xấu hổ che đi. Nhưng thực chất là nàng đang cười lạnh tán thưởng. Vừa nãy hắn bí mật thăm dò mạch đập của nàng lại còn xem nàng có dịch dung không nữa. Nếu là người khác có lẽ sẽ không nhận ra, nhưng không may cho hắn người đó lại là nàng_Thượng Quan Băng Băng. Lãnh Như Phong, chúng ta là “Phu thê” nên phải tin tưởng nhau chứ? Bất quá nàng thích. Như vậy trò chơi mới thú vị. (Mun: cho tràng vỗ tay, diễn xuất tốt không chê vào đâu được)
Giọng điệu xấu hổ, nàng gương mặt úp vào lồng ngực hắn nhỏ nhẹ dịu dàng.
“Vương gia, Băng Băng không giám”
Phi Phàm tuy gương mặt vẫn cười nhưng trong lòng đang hết sức ngạc nhiên. Xưa nay tính tình Lãnh Như Phong như thế nào hắn là người hiểu nhất. Nhưng hành động thương hoa tiếc nguyệt giống của Hiên Hiên Tuyết lãng tử kia lại không giống hắn chút nào. Chắc chắn một điều là hắn không động tâm một cách nhanh chóng như vậy được. Lãnh Như Phong đang nghĩ gì vậy?
Lãnh Như Phong trong lòng cũng đang tự hỏi. Hắn đã kiểm tra nàng, nàng nhu nhược yếu đuối là thật. Nếu tiểu oa nhi kia một thân võ học đỉnh cao thì nàng lại không hề có nội lực. Chẳng lẽ lại có loại võ công có thể che dấu mà hắn không biết được?
Hiên Viên Tuyết nhìn cảnh tượng trước mắt lòng cảm thấy không được vui. Chẳng lẽ Lãnh Phong đã thích nàng?
Ngày hôm nay, gặp mặt lại. Trong lòng mỗi người không còn hờ hững như xưa, trong tâm đã không còn bình lặng. Họ đều chất đầy những suy nghĩ riêng, tâm đều có những nỗi lo khác nhau. Nhưng tất cả chỉ mới là khởi đầu.
Sau khi Lãnh Phong đồng ý nói chuyện riêng với Băng Băng thì ba người kia được lệnh giải tán. Trong đình viện, cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Băng Băng đôi mắt trong khẽ liếc Lãnh Phong như ngại ngùng, môi mấp máy muốn mở lời nhưng lại im lặng.
“Thượng Quan tiểu thư có gì cứ nói.”
“Vương gia…”
Nhìn Băng Băng như vậy, Lãnh Phong cười lạnh trong lòng. Mặc dù nàng chưa nói nhưng hắn có thể đoán ra trước được.“Nếu Thượng Quan cô nương không có gì nói, bổn vương có việc…”
“Vương gia, Băng Băng có việc muốn nói.”
Giám ngắt lời hắn, gan không nhỏ. Nhưng may cho nàng là nàng đã khơi dậy hứng thú cho hắn nên hắn không ngại bỏ qua.
“Cứ nói.”
“Nghe nói vương gia xin hoàng thượng thu hồi lại thánh chỉ.”
“Phải.”
Nàng đôi mắt trong long lanh ngấn lệ nhìn hắn, môi anh đào run run tội nghiệp.
“Vương gia không muốn thu nhận Băng Băng?”
“Phải”
Hai viên chân trâu ngấn lệ sau khi nghe hắn nói liền rơi xuống như hòa vào mặt nước yên tĩnh. Nàng nhỏ nhẹ, nàng dịu dàng mềm yếu nhìn hắn.
“Không biết Băng Băng đã làm gì khiến vương gia phật lòng”
“Không có. Chẳng qua ta không muốn.”
Trước thái độ lạnh lùng của hắn, Băng Băng trong lòng cười thầm. Phu quân, trượng phu, trướng công a. Ta sẽ cố gắng không làm ngươi thất vọng đâu.
“Mong người thương tình phận nữ đã trao không ai nhận mà thu nhận Băng Băng. Băng Băng sẽ yên yên ổn ổn sống lặng lẽ không làm phiền chàng.”
Hừ, lí lẽ lắm. Tính ép buộc hắn sao? Phải làm nàng ta thất vọng rồi.
Chưa lên tiếng, giọng nghẹn ngào đau thương lại vang lên.
“Huống hồ… tâm ta đã chót gửi cho chàng.”
Câu nói vừa rồi của nàng làm hắn nhíu mi. Nàng chính xác là tiểu nữ oa ấy, bây giờ hắn có thể chắc chắn. Nhưng vì sao lại muốn thành hôn với hắn? Nàng có mưu kế gì đây? Xem ra hắn phải từ từ tìm hiểu mới được.
Hành động thay đổi 180 độ. Hắn đứng lên nâng nàng đang khóc dậy khẽ mỉm cười lau đi nước mắt.
“Có câu nói này của nàng thì bổn vương yên tâm. Chẳng qua bổn vương nghĩ nàng bị thánh chỉ ép buộc mà phải thành thân. Nếu nàng như vậy, bổn vương cũng không còn gì suy nghĩ.”
Mắt trong sáng rực, môi hồng mỉm cười nhìn hắn đầy ngỡ ngàng.
“Ý vương gia là?”
“Ta đồng ý”
(Mun: con có đồng ý lấy cô ấy không? Con đồng ý. ha ha ha cái kiểu như thế đấy. ^,,,^)
Lãnh Phong sau khi tiễn Băng Băng liền cho người điều tra về nàng. Hắn thật bất ngờ khi gặp lại nàng. Tiểu nữ oa xinh xắn lớn lên thành một thiếu nữ động lòng người. Nàng rốt cuộc là ai? Là địch hay bạn? Vương phi của hắn thật thú vị.
Sau khi biết Lãnh Phong đã hoàn toàn đồng ý, Hoàng thượng Lãnh Viêm vả hoàng hậu Ngữ Y hết sức vui mừng. Hai người tuyên bố tháng sau sẽ cử hành hôn lễ lớn nhất từ trước đến nay tại kinh thành. ( Mun: Thái tử chưa có Thái Tử Phi nên Lãnh Phong cưới Băng Băng làm Vương Phi thì là lớn nhất.)
Vương Hi Ninh không ngờ Lãnh Phong lại đồng ý nhanh như vậy. Chưa kịp làm gì được ả nữ nhân kia thì đã sắp đến ngày thành hôn.
Vương Hi Ninh nàng chẳng lẽ lại thua trong tay người đến sau sao? Nàng quyết không bỏ cuộc. Cưới thì sao? Cưới cũng có thể bỏ. Bây giờ còn sống, chưa chắc ngày mai không chết. Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng lộ vẻ thâm độc chưa từng có.
Hiên Viên Tuyết ngồi uống rượi trong thanh lâu. Nữ tử ấy, một lần đã gặp, 1 lần yêu. Nực cười, hắn lại đi yêu nương tử của bạn. Người phong lưu ra tay là được như hắn cuối cùng đã nếm mùi thất bại.
Ngồi trong thư phòng, Lãnh Phong nghe thuộc hạ bẩm báo tin tức điều tra. Mày kiếm nhíu lại. 10 năm năm qua nàng chỉ ở tại Tây phòng mà không gặp bất kì một ai ngoại trừ nha hoàn thân cận, điều này không ngoài dự tính của hắn. Rốt cuộc nàng muốn gì? Thượng Quan Băng Băng_ngươi muốn gì đây?
Băng Băng ngồi trên đình viện, bên cạnh là Nguyệt_người thân cận nhất của cô.
“Tiểu thư, Vương Hi Ninh xử lý như thế nào.
Lần trước nghe nữ tì kia nhục mạ tiểu thư khiến nàng rất tức giận. Người phạm tiểu thư trước nay chỉ có một con đường là tử lộ.
“Hiện tại chưa cần, cứ để ả sống thêm vài ngày. Ảnh có tin tức không?”
“Tin tức mới nhất Thính Vũ nhận được từ Ảnh là Đông Triều thái tử bắt đầu có hành động.” (Mun: Dạ ca ca chưa xuất hiện, mai mốt mới lên sàn.)
Không thấy Băng Băng nói gì, Nguyệt tự động bay đi. Ở cùng tiểu thư 8 năm đã giúp cô hiểu thế nào là nhận biết ý nghĩa qua cử chỉ. Có lẽ chính vì vậy mà cô mới có thể thân cận bên cạnh tiểu thư được.
Long triều phố xá nhộn nhịp vui vẻ hơn ngày thường. Lãnh Như Phong là một anh hùng trong lòng tất cả người dân. Hắn dẹp giặc, hắn đưa ra kế sách, hắn làm vậy tất cả đều vì con dân Long triều.
Hôm nay là ngày tốt của hắn, mọi người dân nhà nhà đều treo đèn hoa đỏ rực đẹp mắt. Đây cũng là lời chúc phúc tốt lành nhất mà tất cả dân chúng muốn tặng hắn.
Lãnh Vương Phủ màu đỏ trải dài khắp nơi. Mọi người hầu đều tươi cười hớn hở cho ngày vui của vương gia. Vương gia tính tình lạnh lùng khó đoán rất đáng sợ, nay cưới vương phi xinh đẹp hiền hậu dịu dàng. Bọn họ mong vương phi sẽ giúp đỡ cho không khí trong phủ sẽ tốt hơn một chút a.
Tiếng bẩm báo của Lôi_một trong 4 người thân cận của Lãnh Phong khiến những người gần đó giật mình.
“Vương gia, có tin báo từ phủ thừa tướng.”
Lãnh Phong thân hỉ phục tân lang đang ngồi trên ghế chính phủ ngẩng đầu lạnh giọng đáp.
“Chuyện gì?”
“Vương Phi bị ám sát đang bị thương ở trong phủ.”
“Sao?”
Mun: STOP!!!
P/S tập 3: Hôn lễ sẽ tiến hành? Ai là người ám sát?
Tập 3 sẽ có cuộc gặp mắt giữa Băng tỷ và Độc Cô Dạ_thái tử Đông triều.
Tập 3 cũng sẽ thay đổi tâm trạng của một số nhân vật.