Mưa rơi tí tách, nặng hạt như không muốn dứt, tiếng gió lao xao, lá cây rì rào, mưa mang đến cho tâm hồn mỗi người, một cái gì gọi là nhớ thương.
Trong lều, ánh nến không đủ làm sáng tất cả, nhưng cũng đủ nhìn thấy, bên cây nến, một nam nhân đang ngồi tựa trên ghế lông, lười biếng tà mị, 1 tay chống đầu, 1 tay đặt lên sách, đôi mắt hẹp dài như đêm đen không nhìn vào quyển sách trên tay mà lại nhìn về hướng người vừa mới vào, đôi mắt hiện lên sự vui mừng cùng khóe miệng khẽ cong như đang cười.
“Đến”
Thân ảnh vừa mới vào, mái tóc đen dài buông thả, váy áo đỏ rực mang theo khí lạnh của quãng đường đã đi, cũng không biết đã ướt từ bao giờ, trên gương mặt tuyệt sắc còn vương lại vài giọt nước mưa, chân bước về phía người nam nhân đang ngồi quan sát mình nãy giờ, giọng lạnh nhạt nhưng chứa đậy sự quan tâm mà lên tiếng.
“Chưa chết”
Lãnh Phong nhìn gương mặt hờ hững đang ở trước mặt mình, nghe nàng nói vậy, tiếng cười hào sảng tuôn ra, cố tình trúng độc, cố tình để tin này lộ ra ngoài, hắn cố tình chờ nàng đến bên hắn, nhưng hắn không ngờ, nàng lại đến nhanh như vậy.
“Nàng quan tâm ta sao”
Băng Băng nhìn thấy Lãnh Phong không sao cả, lo lắng nổi lên cũng dần lặng xuống, nghe hắn bị thương, lòng đã không yên, trên đường chỉ muốn đi nhanh hơn nữa để đến gặp hắn, khi hạt mưa tạt vào mặt, lại thấy nhớ đến hắn nhiều hơn, nhưng khi gặp lại, cũng không biết nói gì thêm.
“Hừ”
“Đợi ta”
Thấy Lãnh Phong đứng lên, Băng Băng cởi áo khoác đã ướt nhẹp hết từ khi đang trên đường đi, lúc hắn quay lại, trên tay cầm bộ đồ màu đen, nàng nghĩ là của hắn.
Thay bộ đồ đã ướt ra, Lãnh Phong trên tay cầm cái khăn bông, mỉm cười nhìn nàng, tay còn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nàng làm như không để ý, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống chỗ ấy, cảm giác ấm áp, còn có thêm mùi luân hương không khó ngửi, sự lạnh lẽo hơn nửa ngày đi dưới mưa cũng giảm đi rất nhiều.
Đột nhiên có bàn tay chạm vào tóc, theo sau đó là khăn bông nhẹ nhàng lau khô tóc mình, không nói gì cả, nàng cứ ngồi im như vậy để hắn giúp mình, cũng không hiểu vì sao, khi hắn chạm vào, lại không cảm thấy chán ghét như trước nữa.
“Sao không để tạnh mưa rồi đi”
Nghe giọng nói có phần trách móc và không vừa lòng của hắn, nàng chính là cảm thấy, lòng như có dòng nước ấm chảy vào, nhẹ nhàng xóa đi sự cô đơn lạnh lẽo, người như có ai đó vỗ về an ủi yêu thương, điều mà trước đây, nàng đã nghĩ là chỉ có những ai yếu đuối mới có thể như vậy, nhưng không ngờ, chính bản thân mình cũng có lúc như thế này.
“Tưởng ngươi chết rồi”
“Ta chết, vậy ai sẽ bồi nàng”
“Hừ, biết vậy là tốt”
Tay đột nhiên bị cầm, rồi được ủ trong tay hắn, Băng Băng quay người nhìn sang, hắn đang làm ấm tay mình trong bàn tay to của hắn, cảm thấy như vậy cũng không chán ghét lắm, ngược lại, nàng chợt nhận ra, tay hắn, to và ấm hơn mình rất nhiều, rồi bỗng nhiên, nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé trước hắn.“Lạnh không”
“Không”
Lãnh Phong nhìn nàng đang bên mình, gương mặt chỉ vài ngày không gặp này đã khiến hằn nhớ đến không thôi, lòng không yên, tâm không lặng, hình ảnh nàng cứ hiện lên, thỉnh thoảng lại nhớ đến giọng nói đầy cao ngao, khuôn mặt hờ hững cùng bóng hình lạnh nhạt, hắn không biết, từ khi nào hắn lại trở lên như vậy, mặc dù biết rằng, nàng sẽ không sao, nhưng lòng vẫn không thôi lo lắng, đưa tay ôm lấy nàng, hắn trầm ấm phát ra lời sâu kín.
“Ta đã rất nhớ nàng, Băng nhi”
Băng Băng tựa vào ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng, có mùi hương của hắn đang bao quanh mình, thấy bình yên trong lòng, mắt bất chi không kiềm được, nhắm lại và thả mình trong lồng ngực của hắn.
Có lẽ nàng đã biết, cảm xúc trước đây là gì, xa lại nhớ, không yên, cô đơn, rồi hụt hẫng, nhưng lúc gần, chỉ có thể biết ở trong lòng, thấy vui khi gặp, cảm giác hài lòng khi nhìn thấy người ấy vẫn bình yên, có lẽ, nàng cũng như hắn, nàng cũng là người thua, Lãnh Phong, ta đã thua ngươi rồi.
Lãnh Phong bế nhẹ Băng Băng lên, đặt nàng xuống giường có trải lông thú màu đen, cho nàng tựa vào mình, hắn đôi mắt tràn đầy ôn nhu nhìn nàng.
Nàng khi không mở mắt, gương mặt không chút đề phòng là như vậy, hắn thấy nàng bây giờ, đang trong lòng hắn như con mèo ngoan ngủ yên giấc mộng, chưa bao giờ, hắn thấy gần nàng như vậy, biết nàng lo lắng cho mình mà mưa gió không ngại quãng đường dài chạy tới, khi nhìn thấy nàng, sung sướng như vỡ òa trong tim, hắn cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc mà trước đây chưa bao giờ biết đến.
Vuốt mái tóc mềm như suối nước, cảm xúc yêu thương dâng lên, người con gái trong lòng này đã khiến hắn thay đổi, biết yêu biết nhớ, biết đau biết chờ, Thượng Quan Băng Băng, ta muốn nàng, sẽ mãi mãi bên cạnh ta như lúc này.
…
Băng Băng mở mắt, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là gương mặt phóng đại hết cỡ của Lãnh Phong đang ở trước mắt mình, nàng còn nhận thấy, mình bây giờ vẫn đang ở trong vòng ôm của hắn, tim trong lồng ngực…đập thật nhanh, hắn ở bên cạnh lúc nào, sao nàng lại không biết.
Bật người dậy, lúng túng hiện lên trong mắt, nàng bị làm sao vậy, mọi ngày chỉ cần một tiếng động cũng đủ tỉnh, vậy mà bị hắn bế, bị hắn ôm như gối ôm cũng không biết, đã vậy còn ngủ một giấc trọn vẹn không hề phòng bị, có khi nào hắn đã cho nàng thuốc mê không vậy.
Băng Băng không hề biết, hành động của mình nãy giờ đều lọt vào mắt Lãnh Phong, hắn khóe môi cong lên, đôi mắt nhìn nàng đầy thích thú, Vương Phi của hắn, nàng cũng thật dễ thương.
Băng Băng vừa điều chế dược cho Lãnh Phong vừa nhíu mày khó hiểu, loại độc này, không quá khó để nhận biết đến như vậy, đặc biệt là người nham hiểm như Lãnh Phong, nàng không nghĩ hắn lại dễ dàng trúng độc này, cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ.
“Tiểu thư”
“Tìm được chưa”
“Đã phát hiện người khả nghi, vẫn đang điều tra”“Ùm, Lãnh Phong đâu”
Nguyệt nghe nàng hỏi, gương mặt ngu ngốc và đơ người nhìn, làm như là câu hỏi vừa rồi lạ lắm không bằng, nhưng quả thật rất kì lạ, nàng cũng sắp thành ngốc tử rồi, tiểu thư hôm nay, lại quan tâm đến vương gia đang làm gì.
“Người hỏi vương gia”
Nàng hỏi hắn làm gì, sao lại phải hỏi hắn, hắn ta thì có liên quan gì đến nàng, khi Nguyệt hỏi lại, cảm thấy không vui trong lòng, Băng Băng gương mặt thoáng lạnh đi, người cũng vụt đi ra ngoài, nhìn nàng bây giờ, tốt nhất là không nên đụng vào, còn không thì mất mạng cũng không biết vì sao, đáng sợ, thật đáng sợ.
Đứng trên đồi nhìn xuống, những cái lều trắng như những chiếc nón lá Việt Nam, màu trắng tinh khôi mang nét đẹp Á Đông đặc trưng, bao phủ xung quanh, là rừng cây và sông suối, đột nhiên nghe thấy tiếng động vật nào đó râm ran kêu lên, hay là tiếng gầm rú nào đó vọng lại, thì chuyện đó cũng là rất bình thường.
Băng Băng trong lúc tĩnh lặng chợt nghe thấy bên tai, tiếng nước chảy róc rách tí tách vui lạ, hứng thú, nàng phi thân theo hướng mình nghe được, hợp ý, nàng đang muốn gột bỏ bụi đường ngày hôm qua.
Cảnh sắc hiện ra trước mắt cứ ngỡ chỉ có ở trên tiên giới, tất cả mọi nơi, đều là màu xanh của lá rừng, ánh nắng len lói qua khe hở cũng những lá cây tạo thành từng tia nắng nhỏ, sống động đang tỏa ra khí trời, nó như một ánh đèn nhẹ dịu dàng ấm áp, xua tan đi những lạnh lẽo cô đơn, ở giữa, một thác nước nhỏ từ trên núi đổ xuống, khi nắng mặt trời chiếu vào, như một dải bạch kim huyền ảo, nước hồ trong veo đến mức có thể nhìn thấy những hòn đá dưới đáy, điều kì lạ hơn, đây là một suối nước nóng, càng kì lạ hơn nữa, là tại sao Lãnh Phong lại ở đây.
Nước bốc lên hơi nóng, gió thổi đi mang hơi ấm kì lạ, tiếng lá cây, nước chảy, gió lay, róc rách, tất cả như hòa thành một bản nhạc giao hưởng tịnh tâm người nghe, Lãnh Phong đang ngồi đó, mái tóc buông thả đen dài, nhìn hắn ở phía sau, cảm thấy hắn đang rất thư giãn.
“Lại đây”
Nàng dĩ nhiên là không có gì phải e ngại, dù hắn có khỏa thân trước mắt thì cũng như vậy thôi, nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy hắn ngay trước mắt, cảm giác hồi hộp khó tả, nhất là trong lúc hắn chỉ khoác áo lót và để lộ lồng ngực như thế này.
“Sao ngươi lại ở đây”
Lãnh Phong mỉm cười, hắn mới là người lên nói câu này, vừa mới bàn chính sự xong, thấy khó chịu trong người, hắn tìm đến nơi này, vốn dĩ định mai sẽ dẫn nàng tới, nào ngờ nàng lại đột nhiên xuất hiện.
Băng Băng ngồi xuống thành hồ, hai chân buông thả xuống dưới, vạt áo bay bay trong gió, giữa cảnh sắc này, nhìn nàng mờ ảo như một tiên nữ đang nghịch nước dưới trần gian, Lãnh Phong đột nhiên đưa tay chạm vào chân nàng, Băng Băng không vừa lòng lên tiếng.
“Làm gì”
“Thử xem”
Lãnh Phong thấy Băng Băng không nói gì, tay lại tiếp tục tháo giày, bỏ đôi hài màu đỏ lên bên cạnh, hắn nhẹ nhàng tháo vớ chân ra, Băng Băng nhìn người nam nhân trước mắt, đôi mắt cảnh giác hoàn toàn biến mất, nàng bất giác, khóe môi khẽ cong như cười, môi đỏ hồng lên tiếng.“Lãnh Phong”
Lãnh Phong nghe nàng gọi, để đôi vớ vừa tháo lên thành, cho chân nàng ngâm xuống nước, vừa mới ngẩng mặt lên, thấy nàng mỉm cười nhìn mình, lời nói phát ra như chuông ngọc tỏa sáng.
“Ta yêu ngươi”
Băng Băng nói dứt câu, tay để lên vai hắn kéo về phía mình, theo đó, nụ hôn nhẹ nhàng cũng được đáp xuống, nhưng ngay lập tức, hai môi vừa chạm vào đã buông ra, nhìn thấy hắn giật mình chấn động, nàng cười ra tiếng đầy thích thú.
Lãnh Phong sau khi định thần, thấy nàng tà ác nhìn mình bị bất ngờ, không vừa lòng, hắn ngay sau đó kéo tay nàng xuống, nụ hôn mãnh liệt phủ lên môi nàng, giữa khung cảnh đầy thơ mộng, hai người một đứng một ngồi, truyền cho nhau nụ hôn đầy mật ngọt, xung quanh họ, ấm áp đã xóa tan tất cả.
…
Vô Ảnh tựa người đứng trên cây, đôi mắt xa xăm nhìn về hướng nào đó, chứa đựng trong mắt, là đau khổ, dằn vặt, là mong chờ và tưởng niệm, nàng trước đây vốn hờ hững, nhưng nay đã hiện lên sự quan tâm, lạnh nhạt coi thường tất cả, nay lại để hắn ta trong mắt, trái tim vốn dĩ hoàn toàn đóng băng, bây giờ băng kia đã tan đi mất rồi, nàng đã yêu hắn ta, người nam nhân kia chứ không phải hắn.
Nếu như năm ấy không gặp nàng, hắn bây giờ sẽ không vướng bận nhiều như thế này, nếu năm ấy nàng không nhìn hắn, hắn đâu phải chỉ biết duy nhất một ánh mắt như lúc này, năm ấy, trời đang đổ cơn mưa, bầu trời tối sầm và tiếng sấm chớp vang dội, gió lạnh như đóng băng tất cả.
Tại phiên chợ nô lệ, một đứa trẻ trên người chỉ choàng một cái khăn màu đen, tối tăm như đôi mắt của nó vậy, mọi người phía dưới nhìn nó, ánh mắt hiện lên vẻ diễu cợt và soi mói như một món hàng, những tiếng cười ghê tởm, những lời bàn tán kinh bỉ, tất cả những điều đó, cho đến bây giờ vẫn ám ảnh không thôi, nhưng, nó chợt thấy, trong tất cả những thứ thối nát này, có một ngọn lửa đỏ rực đang thiêu cháy tất cả, rồi khi đôi mắt ấy nhìn về phía nó, nó thấy người mình như có hơi ấm nào đó bao lấy tất cả, có lẽ là như vậy, nên khi ngọn lửa vô tình bước đi, nó đã không ngại mà chạy theo, chạy theo mãi cho tới tận bây giờ.
Băng Băng, Thượng Quan Băng Băng, ta phải làm gì bây giờ, trong khi tất cả, đều đã chất đầy hình bóng nàng.
Tim như vỡ tan thành trăm mảnh, đau, hắn cảm thấy đau và lạnh lẽo, miệng vô thức gọi tên nàng, bên khóe mắt, hình như có gì đó chảy ra, nóng bỏng đầy nhức nhối.
“Băng Băng…”
Tại một khách điếm cao cấp, không khí như lắng đọng, đám người của thái tử Đông triều, mắt to mắt nhỏ nhìn Độ Cô Mị đang trên giường, sáng nay nhận được dược từ người của Thượng Quan Băng Băng, sau khi tìm hiểu kỹ thì mới cho uống, vậy mà sau 3 canh giờ, vẫn chưa thấy nàng tỉnh.
Độc Cô Dạ nhìn ra cửa sổ, thẳng tắp phía trước là cây cối và sông suối, khác với những người ở đây, chỉ có hắn là biết Độc Cô Mị đã an toàn, nhưng hắn không tin, Thượng Quan Băng Băng lại dễ dàng tin tưởng như vậy, nếu đã dùng Mê Điệp Thảo, thì chỉ còn 2 tuần nữa là tới, Thượng Quan Băng Băng khi nhận ra, không biết sẽ cảm thấy như thế nào, hắn đột nhiên cảm thấy hứng thú về chuyện này.…
Lãnh Phong cầm chén rượu, mắt khẽ nhíu lại, sau đó mới đưa lên môi từ tính uống, nhìn nàng đang đọc sách bên mình, nhớ lúc bên hồ suối, nàng vẫn làm ra vẻ cao ngạo mà nói tiếng yêu, hắn bất chi không kiềm được mà cười ra tiếng.
“Ha ha ha”
Băng Băng mắt dời trang sách đang đọc, nhíu mày nhìn nam nhân tự dưng phát khùng, hắn ta có phải bị bệnh rồi không, đang định lên tiếng thì dừng lại, mắt hơi liếc đi hướng khác, bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang nhìn mình, rồi bỗng nhiên, ngọn nến vụt tắt.
“Soạt…”
Trong bóng đêm, ánh trăng ngoài kia, len lói vào lều vài tia sáng dị thường, gió khẽ thổi, đung đưa vài tán cây, lá lao xao cùng tiếng kêu của loài động vật không biết từ đâu vang tới.
Băng Băng mắt mở to nhìn người phía trên mình, tên nam nhân đáng chết, hắn ta đang làm gì thế này, giám có hành động vô lễ với nàng, môi muốn mở, nào ngờ còn chưa kịp nói ra thì đã bị nuốt lại.
Lãnh Phong áp người gần nàng, môi nhanh chóng cuốn lấy cánh môi gợi cảm, nhìn thấy đôi mắt nàng hiện lên tia giận giữ, hắn càn rỡ tách môi ra, lưỡi nhanh chóng đưa vào càn quét, đảo qua đảo lại, tìm thấy cái lưỡi đinh hương đang cố ý trốn tránh, lưỡi chạm lưỡi nàng, vuốt ve quấn lấy mà liếm lộng, cảm nhận nàng 2 tay bám chặt vai hắn, cố ý mút nhẹ, nàng toàn thân run lên.
Lãnh Phong hài lòng khi thấy biểu hiện của nàng, như được khích lệ, hắn liên tiếp trút xuống những nụ hôn sâu mạnh đến mụ mị đầu óc, tiếng thở dốc, tiếng rên nhẹ vì không kiềm được mà phát ra, trong không khí đầy mờ ám này, nó lại càng khiến người ta dễ sinh ảo tưởng.
Người đứng ngoài từ nãy giỡ, mắt hiện lên tia gian sảo, lưỡi đao sáng chợt lóe lên, chân vừa mới phi tới cửa, còn chưa hiểu rõ chuyện gì, chính giữa tim đã bị cắm một thanh đao nhỏ, mắt hiện lên tia kinh hoàng, người cứ thế ngã xuống mà không thốt lên được lời nào.
Lãnh Phong tay vừa phóng đao thu lại, làm như không có gì xảy ra mà tiếp tục công việc của mình, môi vẫn tham lam đòi hỏi người con gái như đã mất sức lực mặc cho mình chiếm lấy, thấy nàng có vẻ không chịu được nữa hắn mới từ từ rời môi nàng ra, như còn mê đắm, hắn luyến tiếc liếm nhẹ đôi môi đã đỏ ửng của nàng.
Nàng trong lòng mình đang hé môi thở gấp, toàn thân dựa hẳn vào hắn, hai má hiện lên màu hồng hiếm thấy, đôi mắt thấp thoáng sương mai đầy kiêu gợi, nhất là đôi môi sưng đỏ đang hé mở như cố tình trêu trọc hắn, cảm thấy trong lòng như có gì đó trào dâng, khát vọng sâu thẳm như đang bùng cháy.
Băng Băng sau khi lấy lại được hơi thở, cảm nhận được ánh nhìn như đang hâm nóng tất cả, nàng đưa mắt nhìn lên, thấy hắn, đôi mắt đen như vực sâu nhìn mình, bỗng dưng, ánh nhìn của hắn làm trái tim nàng, đập mạnh như trống dồn trong lồng ngực, đầu óc, như đang tạm dừng hoạt động, khi đôi môi một lần nữa hạ xuống thì…
“Thưa tướng quân”
Tiếng ồn ào bên ngoài đã hoàn toàn dập tắt không khí ám muội trong phòng, ánh lửa cháy bừng soi sáng tất cả, ngay sau đó, cửa lều được vén lên, chỉ thấy Lãnh Phong bước ra, mặt xám lại như mây đen che phủ rồi mạnh tay đóng cửa lại.“Rầm”
Binh lính im phăng phắc, bọn họ không biết mình đã làm gì sai hay không, nhưng chính là bọn họ lo cho tướng quân, sao bỗng nhiên tướng quân lại nổi giận thế này, cứ như là chính bọn họ đã làm người nổi giận, chuyện gì vậy….
Ngày hôm ấy, mọi chuyện tạm dừng, tất cả binh lính đều bị đuổi về chỗ của mình, trong đó, cũng có tướng quân của họ, không ai biết rằng, lúc bọn họ vừa tan, tướng quân của mình cũng phải đi ngủ nhờ chỗ của người khác.
Cái chết của 1 trong 4 phó tướng Sưu Binh tối hôm đó đã được giải quyết, mọi người thật không ngờ, người hiền lành như vậy lại có thể làm gian tế suốt 10 năm qua, không chỉ vậy, hắn lại còn cả gan ám sát tướng quân, nếu tướng quân chết, người được lợi trước mắt chẳng phải là Vân quốc sao.
Băng Băng tựa người trên nệm lông nghe Nguyệt trình bày, người của nàng mà cũng giám động vào, Vân quốc chẳng phải là tự tìm đường chết rồi sao, muốn lấy mạng hắn, nàng cho bọn chúng chìm trong biển máu.
Ngày hôm sau, hai người thân cận trong truyền thuyết của ATuLa là Sát và Tử đã tìm đến Vân Quốc, thảm họa diễn ra sau đó 3 ngày, tầng lớp quan lại chủ chốt của Vân Quốc trong 1 đêm đã bị giết toàn bộ, hoàng cung máu chảy thành sông, tiếng la hét khóc than, đầy kinh hoàng và đáng sợ, như bài ca bất hủ vang vọng suốt mấy tiếng.
Có người nói, đó là do trừng trị của ông trời, có người nói đó là ngày diệt vong của Vân Quốc, cũng có người cho rằng, lão hoàng đế đã mang lại tai ương này khi khiêu chiến với Long triều, vài ngày sau, Vân Quốc dần biến mất trên lục địa, nơi đấy thành vùng đất bỏ hoang không người thống trị, dĩ nhiên, quân đội Long triều đang giao chiến đã chiếm được lợi thế nhất.
Lãnh Phong, tam vương gia Long triều, khí thế hào hùng đầy oanh liệt, đã dẫn đầu đội quân thiện chiến của Long quốc đánh tan quân đội Vân triều, tiến thẳng vào triều đình Vân Quốc thống nhất hai nước làm một, từ trước đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, điều ấy đã là một việc hiển nhiên, vì thế, không ai sinh ra một lời bàn cãi, lúc đội quân vào hoàng cung để đóng đô nghỉ ngơi, thì ở Long triều cũng đang ăn mừng cho chiến thắng này.
Không một ai biết, người có công lớn nhất là ai, cũng không ai nghi ngờ, là tại sao đầu của hoàng đế Vân quốc lại treo ở trước cửa thành, phía sau còn viết một chữ tử bằng máu đỏ tươi, có lẽ cũng chính là như vậy, nên mới có những lời bàn tán về thần thánh như thế này.
Lãnh Phong nhìn Băng Băng đang đứng trên đỉnh chòi, chân nhẹ điểm lao về phía nàng, hắn biết, chuyện này nhất định không phải do người nào ngu ngốc làm ra, bởi vì như thế chẳng khác nào là đang giúp hắn, giúp hắn, hiểu điều hắn cần, có lẽ chỉ có một người, chính là người con gái đang cô độc đứng trên kia, hắn không muốn hỏi, vì hắn muốn tự nàng nói ra.
“Lãnh Phong”
“Ừ”
“Nếu một mai ta dời xa, ngươi sẽ quên ta”
Lãnh Phong nắm chặt tay nàng, nếu nàng dời xa, hắn tại sao lại chưa nghĩ đến chuyện này, hình như từ lúc bắt đầu, hắn chưa hề nghĩ sẽ có ngày xa nàng.
“Ta sẽ không để điều đó thành hiện thực, giang sơn này, chúng ta cùng nhau du ngoạn”
Băng Băng nghe hắn nói vậy, người vô thức dựa vào, mắt cũng thoáng dịu đi, nàng nói với hắn, giữa đất trời mênh mông rộng lớn, tiếng nói không còn lạnh nhạt như trước, trong đó chứa đựng ý nghĩa như một lời thề nguyền.
“Ngươi sẽ ở bên ta”
“Phải, mãi mãi”
…
Lãnh Phong cho mở tiệc để ăn mừng chiến thắng, những quý tộc Vân Quốc cũng được phép đến dự, tướng giỏi tài ba sẽ được chọn nữ nhân Vân quốc nếu họ muốn, nữ nhân Vân Quốc dù gì cũng được xưng là mỹ nhân không kém Long triều.
Băng Băng vẫn như thường ngày, váy áo đỏ rực, mỹ lệ sáng chói, ngồi bên cạnh nàng, Lãnh Phong một thân trường bào đen tuyền, gương mặt anh tuấn đầy tà mị.
Các tướng cũng không có lời dị nghị gì khi nhìn thấy ngồi bên cạnh tướng quân mình là một nữ nhân, bọn hắn biết, người con gái ấy là ai, bọn chúng càng biết, tướng quân lạnh lùng cao ngạo có bao yêu thương đối với nàng.
Đại điện, không khí hào sảng sáng rực một góc trời tối tăm, tiếng cười nói, lời ca tụng xưng hô, rượu chúc mừng thành kính, một bầu không khí vui mừng của chiến thắng vang dội.
“Tướng quân, hãy cho mỹ nữ Vân Quốc vào để thưởng thức”
Phó tướng Giao Tinh sảng khoái nói lên yêu cầu, nhanh sau đó, mọi người cũng đồng ý tán thành, Lãnh Phong nhìn Băng Băng, thấy nàng mắt khẽ híp lại, vẫn từ tính uống chén rượu của mình, không quan tâm lời đề nghị, gật đầu đồng ý.
Rất nhanh sau đó, tiếng nhạc vang lên, 10 kỹ nữ bắt đầu múa hát, chính giữa họ, một nữ nhân màu áo tử sắc khác áo của nữ nhân khác đã thu hút bao ánh mắt của những nam nhân.
Lãnh Phong không nhìn người múa, mà cúi xuống bên tai nàng thì thầm to nhỏ, môi còn cố tình chạm vào tai nàng, hơi nóng cố tình thổi ra, khiến cho người con gái trong lòng mình, mắt mấy lần liếc nhìn đầy cảnh cáo, những lúc như vậy, hắn cảm thấy nàng rất đáng yêu, đáng yêu như hắn đã yêu…
Ly rượu trong tay chợt cứng lại, đầu như xoay tròn, nặng trịch, tim trong lồng ngực, như bị ai bóp chặt, đau đến quặn thắt tâm gan, nhắm mắt lại rồi khẽ lắc đầu, chỉ thấy đau đớn càng tăng mà không giảm, đột nhiên, như có tiếng gì đó vang mãi trong óc, đầu như bịai đó đóng đinh thật sâu, nhức nhối vô cùng, mắt khi mở ra, toát lên một tầng băng lạnh.
Băng Băng cảm thấy hắn có gì đó kì lạ, người hắn vừa toát lên một tầng hơi nóng, lại có lúc run run như là lạnh lắm, mắt tràn đầy quan tâm, nàng vừa mới lên tiếng quan tâm thì nữ nhân tử sắc đã ở trước mặt hai người, trên tay còn cầm ly rượu hướng về phía hắn, hai người cùng lên tiếng một lúc.
“Không sao chứ”
“Mời tướng quân dùng rượu”
Lãnh Phong cảm thấy người như bị lấy đi thứ gì đó, cả người nhẹ tênh như không còn sức lực, bức bối trong lòng, quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh vừa lên tiếng, thấy nàng cũng đang nhìn mình, không hiểu từ khi nào hắn lại cho phép nữ nhân được phép ngồi cùng mình, ánh mắt lạnh lẽo tản ra hơi lạnh đầy chán ghét nhìn nàng một thân nguyệt sắc, lời nói thâm trầm lạnh lùng phát ra.
“Tránh ra”
Tay đồng thời cũng đưa ra nhận ly rượu trước mặt, thấy người dâng rượu rất giống người con gái đã gặp trong những giấc mơ, bất giác dịu dàng đưa tay nâng nàng lên.
“Ngẩng mặt lên cho bổn vương xem”
-Hết Tập 6-
P/S: Tèng teng teng teng… hết tập 6. Chuyện gì đang xảy ra, có gì sẽ xảy ra, mọi người đợi tập 7 sẽ rõ. Hi hi hi… Ô…Ô!!! (Cầm dép chạy lẹ)
Tập : Ta Yêu Ngươi
Mưa rơi tí tách, nặng hạt như không muốn dứt, tiếng gió lao xao, lá cây rì rào, mưa mang đến cho tâm hồn mỗi người, một cái gì gọi là nhớ thương.
Trong lều, ánh nến không đủ làm sáng tất cả, nhưng cũng đủ nhìn thấy, bên cây nến, một nam nhân đang ngồi tựa trên ghế lông, lười biếng tà mị, tay chống đầu, tay đặt lên sách, đôi mắt hẹp dài như đêm đen không nhìn vào quyển sách trên tay mà lại nhìn về hướng người vừa mới vào, đôi mắt hiện lên sự vui mừng cùng khóe miệng khẽ cong như đang cười.
“Đến”
Thân ảnh vừa mới vào, mái tóc đen dài buông thả, váy áo đỏ rực mang theo khí lạnh của quãng đường đã đi, cũng không biết đã ướt từ bao giờ, trên gương mặt tuyệt sắc còn vương lại vài giọt nước mưa, chân bước về phía người nam nhân đang ngồi quan sát mình nãy giờ, giọng lạnh nhạt nhưng chứa đậy sự quan tâm mà lên tiếng.
“Chưa chết”
Lãnh Phong nhìn gương mặt hờ hững đang ở trước mặt mình, nghe nàng nói vậy, tiếng cười hào sảng tuôn ra, cố tình trúng độc, cố tình để tin này lộ ra ngoài, hắn cố tình chờ nàng đến bên hắn, nhưng hắn không ngờ, nàng lại đến nhanh như vậy.
“Nàng quan tâm ta sao”
Băng Băng nhìn thấy Lãnh Phong không sao cả, lo lắng nổi lên cũng dần lặng xuống, nghe hắn bị thương, lòng đã không yên, trên đường chỉ muốn đi nhanh hơn nữa để đến gặp hắn, khi hạt mưa tạt vào mặt, lại thấy nhớ đến hắn nhiều hơn, nhưng khi gặp lại, cũng không biết nói gì thêm.
“Hừ”
“Đợi ta”
Thấy Lãnh Phong đứng lên, Băng Băng cởi áo khoác đã ướt nhẹp hết từ khi đang trên đường đi, lúc hắn quay lại, trên tay cầm bộ đồ màu đen, nàng nghĩ là của hắn.
Thay bộ đồ đã ướt ra, Lãnh Phong trên tay cầm cái khăn bông, mỉm cười nhìn nàng, tay còn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nàng làm như không để ý, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống chỗ ấy, cảm giác ấm áp, còn có thêm mùi luân hương không khó ngửi, sự lạnh lẽo hơn nửa ngày đi dưới mưa cũng giảm đi rất nhiều.
Đột nhiên có bàn tay chạm vào tóc, theo sau đó là khăn bông nhẹ nhàng lau khô tóc mình, không nói gì cả, nàng cứ ngồi im như vậy để hắn giúp mình, cũng không hiểu vì sao, khi hắn chạm vào, lại không cảm thấy chán ghét như trước nữa.
“Sao không để tạnh mưa rồi đi”
Nghe giọng nói có phần trách móc và không vừa lòng của hắn, nàng chính là cảm thấy, lòng như có dòng nước ấm chảy vào, nhẹ nhàng xóa đi sự cô đơn lạnh lẽo, người như có ai đó vỗ về an ủi yêu thương, điều mà trước đây, nàng đã nghĩ là chỉ có những ai yếu đuối mới có thể như vậy, nhưng không ngờ, chính bản thân mình cũng có lúc như thế này.
“Tưởng ngươi chết rồi”
“Ta chết, vậy ai sẽ bồi nàng”
“Hừ, biết vậy là tốt”
Tay đột nhiên bị cầm, rồi được ủ trong tay hắn, Băng Băng quay người nhìn sang, hắn đang làm ấm tay mình trong bàn tay to của hắn, cảm thấy như vậy cũng không chán ghét lắm, ngược lại, nàng chợt nhận ra, tay hắn, to và ấm hơn mình rất nhiều, rồi bỗng nhiên, nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé trước hắn.“Lạnh không”
“Không”
Lãnh Phong nhìn nàng đang bên mình, gương mặt chỉ vài ngày không gặp này đã khiến hằn nhớ đến không thôi, lòng không yên, tâm không lặng, hình ảnh nàng cứ hiện lên, thỉnh thoảng lại nhớ đến giọng nói đầy cao ngao, khuôn mặt hờ hững cùng bóng hình lạnh nhạt, hắn không biết, từ khi nào hắn lại trở lên như vậy, mặc dù biết rằng, nàng sẽ không sao, nhưng lòng vẫn không thôi lo lắng, đưa tay ôm lấy nàng, hắn trầm ấm phát ra lời sâu kín.
“Ta đã rất nhớ nàng, Băng nhi”
Băng Băng tựa vào ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng, có mùi hương của hắn đang bao quanh mình, thấy bình yên trong lòng, mắt bất chi không kiềm được, nhắm lại và thả mình trong lồng ngực của hắn.
Có lẽ nàng đã biết, cảm xúc trước đây là gì, xa lại nhớ, không yên, cô đơn, rồi hụt hẫng, nhưng lúc gần, chỉ có thể biết ở trong lòng, thấy vui khi gặp, cảm giác hài lòng khi nhìn thấy người ấy vẫn bình yên, có lẽ, nàng cũng như hắn, nàng cũng là người thua, Lãnh Phong, ta đã thua ngươi rồi.
Lãnh Phong bế nhẹ Băng Băng lên, đặt nàng xuống giường có trải lông thú màu đen, cho nàng tựa vào mình, hắn đôi mắt tràn đầy ôn nhu nhìn nàng.
Nàng khi không mở mắt, gương mặt không chút đề phòng là như vậy, hắn thấy nàng bây giờ, đang trong lòng hắn như con mèo ngoan ngủ yên giấc mộng, chưa bao giờ, hắn thấy gần nàng như vậy, biết nàng lo lắng cho mình mà mưa gió không ngại quãng đường dài chạy tới, khi nhìn thấy nàng, sung sướng như vỡ òa trong tim, hắn cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc mà trước đây chưa bao giờ biết đến.
Vuốt mái tóc mềm như suối nước, cảm xúc yêu thương dâng lên, người con gái trong lòng này đã khiến hắn thay đổi, biết yêu biết nhớ, biết đau biết chờ, Thượng Quan Băng Băng, ta muốn nàng, sẽ mãi mãi bên cạnh ta như lúc này.
…
Băng Băng mở mắt, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là gương mặt phóng đại hết cỡ của Lãnh Phong đang ở trước mắt mình, nàng còn nhận thấy, mình bây giờ vẫn đang ở trong vòng ôm của hắn, tim trong lồng ngực…đập thật nhanh, hắn ở bên cạnh lúc nào, sao nàng lại không biết.
Bật người dậy, lúng túng hiện lên trong mắt, nàng bị làm sao vậy, mọi ngày chỉ cần một tiếng động cũng đủ tỉnh, vậy mà bị hắn bế, bị hắn ôm như gối ôm cũng không biết, đã vậy còn ngủ một giấc trọn vẹn không hề phòng bị, có khi nào hắn đã cho nàng thuốc mê không vậy.
Băng Băng không hề biết, hành động của mình nãy giờ đều lọt vào mắt Lãnh Phong, hắn khóe môi cong lên, đôi mắt nhìn nàng đầy thích thú, Vương Phi của hắn, nàng cũng thật dễ thương.
Băng Băng vừa điều chế dược cho Lãnh Phong vừa nhíu mày khó hiểu, loại độc này, không quá khó để nhận biết đến như vậy, đặc biệt là người nham hiểm như Lãnh Phong, nàng không nghĩ hắn lại dễ dàng trúng độc này, cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ.
“Tiểu thư”
“Tìm được chưa”
“Đã phát hiện người khả nghi, vẫn đang điều tra”“Ùm, Lãnh Phong đâu”
Nguyệt nghe nàng hỏi, gương mặt ngu ngốc và đơ người nhìn, làm như là câu hỏi vừa rồi lạ lắm không bằng, nhưng quả thật rất kì lạ, nàng cũng sắp thành ngốc tử rồi, tiểu thư hôm nay, lại quan tâm đến vương gia đang làm gì.
“Người hỏi vương gia”
Nàng hỏi hắn làm gì, sao lại phải hỏi hắn, hắn ta thì có liên quan gì đến nàng, khi Nguyệt hỏi lại, cảm thấy không vui trong lòng, Băng Băng gương mặt thoáng lạnh đi, người cũng vụt đi ra ngoài, nhìn nàng bây giờ, tốt nhất là không nên đụng vào, còn không thì mất mạng cũng không biết vì sao, đáng sợ, thật đáng sợ.
Đứng trên đồi nhìn xuống, những cái lều trắng như những chiếc nón lá Việt Nam, màu trắng tinh khôi mang nét đẹp Á Đông đặc trưng, bao phủ xung quanh, là rừng cây và sông suối, đột nhiên nghe thấy tiếng động vật nào đó râm ran kêu lên, hay là tiếng gầm rú nào đó vọng lại, thì chuyện đó cũng là rất bình thường.
Băng Băng trong lúc tĩnh lặng chợt nghe thấy bên tai, tiếng nước chảy róc rách tí tách vui lạ, hứng thú, nàng phi thân theo hướng mình nghe được, hợp ý, nàng đang muốn gột bỏ bụi đường ngày hôm qua.
Cảnh sắc hiện ra trước mắt cứ ngỡ chỉ có ở trên tiên giới, tất cả mọi nơi, đều là màu xanh của lá rừng, ánh nắng len lói qua khe hở cũng những lá cây tạo thành từng tia nắng nhỏ, sống động đang tỏa ra khí trời, nó như một ánh đèn nhẹ dịu dàng ấm áp, xua tan đi những lạnh lẽo cô đơn, ở giữa, một thác nước nhỏ từ trên núi đổ xuống, khi nắng mặt trời chiếu vào, như một dải bạch kim huyền ảo, nước hồ trong veo đến mức có thể nhìn thấy những hòn đá dưới đáy, điều kì lạ hơn, đây là một suối nước nóng, càng kì lạ hơn nữa, là tại sao Lãnh Phong lại ở đây.
Nước bốc lên hơi nóng, gió thổi đi mang hơi ấm kì lạ, tiếng lá cây, nước chảy, gió lay, róc rách, tất cả như hòa thành một bản nhạc giao hưởng tịnh tâm người nghe, Lãnh Phong đang ngồi đó, mái tóc buông thả đen dài, nhìn hắn ở phía sau, cảm thấy hắn đang rất thư giãn.
“Lại đây”
Nàng dĩ nhiên là không có gì phải e ngại, dù hắn có khỏa thân trước mắt thì cũng như vậy thôi, nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy hắn ngay trước mắt, cảm giác hồi hộp khó tả, nhất là trong lúc hắn chỉ khoác áo lót và để lộ lồng ngực như thế này.
“Sao ngươi lại ở đây”
Lãnh Phong mỉm cười, hắn mới là người lên nói câu này, vừa mới bàn chính sự xong, thấy khó chịu trong người, hắn tìm đến nơi này, vốn dĩ định mai sẽ dẫn nàng tới, nào ngờ nàng lại đột nhiên xuất hiện.
Băng Băng ngồi xuống thành hồ, hai chân buông thả xuống dưới, vạt áo bay bay trong gió, giữa cảnh sắc này, nhìn nàng mờ ảo như một tiên nữ đang nghịch nước dưới trần gian, Lãnh Phong đột nhiên đưa tay chạm vào chân nàng, Băng Băng không vừa lòng lên tiếng.
“Làm gì”
“Thử xem”
Lãnh Phong thấy Băng Băng không nói gì, tay lại tiếp tục tháo giày, bỏ đôi hài màu đỏ lên bên cạnh, hắn nhẹ nhàng tháo vớ chân ra, Băng Băng nhìn người nam nhân trước mắt, đôi mắt cảnh giác hoàn toàn biến mất, nàng bất giác, khóe môi khẽ cong như cười, môi đỏ hồng lên tiếng.“Lãnh Phong”
Lãnh Phong nghe nàng gọi, để đôi vớ vừa tháo lên thành, cho chân nàng ngâm xuống nước, vừa mới ngẩng mặt lên, thấy nàng mỉm cười nhìn mình, lời nói phát ra như chuông ngọc tỏa sáng.
“Ta yêu ngươi”
Băng Băng nói dứt câu, tay để lên vai hắn kéo về phía mình, theo đó, nụ hôn nhẹ nhàng cũng được đáp xuống, nhưng ngay lập tức, hai môi vừa chạm vào đã buông ra, nhìn thấy hắn giật mình chấn động, nàng cười ra tiếng đầy thích thú.
Lãnh Phong sau khi định thần, thấy nàng tà ác nhìn mình bị bất ngờ, không vừa lòng, hắn ngay sau đó kéo tay nàng xuống, nụ hôn mãnh liệt phủ lên môi nàng, giữa khung cảnh đầy thơ mộng, hai người một đứng một ngồi, truyền cho nhau nụ hôn đầy mật ngọt, xung quanh họ, ấm áp đã xóa tan tất cả.
…
Vô Ảnh tựa người đứng trên cây, đôi mắt xa xăm nhìn về hướng nào đó, chứa đựng trong mắt, là đau khổ, dằn vặt, là mong chờ và tưởng niệm, nàng trước đây vốn hờ hững, nhưng nay đã hiện lên sự quan tâm, lạnh nhạt coi thường tất cả, nay lại để hắn ta trong mắt, trái tim vốn dĩ hoàn toàn đóng băng, bây giờ băng kia đã tan đi mất rồi, nàng đã yêu hắn ta, người nam nhân kia chứ không phải hắn.
Nếu như năm ấy không gặp nàng, hắn bây giờ sẽ không vướng bận nhiều như thế này, nếu năm ấy nàng không nhìn hắn, hắn đâu phải chỉ biết duy nhất một ánh mắt như lúc này, năm ấy, trời đang đổ cơn mưa, bầu trời tối sầm và tiếng sấm chớp vang dội, gió lạnh như đóng băng tất cả.
Tại phiên chợ nô lệ, một đứa trẻ trên người chỉ choàng một cái khăn màu đen, tối tăm như đôi mắt của nó vậy, mọi người phía dưới nhìn nó, ánh mắt hiện lên vẻ diễu cợt và soi mói như một món hàng, những tiếng cười ghê tởm, những lời bàn tán kinh bỉ, tất cả những điều đó, cho đến bây giờ vẫn ám ảnh không thôi, nhưng, nó chợt thấy, trong tất cả những thứ thối nát này, có một ngọn lửa đỏ rực đang thiêu cháy tất cả, rồi khi đôi mắt ấy nhìn về phía nó, nó thấy người mình như có hơi ấm nào đó bao lấy tất cả, có lẽ là như vậy, nên khi ngọn lửa vô tình bước đi, nó đã không ngại mà chạy theo, chạy theo mãi cho tới tận bây giờ.
Băng Băng, Thượng Quan Băng Băng, ta phải làm gì bây giờ, trong khi tất cả, đều đã chất đầy hình bóng nàng.
Tim như vỡ tan thành trăm mảnh, đau, hắn cảm thấy đau và lạnh lẽo, miệng vô thức gọi tên nàng, bên khóe mắt, hình như có gì đó chảy ra, nóng bỏng đầy nhức nhối.
“Băng Băng…”
Tại một khách điếm cao cấp, không khí như lắng đọng, đám người của thái tử Đông triều, mắt to mắt nhỏ nhìn Độ Cô Mị đang trên giường, sáng nay nhận được dược từ người của Thượng Quan Băng Băng, sau khi tìm hiểu kỹ thì mới cho uống, vậy mà sau canh giờ, vẫn chưa thấy nàng tỉnh.
Độc Cô Dạ nhìn ra cửa sổ, thẳng tắp phía trước là cây cối và sông suối, khác với những người ở đây, chỉ có hắn là biết Độc Cô Mị đã an toàn, nhưng hắn không tin, Thượng Quan Băng Băng lại dễ dàng tin tưởng như vậy, nếu đã dùng Mê Điệp Thảo, thì chỉ còn tuần nữa là tới, Thượng Quan Băng Băng khi nhận ra, không biết sẽ cảm thấy như thế nào, hắn đột nhiên cảm thấy hứng thú về chuyện này.…
Lãnh Phong cầm chén rượu, mắt khẽ nhíu lại, sau đó mới đưa lên môi từ tính uống, nhìn nàng đang đọc sách bên mình, nhớ lúc bên hồ suối, nàng vẫn làm ra vẻ cao ngạo mà nói tiếng yêu, hắn bất chi không kiềm được mà cười ra tiếng.
“Ha ha ha”
Băng Băng mắt dời trang sách đang đọc, nhíu mày nhìn nam nhân tự dưng phát khùng, hắn ta có phải bị bệnh rồi không, đang định lên tiếng thì dừng lại, mắt hơi liếc đi hướng khác, bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang nhìn mình, rồi bỗng nhiên, ngọn nến vụt tắt.
“Soạt…”
Trong bóng đêm, ánh trăng ngoài kia, len lói vào lều vài tia sáng dị thường, gió khẽ thổi, đung đưa vài tán cây, lá lao xao cùng tiếng kêu của loài động vật không biết từ đâu vang tới.
Băng Băng mắt mở to nhìn người phía trên mình, tên nam nhân đáng chết, hắn ta đang làm gì thế này, giám có hành động vô lễ với nàng, môi muốn mở, nào ngờ còn chưa kịp nói ra thì đã bị nuốt lại.
Lãnh Phong áp người gần nàng, môi nhanh chóng cuốn lấy cánh môi gợi cảm, nhìn thấy đôi mắt nàng hiện lên tia giận giữ, hắn càn rỡ tách môi ra, lưỡi nhanh chóng đưa vào càn quét, đảo qua đảo lại, tìm thấy cái lưỡi đinh hương đang cố ý trốn tránh, lưỡi chạm lưỡi nàng, vuốt ve quấn lấy mà liếm lộng, cảm nhận nàng tay bám chặt vai hắn, cố ý mút nhẹ, nàng toàn thân run lên.
Lãnh Phong hài lòng khi thấy biểu hiện của nàng, như được khích lệ, hắn liên tiếp trút xuống những nụ hôn sâu mạnh đến mụ mị đầu óc, tiếng thở dốc, tiếng rên nhẹ vì không kiềm được mà phát ra, trong không khí đầy mờ ám này, nó lại càng khiến người ta dễ sinh ảo tưởng.
Người đứng ngoài từ nãy giỡ, mắt hiện lên tia gian sảo, lưỡi đao sáng chợt lóe lên, chân vừa mới phi tới cửa, còn chưa hiểu rõ chuyện gì, chính giữa tim đã bị cắm một thanh đao nhỏ, mắt hiện lên tia kinh hoàng, người cứ thế ngã xuống mà không thốt lên được lời nào.
Lãnh Phong tay vừa phóng đao thu lại, làm như không có gì xảy ra mà tiếp tục công việc của mình, môi vẫn tham lam đòi hỏi người con gái như đã mất sức lực mặc cho mình chiếm lấy, thấy nàng có vẻ không chịu được nữa hắn mới từ từ rời môi nàng ra, như còn mê đắm, hắn luyến tiếc liếm nhẹ đôi môi đã đỏ ửng của nàng.
Nàng trong lòng mình đang hé môi thở gấp, toàn thân dựa hẳn vào hắn, hai má hiện lên màu hồng hiếm thấy, đôi mắt thấp thoáng sương mai đầy kiêu gợi, nhất là đôi môi sưng đỏ đang hé mở như cố tình trêu trọc hắn, cảm thấy trong lòng như có gì đó trào dâng, khát vọng sâu thẳm như đang bùng cháy.
Băng Băng sau khi lấy lại được hơi thở, cảm nhận được ánh nhìn như đang hâm nóng tất cả, nàng đưa mắt nhìn lên, thấy hắn, đôi mắt đen như vực sâu nhìn mình, bỗng dưng, ánh nhìn của hắn làm trái tim nàng, đập mạnh như trống dồn trong lồng ngực, đầu óc, như đang tạm dừng hoạt động, khi đôi môi một lần nữa hạ xuống thì…
“Thưa tướng quân”
Tiếng ồn ào bên ngoài đã hoàn toàn dập tắt không khí ám muội trong phòng, ánh lửa cháy bừng soi sáng tất cả, ngay sau đó, cửa lều được vén lên, chỉ thấy Lãnh Phong bước ra, mặt xám lại như mây đen che phủ rồi mạnh tay đóng cửa lại.“Rầm”
Binh lính im phăng phắc, bọn họ không biết mình đã làm gì sai hay không, nhưng chính là bọn họ lo cho tướng quân, sao bỗng nhiên tướng quân lại nổi giận thế này, cứ như là chính bọn họ đã làm người nổi giận, chuyện gì vậy….
Ngày hôm ấy, mọi chuyện tạm dừng, tất cả binh lính đều bị đuổi về chỗ của mình, trong đó, cũng có tướng quân của họ, không ai biết rằng, lúc bọn họ vừa tan, tướng quân của mình cũng phải đi ngủ nhờ chỗ của người khác.
Cái chết của trong phó tướng Sưu Binh tối hôm đó đã được giải quyết, mọi người thật không ngờ, người hiền lành như vậy lại có thể làm gian tế suốt năm qua, không chỉ vậy, hắn lại còn cả gan ám sát tướng quân, nếu tướng quân chết, người được lợi trước mắt chẳng phải là Vân quốc sao.
Băng Băng tựa người trên nệm lông nghe Nguyệt trình bày, người của nàng mà cũng giám động vào, Vân quốc chẳng phải là tự tìm đường chết rồi sao, muốn lấy mạng hắn, nàng cho bọn chúng chìm trong biển máu.
Ngày hôm sau, hai người thân cận trong truyền thuyết của ATuLa là Sát và Tử đã tìm đến Vân Quốc, thảm họa diễn ra sau đó ngày, tầng lớp quan lại chủ chốt của Vân Quốc trong đêm đã bị giết toàn bộ, hoàng cung máu chảy thành sông, tiếng la hét khóc than, đầy kinh hoàng và đáng sợ, như bài ca bất hủ vang vọng suốt mấy tiếng.
Có người nói, đó là do trừng trị của ông trời, có người nói đó là ngày diệt vong của Vân Quốc, cũng có người cho rằng, lão hoàng đế đã mang lại tai ương này khi khiêu chiến với Long triều, vài ngày sau, Vân Quốc dần biến mất trên lục địa, nơi đấy thành vùng đất bỏ hoang không người thống trị, dĩ nhiên, quân đội Long triều đang giao chiến đã chiếm được lợi thế nhất.
Lãnh Phong, tam vương gia Long triều, khí thế hào hùng đầy oanh liệt, đã dẫn đầu đội quân thiện chiến của Long quốc đánh tan quân đội Vân triều, tiến thẳng vào triều đình Vân Quốc thống nhất hai nước làm một, từ trước đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, điều ấy đã là một việc hiển nhiên, vì thế, không ai sinh ra một lời bàn cãi, lúc đội quân vào hoàng cung để đóng đô nghỉ ngơi, thì ở Long triều cũng đang ăn mừng cho chiến thắng này.
Không một ai biết, người có công lớn nhất là ai, cũng không ai nghi ngờ, là tại sao đầu của hoàng đế Vân quốc lại treo ở trước cửa thành, phía sau còn viết một chữ tử bằng máu đỏ tươi, có lẽ cũng chính là như vậy, nên mới có những lời bàn tán về thần thánh như thế này.
Lãnh Phong nhìn Băng Băng đang đứng trên đỉnh chòi, chân nhẹ điểm lao về phía nàng, hắn biết, chuyện này nhất định không phải do người nào ngu ngốc làm ra, bởi vì như thế chẳng khác nào là đang giúp hắn, giúp hắn, hiểu điều hắn cần, có lẽ chỉ có một người, chính là người con gái đang cô độc đứng trên kia, hắn không muốn hỏi, vì hắn muốn tự nàng nói ra.
“Lãnh Phong”
“Ừ”
“Nếu một mai ta dời xa, ngươi sẽ quên ta”
Lãnh Phong nắm chặt tay nàng, nếu nàng dời xa, hắn tại sao lại chưa nghĩ đến chuyện này, hình như từ lúc bắt đầu, hắn chưa hề nghĩ sẽ có ngày xa nàng.
“Ta sẽ không để điều đó thành hiện thực, giang sơn này, chúng ta cùng nhau du ngoạn”
Băng Băng nghe hắn nói vậy, người vô thức dựa vào, mắt cũng thoáng dịu đi, nàng nói với hắn, giữa đất trời mênh mông rộng lớn, tiếng nói không còn lạnh nhạt như trước, trong đó chứa đựng ý nghĩa như một lời thề nguyền.
“Ngươi sẽ ở bên ta”
“Phải, mãi mãi”
…
Lãnh Phong cho mở tiệc để ăn mừng chiến thắng, những quý tộc Vân Quốc cũng được phép đến dự, tướng giỏi tài ba sẽ được chọn nữ nhân Vân quốc nếu họ muốn, nữ nhân Vân Quốc dù gì cũng được xưng là mỹ nhân không kém Long triều.
Băng Băng vẫn như thường ngày, váy áo đỏ rực, mỹ lệ sáng chói, ngồi bên cạnh nàng, Lãnh Phong một thân trường bào đen tuyền, gương mặt anh tuấn đầy tà mị.
Các tướng cũng không có lời dị nghị gì khi nhìn thấy ngồi bên cạnh tướng quân mình là một nữ nhân, bọn hắn biết, người con gái ấy là ai, bọn chúng càng biết, tướng quân lạnh lùng cao ngạo có bao yêu thương đối với nàng.
Đại điện, không khí hào sảng sáng rực một góc trời tối tăm, tiếng cười nói, lời ca tụng xưng hô, rượu chúc mừng thành kính, một bầu không khí vui mừng của chiến thắng vang dội.
“Tướng quân, hãy cho mỹ nữ Vân Quốc vào để thưởng thức”
Phó tướng Giao Tinh sảng khoái nói lên yêu cầu, nhanh sau đó, mọi người cũng đồng ý tán thành, Lãnh Phong nhìn Băng Băng, thấy nàng mắt khẽ híp lại, vẫn từ tính uống chén rượu của mình, không quan tâm lời đề nghị, gật đầu đồng ý.
Rất nhanh sau đó, tiếng nhạc vang lên, kỹ nữ bắt đầu múa hát, chính giữa họ, một nữ nhân màu áo tử sắc khác áo của nữ nhân khác đã thu hút bao ánh mắt của những nam nhân.
Lãnh Phong không nhìn người múa, mà cúi xuống bên tai nàng thì thầm to nhỏ, môi còn cố tình chạm vào tai nàng, hơi nóng cố tình thổi ra, khiến cho người con gái trong lòng mình, mắt mấy lần liếc nhìn đầy cảnh cáo, những lúc như vậy, hắn cảm thấy nàng rất đáng yêu, đáng yêu như hắn đã yêu…
Ly rượu trong tay chợt cứng lại, đầu như xoay tròn, nặng trịch, tim trong lồng ngực, như bị ai bóp chặt, đau đến quặn thắt tâm gan, nhắm mắt lại rồi khẽ lắc đầu, chỉ thấy đau đớn càng tăng mà không giảm, đột nhiên, như có tiếng gì đó vang mãi trong óc, đầu như bịai đó đóng đinh thật sâu, nhức nhối vô cùng, mắt khi mở ra, toát lên một tầng băng lạnh.
Băng Băng cảm thấy hắn có gì đó kì lạ, người hắn vừa toát lên một tầng hơi nóng, lại có lúc run run như là lạnh lắm, mắt tràn đầy quan tâm, nàng vừa mới lên tiếng quan tâm thì nữ nhân tử sắc đã ở trước mặt hai người, trên tay còn cầm ly rượu hướng về phía hắn, hai người cùng lên tiếng một lúc.
“Không sao chứ”
“Mời tướng quân dùng rượu”
Lãnh Phong cảm thấy người như bị lấy đi thứ gì đó, cả người nhẹ tênh như không còn sức lực, bức bối trong lòng, quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh vừa lên tiếng, thấy nàng cũng đang nhìn mình, không hiểu từ khi nào hắn lại cho phép nữ nhân được phép ngồi cùng mình, ánh mắt lạnh lẽo tản ra hơi lạnh đầy chán ghét nhìn nàng một thân nguyệt sắc, lời nói thâm trầm lạnh lùng phát ra.
“Tránh ra”
Tay đồng thời cũng đưa ra nhận ly rượu trước mặt, thấy người dâng rượu rất giống người con gái đã gặp trong những giấc mơ, bất giác dịu dàng đưa tay nâng nàng lên.
“Ngẩng mặt lên cho bổn vương xem”
-Hết Tập -
P/S: Tèng teng teng teng… hết tập . Chuyện gì đang xảy ra, có gì sẽ xảy ra, mọi người đợi tập sẽ rõ. Hi hi hi… Ô…Ô!!! (Cầm dép chạy lẹ)
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Tập 6: Ta Yêu Ngươi
Mưa rơi tí tách, nặng hạt như không muốn dứt, tiếng gió lao xao, lá cây rì rào, mưa mang đến cho tâm hồn mỗi người, một cái gì gọi là nhớ thương.
Trong lều, ánh nến không đủ làm sáng tất cả, nhưng cũng đủ nhìn thấy, bên cây nến, một nam nhân đang ngồi tựa trên ghế lông, lười biếng tà mị, 1 tay chống đầu, 1 tay đặt lên sách, đôi mắt hẹp dài như đêm đen không nhìn vào quyển sách trên tay mà lại nhìn về hướng người vừa mới vào, đôi mắt hiện lên sự vui mừng cùng khóe miệng khẽ cong như đang cười.
“Đến”
Thân ảnh vừa mới vào, mái tóc đen dài buông thả, váy áo đỏ rực mang theo khí lạnh của quãng đường đã đi, cũng không biết đã ướt từ bao giờ, trên gương mặt tuyệt sắc còn vương lại vài giọt nước mưa, chân bước về phía người nam nhân đang ngồi quan sát mình nãy giờ, giọng lạnh nhạt nhưng chứa đậy sự quan tâm mà lên tiếng.
“Chưa chết”
Lãnh Phong nhìn gương mặt hờ hững đang ở trước mặt mình, nghe nàng nói vậy, tiếng cười hào sảng tuôn ra, cố tình trúng độc, cố tình để tin này lộ ra ngoài, hắn cố tình chờ nàng đến bên hắn, nhưng hắn không ngờ, nàng lại đến nhanh như vậy.
“Nàng quan tâm ta sao”
Băng Băng nhìn thấy Lãnh Phong không sao cả, lo lắng nổi lên cũng dần lặng xuống, nghe hắn bị thương, lòng đã không yên, trên đường chỉ muốn đi nhanh hơn nữa để đến gặp hắn, khi hạt mưa tạt vào mặt, lại thấy nhớ đến hắn nhiều hơn, nhưng khi gặp lại, cũng không biết nói gì thêm.
“Hừ”
“Đợi ta”
Thấy Lãnh Phong đứng lên, Băng Băng cởi áo khoác đã ướt nhẹp hết từ khi đang trên đường đi, lúc hắn quay lại, trên tay cầm bộ đồ màu đen, nàng nghĩ là của hắn.
Thay bộ đồ đã ướt ra, Lãnh Phong trên tay cầm cái khăn bông, mỉm cười nhìn nàng, tay còn vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, nàng làm như không để ý, nhưng cuối cùng vẫn ngồi xuống chỗ ấy, cảm giác ấm áp, còn có thêm mùi luân hương không khó ngửi, sự lạnh lẽo hơn nửa ngày đi dưới mưa cũng giảm đi rất nhiều.
Đột nhiên có bàn tay chạm vào tóc, theo sau đó là khăn bông nhẹ nhàng lau khô tóc mình, không nói gì cả, nàng cứ ngồi im như vậy để hắn giúp mình, cũng không hiểu vì sao, khi hắn chạm vào, lại không cảm thấy chán ghét như trước nữa.
“Sao không để tạnh mưa rồi đi”
Nghe giọng nói có phần trách móc và không vừa lòng của hắn, nàng chính là cảm thấy, lòng như có dòng nước ấm chảy vào, nhẹ nhàng xóa đi sự cô đơn lạnh lẽo, người như có ai đó vỗ về an ủi yêu thương, điều mà trước đây, nàng đã nghĩ là chỉ có những ai yếu đuối mới có thể như vậy, nhưng không ngờ, chính bản thân mình cũng có lúc như thế này.
“Tưởng ngươi chết rồi”
“Ta chết, vậy ai sẽ bồi nàng”
“Hừ, biết vậy là tốt”
Tay đột nhiên bị cầm, rồi được ủ trong tay hắn, Băng Băng quay người nhìn sang, hắn đang làm ấm tay mình trong bàn tay to của hắn, cảm thấy như vậy cũng không chán ghét lắm, ngược lại, nàng chợt nhận ra, tay hắn, to và ấm hơn mình rất nhiều, rồi bỗng nhiên, nàng cảm thấy mình thật nhỏ bé trước hắn.“Lạnh không”
“Không”
Lãnh Phong nhìn nàng đang bên mình, gương mặt chỉ vài ngày không gặp này đã khiến hằn nhớ đến không thôi, lòng không yên, tâm không lặng, hình ảnh nàng cứ hiện lên, thỉnh thoảng lại nhớ đến giọng nói đầy cao ngao, khuôn mặt hờ hững cùng bóng hình lạnh nhạt, hắn không biết, từ khi nào hắn lại trở lên như vậy, mặc dù biết rằng, nàng sẽ không sao, nhưng lòng vẫn không thôi lo lắng, đưa tay ôm lấy nàng, hắn trầm ấm phát ra lời sâu kín.
“Ta đã rất nhớ nàng, Băng nhi”
Băng Băng tựa vào ngực hắn, nghe thấy tiếng tim đập rộn ràng, có mùi hương của hắn đang bao quanh mình, thấy bình yên trong lòng, mắt bất chi không kiềm được, nhắm lại và thả mình trong lồng ngực của hắn.
Có lẽ nàng đã biết, cảm xúc trước đây là gì, xa lại nhớ, không yên, cô đơn, rồi hụt hẫng, nhưng lúc gần, chỉ có thể biết ở trong lòng, thấy vui khi gặp, cảm giác hài lòng khi nhìn thấy người ấy vẫn bình yên, có lẽ, nàng cũng như hắn, nàng cũng là người thua, Lãnh Phong, ta đã thua ngươi rồi.
Lãnh Phong bế nhẹ Băng Băng lên, đặt nàng xuống giường có trải lông thú màu đen, cho nàng tựa vào mình, hắn đôi mắt tràn đầy ôn nhu nhìn nàng.
Nàng khi không mở mắt, gương mặt không chút đề phòng là như vậy, hắn thấy nàng bây giờ, đang trong lòng hắn như con mèo ngoan ngủ yên giấc mộng, chưa bao giờ, hắn thấy gần nàng như vậy, biết nàng lo lắng cho mình mà mưa gió không ngại quãng đường dài chạy tới, khi nhìn thấy nàng, sung sướng như vỡ òa trong tim, hắn cảm thấy hạnh phúc, hạnh phúc mà trước đây chưa bao giờ biết đến.
Vuốt mái tóc mềm như suối nước, cảm xúc yêu thương dâng lên, người con gái trong lòng này đã khiến hắn thay đổi, biết yêu biết nhớ, biết đau biết chờ, Thượng Quan Băng Băng, ta muốn nàng, sẽ mãi mãi bên cạnh ta như lúc này.
…
Băng Băng mở mắt, hình ảnh đầu tiên nhìn thấy là gương mặt phóng đại hết cỡ của Lãnh Phong đang ở trước mắt mình, nàng còn nhận thấy, mình bây giờ vẫn đang ở trong vòng ôm của hắn, tim trong lồng ngực…đập thật nhanh, hắn ở bên cạnh lúc nào, sao nàng lại không biết.
Bật người dậy, lúng túng hiện lên trong mắt, nàng bị làm sao vậy, mọi ngày chỉ cần một tiếng động cũng đủ tỉnh, vậy mà bị hắn bế, bị hắn ôm như gối ôm cũng không biết, đã vậy còn ngủ một giấc trọn vẹn không hề phòng bị, có khi nào hắn đã cho nàng thuốc mê không vậy.
Băng Băng không hề biết, hành động của mình nãy giờ đều lọt vào mắt Lãnh Phong, hắn khóe môi cong lên, đôi mắt nhìn nàng đầy thích thú, Vương Phi của hắn, nàng cũng thật dễ thương.
Băng Băng vừa điều chế dược cho Lãnh Phong vừa nhíu mày khó hiểu, loại độc này, không quá khó để nhận biết đến như vậy, đặc biệt là người nham hiểm như Lãnh Phong, nàng không nghĩ hắn lại dễ dàng trúng độc này, cảm thấy chuyện này có gì đó kì lạ.
“Tiểu thư”
“Tìm được chưa”
“Đã phát hiện người khả nghi, vẫn đang điều tra”“Ùm, Lãnh Phong đâu”
Nguyệt nghe nàng hỏi, gương mặt ngu ngốc và đơ người nhìn, làm như là câu hỏi vừa rồi lạ lắm không bằng, nhưng quả thật rất kì lạ, nàng cũng sắp thành ngốc tử rồi, tiểu thư hôm nay, lại quan tâm đến vương gia đang làm gì.
“Người hỏi vương gia”
Nàng hỏi hắn làm gì, sao lại phải hỏi hắn, hắn ta thì có liên quan gì đến nàng, khi Nguyệt hỏi lại, cảm thấy không vui trong lòng, Băng Băng gương mặt thoáng lạnh đi, người cũng vụt đi ra ngoài, nhìn nàng bây giờ, tốt nhất là không nên đụng vào, còn không thì mất mạng cũng không biết vì sao, đáng sợ, thật đáng sợ.
Đứng trên đồi nhìn xuống, những cái lều trắng như những chiếc nón lá Việt Nam, màu trắng tinh khôi mang nét đẹp Á Đông đặc trưng, bao phủ xung quanh, là rừng cây và sông suối, đột nhiên nghe thấy tiếng động vật nào đó râm ran kêu lên, hay là tiếng gầm rú nào đó vọng lại, thì chuyện đó cũng là rất bình thường.
Băng Băng trong lúc tĩnh lặng chợt nghe thấy bên tai, tiếng nước chảy róc rách tí tách vui lạ, hứng thú, nàng phi thân theo hướng mình nghe được, hợp ý, nàng đang muốn gột bỏ bụi đường ngày hôm qua.
Cảnh sắc hiện ra trước mắt cứ ngỡ chỉ có ở trên tiên giới, tất cả mọi nơi, đều là màu xanh của lá rừng, ánh nắng len lói qua khe hở cũng những lá cây tạo thành từng tia nắng nhỏ, sống động đang tỏa ra khí trời, nó như một ánh đèn nhẹ dịu dàng ấm áp, xua tan đi những lạnh lẽo cô đơn, ở giữa, một thác nước nhỏ từ trên núi đổ xuống, khi nắng mặt trời chiếu vào, như một dải bạch kim huyền ảo, nước hồ trong veo đến mức có thể nhìn thấy những hòn đá dưới đáy, điều kì lạ hơn, đây là một suối nước nóng, càng kì lạ hơn nữa, là tại sao Lãnh Phong lại ở đây.
Nước bốc lên hơi nóng, gió thổi đi mang hơi ấm kì lạ, tiếng lá cây, nước chảy, gió lay, róc rách, tất cả như hòa thành một bản nhạc giao hưởng tịnh tâm người nghe, Lãnh Phong đang ngồi đó, mái tóc buông thả đen dài, nhìn hắn ở phía sau, cảm thấy hắn đang rất thư giãn.
“Lại đây”
Nàng dĩ nhiên là không có gì phải e ngại, dù hắn có khỏa thân trước mắt thì cũng như vậy thôi, nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn thấy hắn ngay trước mắt, cảm giác hồi hộp khó tả, nhất là trong lúc hắn chỉ khoác áo lót và để lộ lồng ngực như thế này.
“Sao ngươi lại ở đây”
Lãnh Phong mỉm cười, hắn mới là người lên nói câu này, vừa mới bàn chính sự xong, thấy khó chịu trong người, hắn tìm đến nơi này, vốn dĩ định mai sẽ dẫn nàng tới, nào ngờ nàng lại đột nhiên xuất hiện.
Băng Băng ngồi xuống thành hồ, hai chân buông thả xuống dưới, vạt áo bay bay trong gió, giữa cảnh sắc này, nhìn nàng mờ ảo như một tiên nữ đang nghịch nước dưới trần gian, Lãnh Phong đột nhiên đưa tay chạm vào chân nàng, Băng Băng không vừa lòng lên tiếng.
“Làm gì”
“Thử xem”
Lãnh Phong thấy Băng Băng không nói gì, tay lại tiếp tục tháo giày, bỏ đôi hài màu đỏ lên bên cạnh, hắn nhẹ nhàng tháo vớ chân ra, Băng Băng nhìn người nam nhân trước mắt, đôi mắt cảnh giác hoàn toàn biến mất, nàng bất giác, khóe môi khẽ cong như cười, môi đỏ hồng lên tiếng.“Lãnh Phong”
Lãnh Phong nghe nàng gọi, để đôi vớ vừa tháo lên thành, cho chân nàng ngâm xuống nước, vừa mới ngẩng mặt lên, thấy nàng mỉm cười nhìn mình, lời nói phát ra như chuông ngọc tỏa sáng.
“Ta yêu ngươi”
Băng Băng nói dứt câu, tay để lên vai hắn kéo về phía mình, theo đó, nụ hôn nhẹ nhàng cũng được đáp xuống, nhưng ngay lập tức, hai môi vừa chạm vào đã buông ra, nhìn thấy hắn giật mình chấn động, nàng cười ra tiếng đầy thích thú.
Lãnh Phong sau khi định thần, thấy nàng tà ác nhìn mình bị bất ngờ, không vừa lòng, hắn ngay sau đó kéo tay nàng xuống, nụ hôn mãnh liệt phủ lên môi nàng, giữa khung cảnh đầy thơ mộng, hai người một đứng một ngồi, truyền cho nhau nụ hôn đầy mật ngọt, xung quanh họ, ấm áp đã xóa tan tất cả.
…
Vô Ảnh tựa người đứng trên cây, đôi mắt xa xăm nhìn về hướng nào đó, chứa đựng trong mắt, là đau khổ, dằn vặt, là mong chờ và tưởng niệm, nàng trước đây vốn hờ hững, nhưng nay đã hiện lên sự quan tâm, lạnh nhạt coi thường tất cả, nay lại để hắn ta trong mắt, trái tim vốn dĩ hoàn toàn đóng băng, bây giờ băng kia đã tan đi mất rồi, nàng đã yêu hắn ta, người nam nhân kia chứ không phải hắn.
Nếu như năm ấy không gặp nàng, hắn bây giờ sẽ không vướng bận nhiều như thế này, nếu năm ấy nàng không nhìn hắn, hắn đâu phải chỉ biết duy nhất một ánh mắt như lúc này, năm ấy, trời đang đổ cơn mưa, bầu trời tối sầm và tiếng sấm chớp vang dội, gió lạnh như đóng băng tất cả.
Tại phiên chợ nô lệ, một đứa trẻ trên người chỉ choàng một cái khăn màu đen, tối tăm như đôi mắt của nó vậy, mọi người phía dưới nhìn nó, ánh mắt hiện lên vẻ diễu cợt và soi mói như một món hàng, những tiếng cười ghê tởm, những lời bàn tán kinh bỉ, tất cả những điều đó, cho đến bây giờ vẫn ám ảnh không thôi, nhưng, nó chợt thấy, trong tất cả những thứ thối nát này, có một ngọn lửa đỏ rực đang thiêu cháy tất cả, rồi khi đôi mắt ấy nhìn về phía nó, nó thấy người mình như có hơi ấm nào đó bao lấy tất cả, có lẽ là như vậy, nên khi ngọn lửa vô tình bước đi, nó đã không ngại mà chạy theo, chạy theo mãi cho tới tận bây giờ.
Băng Băng, Thượng Quan Băng Băng, ta phải làm gì bây giờ, trong khi tất cả, đều đã chất đầy hình bóng nàng.
Tim như vỡ tan thành trăm mảnh, đau, hắn cảm thấy đau và lạnh lẽo, miệng vô thức gọi tên nàng, bên khóe mắt, hình như có gì đó chảy ra, nóng bỏng đầy nhức nhối.
“Băng Băng…”
Tại một khách điếm cao cấp, không khí như lắng đọng, đám người của thái tử Đông triều, mắt to mắt nhỏ nhìn Độ Cô Mị đang trên giường, sáng nay nhận được dược từ người của Thượng Quan Băng Băng, sau khi tìm hiểu kỹ thì mới cho uống, vậy mà sau 3 canh giờ, vẫn chưa thấy nàng tỉnh.
Độc Cô Dạ nhìn ra cửa sổ, thẳng tắp phía trước là cây cối và sông suối, khác với những người ở đây, chỉ có hắn là biết Độc Cô Mị đã an toàn, nhưng hắn không tin, Thượng Quan Băng Băng lại dễ dàng tin tưởng như vậy, nếu đã dùng Mê Điệp Thảo, thì chỉ còn 2 tuần nữa là tới, Thượng Quan Băng Băng khi nhận ra, không biết sẽ cảm thấy như thế nào, hắn đột nhiên cảm thấy hứng thú về chuyện này.…
Lãnh Phong cầm chén rượu, mắt khẽ nhíu lại, sau đó mới đưa lên môi từ tính uống, nhìn nàng đang đọc sách bên mình, nhớ lúc bên hồ suối, nàng vẫn làm ra vẻ cao ngạo mà nói tiếng yêu, hắn bất chi không kiềm được mà cười ra tiếng.
“Ha ha ha”
Băng Băng mắt dời trang sách đang đọc, nhíu mày nhìn nam nhân tự dưng phát khùng, hắn ta có phải bị bệnh rồi không, đang định lên tiếng thì dừng lại, mắt hơi liếc đi hướng khác, bắt gặp ánh mắt của hắn cũng đang nhìn mình, rồi bỗng nhiên, ngọn nến vụt tắt.
“Soạt…”
Trong bóng đêm, ánh trăng ngoài kia, len lói vào lều vài tia sáng dị thường, gió khẽ thổi, đung đưa vài tán cây, lá lao xao cùng tiếng kêu của loài động vật không biết từ đâu vang tới.
Băng Băng mắt mở to nhìn người phía trên mình, tên nam nhân đáng chết, hắn ta đang làm gì thế này, giám có hành động vô lễ với nàng, môi muốn mở, nào ngờ còn chưa kịp nói ra thì đã bị nuốt lại.
Lãnh Phong áp người gần nàng, môi nhanh chóng cuốn lấy cánh môi gợi cảm, nhìn thấy đôi mắt nàng hiện lên tia giận giữ, hắn càn rỡ tách môi ra, lưỡi nhanh chóng đưa vào càn quét, đảo qua đảo lại, tìm thấy cái lưỡi đinh hương đang cố ý trốn tránh, lưỡi chạm lưỡi nàng, vuốt ve quấn lấy mà liếm lộng, cảm nhận nàng 2 tay bám chặt vai hắn, cố ý mút nhẹ, nàng toàn thân run lên.
Lãnh Phong hài lòng khi thấy biểu hiện của nàng, như được khích lệ, hắn liên tiếp trút xuống những nụ hôn sâu mạnh đến mụ mị đầu óc, tiếng thở dốc, tiếng rên nhẹ vì không kiềm được mà phát ra, trong không khí đầy mờ ám này, nó lại càng khiến người ta dễ sinh ảo tưởng.
Người đứng ngoài từ nãy giỡ, mắt hiện lên tia gian sảo, lưỡi đao sáng chợt lóe lên, chân vừa mới phi tới cửa, còn chưa hiểu rõ chuyện gì, chính giữa tim đã bị cắm một thanh đao nhỏ, mắt hiện lên tia kinh hoàng, người cứ thế ngã xuống mà không thốt lên được lời nào.
Lãnh Phong tay vừa phóng đao thu lại, làm như không có gì xảy ra mà tiếp tục công việc của mình, môi vẫn tham lam đòi hỏi người con gái như đã mất sức lực mặc cho mình chiếm lấy, thấy nàng có vẻ không chịu được nữa hắn mới từ từ rời môi nàng ra, như còn mê đắm, hắn luyến tiếc liếm nhẹ đôi môi đã đỏ ửng của nàng.
Nàng trong lòng mình đang hé môi thở gấp, toàn thân dựa hẳn vào hắn, hai má hiện lên màu hồng hiếm thấy, đôi mắt thấp thoáng sương mai đầy kiêu gợi, nhất là đôi môi sưng đỏ đang hé mở như cố tình trêu trọc hắn, cảm thấy trong lòng như có gì đó trào dâng, khát vọng sâu thẳm như đang bùng cháy.
Băng Băng sau khi lấy lại được hơi thở, cảm nhận được ánh nhìn như đang hâm nóng tất cả, nàng đưa mắt nhìn lên, thấy hắn, đôi mắt đen như vực sâu nhìn mình, bỗng dưng, ánh nhìn của hắn làm trái tim nàng, đập mạnh như trống dồn trong lồng ngực, đầu óc, như đang tạm dừng hoạt động, khi đôi môi một lần nữa hạ xuống thì…
“Thưa tướng quân”
Tiếng ồn ào bên ngoài đã hoàn toàn dập tắt không khí ám muội trong phòng, ánh lửa cháy bừng soi sáng tất cả, ngay sau đó, cửa lều được vén lên, chỉ thấy Lãnh Phong bước ra, mặt xám lại như mây đen che phủ rồi mạnh tay đóng cửa lại.“Rầm”
Binh lính im phăng phắc, bọn họ không biết mình đã làm gì sai hay không, nhưng chính là bọn họ lo cho tướng quân, sao bỗng nhiên tướng quân lại nổi giận thế này, cứ như là chính bọn họ đã làm người nổi giận, chuyện gì vậy….
Ngày hôm ấy, mọi chuyện tạm dừng, tất cả binh lính đều bị đuổi về chỗ của mình, trong đó, cũng có tướng quân của họ, không ai biết rằng, lúc bọn họ vừa tan, tướng quân của mình cũng phải đi ngủ nhờ chỗ của người khác.
Cái chết của 1 trong 4 phó tướng Sưu Binh tối hôm đó đã được giải quyết, mọi người thật không ngờ, người hiền lành như vậy lại có thể làm gian tế suốt 10 năm qua, không chỉ vậy, hắn lại còn cả gan ám sát tướng quân, nếu tướng quân chết, người được lợi trước mắt chẳng phải là Vân quốc sao.
Băng Băng tựa người trên nệm lông nghe Nguyệt trình bày, người của nàng mà cũng giám động vào, Vân quốc chẳng phải là tự tìm đường chết rồi sao, muốn lấy mạng hắn, nàng cho bọn chúng chìm trong biển máu.
Ngày hôm sau, hai người thân cận trong truyền thuyết của ATuLa là Sát và Tử đã tìm đến Vân Quốc, thảm họa diễn ra sau đó 3 ngày, tầng lớp quan lại chủ chốt của Vân Quốc trong 1 đêm đã bị giết toàn bộ, hoàng cung máu chảy thành sông, tiếng la hét khóc than, đầy kinh hoàng và đáng sợ, như bài ca bất hủ vang vọng suốt mấy tiếng.
Có người nói, đó là do trừng trị của ông trời, có người nói đó là ngày diệt vong của Vân Quốc, cũng có người cho rằng, lão hoàng đế đã mang lại tai ương này khi khiêu chiến với Long triều, vài ngày sau, Vân Quốc dần biến mất trên lục địa, nơi đấy thành vùng đất bỏ hoang không người thống trị, dĩ nhiên, quân đội Long triều đang giao chiến đã chiếm được lợi thế nhất.
Lãnh Phong, tam vương gia Long triều, khí thế hào hùng đầy oanh liệt, đã dẫn đầu đội quân thiện chiến của Long quốc đánh tan quân đội Vân triều, tiến thẳng vào triều đình Vân Quốc thống nhất hai nước làm một, từ trước đến nay, thắng làm vua, thua làm giặc, điều ấy đã là một việc hiển nhiên, vì thế, không ai sinh ra một lời bàn cãi, lúc đội quân vào hoàng cung để đóng đô nghỉ ngơi, thì ở Long triều cũng đang ăn mừng cho chiến thắng này.
Không một ai biết, người có công lớn nhất là ai, cũng không ai nghi ngờ, là tại sao đầu của hoàng đế Vân quốc lại treo ở trước cửa thành, phía sau còn viết một chữ tử bằng máu đỏ tươi, có lẽ cũng chính là như vậy, nên mới có những lời bàn tán về thần thánh như thế này.
Lãnh Phong nhìn Băng Băng đang đứng trên đỉnh chòi, chân nhẹ điểm lao về phía nàng, hắn biết, chuyện này nhất định không phải do người nào ngu ngốc làm ra, bởi vì như thế chẳng khác nào là đang giúp hắn, giúp hắn, hiểu điều hắn cần, có lẽ chỉ có một người, chính là người con gái đang cô độc đứng trên kia, hắn không muốn hỏi, vì hắn muốn tự nàng nói ra.
“Lãnh Phong”
“Ừ”
“Nếu một mai ta dời xa, ngươi sẽ quên ta”
Lãnh Phong nắm chặt tay nàng, nếu nàng dời xa, hắn tại sao lại chưa nghĩ đến chuyện này, hình như từ lúc bắt đầu, hắn chưa hề nghĩ sẽ có ngày xa nàng.
“Ta sẽ không để điều đó thành hiện thực, giang sơn này, chúng ta cùng nhau du ngoạn”
Băng Băng nghe hắn nói vậy, người vô thức dựa vào, mắt cũng thoáng dịu đi, nàng nói với hắn, giữa đất trời mênh mông rộng lớn, tiếng nói không còn lạnh nhạt như trước, trong đó chứa đựng ý nghĩa như một lời thề nguyền.
“Ngươi sẽ ở bên ta”
“Phải, mãi mãi”
…
Lãnh Phong cho mở tiệc để ăn mừng chiến thắng, những quý tộc Vân Quốc cũng được phép đến dự, tướng giỏi tài ba sẽ được chọn nữ nhân Vân quốc nếu họ muốn, nữ nhân Vân Quốc dù gì cũng được xưng là mỹ nhân không kém Long triều.
Băng Băng vẫn như thường ngày, váy áo đỏ rực, mỹ lệ sáng chói, ngồi bên cạnh nàng, Lãnh Phong một thân trường bào đen tuyền, gương mặt anh tuấn đầy tà mị.
Các tướng cũng không có lời dị nghị gì khi nhìn thấy ngồi bên cạnh tướng quân mình là một nữ nhân, bọn hắn biết, người con gái ấy là ai, bọn chúng càng biết, tướng quân lạnh lùng cao ngạo có bao yêu thương đối với nàng.
Đại điện, không khí hào sảng sáng rực một góc trời tối tăm, tiếng cười nói, lời ca tụng xưng hô, rượu chúc mừng thành kính, một bầu không khí vui mừng của chiến thắng vang dội.
“Tướng quân, hãy cho mỹ nữ Vân Quốc vào để thưởng thức”
Phó tướng Giao Tinh sảng khoái nói lên yêu cầu, nhanh sau đó, mọi người cũng đồng ý tán thành, Lãnh Phong nhìn Băng Băng, thấy nàng mắt khẽ híp lại, vẫn từ tính uống chén rượu của mình, không quan tâm lời đề nghị, gật đầu đồng ý.
Rất nhanh sau đó, tiếng nhạc vang lên, 10 kỹ nữ bắt đầu múa hát, chính giữa họ, một nữ nhân màu áo tử sắc khác áo của nữ nhân khác đã thu hút bao ánh mắt của những nam nhân.
Lãnh Phong không nhìn người múa, mà cúi xuống bên tai nàng thì thầm to nhỏ, môi còn cố tình chạm vào tai nàng, hơi nóng cố tình thổi ra, khiến cho người con gái trong lòng mình, mắt mấy lần liếc nhìn đầy cảnh cáo, những lúc như vậy, hắn cảm thấy nàng rất đáng yêu, đáng yêu như hắn đã yêu…
Ly rượu trong tay chợt cứng lại, đầu như xoay tròn, nặng trịch, tim trong lồng ngực, như bị ai bóp chặt, đau đến quặn thắt tâm gan, nhắm mắt lại rồi khẽ lắc đầu, chỉ thấy đau đớn càng tăng mà không giảm, đột nhiên, như có tiếng gì đó vang mãi trong óc, đầu như bịai đó đóng đinh thật sâu, nhức nhối vô cùng, mắt khi mở ra, toát lên một tầng băng lạnh.
Băng Băng cảm thấy hắn có gì đó kì lạ, người hắn vừa toát lên một tầng hơi nóng, lại có lúc run run như là lạnh lắm, mắt tràn đầy quan tâm, nàng vừa mới lên tiếng quan tâm thì nữ nhân tử sắc đã ở trước mặt hai người, trên tay còn cầm ly rượu hướng về phía hắn, hai người cùng lên tiếng một lúc.
“Không sao chứ”
“Mời tướng quân dùng rượu”
Lãnh Phong cảm thấy người như bị lấy đi thứ gì đó, cả người nhẹ tênh như không còn sức lực, bức bối trong lòng, quay sang nhìn nữ nhân bên cạnh vừa lên tiếng, thấy nàng cũng đang nhìn mình, không hiểu từ khi nào hắn lại cho phép nữ nhân được phép ngồi cùng mình, ánh mắt lạnh lẽo tản ra hơi lạnh đầy chán ghét nhìn nàng một thân nguyệt sắc, lời nói thâm trầm lạnh lùng phát ra.
“Tránh ra”
Tay đồng thời cũng đưa ra nhận ly rượu trước mặt, thấy người dâng rượu rất giống người con gái đã gặp trong những giấc mơ, bất giác dịu dàng đưa tay nâng nàng lên.
“Ngẩng mặt lên cho bổn vương xem”
-Hết Tập 6-
P/S: Tèng teng teng teng… hết tập 6. Chuyện gì đang xảy ra, có gì sẽ xảy ra, mọi người đợi tập 7 sẽ rõ. Hi hi hi… Ô…Ô!!! (Cầm dép chạy lẹ)