“Hoàng thượng, người phải nghỉ ngơi mộtchút, dù người không nghỉ ngơi, bây giờ chúng ta cũng không thể cứunương nương ra được.”
Nhìn Hoàng thượng càng ngày càng tiều tụy, Như Nguyệt cảm thấy thật đau lòng.
Không biết nương nương ra sao, Như Nguyệt cũng lo lắng đến ăn ngủ không yên.
Sở Cuồng đột nhiên thấy mặt Như Nguyệt,sau đó hắn nhìn chằm chằm nàng, một hồi lâu sau mới nói: “Như Nguyệt,trẫm muốn ngươi đi làm một chuyện.”
Sắp tiến vào biên giới Hung Nô, thì Như Nguyệt, Như Tâm đã đuổi kịp xe ngựa của Nhiếp Lăng Phong.
Các nàng là phụng mệnh đến đây chăm sócHoàng hậu, Như Nguyệt nói với Nhiếp Lăng Phong: “Hoàng thượng chúng tanói, hiện tại Hoàng hậu nương nương đang có thai, chúng ta đã hiểu đượcthói quen của người, cho nên hầu hạ sẽ tốt hơn ngươi của các ngươi,Hoàng hậu đang hoài Hoàng tử của Hoàng thượng, chẳng lẽ ngươi cướp Hoàng hậu của chúng ta đi, còn thuận tiện giữ luôn cả Hoàng tử hay sao?”
Nhiếp Lăng Phong cười nhạt, không nói gì.
Có Như Nguyệt, Như Tâm chăm sóc, xác thực Thải Thải tốt hơn rất nhiều.
Nhưng cũng tăng thêm rất nhiều lo lắng.
Bởi vì dù sao nàng cũng không phải đi hưởng lạc, nói trắng ra là đi làm con tin, còn là hai con tin quan trọng một lúc nữa.
Là lợi thế tốt nhất để Nhiếp Lăng Phong đối nội thì kiềm chế Đại Tướng quân vương, đối ngoại thì kiếm chế Sở Cuồng.
Nếu như Như Tâm Như Nguyệt lại trở thành con tin để Nhiếp Lăng Phong uy hiếp mình, thì làm thế nào mới tốt đây.
Nhưng mà bây giờ nói gì cũng không còn hữu dụng nữa, dù sao hai người họ cũng đã tới rồi.
Nếu như Nhiếp Lăng Phong cảm thấy chính y còn chưa đủ nham hiểm, còn chưa đủ đầu óc của một đế vương, như vậy đến tột cùng là y còn muốn làm đến mức nào đây? Thải Thải nghĩ, thật ra nếu đánh giá người này, y là một hoàng đế rất tốt. So với Sở Cuồng, nhượcđiểm của Sở Cuồng, tại trên người y thì một điểm cũng không rõ ràng.
Điểm tốt của y cũng vô cùng không rõ ràng, cần có thời gian để phát hiện.
“Đến tột cùng Hung Nô Đại Tướng quânvương là hạng người gì? Nếu như mà ta là con gái bị thất lạc từ bé, taisao trên người ta lại không có chút ký hiệu nào hết? Nếu đến phút cuốingươi lại phát hiện mình bị nhầm lẫn, thì đây chẳng phải là câu chuyệncười hay sao?”
“Nam hài Hung Nô vào lúc được hai tuổi,tộc trưởng trong gia đình sẽ xăm hình sói, nhưng nữ hài thì cũng khôngphiền toái như vậy, cho nên trên người nàng không có lưu ký hiệu, vậycũng chẳng có gì kỳ quái.” Nhiếp Lăng Phong nói: “Huống chi không phảiai ai cũng có bớt. Mặc dù không muốn tin tưởng nàng có dòng máu Hung Nônhưng mà, phu phụ Chu gia xác thực không thể sinh con được, vậy nàng làtừ đâu mà đến đây?”
“Trước khi có chứng cớ, tất cả chỉ là phỏng đoán. Là lời nói một phía của ngươi.”
Biên giới Hung Nô là một thảo nguyên rộng lớn, phải xuyên qua thảo nguyên, mới có thể đi vào vương thành Hung Nô.
Thải Thải cẩn thận đem vị trí những địahình, thảo nguyên, nguồn nước nhớ kỹ, hơn nữa dùng tốc độ hiện tại củaxe ngựa, tính thử xuyên qua thảo nguyên mất bao nhiêu thời gian.
Thậm chí ngay cả số lượng trạm gác, số người nàng cũng nhớ kỹ trong lòng.
Những thứ này sẽ là những tư liệu vô cùng quý giá trong tương lai khi Đại Sở và Hung Nô giao chiến. Nhất là những địa thế, nguồn nước kia.
Thải Thải đoán, người Hung Nô nhất định sẽ dụ quân Đại Sở đến mấy thảo nguyên họ quen thuộc, mới chân chính tiến công.
Thải Thải nhìn hai ngày, tinh thần cực kỳ mệt mỏi, lúc này mới cảm giác được thì ra những chuyện mình trải quathật sự không giống như xưa. Đại khái bởi vì thân thể ngày càng nặng nề. Có lúc chân nàng còn bị phù, nhưng Như Tâm cũng có thể nhìn ra, thật ra thì nàng càng ngày càng gầy gò.
Vương thành Hung Nô rất phồn hoa, một con đường lớn nối liền giữa các phủ đệ quý tộc và vương cung, sự nguy ngacủa vương cung còn khiến Thải Thải phải kinh hãi, so với trong tưởngtượng của nàng còn tốt hơn, Nhiếp Lăng Phong xuống ngựa, thị vệ đến đâydắt ngựa rời đi, Thải Thải đầu đội mũ sa, được Như Tâm Như Nguyệt dìuxuống xe ngựa, lên một chiếc kiệu. Nàng vén rèm nhìn ra bên ngoài, pháthiện tuổi của cung điện này cũng không lớn, khắp nơi đều có dấu vết nhưmới xây, hơn nữa lại là một phiên bản của hoàng cung Đại Sở quốc.
Ha ha, xem ra người Hung Nô tương đối mâu thuẫn, hoặc là Nhiếp Lăng Phong tương đối mâu thuẫn, một mặt xem Đại Sở là địch, một mặt lại tôn trọng văn minh của người Đại Sở, càng xâm nhập lại càng ngạc nhiên, đây, căn bản hoàn toàn là một phiên bản, tất cảcung điện, bố cục, tên, thậm chí là hoa cỏ cây cối, đình đài lầu các,hay là những chiếc hồ được người ta đào đều vậy.
Thải Thải không rõ ràng lắm, đây không chỉ đơn giản là tôn trọng nữa.
Đây là, chẳng lẽ Nhiếp Lăng Phong muốn đem kinh thành Đại Sở, dời đến vương thành Hung Nô hay sao?
Một đường đầy nghi ngờ, chiếc kiệu dừnglại trước cửa Tử Quang điện. Thải Thải xuống khỏi chiếc kiệu, nhìn tấmbiển kia, sau đó thấy Lăng Phong đã thay long bào, ngồi trên long ỷtrong đại điện. Ánh mắt Thải Thải nhìn lên, sau đó nhấc váy trực tiếp đi vào, nhìn Nhiếp Lăng Phong cùng đại điện này: “Trong lòng ngươi nhấtđịnh rất hâm mộ Sở Cuồng, cho nên ngươi mới nghĩ đem tất cả của Sở Cuồng rập khuôn ở đây phải không? Bây giờ ngươi lại muốn mang cả Hoàng hậucủa Sở Cuồng, an trí ở Phượng Tảo cung luôn sao?”
“Hoàng cung của ta cùng hoàng cung của Sở Cuồng, là mặt đối mặt. Nàng lên đây.” Y mỉm cười ngoắc ngoắc ngón tay,Thải Thải đạp bậc thang bước lên, sau đó quay mặt lại, cùng nhìn về mộtphương hướng. Nhiếp Lăng Phong vươn cánh tay ra: “Thẳng theo hướng này,cứ đi tiếp vậy, sẽ thông với hoàng cung của Sở Cuồng. Nàng còn nhớ rõcon đường bên ngoài hoàng cung Sở Cuồng không?”
Dĩ nhiên là nhớ.
“Một ngày nào đó, tóm lại trước khi chếtta muốn nhìn thấy con đường lớn ở vương thành Hung Nô thật sự thông đếnvương thành Đại Sở. Hoàng cung này giống như bóng dáng của nó, hoàn toàn là mặt đối mặt.” Thải Thải đột nhiên đổ một lớp mồ hôi lạnh, chí hướngcủa Nhiếp Lăng Phong tuyệt đối không phải chỉ là đoạt đi vài tấc đấtbiên cương Đại Sở, mà là y muốn đâm xuyên qua cả lòng Đại Sở.
“Cung điện này ngươi xây trong bao nhiêu năm?”
“Không phải là của ta, nơi này phần lớn là do tiên vương xây sửa.”
Y vừa định nói tiếp, hai ba người hầuHung Nô tiến lên bẩm báo: “Đại Tướng quân vương Diệp Hạ Thái nghe nóiĐại vương trở về thành, đặc biệt xin diện kiến.”
“Đi nói cho Đại tướng quân, hôm nay bản đại vương mệt mỏi, ngày mai sẽ triệu hắn tới gặp.”
“Vâng.”
Thị vệ lui xuống.
Nhiếp Lăng Phong nói: “Ta đã đem tin tìmđược muội muội hắn tung ra vương thành, ta muốn Diệp Hạ Thái cầu xindiện kiến, để nhìn xem mặt mũi nàng đến tột cùng là ra sao.”
“Nếu hắn nhìn thấy ta, hẳn là sẽ rất giật mình.”
“Có lẽ còn có thương tâm nữa.”
Thải Thải khẽ cúi đầu, vô luận là thậthay giả, nếu như có một ngày Quan Bộ Phi trở thành huynh trưởng củanàng, nàng thật đúng là không biết nên khóc hay cười nữa. Sâu thẳm trong nội tâm nàng, đã sớm coi hắn là huynh trưởng rồi, vậy còn hắn thì sao?