Y Kiều nhíu mày nhìn một hàng dài phía trước, lòng vô cùng phiền muộn.
Trong đội ngũ dân chúng ăn mặc y phục mộc mạc kia, ngoại trừ vài hộ mang theo người nhà ra ngoài đi du ngoạn, cũng không thiếu thư sinh đeo tay nải cưỡi la cùng vài người khuân vác thuê.
Thậm chí, trước mặt nàng còn có mấy chiếc xe chở phân.
Nếu biết sớm mình sẽ bị vây trong hoàn cảnh hỗn loạn trước cửa thành như hiện tại, chắc chắn nàng sẽ không chọn thời điểm này để vào thành. Hoặc, nàng sẽ chọn vào thành qua cổng Đức Thắng, ít nhất nơi đó cũng không phải con đường chuyên dùng cho việc chở phân, mũi của nàng cũng đỡ phải chịu tội.
Giờ thì tốt rồi, không chỉ cảm thụ được sự hỗn loạn rầm rộ hơn năm trăm trước của đất nước, hơn nữa còn có cơ hội được trải nghiệm quá trình chờ đợi trong bầu không khí với loại mùi ác liệt này.
Có điều, quy củ của nơi này cũng quá đáng giận.
Nàng vừa nhìn đã hiểu, dù là nam tử, vác nặng, xe đẩy, gia súc, tất cả đều phải nộp thuế.
Bởi vậy có thể thấy được, việc thu thuế đã có truyền thống từ khá lâu đời.
Thỉnh thoảng nơi thu thuế còn phát sinh chút tranh chấp, khiến cho tiến độ của đội ngũ cũng chậm hơn không ít.
Y Kiều bất đắc dĩ liếc thủ vệ ở cửa thành, lại buồn bã ủ rũ cúi đầu.
Hiện tại nàng đang rất mệt.
Vòng quanh nơi đất hoang vu quạnh vắng kia như con ruồi không đầu hai ngày, còn bị buộc phải nghỉ ngơi trong đêm hoang, vừa lo lắng vừa mất sức. Nếu không phải lúc sau gặp được một lão tiều phu tốt bụng chỉ đường, nàng cũng không biết bản thân phải đi đến khi nào.
Vì chuyện này, nàng đã oán bản thân vô số lần, vì sao lúc trước không sống chết nhờ vị công tử kia cho nàng đi nhờ thoát khỏi... nơi quỷ quái ấy?
Nàng bị đày đến thế giới xa lạ này, hệt như một cây lục bình không nơi nương tựa, không có đất đặt chân, cũng không biết thân nhân ở đâu, phải tự tìm tòi mọi thứ. Chính bởi vì như thế, nàng phải cân nhắc thật cẩn thận mọi bước đi, đồng thời cũng phải cân nhắc mọi ý định về sau.
Lần này, nàng không nắm lấy cơ hội nhờ cậy trợ giúp, thật sự không thể không nói là một sai lầm.
Mà bây giờ nàng lựa chọn vào kinh, cũng chính là làm theo lời của vị công tử kia. Tuy đã biết đạo lí không dễ gì tin được người lạ, nhưng trước mắt nàng là một vị khách từ chân trời khác, ở nơi này người quen biết chỉ có mỗi hắn mà thôi, không tin hắn thì phải làm thế nào? Hơn nữa dường như hắn cũng không cần phải gạt mình, nếu không thì hai trăm lượng bạc tặng bản thân cũng quá nhiều, nàng cảm thấy mình còn chưa đáng giá như vậy.
Lúc hỏi đường Y Kiều còn quan tâm hỏi han một chút, biết được lúc này bạc rất đáng giá, mười lượng bạc đã đủ cho một hộ nhỏ sống được một năm. Thậm chí đại đa số dân chúng bình thường cả đời còn chưa thấy được bạc, thứ bọn họ dùng chỉ là tiền đồng, giá trị kém xa bạc trắng.
Theo như tin tức này, cho dù hai tháng sau nàng có không tìm được hắn, nàng cũng không cần phải đau đầu vì chuyện áo cơm, thậm chí còn có thể tìm được một công việc cố định để nuôi sống bản thân.
Trừ khi, tờ ngân phiếu kia là giả.
Nghĩ đến đây, hình ảnh của vị thiếu niên với nụ cười chân thành hoà nhã kia lại hiện lên trong đầu Y Kiều, nàng không khỏi buồn cười lắc đầu. Bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi.
Không dám nói đến chuyện khác, chỉ cần là điểm này, nàng vẫn nguyện tin tưởng thiếu niên kia. Tuy nàng nhìn không thấu hắn, nhưng trực giác nói cho nàng biết, hắn khinh thường làm những chuyện hạ lưu ấy.
Những suy nghĩ lộn xộn này nảy sinh trong lòng nàng, giúp nàng nhịn được đến lúc vào được thành.
Lúc này bên ngoài kinh thành Bắc Kinh vẫn chưa được xây dựng, ở giữa chỉ có Tử Cấm Thành và nội thành bao bọc xung quanh. Mà vòng ngoài nội thành có chín đại môn, trừ mặt phía nam có ba cổng, ba hướng khác mỗi hướng đều có hai cổng. Trong đó phía Bắc có An Định Môn và Đức Thắng Môn, hai cổng một cổng phía đông một cổng phía tây. Mà nơi Y Kiều đến, vừa vặn chính là An Định Môn ở phía Đông.
Có câu gọi là trăm nghe không bằng một thấy, khi nàng vừa vào thành, tự đặt bản thân ở nơi ấy mới có thể cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là mảnh đất phú quý phồn hoa.
Đó là một thứ mà những diễn viễn quần chúng đóng phim cổ trang ở hiện đại hoàn toàn không thể nào bì được.
Nơi đây cửa hàng san sát nối tiếp nhau, ngành nghề buôn bán cũng không kể xiết. Từ lớn như châu báu, cầm đồ, cửa hàng tơ lụa đến nhỏ như hàng thợ may, cắt tóc (nguyên văn là bề đầu phô: 篦头铺), hàng rèn sắt, cái gì cần có đều có.
Ven đường cũng có vài quầy hàng thủ công, vài nghệ nhân khéo tay rất tự tin bày biện hàng hoá chế tác tỉ mỉ, ra sức thét to mời chào buôn bán.
Hàng hoá trời nam biển bắc đều hội tụ tại đây, giúp nơi này trở thành địa điểm tập kết hàng hoá lớn, rực rỡ muôn màu, khiến người ta phải choáng ngợp.
Dường như mặc kệ tình hình chính trị lúc này có thế nào, thương nghiệp nơi đây vẫn phát triển thịnh vượng.
Hai bên đường lớn thẳng tắp, quán trà quán rượu vô cùng đông đúc, tiếng nói cười của người qua đường trên phố rộn ràng nối đuôi nhau, vô cùng náo nhiệt. Mà trong số hằng vạn người đang đi trên đường kia, rõ ràng còn trộn lẫn vài gương mặt người ngoại tộc, phần lớn là người phương Bắc, hoặc là người Hồ đến từ Tây Vực.
Y Kiều nhìn trái nhìn phải một lượt, thỉnh thoảng lại than thở, cảm thấy mọi thứ đều quá mới lạ, rất giống Lưu đại nhân lần đầu làm quan.
Có điều, nàng vẫn không quên việc đầu tiên cần làm chính là tìm một nơi để nghỉ ngơi và hồi phục.
Nàng dạo quanh nơi này một vòng, sau đó tiến hành so sánh, chọn lấy một khách điếm hạng trung. Tất nhiên nàng sẽ không chọn vào ở nơi xa xỉ như lời vị công tử kia đã đề nghị.
Trước con đường mịt mù không biết biến số trước mặt, nàng dần trở nên kiệt sức trước những lo toan cho suy nghĩ tiết kiệm, tính toán tỉ mỉ cho cuộc sống. Có như vậy, nàng càng có thêm nhiều niềm tin chắc chắn hơn.
Y Kiều nâng mắt nhìn tấm bảng "Khách điếm Cát An" kia, siết chặt tay nải bằng vải tơ nâu trên vai, nhấc chân định đi vào, đột nhiên lại bị một giọng nói thanh thuý sau lưng gọi vọng lại.
Trong đội ngũ dân chúng ăn mặc y phục mộc mạc kia, ngoại trừ vài hộ mang theo người nhà ra ngoài đi du ngoạn, cũng không thiếu thư sinh đeo tay nải cưỡi la cùng vài người khuân vác thuê.
Thậm chí, trước mặt nàng còn có mấy chiếc xe chở phân.
Nếu biết sớm mình sẽ bị vây trong hoàn cảnh hỗn loạn trước cửa thành như hiện tại, chắc chắn nàng sẽ không chọn thời điểm này để vào thành. Hoặc, nàng sẽ chọn vào thành qua cổng Đức Thắng, ít nhất nơi đó cũng không phải con đường chuyên dùng cho việc chở phân, mũi của nàng cũng đỡ phải chịu tội.
Giờ thì tốt rồi, không chỉ cảm thụ được sự hỗn loạn rầm rộ hơn năm trăm trước của đất nước, hơn nữa còn có cơ hội được trải nghiệm quá trình chờ đợi trong bầu không khí với loại mùi ác liệt này.
Có điều, quy củ của nơi này cũng quá đáng giận.
Nàng vừa nhìn đã hiểu, dù là nam tử, vác nặng, xe đẩy, gia súc, tất cả đều phải nộp thuế.
Bởi vậy có thể thấy được, việc thu thuế đã có truyền thống từ khá lâu đời.
Thỉnh thoảng nơi thu thuế còn phát sinh chút tranh chấp, khiến cho tiến độ của đội ngũ cũng chậm hơn không ít.
Y Kiều bất đắc dĩ liếc thủ vệ ở cửa thành, lại buồn bã ủ rũ cúi đầu.
Hiện tại nàng đang rất mệt.
Vòng quanh nơi đất hoang vu quạnh vắng kia như con ruồi không đầu hai ngày, còn bị buộc phải nghỉ ngơi trong đêm hoang, vừa lo lắng vừa mất sức. Nếu không phải lúc sau gặp được một lão tiều phu tốt bụng chỉ đường, nàng cũng không biết bản thân phải đi đến khi nào.
Vì chuyện này, nàng đã oán bản thân vô số lần, vì sao lúc trước không sống chết nhờ vị công tử kia cho nàng đi nhờ thoát khỏi... nơi quỷ quái ấy?
Nàng bị đày đến thế giới xa lạ này, hệt như một cây lục bình không nơi nương tựa, không có đất đặt chân, cũng không biết thân nhân ở đâu, phải tự tìm tòi mọi thứ. Chính bởi vì như thế, nàng phải cân nhắc thật cẩn thận mọi bước đi, đồng thời cũng phải cân nhắc mọi ý định về sau.
Lần này, nàng không nắm lấy cơ hội nhờ cậy trợ giúp, thật sự không thể không nói là một sai lầm.
Mà bây giờ nàng lựa chọn vào kinh, cũng chính là làm theo lời của vị công tử kia. Tuy đã biết đạo lí không dễ gì tin được người lạ, nhưng trước mắt nàng là một vị khách từ chân trời khác, ở nơi này người quen biết chỉ có mỗi hắn mà thôi, không tin hắn thì phải làm thế nào? Hơn nữa dường như hắn cũng không cần phải gạt mình, nếu không thì hai trăm lượng bạc tặng bản thân cũng quá nhiều, nàng cảm thấy mình còn chưa đáng giá như vậy.
Lúc hỏi đường Y Kiều còn quan tâm hỏi han một chút, biết được lúc này bạc rất đáng giá, mười lượng bạc đã đủ cho một hộ nhỏ sống được một năm. Thậm chí đại đa số dân chúng bình thường cả đời còn chưa thấy được bạc, thứ bọn họ dùng chỉ là tiền đồng, giá trị kém xa bạc trắng.
Theo như tin tức này, cho dù hai tháng sau nàng có không tìm được hắn, nàng cũng không cần phải đau đầu vì chuyện áo cơm, thậm chí còn có thể tìm được một công việc cố định để nuôi sống bản thân.
Trừ khi, tờ ngân phiếu kia là giả.
Nghĩ đến đây, hình ảnh của vị thiếu niên với nụ cười chân thành hoà nhã kia lại hiện lên trong đầu Y Kiều, nàng không khỏi buồn cười lắc đầu. Bản thân mình đã nghĩ nhiều rồi.
Không dám nói đến chuyện khác, chỉ cần là điểm này, nàng vẫn nguyện tin tưởng thiếu niên kia. Tuy nàng nhìn không thấu hắn, nhưng trực giác nói cho nàng biết, hắn khinh thường làm những chuyện hạ lưu ấy.
Những suy nghĩ lộn xộn này nảy sinh trong lòng nàng, giúp nàng nhịn được đến lúc vào được thành.
Lúc này bên ngoài kinh thành Bắc Kinh vẫn chưa được xây dựng, ở giữa chỉ có Tử Cấm Thành và nội thành bao bọc xung quanh. Mà vòng ngoài nội thành có chín đại môn, trừ mặt phía nam có ba cổng, ba hướng khác mỗi hướng đều có hai cổng. Trong đó phía Bắc có An Định Môn và Đức Thắng Môn, hai cổng một cổng phía đông một cổng phía tây. Mà nơi Y Kiều đến, vừa vặn chính là An Định Môn ở phía Đông.
Có câu gọi là trăm nghe không bằng một thấy, khi nàng vừa vào thành, tự đặt bản thân ở nơi ấy mới có thể cảm nhận được rõ ràng cái gì gọi là mảnh đất phú quý phồn hoa.
Đó là một thứ mà những diễn viễn quần chúng đóng phim cổ trang ở hiện đại hoàn toàn không thể nào bì được.
Nơi đây cửa hàng san sát nối tiếp nhau, ngành nghề buôn bán cũng không kể xiết. Từ lớn như châu báu, cầm đồ, cửa hàng tơ lụa đến nhỏ như hàng thợ may, cắt tóc (nguyên văn là bề đầu phô: 篦头铺), hàng rèn sắt, cái gì cần có đều có.
Ven đường cũng có vài quầy hàng thủ công, vài nghệ nhân khéo tay rất tự tin bày biện hàng hoá chế tác tỉ mỉ, ra sức thét to mời chào buôn bán.
Hàng hoá trời nam biển bắc đều hội tụ tại đây, giúp nơi này trở thành địa điểm tập kết hàng hoá lớn, rực rỡ muôn màu, khiến người ta phải choáng ngợp.
Dường như mặc kệ tình hình chính trị lúc này có thế nào, thương nghiệp nơi đây vẫn phát triển thịnh vượng.
Hai bên đường lớn thẳng tắp, quán trà quán rượu vô cùng đông đúc, tiếng nói cười của người qua đường trên phố rộn ràng nối đuôi nhau, vô cùng náo nhiệt. Mà trong số hằng vạn người đang đi trên đường kia, rõ ràng còn trộn lẫn vài gương mặt người ngoại tộc, phần lớn là người phương Bắc, hoặc là người Hồ đến từ Tây Vực.
Y Kiều nhìn trái nhìn phải một lượt, thỉnh thoảng lại than thở, cảm thấy mọi thứ đều quá mới lạ, rất giống Lưu đại nhân lần đầu làm quan.
Có điều, nàng vẫn không quên việc đầu tiên cần làm chính là tìm một nơi để nghỉ ngơi và hồi phục.
Nàng dạo quanh nơi này một vòng, sau đó tiến hành so sánh, chọn lấy một khách điếm hạng trung. Tất nhiên nàng sẽ không chọn vào ở nơi xa xỉ như lời vị công tử kia đã đề nghị.
Trước con đường mịt mù không biết biến số trước mặt, nàng dần trở nên kiệt sức trước những lo toan cho suy nghĩ tiết kiệm, tính toán tỉ mỉ cho cuộc sống. Có như vậy, nàng càng có thêm nhiều niềm tin chắc chắn hơn.
Y Kiều nâng mắt nhìn tấm bảng "Khách điếm Cát An" kia, siết chặt tay nải bằng vải tơ nâu trên vai, nhấc chân định đi vào, đột nhiên lại bị một giọng nói thanh thuý sau lưng gọi vọng lại.