Lãnh Tinh ngồi xổm trước một mộ để nhổ cỏ dại, mang lên một chút hoa dại và trái cây. Ánh mặt trời nóng bức, nhưng ko thấy nàng rời đi, đây là mộ của Kết Giao và Cũng Vân, hai người bạn tốt của nàng ở đảo Hỏa Ma.
"Trời nóng rồi, đi thôi , chúng ta trở về." Tát Tư tiến đến đỡ Lãnh Tinh đứng dậy, thay nàng để hoa dại và trái cây vào giỏ .
"Ừ, về nhà." Lãnh Tinh muốn Tát Tư cúi đầu, hắn làm theo , hơn nữa còn lao đi mồ hôi trên trán nàng .
"Ta yêu ngươi."Lãnh Tinh đột nhiên dịu dàng nói. Nàng cứ như vậy nói ra tiếng yêu, giống nhau là lời mà nàng muốn nói mấy tháng nay. Nàng đã hoàn toàn hiểu tâm ý của mình vào lúc Tát Tư quên mình đến nước Chích cứu nàng. Tát Tư thõa mãn ôm lấy Lãnh Tinh, đi về con đường lúc đến đây."Ta cũng yêu ngươi, thê tử của ta." Hắn ghé vào bên tai của nàng thì thào nói ra.
Nếu như nàng đoán không sai, trải qua hai tháng lang thang ở trên biển, nơi bọn họ đặt chân lên chính là phía Nam châu Mỹ, một lần nữa bọn họ lại thành lập được một quốc gia ở nơi đây.
Tát Tư dứt khoát bỏ chế độ quân vương (quân chủ chuyên chế), bọn họ bằng lòng ở chỗ này sống một cách bình thường, muốn cùng vào sinh ra tử với người dân, làm bằng hữu của họ. Hiện tại Tát Tư vẫn là người lãnh đạo của bọn họ, chỉ là, nàng muốn theo thời gian, dần dần bọn họ sẽ không cần dựa vào Tát Tư, từ từ sống bằng chính bản thân mình.
"Đang nghĩ gì?"Tát Tư hỏi.
"Đang nghĩ là ta thật hạnh phúc." Lãnh Tinh dịu dàng nói.
Tát Tư mỉm cười, ôm Lãnh Tinh chặt hơn."Là bởi vì có ta sao?"
Lãnh Tinh gật đầu.
Bọn họ ôm nhau, dưới ánh mặt trời đi về nhà của họ.
Tựa vào trong ngực Tát Tư, Lãnh Tinh nghĩ: có lẽ tất cả đều đã được dàn xếp tốt, có một ngày bọn họ dựa vào nhau đứng dưới trời thì muốn nói cho hắn biết tất cả về chuyện xưa của nàng. Từ sai lầm chạm vào kết giới mới đến được thời cổ đại, yêu một vị Vương ở cổ đại, đến chuyện quỷ thần xui khiến, đánh bậy đánh bạ đã hoàn thành nhiệm vụ tìm ra nguồn gốc, nàng muốn nói ra toàn bộ, từ nay về sau không hề giấu giếm hắn.
Tại sao nói quỷ thần xui khiến, đánh bậy đánh bạ đã hoàn thành nhiệm vụ tìm ra nguồn gốc, nàng biết nguồn gốc của Lãnh thị rồi sao? Không sai!
Đó là bởi vì có một ngày vừa đến nơi đây, Tát Tư tuyên bố với mọi người, vì muốn cảm tạ dien&dan^le%quy@don Lãnh Tinh cứu nước Hỏa Ma cùng với việc giúp mọi người làm lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới nên lấy họ Lãnh làm họ chung mặc kệ là quý tộc hay dân thường đều mang họ này, phía trước thêm một từ ít khi dùng để tượng trưng cho việc từ bây giờ không có phân chia cấp bậc, cho dù trăm ngàn năm sau tất cả người của Lãnh thị phân tán, cũng sẽ biết nhiều năm trước bọn họ là ai, bọn họ có nguồn gốc như thế nào, từng cùng nhau trải qua gian khổ ra sao.
Lãnh Tinh kích động không thôi, yên lặng tiếp nhận an bài của Tát Tư. Khi mới tới cổ đại thì nàng còn muốn thử tra ra nguồn gốc của Lãnh thị nhưng nhiều lần không có kết quả khiến nàng suy sụp rất nhiều, cho nên, kết quả như thế này nàng vạn lần cũng không nghĩ tới, nhưng cực kì vui mừng với kết quả này. Đời sau của Lãnh thị sống ở hiện đại nếu như biết được tổ tiên của bọn họ dũng cảm như thế, lương thiện như thế, nhất định sẽ vô cùng kiêu ngạo.
Về đến nơi bọn họ thành lập nên quốc gia mới, rất nhiều phụ nhân và nam nhân đang vẫy tay với họ, toàn bộ những đứa trẻ đều chạy đến, yêu cầu Tát Tư kể chuyện xưa cho bọn nó nghe. Ánh mắt Tát Tư nhìn về phía Lãnh Tinh ném qua một nụ cười không có biện pháp, sau đó trái ôm một đứa, phải ôm một đứa, sau lưng còn có một đám đứa trẻ đi theo, vừa đi vừa kể chuyện xưa.
Lãnh Tinh đứng tại chỗ, kiêu ngạo mà hạnh phúc nhìn Tát Tư đi xa, nàng vén tay áo lên gia nhập hàng ngũ phụ nhân làm bứa ăn trưa. Đối với cuộc sống bây giờ nàng rất thỏa mãn cũng cảm thấy rất may mắn và hạnh phúc, nàng thật sự hi vọng người thân ở hiện đại có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc, từ đó yên tâm sống cuộc sống của họ.
*****
Công nguyên năm 2005
Lãnh Phách Thiên ở lại trên đảo một mình, anh chậm rãi bước ra cung điện mình đã ở ba năm, chờ đợi nguyền rủa giáng xuống, nhưng cái gì cũng không xảy ra, tâm tình của anh phiền não đấm một phát lên tường, lại nhớ đến đứa em gái bị mất tích.
Từ khi Lãnh Tinh mất tích đến bây giờ đã là sáu năm, bọn họ rất tin tưởng cô nhất định là còn ở trên hòn đảo này, cho nên ba năm đầu cô mất tích, bọn họ đã ngày đêm khai quật mảnh đất này, đã đào ra được hơn phân nữa những làng mạc ở phía Bắc của đảo, nhưng việc tìm kiếm Lãnh Tinh vẫn không có thu hoạch.
Trong quá trình khai quật không ngừng xảy ra bất trắc, đã thiệt hại mấy chục mạng người, cuối cùng vào ba năm trước buộc phải dừng lại việc khai quật. Các nhà khảo cổ đều nói đây là mảnh đất bì nguyền rủa, nhất định là Lãnh Tinh đã sơ ý chạm phải lời nguyền nên bị trừng phạt, mới có thể vô duyên vô cớ biến mất trước mắt mọi người mà không để lại chút tung tích nào. Nếu thật sự có lời nguyền, vậy tại sao không trừng phạt anh, rất nhiều người của Lãnh thị đã đến hòn đảo này, vì sao không trừng phạt bọn họ, dù sao tất cả đều do bọn họ gây họa, ai bảo bọn họ muốn tìm nguồn gốc của mình chứ? Nhưng tại sao lại muốn Lãnh Tinh chịu tội thay cho đám người khai quật là bọn họ chứ?
Muốn nguyền rủa thì hãy nguyền rủa anh đây này, chỉ cần trả lại em gái cho anh là được rồi, Lãnh Phách Thiên rống to với bầu trời, nói lên oán hận chất chứa nhiều năm, hận thù nhiều năm, sự đợi chờ trong nhiều năm.
Đi tới đi lui, Lãnh Phách Thiên đi vào một gian phòng lớn đầy bụi bậm, gian phòng bị giường lớn chiếm đi một phần năm, giường lớn dường như bảy tám người có thể nằm được. Giường được đặt ở phía Bắc, hơn nữa vị trí này là nơi cao nhất trong gian phòng, có chút cảm dieenddanleequyddoon giác cao cao tại thượng. Phía dưới giường là một cầu thang gồm mười bậc, ngay chính giữa gian phòng có một chậu than khổng lồ, ló lửa của chậu có chút uốn lượn, giống như tư thế triều bái. Đây là một gian phòng cực kì quái lạ, nhưng trong thâm tâm anh lại cảm thấy yên tĩnh, lần đầu tiên cảm thấy Lãnh Tinh cách anh thật gần, giống như đang ở bên cạnh anh vậy.
Lãnh Phách Thiên tùy ý đi lại trong phòng. Kể từ sau khi Lãnh Tinh mất tích, đây là lần đầu tiên anh rơi lệ, trong gian phòng này làm anh cảm thấy ấm áp, anh rất nhớ, anh muốn chính miệng nói rằng anh rất nhớ cô, đứa em gái duy nhất của anh.
Một luồng gió nhẹ nhàng thổi qua, chạm vào mặt của Llãnh Phách Thiên, dường như muốn khuyên anh đừng khóc, Lãnh Phách Thiên kích động tựa vào bên tường, im lặng rơi lệ.
Chuyện kỳ dị xảy ra! Vách tường Lãnh Phách Thiên dựa vào đột nhiên mở ra, anh kinh ngạc lùi lại một bước, đợi toàn bộ bụi bậm bay đi hết mới đến gần nhìn, bên trong là hai tấm ván gỗ, anh cẩn thận từng li từng tí lấy ra, đọc chữ viết trên tấm ván gỗ đó. Vừa mới đọc, đôi tay lại kích động suýt nữa làm rơi tấm ván gỗ.
Ba mẹ, các anh thân ái:
Con là Lãnh Tinh, là Lãnh Tinh để cho mọi người lo lắng. Con không biết lá thư này có một ngày nào sẽ tới trong tay của mọi người hay không , nhưng con chỉ có thể cầu nguyện là nó có thể, như vậy mọi người mới biết con không sao, bình an vui vẻ sống ở nước Hỏa Ma thời cổ đại. Con nghĩ con sẽ hù dạo được mọi người, có đúng hay không? Con sẽ từ từ giải thích cho mọi người nghe.
Con nghĩ con đã xúc phạm tới lực lượng nào đó, bị cỗ lực lượng này mang về thời đại của mười triệu năm trước. Bây giờ con ở một cái hòn đảo -- là phía Bắc của đảo Hỏa Ma, sống trên một đất nước tên là nước Hỏa Ma. Phía Nam của đảo là nước Chích, ở giữa hai nước có một dãy núi ngăn cách. Con bị người ở nơi này gọi là Hỏa nữ, sùng bái con giống như Thần, hơn nữa còn mơ hồ gả cho Tát Tư vương nước Hỏa Ma làm vợ. Con rể của mọi người trừ tính tình có một chút xấu, ngược lại còn được xem là một người người chồng tốt đó nha. Mọi người ngàn vạn lần đừng lo lắng cho con, con ở nơi này sống rất tốt, con biết rõ tất cả mọi chuyện nghe rất thần kỳ, nhưng xin tin tưởng con, đừng rơi lệ hoặc là đau lòng vì con nữa, con ở nơi này rất hạnh phúc, đừng tìm con nữa, nếu không con sẽ rất khổ sở, cảm thấy như mình thiếu nợ mọi người.
Đến đây, con muốn cầu xin ba mẹ tha thứ, tha thứ cho con gái kiếp này không cách báo hiếu, nếu như có thể, kiếp sau để cho con làm con gái của hai người, được không? Kiếp sau con gái sẽ làm bạn với hai người đến cuối đời. Em cũng rất nhớ rất nhớ các anh trai, cám ơn các anh thương yêu em nhiều năm như vậy, hi vọng các anh đều có thể sống vui vẻ hạnh phúc.
Anh Phách Thiên, em có dự cảm lá thư này sẽ bị anh tìm được, anh sẽ là người đầu tiên đọc lá thư này, dự cảm của em có chính xác không?
Em yêu anh, anh à, đừng vì em mà chảy quá nhiều nước mắt đó nha! Chỉ là chúng ta không sống cùng mộ thời đại thôi mà, giống như một người ở Đông Phương, còn một người ở Tây Phương vậy đó. Cho nên, đừng quá khổ sở, nếu không em sẽ rất đau lòng rất đau lòng. Mọi nười sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng của con, cả đời này con sẽ không quên mọi người, con bảo đảm!
Em gái Lãnh Tinh
Cầm lên tấm ván gỗ, Lãnh Phách Thiên lao ra cung điện, ngồi lên máy bay trực thăng bay khỏi đảo Hỏa Ma, cả người vẫn kích động không ngừng run rẩy.
*****
Lãnh Phách Thiên mời tới những nhà khoa học hiểu sâu về ngôn ngữ cổ, nhà lịch sử học, nhà dien$dan#le€quy£don khảo cổ học đến để cùng nhau giải nghĩa những chữ được viết trên tấm ván gỗ. Một năm không giải được, thì hai năm, hai năm không được thì mười năm. Lãnh Tinh viết bức thư kia, nhất định có dụng ý của nàng, cho dù dùng hết tâm lực kiếp này, anh đều phải hoàn thành.
Hôm nay bầu trời âm u, có một chút mưa nhỏ, cha mẹ và các anh trai của Lãnh Tinh lại lần nữa bước lên mảnh đất mà Lãnh Tinh gọi là đảo Hỏa Ma này. Sau nhiều năm, cảnh tượng của nó trong lòng mỗi người lại chênh lệch ngàn dặm so với quá khứ. Từ khi Lãnh Tinh mất tích thì bọn họ lòng như lửa đốt, mỗi lần đến đây đều đau đến không muốn sống, hôm nay biết cô cũng sống ở mảnh đất này, chỉ là khác thời không mà thôi. Cho nên, lần này tới, bọn họ cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng nhanh chóng buông xuống lo lắng của bọn họ nhiều năm qua.
"Cha, mẹ, muốn đi sao?" Anh lạnh lùng đỡ lấy mẹ hỏi.
"Ừ, đi thôi." Mẹ Lãnh Tinh nhìn lại đỉnh núi phía Bắc, len lén lau khô nước mắt. Đây là lần cuối cùng bà vì con gái bảo bối chảy nước mắt. Con gái của bà sống rất tốt, bà là người làm mẹ nên mừng thay cho cô chứ không phải đau lòng.
Đoàn người ngồi lên trực thăng, bay đi.
Một luồng gió quyến luyến thổi qua bầu trời đảo Hỏa Ma, không lâu sau, đỉnh núi phía Bắc đã biến mất. Chuyện xưa ở đảo Hỏa Ma vĩnh viễn sẽ không kết thúc.
《 hết trọn bộ 》
”Ngươi có thể điều khiển nó chạy chậm một chút hay không?”Lãnh Tinh ở trong gió lớn tiếng nói, đôi tay ôm chắc hông của Tát Tư, giống như cố ý, nàng yêu cầu hắn chậm lại ngược lại hắn điều khiển ngựa chạy càng nhanh, vui vẻ hù dọa nàng.
“Loại này chiến xa này phải điều khiển nhanh như vậy, nếu chiến xa không nhanh thì tại sao gọi là chiến xa.” Tát Tư ở trong gió hầm hừ. Đối với sự sợ hãi của Lãnh Tinh cảm thấy hài lòng, không dinendian.lơqid]on sợ hắn thế nhưng lại sợ loại xe này, uy nghiêm của hắn thế nhưng không bằng chiến xa, kêu hắn làm sao cam tâm?
Hai con ngựa cùng kéo một chiếc ván (), người đứng trên ván lảo đảo, giống như lúc nào cũng có thể rơi khỏi xe. Xe cổ đại thật đơn sơ, nàng không sợ mới là lạ.
() nguyên văn là hèo: đại loại là cái xe chỉ có ván để ngổi chứ không phải xe ngựa có buồng chắn cổ đại vẫn ngồi.
Vừa rồi hắn nói nếu mệt thì nàng có thể ngủ trên chiến xa, cái này cơ bản là lừa nàng, chiến xa chạy như điên, mặt đường lại xóc nảy, nghe lời hắn ngủ được mới là quỷ, có mà ngã lăn xuống xe luôn.
Hai mươi phút sau, Lãnh Tinh trong trạng thái kinh hoàng cuối cùng cũng đến được đích. Xe ngựa dừng tại hai mươi độ phía đông ngoài cung Hỏa Ma.
Tát Tư xuống xe trước, đi vài bước quay đầu mới phát hiện Lãnh Tinh đang ngồi xổm trên chiến xa, hắn trở lại ôm nàng đi tới nội viện . “Ngươi ổn không?” Loại xe này có tốc độ hơi nhanh một chút đối với nữ nhân, hắn vốn chỉ muốn dọa nàng một chút, bất quá xem sắc mặt nàng tái nhợt, hắn lại có chút không đành lòng.
“Không ổn, ngươi về sau nghĩ cũng đừng nghĩ ta sẽ đi cùng ngươi trên chiếc chiến xa này, ta đi với người khác.” Nàng choáng đến nỗi muốn ói hết ra, cái này dều do hắn lái quá nhanh.
“Ngươi đi bộ ta cũng không phản đối.” Ngụ ý, ngươi đừng nghĩ cùng nam nhân khác đi trên chiến xa.
Lãnh Tinh nôn khan: “Đi bộ, dù sao cũng tốt hơn ngồi trên chiến xa của ngươi, choáng váng đầu óc.”
“Tùy ngươi.” Tát Tư quả quyết nói.
Lãnh Tinh không muốn lý sự với Tát Tư. Lúc này trong trung đình ở hoa viên, nàng chỉ chuyên tâm vùi đầu ăn uống, còn Tát Tư vẫn căng thẳng như cũ, hai hàng lông mày nhíu lại chưa từng giãn ra. Hắn dứt khoát không để ý đến nàng, chỉ lo nói chuyện với hoàng thân quốc thích .
Đột nhiên một tiếng hét thảm thu hút sự chú ý của Lãnh Tinh, nàng ngẩng đầu liền thấy một nam tử ôm hai chân lăn lộn trên mặt đất, mà bên cạnh hắn than củi rơi khắp nơi, hiển nhiên là do làm đổ chậu than mà bị phỏng.
Một nam nhân nhanh chóng xông lên, muốn cởi quần nam nhân bị phỏng xem thương thế, lại bị Lãnh Tinh lớn tiếng ngăn lại: “Không nên chạm vào hắn!” Nàng nhanh chân chạy đến nam nhân, mà Tát Tư lại theo sát cạnh nàng.
Lãnh Tinh ôn nhu trấn an nam nhân đang thống khổ rên rỉ, mà Tát Tư tỉnh táo ở bên cạnh xem xét.
“Đau quá-- đau quá--” Tiếng kêu của nam nhân không dứt, xem ra là phỏng không nhẹ.
“Cố chịu đựng, ngươi mang nước lạnh đến.” Lãnh Tinh phân phó tùy tùng, sau đó thò tay muốn lấy một thanh đoản đao từ Tát Tư .
“Ngươi muốn cắt đứt chân hắn? Loại việc này vẫn là để nam nhân làm thì hơn, nữ nhân như ngươi đừng động tay vào.” Đây xác thực là phương thức trị phỏng tương đối tốt, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn tuy nhiên hơi tàn khốc một chút. Đau dài không bằng đau ngắn, mói xong Tát Tư ngồi xuống cắt quần nam nhân ra, để lộ làn da sưng đỏ, chuẩn bị hạ đao lại bị Lãnh tinh ngăn cản.
Mặt Lãnh Tinh có chút tái nhợt khi nghe lời nói của Tát Tư. “Hắn bị phỏng cũng đã đủ đau đớn, ngươi còn muốn cắt thịt cho hắn đau đớn thêm sao?” Không nhịn được, nàng lớn tiếng nói.
“Đây là phương pháp trị phỏng nhanh nhất, nước Hỏa Ma không có thuốc trị phỏng, để đề phòng lan ra chỗ, cắt đi khâu lại là cách nhanh nhất.” Tát Tư giải thích.
Nàng lắc đầu, giọng điệu kiên định nói: “Đó là sai.”
“Vậy ngươi không có việc gì muốn đao làm cái gì?” Thanh âm Tát Tư bất giác tăng lên.
“Ta chỉ muốn cắt quần áo hắn, tiện cho việc sơ cứu thôi.”
Chỉ là muốn sơ cứu, chứ không phải muốn cắt chân hắn? Nàng muốn chữa bệnh cho nam nhân bị phỏng kia? Nước Hỏa Ma không có ai chữa phỏng, đại phu cũng không có loại năng lực này. “Ta đã cắt rồi, ngươi muốn chữa cho hắn?”
Lãnh Tinh gật đầu, tiếp nhận nước lạnh tùy tùng đưa tới. “Ngươi cắt rất đẹp, cảm ơn.” Nói rồi nàng đem vùng chân bị phỏng của nam nhân vào trong nước lạnh, toàn bộ quá trình được xử lý sạch sẽ gọn gàng, không đến mười phút.
Mười phút sau, nàng đã đổ đầy mồ hôi vì nóng.
“Hắn không có việc gì rồi, giao cho đại phu xử lý đi.” Tát Tư nâng Lãnh Tinh dậy, gọi binh sĩ tới mời đại phu.
“Nước Hỏa Ma không có thuốc trị phỏng là không được.” Lãnh Tinh nắm chặt lấy tay Tát Tư, không muốn hắn mang mình rời đi. Nàng đã từng trải qua nỗi đau khi bị phỏng, hiểu được loại thống khổ này, nàng cũng không muốn có người bị phỏng làm cho khổ sở. “Ta sẽ đi điều chế một ít thuốc trị phỏng.” Nàng ngẩng đầu, kiên trì nói.
Tát Tư kinh ngạc nhướn mi: “Ngươi?” Đại phu nước Hỏa Ma nhiều năm qua nghiên cứu rất nhiều loại thuốc đều không thể thành công, không nghĩ tới nàng lại có thể biết! Sự thông tuệ của nàng không ngừng tạo ra kì tích, quả thực làm cho người khác kinh ngạc.
“Thuốc trị phỏng!?” Toàn bộ người xung quanh đều ồn ào, đối với bọn họ, lời Lãnh Tinh quả thực chỉ là lời vô căn cứ. Nước Hỏa Ma thường xuyên có người bị phỏng, bởi vì không có thuốc trị, bộ phận bị phỏng liền bị thối rữa, nhiều năm đau đớn không thể tả nổi, hôm nay Vương phi chỉ nói một câu, đã mang đến cho bọn họ sự chờ mong vô hạn.
“Trước kia ta từng học qua, cách điều chế không khó. Ta sẽ truyền thụ cho đại phu, hi vọng người dân nước Hỏa Ma đều có thể biết cách điều chế, ngươi sẽ không phản đối chứ?”
“Ta sẽ lệnh cho đại phu cả nước truyền thụ phương thuốc.” Hắn mong người dân cả nước sau khi biết điều chế, từ nay về sau sẽ không vì phỏng mà thống khổ nữa.
Lãnh Tinh gật đầu, yêu cầu Tát Tư cấp cho nàng mười mấy cung nữ hỗ trợ.
“Ta đưa ngươi đi.” Không đợi nàng trả lời, hắn đã kéo nàng đi.
“Chờ một chút, để ta nói hết câu này.” Lãnh Tinh khéo Tát Tư trở lại, phân phó với binh sĩ: “Để cho hắn ngâm hai mươi phút, sau đó dùng vải sạch lau khô bọc lại, ta sẽ quay lại sau.”
“Vâng, Vương phi.”
Sau nửa ngày, Lãnh Tinh vì vội vàng điều chế thuốc, toàn bộ quá trình Tát Tư đều làm bạn ở bên cạnh nàng, ngoài miệng nói là giám sát, trên thực tế, nguyên nhân chân chính cũng chỉ có hắn biết rõ.
“Tát Tư, ngươi cứ trở về nghỉ ngơi trước đi, không cần đợi ta, ta sẽ trở vè sau.”
“Ta nói rồi, hôm nay ta muốn ngươi phải ở cạnh ta nửa bước không rời.” Hắn không muốn hồi cung một mình, liền tìm một lí do vô cũng hợp lí.
A!? Thật không biết ai không muốn rời ai đây! Đổi trắng thay đen thật thành thạo, thật khâm phục hắn, đuổi không đi thì để hắn đợi là được rồi, nàng nhún nhún vai nói: “Ta sẽ cố gắng theo sát ngươi.” Nói xong, nàng xoay người ra ngoài hái thảo dược, để lại hắn một mình ngồi ở đó giương mắt nhìn, không tìm nổi một lời phản bác câu trào phúng của nàng.
Thẳng đến khi thuốc trị phỏng được đắp lên chỗ bị phỏng của nam nhân kia, mọi chuyện mới kết thúc thành công.
Lúc về, bọn họ cũng ngồi trên chiến xa của Tát Tư như lúc mới đi, chỉ có điều tốc độ đã chậm lại rất nhiều. Bởi Lãnh Tinh vô cùng mệt mỏi, liền gối đầu lên ngực Tát Tư. Hắn thấy nàng lập công lớn, liền giảm tốc độ của chiến xa cho nàng ngủ ngon một chút.
“Hóa ra cái chiến xa bão táp này cũng có thể giảm tốc độ được.” Lãnh Tinh ngáp một cái thật to, châm chọc, Tát Tư liền dứt khoát áp đầu nàng vào ngực hắn, khiến nàng nói năng thận trọng hơn nhiều.
Tát Tư cũng không chịu yếu thế, phản bác: “Trước khi gả cho ta, không phải ngươi từng phóng đại rằng leeequhydonnn sẽ thiêu rụi nước Hỏa Ma để ta hối hận khi cưới ngươi sao, giờ lại hồi tâm chuyển ý? Không thiêu rụi cung điện, ngược lại không ngừng trợ giúp nước Hỏa Ma, không phải ngươi thích ta rồi đấy chứ?”
“Ngươi!? Ai thích...” Lãnh Tinh ngẩng đầu định há miệng phản bác, nhưng không nói đến bốn chữ liền bị Tát Tư áp đầu vào lồng ngực, môi dán chặt lấy lồng ngực hắn.
Lãnh Tinh không ngừng giãy dụa, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng chỉ có thể khó khăn phát ra thanh âm bất bình “Ô...”
Mà Tát Tư đang điều khiển chiến xa đã sớm cười to ra tiếng, dọa sợ một đám tướng sĩ bên cạnh hắn.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Mấy tháng sau --
Lãnh Tinh ngồi xổm trước một mộ để nhổ cỏ dại, mang lên một chút hoa dại và trái cây. Ánh mặt trời nóng bức, nhưng ko thấy nàng rời đi, đây là mộ của Kết Giao và Cũng Vân, hai người bạn tốt của nàng ở đảo Hỏa Ma.
"Trời nóng rồi, đi thôi , chúng ta trở về." Tát Tư tiến đến đỡ Lãnh Tinh đứng dậy, thay nàng để hoa dại và trái cây vào giỏ .
"Ừ, về nhà." Lãnh Tinh muốn Tát Tư cúi đầu, hắn làm theo , hơn nữa còn lao đi mồ hôi trên trán nàng .
"Ta yêu ngươi."Lãnh Tinh đột nhiên dịu dàng nói. Nàng cứ như vậy nói ra tiếng yêu, giống nhau là lời mà nàng muốn nói mấy tháng nay. Nàng đã hoàn toàn hiểu tâm ý của mình vào lúc Tát Tư quên mình đến nước Chích cứu nàng. Tát Tư thõa mãn ôm lấy Lãnh Tinh, đi về con đường lúc đến đây."Ta cũng yêu ngươi, thê tử của ta." Hắn ghé vào bên tai của nàng thì thào nói ra.
Nếu như nàng đoán không sai, trải qua hai tháng lang thang ở trên biển, nơi bọn họ đặt chân lên chính là phía Nam châu Mỹ, một lần nữa bọn họ lại thành lập được một quốc gia ở nơi đây.
Tát Tư dứt khoát bỏ chế độ quân vương (quân chủ chuyên chế), bọn họ bằng lòng ở chỗ này sống một cách bình thường, muốn cùng vào sinh ra tử với người dân, làm bằng hữu của họ. Hiện tại Tát Tư vẫn là người lãnh đạo của bọn họ, chỉ là, nàng muốn theo thời gian, dần dần bọn họ sẽ không cần dựa vào Tát Tư, từ từ sống bằng chính bản thân mình.
"Đang nghĩ gì?"Tát Tư hỏi.
"Đang nghĩ là ta thật hạnh phúc." Lãnh Tinh dịu dàng nói.
Tát Tư mỉm cười, ôm Lãnh Tinh chặt hơn."Là bởi vì có ta sao?"
Lãnh Tinh gật đầu.
Bọn họ ôm nhau, dưới ánh mặt trời đi về nhà của họ.
Tựa vào trong ngực Tát Tư, Lãnh Tinh nghĩ: có lẽ tất cả đều đã được dàn xếp tốt, có một ngày bọn họ dựa vào nhau đứng dưới trời thì muốn nói cho hắn biết tất cả về chuyện xưa của nàng. Từ sai lầm chạm vào kết giới mới đến được thời cổ đại, yêu một vị Vương ở cổ đại, đến chuyện quỷ thần xui khiến, đánh bậy đánh bạ đã hoàn thành nhiệm vụ tìm ra nguồn gốc, nàng muốn nói ra toàn bộ, từ nay về sau không hề giấu giếm hắn.
Tại sao nói quỷ thần xui khiến, đánh bậy đánh bạ đã hoàn thành nhiệm vụ tìm ra nguồn gốc, nàng biết nguồn gốc của Lãnh thị rồi sao? Không sai!
Đó là bởi vì có một ngày vừa đến nơi đây, Tát Tư tuyên bố với mọi người, vì muốn cảm tạ dien&dan^le%quy@don Lãnh Tinh cứu nước Hỏa Ma cùng với việc giúp mọi người làm lại từ đầu, bắt đầu cuộc sống mới nên lấy họ Lãnh làm họ chung mặc kệ là quý tộc hay dân thường đều mang họ này, phía trước thêm một từ ít khi dùng để tượng trưng cho việc từ bây giờ không có phân chia cấp bậc, cho dù trăm ngàn năm sau tất cả người của Lãnh thị phân tán, cũng sẽ biết nhiều năm trước bọn họ là ai, bọn họ có nguồn gốc như thế nào, từng cùng nhau trải qua gian khổ ra sao.
Lãnh Tinh kích động không thôi, yên lặng tiếp nhận an bài của Tát Tư. Khi mới tới cổ đại thì nàng còn muốn thử tra ra nguồn gốc của Lãnh thị nhưng nhiều lần không có kết quả khiến nàng suy sụp rất nhiều, cho nên, kết quả như thế này nàng vạn lần cũng không nghĩ tới, nhưng cực kì vui mừng với kết quả này. Đời sau của Lãnh thị sống ở hiện đại nếu như biết được tổ tiên của bọn họ dũng cảm như thế, lương thiện như thế, nhất định sẽ vô cùng kiêu ngạo.
Về đến nơi bọn họ thành lập nên quốc gia mới, rất nhiều phụ nhân và nam nhân đang vẫy tay với họ, toàn bộ những đứa trẻ đều chạy đến, yêu cầu Tát Tư kể chuyện xưa cho bọn nó nghe. Ánh mắt Tát Tư nhìn về phía Lãnh Tinh ném qua một nụ cười không có biện pháp, sau đó trái ôm một đứa, phải ôm một đứa, sau lưng còn có một đám đứa trẻ đi theo, vừa đi vừa kể chuyện xưa.
Lãnh Tinh đứng tại chỗ, kiêu ngạo mà hạnh phúc nhìn Tát Tư đi xa, nàng vén tay áo lên gia nhập hàng ngũ phụ nhân làm bứa ăn trưa. Đối với cuộc sống bây giờ nàng rất thỏa mãn cũng cảm thấy rất may mắn và hạnh phúc, nàng thật sự hi vọng người thân ở hiện đại có thể nhìn thấy nàng hạnh phúc, từ đó yên tâm sống cuộc sống của họ.
*****
Công nguyên năm 2005
Lãnh Phách Thiên ở lại trên đảo một mình, anh chậm rãi bước ra cung điện mình đã ở ba năm, chờ đợi nguyền rủa giáng xuống, nhưng cái gì cũng không xảy ra, tâm tình của anh phiền não đấm một phát lên tường, lại nhớ đến đứa em gái bị mất tích.
Từ khi Lãnh Tinh mất tích đến bây giờ đã là sáu năm, bọn họ rất tin tưởng cô nhất định là còn ở trên hòn đảo này, cho nên ba năm đầu cô mất tích, bọn họ đã ngày đêm khai quật mảnh đất này, đã đào ra được hơn phân nữa những làng mạc ở phía Bắc của đảo, nhưng việc tìm kiếm Lãnh Tinh vẫn không có thu hoạch.
Trong quá trình khai quật không ngừng xảy ra bất trắc, đã thiệt hại mấy chục mạng người, cuối cùng vào ba năm trước buộc phải dừng lại việc khai quật. Các nhà khảo cổ đều nói đây là mảnh đất bì nguyền rủa, nhất định là Lãnh Tinh đã sơ ý chạm phải lời nguyền nên bị trừng phạt, mới có thể vô duyên vô cớ biến mất trước mắt mọi người mà không để lại chút tung tích nào. Nếu thật sự có lời nguyền, vậy tại sao không trừng phạt anh, rất nhiều người của Lãnh thị đã đến hòn đảo này, vì sao không trừng phạt bọn họ, dù sao tất cả đều do bọn họ gây họa, ai bảo bọn họ muốn tìm nguồn gốc của mình chứ? Nhưng tại sao lại muốn Lãnh Tinh chịu tội thay cho đám người khai quật là bọn họ chứ?
Muốn nguyền rủa thì hãy nguyền rủa anh đây này, chỉ cần trả lại em gái cho anh là được rồi, Lãnh Phách Thiên rống to với bầu trời, nói lên oán hận chất chứa nhiều năm, hận thù nhiều năm, sự đợi chờ trong nhiều năm.
Đi tới đi lui, Lãnh Phách Thiên đi vào một gian phòng lớn đầy bụi bậm, gian phòng bị giường lớn chiếm đi một phần năm, giường lớn dường như bảy tám người có thể nằm được. Giường được đặt ở phía Bắc, hơn nữa vị trí này là nơi cao nhất trong gian phòng, có chút cảm dieenddanleequyddoon giác cao cao tại thượng. Phía dưới giường là một cầu thang gồm mười bậc, ngay chính giữa gian phòng có một chậu than khổng lồ, ló lửa của chậu có chút uốn lượn, giống như tư thế triều bái. Đây là một gian phòng cực kì quái lạ, nhưng trong thâm tâm anh lại cảm thấy yên tĩnh, lần đầu tiên cảm thấy Lãnh Tinh cách anh thật gần, giống như đang ở bên cạnh anh vậy.
Lãnh Phách Thiên tùy ý đi lại trong phòng. Kể từ sau khi Lãnh Tinh mất tích, đây là lần đầu tiên anh rơi lệ, trong gian phòng này làm anh cảm thấy ấm áp, anh rất nhớ, anh muốn chính miệng nói rằng anh rất nhớ cô, đứa em gái duy nhất của anh.
Một luồng gió nhẹ nhàng thổi qua, chạm vào mặt của Llãnh Phách Thiên, dường như muốn khuyên anh đừng khóc, Lãnh Phách Thiên kích động tựa vào bên tường, im lặng rơi lệ.
Chuyện kỳ dị xảy ra! Vách tường Lãnh Phách Thiên dựa vào đột nhiên mở ra, anh kinh ngạc lùi lại một bước, đợi toàn bộ bụi bậm bay đi hết mới đến gần nhìn, bên trong là hai tấm ván gỗ, anh cẩn thận từng li từng tí lấy ra, đọc chữ viết trên tấm ván gỗ đó. Vừa mới đọc, đôi tay lại kích động suýt nữa làm rơi tấm ván gỗ.
Ba mẹ, các anh thân ái:
Con là Lãnh Tinh, là Lãnh Tinh để cho mọi người lo lắng. Con không biết lá thư này có một ngày nào sẽ tới trong tay của mọi người hay không , nhưng con chỉ có thể cầu nguyện là nó có thể, như vậy mọi người mới biết con không sao, bình an vui vẻ sống ở nước Hỏa Ma thời cổ đại. Con nghĩ con sẽ hù dạo được mọi người, có đúng hay không? Con sẽ từ từ giải thích cho mọi người nghe.
Con nghĩ con đã xúc phạm tới lực lượng nào đó, bị cỗ lực lượng này mang về thời đại của mười triệu năm trước. Bây giờ con ở một cái hòn đảo -- là phía Bắc của đảo Hỏa Ma, sống trên một đất nước tên là nước Hỏa Ma. Phía Nam của đảo là nước Chích, ở giữa hai nước có một dãy núi ngăn cách. Con bị người ở nơi này gọi là Hỏa nữ, sùng bái con giống như Thần, hơn nữa còn mơ hồ gả cho Tát Tư vương nước Hỏa Ma làm vợ. Con rể của mọi người trừ tính tình có một chút xấu, ngược lại còn được xem là một người người chồng tốt đó nha. Mọi người ngàn vạn lần đừng lo lắng cho con, con ở nơi này sống rất tốt, con biết rõ tất cả mọi chuyện nghe rất thần kỳ, nhưng xin tin tưởng con, đừng rơi lệ hoặc là đau lòng vì con nữa, con ở nơi này rất hạnh phúc, đừng tìm con nữa, nếu không con sẽ rất khổ sở, cảm thấy như mình thiếu nợ mọi người.
Đến đây, con muốn cầu xin ba mẹ tha thứ, tha thứ cho con gái kiếp này không cách báo hiếu, nếu như có thể, kiếp sau để cho con làm con gái của hai người, được không? Kiếp sau con gái sẽ làm bạn với hai người đến cuối đời. Em cũng rất nhớ rất nhớ các anh trai, cám ơn các anh thương yêu em nhiều năm như vậy, hi vọng các anh đều có thể sống vui vẻ hạnh phúc.
Anh Phách Thiên, em có dự cảm lá thư này sẽ bị anh tìm được, anh sẽ là người đầu tiên đọc lá thư này, dự cảm của em có chính xác không?
Em yêu anh, anh à, đừng vì em mà chảy quá nhiều nước mắt đó nha! Chỉ là chúng ta không sống cùng mộ thời đại thôi mà, giống như một người ở Đông Phương, còn một người ở Tây Phương vậy đó. Cho nên, đừng quá khổ sở, nếu không em sẽ rất đau lòng rất đau lòng. Mọi nười sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng của con, cả đời này con sẽ không quên mọi người, con bảo đảm!
Em gái Lãnh Tinh
Cầm lên tấm ván gỗ, Lãnh Phách Thiên lao ra cung điện, ngồi lên máy bay trực thăng bay khỏi đảo Hỏa Ma, cả người vẫn kích động không ngừng run rẩy.
*****
Lãnh Phách Thiên mời tới những nhà khoa học hiểu sâu về ngôn ngữ cổ, nhà lịch sử học, nhà dien$dan#le€quy£don khảo cổ học đến để cùng nhau giải nghĩa những chữ được viết trên tấm ván gỗ. Một năm không giải được, thì hai năm, hai năm không được thì mười năm. Lãnh Tinh viết bức thư kia, nhất định có dụng ý của nàng, cho dù dùng hết tâm lực kiếp này, anh đều phải hoàn thành.
Hôm nay bầu trời âm u, có một chút mưa nhỏ, cha mẹ và các anh trai của Lãnh Tinh lại lần nữa bước lên mảnh đất mà Lãnh Tinh gọi là đảo Hỏa Ma này. Sau nhiều năm, cảnh tượng của nó trong lòng mỗi người lại chênh lệch ngàn dặm so với quá khứ. Từ khi Lãnh Tinh mất tích thì bọn họ lòng như lửa đốt, mỗi lần đến đây đều đau đến không muốn sống, hôm nay biết cô cũng sống ở mảnh đất này, chỉ là khác thời không mà thôi. Cho nên, lần này tới, bọn họ cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm hẳn, cuối cùng nhanh chóng buông xuống lo lắng của bọn họ nhiều năm qua.
"Cha, mẹ, muốn đi sao?" Anh lạnh lùng đỡ lấy mẹ hỏi.
"Ừ, đi thôi." Mẹ Lãnh Tinh nhìn lại đỉnh núi phía Bắc, len lén lau khô nước mắt. Đây là lần cuối cùng bà vì con gái bảo bối chảy nước mắt. Con gái của bà sống rất tốt, bà là người làm mẹ nên mừng thay cho cô chứ không phải đau lòng.
Đoàn người ngồi lên trực thăng, bay đi.
Một luồng gió quyến luyến thổi qua bầu trời đảo Hỏa Ma, không lâu sau, đỉnh núi phía Bắc đã biến mất. Chuyện xưa ở đảo Hỏa Ma vĩnh viễn sẽ không kết thúc.