Tát Tư cơ bản không để ý tới lời nói tức giận nàng, nhảy lên lưng ngựa thúc giục hắc mã chạy về Hoàng cung.
Tát Tư chưa từng tức giận như vậy, cảm xúc nóng nảy dường như chạm vào một cái thì lập tức phát nổ, hắn kiềm chế suy nghĩ xúc động muốn chính tay đâm chết nàng, tăng nhanh tốc độ hắc mã.
Lãnh Tinh cố gắng đuổi theo, nhưng tốc độ của ngựa chạy càng lúc càng nhanh, gần đến Hoàng cung nàng rốt cục chống đỡ không nổi ngã xuống đất, mặc cho hắc mã kéo nàng lăn lộn trên mặt đất.
Tát Tư về đến Hoàng cung còn để cho hắc mã chạy một vòng mới dừng lại.
Trong hoàng cung Hỏa Ma ánh lửa sáng rực, tất cả mọi người bên trong hoàng cung vây kín xung quanh bốn phía cung đình, tất cả mọi người đều sợ hãi mà nhìn Tát Tư vương trừng phạt Lãnh Tinh dám cãi lời hắn.
“Vết thương của binh sĩ canh ngục như thế nào rồi ?”Tát Tư nhảy xuống lưng ngựa giận dữ mà rống lên nói, lập tức có tướng lĩnh đi lên báo cáo.
“Chết rồi, thi thể đã được rửa sạch rồi ạ.”
Lãnh Tinh hít vào một ngụm khí lạnh, toàn thân run rẩy. Nàng thật sự đã giết người, chính tai nghe được việc này làm toàn thân nàng run rẩy.
Bốn phía vang lên tiếng mắng chửi, mọi người đều chỉ trích Lãnh Tinh độc ác.
“Chính nữ nhân này giao chìa khóa cho những ả đàn bà trong ngục tối, người ở bên trong toàn bộ đã chạy trốn, lúc này đang toàn lực truy bắt, đã bắt được một nửa số người trở lại rồi.” Tướng lĩnh chỉ vào Lãnh Tinh đang ngã trên mặt đất nói.
Sự cố gắng của nàng đã uổng phí, cảm giác thất bại đánh úp toàn thân Lãnh Tinh, nàng ôm người co rúc ở trên đất không hề nhúc nhích.
Toàn thân cao thấp của nàng đều là vết thương, máu không ngừng chảy ra từ thân thể nàng, nàng cố gắng cắn răng chịu đựng mới không có lập tức ngất xỉu.
“Vương, không phát hiện bất kỳ người nước Chích nào cả.”
“Nàng không phải người nước Chích.” Tát Tư lạnh lùng nói. Nàng chạy trốn không phải vì bản thân, mà là vì những người hoàn toàn không liên quan gì đến nàng. Vì cứu người khác mà ngay cả mạng sống của mình cũng không cần, thật là vĩ đại làm sao, Tát Tư lãnh khốc nghĩ.
“Vương, xin người khai ân.” Đột nhiên có một nữ nhân thoát khỏi sự kiềm chế của binh sĩ, nàng chạy vào giữa Hoàng cung quỳ sấp trên mặt đất lớn tiếng kêu. “Nữ hài kia là vô tội, ta có thể chứng minh là tên binh sĩ kia trêu chọc nữ hài này trước.” Nữ nhân nói chuyện chính là người lúc trước Lãnh Tinh giao cho chìa khóa.
“Nữ nhân trong ngục tối không thể cự tuyệt bất kỳ nam nhân nào, đây là phép tắc.” Tát Tư lạnh như băng nói.
“Nàng mới vào ngục tối, cơ bản còn không hiểu được bất kỳ quy củ nào.” Nữ nhân tiếp tục thử giải cứu Lãnh Tinh.
“Nàng cứu ngươi, ngươi cứu nàng, không ngờ mới một ngày, mà các ngươi có thể vì đối phương mà liều mạng.”
Tát Tư lạnh lùng làm cho Lãnh Tinh không để ý đến thân thể đau đớn mở miệng phản bác: “Đừng vì ta. . . . . . Mà cầu xin sự tha thứ của hắn, không đáng giá, nói chuyện với loại người không máu không nước mắt này chỉ lãng phí thời gian mà thôi.”
Nghe vậy, Tát Tư nắm chặt hai quả đấm, phẫn nộ rống to: “Trói nàng lên cọc gỗ! Giết binh sĩ canh ngục theo lệ đánh 90 roi, cãi lời Vương đánh 120 roi, để cho tù binh chạy đánh 50 roi, hành hình!”
Một nữ nhân hoàn toàn không thể chịu được 260 roi, trong lòng mỗi người đều biết rõ.
“Không! Vương!” Nữ nhân hô to, còn thử thay Lãnh Tinh cầu xin, nhưng lập tức bị tướng sĩ kéo ra ngoài.
Một giây kế tiếp, Lãnh Tinh lập tức bị trói ở trên cọc gỗ, nàng chậm chạp ngẩng đầu lên, suy yếu nói: “Ba chuyện này ta không sai một chuyện nào, nhất là phản kháng ngươi. . . . . . Ngươi là bạo quân. . . . . . Sẽ có nhiều người hơn phát hiện ra ngươi tàn bạo không nói đạo lý. Một ngày nào đó. . . . . . Bọn họ sẽ không chịu nổi ngươi, bắt đầu rời khỏi ngươi. . . . . . Nếu sống thật lâu, thật dài. . . . . . Ngươi sẽ thấy. . . . . .” Nước mắt lạnh lẽo từ từ chảy xuống gương mặt Lãnh Tinh, nàng vùi đầu vào giữa cây cột và cánh tay, cảm nhận toàn thân đau đớn.
Tát Tư đi về phía Lãnh Tinh, dùng sức xé y phục của Lãnh Tinh từ phần lưng tới thắt lưng. Phần lưng của nàng đã sớm hiện đầy vết thương do lúc trước bị ngựa kéo đi, nhìn thấy mà thương cảm làm rất nhiều nữ nhân đều quay đầu không dám nhìn.
Lần đầu tiên, Tát Tư vương nước Hỏa Ma tự mình hành hình.
“Theo lệ trước khi hành hình, ngươi có thể cầu xin Vương tha thứ, nếu thẳng thắng nhận tội thì hình phạt có thể giảm xuống.” Tát Tư nắm chặt roi nói bên tai Lãnh Tinh.
Lãnh Tinh ngẩng đầu lên hung hăng trợn mắt nhìn Tát Tư một cái, lập tức quay đầu không nhìn hắn.
“Nữ nhân này không còn lời nào để nói. Hành hình!” Tát Tư quát dân chúng, roi trong tay tàn khốc rơi xuống lần thứ nhất.
Đau đớn mãnh liệt lan ra toàn thân Lãnh Tinh, nhưng nàng vẫn cố gắng giữ vững tỉnh táo.”Ngươi là Bạo Quân. . . . . . Đời này. . . . . . Ngươi sẽ nhìn. . . . . . thấy. . . . . .” Lãnh Tinh nhìn về hướng bắc, suy yếu nói.
Có lẽ giờ phút này người nhà của nàng cũng đứng ở mảnh đất này để tìm nàng, chỉ là không cùng một thời không mà thôi, chỉ mong sau khi nàng chết có thể trở lại bên cạnh những người thân nhất của nàng.
Lãnh Tinh cảm thấy sức lực của mình đang từ từ mất đi, cảnh tượng trước mắt càng lúc càng không rõ.
Roi thứ mười được đánh xuống, rốt cuộc Lãnh Tinh cầm cự không nổi ngất đi.
Thấy Lãnh Tinh hôn mê, Tát Tư lập tức dừng lại, không kềm chế được sự tức giận đứng đó một hồi lâu.
Tát Tư bước lên ôm Lãnh Tinh đang hôn mê từ trên cọc gỗ, kéo tới dòng sông nhỏ ở giữa sân, sau đó trực tiếp ấn đầu của Lãnh Tinh vào trong nước cố gắng làm nàng tỉnh lại.
Trong sân yên lặng như tờ, không người nào dám cầu xin vì Lãnh Tinh, thủ đoạn của Tát Tư rất tàn nhẫn làm người khác run rẩy từ đáy lòng.
Lúc này lão tế ti cũng chạy tới, dân chúng tự động nhường đường để lão đi qua, lão tế ti đi thẳng về phía Tát Tư muốn thử ngăn cản hắn. “Vương, xin ngài dừng lại đi, nàng chỉ là một tù nhân, không xứng đáng để ngài tức giận.”
“Đừng đến gần, lui ra!” Tát Tư quát lên, giơ cao cánh tay muốn tất cả mọi người không được đến gần.
Còn muốn bước lên thuyết phục, lão tế ti bỗng nhiên phát hiện đến màu sắc của nước sông thay đổi, làm cho hắn kinh ngạc không phát ra được âm thanh nào.
Tát Tư không ngừng nhấn đầu của Lãnh Tinh vào trong nước, hắn cũng kinh ngạc nhìn chăm chú nước sông từ trong suốt dần dần biến thành màu đen nhạt, mà mái tóc vốn dĩ màu đỏ của Lãnh Tinh dần dần hiện ra.
“Đây là. . . . . .”Lão tế ti trừng lớn mắt, kinh ngạc đến mức không nói được lời nào.
Đợi đến khi Tát Tư ôm lấy Lãnh Tinh thì mái tóc dài màu đỏ rực của nàng kinh động tất cả người dân nước Hỏa Ma.
Nước Hỏa Ma có một truyền thuyết: trong nước Thánh Thế ở Hỏa Ma , sẽ có một nữ nhân tóc đỏ xuất hiện. Nàng có khả năng khống chế Hỏa Ma, da thịt tuyết trắng, con ngươi màu xanh dương, cá tính kiên cường, thiện lương. Nữ nhân này sẽ trở thành hoàng hậu nước Hỏa Ma, mang đến trăm năm hưng thịnh cho nước Hỏa Ma.
“Nước Thánh Thế của Hỏa Ma xuất hiện rồi! Hỏa nữ từ trong thánh địa xuất hiện!” Lúc này, âm thanh náo nhiệt của người dân nước Hỏa Ma, ánh lửa chiếu sáng, cả nước vui mừng.
“Thánh Thế lại tới, Tát Tư vương sẽ trở thành vị Vương vĩ đại nhất của nước Hỏa Ma.” Người dân liên tục vui mừng.
Mà trong cung Hỏa Ma, Tát Tư đang đanh mặt trừng mắt nhìn Lãnh Tinh mới vừa thay xong thuốc, bây giờ đang nằm nghỉ ngơi ở trên giường.
Nước Hỏa Ma và Nước Chích kính sợ nhất là mái tóc đỏ xuất hiện ở trên người của nàng, thế nhưng lại làm cho người khác cảm thấy mềm mại. Hỏa nữ, hắn vẫn cho nó chỉ là truyền thuyết có trong thần thoại, vậy mà hôm nay truyền thuyết trong lời nói của hắn lại xuất hiện ở thời đại của hắn .
Tát Tư vuốt vuốt mái tóc dài màu đỏ của Lãnh Tinh, động tác ấy đánh thức nàng. Lãnh Tinh theo trực giác muốn né tránh, nhưng Tát Tư nhanh hơn một bước, vây nàng dưới cánh tay.
Lãnh Tinh kinh hoảng nhìn chung quanh, cuối cùng, tiêu cự ánh mắt mới đặt trên mặt Tát Tư.
“Đừng động, đừng chọc ta tức giận thêm.” Tát Tư còn đang nắm tóc Lãnh Tinh.
“Ngươi sẽ xuống địa ngục . . . . . .” Hơi thở Lãnh Tinh yếu ớt.
Tát Tư dùng sức kéo lấy mái tóc dài của nàng tỏ vẻ cảnh cáo, Lãnh Tinh cố nhịn đau cắn chặt môi.
“Có cảm giác đau nghĩa là ngươi còn chưa chết.” Tát Tư kiềm chế tức giận.
“Ta không tin bạo quân ngươi sẽ bởi vì không đành lòng mà thả ta.” Lãnh Tinh biết dù giãy giụa cũng không giãy thoát được, còn không bằng nằm yên.
“Ngươi là nữ nhân đầu tiên hiểu rõ ta.” Tát Tư châm chọc nói, một nửa thân thể to lớn không khách khí chút nào đè trên người nàng.
Phần lưng vốn đã đau, bị hắn đè một cái, cơn đau khiến Lãnh Tinh theo bản năng nắm chặt hai tay. Tát Tư cơ bản không có chú ý tới nàng vì đau đớn mà khuôn mặt vặn vẹo, vẫn hầm hừ nàng không nên có thái độ với hắn.
Đau đến không chịu nổi, Lãnh Tinh quay đầu vùi mặt trong chăn mềm rơi lệ.
“Ngươi muốn chết vì buồn bực sao?” Tát Tư dùng sức kéo Lãnh Tinh đối diện với chính mình, thấy trên khuôn mặt nàng có nước mắt và đau đớn không cách nào che giấu, hắn không vui nói: “Thu hồi nước mắt của ngươi, những thứ này đều là ngươi tự tìm, đừng nghĩ dùng vài giọt nước mắt làm ta đau lòng.” Tát Tư nâng người, giảm bớt sức nặng trên người nàng.
“Đừng phạt những nữ nhân kia, là ta đưa chìa khóa cho các nàng, nếu phải xử phạt thì tìm ta là được.” Lãnh Tinh yếu ớt nói.
“Họ chạy trốn là sự thật, ngươi có xử phạt của ngươi, các nàng sẽ có xử phạt của các nàng.”
Sao lại có người tàn nhẫn thế này? “Xử phạt cái quỷ gì!?” Lãnh Tinh cả giận nói, nàng kích động nửa chống lên thân thể căm tức nhìn Tát Tư. “Không có ai, không có ai vì lấy được tự do mà phải bị trừng phạt.”
“Các nàng là tội dân.” Tát Tư tức giận đè thấp âm thanh, từng chữ từng chữ nguội lạnh nói.
“Tội gì? Tù binh sao?” Lãnh Tinh cũng từng chữ từng chữ nguội lạnh trả lời. “Dã tâm chiến tranh của nam nhân các người, sao nữ nhân lại phải chịu?”
Dù Tát Tư cảm thấy Lãnh Tinh có đạo lý, lúc này hắn cũng không thể lộ ra vẻ đồng tình.” Chiến tranh không chỉ là chuyện của nam nhân, nữ nhân cũng phải tham dự, nước Hỏa Ma chiến tranh là vì bảo vệ lãnh thổ, không phải do dã tâm.” Trong lòng Tát Tư mặc dù tràn đầy vui mừng, những lời nàng nói gợi lên hứng thú của hắn.
“Mục đích bảo vệ lãnh thổ đã đạt được, không phải nên thả những tù binh kia về quê hương sao?”
Tát Tư nheo mắt lại căm tức nhìn Lãnh Tinh một lát. “Dù ngươi là Hỏa Nữ cũng không thể khống chế vương giả nước Hỏa Ma.”
“Ngươi nói cái . . . . . .” Nàng không hiểu Hỏa Nữ là có ý gì.
Lãnh Tinh còn chưa hiểu Tát Tư đang nói gì, hắn đã đi ra, đóng cửa phòng thật mạnh, khiến nàng sững sờ.
Người của nước này thật đúng là hiểu được lễ phép, Lãnh Tinh đùa cợt mà nghĩ.
Lãnh Tinh co rúm lại ở góc, mặc cho côn trùng không ngừng bò cạnh chân nàng, thân thể đau đớn do bị tổn thương làm cho nàng không cách nào ngủ được, bụng rỗng càng làm nàng khó chịu không thôi. Chỉ là, sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, bây giờ nàng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Không gian nhỏ hẹp có không dưới trăm người chen lấn, trong không khí phảng phất một mùi hôi chua, trong lao tối đen tới nỗi không thấy năm ngón tay, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt từ phía trên chiếu xuống.
Trận động đất khiến cái đảo biệt vô âm tín đã lâu lại xuất hiện, mà nàng cố ý muốn xông vào ngọn núi lửa kia, phá hỏng sự yên tĩnh của tổ tiên vạn năm trước, bị mang về thế giới vạn năm trước để trừng phạt. Đây chỉ là trước mắt, là lý do tốt nhất Lãnh Tinh có thể nghĩ đến để giải thích cho việc tại sao nàng bị kéo về thời không vạn năm trước.
Nhưng đến bây giờ, nàng vẫn rất khó tin tưởng nàng thật sự đã trở về quá khứ.
Tất cả điều này hoàn toàn không có căn cứ khoa học . Nhưng hiện tại hoàn toàn chính xác là nàng đang đứng trên mảnh đất này vạn năm trước mà... Khi mà nham thạch nóng chảy của núi lửa còn chưa bao phủ mặt đất xinh đẹp mà, nàng không thể không tin tưởng.
Nghĩ theo hướng tích cực, cuối cùng nàng đã có thể đích thân điều tra nguồn gốc Lãnh thị, nhưng mà nàng có một loại dự cảm là nàng mãi mãi không thể trở về hiện đại.
Nhưng trước mắt có một mối nguy đang chờ nàng, nàng bị người dân của quốc gia này hiểu lầm thành kẻ xấu được những quốc gia khác phái tới để làm nhiễu loạn sự bình yên của thần linh.
“Ngươi không ngủ sao? Ngày mai còn có việc cho ngươi làm, ngươi tốt nhất nên nhân lúc trời còn chưa sáng nghỉ ngơi một chút. Người nào vừa đến cũng mất ngủ giống như ngươi, sau một thời gian dài tự nhiên sẽ tốt hơn.” Một nữ nhân nói với Lãnh Tinh, dứt lời lại xoay người đưa lưng về phía Lãnh Tinh tiếp tục giấc ngủ của mình.
Ngôn ngữ của thời đại này rất giống Anh ngữ, nhưng một số âm tiết có chút kỳ lạ, nhưng đại khái nàng nghe hiểu được.”Vì sao các ngươi bị bắt vào nơi này?”
“Chúng ta là tù binh.”
“Xin hỏi. . . . . .”
“Đừng hỏi, mau ngủ đi, những nam nhân kia không dễ ứng phó .”
“Cái gì mà nam nhân?” Lãnh Tinh nghi ngờ hỏi.
“Binh sĩ nước Hỏa Ma, nữ nhân bên trong ngục tối đều là quân kĩ, bao gồm cả ngươi.”
Quân kỹ? Lãnh Tinh nghe vậy, gần như á khẩu không trả lời được. Nam nhân đôi mắt màu xanh lại đối xử như vậy với nàng, mặc dù nàng phạm tội tày trời, hắn cũng không có tư cách bắt nàng trở thành đồ chơi của người khác!
Lãnh Tinh bò từ từ đến cửa ngục nhìn về phía binh sĩ gác cửa nói: “Cầu ngươi, ta muốn gặp cái người có đôi mắt màu xanh.” Lãnh Tinh nói rất nhỏ, nhưng trong ngục tối yên tĩnh, Lãnh Tinh vẫn khiến cho hơn phân nửa người bên trong ngục tối chú ý, cũng rất nhiều người nâng lên thân thể mệt mỏi nhìn chắm chằm vào Lãnh Tinh.
“Nữ nhân, ngươi không muốn sống nữa rồi sao? Lại dám xưng hô như thế với Tát Tư vương!” Giọng của binh sĩ ồm ồm hét lớn với Lãnh Tinh.
“Hắn là vương của ngươi, không phải của ta. Trước đây ta không hề biết hắn là ai, mới có thể lấy điểm đặc biệt của hắn để gọi. Nếu bây giờ ta biết hắn là ai, ta sẽ lấy tên của hắn để gọi hắn. Còn nữa, đừng…gầm thét lớn tiếng với nữ nhân, ở quốc gia chúng ta đó là điều không lịch sự.”
Mặt của binh sĩ đỏ bừng giống như bị người tát cho mấy cái, tiếp theo càng lớn tiếng hét lớn: “Ta thích rống lớn với cái thứ người ai cũng có thể cưỡi lên được như ngươi thì sao nào!”
“Ngươi có gan nói lại một tiếng ta là kẻ vạn người cưỡi xem.” Lãnh Tinh tức giận đến mức cầm chặt cửa sắt.
“Nữ nhân nào trong ngục tối đều là kẻ vạn người cưỡi, bị nam nhân cưỡi đến già, cuối cùng sao có thể một ngày không có nam nhân, cả đời cộng lại bị nam nhân chơi đùa qua vô số lần, ta nghĩ không có một nữ nhân nào trong ngục tối có thể đếm được.”
Nghe được sau lưng truyền đến tiếng thở dốc của nữ nhân vì bị nhục nhã, lần đầu tiên Lãnh Tinh giận đến mức kích động muốn đánh người. “ Tâm hồn các nàng cũng không dơ bẩn, mà ngươi lại đáng thương ngay trái tim cũng xấu xa.”
Tên binh sĩ tức giận đến mức gân xanh nỗi lên, lớn tiếng quát: “Ngươi đi ra cho ta! Loại nữ nhân như ngươi đúng là thiếu nam nhân dạy dỗ mới có thể quá đáng như vậy” Nói xong, binh sĩ đi vào ngục tối nhất quyết lôi Lãnh Tinh ra, đẩy nàng ngã xuống đất.
Người ở bên trong ngục tối hoảng sợ nhìn Lạnh Tinh ngã xuống đất.
Lãnh Tinh giãy giụa cố gắng đứng lên, nhưng binh sĩ ra sức tát một cái đánh nàng bay vào góc.
Tiếp đó, hắn kéo nàng tới giữa mặt đất, bất chính mà nói: “Hầu hạ ta một đêm, ta sẽ tha cho ngươi tội bất kính với ta.”
Binh sĩ ép Lãnh Tinh trên mặt đất, thô lỗ xé bỏ quần áo màu đỏ.”Không!”Lãnh Tinh hoảng sợ kêu thành tiếng, liều mạng kháng cự nam nhân đang đè trên người nàng.
Những nữ nhân trong ngục tối cố ý phát ra tiếng ồn, cố gắng đưa tới sự chú ý của những binh sĩ khác.
Tên binh sĩ căn bản không để mắt tới việc giờ phút này có bao nhiêu đôi mắt đang nhìn hắn, lí trí của hắn đã bị dục vọng khống chế.
Lãnh Tinh phản kháng khiến hắn càng phẫn nộ, hắn rống to: “Phối hợp với ta tốt một chút ngươi sẽ ít chịu nỗi đau da thịt.” Một cái tát lại đánh vào trên mặt nàng.
Y phục của Lãnh Tinh đã bị cởi đến thắt lưng, sức lực của nam nhân rất lớn làm nàng gần như từ bỏ hi vọng.
Trong lúc hoảng loạn, đột nhiên Lãnh Tinh sờ được thanh kiếm bên hông binh sĩ , không kịp nghĩ nhiều, rút ra thanh kiếm lập tức đâm vào người tên binh sĩ, máu tươi không ngừng chảy ra từ thân thể của nam nhân.
Vừa quay đầu lại, từ trong đáy mắt của mấy trăm nữ nhân , Lãnh Tinh chỉ thấy hắt ra sự hoảng sợ chính mình không thôi
Lãnh Tinh cố gắng bò ra từ thân thể binh sĩ, nam nhân trước một giây ngã xuống còn kinh ngạc khi nhìn thấy vẻ mặt của nàng, nàng vĩnh viễn cũng không thể quên được. Nàng giết người rồi !
“Chạy mau! Chạy càng xa càng tốt, đừng trở lại nữa, nếu bị bắt được ngươi chỉ có một con đường chết.” Nữ nhân trước kia nói Lãnh Tinh nhiều chuyện lớn tiếng nói với nàng.
Hiện tại thân thể nàng suy yếu có thể chạy trốn tới đâu, tay Lãnh Tinh run rẫy lục lọi trên người của binh sĩ một lúc saul ấy ra một cái chìa khóa giao cho nữ nhân vừa rồi nói chuyện với nàng. “ Ta đi ra ngoài thu hút những kẻ còn lại. Các ngươi mau chạy đi, về quốc gia của mình, đừng để người khác khi dễ nữa.”
“Ngươi đừng. . . . . .”
Nữ nhân chưa nói xong, Lãnh Tinh đã biến mất ở trong bóng tối.
Chuyện Lãnh Tinh thoát khỏi ngục tối, lập tức kinh động cả Hỏa Ma Vương Cung. Tát Tư vì đề phòng người của nước Chích cứu Lãnh Tinh, đã sớm tăng thêm binh lực mai phục ở vùng gần ngục tối .
Hàng ngàn cây đuốc soi sáng theo phương huống Lãnh Tinh chạy trốn, coi như đêm đen cũng không che chở được cho Lãnh Tinh.
Lãnh Tinh liều mạng chạy, chỉ muốn cho những nữ nhân kia có đủ thời gian chạy trốn, lại không nhận ra mình chạy về hướng bắc, chạy về hướng nguy hiểm.
Tướng sĩ đang cưỡi ngựa đuổi theo Lãnh Tinh, đột nhiên từ phía sau lao ra một con ngựa ô. Lập tức Tát Tư ở trong gió rống to: “Nàng là của ta!” Hàng trăm con ngựa lập tức dừng lại việc truy đuổi Lãnh Tinh, nhìn chăm chú vào Vương của bọn hắn vội vã phi về hướng bắc.
Lửa giận thiêu đốt trong lồng ngực Tát Tư, từ xưa tới nay chưa có ai dám phản kháng hắn, mà nàng là một ngoại lệ, là ngoại lệ duy nhất.
Đầu tiên là không trả lời câu hỏi của hắn, giờ phút này lại bỏ trốn ngay dưỡi mũi người Hỏa Ma Quốc mà không hề bị phát hiện. Lớn mật và không sợ chết như thế, nữ nhân này rốt cuộc là có lai lịch gì?
Lãnh Tinh liều mạng chạy, căn bản không dám quay đầu lại, nhưng bãi cỏ lầy lội làm tốc độ của nàng chậm lại, mơ hồ cảm thấy tiếng ồn ào của vó ngựa không còn nữa, trả lại sự yên tĩnh cho đêm tối.
Nàng thoát khỏi những người đó rồi sao? Lãnh Tinh kinh hoàng quay đầu lại, liền thấy Tát Tư cưỡi ngựa đuổi theo nàng, sự tức giận không kềm được hiện lên trên mặt của hắn đã dọa nàng sợ, nàng lại nhấc chân tiếp tục chạy.
Đang chạy băng băng trên thảo nguyên rộng lớn, Lãnh Tinh biết nàng chỉ trì hoãn được thời gian mình bị bắt mà thôi.
Tát Tư đến gần, cúi người xuống định bắt nàng thì Lãnh Tinh cúi thấp thân thể tránh khỏi, nhưng Tát Tư phát ra âm thanh phẫn nộ dường như làm chân nàng mềm nhũn. Lần thứ hai Lãnh Tinh may mắn tránh khỏi, nhưng sau đó Tát Tư cũng nhảy xuống ngựa, trực tiếp áp chế nàng ở trên bãi cỏ, kết thúc cuộc chạy trốn ngắn ngủi của nàng .
Một giây kế tiếp, Tát Tư thô lỗ lộn thân thể nàng qua, sức nặng toàn thân không khách khí chút nào đè ở trên người của nàng.
Thở không nổi lại thêm sức nặng của Tát Tư ở trên người, làm Lãnh Tinh như muốn bất tỉnh.
“Thì ra ngươi cũng biết sợ.” Tát Tư lãnh khốc nói. Thân thể nữ nhân phía dưới run rẩy chứng minh là nàng sợ .
Bởi vì uất ức cùng không cam lòng, nước mắt theo khóe mắt của Lãnh Tinh chảy xuống. “ Tên binh sĩ kia, hắn muốn cường bạo ta...ta mới có thể lỡ tay giết hắn, ở quốc gia của ta tự vệ là không có tội.” Lãnh Tinh muốn tránh khỏi bàn tay của Tát Tư đặt ở trên vai nàng, nhưng căn bản nàng không đẩy được người cao to như hắn.
“ Ngươi lấy mạng của binh sĩ canh ngục, tự nhiên sẽ bị xử phạt. Ở nước Hỏa Ma nữ nhân trong ngục tối không thể cự tuyệt bất kỳ nam nhân nào .”
Chuyện quỷ gì đây! ? Lời nói của Tát Tư chọc giận Lãnh Tinh. “Vào ngục tối cũng không phải ta tự nguyện, ngươi không có tư cách khống chế thân thể của ta!”
Bàn tay của Tát Tư càng dùng sức nắm chặt vai của Lãnh Tinh, dường như muốn bóp vỡ xương nàng. “Ta là Vương của nước Hỏa Ma, lời nói của ta sẽ trở thành vận mệnh của ngươi!”
“Ta cũng không phải người dân của nước ngươi, lời của ngươi đối với ta không có tác dụng!” Lãnh Tinh phẫn nộ nhìn chằm chằm Tát Tư, sắc mặt của Tát Tư cũng không khá hơn chút nào.
Vào giờ phút này, Lãnh Tinh đã sớm không quan tâm đến việc sống chết, bởi vì tức giận đã sớm vượt lên trên sự sợ hãi của lòng nàng.
“Coi như ngươi là người nước Chích, nhưng ngươi đang ở đây thì lời của ta chính là phép tắc, ngươi chỉ có quyền lựa chọn tiếp nhận hoặc chết.” Tát Tư lãnh khốc nói
“Ta không phải người nước Chích, cũng không phải là người dân của ngươi.” Nàng căn bản không phải là người của thời không này, hắn không có quyền quản nàng, Lãnh Tinh oán hận nói, mắt không vui nhìn chằm chằm Tát Tư. Cho dù thân thể của nàng rất suy yếu, nàng vẫn miễn cưỡng giữ vững tinh thần cố gắng chống đỡ.
“Ngươi rốt cuộc có chịu nói ra ngươi đến từ nơi nào không.” Tát Tư lạnh lùng nói, đôi môi bởi vì tức giận mà mím chặt.
Lãnh Tinh tức giận quay đầu, căn bản không đem lửa giận của Tát Tư để ở trong mắt. Từ nhỏ nàng đã là hòn ngọc quý trên tay người thân, hắn hà khắc đối với nàng như vậy, nàng cũng sẽ không nhìn hắn bằng sắc mặt tốt, mặc kệ hắn là vương hay là thần!
Hành động của Lãnh Tinh làm lửa giận của Tát Tư tăng thêm, không hề báo trước, Tát Tư dùng sức kéo Lãnh Tinh từ trên cỏ, nửa kéo nửa xách nàng tới phía sau lưng ngựa, sau đó từ thắt lưng lấy ra một sợi dây xích trói lấy cổ tay của nàng.
Tát Tư thô bạo đến mức Lãnh Tinh phải kinh sợ, nhưng nàng vẫn cố chấp không chịu mở miệng cầu xin tha thứ. Từ sau khi nàng lấy cái chìa khóa giao cho những nữ nhân kia, thì nàng đã có dự tính xấu nhất, hôm nay muốn chết cũng phải chết có tôn nghiêm.
“Ngươi và tên binh sĩ kia là cùng một dạng cũng chỉ biết khi dễ nữ nhân, thân phận mặc dù không giống nhau, nhưng hành động cũng xấu xa giống nhau như đúc, quả thật là vương nào quân đó!” Lãnh Tinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Trước khi chết, chỉ có một chuyện duy nhất làm nàng không cam tâm chính là không có tra được nguồn gốc của Lãnh thị.