"Ta không phải đi chơi." Tát Tư lập tức phản bác. Từ khi hắn tại vị tới nay, thì hắn đã vứt bỏ việc hưởng lạc trong cuộc sống chuyên tâm vào quốc sự, quốc gia an khang chính là thỏa mãn lớn nhất của hắn, hắn đã sớm không cần những thứ như du ngoạn này.
Lãnh Tinh liếc Tát Tư một cái, không đồng ý nói: "Đi quốc gia khác làm gì mà không chơi một chút? Xem một chút tục lệ, dân tình ở đó khác với quốc gia của mình như thế nào không phải rất tốt sao? Đừng cả ngày nghĩ tới chuyện đánh đánh giết giết, chú ý thường đi chơi một chút!"
"Là ta đi cũng không phải là ngươi đi, chuyện của ta ngươi đừng xen vào."Tát Tư quả quyết nói, hoàn toàn không có ý định dẫn Lãnh Tinh đi.
"Ta không đi sao?"Lãnh Tinh giật mình nói. Chẳng lẽ Tát Tư không có ý định mang nàng đi cùng sao? Nàng tham dự việc chế tạo thuyền, dĩ nhiên cũng có cơ hội đi thử thuyền.
"Không cho đi."Trên đương đi đến nước Chích không biết được sẽ xảy ra nguy hiểm gì, dù thế nào hắn cũng sẽ không mang theo nàng đi mạo hiểm, huống chi lần này không giống thường ngày là cởi ngựa đi, mà là muốn tiện đường đi thử thuyền, tính nguy hiểm cao hơn quá nhiều, hắn quyết không đồng ý.
Lãnh Tinh tương đối mất hứng về việc bị Tát Tư cự tuyệt, thử thuyết phục hắn: "Dẫn ta và Cũng Vân cùng đi đi mà."Như vậy, Cũng Vân có thể về nhà một chuyến rồi.
"Không được."
"Vậy chừng nào ta mới được đi để nhìn nước Chích một chút?"Lãnh Tinh không vui hỏi.
"Không cho phép ngươi bước vào nước Chích một bước, ngươi là nhược điểm của nước Hỏa Ma, Chích Lạp tuyệt đối muốn bắt ngươi để uy hiếp nước Hỏa Ma."Cũng chính là uy hiếp ta, vẻ mặt Tát Tư là bộ dạng không bàn nữa.
Vẻ mặt Lãnh Tinh là bộ dạng không chịu được ."Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta cũng không phải là nhân vật gì lợi hại cả."
"Vương phi là Hỏa nữ, là người bảo vệ nước Hỏa Ma, chuyện Hỏa nữ xuất hiện ở nước ta đã sớm truyền tới nước Chích, nếu như Vương phi có bất trắc, nước dieenddanleequyddoon Hỏa Ma nhất định sẽ rối loạn không yên, đến lúc đó sẽ bị nước Chích tấn công."Quan viên không ngừng khuyên can ý nghĩ muốn đi nước Chích của Lãnh Tinh.
Nhưng mà, nàng rất muốn đi. Nói không chừng tổ tiên Lãnh thị là người nước Chích, nàng đi nước Chích nói không chừng sẽ có phát hiện mới, nàng còn cảm thấy bọn họ lo sợ quá mức rồi. "Tát Tư, nếu như ngươi để cho ta đi, cái này xem như là bước thứ tư của ngươi." Nói chuyện không được thì dụ dỗ vậy.
"Dù sao bước phải đi cũng đếm không hết, cũng không nhất thiết đi bước này." Nói thẳng ra chính là không đồng ý, Tát Tư cự tuyệt một cách dứt khoát.
Lãnh Tinh tức giận đạp một cước, sau đó quay đầu không nhìn Tát Tư.
"Thời gian đi nước Chích, chúng ta sẽ thảo luận lại." Tức giận cũng không làm được gì, không thể đi chính là không thể đi, đối với tính tình như con nít của nàng, hắn cười một tiếng.
Tát Tư tháng sau mới khởi hành, nàng cũng không tin trong thời gian 1 tháng không thể thuyết phục hắn, nàng đánh cuộc với hắn!
*****
Sau một tháng, bình thường yêu cầu Lãnh Tinh nói với Tát Tư lời mở đầu đều là --"Cho ta đi với." Yêu cầu đơn giản mà hùng hồn.
"Không được."Hắn cũng quả quyết cự tuyệt.
Hắn cự tuyệt một lần, nàng liền bắt đầu dọn dẹp một vật, ví dụ như quần áo.
Hoặc là mở đầu như vậy -- "Để cho ta đi cùng đi." Sau đó giống như con bạch tuộc tám chân nắm chặt lấy Tát Tư không thả ra.
Mà Tát Tư mừng rỡ vì nàng theo sát hắn, dĩ nhiên vẫn nói không bàn nữa.
Hắn vừa nói không bàn nữa, nàng liền bắt đầu dọn dẹp một vật khác, chờ sau khi Tát Tư nói gần một trăm lần không được, Lãnh Tinh gần như đã chuẩn bị đầy đủ vật dụng để ra khơi.
Sự thật chứng minh nàng thua cuộc, Tát Tư giống như tảng đá, cứng rắn đến tận xương, cố chấp đến cùng, cho nên hiện tại nàng mới có thể lén lén lút lút đi lên thuyền, bởi vì nàng có tham dự công việc chế tạo thuyền, nên muốn tìm chỗ ẩn thân tốt nhất cũng không làm khó được nàng.
"Cũng Vân, theo sát một chút."Lãnh Tinh quay đầu lại dặn dò Cũng Vân đi theo sau lưng nàng, cố gắng khắc chế tâm tình khẩn trương. Hiện tại họ ở phía sau boong thuyền, không cẩn thận cũng sẽ bị phát hiện, nàng phải cẩn thận một chút.
Mà Cũng Vân mồ hôi đã sớm đổ như mưa, không nhịn được khẽ gọi: "Nếu như bị Tát Tư vương phát hiện làm thế nào?"Trời ạ! Đến bây giờ nàng còn không thể tin được là mình vậy mà lại đồng ý với ý tưởng hoang đường của Lãnh Tinh Vương phi, thế nhưng nghĩ đến việc dấu diếm lén lút đi lên con vật khổng lồ này, nàng nghĩ mình nhất định là muốn trở về nước Chích đến điên rồi.
"Hắn sẽ không phát hiện, đừng lo."Lãnh Tinh kéo ra một tấm ván gỗ, ra hiệu cho Cũng Vân trốn vào."Nơi này là chỗ để thức ăn, mặc dù có chút khó chịu, nhưng là chỗ an toàn nhất, chúng ta sẽ an toàn khi tới nơi, ở trong này còn có thức ăn nước uống, không sợ bị chết đói ."Cũng Vân vừa mới đi vào, Lãnh Tinh phía sau cũng đi vào, tiếp đó lấp tấm ván gỗ lại, bắt đầu mở ra một cuộc hành trình chưa biết điểm đích.
Phía trước boong thuyền, sau khi Tát Tư xác nhận tất cả công việc cần chuẩn bị trước khi khởi hành đang nói chuyện với Kết Giao."Thời gian ta không có ở đây ngươi cần phải chăm sóc thật tốt cho Vương phi."Nàng là người hắn không yên tâm nhất, thật sợ nàng gặp rắc rối tổn hại đến an toàn của bản thân, nếu không phải chuyến đi này lành dữ khó đoán, hắn rất muốn dẫn nàng ở bên người tự mình giám sát.
"Dạ, vương, mỗi ngày Kết Giao sẽ vì ngài ghi lại sinh hoạt của Vương phi."
Tát Tư gật đầu, nói tiếp: "Đừng để cho Vương phi tự tiện xuất cung."Trời mới tờ mờ sáng, hiện tại nhất định nàng vẫn còn ngủ say, không dien*dan^le&quy@don nói lới tạm biệt với nàng, vì đoán rằng chắc chắn nàng làm một lần yêu cầu cuối cùng mãnh liệt. Không muốn thấy nàng lộ ra vẻ đáng thương, cho nên lựa chọn nửa đêm ra khơi để rời khỏi nàng. Chỉ là, thuyền chưa ra khơi, hắn đã bắt đầu nhớ nàng.
"Vương, xin ngài yên tâm, Kết Giao sẽ hết sức bảo vệ Vương phi ."
Tát Tư gật đầu ý bảo Kết Giao lui ra, tuyên bố khởi hành với thuộc hạ, tiến hành đi đến nước Chích.
Buổi chiều hai ngày sau, thuyền nước Hỏa Ma thuận lợi đến bờ biển nước Chích.
Bờ biển nước Chích rất bình thản, thuyền không hề gặp khó khăn mà đến gần bờ. Không thể so với địa hình nham thạch nguy hiểm của nước Hỏa Ma.
Buổi tối đoàn người Tát Tư dọc theo đường ven biển nước Chích tiến vào lãnh thổ nước Chích, mà Lãnh Tinh và Cũng Vân đợi đến lúc đêm khuya mới lặng lẽ xuống thuyền, để tránh kinh động đến người bảo vệ trên thuyền. Nàng quyết định cùng Tát Tư ai đi đường nấy, sau đó ẩn núp trước khi Tát Tư trở lại, sau khi trở lại nước Hỏa Ma lại len lén xuống thuyền, mọi chuyện được thực hiện không để lại dấu vết, thần không biết quỷ không hay.
"Cũng Vân, ngươi có khỏe không?" Lãnh Tinh vừa đi lên bờ vừa nhẹ giọng hỏi Cũng Vân đi theo sau lưng nàng, nhìn nàng sắc mặt tái nhợt, nhất định là rất chóng mặt rồi. Quả nhiên, đầu nàng lắc giống như sóng biển.
"Ta choáng đến chết rồi, tại sao cái này luôn luôn lắc lư vậy?" Hai ngày nay không biết nàng nôn bao nhiêu lần rồi, "Con vật khổng lồ" này thật là vũ khí lợi hại, ngồi lên nó đến dạ dày cũng nôn ra toàn bộ, toàn thân vô lực, nhưng tại sao chỉ có nàng có chuyện, còn Lãnh Tinh Vương phi thì giống như người bình thường?
"Ý thức của ngươi chỉ dừng lại trên đất liền chưa quen với ở trên biển, đợi lát nữa sẽ tốt hơn, ngồi trên thuyền mấy lần ngươi sẽ quen, lần sau cũng sẽ không khổ như vậy."Lãnh Tinh đỡ Cũng Vân chậm rãi đi dọc theo bờ biển, nhìn bốn phía tối đen hỏi "Ngươi còn nhớ rõ đường không?"
"Cũng còn nhớ. Ta muốn nhìn một chút. . . . . ." Khi Cũng Vân nhìn đường, Lãnh Tinh phủ thêmáo choàng, che lại mái tóc màu đỏ, để tránh người của nước Chích nhận ra nàng .
"Cũng Vân, từ giờ trở đi ngươi đừng gọi ta Vương phi, gọi tên ta là được rồi, để tránh gặp phải tai họa."
Cũng Vân gật đầu một cái, chỉ vào phía Tây nói: "Hướng này. Ta nhớ không lầm, hướng này là đường đi vào trong thành." Xin các thần linh phù hộ nàng nhớ đúng!
Lãnh Tinh hít sâu một hơi, ôm quyết tâm nói: "Vậy thì đi hướng này vậy!" Cho dù đi nhầm, trái đất tròn mà, đi cũng phải đến nơi, không quan trọng.
"Ừ, đi thôi."Cũng Vân Trọng nặng nề gật đầu một cái, dẫn Lãnh Tinh đi về hướng mà nàng không chắc chắn, mà lúc này bầu trời phía đông dần dần trắng bệch, mặt trời từ đường chân trời ở biển từ từ mọc lên.
Lãnh Tinh hoàn toàn không biết đêm nay có yến tiệc, một khắc kia Kết Giao mang nàng đi vào đại sảnh thì nàng mới biết. Trong đại sảnh đông nghẹt không dưới mấy trăm người, mọi người nhìn thấy Lãnh Tinh đều quỳ xuống hành lễ làm nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nàng không có thói quen người khác thấy nàng liền quỳ xuống tỏ thái độ cung kính.
Lãnh Tinh tới gần Tát Tư, Tát Tư đưa tay muốn đỡ lấy nàng. Lãnh Tinh không thèm để ý tới hắn, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Ngươi tới chậm.” Giọng nói của Tát Tư không vui, ít nhiều có liên quan đến hành động cự tuyệt hắn vừa rồi của Lãnh Tinh.
“Nữ nhân đều cần rất nhiều thời gian chỉnh chu nhan sắc“. Nàng qua loa giải thích, mà Tát Tư đúng như nàng nghĩ lộ ra vẻ mặt không tin, bởi vì quần áo nàng đang mặc và bộ đồ ban sáng không có nửa điểm khác nhau, một chút thuyết phục cũng không có.
“Trang phục của ngươi đâu?” Tát Tư châm chọc hỏi.
“Ngươi không cho ta thời gian” Nói xong lời cuối cùng, đơn giản là trách cứ Tát Tư không cho nàng đầy đủ thời gian chuẩn bị, đến y phục còn chưa kịp mặc.
“Ngươi phải cảm tạ ta đã không cho ngươi lãng phí thời gian. Đối với nữ nhân dung mạo tầm thường mà nói, dù trang phục hoa lệ thế nào cũng không hấp dẫn được ánh mắt người khác.” Lời nói ác độc của Tát Tư làm Lãnh Tinh nổi giận, hắn cơ bản đã vứt lời nói lúc sáng của nàng ra xa vạn dặm.
Lãnh Tinh chuẩn bị phản bác, Tát Tư lại bất ngờ đứng lên, không cho nàng cơ hội mở miệng.
Toàn bộ lập tức dừng nói chuyện, tất cả ánh mắt đều dừng ở trên người Tát Tư cùng Lãnh Tinh đánh giá qua lại. Giờ khắc này là thời điểm mà mọi người đã mong đợi thật lâu, vẻ mặt mỗi người đều vô cùng vui vẻ.
“Sáng sớm hôm nay, Hỏa nữ đã nhìn qua Thần Điện rồi, nàng cực kỳ hài lòng người dân của nước Hỏa Ma vì nàng mà cố gắng. Nếu Hỏa nữ đã không còn ý kiến, như vậy ngày thành hôn có thể diễn ra trước thời hạn. Thời gian sẽ giao cho Tế ti quyết định
Tát Tư vừa nói xong lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm và những lời chúc phúc, mà Lãnh Tinh lại là người duy nhất ở đây không giải thích được chuyện gì đang sảy ra.
“Ai muốn thành hôn? Là ngươi sao? Có người nguyện ý gả cho ngươi à?” Làm ơn đi! Cũng không phải là người đó đầu óc có vấn đề đấy chứ? Trong lời nói nồng đậm mùi châm chọc, coi như trả thù lời nói độc ác lúc trước của hắn
“Người thành hôn là ngươi.” Tát Tư trợn mắt nhìn Lãnh Tinh một cái, hỏa khí không nhỏ nói.
Chờ Lãnh Tinh định thần lại, một cỗ nộ khí đánh úp lên tim nàng. Lãnh Tinh nhảy dựng lên, chất vấn Tát Tư.
“Là ta nghe lầm hay ngươi tính sai? Ngươi muốn ta xuất giá sao?”
Thái độ bất kính của Lãnh Tinh làm Tát Tư không vui nhíu mày:
“Ngươi nghe được rất rõ ràng, mà ta cũng không tính sai. Ngươi cũng nên chuẩn bị làm thê tử của người ta rồi.”
Lãnh Tinh giận đến nỗi nói không nên lời. Tại sao hắn có thể quyết định hạnh phúc nửa đời sau của nàng? Này rất không có đạo lý.
“Ngươi dám tùy tiện gả ta cho một người xa lạ!? Ngươi thật quá đáng! Ta sẽ không nghe theo...”
“Người xa lạ kia chính là ta” Tát Tư cắt đứt lời Lãnh Tinh.
Hiện trường yên lặng như tờ, đại đa số những người dù là lần thứ hai chứng kiến Hỏa nữ khiêu chiến quyền lực của Tát Tư vẫn rung động không dứt.
Từ xưa đến nay, chưa từng có ai dám làm trái lệnh Vương. Nhiều thế hệ Vương giả chọn lựa phi tử cũng chưa từng sảy ra trường hợp nữ nhân dám khóc lóc kể lể nói không lấy.
Lãnh Tinh khiếp sợ, thân thể lay động, liên tiếp lùi lại mấy bước, Tát Tư không buông tha, tiến lại gần nàng.
“Ta không muốn gả cho ngươi, dù ngươi ép buộc ta thế nào cũng đều không có tác dụng” Lãnh Tinh lớn tiếng hét lên, nàng không hề muốn một cuộc sống như ở địa ngục.
“Ngươi sẽ trở thành phi của ta, hơn nữa phải cùng ta bảo vệ nước Hỏa Ma, đây là trách nghiệm của ngươi” Tát Tư uy nghiêm nói.
Lãnh Tinh ôm thái độ có chết cũng không lấy chồng, tức giận nói:
“Ta không đồng ý, gả cho ngươi còn không bằng ta đi tìm cái chết.”
Lãnh Tinh nhấc bước kiên quyết rời đi, lại bị Tát Tư kéo trở lại, dùng sức vặn cổ tay nàng.
“Vương!” Tế ti mở miệng vội ngăn cản động tác thô bạo của Tát Tư, lo lắng hắn tổn thương đến Lãnh Tinh.
Tát Tư hầm hừ muốn Tế ti không được ngăn cản: “Hiện tại đừng nói.” Lực đạo trong tay chưa từng giảm bớt.
Lãnh Tinh bởi vì đau đớn đã hơi cúi người.”Ta không lấy, ta cơ bản không phải Hỏa. . . . . .”Tát Tư càng thêm dùng sức vặn tay Lãnh Tinh, ngăn cản lời nói kế tiếp của nàng.”Thật là đau. . . . . . Ngươi buông ta ra!”Lãnh Tinh hô to, nhưng Tát Tư giả vờ không nghe.
“Chỉ cần ngươi gật đầu cũng không cần chịu nỗi đau da thịt nữa.”Tát Tư gần sát bên tai Lãnh Tinh nhẹ giọng nói ra, nhưng lực đạo trong tay không giảm bớt chút nào .
Lãnh Tinh nhắm mắt lại, quật cường không mở miệng, thái độ kiên quyết cự tuyệt của nàng chọc giận Tát Tư.
Tát Tư không hề báo trước mà áp đảo Lãnh Tinh ở trên ghế dựa, thân thể cao lớn đè lên thân thể Lãnh Tinh, đôi tay bắt đầu xé quần áo trên người Lãnh Tinh.
“Không! Ngươi làm gì đấy! ?”Lãnh Tinh kinh hãi thét to, đôi tay không ngừng đẩy Tát Tư.”Ngươi, cái người dã nam này. . . . . . Buông ta ra. . . . . .”Hắn lại ở trước mặt mọi người ức hiếp nàng, nàng. . . . . . Nàng muốn khóc.
Người trong đại sảnh không giật mình thì là khiếp sợ, Vương tôn kính của bọn họ lại đang ở trước mặt bọn họ đùa giỡn nữ nhân. . . . . . Nữ nhân này còn là Vương phi tương lai .
“Chỉ cần ngươi gật đầu đồng ý, ta lập tức dừng lại.”Chỉ cần đạt được mục đích, hắn không tiếc uy hiếp cũng không từ thủ đoạn, giống như khi hắn thống trị nước Hỏa Ma, chỉ cần kết quả là nước Hỏa Ma lớn mạnh, an phú (yên bình, giàu có), hắn đều mặc kệ trong quá trình đã phá huỷ bao nhiêu thứ giống như hiện tại hắn yêu cầu Hỏa nữ gật đầu.
Nàng hận sức lực của hắn, hận hắn tự cho mình là đúng, càng hận hơn khi hắn đối với nàng lộ ra ánh mắt hung dữ thì nàng sẽ đầu hàng hắn. Nửa ngực bên phải của nàng đã lộ ra ngoài, nhưng bị cánh tay phải của hắn chặn lại ánh mắt của mọi người. Nhưng, với sự hiểu biết của nàng về hắn, rất nhanh thôi, hắn sẽ dùng việc di chuyển tay phải để uy hiếp nàng.
Hắn hung dữ làm nàng nhịn xuống suy nghĩ muốn khóc, quyết định phản kháng tới cùng. “Cưới ta, ngươi sẽ không có những ngày tốt đẹp.”
“Ngươi có thể làm cái gì? Nữ nhân.”Tát Tư xem thường nói, nàng chỉ là một nữ nhân thì có năng lực để làm cái gì chứ.
Mắt chó nhìn người thấp, nàng là một nữ nhân không sai, nhưng nàng là nữ nhân đến từ tương lai, là nữ nhân có đọc qua nhiều sách cổ.
“Đừng quên ngươi gọi ta là gì? Hỏa nữ, tên như ý nghĩa chính là ta là nữ nhân có thể khống chế ngọn lửa đáng sợ, nếu ngươi dám lấy ta, ngươi sẽ phải cẩn thận nước Hỏa Ma của ngươi gặp phải vận rủi rồi, ta sẽ phun ra một ngọn lửa thiêu rụi đất nước của ngươi!” Cảm giác uy hiếp hắn thật tốt, cho dù là lời nói dối cũng nói cho thoải mái.
Nàng kiên quyết uy hiếp thiêu rụi nước của hắn như thế, để xem hắn còn dám nói muốn cưới nàng hay không.
Tát Tư tức đến nổi cả gân xanh, chỉ là một nữ nhân lại dám uy hiếp hắn, hắn muốn chiếm hữu nàng, buông tha há chẳng phải là tự nguyện chịu thiệt sao? Vì vậy hắn nhịn xuống lửa giận ngập đầu, đè nén nộ khí sắp xông lên não, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy ta thành toàn cho ngươi, ban cho ngươi cơ hội thiêu rụi quốc gia của ta, không cần quá cảm kích.”
“A! ?”Hắn nói gì?
Hắn cười ác độc như vậy là có ý gì? Lãnh Tinh kinh ngạc há to miệng.
Nàng lại rơi vào trong bẫy chính nàng thiết kế rồi sao? Giống như lần trước nàng không giải thích được đã bị Tát Tư gọi là Hỏa nữ.
Nàng chẳng lẽ cứ đánh bậy đánh bạ như vậy tự hủy diệt chính mình sao?
Mười lăm ngày sau
Nàng thật sự đã đánh bậy đánh bạ tự hủy diệt mình.
Mặc lễ phục trắng tinh, đầu đội mũ quan phi tần xinh đẹp, Tát Tư lại ghé vào bên tai nàng chúc mừng nàng cuối cùng có được cơ hội lấy lửa thiêu nước Hỏa Ma, hắn muốn mở to mắt nhìn xem nàng dùng phương pháp nào để thiêu -- khi hắn sẽ ngăn cản dưới tình huống này?
Sau khi cử hành hôn lễ ở Hỏa Thần Điện, bọn họ đi ra bên ngoài cung điện tiếp nhận chúc phúc của người dân.
“Tát Tư vương vạn tuế! Lãnh Tinh vương phi vạn tuế!” Tiếng chúc mừng đinh tai nhức óc làm Lãnh Tinh hoảng sợ, phản ứng đầu tiên nàng nghĩ đến chính là che tai lại, sở dĩ nàng không đưa tay, là do Thác Tát Tư làm bộ giống như ôm nàng, làm nàng rất khó đưa tay tới thôi.
“Ngươi phải ôm ta tới khi nào?”Hôm nay trời nóng, hắn dựa vào nàng gần như vậy rất nóng!
“Ôm đến khi ngươi mỉm cười mới thôi.” Cánh tay vừa ra sức, hắn lại nhảy qua bên phải một bước, kéo nàng trở về.
Muốn cười không phải đơn giản lắm sao, cái này làm cho hắn nhìn, vì vậy Lãnh Tinh giả cười với Tát Tư .”Hi, như vậy ngươi có thể buông ta ra chứ?”
“Quá xấu rồi, không hợp quy cách.” Nói đơn giản dễ hiểu nhưng lại đả kích đến người khác.
Lãnh Tinh nghe thấy hơi bị bực bội.”Ngươi đừng được voi đòi tiên!”Thật là tức chết nàng.
“Không cần chơi nữa, còn có chính sự phải làm.”Nói xong, hắn lôi kéo Lãnh Tinh bước xuống bậc thang, đi về phía một con tuấn mã màu đen.
Người nào đangchơi cùng hắn? Thật là một người khó hiểu! Lãnh Tinh cố gắng đuổi theo bước chân của hắn.
“Lên ngựa.” Trước tiên Tát Tư nâng Lãnh Tinh lên lưng ngựa, tiếp theo ngồi vào chỗ của mình ở phía sau nàng.”Ngồi vững vàng, chớ lộn xộn.”Hắn xoay cái đầu vẫn đang nhìn về phía sau của nàng, để cho nàng nhìn phía trước.
“Muốn đi đâu?” Đi theo phía sau ngựa của bọn họ là hàng trăm tên tướng sĩ, mỗi người đều võ trang đầy đủ, trên mặt tất cả đều cùng một thái độ là coi thường cái chết, trong giây phút này, tiếng động ồn ào xôn xao của quần chúng cũng yên tĩnh lại, toàn bộ quỳ ở trên mặt đất. giây trước không phải mọi người rất vui sướng sao? Thế nào chỉ mới chớp mắt tất cả đều cùng một bộ dạng khẩn trương ?”Rốt cuộc muốn đi nơi nào?”Lãnh Tinh đá chân của Tát Tư, khiến cho hắn nhất định phải nói cho nàng biết.
Bị đá đến không nhịn được nữa, Tát Tư mới mở miệng nói: “Thánh Địa phương Bắc .” Hắn nghiêm túc nói.
“À? Đi làm gì?” Chỉ là đi một cái núi lửa có cần phải sợ thành như vậy không?
Chỉ là, xem trình độ kính sợ Thánh Địa của nước Hỏa ma, sẽ sợ là bình thường , e là sợ đến tránh còn không kịp, chớ nói chi hiện tại muốn đi đến đó.
“Đây là tục lệ.”Tát Tư không nhịn được nói, thúc ngựa đi tới.
“Cái gì tục lệ? Cầu xin ngươi nói chuyện thì nói cho xong trong một lần có được hay không?”Nàng nghe cũng rất sốt ruột có được hay không.
Tát Tư tức giận trợn mắt nhìn Lãnh Tinh một cái, giọng nói tương đối không khách khí nói: “Trở về bái biệt nhà gái.”
Người khác lấy vợ thì gặp người nhà của thê tử, một lát nữa bọn hắn sẽ gặp cái gì? Một đoàn không khí vô hình? Hắn đi đến đó phải nói những thứ gì? Nghĩ đến đã cảm thấy rất ngu, rất bất lực.
Không phải ngày thứ ba sau khi cưới mới về nhà sao?” Thật là tục lệ kỳ quái. Chỉ là, đợi lát nữa ngươi muốn gặp người nào?” Lãnh Tinh vẫn lẩm bẩm cho đến khi đến Thánh Địa.
Hắn làm sao biết muốn gặp người nào? Hắn còn phải hỏi nàng đấy!
Lần đầu tiên hai người có chung một ý kiến, nhưng đối tượng lại là một tục lệ kỳ quái.Thánh Địa phương Bắc
Một giờ sau, sự thật chứng minh cái tập tục này thật sự rất ngu ngốc, chừng trăm người mồ hôi đầm đìa đứng ở nơi cách miệng núi lửa mét, chờ phụ thân của Hỏa nữ -- Hỏa Ma, vị thần vĩ đại, chợt có linh cảm mà hiện thân. Nhưng mà, đợi trái mong phải lại chỉ chờ được trận mưa tro núi lửa bay đầy trời.
Lãnh Tinh cảm thấy không biết nên khóc hay cười, nhìn sắc mặt mỗi người đều nghiêm túc, nàng thật sự không đành lòng quấy rầy bọn họ thành tâm chờ đợi. Người duy nhất nhanh chóng giơ chân mình lên là Tát Tư. Không phải hắn cho rằng những hành động của Hỏa Thần giống bệnh tâm thần, hắn tức giận bởi vì có người dám để cho hắn đợi lâu như vậy
Thật sự đợi không nổi nữa rồi, cuối cùng Tát Tư giận dữ mà rống lên nói: “Cuối cùng phụ mẫu của ngươi có muốn xuất hiện hay không?” Hắn gần mất đi sự kiên nhẫn rồi.
“Ta làm sao biết? Có lẽ bọn họ không hài lòng người con rể cái, bọn họ vẫn nói tương lai ta không cần gả cho rất kẻ có quyền có tiền, vả lại quá biết ngươi rất nóng nảy, ngươi mỗi thứ đều không phù hợp tiêu chuẩn của bọn họ, bọn họ không muốn gặp ngươi, ta thì có biện pháp gì?” Nói bừa ngổn ngang như thế thì không chọc được, nàng thật rất muốn làm cho hắn trợn mắt một cái.
“Ta nguyện ý tốn kiên nhẫn chờ đợi, bởi vì lần này có thể là lần cuối ngươi gặp ngươi phụ mẫu của mình, nữ nhân nước Hỏa Ma một khi xuất giá thì không dễ dàng được gặp lại phụ mẫu. Nếu như ngươi không muốn, chúng ta đi trở về.”
Lòng của Lãnh Tinh căng thẳng, thì ra hắn mồ hôi đầm đìa đợi ở nơi này là vì nàng! Không nhìn ra hắn còn biết chăm sóc người khác.
“Cám ơn.”Nàng thì thào nói. Nếu như hắn vì nàng nghĩ, nàng cũng nên có lễ phép, chỉ là, dù là đợi một vạn năm cũng không có kết quả, cùng lắm thì đợi cái núi lửa bộc phát.”Không cần chờ nữa, chúng ta trở về đi thôi.”
“Ngươi không phải nghĩ muốn chiếm cảm tình của ta chứ?”
“Không phải! Là chờ đợi cũng sẽ không có. . . . . .” Nàng đột nhiên dừng lại bởi vì trong không khí truyền đến giọng nói rất yếu ớt giống như đang gọi tên nàng.
Tinh. . . . . Tinh. . . . .
“Ngươi. . . . . .”Nàng đang làm gì? Tát Tư ôm chặt thân thể đột nhiên trở nên kích động Lãnh Tinh.
“Đừng nói chuyện, làm ơn đừng nói chuyện, để cho ta nghe.” Một tiếng kia thật sự là kêu tên của nàng, có đại ca, nhị ca. . . . . . Thậm chí là cha và mẹ, Lãnh Tinh kích động tìm chỗ phát ra âm thanh.
Hàng trăm tên tướng sĩ đều giật mình kinh hãi nhìn chằm chằm Tân vương phi của bọn họ, tại sao bọn họ không có nghe được bất kỳ âm thanh gì? Kkhông phải là Hỏa Thần muốn hiện thân? Bọn họ sắp được nhìn thấy rồi sao?
Tinh. . . . . . Tinh. . . . . .
“Phụ thân! Mẫu thân! Tinh ở nơi này, các ngươi trả lời ta đi!”Mang nàng trở về, nàng phải về nhà, về bên cạnh người thân, nàng không cần cô đơn một mình đợi ở chỗ này.
Thấy nàng nước mắt đầy mặt, Tát Tư khiếp sợ không biết làm sao, nàng nghe thấy mà để cho nàng khóc đến đau lòng như thế? Nàng dũng cảm phản kháng hắn bị đánh thậm chí không khóc lại khổ sở như vậy.”Ngươi nghe thấy cái gì?”
“Ba mẹ ta đang gọi ta, ta muốn đến bên cạnh bọn họ.”Nước mắt Lãnh Tinh chảy ròng ròng yêu cầu Tát Tư.
Không rõ nguyên nhân nhưng hắn cảm thấy có một ngọn lửa vô danh đang cháy lên.”Ngươi đã là Vương phi nước Hỏa Ma rồi, không thể tùy tiện nói rời đi là có thể rời đi.”
Tinh. . . . . Tinh. . . . .
Tiếng gọi càng lúc càng không rõ, Lãnh Tinh vì thế càng thêm hốt hoảng.
“Buông ta ra, ta van cầu ngươi để cho ta đi, có lẽ. . . . . . Có lẽ ta nhảy xuốngt ừ cái miệng núi lửa đó, ta có thể sẽ về đến đất nước của ta . . . . . . Tát Tư, ta cầu xin ngươi để cho ta đi, ta không thuộc về ngươi, cũng không thuộc về nước Hỏa Ma . . . . . .”Lòng của nàng đau quá, âm thanh của ba mẹ càng lúc càng xa, nàng rất nhớ bọn họ, ai tới giúp nàng một chút?
“Ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta!”Tát Tư lớn tiếng quát, càng thêm ôm chặt nàng.
Thoáng chốc, âm thanh đến từ tương lai quỷ mị biến mất trong không khí, chỉ còn lại bụi núi lửa không ngừng bay đầy trời, giây trước Lãnh Tinh nghe được âm thanh giống như giấc mộng Nam Kha.
Lãnh Tinh trợn to cặp mắt nhìn về bầu trời, một giây kế tiếp lập tức bất tỉnh ở trong ngực Tát Tư.