"Được rồi, ngươi ở lại trong cung nghỉ ngơi cho tốt, để Kết Giao ở đây với ngươi, đừng có chạy lung tung. Còn có, không thể xuất cung."Tát Tư liên tục nhắc nhở.
"Ta biết rồi, đừng lo lắng cho ta." Nửa đẩy Tát Tư bên người nàng rời đi.
"Ta đi đây, ngươi cẩn thận một chút."
Đợi Tát Tư chắc chắn đã rời khỏi tầm mắt của nàng, Lãnh Tinh lập tức bắt đầu hành động. Nàng chạy vào gian phòng từ đáy giường lấy ra tấm ván có thể viết chữ lên và phấn nàng giấu kỹ trước đó, bọc chúng nó bao ở trong khăn lụa, cẩn thận từng li từng tí đi tới phòng mà Tát Tư xử lí công việc hằng ngày.
Đóng lại cửa phòng, nàng bắt đầu tìm tấm ván màu vàng kim có khắc chú ngữ ở trong phòng. Tưởng rằng phải mất nhiều thời gian mới có thể tìm được, không ngờ Tát Tư nó tiện tay đặt nó ở trên một miếng gỗ ở trên bàn, Lãnh Tinh vui mừng không ngậm miệng được, vui mừng nói: "Thật là không cần phí công vẫn có được mà!"
Tấm ván này đối với Tát Tư có lẽ không quan trọng, nhưng đối với nàng mà nói dieenddanleequyddoon thì quan trọng rất nhiều. Nàng nhất định phải chép lại chữ viết ở trên tấm ván sau đó giấu đi, chờ các ca ca phát hiện, giúp bọn họ không xảy ra chuyện bất hạnh vì bị kết giới trừng phạt.
Tốn nửa ngày, Lãnh Tinh hài lòng nhìn thành phẩm trong tay, cầm thành phẩm bọc vào khăn lụa len lén mang về tẩm cung. Nàng mở ra tường đá cất giấu phong thư trước đó, đặt hai đồ vật chung một chỗ, hi vọng người nhà ở vạn năm sau sẽ phát hiện.
"Đại công cáo thành."Lãnh Tinh đóng tường đá, thì thào nói.
“Người chạy đi đâu rồi, Vương phi?" Kết Giao chạy vào, một đầu chảy đầy mồ hôi, giống như mới vừa chạy xong trăm mét. "Ta sắp lật cả Hoàng cung để tìm người rồi!" Hắn vọt tới trước mặt Lãnh Tinh, oán trách không dứt.
"Ta. . . . . . Ta đi chung quanh một chút, ngươi đừng lo lắng ..., ta không phải rất tốt sao?"Lãnh Tinh vội vàng trấn an Kết Giao.
"Lau mặt đi."Lãnh Tinh đưa một cái khăn lông cho Kết Giao.
"Ta nhất định phải nói cho Tát Tư vương biết người. . . . . ."Kết giao mất hứng kêu, nhưng còn chưa nói xong đã bị Lãnh Tinh cắt đứt.
Lãnh Tinh một phát bắt được Kết Giao."Nói như vậy, ngươi còn chưa có bẩm báo cho Tát Tư nói ngươi không tìm được ta, có đúng hay không?"
"Đúng rồi."Kết giao không cam lòng nói."Ta còn tưởng rằng người giống như lần trước đuổi ta đi. . . . . . Người nói như thế nào nhỉ? Đuổi ta như『 điểu tử 』."
"Là 『 chim bồ câu 』." Đây là lần trước khi nàng từ nước Chích trở về bồi tội với Kết Giao nói, nàng nói nàng quyết không đuổi hắn như chim bồ câu nữa."Thật xin lỗi, thật xin lỗi, không có lần sau nữa đâu"
Không có lần sau? Cái này không giống cá tính của Lãnh Tinh vương phi. "Nào có vương phi nói xin lỗi với người làm, rất kì lạ." Tuy nói như vậy, nhưng mà trong lòng hắn thỏa mãn vui mừng là được, ít nhất Lãnh Tinh thật sự coi hắn là bằng hữu mà đối đãi.
"Ngươi chịu tha thứ cho ta?"Lãnh Tinh cười nói.
Kết giao cũng cười."Tha thứ ..., không thể len lén chạy mất nữa đó."
"Tuân lệnh."
"Được rồi, cách bữa trưa còn có một giờ, ngươi muốn làm cái gì? Ta bồi ngươi."Kết giao nói.
"Đi tất cả mọi nơi đi!"Lãnh Tinh nói xong, lôi kéo Kết Giao đi ra ngoài.
Kết giao trong miệng la hét: "Ngươi không phải là mới vừa đi hết sao! ? Tại sao lại phải đi nữa vậy?"Hắn vì muốn tìm nàng đã đi rất nhiều lần trong cung, bây giờ còn phải đi nữa sao!?
Ngoài miệng tuy là nói như vậy, nhưng vẫn phải đi cùng, Kết Giao bước nhanh đuổi theo Lãnh Tinh đi ở đằng trước.
*****
"Chúng ta đi vườn hoa."Không đợi Kết Giao đuổi theo, Lãnh Tinh đi đến vườn hoa trước.
Ở trong hoa viên, Kết Giao và Lãnh Tinh cùng nhau ngồi chồm hổm trên mặt đất. Một hồi lâu, hắn mở miệng hỏi: " Đảo Hỏa Ma thật sự sẽ chìm vào đáy biển sao?" Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.
Lãnh Tinh nhổ một nắm cỏ dại, trả lời "Ừ." Nàng và Kết Giao cũng như nhau lo lắng cho đảo Hỏa Ma giống, chỉ là sức mạnh của thiên nhiên, ai cũng không có năng lực thay đổi hoặc ngăn cản.
"Lúc nào?" Kết Giao cũng tham gia nhổ cỏ dại.
"Không biết được, chuyện của thiên nhiên ai cũng không đoán được, có lẽ gần đến, có lẽ là nhiều năm về sau cũng không chừng."Lãnh Tinh thở dài nói: "Chỉ có thể nghe theo vận mệnh."
"Vậy. . . . . . Hỏa nữ sẽ vĩnh viễn bảo vệ nước Hỏa Ma sao?"Kết Giao cúi đầu hỏi. Bọn họ sẽ phải rời khỏi nơi này đi đến chỗ khác bắt đầu lại lần nữa, Lãnh Tinh vương phi sẽ vĩnh viễn bảo vệ bọn họ, ở cùng bọn họ sao?
"Đó là đương nhiên ."Lãnh Tinh ngẩng đầu lên buồn cười nhìn Kết Giao.
Đột nhiên, sau lưng Kết Giao xuất hiện một người áo đen, cầm lưỡi dao sắc bén chuẩn bị đâm xuống lưng Kết Giao.
"Cẩn thận!"Lãnh Tinh hô to, dùng sức đẩy Kết Giao ra, cây đao trong tay người áo đen kia lại đâm đến cánh tay nàng, máu lập tức chảy đầm đìa.
"Hỏa nữ muốn bảo vệ quốc gia."Người áo đen cao lớn cười lạnh nói.
Lãnh Tinh nhận ra giọng nói người này, nàng kinh ngạc khẽ nhếch miệng lên , cau mày trừng mắt nhìn người áo đen kia."Ta. . . . . . Ta đã nghe qua giọng nói của ngươi."
Lãnh Tinh hoảng sợ chưa dứt, Kết Giao dien&dan^le%quy@don đã xông ra vật lộn thành một mảnh với một người áo đen khác."Các ngươi là người của nước Chích?"
Lời của nàng vừa nói ra, nàng rõ ràng quan sát được bốn người áo đen sửng sốt một giây, một ít giây đã đủ để Lãnh Tinh xác định thân phận của bọn hắn rồi.
"Cứu --"Lãnh Tinh muốn mở miệng cầu viện, nhưng kêu không tới một chữ, lập tức bị người áo đen cầm đầu xông lên trước che miệng nàng lại.
"Giết hắn đi!"Nghe được người áo đen cầm đầu hạ lệnh giết Kết Giao, Lãnh Tinh kinh hãi tay đấm chân đạp, không ngừng giãy giụa."Ô. . . . .."Không cần! Tha cho hắn, tha cho hắn đi.
"Hỏa nữ!"Kết Giao khổ sở tiếng quát tháo làm Lãnh Tinh đau thấu tim thấu phổi, nàng không ngừng giãy giụa, nhưng đều vô ích.
"Đi mau!" Người áo đen cầm đầu vừa quát, dùng sức khiêng Lãnh Tinh lên, cùng với ba người áo đen khác vọt ra vườn hoa nước Hỏa Ma chạy về phía cửa sau trong hoàng cung.
Kết giao! Lãnh Tinh ở trong lòng kêu, nước mắt im lặng chảy xuống.
Khi Tát Tư ở vườn hoa thấy Kết Giao dùng máu tươi viết lên trên mặt đất hai chữ " Nước Chích" thì quả thực là nổi điên, nhìn thấy áo choàng dính máu của Lãnh Tinh rớt tại trên đất bùn, cũng gần như làm hắn hỏng mất. Người của nước Chích lại dám bắt nữ nhân hắn yêu, hắn lời thề sẽ máu nhuộm thành đô nước Chích!
Ngọn lửa phẫn nộ không ngừng thiêu đốt ở trong mắt Tát Tư, Tát Tư khắc chế cảm xúc muốn rống to, tỉnh táo ra lệnh: "An táng cho Kết Giao, lập tức tập hợp tất cả binh lực."Ngọn lửa chiến tranh bắt đầu bùng cháy.
Thời kì chiến tranh cộng thêm Thánh Địa rung chuyển, mặc dù khó khăn nặng nề, nhưng ánh mắt Tát Tư lại nhìn về phương xa mà càng thêm kiên nghị, hắn tuyệt đối sẽ không chịu thua!
*****
Hoàng cung nước Chích
"Ngươi cho ta ăn cái gì!" Chích Lạp điên cuồng hét lên làm thị nữ đứng trong phòng đều kinh sợ lùi lại ba bước, chỉ có Lãnh Tinh bị rống mà vẫn trừng mắt nhìn hắn, hoàn toàn là một bộ dạng không sợ chết. Chính vì bộ dạng này, càng thêm chọc giận Chích Lạp, làm Lãnh Tinh bị tát hai cái, những vẫn như cũ cố chấp không chịu lên tiếng.
Thì ra người áo đen cầm đầu chính là vương nước Chích, nàng nên sớm đoán được!"Thả ta về, ta không thuộc về nước Chích, lại càng không thuộc về ngươi."Lãnh Tinh ngồi ở bên giường lạnh lùng nói, coi như nửa bên mặt của đau đớn không dứt, nàng cũng không cúi đầu với kéo chích, nàng hận hắn vì đã giết Kết Giao.
"Đáng ghét!"Kéo chích nắm chặt quả đấm khắc chế suy nghĩ muốn đánh Lãnh Tinh. Cuối cùng, hắn nắm tóc Lãnh Tinh, ép nàng ăn cơm, cuối cùng trên mặt Lãnh Tinh dính đầy thức ăn nhưng một ngụm nàng cũng không ăn.
"Ta ghét nhất nam nhân đánh nữ nhân, thân là Vương một nước lại động thủ đánh nữ nhân, loại cử chỉ này thật là khó coi."Lãnh Tinh nằm ở bên giường nói.
Chích Lạp phẫn nộ đến mức vứt bỏ áo choàng trên người, tay chỉ vào Lãnh Tinh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta xem ngươi có thể chống cự được tới lúc nào! ? Vận mệnh của ngươi là thuộc về nước Chích, thuộc về ta, ngoan ngoãn làm Thần bảo vệ nước Chích, ngươi sẽ không bị đánh."
Lãnh Tinh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chích Lạp một cái, nói: "Ta cơ bản không phải là Thần bảo vệ gì cả, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao ngươi là Vương một nước, là Vương thống trị nước Chích, thật ra thì ngươi mới chính là Thần bảo vệ của quốc gia này, ngươi muốn nó tốt nó sẽ tốt, ngươi muốn phá hư nó nó sẽ hư, tất cả chỉ ở suy nghĩ của ngươi. Tát Tư và ngươi khác nhau ở chỗ là -- hắn yêu thương nước Hỏa Ma, hắn cố gắng bảo vệ nó, mà ngươi lại không chuyên tâm phát triển đất nước, chỉ biết dùng những thứ tà môn ngoại đạo để giúp nước mình lớn mạnh, thắng được nước Hỏa Ma, đó là chuyện không thể nào."Lãnh Tinh nhìn Chích Lạp kiên định nói xong, lập tức cúi đầu không nhìn hắn nữa.
Chích Lạp giận dữ là điều đương nhiên, nhưng lời nói Lãnh Tinh làm hắn cực kỳ chấn động."Ngươi đừng tưởng rằng ngươi nói một cái đạo lý là có thể cảm hóa ta thì ta sẽ dễ dàng thả ngươi ra."Nàng nói những lời đó chẳng qua là để lay động hắn, muốn hắn thả nàng đi. Hỏa nữ quả nhiên thông minh, nhưng hắn sẽ không dễ dàng bị lừa.
"Người cứng đầu!"Lãnh Tinh không chịu nổi nói, cúi đầu không nhìn Chích Lạp.
Chích Lạp giận đến nổi gân xanh đi về phía của Lãnh Tinh. Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng thét chói tai, âm thanh chạy trốn và những ngọn lửa đầy trên trời hấp dẫn chú ý của Chích Lạp. Hắn thật nhanh xông về phía cửa sổ, kinh hãi nhìn thấy ngọn lửa từ trên trời rơi xuống, ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt các thành đô nước Chích.
Sẽ không phải là Tát Tư tới cứu nàng chứ? Lãnh Tinh kích động xông về phía cửa sổ, vừa ngẩng đầu nhìn, dị tượng trên bầu trời làm nàng sợ đến không cách nào nhúc nhích."Chuyện này. . . . ."Nàng sợ đến không thể nói nên lời.
Chích Lạp mở to mắt nhìn chằm chằm Lãnh Tinh một lát, ngay sau đó lao ra tẩm cung.
Chích Lạp chân trước mới bước ra khỏi cung, toàn thân Lãnh Tinh lập tức tức mệt lả ngã xuống mặt đất. Trời cao bắt đầu phá hủy đảo Hỏa Ma rồi, núi lửa không chịu được đã hoạt động, Lãnh Tinh kích động không thôi, cả người run rẩy.
Trốn! Hiện tại thừa dịp nước Chích rối loạn thì chạy mau đi! Lãnh Tinh chống đỡ thân thể ba ngày không ăn cơm, chậm rãi bò dậy từ dưới đất, cầm mâm gỗ để ở trên bàn gỗ , nhẹ nhàng đi đến phía sau thị nữ đang nóng nảy, nàng nhắm mắt lại độc ác gõ lên trên đầu nàng ta.
"Thật xin lỗi."Đợi sau khi thị nữ ngã xuống đất, nàng kéo thân thể yếu đuối đi về phía hành lang tối đen.