Ngọc Quốc được trang hoàng bởi ngàn vạn chiếc đèn lồng, tỏa sáng rực rỡ lung linh trong trời đêm. Nơi nơi rộn rã tiếng nói cười. Trong các đường phố ở kinh thành, mùi thức ăn tỏa ra ngào ngạt với tiếng ồn ã của thần dân Ngọc Quốc. Ai ai cũng mong ngóng lễ hội này. Bầu trời sao lung linh với mặt trăng to tròn như cái bánh đa nướng đang gồng mình tỏa sáng. Như thể muốn thể hiện hết sức mình trong đêm này.
Cùng dưới bầu trời có mặt trăng bánh đa đó, Hoàng cung cũng huyên náo không kém. Một bữa tiệc cung đình cùng đồ ăn, những con người quyền thế đi đi lại lại.
Trong khi đó, ta đang khó chịu, vô cùng khó chịu. Nghĩ xem, mặc một bộ đồ ôm sát như này thì ăn uống kiểu quái gì chứ? Mặc dù thực sự thì nó rất đẹp đấy. Vải lụa màu xanh dương như bầu trời mùa thu trong một ngày không nắng, cắt may kiểu cách, chiết eo, đai lưng trắng nhưng mà thật sự thì đâu cần thắt chặt thế này chứ? Vừa bức bí, vừa khó chịu. Chẳng lẽ Hoàng tộc vì tiếc chút thức ăn mà hành hạ thân xác mấy nữ nhân liễu yếu đào tơ như thế này ư? Ta không phục. Ta không phục a!!! >
- Tỷ tỷ, lâu không gặp, tỷ khỏe chứ?
Lúc ta đang thầm oán hận bộ đồ cổ đại thì một giọng nói vang lên. Ta quay phắt lại nhìn thì thấy Vũ Mạn Nam đang nhìn ta mỉm cười dịu dàng.
- A, tiểu Nam!! Ta nhớ đệ lắm ý!! – Ta mừng rỡ nhảy lên ôm chầm lấy. Nhìn xem, khuôn mặt baby này, nhớ quá đi mất. Cái má trắng mịn như thể sắp búng ra sữa vậy. A, tiểu Nam của ta, sao đệ có thể dễ thương thế này chứ?
Mạn Nam sững lại mấy giây rồi cũng ôm đáp trả. Cái ôm ấm áp mà rắn rỏi nhưng xa lạ. Ta có cảm giác như cậu nhóc đó đã trưởng thành lên vậy.
- Ê ê, hai người đang làm cái trò gì vậy? Buông ra mau.
Âu Dương Thần không biết từ đâu chạy đến tách bọn ta ra, khuôn mặt thì đen sì như sắp nổi sấm. Mỗi người trong một ngày có 15 phút điên. Không lẽ cái phút điên của hắn lại bùng nổ vào lúc này sao? Ta khó chịu nhìn hắn. Xí, tên hoàng đế khó ưa.
- Ngươi làm cái khỉ gì thế? – Ta hỏi
- Ngăn nàng vượt tường.
Ta kìm chế, trong lòng thầm gào thét:” Vượt vượt cái con cóc khô nhà ngươi ý. Đây là đệ đệ ruột của ta đấy. Là đệ đệ ruột ngươi có hiểu không hả? Không lẽ não ngươi bị úng nước rồi?”
- Vượt tường? Xin hỏi đây là hiền đệ của ta thì ta vượt kiểu quái gì hả? Ta cố nhịn để không hét vào mặt hắn.
- Không nói nhiều. Ta là vua, ta có quyền.- Hắn bá đạo nói.
Hứ, ta đây cũng là hoàng hậu, ngươi nói cái gì chứ? Ta phồng mồm, giậm chân tức giận. Tên đáng chết nhà hắn. Làm vua thì sao chứ? Làm vua thì hay lắm sao? Ta khinh bỉ. >
- Thôi, tỷ là Hoàng hậu mà, tỷ cứ đi đi.- Vũ Mạn Nam thấy thế liền cười mỉm, đưa tay xoa đầu ta.
Ê này, ta là đại tỷ của nhóc đấy, xoa đầu thế này không phải là….. -_-”
- Bỏ cái tay đó xuống. Vô phép tắc. Bây giờ dù gì thì nàng cũng là bậc mẫu nghi của Ngọc Quốc, không còn là đại tiểu thư Tể Tướng Phủ nữa đâu. Cẩn thận cách xưng hô.
Âu Dương Thần nhanh chóng túm lấy bàn tay đang đặt trên đầu ta, kiêu ngạo, lạnh lùng nói. Từng câu từng chữ nhả ra đều chắc chắn, uy nghiêm, hoàn toàn không giống Âu Dương Thần thường ngày. Vừa dứt câu nói, hắn thả tay Mạn Nam ra, nắm lấy tay ta kéo đi.
Ta ngờ nghệch đi theo hắn, mặt ngoảnh lại phía sau nhìn Mạn Nam đang đứng sững người, mặt cúi xuống đất, âm trầm không nói gì. Đi được một đoạn, ta hất tay hắn ra.
- Ngươi làm thế là có ý gì chứ? Tỷ đệ thân thiết thì có gì là bất thường chứ? Ngươi đâu cần quá đáng thế?
Hắn nhìn nàng đang vùng vằng giận dỗi, trong lòng đang muốn kêu trời oán đất tại sao hắn lại có một vị Hoàng hậu sáng nắng chiều mưa thế này? Hắn là nam nhân, dĩ nhiên hiểu tâm lí nam nhân hơn nàng. Hơn nữa, nhìn ánh mắt tên đó nhìn nàng, chắc chỉ có đầu đá như nàng mới không nhận ra. Đột nhiên, hắn chỉ muốn túm nàng lại mà nói hắn yêu nàng. Ầy, thế nhưng với cô nương đầu làm bằng chất rắn thế này chắc phải mưa dầm thấm lâu mới được. Hắn tự hỏi tại sao có ngày hắn lại phải khổ sở vì một nữ nhân thế này. Ấy thế còn là can tâm tình nguyện. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc tên hoàng đế như hắn mất mặt với tổ tiên quá.
- Thôi nào, đừng dỗi nữa, lát ta dạy nàng chế loại độc mới.
Hắn ôm nàng, cười nói dỗ dành. Cái này là mấy hôm trước, hắn bỗng phát hiện ra nàng rất rất có hứng thú với mấy thứ độc dược. Và thế là từ đó, hắn cứ lấy mấy loại độc dược ra dụ dỗ nàng. Cái bất thường là cô nàng tiểu miêu này lần nào cũng thường xuyên sụp bẫy. A nha, sau này phải dạy dỗ lại nàng thôi, không bị người khác bẫy đi mất thì hắn biết làm sao?
- Thật nha!! – Nghe đến độc, mắt ta nhanh như cắt biến thành hai ông mặt trời sáng chơi. Nga, nga, độc của ta~~~ Thật tiếc một điều là ở thời cổ đại này không thể chế tạo bom nguyên tử……
- Ừ , thật. – Hắn bật cười.
- Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng, hoàng hậu.
Trước mặt ta, Mai Phi đang quỳ gối. Ngày hôm nay, cô ta quả thực rất đẹp. Mái tóc đen tuyền thả xõa. Khuôn mặt đã đẹp giờ được đính thêm một ít đá ngay dưới mắt, gần đuôi làm tôn lên đôi mắt phượng. Đôi môi đỏ hồng. Cô ta mặc bộ hồng y được cắt kiểu cách, khéo léo lộ ra thân hình cân đối. Chẹp, với bộ đồ này, chắc cô ta tốn không ít tiền đây…..
Mà khoan, hình như cô ta….. vừa mới khấu kiến cả ta thì phải? Không lẽ cô mới uống nhầm thuốc?
( Âu Dương Thần: Nàng có thể chậm tiêu hơn không? -___-”)
- Nguyệt Dung, miễn lễ. – Âu Dương Thần phất tay.
- Đa tạ Hoàng thượng.- Cô ta đứng dậy.
Sau đó, Mai Nguyệt Dung tươi cười nhìn ta còn đang hoang mang.
- Hoàng hậu nương nương, chuyện hôm trước, là Mai Phi vô phép, mong Hoàng hậu đại từ đại bi mà bỏ qua cho thần thiếp.
- À… ờ…….. – Đúng là hôm nay cô ta uống nhầm thuốc rồi. -_- Nhưng mà thôi, người ta đã nói vậy mà còn tính toán so đo thì không phải hẹp hòi quá sao? Bỏ qua đi. Ta đây là vô cùng rộng lượng nha.
Âu Dương Thần khó hiểu nhìn ta và Mai Phi. Một lúc sau, không kìm được lòng, bèn lên tiếng hỏi:
- Chuyện hôm trước là chuyện gì thế?
Âu Dương Thần, ngươi là Hoàng đế một nước mà, có cần hóng hớt thế không chứ?
- Thần đệ tham kiến Hoàng thượng. – Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.
Ta quay lại thì bắt gặp ngay người con trai đó với bộ y phục của một quý tộc. đang cúi người. Mái tóc vàng rủ xuống che đi khuôn mặt tuấn tú.
- Bình thân đi vương gia. À, Điệp nhi, đây là Âu Dương Phong, đệ đệ của ta, vương gia của Ngọc Quốc. Vương gia rất giỏi, nhiều lần chinh chiến sa trường và mang về nhiều chiến thắng huy hoàng cho đất nước. Vương gia, đây là Hoàng hậu, chắc đệ mới gặp nhỉ? – Âu Dương Thần không ngớt lời khen ngợi.
- Hoàng huynh quá khen rồi, thần đệ đâu dám. Tham kiến Hoàng tẩu. – Âu Dương Phong khẽ cười nhưng nụ cười vẫn lạnh lùng băng giá.
Ta hóa đá, hoàn toàn bất ngờ với cái sự thật trước mắt. Chàng….lại là em chồng của ta? Chàng…. lại là vương gia Ngọc Quốc? Chàng… lại có thân thế oai hùng thế?
Thấy ta im lặng, Âu Dương Thần khẽ huých ta một cái. Ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mị ngàn năm.
- À….. ờ…. Chào… vương gia…- Ta khó khăn lắm mới khiến cho từ ngữ đó phát ra.
Âu Dương Phong cúi người cười mỉm rồi đi lướt qua chúng ta. Trừ ta ra, không ai nghe thấy câu nói tựa như gió thoảng người con trai đó để lại.
- Ta đã nói nàng sẽ sớm biết ta là ai mà.
…………
Lễ hội mùa thu bắt đầu. Các nghi thức lần lượt được tiến hành. Khi mọi nghi thức truyền thống hoàn thành, mọi người bắt đầu ăn uống. Trong tiếng nhạc và những điệu múa của những phi tử và cung nữ hậu cung. Lên rồi lại xuống, những bàn tay nhỏ nhắn, uyển chuyển lay động cùng tiếng nhạc.
Mai Phi bất chợt đến bên cạnh ta , đưa ta ly rượu và nói rằng ta nên mời rượu Hoàng Thái Hậu. Ta thấy kì lạ, nếu muốn lấy lòng Hoàng Thái Hậu, không phải chính cô ta mới nên đưa rượu sao? Nhưng nhìn khuôn mặt chân thành của Mai Nguyệt Dung, ta lại không nỡ nghi ngờ lòng tốt của cô ta. Ta không biết, chính trong giây phút mềm lòng đó đã kéo theo biết bao nhiêu là rắc rối sau này.
Ta cầm ly rượu đến bên Hoàng Thái Hậu, cung kính dâng ly rượu lên.
Hoàng Thái Hậu đỡ lấy, tươi cười khen:
- Hoàng hậu thật biết phép. Đã kính rượu ta rồi đấy.
Sau đó, bà nâng rượu lên, uống cạn. Đột nhiên, Hoàng Thái Hậu kêu lên một tiếng, buông rơi ly rượu trong tay, ngã xuống. Mọi người nhốn nháo, chạy lại.
- Người đâu? Mau gọi Thái y!!! – Âu Dương Thần đỡ Hoàng Thái Hậu lên, hét lớn.
Trong cuộc hỗn loạn, ta thấy ánh mắt kì lạ của Thái Hậu, nụ cười nửa miệng của Mai Phi và sự hoảng hốt của Âu Dương Thần.
Ta đứng lặng người, đầu óc rối bù, không suy nghĩ được một chút gì….
Ngọc Quốc được trang hoàng bởi ngàn vạn chiếc đèn lồng, tỏa sáng rực rỡ lung linh trong trời đêm. Nơi nơi rộn rã tiếng nói cười. Trong các đường phố ở kinh thành, mùi thức ăn tỏa ra ngào ngạt với tiếng ồn ã của thần dân Ngọc Quốc. Ai ai cũng mong ngóng lễ hội này. Bầu trời sao lung linh với mặt trăng to tròn như cái bánh đa nướng đang gồng mình tỏa sáng. Như thể muốn thể hiện hết sức mình trong đêm này.
Cùng dưới bầu trời có mặt trăng bánh đa đó, Hoàng cung cũng huyên náo không kém. Một bữa tiệc cung đình cùng đồ ăn, những con người quyền thế đi đi lại lại.
Trong khi đó, ta đang khó chịu, vô cùng khó chịu. Nghĩ xem, mặc một bộ đồ ôm sát như này thì ăn uống kiểu quái gì chứ? Mặc dù thực sự thì nó rất đẹp đấy. Vải lụa màu xanh dương như bầu trời mùa thu trong một ngày không nắng, cắt may kiểu cách, chiết eo, đai lưng trắng nhưng mà thật sự thì đâu cần thắt chặt thế này chứ? Vừa bức bí, vừa khó chịu. Chẳng lẽ Hoàng tộc vì tiếc chút thức ăn mà hành hạ thân xác mấy nữ nhân liễu yếu đào tơ như thế này ư? Ta không phục. Ta không phục a!!! >
- Tỷ tỷ, lâu không gặp, tỷ khỏe chứ?
Lúc ta đang thầm oán hận bộ đồ cổ đại thì một giọng nói vang lên. Ta quay phắt lại nhìn thì thấy Vũ Mạn Nam đang nhìn ta mỉm cười dịu dàng.
- A, tiểu Nam!! Ta nhớ đệ lắm ý!! – Ta mừng rỡ nhảy lên ôm chầm lấy. Nhìn xem, khuôn mặt baby này, nhớ quá đi mất. Cái má trắng mịn như thể sắp búng ra sữa vậy. A, tiểu Nam của ta, sao đệ có thể dễ thương thế này chứ?
Mạn Nam sững lại mấy giây rồi cũng ôm đáp trả. Cái ôm ấm áp mà rắn rỏi nhưng xa lạ. Ta có cảm giác như cậu nhóc đó đã trưởng thành lên vậy.
- Ê ê, hai người đang làm cái trò gì vậy? Buông ra mau.
Âu Dương Thần không biết từ đâu chạy đến tách bọn ta ra, khuôn mặt thì đen sì như sắp nổi sấm. Mỗi người trong một ngày có phút điên. Không lẽ cái phút điên của hắn lại bùng nổ vào lúc này sao? Ta khó chịu nhìn hắn. Xí, tên hoàng đế khó ưa.
- Ngươi làm cái khỉ gì thế? – Ta hỏi
- Ngăn nàng vượt tường.
Ta kìm chế, trong lòng thầm gào thét:” Vượt vượt cái con cóc khô nhà ngươi ý. Đây là đệ đệ ruột của ta đấy. Là đệ đệ ruột ngươi có hiểu không hả? Không lẽ não ngươi bị úng nước rồi?”
- Vượt tường? Xin hỏi đây là hiền đệ của ta thì ta vượt kiểu quái gì hả? Ta cố nhịn để không hét vào mặt hắn.
- Không nói nhiều. Ta là vua, ta có quyền.- Hắn bá đạo nói.
Hứ, ta đây cũng là hoàng hậu, ngươi nói cái gì chứ? Ta phồng mồm, giậm chân tức giận. Tên đáng chết nhà hắn. Làm vua thì sao chứ? Làm vua thì hay lắm sao? Ta khinh bỉ. >
- Thôi, tỷ là Hoàng hậu mà, tỷ cứ đi đi.- Vũ Mạn Nam thấy thế liền cười mỉm, đưa tay xoa đầu ta.
Ê này, ta là đại tỷ của nhóc đấy, xoa đầu thế này không phải là….. -_-”
- Bỏ cái tay đó xuống. Vô phép tắc. Bây giờ dù gì thì nàng cũng là bậc mẫu nghi của Ngọc Quốc, không còn là đại tiểu thư Tể Tướng Phủ nữa đâu. Cẩn thận cách xưng hô.
Âu Dương Thần nhanh chóng túm lấy bàn tay đang đặt trên đầu ta, kiêu ngạo, lạnh lùng nói. Từng câu từng chữ nhả ra đều chắc chắn, uy nghiêm, hoàn toàn không giống Âu Dương Thần thường ngày. Vừa dứt câu nói, hắn thả tay Mạn Nam ra, nắm lấy tay ta kéo đi.
Ta ngờ nghệch đi theo hắn, mặt ngoảnh lại phía sau nhìn Mạn Nam đang đứng sững người, mặt cúi xuống đất, âm trầm không nói gì. Đi được một đoạn, ta hất tay hắn ra.
- Ngươi làm thế là có ý gì chứ? Tỷ đệ thân thiết thì có gì là bất thường chứ? Ngươi đâu cần quá đáng thế?
Hắn nhìn nàng đang vùng vằng giận dỗi, trong lòng đang muốn kêu trời oán đất tại sao hắn lại có một vị Hoàng hậu sáng nắng chiều mưa thế này? Hắn là nam nhân, dĩ nhiên hiểu tâm lí nam nhân hơn nàng. Hơn nữa, nhìn ánh mắt tên đó nhìn nàng, chắc chỉ có đầu đá như nàng mới không nhận ra. Đột nhiên, hắn chỉ muốn túm nàng lại mà nói hắn yêu nàng. Ầy, thế nhưng với cô nương đầu làm bằng chất rắn thế này chắc phải mưa dầm thấm lâu mới được. Hắn tự hỏi tại sao có ngày hắn lại phải khổ sở vì một nữ nhân thế này. Ấy thế còn là can tâm tình nguyện. Chuyện này mà đồn ra ngoài thì chắc tên hoàng đế như hắn mất mặt với tổ tiên quá.
- Thôi nào, đừng dỗi nữa, lát ta dạy nàng chế loại độc mới.
Hắn ôm nàng, cười nói dỗ dành. Cái này là mấy hôm trước, hắn bỗng phát hiện ra nàng rất rất có hứng thú với mấy thứ độc dược. Và thế là từ đó, hắn cứ lấy mấy loại độc dược ra dụ dỗ nàng. Cái bất thường là cô nàng tiểu miêu này lần nào cũng thường xuyên sụp bẫy. A nha, sau này phải dạy dỗ lại nàng thôi, không bị người khác bẫy đi mất thì hắn biết làm sao?
- Thật nha!! – Nghe đến độc, mắt ta nhanh như cắt biến thành hai ông mặt trời sáng chơi. Nga, nga, độc của ta~~~ Thật tiếc một điều là ở thời cổ đại này không thể chế tạo bom nguyên tử……
- Ừ , thật. – Hắn bật cười.
- Thần thiếp khấu kiến Hoàng thượng, hoàng hậu.
Trước mặt ta, Mai Phi đang quỳ gối. Ngày hôm nay, cô ta quả thực rất đẹp. Mái tóc đen tuyền thả xõa. Khuôn mặt đã đẹp giờ được đính thêm một ít đá ngay dưới mắt, gần đuôi làm tôn lên đôi mắt phượng. Đôi môi đỏ hồng. Cô ta mặc bộ hồng y được cắt kiểu cách, khéo léo lộ ra thân hình cân đối. Chẹp, với bộ đồ này, chắc cô ta tốn không ít tiền đây…..
Mà khoan, hình như cô ta….. vừa mới khấu kiến cả ta thì phải? Không lẽ cô mới uống nhầm thuốc?
( Âu Dương Thần: Nàng có thể chậm tiêu hơn không? -___-”)
- Nguyệt Dung, miễn lễ. – Âu Dương Thần phất tay.
- Đa tạ Hoàng thượng.- Cô ta đứng dậy.
Sau đó, Mai Nguyệt Dung tươi cười nhìn ta còn đang hoang mang.
- Hoàng hậu nương nương, chuyện hôm trước, là Mai Phi vô phép, mong Hoàng hậu đại từ đại bi mà bỏ qua cho thần thiếp.
- À… ờ…….. – Đúng là hôm nay cô ta uống nhầm thuốc rồi. -_- Nhưng mà thôi, người ta đã nói vậy mà còn tính toán so đo thì không phải hẹp hòi quá sao? Bỏ qua đi. Ta đây là vô cùng rộng lượng nha.
Âu Dương Thần khó hiểu nhìn ta và Mai Phi. Một lúc sau, không kìm được lòng, bèn lên tiếng hỏi:
- Chuyện hôm trước là chuyện gì thế?
Âu Dương Thần, ngươi là Hoàng đế một nước mà, có cần hóng hớt thế không chứ?
- Thần đệ tham kiến Hoàng thượng. – Một giọng nói quen thuộc vang lên từ sau lưng.
Ta quay lại thì bắt gặp ngay người con trai đó với bộ y phục của một quý tộc. đang cúi người. Mái tóc vàng rủ xuống che đi khuôn mặt tuấn tú.
- Bình thân đi vương gia. À, Điệp nhi, đây là Âu Dương Phong, đệ đệ của ta, vương gia của Ngọc Quốc. Vương gia rất giỏi, nhiều lần chinh chiến sa trường và mang về nhiều chiến thắng huy hoàng cho đất nước. Vương gia, đây là Hoàng hậu, chắc đệ mới gặp nhỉ? – Âu Dương Thần không ngớt lời khen ngợi.
- Hoàng huynh quá khen rồi, thần đệ đâu dám. Tham kiến Hoàng tẩu. – Âu Dương Phong khẽ cười nhưng nụ cười vẫn lạnh lùng băng giá.
Ta hóa đá, hoàn toàn bất ngờ với cái sự thật trước mắt. Chàng….lại là em chồng của ta? Chàng…. lại là vương gia Ngọc Quốc? Chàng… lại có thân thế oai hùng thế?
Thấy ta im lặng, Âu Dương Thần khẽ huých ta một cái. Ta như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mị ngàn năm.
- À….. ờ…. Chào… vương gia…- Ta khó khăn lắm mới khiến cho từ ngữ đó phát ra.
Âu Dương Phong cúi người cười mỉm rồi đi lướt qua chúng ta. Trừ ta ra, không ai nghe thấy câu nói tựa như gió thoảng người con trai đó để lại.
- Ta đã nói nàng sẽ sớm biết ta là ai mà.
…………
Lễ hội mùa thu bắt đầu. Các nghi thức lần lượt được tiến hành. Khi mọi nghi thức truyền thống hoàn thành, mọi người bắt đầu ăn uống. Trong tiếng nhạc và những điệu múa của những phi tử và cung nữ hậu cung. Lên rồi lại xuống, những bàn tay nhỏ nhắn, uyển chuyển lay động cùng tiếng nhạc.
Mai Phi bất chợt đến bên cạnh ta , đưa ta ly rượu và nói rằng ta nên mời rượu Hoàng Thái Hậu. Ta thấy kì lạ, nếu muốn lấy lòng Hoàng Thái Hậu, không phải chính cô ta mới nên đưa rượu sao? Nhưng nhìn khuôn mặt chân thành của Mai Nguyệt Dung, ta lại không nỡ nghi ngờ lòng tốt của cô ta. Ta không biết, chính trong giây phút mềm lòng đó đã kéo theo biết bao nhiêu là rắc rối sau này.
Ta cầm ly rượu đến bên Hoàng Thái Hậu, cung kính dâng ly rượu lên.
Hoàng Thái Hậu đỡ lấy, tươi cười khen:
- Hoàng hậu thật biết phép. Đã kính rượu ta rồi đấy.
Sau đó, bà nâng rượu lên, uống cạn. Đột nhiên, Hoàng Thái Hậu kêu lên một tiếng, buông rơi ly rượu trong tay, ngã xuống. Mọi người nhốn nháo, chạy lại.
- Người đâu? Mau gọi Thái y!!! – Âu Dương Thần đỡ Hoàng Thái Hậu lên, hét lớn.
Trong cuộc hỗn loạn, ta thấy ánh mắt kì lạ của Thái Hậu, nụ cười nửa miệng của Mai Phi và sự hoảng hốt của Âu Dương Thần.
Ta đứng lặng người, đầu óc rối bù, không suy nghĩ được một chút gì….