Trong ngục tối, mùi ẩm thấp bốc lên hòa với mùi đất. Ngoài trời đang mưa, mưa lớn. Tiếng mưa rào rào bên ngoài vọng vào trong. Ta thu mình trong một góc. Hơi lạnh. Những cũng chẳng quan trọng lắm. Chỉ là nước mưa thôi mà.
Gác đầu lên gối, hướng mắt ra bên ngoài qua chấn song cửa, ta giơ bàn tay mình lên. Ừm, Điệp Điệp, thân thể cô thật yếu, không tốt chút nào. Mới chịu mưa một chút thế này mà đã không chịu được rồi. Chẳng bù cho ta trước đây, cho dù có dầm mưa liền suốt mấy tiếng cũng vấn khỏe như trêu. Ta khẽ cười nhẹ, một hình ảnh lại lướt nhẹ trong đầu, như một cơn gió mùa thu chạy vụt qua mặt hồ.
…
Có một cô gái đi dưới màn mưa, vừa đi vừa ngân nga hát. Bờ vai thỉnh thoảng lại run lên vài cái. Nhưng dường như nó chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Phía xa, một chàng trai cầm cái ô lớn chạy đến, khuôn mặt lo lắng tột cùng. Anh giữ lấy tay cố gái kìa, cốc đầu cô một cái:
- Nhóc con, đã nói bao nhiêu lần không được dầm mưa mà. Em nghĩ em là siêu nhân không có phản ứng xi nhê gì với thời tiết à?
Cô gái kia chớp mắt, nhăn mặt nhìn chàng trai kia. Mái tóc ngắn ướt sũng còn nhỏ giọt nước. Chu mồm lên định cãi thì cô nhận ngay được một nụ hôn đáp xuống. Cười cười, chàng trai kia kéo sát cô gái đó vào lòng mình, một tay cầm ô che cho cả hai, mặc cho quần áo ướt của cô áp vào người mình:
- Tập trung một chút khi hôn.
Một nụ hôn dưới mưa. Ngày ấy, cơn mưa kia thật ấm áp.
…….
Ta ho khẽ mấy cái, cố kéo mình ra khỏi kí ức kia. Thật tệ, hình như rãnh rỗi mà sinh nông nổi thì phải. Tại sao tự nhiên lại nhớ đến mấy cái đó chứ?
Không biết Âu Dương Thần giờ sao rồi? Một vụ việc như này đáng ra ta sẽ bị nhận lệnh chém ngay chứ? Kéo dài lâu thế này, không phải là trong triều đình lại xảy ra việc gì chứ?
Ai dè, vừa nghĩ đến ai thì người đó xuất hiện luôn. -___-
Âu Dương Thần đứng trước mặt, một thân long bào uy nghi, ánh mắt xót xa nhìn ta, trên tay hắn còn cầm một cái áo choàng lớn. Ta ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mặt chằm chằm. Ngoài trời, mưa ngày càng to, trút xuống như muốn một lần đổ hết nước xuống trần gian. Đối diện với ánh mắt ta, Âu Dương Thần thở dài, phẩy tay cho đám thị vệ lui hết ra. Hắn ngồi xuống đối diện với ta, hai tay choàng lên người ta tấm áo kia. Cảm giác ấm áp cùng mùi hương của người nọ vẫn còn vương trên áo bao phủ lấy ta.
- Sao ngươi đến đây?
Hắn không trả lời, gắt gao ôm lấy ta vào lòng. Ta lặng im không nói gì, cứ để hắn ôm như thế. Mùi hương bạc hà thoảng nhẹ qua sống mũi, thật thơm, thật nhẹ nhàng.
- Ta nhớ nàng, nhớ lắm.
Giọng nói run run của Âu Dương Thần như chất chứa ngàn vạn tâm tình nhưng không thể thốt ra thành lời. Âu Dương Thần, ngươi vất vả rồi. Nhưng thật tiếc, ta không thể làm gì. Xin lỗi.
- Việc trên triều như nào rồi?
Âu Dương Thần im lặng, buông ta ra. Hắn nhìn ta bằng ánh mắt kiên định.
- Điệp Điệp, tin ta. Ta nhất định sẽ đưa nàng ra khỏi đây.
- Ngươi làm như nào?
- Bằng bất cứ giá nào.
Nghe câu trả lời đó, ta ngửa mặt cười lớn, cười đến gập người. Âu Dương Thần mím môi nhìn ta, khuôn mặt thật dễ làm người ta mủi lòng. Xin lỗi, Âu Dương Thần à, ta đành phải làm cách này thôi. Ngôi vị của ngươi, uy danh của ngươi, không thể hủy hoại trong tay ta được.
- Âu Dương Thần ơi là Âu Dương Thần. Ngươi có biết ngươi là ai không? Một Hoàng đế, một đáng minh quân của Ngọc Quốc đấy. Vậy àm nói rằng sẽ đưa ta ra khỏi đây. Ta là ai? Ngươi quên rồi sao? Ta chính là kẻ đã giết bao nhiêu phi tần của ngươi, ngươi có nhớ không? Mà trong đó còn có cả một vị công chúa cao quý của cái nước nào kia nữa. Ngươi coi là những nữ nhân ngu ngốc trong hậu cung kia sao? Đúng, mặc dù ta rất ngốc, nhưng ta không ngốc đến độ không hiểu mình đang làm gì. Âu Dương Thần, ngươi chọn ta rồi bỏ mặc cả thần dân trăm họ của Ngọc Quốc sao? Ngươi, có còn là một hoàng đế nữa không?
Xin lỗi, ta và ngươi, vốn không có duyên. Có níu kéo nhiềuhơn nữa thì cũng chỉ đến thế thôi. Ngươi phải trở thành một vị vua tốt. Ngươi phải cai quản, dẫn dắt cả một quốc gia. Ta chỉ là một nữ nhân bình thường thôi. Việc gì cần thiết mà ngươi phải cố gắng vì ta đến thế?
Âu Dương Thần cúi mặt. Một lúc sau, hắn mới lên tiếng:
- Là Hoàng đế thì sao? Là minh quân thì như thế nào? Đến người mình yêu thương còn không thể bảo vệ, lấy nghĩa lý gì mà bảo hộ cả trăm dân? Điệp Điệp, nàng nói xem, lấy tư cách gì? Chẳng lẽ nàng coi ta vô dụng thế? Vô dụng đến mức không thể giữ nổi nàng, để nàng buông xuôi mà tự nhận tội lỗi không phải của mình. Đừng nói, ta tin là nàng không làm những chuyện như vậy. Vậy tại sao cứ phải nhận hết lỗi về mình? Nàng coi ta chỉ là một con bù nhìn rơm thôi đúng không?
Bốp…
Ta không do dự mà tát cho hắn một cái. Âu Dương Thần, những ân tình kia, ta thật không dám nhận. Ngươi, không phải người của riêng ta, ngươi là người của cả Ngọc Quốc. Và, ta, với tư cách là một Hoàng hậu, ta không cho phép ngươi như thế.
Âu Dương Thần kinh ngạc nhìn ta. Đôi mắt khó hiểu nhìn ta.
- Im miệng. Ngươi là một đế vương. Một đế vương thì không được phép lụy tình một cách mù quáng như thế. Ngươi còn cả Hậu cung, cả ngàn phi tần mĩ nữ chờ ngươi, sẵn sàng vứt bỏ cả tuổi thanh xuân trong cái lồng son mang tên Hoàng cung này. Ngươi thiếu đàn bà sao? Tại sao cứ phải chắc chắn tim ngươi có mỗi một người.
Tình cảm sao? Nực cười. Một hoàng đế phải trị vì cả đất nước bằng lí trí. Tình cảm, chỉ tổ vướng chân thôi. Ngươi được giáo dục để trở thành một Hoàng đế chứ không phải một kẻ lụy tình như này. Âu Dương Thần, ngươi làm ta thật thất vọng.
Âu Dương Thần sững người ra một chút rồi cười lớn. Tốt, tốt lắm. Xem ra, hắn chẳng là gì trong mắt nàng cả. Xem ra, nàng cũng chẳng có tí ti rung động nào với hắn. Vì không yêu nên mới không tin. Là hắn tự ngốc nghếch hoang tưởng mà thôi. Điệp Điệp, nàng giỏi lắm.
Đột nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên từ cửa nhà lao. Ta và Âu Dương Thần nhìn sang. Ở đó, Âu Dương Phong một thân lam y đứng tựa cửa, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạo báng. Ánh mắt sắc lạnh lướt qua cả căn ngục.
- Ngươi làm gì ở đây? – Âu Dương Thần đanh giọng hỏi.
- Hai người vừa diễn một màn kịch khiến ta đây là người xem mà còn thật cảm động. Âu Dương Thần, xin lỗi nhưng nàng ấy là của ta rồi.
Âu Dương Phong đi đến, kéo ta vào lòng hắn, nhướng mi mắt, trên môi nở nụ cười đắc thắng. Tay hắn khéo léo điểm huyệt ta làm ta không thể cử động, cũng không thể nói gì, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn. Âu Dương Phong thấy ánh mắt đó thì không nói gì, làm ra vẻ bình thản như không.
Tên lưu manh, tên đốn mạt. Bà đây mà cử động được thì nhất định giết ngươi.
Âu Dương Thần thấy thế thì nhìn ta, trong đáy mắt là sự thất vọng tột cùng. Một lúc sau mới lấy được sự bình tĩnh, hắn hỏi:
- Điệp Điệp, chuyện này là sao?
Ta rất muốn trả lời nhưng không thể nào mở miệng được.
- Ngươi còn không nhìn thấy? Nàng ấy im lặng là đồng ý rồi, thật phiền phức.
Âu Dương Phong, đã có ai nói rằng mặt ngươi rất dày chưa? -__-
Dứt lời xong, Âu Dương Phong nâng mặt ta lên, áp lên môi ta một nụ hôn sâu đánh dấu chủ quyền. Ta cắn môi hắn một cái, trừng mắt thị uy. Này, ta nhận tội cho ngươi không có nghĩa là ta mặc ngươi làm gì ta thì làm đâu nhé. Âu Dương Phong hơi nhắn mặt, càng tấn công sâu hơn. Ta liếc về phía sau, cố nhìn xem Âu Dương Thần thế nào nhưng không thể nhìn thấy được. Âu Dương Thần, đây không phải chủ ý của ta. >
- Đủ rồi. Điệp Điệp, nàng đi quá xa rồi.
Âu Dương Thần cuối cùng cũng không chịu nổi, gạt ta và Âu Dương Phong qua một bên đi như bay ra ngoài.
Bọn cận vệ thấy Hoàng thượng đi ra thì vội vàng cúi đầu hành lễ, vừa định lấy ô che thì Âu Dương Thần đã không thèm chờ, bất chấp mưa lớn mà đi ra ngoài. Mấy tên hạ nhân đi theo thấy thiên tử mặt nặng mày nhẹ thì không dám ho he tiếng nào, nhanh chóng cầm ô chạy theo.
Âu Dương Thần mím chặt môi, thâm tâm đau như có ai đó bóp chặt. Cảm giác bị đè nén đến mức thở cũng không thở nổi. Khi nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương trong vòng tay người khác, hắn cảm tưởng như tất cả như sụp xuống, nhấn chìm hắn trong sự thất vọng. Vậy ra, hắn yêu thương nàng thế, tất cả chỉ là một trò chơi trong con mắt nàng thôi sao? Vậy ra,mọi chuyện chỉ là đang bỡn cợt hắn thôi sao? Hắn cố gắng như này để làm gì? Tơ tưởng nhớ, nhung nàng làm gì? Trong trái tim nàng đâu có chỗ cho hắn. Hóa ra, hắn chỉ là một kẻ thất bại không hơn không kém mà thôi.
Dừng lại, Âu Dương Thần ngẩng mặt nhìn bầu trời tối đen mịt mùng. Từng hạt mưa táp vào mặt lạnh buốt. Cả thân người ướt đẫm nước. Đám thị vệ chạy đến, thấy Hoàng thượng như thế thì không ai dám lên tiếng. Ôi, Hoàng hậu, người đã làm gì mà Hoàng thượng lại tức giận như này a? Mãi sau, thấy để long thể dưới mưa như này thật không hay, thái giám nọ mới rụt rè nói:
- Thưa Hoàng thương, giờ chúng ta…
- Đến Mai cung.
Âu Dương Thần lãnh đạm lên tiếng, trở lại là hình ảnh một bậc đế vương anh minh tiêu sái. Thái giám cúi người: “Dạ.”
………
Trong ngục, khi Âu Dương Thần đi rồi, Âu Dương Phong mới giải huyệt cho ta. Vừa cử động được, ta liền nhân lúc hắn không chú ý mà đá cho hắn một cái. Lại cảm thấy chưa thỏa mãn, lại đạp cho hắn hai cái nữa nhưng mà hắn lại tránh được. Tên đáng chết, cướp của ta một nụ hôn, giờ sao không để ta đá hai cái nữa, thật keo kiệt.
Ta đưa tay lên quẹt quẹt miệng nhìn tên nam nhân nọ. Âu Dương Phong nhếch môi cười lạnh, không để tâm đến vết rách trên môi, mà thực ra nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
- Sao? Giờ sao lại phản ứng mạnh thế? Chẳng phải trước kia cũng đã…
- Im. N
gươi đến đây làm gì?
- Thích. Nàng cấm được sao?
Ta đang định mở miệng ra phản bác thì Âu Dương Phong cúi xuống, đưa một ngón tay trỏ lên miệng ta, ra dấu im lặng:
- Ta đến không phải để cãi nhau với nàng. Nàng nghĩ sao nếu… ta thành Hoàng đế?
Ta trợn mắt nhìn hắn , không tin nổi. Hắn muốn cướp ngôi? Vậy ra hắn sát hại cả dàn mĩ nữ Hậu cung là để nhắm vào cái đích béo bở này?
Âu Dương Phong thấy biểu hiện của ta thì bật cười.
- Điệp Điệp, nàng nghĩ ta giết phi tần chỉ để vui tay thôi sao? Nàng ngây thơ quá. Ta sẽ giữ cho nàng sống, đến lúc thấy Âu Dương Thần phải quỳ dưới chân ta.
- Ngươi có đủ khả năng?
- Nàng quên ta là ai rồi sao?
Âu Dương Phong nhếch môi. Như đã xong mục đích, hắn quay người đi ra ngoài.
- Tại sao phải nhất định làm thế?
- Nàng không cần biết.
Hắn liếc mắt lại, ánh mắt sắc lạnh không chút cảm xúc như lần gặp ta đầu tiên. Ta khẽ rùng mình. Vì một ngôi báu, đến cả tình máu mủ cũng không còn?
Âu Dương Phong ra khỏi nhà lao. Một hắc y nhân thấy hắn đến thì cúi gập người cung kính. Thấy trên khuôn mặt chủ tử xuất hiện cái dấu vết khả nghi, hắc y nhân kia không kìm được mà hỏi:
- Chủ tử, môi người làm sao vậy?
Âu Dương Phong vẫn một bộ mặt lạnh lùng, khẽ đáp:
- Mèo cào.
Rồi, không để tên thuộc hạ của mình thêm một câu gì, Âu Dương Phong một bước đi thẳng. Trong đêm tối, một nụ cười nhẹ nhàng kín đáo hiện lên trên khuôn mặt băng giá của ai kia.
Trong ngục tối, mùi ẩm thấp bốc lên hòa với mùi đất. Ngoài trời đang mưa, mưa lớn. Tiếng mưa rào rào bên ngoài vọng vào trong. Ta thu mình trong một góc. Hơi lạnh. Những cũng chẳng quan trọng lắm. Chỉ là nước mưa thôi mà.
Gác đầu lên gối, hướng mắt ra bên ngoài qua chấn song cửa, ta giơ bàn tay mình lên. Ừm, Điệp Điệp, thân thể cô thật yếu, không tốt chút nào. Mới chịu mưa một chút thế này mà đã không chịu được rồi. Chẳng bù cho ta trước đây, cho dù có dầm mưa liền suốt mấy tiếng cũng vấn khỏe như trêu. Ta khẽ cười nhẹ, một hình ảnh lại lướt nhẹ trong đầu, như một cơn gió mùa thu chạy vụt qua mặt hồ.
…
Có một cô gái đi dưới màn mưa, vừa đi vừa ngân nga hát. Bờ vai thỉnh thoảng lại run lên vài cái. Nhưng dường như nó chẳng ảnh hưởng gì đến cô. Phía xa, một chàng trai cầm cái ô lớn chạy đến, khuôn mặt lo lắng tột cùng. Anh giữ lấy tay cố gái kìa, cốc đầu cô một cái:
- Nhóc con, đã nói bao nhiêu lần không được dầm mưa mà. Em nghĩ em là siêu nhân không có phản ứng xi nhê gì với thời tiết à?
Cô gái kia chớp mắt, nhăn mặt nhìn chàng trai kia. Mái tóc ngắn ướt sũng còn nhỏ giọt nước. Chu mồm lên định cãi thì cô nhận ngay được một nụ hôn đáp xuống. Cười cười, chàng trai kia kéo sát cô gái đó vào lòng mình, một tay cầm ô che cho cả hai, mặc cho quần áo ướt của cô áp vào người mình:
- Tập trung một chút khi hôn.
Một nụ hôn dưới mưa. Ngày ấy, cơn mưa kia thật ấm áp.
…….
Ta ho khẽ mấy cái, cố kéo mình ra khỏi kí ức kia. Thật tệ, hình như rãnh rỗi mà sinh nông nổi thì phải. Tại sao tự nhiên lại nhớ đến mấy cái đó chứ?
Không biết Âu Dương Thần giờ sao rồi? Một vụ việc như này đáng ra ta sẽ bị nhận lệnh chém ngay chứ? Kéo dài lâu thế này, không phải là trong triều đình lại xảy ra việc gì chứ?
Ai dè, vừa nghĩ đến ai thì người đó xuất hiện luôn. -___-
Âu Dương Thần đứng trước mặt, một thân long bào uy nghi, ánh mắt xót xa nhìn ta, trên tay hắn còn cầm một cái áo choàng lớn. Ta ngạc nhiên nhìn nam nhân trước mặt chằm chằm. Ngoài trời, mưa ngày càng to, trút xuống như muốn một lần đổ hết nước xuống trần gian. Đối diện với ánh mắt ta, Âu Dương Thần thở dài, phẩy tay cho đám thị vệ lui hết ra. Hắn ngồi xuống đối diện với ta, hai tay choàng lên người ta tấm áo kia. Cảm giác ấm áp cùng mùi hương của người nọ vẫn còn vương trên áo bao phủ lấy ta.
- Sao ngươi đến đây?
Hắn không trả lời, gắt gao ôm lấy ta vào lòng. Ta lặng im không nói gì, cứ để hắn ôm như thế. Mùi hương bạc hà thoảng nhẹ qua sống mũi, thật thơm, thật nhẹ nhàng.
- Ta nhớ nàng, nhớ lắm.
Giọng nói run run của Âu Dương Thần như chất chứa ngàn vạn tâm tình nhưng không thể thốt ra thành lời. Âu Dương Thần, ngươi vất vả rồi. Nhưng thật tiếc, ta không thể làm gì. Xin lỗi.
- Việc trên triều như nào rồi?
Âu Dương Thần im lặng, buông ta ra. Hắn nhìn ta bằng ánh mắt kiên định.
- Điệp Điệp, tin ta. Ta nhất định sẽ đưa nàng ra khỏi đây.
- Ngươi làm như nào?
- Bằng bất cứ giá nào.
Nghe câu trả lời đó, ta ngửa mặt cười lớn, cười đến gập người. Âu Dương Thần mím môi nhìn ta, khuôn mặt thật dễ làm người ta mủi lòng. Xin lỗi, Âu Dương Thần à, ta đành phải làm cách này thôi. Ngôi vị của ngươi, uy danh của ngươi, không thể hủy hoại trong tay ta được.
- Âu Dương Thần ơi là Âu Dương Thần. Ngươi có biết ngươi là ai không? Một Hoàng đế, một đáng minh quân của Ngọc Quốc đấy. Vậy àm nói rằng sẽ đưa ta ra khỏi đây. Ta là ai? Ngươi quên rồi sao? Ta chính là kẻ đã giết bao nhiêu phi tần của ngươi, ngươi có nhớ không? Mà trong đó còn có cả một vị công chúa cao quý của cái nước nào kia nữa. Ngươi coi là những nữ nhân ngu ngốc trong hậu cung kia sao? Đúng, mặc dù ta rất ngốc, nhưng ta không ngốc đến độ không hiểu mình đang làm gì. Âu Dương Thần, ngươi chọn ta rồi bỏ mặc cả thần dân trăm họ của Ngọc Quốc sao? Ngươi, có còn là một hoàng đế nữa không?
Xin lỗi, ta và ngươi, vốn không có duyên. Có níu kéo nhiềuhơn nữa thì cũng chỉ đến thế thôi. Ngươi phải trở thành một vị vua tốt. Ngươi phải cai quản, dẫn dắt cả một quốc gia. Ta chỉ là một nữ nhân bình thường thôi. Việc gì cần thiết mà ngươi phải cố gắng vì ta đến thế?
Âu Dương Thần cúi mặt. Một lúc sau, hắn mới lên tiếng:
- Là Hoàng đế thì sao? Là minh quân thì như thế nào? Đến người mình yêu thương còn không thể bảo vệ, lấy nghĩa lý gì mà bảo hộ cả trăm dân? Điệp Điệp, nàng nói xem, lấy tư cách gì? Chẳng lẽ nàng coi ta vô dụng thế? Vô dụng đến mức không thể giữ nổi nàng, để nàng buông xuôi mà tự nhận tội lỗi không phải của mình. Đừng nói, ta tin là nàng không làm những chuyện như vậy. Vậy tại sao cứ phải nhận hết lỗi về mình? Nàng coi ta chỉ là một con bù nhìn rơm thôi đúng không?
Bốp…
Ta không do dự mà tát cho hắn một cái. Âu Dương Thần, những ân tình kia, ta thật không dám nhận. Ngươi, không phải người của riêng ta, ngươi là người của cả Ngọc Quốc. Và, ta, với tư cách là một Hoàng hậu, ta không cho phép ngươi như thế.
Âu Dương Thần kinh ngạc nhìn ta. Đôi mắt khó hiểu nhìn ta.
- Im miệng. Ngươi là một đế vương. Một đế vương thì không được phép lụy tình một cách mù quáng như thế. Ngươi còn cả Hậu cung, cả ngàn phi tần mĩ nữ chờ ngươi, sẵn sàng vứt bỏ cả tuổi thanh xuân trong cái lồng son mang tên Hoàng cung này. Ngươi thiếu đàn bà sao? Tại sao cứ phải chắc chắn tim ngươi có mỗi một người.
Tình cảm sao? Nực cười. Một hoàng đế phải trị vì cả đất nước bằng lí trí. Tình cảm, chỉ tổ vướng chân thôi. Ngươi được giáo dục để trở thành một Hoàng đế chứ không phải một kẻ lụy tình như này. Âu Dương Thần, ngươi làm ta thật thất vọng.
Âu Dương Thần sững người ra một chút rồi cười lớn. Tốt, tốt lắm. Xem ra, hắn chẳng là gì trong mắt nàng cả. Xem ra, nàng cũng chẳng có tí ti rung động nào với hắn. Vì không yêu nên mới không tin. Là hắn tự ngốc nghếch hoang tưởng mà thôi. Điệp Điệp, nàng giỏi lắm.
Đột nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên từ cửa nhà lao. Ta và Âu Dương Thần nhìn sang. Ở đó, Âu Dương Phong một thân lam y đứng tựa cửa, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạo báng. Ánh mắt sắc lạnh lướt qua cả căn ngục.
- Ngươi làm gì ở đây? – Âu Dương Thần đanh giọng hỏi.
- Hai người vừa diễn một màn kịch khiến ta đây là người xem mà còn thật cảm động. Âu Dương Thần, xin lỗi nhưng nàng ấy là của ta rồi.
Âu Dương Phong đi đến, kéo ta vào lòng hắn, nhướng mi mắt, trên môi nở nụ cười đắc thắng. Tay hắn khéo léo điểm huyệt ta làm ta không thể cử động, cũng không thể nói gì, chỉ biết trừng mắt nhìn hắn. Âu Dương Phong thấy ánh mắt đó thì không nói gì, làm ra vẻ bình thản như không.
Tên lưu manh, tên đốn mạt. Bà đây mà cử động được thì nhất định giết ngươi.
Âu Dương Thần thấy thế thì nhìn ta, trong đáy mắt là sự thất vọng tột cùng. Một lúc sau mới lấy được sự bình tĩnh, hắn hỏi:
- Điệp Điệp, chuyện này là sao?
Ta rất muốn trả lời nhưng không thể nào mở miệng được.
- Ngươi còn không nhìn thấy? Nàng ấy im lặng là đồng ý rồi, thật phiền phức.
Âu Dương Phong, đã có ai nói rằng mặt ngươi rất dày chưa? -__-
Dứt lời xong, Âu Dương Phong nâng mặt ta lên, áp lên môi ta một nụ hôn sâu đánh dấu chủ quyền. Ta cắn môi hắn một cái, trừng mắt thị uy. Này, ta nhận tội cho ngươi không có nghĩa là ta mặc ngươi làm gì ta thì làm đâu nhé. Âu Dương Phong hơi nhắn mặt, càng tấn công sâu hơn. Ta liếc về phía sau, cố nhìn xem Âu Dương Thần thế nào nhưng không thể nhìn thấy được. Âu Dương Thần, đây không phải chủ ý của ta. >
- Đủ rồi. Điệp Điệp, nàng đi quá xa rồi.
Âu Dương Thần cuối cùng cũng không chịu nổi, gạt ta và Âu Dương Phong qua một bên đi như bay ra ngoài.
Bọn cận vệ thấy Hoàng thượng đi ra thì vội vàng cúi đầu hành lễ, vừa định lấy ô che thì Âu Dương Thần đã không thèm chờ, bất chấp mưa lớn mà đi ra ngoài. Mấy tên hạ nhân đi theo thấy thiên tử mặt nặng mày nhẹ thì không dám ho he tiếng nào, nhanh chóng cầm ô chạy theo.
Âu Dương Thần mím chặt môi, thâm tâm đau như có ai đó bóp chặt. Cảm giác bị đè nén đến mức thở cũng không thở nổi. Khi nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương trong vòng tay người khác, hắn cảm tưởng như tất cả như sụp xuống, nhấn chìm hắn trong sự thất vọng. Vậy ra, hắn yêu thương nàng thế, tất cả chỉ là một trò chơi trong con mắt nàng thôi sao? Vậy ra,mọi chuyện chỉ là đang bỡn cợt hắn thôi sao? Hắn cố gắng như này để làm gì? Tơ tưởng nhớ, nhung nàng làm gì? Trong trái tim nàng đâu có chỗ cho hắn. Hóa ra, hắn chỉ là một kẻ thất bại không hơn không kém mà thôi.
Dừng lại, Âu Dương Thần ngẩng mặt nhìn bầu trời tối đen mịt mùng. Từng hạt mưa táp vào mặt lạnh buốt. Cả thân người ướt đẫm nước. Đám thị vệ chạy đến, thấy Hoàng thượng như thế thì không ai dám lên tiếng. Ôi, Hoàng hậu, người đã làm gì mà Hoàng thượng lại tức giận như này a? Mãi sau, thấy để long thể dưới mưa như này thật không hay, thái giám nọ mới rụt rè nói:
- Thưa Hoàng thương, giờ chúng ta…
- Đến Mai cung.
Âu Dương Thần lãnh đạm lên tiếng, trở lại là hình ảnh một bậc đế vương anh minh tiêu sái. Thái giám cúi người: “Dạ.”
………
Trong ngục, khi Âu Dương Thần đi rồi, Âu Dương Phong mới giải huyệt cho ta. Vừa cử động được, ta liền nhân lúc hắn không chú ý mà đá cho hắn một cái. Lại cảm thấy chưa thỏa mãn, lại đạp cho hắn hai cái nữa nhưng mà hắn lại tránh được. Tên đáng chết, cướp của ta một nụ hôn, giờ sao không để ta đá hai cái nữa, thật keo kiệt.
Ta đưa tay lên quẹt quẹt miệng nhìn tên nam nhân nọ. Âu Dương Phong nhếch môi cười lạnh, không để tâm đến vết rách trên môi, mà thực ra nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.
- Sao? Giờ sao lại phản ứng mạnh thế? Chẳng phải trước kia cũng đã…
- Im. N
gươi đến đây làm gì?
- Thích. Nàng cấm được sao?
Ta đang định mở miệng ra phản bác thì Âu Dương Phong cúi xuống, đưa một ngón tay trỏ lên miệng ta, ra dấu im lặng:
- Ta đến không phải để cãi nhau với nàng. Nàng nghĩ sao nếu… ta thành Hoàng đế?
Ta trợn mắt nhìn hắn , không tin nổi. Hắn muốn cướp ngôi? Vậy ra hắn sát hại cả dàn mĩ nữ Hậu cung là để nhắm vào cái đích béo bở này?
Âu Dương Phong thấy biểu hiện của ta thì bật cười.
- Điệp Điệp, nàng nghĩ ta giết phi tần chỉ để vui tay thôi sao? Nàng ngây thơ quá. Ta sẽ giữ cho nàng sống, đến lúc thấy Âu Dương Thần phải quỳ dưới chân ta.
- Ngươi có đủ khả năng?
- Nàng quên ta là ai rồi sao?
Âu Dương Phong nhếch môi. Như đã xong mục đích, hắn quay người đi ra ngoài.
- Tại sao phải nhất định làm thế?
- Nàng không cần biết.
Hắn liếc mắt lại, ánh mắt sắc lạnh không chút cảm xúc như lần gặp ta đầu tiên. Ta khẽ rùng mình. Vì một ngôi báu, đến cả tình máu mủ cũng không còn?
Âu Dương Phong ra khỏi nhà lao. Một hắc y nhân thấy hắn đến thì cúi gập người cung kính. Thấy trên khuôn mặt chủ tử xuất hiện cái dấu vết khả nghi, hắc y nhân kia không kìm được mà hỏi:
- Chủ tử, môi người làm sao vậy?
Âu Dương Phong vẫn một bộ mặt lạnh lùng, khẽ đáp:
- Mèo cào.
Rồi, không để tên thuộc hạ của mình thêm một câu gì, Âu Dương Phong một bước đi thẳng. Trong đêm tối, một nụ cười nhẹ nhàng kín đáo hiện lên trên khuôn mặt băng giá của ai kia.