Tô Hiểu Nguyệt cảm giác toàn thân như bốc lửa, nóng thật khó chịu. Chuyện gì đã xảy ra? Tối hôm qua, trước khi ngủ nhớ là đã tắt máy sửa rồi mà! Hừ, chắc chắn là do em mình gây ra, thứa lúc mình không chú ý, lén xuống bật lên.
Tô Hiểu Nguyệt nhất thời tỉnh táo không ít, nhưng vẫn chưa mở mắt, không biết bây giờ là mấy giờ, quát: “Tô Nhân Kỵ chết tiệt, lại đây mau!”. Chỉ là, từ miệng phát ra thanh âm làm nàng hoảng sợ, thật khó nghe, gần như tắt tiếng. Tiếp theo, cảm thấy cổ họng thật khô, tựa hồ có thể bốc lửa, chẳng lẽ bị cảm rồi?
“Nguyệt Nghi, con rốt cục cũng tỉnh? Mau uống chút nước!”, giọng một phụ nữ vang lên, đưa nàng rời khỏi cõi tiên. “Đại phu nói, con chỉ cần vượt qua lần này, cơ thể sẽ khỏe mạnh, không còn gì đáng ngại!”
Hả…Nguyệt Nhi? Hình như mẹ chưa bao giờ gọi mình như vậy. Mở mắt ra, phòng của mình sao lại trang trí thành như vậy? Một cái màn màu trắng thật to…Chờ một chút, màn? Tô Hiểu Nguyệt rõ ràng nhớ kỹ, giường của mình, làm gì có màn!
Đột nhiên, cơ thể được người nâng dậy, đồng thời một chén nước nóng đưa tới trước mặt, cái chén này, là chén cổ – Tô Hiểu Nguyệt từng thấy tại triển làm cổ vật. Trong tiềm thức, nàng cảm thấy có gì đó không ổn, nóng lòng quay đầu, nhìn về phía người phụ nữ, khoảng chừng tuổi, dung mạo tuyệt vời, gần như không có một khuyết điểm. Chỉ là gương mặt rất tiều tụy. Tóc vấn theo một kiểu rất xưa. Vấn? Xưa? Tô Hiểu Nguyệt kinh hãi, nhìn qua quần áo, quả nhiên nàng mặc một bộ đồ truyền thống Trung Hoa. Cuối xuống nhìn chính mình, một thân áo trắng Trung Hoa cổ điển.
Ack, ack, chuyện gì đã xảy ra? Tô Hiểu Nguyệt giật mình, muốn đưa tay lên vỗ vỗ mặt, không biết đây là mơ hay thật, nhưng toàn thân vô lực, muốn nâng tay lên cũng không được. “Người là…” Tô Hiểu Nguyệt thử nói cái gì đó, nhưng tức chết, ngay cả thanh âm cũng không phát ra được.
“Nguyệt nhi, đừng nóng vội nói chuyện!”, người phụ nữ vỗ vỗ lưng nàng trấn an, “mau, uống nước trước, rồi từ từ mẹ sẽ cho nói”.
Tô Hiểu Nguyệt muốn biết chuyện gì xảy ra, phối hợp, hé miệng uống một ngụm nước, tỉnh táo được ít nhiều. “Nói đi!”, nàng cũng không mở miệng, chỉ nhìn chằm chằm người phụ nữ.
“Nguyệt nhi, cũng tại mẹ vô dụng!”, người phụ nữ khóc nói, “địa vị mẹ thấp kém, không có tiếng nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn con bị bị người ta hãm hại, bệnh nặng một thời gian, thiếu chút nữa mất mạng…nhưng…nhưng cha con đã quyết định mang con tiến cung rồi!”
“Cái gì…” Tô Hiểu Nguyệt muốn thét to, nhưng thanh âm thật khó nghe, cuối cùng quyết định không nói lời nào, chờ nghe nữ nhân này nói tiếp. Bất quá, nàng có thể hiểu một chút, hình như triều đình tuyển phi, “nàng” không muốn tiến cung, cùng cha chống đối…
“Nguyệt nhi, kỳ thật mẹ cũng muốn nói, con nhập cung rồi, dựa vào thế lực của phụ thân trong triều, nhất định hội phong hoàng hậu, thống lĩnh lục cung. Nếu con làm hoàng hậu, mẹ cũng có thể hãnh diện, không bị đại nương suốt ngày khi dễ.”
Vậy là, tại triều đại này, cha “nàng” có thế lực rất lớn, hoàng đế không thể không kiêng dè, vì vậy triệu nữ nhi của hắn nhập cung, vừa kiềm chế, vừa trấn an hắn. Nhưng “mẹ” nàng nói suốt ngày bị đại nương khi dễ — nói cách khác, nữ nhân này chỉ có thể là nhị nương, tam nương hoặc chỉ là một tiểu thiếp, không tiền tài, không thân thế, cũng không được sủng ái, có được nữ nhi tiến cung, vị thế cũng tăng lên rất nhiều.
Bất quá, nếu làm hoàng hậu, tại sao con gái của đại nương không gả, lại để một nữ nhi của tiểu thiếp tiến cung? Chẳng lẽ, đại nương không có nữ nhi?
“Tốt lắm, Nguyệt nhi, con vừa mới tỉnh lại, hay nghỉ ngơi một chút đi. Mẹ đi xem thuốc của con sắc đến đâu rồi”. Nàng đỡ Tô Hiểu Nguyệt nằm xuống rồi đi ra cửa.
Người vừa đi khuất, Tô Hiểu Nguyệt trợn mắt, há mồm, lấy tay nhéo chân thật mạnh, Đau quá! Vậy là không phải mơ. Nói cách khác, Tô Hiểu Nguyệt cũng theo trào lưu đang thịnh hành hiện nay, xuyên không! Chỉ là bây giờ đang là triều đại nào? Không đúng, triều đại nào cũng không trọng yếu, quan trọng là — phải vào cung làm hoàng hậu, nói cách khác, nàng phải lập gia đình!
“Hả…”, Tô Hiểu Nguyệt không còn tỉnh táo, dùng cái miệng đang câm của mình rồng lến. Tiến cung? Hoàng hậu? Lập gia đình? Tô Hiểu Nguyệt ta thán trong lòng, sống trên đời hai mươi năm, chưa từng luyến ái, kết quả cưới luôn. Hơn nữa, nghe người phụ nữ đó nói, tiến cung làm hoàng hậu, vậy là cuộc hôn nhân là vì chính trị hơn là vì tình yêu! Không đúng, hắn phải là một hoàng đế bị uy hiếp, nếu không quốc gia chi mẫu, dễ gì để cho nữ nhi của một tiểu thiếp đảm đương? Ôi, xem ra lần này vào cung, nhất định sẽ là một hoàng hậu thất sủng rồi! Cũng khó trách vì sao Nguyệt Nhi ngã bệnh.
Càng không đúng, bây giờ đâu còn là nàng, Nguyệt nhi, mà là Tô Hiểu Nguyệt! Mình dùng thân thể của Nguyệt nhi, vậy thì mình mới là hoàng hậu bị thất sủng!
“Ha ha ha!” Tô Hiểu Nguyệt nghĩ tới đây, đắc ý cười lớn, “nếu như thật là như vậy thì mình có thể tồn tại trong hoàng cung, ham ăn, ham uống, tiếp tục làm Tô đại lười rồi!”
Hình như có gì đó không đúng! Tô Hiểu Nguyệt suy nghĩ, nếu như mình ở đây, cha, mẹ còn em trai nữa phải làm sao? Tô gia, mặc dù rất ghét cái tính lười của nàng, nhưng đột nhiên mất tích, tránh sao không khỏi thương tâm? “Nói cách khác, nếu mình đã thành Nguyệt nhi, vậy Tô Hiểu Nguyệt ra sao? Bây giờ là ai? Còn sống hay là đã…” Tô Hiểu Nguyệt lạnh cả người, Tô gia, thật là một gia đình hạnh phúc, mặc dù mình cùng em trai thường cãi nhau, hắn lại hay chọc ghẹo nàng lười, hai chị em, đấu trí, đấu dũng, đấu lười nhưng rất thương yêu nhau. Nếu như Nguyệt nhi cùng nàng trao đổi linh hồn, Tô Hiểu Nguyệt cho rằng mình thiệt thòi hơn, ở đây cái gì cũng không có, lại phải đối mặt với một cuộc hôn nhân không tình yêu… Mặc dù cuộc sống rất hợp với lý tưởng sống của nàng (lười), nhưng dù sao đây cũng là hoàng cung, bước vào rồi thì cả đời cũng đừng mong thoát khỏi.
“Nguyệt nhi, uống thuốc nào!”, mẫu thân bưng một chén thuốc đi vào, khẩn trương nhìn nàng, “mặc dù thuốc hơi đắng, nhưng thuốc đắng dã tật, con uống nhanh rồi mẹ mang mật đào cho ăn”.
Tô Hiểu Nguyệt nhìn chén thuốc trong tay nàng, nghi hoặc, tại sao lại tự mình bưng tới? Chẳng lẽ không có nha đầu nào để sai dùng hay sao? Nhìn gian phòng, bày trí đơn giản, một giá sách lớn, một tủ gỗ, bàn, ba cái ghế, tường sơn màu trắng, ngoài ra không còn gì cả, không thư họa, không một bông hoa cắm trong bình. Quá mộc mạc, Tô Hiểu Nguyệt thầm than, có điều thân thể không khỏe nàng cũng không để ý tới việc này, bưng chén thuốc, một tay bóp mũi, uống, chỉ là vừa uống được một nửa, liền phun thẳng ra ngoài.
“Nguyệt nhi, từ từ uống”, mẫu thân nhẹ nhàng xoa lưng Tô Hiểu Nguyệt, đồng thời đưa mật đào cho nàng ăn. “Tốt lắm! Nguyệt nhi, con nghỉ ngơi đi, mẹ đi gặp cha con một chút”.
Tô Hiểu Nguyệt nằm trên giường, nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng không có ngủ. trong đầu thật hỗn loạn, muốn suy nghĩ hướng giải quyết nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Đang lúc rồi rắm, mẫu thân vui mừng chạy đến bên giường, kích động nói: “Nguyệt nhi, phụ thân đến thăm con! Nhớ nói chuyện cẩn thận, ngàn vạn lận đừng làm cha tức giận”.
Tô Hiểu Nguyệt mắt trợn trắng, bây giờ mà nói thì biết nói cái gì? Huống chi nàng lại chẳng muốn nói, hiện tại việc gì cũng không biết, mở miệng ra thế nào cũng nói sai, sớm muộn cũng sẽ bại lộ chân tướng nàng không phải Nguyệt nhi. Thấy nàng im lặng, mẫu thân tưởng nàng hiểu chuyện, hài lòng mỉm cười nói “Thông minh”.
“Nghe nói con tỉnh dậy?”, một giọng nam trầm truyền đến, không có một chút ấm áp, theo đó một người đàn ông trung niên cùng một phụ nữ xinh đẹp tiến đến, phía sau có bốn, năm tiểu nha hoàn đi theo. Vừa vào cửa nam nhân quét mắt nhìn qua Tô Hiểu Nguyệt, khiến nàng tâm lý cả kinh — người đàn ông này, không đơn giản.
“Vâng, thưa lão gia”, mẫu thân thấp mi nhu thuận mà trả lời.
“Tỉnh dậy thì tốt rồi”, người phụ nữ đi cùng nhìn qua Tô Hiểu Nguyệt nói “Hảo hảo chăm sóc thân thể, không có việc gì thì đừng nhọc lòng phụ thân tới lui. Nếu lão gia đã quyết định rồi thì không thể thay đổi được. Mười ngày sau, sẽ đưa ngươi tiến cung hầu hạ hoàng thượng”.
“Vâng lệnh, tỷ tỷ”
“Vào cung, hầu hạ hoàng thượng cho tốt, đừng gây nhiễu loạn, ngoan ngoãn mà ở hậu cung”, lão gia nói xong liếc nhìn Tô Hiểu Nguyệt một cái, xoay người đi, đồng thời đám người đi theo cũng vội vàng rời khỏi.