“Nguyệt nhi, ôi, ủy khuất cho con”, nữ nhân bên cạnh gạt lệ nói, “mẹ biết con không muốn tiến cung, nhưng bây giờ đại cục đã định…”
“Tiến cung thì tiến cung, có sao đâu?” Tô Hiểu Nguyệt cười khẽ, không nóng, không lạnh nói, “bà là mẹ ta đúng không? Bà cho ta biết, tại sao ta lại ngã bệnh?”
“Nguyệt nhi, con không nhớ sao?” người phụ nữ kinh hãi, trừng mắt nhìn Tô Hiểu Nguyệt.
“Không phải không nhớ rõ, chỉ là có một chút việc không nhớ, có thể do đầu óc bị sốt nên quên”, Tô Hiểu Nguyệt có cảm giác thân thể này vốn là trải qua một đợt sốt cao — thân thể toàn là mồ hôi. Nếu nàng nói tất cả mọi thứ đều không nhớ, chắc chắn sẽ dọa chết người phụ nữ này.
“Không nhớ rõ?”, người phụ nữ nhìn chằm chằm Tô Hiểu Nguyệt, “Vậy con nhớ được gì?”
Ack, người phụ nữ này cũng có chút đầu óc nha. Tô Hiểu Nguyệt trong lòng cười khẽ, nhưng trên mặt lại ra vẻ trầm tư, ngồi dậy “Ta nhớ kỹ cài gì? Nguy rồi, hình như cái gì cũng không nhớ kỹ! Mẹ, nói cho con biết, nói cho con biết…con là bị như thế nào?”, mấy câu cuối cùng Tô Hiểu Nguyệt tăng thêm ngữ khi, vừa cắn môi vừa nói.
“Thật sao?”, nàng không tin, nhưng Tô Hiểu Nguyệt rất thành thật gật đầu, nàng tựa hồ hạ quyết tâm, có một chút vấp váp nói, “Được, để mẹ nói cho con nghe!”
Nguyên lai, chủ nhân thân thể này gọi là Đỗ Hiểu Nguyệt, cùng Tô Hiểu Nguyệt cùng tên nhưng không cùng họ, tuổi, vốn là con gái độc nhất của đương triều tể tướng. Thái hậu nương nương thay hoàng đế tuyển phi, nàng có tên trong danh sách này nhưng Đỗ Hiểu Nguyệt không nghĩ tiến cung làm phi, đang mùa đông quỳ trong tuyết một đêm xin Tể tưởng cầu thái hậu tha cho nàng, nhưng cuối cùng Tể tướng không chịu đáp ứng.
Đỗ Tể tướng còn có con trai, một người vốn là Ngự sử đại phu, một người là Thanh long tướng quân, người còn lại không làm quan mà đi xông pha giang hồ. Tô Hiểu Nguyệt nghe đến đó cũng hiểu vì sao thái hậu nhất định bắt nữ nhi duy nhất của Đỗ tể tướng tiến cung — Đỗ gia trong triều có thế lực, hoàng gia cũng phải cấm kỵ ba phần, bất quá…
“Mẫu thân, mẹ như thế nào lại sợ chính thất của cha?” Tô Hiểu Nguyệt kỳ quái hỏi, so với người vừa rồi nhan sắc một bậc như nhau, nhưng mẫu thân của Đỗ Hiểu Nguyệt địa vị so với người kia một người trên trời, còn một người dước đất. Nàng mang một loại cảm giác nhu nhược yêu đuối, có thể kích khởi nam nhân có ý muốn bảo vệ, mà người kia toàn thân mang khí thế uy nghiêm, nếu ở hiện đại nhất định sẽ là một siêu cấp nữ cường nhân. Đỗ tể tường nhìn sơ qua cũng biết là một người cương cường, nên Tô Hiểu Nguyệt cho rằng, tâm lý của ông nhất định nghiêng về việc muốn bảo hộ mẫu thân nàng nhiều hơn là việc song đôi cùng người kia.
“Mẹ sinh ra thấp kém, chỉ là nữ nhi của một thương buôn. Nàng ta vốn là nữ nhi độc nhất của Trung võ tướng quân, rất được tiên hoàng yêu thích, vì vương triều lập vô số chiến công. Dù bây giờ đã an lão điền viên nhưng trong triều đại bộ phận các tướng quân đều từng thuần phục hắn, mà nàng ta từ nhỏ đã theo phụ thân xuất chinh, có địa vị không nhỏ nên ngay cả cha con cũng phải nể nàng ba phần”.
“Vậy nhị ca có phải từng làm thuộc hạ của Trung võ tướng quân?”
“Phải, nhị thiếu gia vốn là Trung võ tướng quân đề cử”.
Haizz, xem ra nếu như Đỗ tể tướng cố tình tạo phản, lật đổ vương triều điều kiện thật thuận lợi. Như vậy tính ra, hoàng gia hẳn là sẽ nhượng hắn năm phần, cũng khó trách Đỗ Hiểu Nguyệt đi quỳ xin hắn, mong hắn cầu tình cùng thái hậu. Nhưng, vì sao hắn không đáp ứng? Chẳng lẽ tống nữ nhi tiến cung là để trấn an tâm lý của hoàng thất? Hoặc là đang tiến thành một âm mưu nào đó? Hừ, mặc kệ hắn âm mưu hay dương mưu, cũng không liên quan đến Tô Hiểu Nguyệt.
“Mẹ, con hiểu rồi!”, Tô Hiểu Nguyệt cười khẽ, hôn nhân vì chính trị trong hoàng thất cổ đại là chuyện thường, không có gì lạ. Chỉ là sau này tiến cung, chắc chắn sẽ gặp rất nhiều phiền toái, muốn có một cuộc sống thanh nhàn thật khó.
“Mẫu thân, mẹ cũng trở về nghỉ ngơi đi, con muốn ngủ một chút”, Tô Hiểu Nguyệt nhìn mẫu thân thương cảm, sống cùng một phụ nữ cương cường như người kia, nàng có thể sinh tồn xem như là một kỳ tích.
Tương Lương (mẹ Đỗ Hiểu Nguyệt) thấy nàng vẻ mặt bình tĩnh, thần thái bình yên, trái tim cũng tạm yên ôn, giúp nàng đắp chăn, sau đó xoay người rời khỏi.
Tô Hiểu Nguyệt nhìn cảnh cửa đóng lại, chung quy cảm thấy Tương Lương có việc giấu nàng. Lúc nàng hỏi Đỗ Hiểu Nguyệt vì sao lại đi cầu Đỗ tể tướng, hai mắt tránh né, chỉ một câu không muốn tiến cung không thể giải đáp triệt để. Bất quá, Tô Hiểu Nguyệt không muốn hỏi tới, Nguyệt nhi muốn hay không muốn tiến cung đều là chuyện của nàng ta, không liên quan đến mình. Thế lực Đỗ gia cực lớn, nếu như việc tiến cung kỳ này là ý tưởng của hoàng đế, thì sẽ cực kỳ sủng ái nữ nhi Đỗ gia hoặc mang nàng đánh thẳng vào lãnh cung. Nếu như là trường hợp sau thì Tô Hiểu Nguyệt thật cao hứng, còn nếu là sủng ái thì thật phí thời gian mình ngồi suy nghĩ nãy giờ.
“Ôi! Ta, Tô Hiểu Nguyệt sống trên đời không có chí gì lớn, chỉ nghĩ yên tĩnh, thư thái mà sống hết một đời, tìm một người mình thích gả cho. Hiện tại, tìm một người mình thích không có khả năng thực hiện, vậy thì cứ thư thái mà qua một đời. Ừ, tốt nhất là mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, ngắm hoa, bắt bướm, mỗi ngày một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cho qua thời gian — dù sao vào cung, cũng không có khả năng thực hiện chí lớn”. Tô Hiểu Nguyệt ngồi vạch ra kế hoạch cho tương lai. “Haizz, nội nghĩ tới sau khi tốt nghiệp đại học phải bươn chải với đời, kết thúc cuộc sống lười biếng là nãn. May mà ông trời không muốn mình chăm chỉ, đưa mình đến chổ này… Mà đây là triều đại gì ta? Thôi mặc kệ, dù sao nhập cung rồi mình cũng có cuộc sống lười biếng cả đời, quan tâm làm gì?” Tô Hiểu Nguyệt trong long thầm nghĩ, tuy không nói ra nhưng khóe miệng không nhịn được nhoẽn lên cười “Nguyệt nhi, cha, mẹ và em trai ta, giao lại cho ngươi, sau này mỗi buổi sáng ta sẽ cầu xin Thượng Đế, chúc phúc cho các người.”