“Hoàng hậu đứng lên đi”, Thái hậu chậm rãi nói, liếc thấy Văn Hạo vẫn lạnh lùng nhìn Đỗ Hiểu Nguyệt, lại nhìn xuống các vị phi tử vẫn nghiệm túc ngồi đó, khóe miệng khẽ mỉm cười, “Hoàng hậu, lúc này Ai gia đã có chủ kiến, con không nên quá sợ hãi”.
“Dạ vâng, mẫu hậu”, Hiểu Nguyệt đứng lên, đầu vẫn cúi thấp nhưng thân thể không còn run rẩy, tức chết, nàng vẫn muốn toàn thân run rẩy nhưng không biết vì sao không thể nào tiếp tục run – giống như việc ngủ gục trong lớp, lúc đầu còn sợ giáo sư phát hiện phạt, mỗi ngày đều ngủ gục riết thành quen nên chẳng còn sợ nữa.
“Tổng quản, nói cho Ai gia nghe chậm trễ hồi cung đáng chịu phạt gì?”, Thái hậu không nặng không nhẹ tra hỏi Tổng quản.
“Khải bẩm Thái hậu, tùy theo mức độ vi phạm nặng nhẹ mà có hình thức xử phạt khác nhau…”
“Nói về vi phạm của Hoàng hậu đi”, Hoàng thượng không nhịn được, lạnh giọng cắt ngang Tổng quản “Hôm nay ngươi đi cùng Hoàng hậu, ngươi tự nhiên rõ ràng mọi chuyện, thành thật mà trả lời Trẫm”.
“Tâu Hoàng thượng, Thái hậu”, Tổng quan hình như có chút lo lắng mình sẽ bị phạt, đột nhiên quỳ xuống nói: “Chiếu theo cung quy, Hoàng hậu sẽ bị phạt tự sám hối tháng, không được bước ra khỏi Chiêu Dương cung”.
A, quả như đúng như mình dự liệu, xem ra lúc trước chịu khó đọc qua cung quy thật không uổn phí, Hiểu Nguyệt cười khẽ, thật sự rất thích hình phạt này.
“Ngươi đứng lên, lui xuống trước đi”, Thái hậu nói với Tổng quản, sau đó nhìn Hiểu Nguyệt “Hoàng hậu, bổn cung niệm tin con mới vi phạm lần đầu, chỉ phạt con hai tháng cấm túc, trong hai tháng này không được bước ra khỏi Chiêu Dương cung nửa bước”.
“Tạ ơn Mẫu hậu ân điển”, mặc dù trong lòng không thích Thái hậu tự nhiên “phá lậ khai ân” nhưng gương mặt nàng lại biểu hiện thật vui mừng. Người hai mặt! Hiểu Nguyệt trong lòng thầm mắng chính mình, ở trong cung lâu như vậy lâu dần mình trở thành hai mặt rồi, khẩu bất đối tâm (lời nói giả dối, trong lòng nghĩ thế này khi nói lại thế khác).
Nhờ Thái hậu nương nương “ban ơn”, trong lòng Hiểu Nguyệt sảng khoái, cước bộ nhẹ nhàng, miệng lẩm nhẩm hát đi về Chiêu Dương cung. Hồng Trù và Thanh Trúc thật sự rất khó hiểu: Tiểu thư bị phạt cấm túc, sao tự nhiên lại cao hứng như vậy.
“Tiểu thư”, Thanh Trúc nhẫn nại không được, sốt ruột hỏi: “Tiểu thư, người vừa tiến cung chưa tới một tháng, lại bị Thái hậu trách phạt, người không thấy thương tâm sao? Tiểu thư không thấy hôm nay làm trò trước mặt các nương nương khác sau này rất khó gặp mặt sao?”
Thương tâm? Khó gặp mặt? Hiểu Nguyệt chẳng chút quant ay, ngược lại rất thích hình phạt hôm nay của Thái hậu. Bất quá, nàng không thể nói ra như vậy được “Ồ, thật ra trái tim ta bi thương lắm, đau khổ lắm”, Hiểu Nguyệt khóc nói.
Hồng Trù đương nhiên nhìn ra Hiểu Nguyệt chỉ đang giả bộ, nhưng không nói gì thêm chỉ yên lặng hít suy nghĩ – Tiểu thư không phải ngày đầu tiên muốn bị trách phạt, nàng có thể không để ý đến việc các phi tử khác ngày ngày đến Chiêu Dương cung kể lể việc Hoàng thượng sủng hạnh các nàng như thế nào, mặc kệ các nàng nói gì Tiểu thư cũng chỉ tươi cười đón chào. Chẳng lẽ Tiểu thư thật sự chưa bao giờ bận tâm đến việc Hoàng thượng có sủng ái mình hay không?
“Nhưng Thanh Trúc thấy tiểu thư bây giờ tâm tình rất sung sướng đây”, Thanh Trúc vạch trần lời nói dối của Hiểu Nguyệt.
“Thanh Trúc yêu dấu”, Hiểu NGuyệt dừng bước, xoay người nhìn Hồng Trù, Thanh Trúc, cười yếu ớt: “các ngươi cảm thấy tâm trạng ta bây giờ tốt lắm sao? Chẳng lẽ phải khóc lóc, chửi bới ông trời như một người oán phụ, sau đó khóc đến ngất lên ngất xuống đến hôn mê – mới gọi là thương tâm? Không biết các người có từng nghe qua khi người ta thương tâm đến cực hạn thì biểu hiện ra ngoài không phải khóc mà là cười, còn khi cao hứng đến cực hạn thì không có cười mà chỉ khóc thôi. Cho nên ta bây giờ không phải thương tâm mà rất, rất thương tâm.”
“Thật không?”, Thanh Trúc không tin tưởng lắm, nhìn mặt Hiểu Nguyệt đánh giá một chút cũng không thấy được nàng thương tâm ở chỗ nào – người mù cũng có thể thấy là tiểu thư đang cười, là kiểu cười do quá đắc ý tạo nên.
“Đương nhiên, ta thật là rất thương tâm”, Hiểu Nguyệt cố nén cười, vội vàng xoay người đi “nhanh thôi, ta thật sự rất thương tâm, phải về ăn cái gì đó bù lại cho tâm hồn đang bị thương tổn của ta”.
“Tiểu thư vì quá bi phẫn nên muốn ăn à?”, Thanh Trúc nhẹ giọng hỏi Hồng Trù.
“Cũng không hẳn, không chừng Tiểu thư đang đói bụng”, bất kể Hiểu Nguyệt nói gì đi nữa, Hồng Trù khẳng định câu nói muốn ăn là thật tâm.
Ban đêm, trong ngự thư phòng, ánh nến lúc sáng lúc tối nhưng vẫn có thể nhìn thấy ba bong người, trừ một người khoác long bào, còn lại hai người đều vậy trang phục hắc y, đang cung kính quỳ trên mặt đất.
“Chuẩn Điệp, hôm nay trong Đỗ phủ đã xảy ra chuyện gì?”, Đàm Văn Hạo nhìn vị hắc y nhân đang che mặt hỏi.
“Hôm nay Hoàng hậu về thăm Đỗ phủ, cả nhà ra đón chào”, một trong hai hắc y nhân kho người trả lời “chỉ là Đỗ gia không giống như các gia đình hoàng thân quốc thích khác, con gái gả đi khi về thăm nhà không hề ôm nhau khóc lóc, đón chào nhau rất khách khí. Về sau, Hoàng hậu cùng Đỗ Tể tướng có một chút xung đột”, hắc y nhân dừng lại một chút, nhìn về phía Đàm Văn Hạo liếc một cái, tiếp tục nói “Hoàng hậu yêu cầu ở lại Đỗ phủ một đêm, Đỗ Tể tướng không đồng ý, hai bên giằng co, một lúc sau Nhị phu nhân cũng chính là mẫu thân của Hoàng hậu tiến ra giảng hòa – Hoàng hậu nương nương hình như rất nghe lời mẹ”.
“Hoàng hậu yêu cầu ở lại Đỗ phủ?”, Đàm Văn Hạo nhẹ nhàng lập lại, sau đó là tiếp tục im lặng.
Hai vị hắc y nhân vẫn đứng đó, đợi Hoàng thượng ra lệnh.
Chừng nửa chén trà, Đàm Văn Hạo tiếp “Bụi Điệp, ngươi ở bên kia có phát hiện gì không?”
Hắc y nhân tên Bụi Điệp khom người trả lời, thanh âm không sợ, không nịnh nọt: “Hôm nay thu được tin tình báo, trước mặt trời lặn, Hứa Hiệu Úy cuối cùng cũng không đồng ý hiệp ước của bọn chúng, ngược lại viết một tấu chương, có thể vài ngày nữa sẽ đưa đến kinh thành. Nhưng Bụi Điệp đoán rắng bọn chúng nhất định không dễ dàng gì để cho tấu chương an toàn đưa đến Hoàng cung”.
“Hứa Hiệu Úy? Trẫm quả nhiên không nhìn lầm người”, Đàm Văn Hạo khóe miêng chợt cười, “Bụi Điệp, đem tấu chương về đây, Chuẩn Điệp, ngươi tiếp tục âm thầm giám sát người của Đỗ gia”.
“Vậy…Hoàng hậu thì sao?”, Chuẩn Điệp chần chờ hỏi, “bên người Hoàng hậu hình như không có an bài người của chúng ta – nàng so với trước kia không còn yếu ớt nữa rồi”.
“Trẫm tự có chủ trương”, Đàm Văn Hạo đưa tay cầm đặt ở chồng tấu chương cao cao trên bàn, đồng thời nhìn Chuẩn Điệp lạnh giọng, “Hoàng hậu hiện giờ đã bị cấm túc, Chuẩn Điệp hôm nay ngươi phạm vi rồi”.
“Các ngươi lui ra đi, Trẫm muốn nghỉ ngơi”, Đám Văn Hạo vừa nói vừa tùy ý rút ra một quyển tấu chương, lật xem.
Khi Đàm Văn Hạo ngẩng đầu lên, hai bóng đen đã như mộng điệp (bướm đêm) biến mất. Khép cuốn tấu chương lại, lấy tay xoa đầu, một cảm giác buồn bực xâm chiếm hắn “Lưu công công, bây giờ là giờ nào?”
Lưu công công đẩy cửa phòng đi vào, khom người trả lời: “Dạ, bây giờ là giờ Hợi hai khắc (khoảng giờ đêm), xin Hoàng thượng sớm nghỉ ngơi”.
“Ừ”
“Hoàng thượng, đêm này ngài muốn vị nương nương nào thị tẩm?”, hôm nay Hoàng thượng chưa ra lệnh cho vị nương nương nào thị tẩm nên hắn cũng không dám tự tiện an bài.
“Đi Tiêu Âm Các”, Đàm Văn Hạo đứng dậy, nhấc chân đi.
Tiêu Âm Các vốn là tẩm cung của Lý Thiên Nhu.
“Tuân lệnh”, Lưu công công trả lời, nhưng trong lòng lại cảm thán, vị Lý Quý phi này quả thật rất được Hoàng thượng yêu thích, tiến cung cùng với Hoàng hậu nhưng Lý Quý phi là người được thị tẩm nhiều nhất.