Không gian dường như ngừng lại, xung quanh bỗng chốc mơ hồ như ảo ảnh, như hư vô. Chỉ còn nhìn thấy hai bóng hình, một nam tử cúi đầu vùi mặt vào vai một nữ tử lam y xanh biếc, đôi tay chàng ôm trọn nữ tử đó như muốn hòa vào tim, đáp lại chàng là một vòng tay nhỏ bé ấm áp, nữ tử đó vùi mặt vào lòng chàng, đôi lúc có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào nào đó.
Mọi đau khổ, xa cách nhờ nhung bỗng chốc thu lại chỉ bằng một cái ôm ấm áp.
Mạc Phong Thần còn mơ màng ôm chặt nàng vào lòng, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân đó đúng là nàng, là Băng nhi, à không là Lan nhi mà hắn điên cuồng nhờ nhung, điên cuồng tìm kiếm suốt thời gian qua. Nàng đã trở lại thật rồi, trở về bên hắn.
-” Phong Thần...chàng..ôm đủ chưa, có người nhìn kìa “- Bách Ngọc Lan ngẩng lên từ trong lòng hắn nói, xung quanh đang có rất nhiều người nha!
-” Ngoan nào, để ta ôm nàng chút đi “- Mạc Phong Thần cứng rắn ôm chặt nàng, không để cho nàng toát khỏi vòng tay mình
-”Một chút nữa thôi nhé “- Bách Ngọc Lan thở dài. Thôi, ta chỉ để cho chàng ôm thêm chút nữa thôi đó, không thì ngạt chết ta mất! rồi nàng ôm lấy hắn vùi mặt vào lòng hắn, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc mà nàng đã xa cách bấy lâu nay.
Đột nhiên một tiếng thét giận dữ của ai đó truyền đến
-” Hai người đang làm cái quái gì ở đây! Mạc Phong Thần ngươi đang làm gì biểu muội của trẫm”- Lâm Kỳ vị vua không được hoan nghênh đột nhiên xuất hiện từ nơi nào mà thần không biết quỷ không hay khiến cho hai người đang ân ái ôm nhau kia giật cả mình không vui
Mạc Phong Thần mặt không đổi sắc buông nàng ra nhưng đổi lấy nắm chặt bàn tay của nàng, cất giọng lãnh đạm đáp
-” Ta và biểu muội này của ngươi có giao tình từ trước, mong ngươi tác thành tứ hôn cho ta và biểu muội của ngươi “- Mạc Phong Thần không thèm giải thích, thẳng thừng trợn mắt nói dối.Cái gọi là giao tình là từ lúc nào vậy? sao nàng không biết. Ừ thi, trước kia quan hệ kia, không nói làm gì..nhưng từ lúc đến đây giao tình lúc nào vậy.
Mạc Phong Thần chàng học thói nói láo ở đâu vậy?
-” Mạc Phong Thần, ngươi có bị điên hay không? Đó là biểu muội của ta, là biểu muội của ta đó “- Lâm Kỳ tức tối chạy ra giằng lấy nàng từ tay hắn che chắn đằng sau mình khiến cho Bách Ngọc Lan suýt chút nữa vồ ếch
-” Biểu huynh, ha ha, ta quả thực có giao tình với ngài ấy mà. Trước kia có một lần ta suýt chút nữa rơi xuống núi nhá! Đúng lúc đó có một tà áo trắng bay bay đột nhiên xuất hiện, hóa ra là ngài ấy lao ra cứu ta, còn đem ta về quán trọ tận tình, còn cho ta tiền nha, còn ...còn....nói chung là ngài ấy giúp ta rất nhiều, lâu ngày sinh tình, cảm kích tấm lòng ngài ấy ta đã hứa gả cho ngài ấy rồi. Ai dè, ngài ấy lại là hoàng đế Mạc quốc! Ta..”- Chàng nói dối còn kém lắm nha! Cái gọi là diễn xuất phải học ta đây này! Bách Ngọc Lan dựng truyện anh hùng cứu mỹ nhân điển hình mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh. Đến Mạc Phong Thần đững cảnh còn ngạc nhiên trợn mắt nhìn nàng, Lâm Kỳ mặt mày hung dữ vẫn giữ thái độ thù địch
-”Hừm, là biểu muội của ngươi thì sao? Không xứng với ta?”- Mạc Phong Thần nhếch mép cười lạnh. Nàng đã trở về, không nên ở lại nơi này lâu, hắn muốn đem nàng về, đem nàng quay lại bên hắn
-” Mạc Phong Thần, ngươi là đồ bạc tình bạc nghĩa, nàng vừa mới chết mà ngươi đã muốn lấy biểu muội của ta! Ngươi có xứng với tình yêu của nàng, xứng với mạng sống của nàng, Mạc Phong Thần ta sẽ giết chết ngươi “- Lâm Kỳ đột nhiên lao đến ghì cổ áo hắn rồi rút kiếm bên hông ra, ánh mắt hơi có chút mơ màng, động thủ muốn giết hắn
-” Hoàng thượng, xin ngài đừng kích động “
” Hoàng thượng, hoàng thượng “
Đám nô tài cung nữ, lính đững xung quanh lập tức quỳ rạp xuống sợ hãi hô lên, bọn hắn không biết tại sao đột nhiên tân hoàng đế lại xuất hiện ở đây. Vừa nghe thấy tiếng binh khí, chạy đến đã thấy hoàng dế Mạc quốc và tân hoàng đế đã rút kiếm động thủ như muốn đánh nhau. Chuyện này là sao?
Bách Ngọc Lan hồi hồn, biểu huynh yêu nghiệt nói “ Nàng “ ở đây? chính là nói nàng đó ư? à không, là Bách Lệ Băng đó ư? Hắn ta....thực ra cũng yêu nàng sao? Mới có thể tức giận với Mạc Phong Thần như thế.
-” Lâm Kỳ, đó là chuyện của ta và nàng, không phải chuyện khiến ngươi quan tâm! Mà ta cùng biểu muội ngươi thì sao? Nành đã đi không lẽ ngươi muốn ta phải thủ thiết cả đời sao? Nực cười, hoàng đế không phải tam cung lục viện sao? Ta không cần, ta chỉ cần một nữ nhân bên cạnh, ta sẽ lấy biểu muội của ngươi, lấy làm làm hoàng hậu, làm nữ nhân duy nhất trong hậu cung, không phải tốt sao?”- Mạc Phong Thần lãnh đạm cười nói để mặc cho lưỡi kiếm kề sát bên cổ.
Hắn đoán không sai, Lâm Kỳ này xác thực có tình cảm với nàng. Đáng chết!
-” Đừng biện mình, hôm nay ta phải trả thù cho nàng “- Lâm Kỳ lại càng kích động muốn một kiếm chém chết hắn nhưng Mạc Phong Thần đã nhanh chóng lùi lại rút kiếm động thủ
Bách Ngọc Lan bên cạnh, nhìn thấy hai người động thủ đánh nhau thì nhanh chóng chạy ra ngăn
-” Này này, không cần thiết phải rút kiếm chứ! Mau thu lại có gì từ từ nói đùng động thủ, đao kiếm vô tình nha! Biểu huynh, đó là ân nhân của muội nha!”- Bách ngọc La sỡ hãi hô lớn, nhất quyết đứng giữa hai đầu kiếm muốn ngăn cản
-” Muội mau tránh ra, ta phải giết chết tên khốn này “- Lâm Kỳ tức giận một tay đem nàng ném cho đám cung nữ kia đỡ,lập tức động thủ đánh vầ phía hắn
Mạc Phong Thần thấy nàng bị ném như vậy, tức giận xông lên não cũng động thủ tiếp chiêu
Hai bên giao chiến hỗn loạn, đám nô tài cung nữ, binh lính chỉ biết kêu gào nói nào là đó là hoàng đế bớt giận, đó là hoàng đế Mạc Quốc đó...v..v
-” Ôi ta sợ quá, ta sợ đánh nhau nha! Ta sợ máu đó “
-” Ôi ôi, biểu huynh ta thấy mệt ghê, Mạc Phong Thần ta mệt quá, đau bụng quá “
Khổ nhục kế không được rồi..
-” Biểu huynh, thái hậu sắp đến rồi kìa, mau mau thu kiếm không ăn mắng “
-” Mạc Phong Thần, chàng mau dừng tay, nếu không ta không bao giờ nhìn mặt chàng nữa “
Không được rồi....
-” Yêu nghiệt chết tiệt, ta đã chết đâu, ta chính là Bách Lệ Băng, là Bách Lệ Băng, ngươi dừng lại nghe ta nói “- Bách Ngọc Lan sốt hết cả ruột, nóng lên cả máu não buột miệng nói
Yêu nghiệt, yêu nghiệt...đúng chỉ có nàng mới gọi hắn như vậy!
Lâm Kỳ bỗng chốc ngẩn người, đột nhiên như bị sét đánh, kiếm trong tay dừng lại, Mạc Phong Thần nhíu mày nhìn hắn liếc mắt về nàng tỏ ý không vui.
-” Ách, yêu nghiệt, ngươi..mau thu hồi vẻ mặt đó, ta sẽ nói, sẽ nói, đừng động thủ nữa “- Bách Ngọc Lan thấy vẻ mặt của hắn thì có hơi chột dạ, ngươi có cần phải xúc động mạnh thế hay không. Chưa gì đã tin là thật hay sao?
-” Biểu muội, muội đừng nói lung tung nữa, người đâu, đưa công chúa về cung cho trâm, tuyệt đối không được để nàng ra khỏi phòng “- Lâm Kỳ đột nhiên cười lạnh, ra lệnh cho người đem nàng về, quả nhiên không tin?
Thấy hắn chuẩn bị động thủ tiếp, nàng sốt ruột kêu
-” Yêu nghiệt, chính là ta, ngươi không nhớ người nào ngày ngày trước bắt cóc ta đem đến cái nơi nào đó ở sâu trong rừng núi của ngươi sao? Ngươi không nhớ ta đã hạ dược cho ngươi cùng mấy tên thuộc hạ đau bụng tưởng chết sao? Ha ha, sao chỉ có mỗi ta nhờ nhỉ?”- Bách Ngọc Lan vừa tiến đến phía hắn vừa nói. Chuyện đã đến nước này, nói ra luôn cho rồi
Mạc Phong Thần nhanh chóng tiến đến kéo nàng vào lòng mình từ từ chờ xem động thía Lâm Kỳ, chỉ thấy hắn bỗng chốc ngạc nhiên vẻ không tin nổi, nhìn về phía nàng và hắn muốn nói cái gì đó mà không nên lời
-” Kỳ thực, có một chút chuyện mà ngươi không cần, Tá thi hoàn hồn hay gì gì đó, ngươi nghĩ sao cũng được, chỉ cần biết là chính là Bách Lệ Băng trước kia chỉ đổi một bộ dáng khác, còn nữa tên thật của ta cũng là tên biểu muội của ngươi Bách Ngọc Lan “- Bách Ngọc Lan tựa trong lòng hắn nhìn Lâm Kỳ mà nói, quả thực bộ dáng của yêu nghiệt bây giờ có chút đáng thương
-” Ha ha ha, biểu muội đừng ăn nói linh tinh nữa, nghe lời huynh về cung nghỉ ngơi thôi “- Lâm Kỳ hồi hồn,cười một nụ cười khó hình dung, khó hiểu
-” Ta đã nói, ta không phải biểu muội của ngươi “- Bách Ngọc Lan gằn giọng nói
-” Phải, ngươi là biểu muội của ta, là công chúa Lâm Dạ quốc “- Lâm Kỳ cũng cứng rắn đáp
-” Không phải, ta không phải, yêu nghiệt, ngươi phải tin ta “- Bách Ngọc Lan cũng cứng rắn đáp lại
-” Yêu nghiệt,quả thực chỉ có nàng mới gọi ta như vậy? Yêu nghiệt, yêu nghiệt, ha ha ha ha ..”- Lâm Kỳ bỗng chốc cười lớn, buông kiếm trong tay nhìn hai người rồi từ từ lui đi, vừa cười vừa đi về cung mình
Đám nô tài cung nữ sợ hãi theo sau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mạc Phong Thần ôm nàng trong lòng, cả hai không nói câu gì mà chỉ im lặng ôm lấy nhau
Ám vệ trong bóng tối mừng muốn rớt nước mắt, hoàng hậu, chủ nhân người về rồi, bọn thuộc hạ nhớ người, hu hu hu
-” Mạc Phong Thần, làm sao đây?”- Bách Ngọc Lan ôm lấy hắn lo lắng nói, tên yêu nghiệt kia cười thật kinh dị, rồi chúng ta sẽ sao đây
-” Đừng lo có ta ở đây“- Mạc Phong Thần ôm nàng một lúc.Ngày mai hắn phải sắp xếp nhanh chóng đưa nàng về nước, không thể để nàng tiếp tục ở đây, bằng cách nào đi chăng nữa.
Trời cũng đã tối, Mạc Phong Thần cứng rắn không được mềm mỏng không xong muốn đem nàng về phòng ngủ nhưng Bách Ngọc Lan nhất quyết không chịu, nói hắn về phòng mình rồi nàng về cung ngủ trước.
Tình hình bây giờ còn chưa biết ra sao, xảy ra chuyện gì..nàng không dám nghĩ đến.
Cả đêm, hai người không ai chợp mắt ngủ được.
Sáng sơm tại tẩm cung của nàng, Bách Ngọc Lan vừa mới tỉnh giấc, đang ngáp dài ngáp ngắn để người khác mặc xiêm y cho mình thì một nô tài thân cận của Lâm Kỳ đến, nói là truyền lệnh của hoàng thượng, mời nàng đến thư phòng ngay lập tức.
Thái hậu đã biết tin, muốn ngay lập tức đến hỏi chuyện nhưng đã có người báo tin lại không có chuyện gì xảy ra, đêm qua chẳng qua là đột nhiên có nhã hứng múa kiếm xem chơi chút thôi. Haizz, thật khổ tâm cho ai phải nghĩ ra lý do này!
Bách Ngọc Lan lúc này tuy sợ hãi nhưng vẫn còn lý trí biết chắc hắn sẽ không dám làm gì mình liền lập tức nhanh chóng sửa soạn đến
-” Hoàng thượng, công chúa Ngọc Lan bái kiến “
-” Cho vào “- Tiếng của Lâm Kỳ vọng ra
Bách Ngọc Lan vững bước ngẩng đầu tự tin bước vào, đối diện với ánh mắt xinh đẹp của yêu nghiệt nàng cũng không tỏ thái đọ gì chỉ cung kính nói
-” Biểu huynh, người có chuyện muốn nói với ta “- Bách Ngọc Lan lặng lẽ quan sát hắn nói
-” Ngươi là biểu muội của ta sao?”- Lâm Kỳ mơ màng nói, sau một trận kích động đêm qua lúc tỉnh dậy hắn không biết đây là thực hay là mơ nữa. Hôm qua nàng nói nàng là Lệ Băng trước kia, nàng gọi hắn là yêu nghiệt...đây là sự thực
-” Không phải, ta không phải biểu muội của ngươi, ta là Bách Ngọc Lan nhưng trước kia ta là Bách Lệ Băng người mà ngươi biết, cũng là hoàng hậu Mạc quốc “- Bách Ngọc Lan nhìn vào mắt hắn nói, nàng tin yêu nghiệt này đã nghĩ thông suốt.
-” Ta tin đó là nàng, Bách Lệ Băng cứ cho là bây giờ nàng là Bách Ngọc Lan thì nàng cũng là biểu muội của trẫm, mãi mãi là biểu muội của trẫm, chuyện trước kia, coi như không có, có được không?”- Lâm Kỳ thực chất đã sớm cho người điều tra, nàng quả thực không phải biểu muội của hắn, hắn chẳng qua tự dối lòng mình. Chuyện tối qua, quả thực có gây sốc với hắn, là nàng sao?
Hắn muốn ích kỷ đem nàng về bên mình nhưng thấy nàng yêu Mạc Phong Thần như vậy, hắn đột nhiên muốn cười. Dù kiếp này hay kiếp khác, dù thể xác linh hồn này hay linh hồn khác thì nàng vẫn chỉ yêu một người, còn hắn chỉ là yêu nghiệt xinh đẹp trong lời nàng.
Nếu bây giờ, nàng đã trở về, còn là danh phận biểu muội của hắn, công chúa Lâm Dạ quốc thì cứ để nàng làm, ít nhất giữa nàng và hắn sẽ có một sợi dây vô hình. Hắn có thể quang mình đứng cạnh nàng, có một chỗ đứng trong lòng nàng.
-”Ngươi đừng nói gì, đối với trẫm từ giờ phút này cho đến mãi mãi về sau ngươi vẫn sẽ là biểu muội của trẫm, Lan nhi, có được hay không? Ta chỉ cần nàng làm biểu muội của trẫm, làm công chúa Lâm Dạ quốc này!”- Lâm Kỳ nhìn nàng nói, trong ánh mắt không có dục vọng chỉ có một tình cảm chân thành, một niềm hy vọng
-” Được, yêu nghiệt xinh đẹp bây giờ ta sẽ coi ngươi là biểu huynh, hoàng huynh duy nhất của ta ở thế giới này “- Bách Ngọc Lan trong lòng có chút xao động, nếu thế thì nàng không chế, nàng sẽ là công chúa Lâm Dạ quốc, có thể quang minh chính đại trở về bên hắ, ha ha, lại có thể hưởng bao nhiêu vinh hoa phú quý nữa nha!
-” Ta có thể ôm muội một lần được không?”- Ánh mắt của hắn có chút chờ mong, hắn đã cho người lui hết, giờ chỉ còn hai người trong thư phòng
Bách Ngọc Lan có chút mủi lòng định ôm hắn một cái đáp lại hoàng huynh mới kết nghĩa thì đã bị một vòng ôm que thuộc vây lại.
Haizz, ở đâu làm đổ bình dấn vậy, chua quá!
Mạc Phong Thần vừa biết được tin nàng được lệnh đến thư phòng hoàng thượng đã tức tốc lao đến. Ai dè vừa vào đã nhìn thấy một cảnh tình ái sắp diễn ra, đáng chết!
-” Lan nhi, nàng đang định làm cái gì?”- Mạc Phong Thần ôm nàng vào lòng tức giận nói, trừng mắt về phía Lâm Kỳ đang trợn mắt nhìn lại mình.
-” Ta đâu có làm gì, chỉ định ôm hoàng huynh của ta một cái thôi mà “- Nàng ở trong lòng hắn lè lưỡi nói, Mạc Phong Thần - chàng ghen nha!
-” Mạc Phong Thần, ngươi dám tự ý xông vào thư phòng của trẫm, dù có là hoàng đế Mạc quốc ta cũng không khách khí đâu “- Lâm Kỳ có chút ngoài ý muốn không nghĩ đến còn một vấn đề phải giải quyết nữa,là hắn ta - hoàng đế Mạc quốc
-” Chuyện tối qua, ta không muốn nhắc lại, ngươi làm sao thì làm nhưng ta nhất định sẽ đem lại đi khỏi đây về Mạc quốc cũng với ta, ngươi muốn nàng về quang minh chính đại hay muốn nàng chốn lui chốn lủi về thì là do ý ngươi quyết định “- Ngụ ý, nếu hắn tứ hôn, nàng sẽ được gả đi với tư cách là công chúa Lâm Dạ quốc sang hòa thân với Mạc quốc, còn không đồng ý hắn sẽ bí mật đem nàng về.
-” Ngươi...được, ta không ngăn cản, nhưng muốn đem nàng về ít nhất cũng phải chờ được sự đồng ý của trẫm, của thái hậu nữa chứ. Hoàng đế Mạc quốc, ngài nghĩ ta sẽ đem biểu muội duy nhất gả cho ngươi dễ dàng như vậy sao?”- Lâm Kỳ cười lạnh nói, Bách Ngọc Lan đột nhiên cảm thấy, kỳ thực có một hoàng huynh cũng tốt, còn có thái hậu nữa chứ.Nơi này cứ coi như là nhà ngoại nàng, về sau Mạc Phong Thần dám làm nàng tức giận nàng liền trốn về đây, ha ha
-” Đúng vậy, sao ta lại gả cho chàng dễ dàng như vậy chứ! Hừ, lần này chàng phải mau nghĩ cách lấy lòng ta đi, còn phải cầu hôn gửi sính lễ nữa nha! Ít nhất phải cho ta cảm giác được người ta theo đuổi là như nào chứ! “- Bách Ngọc Lan ngẩng phắt từ lòng hắn dậy, oang oang nói rồi nhanh chân chạy ra ngoài khỏi phải để ai đó tức giận mà muốn vồ lấy nàng
Lâm Kỳ cười muốn ngất, ha ha, đây đúng là nàng rồi. Thấy vẻ mặt đen xì tức muốn xì khói của Mạc Phong Thần hắn cười còn điên cuồng hơn nữa.
Đáng đời ngươi!
Buổi sáng ngày hôm đây, tân hoàng đế ra chiếu chỉ bố cáo thiên hạ muốn tìm phò mã cho công chúa. Cáo thị được dán khắp Lâm Dạ quốc.
Chuẩn bị có một đại hội mỹ nam được tổ chức rồi!
Không biết khi hoàng thượng anh minh tuấn tú phi phàm Mạc Phong Thần biết được tin này sẽ có phản ứng ra sao đây!
Haizz, muốn lấy công chúa Lâm Dạo quốc, người còn phải cố gắng nhiều nha!
Không gian dường như ngừng lại, xung quanh bỗng chốc mơ hồ như ảo ảnh, như hư vô. Chỉ còn nhìn thấy hai bóng hình, một nam tử cúi đầu vùi mặt vào vai một nữ tử lam y xanh biếc, đôi tay chàng ôm trọn nữ tử đó như muốn hòa vào tim, đáp lại chàng là một vòng tay nhỏ bé ấm áp, nữ tử đó vùi mặt vào lòng chàng, đôi lúc có thể nghe thấy tiếng nghẹn ngào nào đó.
Mọi đau khổ, xa cách nhờ nhung bỗng chốc thu lại chỉ bằng một cái ôm ấm áp.
Mạc Phong Thần còn mơ màng ôm chặt nàng vào lòng, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân đó đúng là nàng, là Băng nhi, à không là Lan nhi mà hắn điên cuồng nhờ nhung, điên cuồng tìm kiếm suốt thời gian qua. Nàng đã trở lại thật rồi, trở về bên hắn.
-” Phong Thần...chàng..ôm đủ chưa, có người nhìn kìa “- Bách Ngọc Lan ngẩng lên từ trong lòng hắn nói, xung quanh đang có rất nhiều người nha!
-” Ngoan nào, để ta ôm nàng chút đi “- Mạc Phong Thần cứng rắn ôm chặt nàng, không để cho nàng toát khỏi vòng tay mình
-”Một chút nữa thôi nhé “- Bách Ngọc Lan thở dài. Thôi, ta chỉ để cho chàng ôm thêm chút nữa thôi đó, không thì ngạt chết ta mất! rồi nàng ôm lấy hắn vùi mặt vào lòng hắn, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc mà nàng đã xa cách bấy lâu nay.
Đột nhiên một tiếng thét giận dữ của ai đó truyền đến
-” Hai người đang làm cái quái gì ở đây! Mạc Phong Thần ngươi đang làm gì biểu muội của trẫm”- Lâm Kỳ vị vua không được hoan nghênh đột nhiên xuất hiện từ nơi nào mà thần không biết quỷ không hay khiến cho hai người đang ân ái ôm nhau kia giật cả mình không vui
Mạc Phong Thần mặt không đổi sắc buông nàng ra nhưng đổi lấy nắm chặt bàn tay của nàng, cất giọng lãnh đạm đáp
-” Ta và biểu muội này của ngươi có giao tình từ trước, mong ngươi tác thành tứ hôn cho ta và biểu muội của ngươi “- Mạc Phong Thần không thèm giải thích, thẳng thừng trợn mắt nói dối.Cái gọi là giao tình là từ lúc nào vậy? sao nàng không biết. Ừ thi, trước kia quan hệ kia, không nói làm gì..nhưng từ lúc đến đây giao tình lúc nào vậy.
Mạc Phong Thần chàng học thói nói láo ở đâu vậy?
-” Mạc Phong Thần, ngươi có bị điên hay không? Đó là biểu muội của ta, là biểu muội của ta đó “- Lâm Kỳ tức tối chạy ra giằng lấy nàng từ tay hắn che chắn đằng sau mình khiến cho Bách Ngọc Lan suýt chút nữa vồ ếch
-” Biểu huynh, ha ha, ta quả thực có giao tình với ngài ấy mà. Trước kia có một lần ta suýt chút nữa rơi xuống núi nhá! Đúng lúc đó có một tà áo trắng bay bay đột nhiên xuất hiện, hóa ra là ngài ấy lao ra cứu ta, còn đem ta về quán trọ tận tình, còn cho ta tiền nha, còn ...còn....nói chung là ngài ấy giúp ta rất nhiều, lâu ngày sinh tình, cảm kích tấm lòng ngài ấy ta đã hứa gả cho ngài ấy rồi. Ai dè, ngài ấy lại là hoàng đế Mạc quốc! Ta..”- Chàng nói dối còn kém lắm nha! Cái gọi là diễn xuất phải học ta đây này! Bách Ngọc Lan dựng truyện anh hùng cứu mỹ nhân điển hình mà mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh. Đến Mạc Phong Thần đững cảnh còn ngạc nhiên trợn mắt nhìn nàng, Lâm Kỳ mặt mày hung dữ vẫn giữ thái độ thù địch
-”Hừm, là biểu muội của ngươi thì sao? Không xứng với ta?”- Mạc Phong Thần nhếch mép cười lạnh. Nàng đã trở về, không nên ở lại nơi này lâu, hắn muốn đem nàng về, đem nàng quay lại bên hắn
-” Mạc Phong Thần, ngươi là đồ bạc tình bạc nghĩa, nàng vừa mới chết mà ngươi đã muốn lấy biểu muội của ta! Ngươi có xứng với tình yêu của nàng, xứng với mạng sống của nàng, Mạc Phong Thần ta sẽ giết chết ngươi “- Lâm Kỳ đột nhiên lao đến ghì cổ áo hắn rồi rút kiếm bên hông ra, ánh mắt hơi có chút mơ màng, động thủ muốn giết hắn
-” Hoàng thượng, xin ngài đừng kích động “
” Hoàng thượng, hoàng thượng “
Đám nô tài cung nữ, lính đững xung quanh lập tức quỳ rạp xuống sợ hãi hô lên, bọn hắn không biết tại sao đột nhiên tân hoàng đế lại xuất hiện ở đây. Vừa nghe thấy tiếng binh khí, chạy đến đã thấy hoàng dế Mạc quốc và tân hoàng đế đã rút kiếm động thủ như muốn đánh nhau. Chuyện này là sao?
Bách Ngọc Lan hồi hồn, biểu huynh yêu nghiệt nói “ Nàng “ ở đây? chính là nói nàng đó ư? à không, là Bách Lệ Băng đó ư? Hắn ta....thực ra cũng yêu nàng sao? Mới có thể tức giận với Mạc Phong Thần như thế.
-” Lâm Kỳ, đó là chuyện của ta và nàng, không phải chuyện khiến ngươi quan tâm! Mà ta cùng biểu muội ngươi thì sao? Nành đã đi không lẽ ngươi muốn ta phải thủ thiết cả đời sao? Nực cười, hoàng đế không phải tam cung lục viện sao? Ta không cần, ta chỉ cần một nữ nhân bên cạnh, ta sẽ lấy biểu muội của ngươi, lấy làm làm hoàng hậu, làm nữ nhân duy nhất trong hậu cung, không phải tốt sao?”- Mạc Phong Thần lãnh đạm cười nói để mặc cho lưỡi kiếm kề sát bên cổ.
Hắn đoán không sai, Lâm Kỳ này xác thực có tình cảm với nàng. Đáng chết!
-” Đừng biện mình, hôm nay ta phải trả thù cho nàng “- Lâm Kỳ lại càng kích động muốn một kiếm chém chết hắn nhưng Mạc Phong Thần đã nhanh chóng lùi lại rút kiếm động thủ
Bách Ngọc Lan bên cạnh, nhìn thấy hai người động thủ đánh nhau thì nhanh chóng chạy ra ngăn
-” Này này, không cần thiết phải rút kiếm chứ! Mau thu lại có gì từ từ nói đùng động thủ, đao kiếm vô tình nha! Biểu huynh, đó là ân nhân của muội nha!”- Bách ngọc La sỡ hãi hô lớn, nhất quyết đứng giữa hai đầu kiếm muốn ngăn cản
-” Muội mau tránh ra, ta phải giết chết tên khốn này “- Lâm Kỳ tức giận một tay đem nàng ném cho đám cung nữ kia đỡ,lập tức động thủ đánh vầ phía hắn
Mạc Phong Thần thấy nàng bị ném như vậy, tức giận xông lên não cũng động thủ tiếp chiêu
Hai bên giao chiến hỗn loạn, đám nô tài cung nữ, binh lính chỉ biết kêu gào nói nào là đó là hoàng đế bớt giận, đó là hoàng đế Mạc Quốc đó...v..v
-” Ôi ta sợ quá, ta sợ đánh nhau nha! Ta sợ máu đó “
-” Ôi ôi, biểu huynh ta thấy mệt ghê, Mạc Phong Thần ta mệt quá, đau bụng quá “
Khổ nhục kế không được rồi..
-” Biểu huynh, thái hậu sắp đến rồi kìa, mau mau thu kiếm không ăn mắng “
-” Mạc Phong Thần, chàng mau dừng tay, nếu không ta không bao giờ nhìn mặt chàng nữa “
Không được rồi....
-” Yêu nghiệt chết tiệt, ta đã chết đâu, ta chính là Bách Lệ Băng, là Bách Lệ Băng, ngươi dừng lại nghe ta nói “- Bách Ngọc Lan sốt hết cả ruột, nóng lên cả máu não buột miệng nói
Yêu nghiệt, yêu nghiệt...đúng chỉ có nàng mới gọi hắn như vậy!
Lâm Kỳ bỗng chốc ngẩn người, đột nhiên như bị sét đánh, kiếm trong tay dừng lại, Mạc Phong Thần nhíu mày nhìn hắn liếc mắt về nàng tỏ ý không vui.
-” Ách, yêu nghiệt, ngươi..mau thu hồi vẻ mặt đó, ta sẽ nói, sẽ nói, đừng động thủ nữa “- Bách Ngọc Lan thấy vẻ mặt của hắn thì có hơi chột dạ, ngươi có cần phải xúc động mạnh thế hay không. Chưa gì đã tin là thật hay sao?
-” Biểu muội, muội đừng nói lung tung nữa, người đâu, đưa công chúa về cung cho trâm, tuyệt đối không được để nàng ra khỏi phòng “- Lâm Kỳ đột nhiên cười lạnh, ra lệnh cho người đem nàng về, quả nhiên không tin?
Thấy hắn chuẩn bị động thủ tiếp, nàng sốt ruột kêu
-” Yêu nghiệt, chính là ta, ngươi không nhớ người nào ngày ngày trước bắt cóc ta đem đến cái nơi nào đó ở sâu trong rừng núi của ngươi sao? Ngươi không nhớ ta đã hạ dược cho ngươi cùng mấy tên thuộc hạ đau bụng tưởng chết sao? Ha ha, sao chỉ có mỗi ta nhờ nhỉ?”- Bách Ngọc Lan vừa tiến đến phía hắn vừa nói. Chuyện đã đến nước này, nói ra luôn cho rồi
Mạc Phong Thần nhanh chóng tiến đến kéo nàng vào lòng mình từ từ chờ xem động thía Lâm Kỳ, chỉ thấy hắn bỗng chốc ngạc nhiên vẻ không tin nổi, nhìn về phía nàng và hắn muốn nói cái gì đó mà không nên lời
-” Kỳ thực, có một chút chuyện mà ngươi không cần, Tá thi hoàn hồn hay gì gì đó, ngươi nghĩ sao cũng được, chỉ cần biết là chính là Bách Lệ Băng trước kia chỉ đổi một bộ dáng khác, còn nữa tên thật của ta cũng là tên biểu muội của ngươi Bách Ngọc Lan “- Bách Ngọc Lan tựa trong lòng hắn nhìn Lâm Kỳ mà nói, quả thực bộ dáng của yêu nghiệt bây giờ có chút đáng thương
-” Ha ha ha, biểu muội đừng ăn nói linh tinh nữa, nghe lời huynh về cung nghỉ ngơi thôi “- Lâm Kỳ hồi hồn,cười một nụ cười khó hình dung, khó hiểu
-” Ta đã nói, ta không phải biểu muội của ngươi “- Bách Ngọc Lan gằn giọng nói
-” Phải, ngươi là biểu muội của ta, là công chúa Lâm Dạ quốc “- Lâm Kỳ cũng cứng rắn đáp
-” Không phải, ta không phải, yêu nghiệt, ngươi phải tin ta “- Bách Ngọc Lan cũng cứng rắn đáp lại
-” Yêu nghiệt,quả thực chỉ có nàng mới gọi ta như vậy? Yêu nghiệt, yêu nghiệt, ha ha ha ha ..”- Lâm Kỳ bỗng chốc cười lớn, buông kiếm trong tay nhìn hai người rồi từ từ lui đi, vừa cười vừa đi về cung mình
Đám nô tài cung nữ sợ hãi theo sau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mạc Phong Thần ôm nàng trong lòng, cả hai không nói câu gì mà chỉ im lặng ôm lấy nhau
Ám vệ trong bóng tối mừng muốn rớt nước mắt, hoàng hậu, chủ nhân người về rồi, bọn thuộc hạ nhớ người, hu hu hu
-” Mạc Phong Thần, làm sao đây?”- Bách Ngọc Lan ôm lấy hắn lo lắng nói, tên yêu nghiệt kia cười thật kinh dị, rồi chúng ta sẽ sao đây
-” Đừng lo có ta ở đây“- Mạc Phong Thần ôm nàng một lúc.Ngày mai hắn phải sắp xếp nhanh chóng đưa nàng về nước, không thể để nàng tiếp tục ở đây, bằng cách nào đi chăng nữa.
Trời cũng đã tối, Mạc Phong Thần cứng rắn không được mềm mỏng không xong muốn đem nàng về phòng ngủ nhưng Bách Ngọc Lan nhất quyết không chịu, nói hắn về phòng mình rồi nàng về cung ngủ trước.
Tình hình bây giờ còn chưa biết ra sao, xảy ra chuyện gì..nàng không dám nghĩ đến.
Cả đêm, hai người không ai chợp mắt ngủ được.
Sáng sơm tại tẩm cung của nàng, Bách Ngọc Lan vừa mới tỉnh giấc, đang ngáp dài ngáp ngắn để người khác mặc xiêm y cho mình thì một nô tài thân cận của Lâm Kỳ đến, nói là truyền lệnh của hoàng thượng, mời nàng đến thư phòng ngay lập tức.
Thái hậu đã biết tin, muốn ngay lập tức đến hỏi chuyện nhưng đã có người báo tin lại không có chuyện gì xảy ra, đêm qua chẳng qua là đột nhiên có nhã hứng múa kiếm xem chơi chút thôi. Haizz, thật khổ tâm cho ai phải nghĩ ra lý do này!
Bách Ngọc Lan lúc này tuy sợ hãi nhưng vẫn còn lý trí biết chắc hắn sẽ không dám làm gì mình liền lập tức nhanh chóng sửa soạn đến
-” Hoàng thượng, công chúa Ngọc Lan bái kiến “
-” Cho vào “- Tiếng của Lâm Kỳ vọng ra
Bách Ngọc Lan vững bước ngẩng đầu tự tin bước vào, đối diện với ánh mắt xinh đẹp của yêu nghiệt nàng cũng không tỏ thái đọ gì chỉ cung kính nói
-” Biểu huynh, người có chuyện muốn nói với ta “- Bách Ngọc Lan lặng lẽ quan sát hắn nói
-” Ngươi là biểu muội của ta sao?”- Lâm Kỳ mơ màng nói, sau một trận kích động đêm qua lúc tỉnh dậy hắn không biết đây là thực hay là mơ nữa. Hôm qua nàng nói nàng là Lệ Băng trước kia, nàng gọi hắn là yêu nghiệt...đây là sự thực
-” Không phải, ta không phải biểu muội của ngươi, ta là Bách Ngọc Lan nhưng trước kia ta là Bách Lệ Băng người mà ngươi biết, cũng là hoàng hậu Mạc quốc “- Bách Ngọc Lan nhìn vào mắt hắn nói, nàng tin yêu nghiệt này đã nghĩ thông suốt.
-” Ta tin đó là nàng, Bách Lệ Băng cứ cho là bây giờ nàng là Bách Ngọc Lan thì nàng cũng là biểu muội của trẫm, mãi mãi là biểu muội của trẫm, chuyện trước kia, coi như không có, có được không?”- Lâm Kỳ thực chất đã sớm cho người điều tra, nàng quả thực không phải biểu muội của hắn, hắn chẳng qua tự dối lòng mình. Chuyện tối qua, quả thực có gây sốc với hắn, là nàng sao?
Hắn muốn ích kỷ đem nàng về bên mình nhưng thấy nàng yêu Mạc Phong Thần như vậy, hắn đột nhiên muốn cười. Dù kiếp này hay kiếp khác, dù thể xác linh hồn này hay linh hồn khác thì nàng vẫn chỉ yêu một người, còn hắn chỉ là yêu nghiệt xinh đẹp trong lời nàng.
Nếu bây giờ, nàng đã trở về, còn là danh phận biểu muội của hắn, công chúa Lâm Dạ quốc thì cứ để nàng làm, ít nhất giữa nàng và hắn sẽ có một sợi dây vô hình. Hắn có thể quang mình đứng cạnh nàng, có một chỗ đứng trong lòng nàng.
-”Ngươi đừng nói gì, đối với trẫm từ giờ phút này cho đến mãi mãi về sau ngươi vẫn sẽ là biểu muội của trẫm, Lan nhi, có được hay không? Ta chỉ cần nàng làm biểu muội của trẫm, làm công chúa Lâm Dạ quốc này!”- Lâm Kỳ nhìn nàng nói, trong ánh mắt không có dục vọng chỉ có một tình cảm chân thành, một niềm hy vọng
-” Được, yêu nghiệt xinh đẹp bây giờ ta sẽ coi ngươi là biểu huynh, hoàng huynh duy nhất của ta ở thế giới này “- Bách Ngọc Lan trong lòng có chút xao động, nếu thế thì nàng không chế, nàng sẽ là công chúa Lâm Dạ quốc, có thể quang minh chính đại trở về bên hắ, ha ha, lại có thể hưởng bao nhiêu vinh hoa phú quý nữa nha!
-” Ta có thể ôm muội một lần được không?”- Ánh mắt của hắn có chút chờ mong, hắn đã cho người lui hết, giờ chỉ còn hai người trong thư phòng
Bách Ngọc Lan có chút mủi lòng định ôm hắn một cái đáp lại hoàng huynh mới kết nghĩa thì đã bị một vòng ôm que thuộc vây lại.
Haizz, ở đâu làm đổ bình dấn vậy, chua quá!
Mạc Phong Thần vừa biết được tin nàng được lệnh đến thư phòng hoàng thượng đã tức tốc lao đến. Ai dè vừa vào đã nhìn thấy một cảnh tình ái sắp diễn ra, đáng chết!
-” Lan nhi, nàng đang định làm cái gì?”- Mạc Phong Thần ôm nàng vào lòng tức giận nói, trừng mắt về phía Lâm Kỳ đang trợn mắt nhìn lại mình.
-” Ta đâu có làm gì, chỉ định ôm hoàng huynh của ta một cái thôi mà “- Nàng ở trong lòng hắn lè lưỡi nói, Mạc Phong Thần - chàng ghen nha!
-” Mạc Phong Thần, ngươi dám tự ý xông vào thư phòng của trẫm, dù có là hoàng đế Mạc quốc ta cũng không khách khí đâu “- Lâm Kỳ có chút ngoài ý muốn không nghĩ đến còn một vấn đề phải giải quyết nữa,là hắn ta - hoàng đế Mạc quốc
-” Chuyện tối qua, ta không muốn nhắc lại, ngươi làm sao thì làm nhưng ta nhất định sẽ đem lại đi khỏi đây về Mạc quốc cũng với ta, ngươi muốn nàng về quang minh chính đại hay muốn nàng chốn lui chốn lủi về thì là do ý ngươi quyết định “- Ngụ ý, nếu hắn tứ hôn, nàng sẽ được gả đi với tư cách là công chúa Lâm Dạ quốc sang hòa thân với Mạc quốc, còn không đồng ý hắn sẽ bí mật đem nàng về.
-” Ngươi...được, ta không ngăn cản, nhưng muốn đem nàng về ít nhất cũng phải chờ được sự đồng ý của trẫm, của thái hậu nữa chứ. Hoàng đế Mạc quốc, ngài nghĩ ta sẽ đem biểu muội duy nhất gả cho ngươi dễ dàng như vậy sao?”- Lâm Kỳ cười lạnh nói, Bách Ngọc Lan đột nhiên cảm thấy, kỳ thực có một hoàng huynh cũng tốt, còn có thái hậu nữa chứ.Nơi này cứ coi như là nhà ngoại nàng, về sau Mạc Phong Thần dám làm nàng tức giận nàng liền trốn về đây, ha ha
-” Đúng vậy, sao ta lại gả cho chàng dễ dàng như vậy chứ! Hừ, lần này chàng phải mau nghĩ cách lấy lòng ta đi, còn phải cầu hôn gửi sính lễ nữa nha! Ít nhất phải cho ta cảm giác được người ta theo đuổi là như nào chứ! “- Bách Ngọc Lan ngẩng phắt từ lòng hắn dậy, oang oang nói rồi nhanh chân chạy ra ngoài khỏi phải để ai đó tức giận mà muốn vồ lấy nàng
Lâm Kỳ cười muốn ngất, ha ha, đây đúng là nàng rồi. Thấy vẻ mặt đen xì tức muốn xì khói của Mạc Phong Thần hắn cười còn điên cuồng hơn nữa.
Đáng đời ngươi!
Buổi sáng ngày hôm đây, tân hoàng đế ra chiếu chỉ bố cáo thiên hạ muốn tìm phò mã cho công chúa. Cáo thị được dán khắp Lâm Dạ quốc.
Chuẩn bị có một đại hội mỹ nam được tổ chức rồi!
Không biết khi hoàng thượng anh minh tuấn tú phi phàm Mạc Phong Thần biết được tin này sẽ có phản ứng ra sao đây!
Haizz, muốn lấy công chúa Lâm Dạo quốc, người còn phải cố gắng nhiều nha!