Mạc Hầu gia đang ở Binh Bộ nghe gia nhân chạy đến báo tin nhi tử, nhi nữ gặp nạn vội vã trở về. Vừa về đã nghe Mạc Tĩnh bị thương mặt tái mét vận khinh công chạy thẳng đến Đông viện làm mấy gia nhân đằng sau trợn mắt: “ Lão gia biết bay nha!”.
- Cha, Liên đại phu đang khám cho Tĩnh Nhi- Mạc Hề thấy Hầu gia chạy đến Đông viện vội đứng lên đón.
Mạc Hầu gia thấy đại nhi tử nói thì dừng lại nhìn một lượt từ đầu tới chân Mạc Hề rồi quay ra nhìn một lượt tất cả mọi người, nhìn đến Mạc Sách thì nhíu mày. Mạc Sách thấy cha nhìn vội nói:
- Con không sao, chỉ bị thương ngoài da đã băng bó rồi ạ.
Rồi nhiệt tình kéo ống tay áo dính máu ra để lộ cánh tay đã được băng bó cẩn thận cho Mạc Hầu gia xem. Mạc Hầu gia quan sát kĩ thấy không có vấn đề gì mới khẽ thở ra nhưng chân mày vẫn nhăn tít vào, nhìn căn phòng của Mạc Tĩnh vẫn đóng kín lên tiếng tức giận:
- Rốt cục là có chuyện gì, ai to gan lớn mật đến cả con ta cũng dám tính kế.
Đúng lúc này cánh cửa vốn im lặng nãy giờ chợt mở ra, phía sau là vị Liên đại phu thầy thuốc chuyên dụng của Hầu phủ bao năm qua, theo sau là Xuân Lan tay bưng chậu nước đã nhiễm màu máu. Mạc Hầu gia chú ý ngay đến chậu máu trong tay Xuân Lan mặt càng trắng hơn vội vàng:
- Liên đại phu, Tĩnh Nhi thế nào rồi, không nguy hiểm chứ?
- Hầu gia xin bình tĩnh, Hoàng Hậu nương nương không nguy hại đến tính mạng, chỉ thương ở vai lão phu đã băng bó cẩn thận kê đơn thuốc tốt nhất sẽ nhanh hồi phục- Liên đại phu hơi mỉm cười nói.
- Thật sao, cảm ơn đại phu rồi- Mạc Hầu gia nghe kĩ mới thở phào gật đầu- Ta có thể vào xem Tĩnh Nhi sao?
- Hoàng Hậu mệt quá đang nghỉ, hay ngài đợi Hoàng Hậu tỉnh hãy vào xem.
Liên đại phu nghiêng người để Mạc Hầu gia nhìn vào trong thấy Mạc Tĩnh an ổn nằm trên giường nhắm mắt ngủ mới gật đầu:
- Vậy được, Xuân Lan chăm sóc tiểu thư cẩn thận. Liên đại phu mời đến đại sảnh dùng trà- Rồi quay sang Liên đại phu mời.
- Hầu gia khách sáo- Liên đại phu cúi người cười:
- Lão phu còn việc ở y quán, Hoàng Hậu không có việc gì rồi, ngày mai lão phu sẽ quay lại xem- Liên đại phu là người tinh ý, nhận thấy Hầu phủ có chuyện cần giải quyết nên cũng không nán lại lâu.
- Vậy làm phiền đại phu- Mạc Hầu gia hơi gật đầu- Người đâu thay ta tiễn đại phu.
Liên đại phu đi rồi Mạc Hầu gia vẫn không nén được nhẹ nhàng bước vào phòng Mạc Tĩnh đến bên giường nhìn nàng một chút. Thấy mặt nàng trắng bệch thì vô cùng thương tâm nhưng cũng không dám lên tiếng, cảm nhận được nhịp thở đều đều của Mạc Tĩnh mới quay người. Vừa quay gặp ngay gương mặt to đại của Mạc Văn suýt chút nữa giật mình kêu lên, cuối cùng bình tĩnh lại trợn cặp mắt trắng dã lên với Mạc Văn. Nhị công tử nhà ta bị phụ thân nhìn có chút chột dạ lí nhí:
- Con, con xem Tĩnh Nhi một chút, họ cũng vào mà- Rồi không có nghĩa khí chỉ chỉ phía sau.
Mạc Hầu gia bất đắc dĩ nhìn một lượt nhi tử, còn có con dâu tương lai, mấy người quan hệ thân thiết không nói làm gì không ngờ Nhàn Vương cũng đến góp vui. Mạc Hầu ra dấu im lặng rồi xua tay đuổi tất cả ra ngoài. Mạc Văn cẩn thận khép cửa lại thì nghe Mạc Hầu gia bên cạnh nói:
- Xuân Lan chăm sóc tiểu thư, các con đến đại sảnh ta muốn biết rõ ràng mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Trong đại sảnh Hầu phủ Mạc Hầu gia và Vương Gia ngồi chủ vị còn những người khác phân biệt ngồi hai bên.
- Được rồi, nói xem nào- Mạc Hầu Gia chờ mọi người uống được ngụm trà mới lên tiếng.
- Dạ, thưa cha, hôm nay Phú Qúy Đường tổ chức giải đua ngựa lớn mỗi năm một lần nên chúng con cùng Vương gia muốn đến tham gia. Bảy người đi đến cánh rừng phía Tây ngoại thành thì gặp phục kích có đến hơn năm mươi tên tử sĩ tham gia, chúng đến bắt Tĩnh Nhi.
- Bắt Tĩnh Nhi?- Mạc Hầu gia nhăn mày cắt ngang lời Mạc Hề.
- Một tên trong số chúng nói phải bắt sống Tĩnh Nhi, chúng con người ít nhất thời đấu không lại. Tiểu Sách bị thương, Tĩnh Nhi sơ hở bị đâm phải, tưởng chống đỡ không được nữa.
- Sau đó thì sao? Các con phá vây chạy về?- Mạc Hầu gia càng nghe càng lo.
- Bọn con cũng định liều phá vây nhưng đúng lúc ấy có một nhóm người y phục tím chạy đến hô cứu giá rồi xông vào cuộc chiến. Họ rất giỏi chẳng mấy chốc thích khách đã bị đánh bại còn bắt được vài tên.
- Y phục tím?- Mạc Hầu gia cúi người ngẫm nghĩ, rồi chợt nói- Là Hoàng Thượng.
- Hoàng Thượng?- Mạc Hề không ngờ người giúp họ lại là Hoàng Thượng quay ra Vương gia tìm câu trả lời.
Lăng Ngạo Khiêm bị mọi người nhìn bèn thành thật gật đầu- Đúng vậy, họ là mật vệ Hoàng gia.
- Vậy bọn họ là những người bảo vệ huynh, sao mãi mới xuất hiện- Mạc Văn nhíu mày, thông thường mật vệ bảo vệ luôn âm thầm đi theo bảo vệ ngay bên cạnh mới phải.
- Họ chỉ xuất hiện khi thật sự cần thiết, hơn nữa không phải tất cả họ là mật vệ bảo vệ ta, hơn phân nửa ta không biết- Lăng Ngạo Khiêm lắc đầu nhíu mày.
- Vậy họ bảo vệ ai?- Mạc Sách khó hiểu.
- Tĩnh Nhi, đệ đừng quên muội muội chúng ta là ai, dù đại hôn chưa cử hành nhưng Hoàng Thượng đã công bố ghi tên Tĩnh Nhi vào Hoàng Tộc- Mạc Văn nói.
- Đúng vậy- Lăng Ngạo Khiêm thì thầm lời nói có chút chua chát khó nhận thấy.
Đêm khuya cả Hầu phủ chìm trong tĩnh lặng, sau sự việc náo loạn hôm nay cả phủ đã lâm vào nghỉ ngơi, chỉ còn lại thị vệ chịu trách nhiệm canh gác thỉnh thoảng lại xếp hàng đi tuần quanh phủ. Đông viện vẫn im ắng từ sáng Mạc Tĩnh bị thương đến chiều mới tỉnh lại ăn chút cháo lại nghỉ ngơi tiếp chỉ để có Xuân Lan canh chừng bên cạnh.
- Cạch!
Tiếng động vô cùng nhỏ vang lên, cửa sổ phòng Mạc Tĩnh đã mở một bóng người nhẹ nhàng phi thân vào, thân thể loáng cái đã đến bên giường Mạc Tĩnh. Đôi mắt sáng quắc trong đêm tối nhìn chằm chằm người trên giường rồi nhìn tì nữ đang ghé vào ngủ bên giường cánh tay giơ lên.
Ngay lập tức một bóng đen xuất hiện bên cạnh cúi xuống điểm huyệt tì nữ rồi bế đi. Nam nhân nhẹ nhàng ngồi xuống giường nương theo ánh trăng quan sát gương mặt Mạc Tĩnh. Mãi sau cánh tay mới đưa lên chạm nhẹ vào gò má nàng khẽ vuốt ve. Rồi di chuyển xuống dưới vén góc chăn nhìn vào lớp băng bó trên vai phải của nàng, trong đêm tối có thể cảm nhận được sự âm trầm đáng sợ của người nào đó. Một lúc sau như đã điều chỉnh được tâm tình, người nọ đưa tay xoa nhẹ lên băng quấn, thật nhẹ nhàng chăm chú như muốn làm dịu đi sự đau đớn.
Mạc Tĩnh đang ngủ trong cơn mơ màng cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm vào người mình, hơi động thân thì cảm giác đau từ vai truyền đến nàng nhíu mày rồi mở mắt. Mạc Tĩnh chớp chớp mắt vài lần nhận ra bóng đen bên giường nàng không phải là giả mới giật mình.
- Lăng Ngạo Quân?
Lăng Ngạo Quân ngồi im không lên tiếng trả lời nàng ngón tay vẫn nhẹ nhàng xoa trên vai nàng. Mạc Tĩnh nhìn y mãi cũng không nói được gì chỉ chăm chú nhìn vào đôi mắt sáng kia.
- Đau sao?- Mãi sau Lăng Ngạo Quân mới lên tiếng giọng nói trầm khàn từ tính.
Thấy bộ dạng nghiêm trọng của y Mạc Tĩnh nhất thời có ý xấu, mặt mũi nhăn lại thút thít- Đau, chẳng đau thì sao, ngươi thử bị đâm một phát mà xem.
Lăng Ngạo Quân thấy Mạc Tĩnh khóc cũng bất ngờ nhưng ngay sau đó mày kiếm nhăn lại thương tâm đưa tay vuốt mặt nàng dỗ dành.
- Ta biết, ta biết, Tĩnh Nhi ngoan đừng khóc- Nếu có vị đại thần nào thấy cảnh Hoàng Thượng anh minh thần võ dịu dàng dỗ người như vậy chắc lăn đùng ngã ngửa ra quá.
Thấy hắn lo lắng như vậy Mạc Tĩnh không những không ngừng mà còn khóc lớn hơn, nước mắt hưởng ứng chảy ra ròng ròng cần bao nhiêu thương tâm có bấy nhiêu.
- Tĩnh Nhi!
Lăng Ngạo Quân bắt đầu lúng túng, người ta nói không sai nước mắt là thứ vũ khí lợi hại nhất của phụ nữ đến Hoàng Thượng cũng chấp nhận giơ cờ trắng vội vàng đưa tay lau khóe mắt Mạc Tĩnh gọi.
- Tĩnh Nhi, đừng khóc, khóc tiếp sẽ nấc mất- Mạc Tĩnh hưởng ứng nhiệt tình nấc lên một cái, làm Lăng Ngạo Quân càng bất đắc dĩ- Khóc đêm ngày mai mắt sẽ sưng nha, rất xấu.
Tiếng khóc chợt im bặt, Mạc Tĩnh mở to đôi mắt đẫm nước nhìn Lăng Ngạo Quân. Y cũng không hiểu nhìn lại nàng chưa kịp vui mừng vì Mạc Tĩnh ngừng khóc thì nàng lại khóc thét lên, lần này khóc thật.
- Tên khốn khiếp nhà ngươi thấy ta bị đau không làm gì được ngươi, ngươi liền chê bai ta xấu phải không?
- Tĩnh Nhi, Tĩnh Nhi- Lăng Ngạo Quân vội vàng giữ người nàng sợ nàng động ảnh hưởng đến vết thương- Ta không có ý đó mà- Hắn thật sự cũng muốn khóc.
- Tiểu thư, tiểu thư có chuyện gì vậy ạ?
Thị vệ đi tuần qua nghe trong phòng có tiếng Mạc Tĩnh vội hỏi, vị tiểu thư này mà xảy ra chuyện thì bọn hắn có mười cái mạng cũng không đền nổi.
Mạc Tĩnh im bặt lần hai, mím môi trừng mắt với người nào đó, đưa tay không đau lên lau nước mắt mới hướng ra ngoài nói- Không sao, ta tỉnh dậy một chút sẽ nghỉ tiếp ngay, các ngươi đi làm việc của mình đi.
- Vâng!- Giọng nói kính cẩn vang lên rồi tiếng bước chân di chuyển xa dần.
Mạc Tĩnh lau mặt xong quyết định không để ý đến ai đó nhắm mắt ngủ. Lăng Ngạo Quân thấy vậy cũng không biết làm sao có chút bất đắc dĩ
- Nàng thật trẻ con- Làm Mạc Tĩnh bặm môi càng không thèm để ý, một lát sau cảm giác bên giường nhẹ đi chắc hắn đi rồi, Mạc Tĩnh không quan tâm quyết định ngủ tiếp.
Nhưng không ngờ ngay sau đó phía trong giường lún xuống Mạc Tĩnh trợn mắt thấy ngay vị Hoàng Thượng kia chỉ mặc trung y rất tự nhiên chui vào chăn của mình, rất tự nhiên gối đầu lên gối cạnh mình, rất tự nhiên luồn tay dưới gáy mình, rất tự nhiên vòng tay ôm mình. Mạc Tĩnh chớp mắt, lại chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
- Ngươi tự nhiên nhỉ?
Lăng Ngạo Quân thấy nàng như vậy thì bật cười- Nàng là nương tử của ta ôm nàng ngủ là việc kinh thiên địa nghĩa nha.
- Chúng ta chưa đại hôn.
- Nàng đã được ghi tên trong Hoàng Tộc.
Mạc Tĩnh nhất thời không nói được câu nào lại đang bị thương không thể đánh cho hắn một trận nên đành mặc kệ dù sao cũng có cái nghĩa phu thê có bị bắt quả tang cũng không sợ, dứt khoát nhắm mắt ngủ tiếp. Thấy Mạc Tĩnh nhắm mắt Lăng Ngạo Quân mỉm cười đáy mắt đầy sủng nịnh nàng luôn đáng yêu như vậy, nhưng khi ánh mắt dời đến vai nàng thì lại trở nên âm trầm đáng sợ.
- Xin lỗi- Mãi sau mới thì thào.
Mạc Tĩnh đang mơ màng thì nghe tiếng thì thầm bên cạnh không khỏi nhíu mày ngước lên nhìn hắn.
- Ta thất hứa không bảo vệ được nàng- Thấy Mạc Tĩnh khó hiểu nhìn mình, mãi sau mới siết tay ôm chặt nàng hơn thấp giọng tự trách.
Mạc Tĩnh nhìn ánh mắt đau khổ của hắn không biết nói gì, đúng vậy hôm đó hắn có nói không để ai trong Mạc Gia bị tổn thương. Nhưng từ lúc Mạc Sách bị thương đến bản thân mình bị thương nàng cũng chưa từng nghĩ đến lời hứa của hắn. Vì nàng vốn không coi trọng lời hứa đó, nàng nghĩ hắn nói thế là để thuyết phục nàng thôi, chỉ cần hắn không đối phó Mạc gia nàng cũng không có ý kiến gì.
- Những người áo tím là của ngươi?- Một lúc sau Mạc Tĩnh mới hỏi.
- Họ không đến kịp- Lăng Ngạo Quân âm trầm.
- Ngươi giết họ?- Mạc Tĩnh chợt động làm vết thương ở vai đau đớn nhưng nàng không để ý, nghĩ đến sự tích giết người không chớp mắt của y.
- Họ đáng chết- Ánh mắt Lăng Ngạo Quân trở nên lạnh lẽo.
- Giết rồi?- Mạc Tĩnh chợt thấy lòng thắt lại.
- Chưa, chờ có kết quả điều tra- Lăng Ngạo Quân lắc đầu.
- Không được giết- Mạc Tĩnh thở phào.
- Họ không hoàn thành nhiệm vụ làm nàng bị thương ta sẽ không tha cho bọn họ- Lăng Ngạo Quân nhíu mày.
- Không được giết- Mạc Tĩnh nhấn mạnh lần nữa, con người máu lạnh này cần được cải tạo- Ta chưa có chết.
- Còn đợi đến lúc nàng chết- Lăng Ngạo Quân không cho là đúng nhướng mày- Chúng chết không đơn giản như vậy.
- Ta nói không được giết- Mạc Tĩnh trợn mắt- Ngươi giết họ ai bảo vệ ta?
- Sẽ có người khác.
- Họ cứu chúng ta một mạng, không có họ ta cũng không chỉ bị thương thôi, sẽ bị bắt đi- Mạc Tĩnh không tự nhận mình là người lương thiện nhưng nhìn người cứu mình chết trước mặt mình nàng làm không được.
- Ngạo Quân, tha cho họ để họ lấy công chuộc tội- Mạc Tĩnh chợt dịu giọng nài nỉ không để ý mình vừa gọi tên ai đó như thế nào.
Lăng Ngạo Quân sững người vì cách gọi của Mạc Tĩnh bất giác gật đầu quả nhiên Mạc Tĩnh đại tiểu thư mở miệng nài nỉ lực sát thương vô cùng lớn.
- Tĩnh Nhi gọi lại xem nào.
- Gọi gì?- Mạc Tĩnh mục đích đã đạt được bắt đầu giả ngu.
- Tên ta nàng vừa gọi.
- Ta chẳng nhớ gì cả- Mạc Tĩnh chối bay chối biến rồi nhắm mắt ngủ tiếp khóe miệng nhếch lên.
Lăng Ngạo Quân ấm ức nhìn nàng ai oán mãi sau mới thở dài cúi xuống hôn lên tóc nàng, hơi thở Mạc Tĩnh đã đều đều nàng mang tâm trạng vui vẻ vì đã cứu sống ân nhân đi vào giấc ngủ. Bên cạnh Lăng Ngạo Quân nhìn ra cửa sổ dưới ánh trăng, ban đêm yên tĩnh đến đáng sợ.
- Đến nữ nhân của ta cũng dám động?- Hắn gằn giọng mắt vằn lên từng tia máu đáng sợ.