Lăng Ngạo Quân trầm mặc chưa trả lời Mạc Tĩnh ánh mắt trầm tĩnh vẫn nhìn theo phương hướng nam nhân kia biến mất, mãi sau mới chậm rãi thu nhuyễn kiếm quay lại đi đến bên Mạc Tĩnh.
- Chưa điều tra rõ, nàng không cần lo lắng cứ giao cho ta- Rồi đưa tay kéo tay Mạc Tĩnh ngăn lại câu hỏi tiếp theo của nàng.
Mạc Tĩnh nhìn nam nhân trước mặt hiểu ý ngậm miệng trầm ngâm để mặc Lăng Ngạo Quân lôi kéo ra đại sảnh.
- Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế- Chúng nhân trải qua kinh hách thấy Hoàng Thượng ngự giá đến vội vàng hành lễ.
- Các ngươi không nhìn thấy Hoàng Hậu của trẫm sao?- Lăng Ngạo Quân trầm giọng nhìn một lượt chúng nhân đang quỳ phía dưới quanh thân dấy lên băng hàn khí tức bức nhân không dám thở mạnh.
- Hoàng Hậu vạn tuế, vạn vạn tuế- Vài vị lão thần phản ứng nhanh vội vàng cúi xuống hành lễ, mồ hôi hột đã rịn ra đầy trán, chỉ vậy thôi cũng thấy Hoàng Thượng sủng vị Hoàng Hậu này thế nào rồi.
- Bình thân- Lăng Ngạo Quân nhàn nhạt lên tiếng tùy ý ngồi xuống ghế chủ vị tiện tay lôi kéo Mạc Tĩnh đang trừng mắt với y ngồi xuống bên cạnh.
- Tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn Hoàng Hậu nương nương.
- Hôm nay Mạc gia có hỉ thật không may xảy ra sự kiện như vậy, đã làm mọi người kinh hách- Lăng Ngạo Quân vừa nói cặp mắt ưng liếc qua một vòng.
- Có người dám đánh chủ ý đến Hoàng Hậu của trẫm- Lăng Ngạo Quân nhếch khóe miệng âm thanh mang theo thị huyết làm cả đại sảnh lâm vào xơ xác tiêu điều không khí- Tốt nhất đừng để trẫm tra được việc này có liên quan đến ai ở đây, không thì đừng trách trẫm tàn nhẫn.
- Hàn thống lĩnh- Dứt lời chưa đợi ai lên tiếng trầm giọng nói.
- Có thần- Một nam tử tầm hơn hai mươi tuổi quanh thân khôi giáp đỏ như máu, mắt hổ bén nhọn cả người như thanh gương tuốt ra khỏi vỏ không biết từ đâu tiến đến quỳ gối trước Lăng Nạo Quân.
- Tra- Lăng Ngạo Quân không thèm nhắc lại bỏ ra một chữ.
- Vâng- Hàn thống lĩnh cung kính cúi người lĩnh chỉ xoay người nói- Sự tình trọng đại mong các vị phối hợp.
Nhìn Hàn thống lĩnh tác phong nhanh nhẹn bắt người tra xét Mạc Tĩnh quay sang nhìn nam nhân bên cạnh- Thống lĩnh cấm vệ quân? Ngươi mang cả cấm vệ quân đến đây?
Lăng Ngạo Quân bên cạnh đang bày ra phong thái quân vương bức người khí thế nghe Mạc Tĩnh hỏi khí thế bỗng thay đổi mười phần lấy lòng cười đến gió xuân dào dạt- Tĩnh Nhi cảm động.
- Cảm động cái đầu ngươi- Mạc Tĩnh trừng mắt- Ngươi biết hắn đến mà sáng nay không nói cho ta, còn làm ta suýt chút nữa thì bị nhân bắt đi, ngươi thích chết hả?
Mạc Hầu gia cùng ba huynh đệ Mạc gia bên cạnh nghe Mạc Tĩnh nói khóe miệng nhanh co rúm, âm thầm đưa tay lau mồ hôi trên trán. Mạc Văn nhìn Mạc Tĩnh ánh mắt không dấu nổi sùng bái, trong tâm điên cuồng gào thét “ Muội a, muội cũng quá ngưu rồi! Trợn mắt mắng Hoàng Thượng muội là trần đời có một nha, không hổ là muội muội của ca, ca sùng bá ngươi”. Khoan nha “ Sáng nay là sao?” Bốn người nhìn nhau nghi hoặc.
- Ách!- Lăng Ngạo Quân bị mắng sờ mũi- Ta cũng không biết hôm nay hắn đến nha, chỉ là từ chuyện lần trước vẫn cảm thấy không ổn nên âm thầm dàn xếp cấm vệ quân xung quanh Hầu Phủ bảo vệ nàng.
- Mấy tên thích khách lần trước bắt được không điều tra được gì sao?- Mạc Tĩnh nhăn mày thấy hắn nói vậy cũng không tiếp tục truy cứu.
- Chúng là tử sĩ cũng không biết đứng sau là ai chỉ biết giết người và chết, nhưng ta có thể khẳng định đây là thế lực của một quốc gia, không một tổ chức nào dưới mí mắt Tây Long ta mà có khả năng nuôi dưỡng tử sĩ như vậy- Lăng Ngạo Quân nhỏ giọng bên tai Mạc Tĩnh.
- Tam cường quốc?- Mạc Văn bên cạnh nghe thấy thì bật thốt ra.
Lăng Ngạo Quân liếc nhìn Mạc Văn từ chối cho ý kiến. Mạc Tĩnh ngồi bên trầm mặc mãi sau mới gằn giọng- Được lắm, tam cường quốc thì giỏi lắm sao, ta xem các ngươi là ai mà dám đánh chủ ý đến ta, đừng tưởng Mạc Tĩnh ta là thú kiểng cho các ngươi chơi đùa.
- Tĩnh Nhi chuyện này để ta được rồi- Lăng Ngạo Quân nghe vậy nhăn mi.
- Chẳng ngươi làm thì sao, ngươi không làm thử xem ta xử ngươi thế nào- Mạc Tĩnh trừng mắt, nàng khí, giận thật rồi, tên khốn khiếp nào năm lần bảy lượt nhằm vào ta, lại ám toán làm thương gia của nàng tội này không thể tha.
- Giận?- Lăng Ngạo Quân hơi trừng mắt nhưng ngay sau đó cười đến tà mị cúi người bên tai Mạc Tĩnh thì thầm không thèm để ý đến mọi người đang mắt chữ A mồm chữ O hướng về đây- Nàng giận thật đáng yêu nha.
Mạc Tĩnh lườm y một cái cảnh cáo nhưng thật không may làm chúng nhân nhìn vào chẳng khác nào liếc mắt đưa tình, không khỏi thầm than “ Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu cảm tình thật tốt nha”.
- Hoàng Thượng đã bắt được kẻ mang thích khách vào- Hàn Thống lĩnh tiến lên cung kính bẩm báo.
- Đưa lên- Lăng Ngạo Quân nghe vậy lạnh lùng lên tiếng.
Ngay lập tức hai cấm vệ quân áp giải một trung niên nhân tiến lên đẩy người ngã xuống giữa đại sảnh. Trung niên nhân không để ý ngã đau vội vàng bò dậy phủ phục xuống kêu gào.
- Hoàng Thượng, Hoàng Thượng khai ân thần không biết gì hết, thần bị vu hãm- Một thân hoa phục béo ục ịch lủng lẳng không ngừng run rẩy dưới mặt đất.
- Vu hãm sao? Ai vu hãm ngươi?- Lăng Ngạo Quân cũng không tra xét gì chỉ nhàn nhạt mở miệng.
- Thần nhìn thấy Mặc đại nhân gặp thích khách- Tên quan béo chợt ngẩng mặt lên ánh mắt lóe sáng căm giận không tiết chế.
- Ân?- Lăng Ngạo Quân nhướng mày kiếm mắt phượng híp lại nhìn tên qua tứ phẩm của Công Bộ đang quỳ dưới đất.
- Văn Nhân Kính ngươi ngậm máu phun người- Nhất thời trong đám đông vây quanh một trung niên nhân trợn mắt chỉ tay vào người quỳ giữa đại sảnh.
- To gan- Lăng Ngạo Quân vỗ bàn cái rầm, quanh thân băng hàn lan ra.
Hàn thống lĩnh thấy vậy tự tay kéo Mặc đại nhân nọ ra giữa đại sảnh. Người nọ bị kéo ra sắc mặt đã bị dọa trắng bệch vội quỳ xuống tạ tội- Thần lỗ mãn mong Hoàng Thượng trách phạt- Nhưng đáy mắt vẫn tồn tại một tia trấn định không dễ thấy. Mạc Tĩnh nhìn vị Mặc đại nhân nhướng mày cũng không nói nhiều.
- Nói- Lăng Ngạo Quân không thèm để ý Mặc đại nhân nọ, hướng đến béo nhân trầm giọng.
- Thần vài hôm trước trong trường đua ngựa của Phú Qúy Đường quen người này, hắn ta giúp thần thắng cá cược được một khoản tiền lớn vì vậy mới kết giao bằng hữu, hắn nói hắn là một thương nhân đến từ Bắc Tuyết có cơ ngơi kha khá, nghe danh Phú Qúy Đường nên vượt ngàn dặm đến đây học hỏi phương thức kinh doanh, từ đó hắn thường xuyên mời hạ quan đi uống rượu ở Phú Qúy Đường, hắn nói hắn không quen người ở đây lắm muốn hạ quan chỉ dẫn, qua vài lần hại quan và hắn cũng trở lên khá thân thiết, hôm trước gặp nhau hắn nói Mạc gia có hỉ muốn mở rộng tầm mắt xem quý tộc Tây Long thế nào, hạ quan cũng không nghi ngờ vì từ trước gặp nhau hắn cũng luôn tỏ ra như vậy nên hôm nay dẫn hắn theo… ai ngờ… hắn..hắn- Nói đến đây uất ức gục mặt xuống đất ra sức dập đầu- Mong Hoàng Thượng minh xét thần tử có tội nhưng là bị thiết kế- giọng nghẹn ngào nước mắt đã đầy mặt, cả người run rẩy.
- Nín- Lăng Ngạo Quân nghe hắn bù lu bù loa quát- Có liên quan gì đến Mặc nhân kia?
- Thần vào Mạc phủ dự tiệc cùng hắn được một lát rượu cũng uống được vài chén, hắn nói hắn muốn đi vệ sinh nên hạ quan cũng không quản hắn, một lát sau hạ quan cũng muôn đi vệ sinh bèn đứng lên theo gia nhân Mạc gia đi ra phía sau đi ra thì gặp hắn cùng với một người mặc y phục giống Mặc đại nhân đứng trong một góc phía xa nhưng cũng không để ý nghĩ đến Mặc đại nhân cũng là bằng hữu hắn mới quen như mình, không ngờ hắn là thích khách vậy nên hạ quan mới nhớ lại. Mong Hoàng Thượng minh xét- Rồi lại tiếp tục dập đầu.
- Hoàng Thượng Văn đại nhân chỉ nhìn thấy người mặc y phục giống thần chứ không phải thần, Hoàng Thượng việc này cần điều tra rõ ràng- Mặc đại nhân bên cạnh vội cúi đầu phân trần.
Lăng Ngạo Quân không nói, ánh mắt lợi hại xẹt qua hai người phía dưới, một lát sau mới lên tiếng- Áp giải về Hình Bộ tra rõ ràng cho trẫm, hôm nay Mạc gia có việc vui không thể phá hỏng. Tất cả người có liên quan giải hết đi.
- Vâng- Hàn thống lĩnh cúi người nhận mệnh cũng không nói thêm gì mang theo người áp giải nhân rời khỏi.
- Sự việc hôm nay thật xin lỗi các vị, Mạc gia khi khác bồi tội- Mạc Hầu gia đứng ra chắp tay.
- Hầu gia khách khí, chúng thần xin cáo lui- Tốp năm tốp ba vội vàng cáo từ, bây giờ không chạy còn chờ đến bao giờ.
Khách quan lần lượt về hết Mạc Tĩnh mới quay ra đại ca- Ca ca, huynh còn không nhanh đi Tình tỷ đợi dài cổ rồi.
- Ách, đúng rồi, Tình Nhi đang đợi- Mạc Hề vội vàng mặt có chút đỏ nhìn Mạc Tĩnh, rồi nhìn Hoàng Thượng- Thần cáo lui trước.
Lăng Ngạo Quân gật đầu cũng không nói gì.
- Ta đi xem Tình Nhi chút, con đi đây cha- Nói xong vội vội vàng vàng lao đi.
- Nhanh lên, nhanh lên, hôm nay tha nháo động phòng huynh- Mạc Văn gọi với theo trêu cợt.
- Cha, người cũng đi nghỉ thôi, hôm nay người mệt mỏi rồi, ca ca nữa- Mạc Tĩnh hướng mọi người nói.
Mọi người đi rồi Mạc Tĩnh cũng đứng dậy hồi Đông Viện không thèm để ý đến người nào đó. Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh đi vội đi theo- Tĩnh Nhi nàng nghĩ thế nào.
Mạc Tĩnh đi phía trước cái gì cũng chưa nói không biết đang nghĩ cái gì, mãi sau đến cổng Đông viện mới quay lại nhìn Lăng Ngạo Quân- Quan của ngươi thật là không có chút tâm kế nào nha.
Lăng Ngạo Quân nghe vậy thì mỉm cười đến sáng lạn, đúng là nương tử của y có khác thật thông minh, làm quan mà không có tâm kế thì quá tài rồi, lại nghe Mạc Tĩnh nói tiếp- Một kẻ thì quá thật thà, một kẻ thì quá trấn định.
- Đúng vậy, hai kẻ này đều có vấn đề- Lăng Ngạo Quân mỉm cười nhìn Mạc Tĩnh ánh mắt mang theo vô vàn sủng nịnh.
- Ngươi biết thì tốt rồi- Mạc Tĩnh bỏ lại một câu rồi quay người không muốn nhìn ánh mắt ấy thêm nữa nàng sợ chỉ thêm một giây thôi sẽ bị hãm vào đó không cách nào thoát nổi.
Đi vào Đông viện vẫn cảm giác có người đi theo mình Mạc Tĩnh quay lại- Ngươi không về đi theo ta làm gì, ta muốn nghỉ ngơi.
- Ta cũng muốn nghỉ ngơi nha, đang đi mà- Lăng Ngạo Quân mặt dày cười nịnh nọt, mặt mũi là gì chứ, ôm nương tử ngủ mới là đại sự.
- Ngươi dám, về nhanh ngươi muốn cả kinh thành này đồn đãi ta quyến rũ Hoàng Thượng sao?- Mạc Tĩnh trợn mắt.
- Thì đúng mà- Lăng Ngạo Quân lầm bầm trong miệng.
- Ngươi nói gì?
- Không có gì, không có gì, ta đi trước đã- Lăng Ngạo Quân vội vàng vận khinh công chạy ra cổng Hầu phủ.
Mạc Tĩnh nhìn bóng Lăng Ngạo Quân khuất dần trong đêm mới quay người vào phòng.
- Tiểu thư, người về rồi- Xuân Lan vừa thấy Mạc Tĩnh vào đã vội lên đón.
- Ân, ta không sao, ta muốn nghỉ ngơi, em cũng nghỉ thôi- Mạc Tĩnh phất tay.
- Vậy tiểu thư nghỉ ngơi, có gì người gọi em.
Đợi Mạc Tĩnh gật đầu đáp ứng Xuân Lan mới lui ra. Mạc Tĩnh cảm thấy thật mệt mỏi bèn cởi áo ngoài đưa tay tắt đèn rồi leo lên giường. Nhưng sao mệt mỏi mà mãi không ngủ được cảm giác thật khó chịu, lại nghĩ đến sự tình phát sinh hôm nay không thể nào chợp mắt được chỉ biết trợn mắt nhìn đỉnh giường. Được một lát thì chợt có cơn gió nhẹ thổi vào phòng cửa sổ nhẹ nhàng mở ra. Mạc Tĩnh thấy vậy nghiến răng nhắm mắt vờ ngủ, ngay sau đó cảm giác có người đứng bên giường, một lát sau thì nhẹ nhàng bò lên giường ngay lúc nhân đang chuẩn bị nằm xuống Mạc Tĩnh trợn mắt vung tay đánh ra một quyền, nào ngờ quyền chưa đến nơi đã bị giữ lại bốn mắt nhìn nhau.
- Ngươi còn quay lại- Mạc Tĩnh bực mình gằn từng tiếng.
- Nương tử ở đâu vi phu tất nhiên bồi ở đó rồi- Lăng Ngạo Quân vô tội chớp mắt nhìn Mạc Tĩnh. Nói xong không biết xấu hổ giữ tay Mạc Tĩnh kéo vào lòng rồi ngang nhiên nằm xuống bên cạnh.
- Ngươi dám, còn không trở lại- Mạc Tĩnh cố gồng mình thoát khỏi gọng kìm nhưng không được.
- Ta trộm vào nha, không ai biết, ở ngoài đã thông báo hồi cung rồi nàng không phải lo- Đưa tay ôm chặt Mạc Tĩnh ghé vào tai nàng thì thầm.
- Ngươi có vẻ cảm thấy rất thành tựu a- Mạc Tĩnh vùng vẫy không có kết quả dứt khoát mặc kệ, tên khốn khiếp này cũng không phải hôm nay mới bò lên giường nàng, hừ đừng tưởng chiếm tiện nghi của bổn tiểu thư là dễ, chờ ta từ từ sửa ngươi.
Thấy Mạc Tĩnh buông tha dãy dụa Lăng Ngạo Quân kéo lên nụ cười bán nước hại dân cúi người ôm nàng để nàng thoải mái dựa vào lòng mình- Nàng mệt rồi, ngủ đi- Đôi môi lướt trên mái tóc thơm nhẹ nhàng như muốn an ủi nhân nhi trong lòng vào giấc ngủ. Mạc Tĩnh thoáng cứng người, nằm trong lòng y ngửi mùi đàn hương an thần nhẹ nhàng buông ra suy nghĩ đi vào giấc ngủ.
Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh an lành ngủ trong lòng cảm giác thật thành tựu cười tủm tỉm cúi xuống trộm hương một chút ai bảo hắn chỉ có thể nhìn không thể ăn chứ, thật bi ai.
Căn phòng nhỏ trở lên yên tĩnh chỉ còn tiếng hít thở đều đều của hai người mãi sau mới nghe thấy tiếng thì thầm rất nhỏ gần như không thể phát ra “ Ta nói rồi, sẽ bảo vệ nàng”.