Lâm Thiên tiến lên giơ tay túm lấy tóc Băng Uyển Nhi để mặt nàng ngửa lên, không một chút thương hoa tiếc ngọc, y đưa tay khác chộp thẳng vào mặt 'Mạc Tĩnh', ngay sau đó nghe thấy tiếng hét thất thanh của Băng Uyển Nhi. Lâm Thiên không thèm để ý đến đau đớn của nàng ta, mày kiếm càng nhăn, cắn răng thêm lực đạo làm Băng Uyển Nhi đau đến muốn chết ngất, không ngừng khóc lóc, nghẹn ngào cầu xin.
- Thái tử, ngươi tha ta, ta đau quá...
- Mặt thật?- Mạc Tĩnh nhìn cảnh tượng phía trước khó tin bật thốt ra, có chút không thể tin, theo lý dù Băng Uyển Nhi dịch dung thành nàng thì kĩ thuật có cao siêu đến đâu nếu muốn lột mặt nạ không phải quá dễ dàng sao? Nhưng Lâm Thiên mắm môi mắm lợi cũng không lột được, điều đó nghĩa là gì? Nàng ta có thể thay đổi gương mặt? Hơn nữa còn mang gương mặt của Mạc Tĩnh nàng, nghĩ đến đây Mạc Tĩnh toát ra một tầng hơi lạnh, vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa biến mất không dấu vết, ánh mắt trở nên sắc bén, một thân lãnh khí làm người khác không dám đến gần.
- Đúng vậy, mặt thật, hơn nữa giống đến chín phần- Lăng Ngạo Quân cảm nhận được sự âm trầm của Mạc Tĩnh thì đưa tay vuốt vuốt lưng nhỏ, lại mở miệng giải thích nghi vấn của Mạc Tĩnh.
- Tại sao? Đây vốn là mặt của nàng?- Mạc Tĩnh vẫn nhìn Băng Uyển Nhi phía dưới thấy nàng ta ngất lịm đi thì hỏi, nàng không muốn tin điều này một chút nào, nếu là thật vậy nàng cũng không ngu ngốc đến mức coi đây là người giống người, điều một người đã sống trong nền văn minh mới nghĩ đến đầu tiên đó là hai khối thân thể này có quan hệ huyết thống, hơn nữa rất gần.
Việc này liên quan đến rất nhiều điều sau này, phá hủy rất nhiều thứ vốn tồn tại lúc này, về thân thế, về huyết mạch, về gia đình, cứ nghĩ đến gia đình mình có thể bị phá hủy Mạc Tĩnh cảm thấy khó thở.
- Không, nàng ta còn chưa có tư cách đó- Lăng Ngạo Quân trả lời, ánh mắt rời khỏi gương mặt Mạc Tĩnh đảo qua phía dưới tức giận hừ lạnh.
Mạc Tĩnh thở hắt ra quay lại- Vậy chuyện này là sao?
- Muốn biết?- Lăng Ngạo Quân cười tít mắt cúi xuống gần sát mặt Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh nhất thời có cảm giác muốn sụp đổ, nhìn gương mặt yêu nghiệt trước mắt hận không thể đấm cho y một phát. Nhưng quả thật lòng hiếu kì giết chết ruồi, nàng trợn mắt không có hiệu quả cuối cùng dâng lên môi thơm, tùy ai đó chiếm tiện nghi.
Lăng Ngạo Quân tất nhiên thật hưởng thụ, vội vàng mút lấy ngọt ngào của nàng, môi lưỡi quấn quýt, làm một đám người đang âm trầm xem diễn biến phức tạp bên dưới không khỏi toát mồ hôi, Hoàng Hậu nha, công lực thật thâm hậu, không kém gì Hoàng Thượng.
Mạc Tĩnh cũng không muốn dây dưa lâu, nhanh chóng đẩy người nào đó ra, nàng bây giờ cần tỉnh táo nha, thêm một chút nữa là thành ý loạn tình mê rồi. Lăng Ngạo Quân bị Mạc Tĩnh đẩy ra có chút không tha, cúi xuống sâu hơn tìm lại môi mềm ngọt ngào, ánh mắt mang theo chút mê man, thắm thiết.
Mạc Tĩnh thấy vậy trợn mắt phồng má đưa bàn tay bé nhỏ che kín miệng y, bực mình- Ngươi nói.
Lăng Ngạo Quân nghe vậy thì cười, cười đến yêu nghiệt nhe răng muốn ngậm ngón tay nhỏ nhắn, may mà Mạc Tĩnh thông minh đúng lúc buông tay làm y vồ hụt. Lăng Ngạo Quân cũng không cố truy tìm, ánh mắt lấp lánh nhìn gương mặt Mạc Tĩnh bị hôn có chút hồng, y lè lưỡi liếm môi, trong cái đầu đa mưu túc trí đang không ngừng xoay chuyển quanh một vấn đề vô bổ là làm thế nào tiếp tục chiếm tiện nghi của nương tử. Người không có trí tiến thủ này là Hoàng Thượng Tây Long danh vang lục địa sao? Trời, hình tượng lại sụp đổ thêm một phần.
- Nàng nghe qua 'Vũ trâm thuật ' chưa?- Lăng Ngạo Quân cười ghé sát vào tai Mạc Tĩnh thì thầm, cố ý tạo không khí ám muội đây mà.
Mạc Tĩnh chỉ thấy tai buồn buồn, nhăn mặt đưa tay đẩy mặt y cách xa một chút, rồi đưa tay gãi gãi tai- 'Vũ trâm thuật ' bí thuật thất truyền ngàn năm?- Cái này nàng đã từng thấy qua trong điển tịch về các loại kì thuật thất truyền ở thư phòng tam ca, tam ca rất thích sách, cơ hồ loại sách gì cũng sưu tầm, nhưng chủ yếu là văn học, truyện kể, thơ ca, điển tích điển cố, thư phòng của Tam ca chỉ kém Ngự Thư Phòng có một chút, đó cũng là lý do nàng chẳng mấy khi vào thư phòng tam ca, muốn đọc thể loại gì bảo tam ca đưa là được rồi chứ nhìn đống giá sách ấy đã chẳng muốn tìm.
- Đúng vậy, đây là loại bí thuật do một y giả nghiên cứu ra cách đây rất lâu, vì loại bí thuật này mà giang hồ nổi sóng một thời gian dài, cuối cùng không biết thất lạc ở đâu, nhưng ta biết được có một thế lực rất lớn lúc bấy giờ đã lấy được, hơn nữa kết hợp với lịch sử cùng một vài chi tiết ta đã tìm ra bí thuật này rơi vào Hoàng gia Bắc Tuyết, Bắc Tuyết vốn là quốc gia có căn cơ thâm trầm nhất, tồn tại hơn ngàn năm đến nay vẫn là một cường quốc quả thật không thể coi thường- Nói đến đây Lăng Ngạo Quân trầm hẳn xuống, ánh mắt xẹt qua tia chán ghét, sâu trong đáy mắt là căm phẫn không dễ phát hiện.
- Loại trâm thuật này rất gian tà, có thể thay đổi hình dáng và gương mặt theo ý muốn, vì vậy trong lịch sử không ít lần xảy ra các chuyện hoang đường, Bắc Tuyết tồn tại đến nay không ít lần xâm chiếm nước khác, lại cũng bị nước khác nhòm ngó, nhưng không hiểu sao mỗi lúc chiến tranh sắp xảy ra lại thần kì kết thúc, ta nghi ngờ chuyện này vốn liên quan đến loại bí thuật này- Lăng Ngạo Quân trầm giọng nói.
- Dội nước lạnh- Lâm Thiên bên kia thấy Băng Uyển Nhi đã ngất xỉu, lại nhìn Lăng Ngạo Quân và Mạc Tĩnh trên kia thân mật chỉ thấy tức giận không thể kiềm chế, hắn gầm lên.
Rất nhanh có người tiến đến mang theo thùng gỗ, không lưu tình xối thẳng vào người Băng Uyển Nhi.
- Nàng có thể giả dạng vậy cả đời sao?- Mạc Tĩnh nhìn Băng Uyển Nhi chật vật phía dưới cũng không chút thương tình, ngược lại giọng nói càng lạnh thêm.
- Tất nhiên là không, trên đời này không có gì là hoàn hảo, loại trâm thuật này dù thần kì nhưng không thể duy trì trong thời gian quá dài, lâu nhất là mười ba canh giờ, tức là hơn một ngày, người thi trâm cần đáp ứng những yêu cầu vô cùng khắt khe, nên không chỉ có bí thuật là có thể làm được, trong thời gian dùng bí thuật người đó sẽ không ngừng bị đau đớn về thể xác, tuy không phải ác liệt đến mức đau đến chết ngay nhưng không ngừng nghỉ trong thời gian dài, một người phải tàn nhẫn bao nhiêu mới có thể đối xử với bản thân mình như vậy.
- Vậy Băng Uyển Nhi tại sao lại làm vậy? Nàng có âm mưu gì? Tại sao ngươi biết được mà đưa nàng làm thế thân của ta?- Mạc Tĩnh càng nghĩ càng thấy thần kì với khả năng của Lăng Ngạo Quân.
Lăng Ngạo Quân buồn cười nhìn Mạc Tĩnh liến thoắng hỏi hết câu này đến câu kia, yêu thương đưa tay nhéo mũi nàng một chút rồi quay ra.
- Bắt người- Giọng nói không lớn tính ra có chút nhỏ, nhưng không dấu được uy thế của Lăng Ngạo Quân.
Mạc Tĩnh bất ngờ nhìn Lăng Ngạo Quân vội vàng quay lại chỉ thấy bóng người chớp động, ba cận vệ Hoàng gia đã đến bên Băng Uyển Nhi.
Lâm Thiên thấy vậy gầm lên tức giận- Dám trước mặt ta cướp người- Tay nhanh chóng tung lên hướng về một người đang cúi xuống giữ Băng Uyển Nhi.
Nguy cơ gần kề nhưng cận vệ kia không hề phòng thủ vẫn giữ lấy vai Băng Uyển Nhi, đúng lúc này hai người còn lại đã xuất hiện cùng tung trưởng đối mặt với Lâm Thiên, dù chuẩn bị mà đến nhưng hai người vẫn bị trưởng lực của Lâm Thiên đẩy lùi về sau, người phía sau nhân cơ hội mang theo Băng Uyển Nhi lùi theo hai lần chạm đất đã mang Băng Uyển Nhi về bên này. Đến nơi y thuận tay vất nàng ta trên mặt đất hai tay nhanh chóng đưa lên tiếp được hai người phía trước, chỉ thấy hai người phun ra một ngụm tiên huyết sau vải che mặt, thần sắc trong mắt có chút ảm đạm, nhưng không hề có biểu hiện gì hơn, nhanh chóng điều khí, đợi ba người về chỗ cũ bất quá mới qua vài tíc tắc. Mạc Tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi nuốt nước miến cái ực, nàng nhìn Lâm Thiên tức đến muốn phun huyết quay ra nhìn Lăng Ngạo Quân.
- Người của ngươi cũng quá chuyên nghiệp đi.
Chỉ thấy Lăng Ngạo Quân cười sủng nịnh- Nàng vui là được rồi.
Mạc Tĩnh ngước mắt nhìn trời khổ không nói hết " Ta bảo ngươi làm vậy sao? Ta nói vui sao? Ngậm máu phun người, đây chính là trắng trợn ngậm máu phun người."
Lúc này Băng Uyển Nhi đã bị trói áp giải đến trước mặt hai người. Chỉ nghe thấy Lâm Thiên bên kia gầm lên như con thú bị thương.
- Giết, trừ hai người kia, còn lại giết, giết cho ta.
Lâm Thiên tiến lên giơ tay túm lấy tóc Băng Uyển Nhi để mặt nàng ngửa lên, không một chút thương hoa tiếc ngọc, y đưa tay khác chộp thẳng vào mặt 'Mạc Tĩnh', ngay sau đó nghe thấy tiếng hét thất thanh của Băng Uyển Nhi. Lâm Thiên không thèm để ý đến đau đớn của nàng ta, mày kiếm càng nhăn, cắn răng thêm lực đạo làm Băng Uyển Nhi đau đến muốn chết ngất, không ngừng khóc lóc, nghẹn ngào cầu xin.
- Thái tử, ngươi tha ta, ta đau quá...
- Mặt thật?- Mạc Tĩnh nhìn cảnh tượng phía trước khó tin bật thốt ra, có chút không thể tin, theo lý dù Băng Uyển Nhi dịch dung thành nàng thì kĩ thuật có cao siêu đến đâu nếu muốn lột mặt nạ không phải quá dễ dàng sao? Nhưng Lâm Thiên mắm môi mắm lợi cũng không lột được, điều đó nghĩa là gì? Nàng ta có thể thay đổi gương mặt? Hơn nữa còn mang gương mặt của Mạc Tĩnh nàng, nghĩ đến đây Mạc Tĩnh toát ra một tầng hơi lạnh, vẻ mặt vui vẻ khi người gặp họa biến mất không dấu vết, ánh mắt trở nên sắc bén, một thân lãnh khí làm người khác không dám đến gần.
- Đúng vậy, mặt thật, hơn nữa giống đến chín phần- Lăng Ngạo Quân cảm nhận được sự âm trầm của Mạc Tĩnh thì đưa tay vuốt vuốt lưng nhỏ, lại mở miệng giải thích nghi vấn của Mạc Tĩnh.
- Tại sao? Đây vốn là mặt của nàng?- Mạc Tĩnh vẫn nhìn Băng Uyển Nhi phía dưới thấy nàng ta ngất lịm đi thì hỏi, nàng không muốn tin điều này một chút nào, nếu là thật vậy nàng cũng không ngu ngốc đến mức coi đây là người giống người, điều một người đã sống trong nền văn minh mới nghĩ đến đầu tiên đó là hai khối thân thể này có quan hệ huyết thống, hơn nữa rất gần.
Việc này liên quan đến rất nhiều điều sau này, phá hủy rất nhiều thứ vốn tồn tại lúc này, về thân thế, về huyết mạch, về gia đình, cứ nghĩ đến gia đình mình có thể bị phá hủy Mạc Tĩnh cảm thấy khó thở.
- Không, nàng ta còn chưa có tư cách đó- Lăng Ngạo Quân trả lời, ánh mắt rời khỏi gương mặt Mạc Tĩnh đảo qua phía dưới tức giận hừ lạnh.
Mạc Tĩnh thở hắt ra quay lại- Vậy chuyện này là sao?
- Muốn biết?- Lăng Ngạo Quân cười tít mắt cúi xuống gần sát mặt Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh nhất thời có cảm giác muốn sụp đổ, nhìn gương mặt yêu nghiệt trước mắt hận không thể đấm cho y một phát. Nhưng quả thật lòng hiếu kì giết chết ruồi, nàng trợn mắt không có hiệu quả cuối cùng dâng lên môi thơm, tùy ai đó chiếm tiện nghi.
Lăng Ngạo Quân tất nhiên thật hưởng thụ, vội vàng mút lấy ngọt ngào của nàng, môi lưỡi quấn quýt, làm một đám người đang âm trầm xem diễn biến phức tạp bên dưới không khỏi toát mồ hôi, Hoàng Hậu nha, công lực thật thâm hậu, không kém gì Hoàng Thượng.
Mạc Tĩnh cũng không muốn dây dưa lâu, nhanh chóng đẩy người nào đó ra, nàng bây giờ cần tỉnh táo nha, thêm một chút nữa là thành ý loạn tình mê rồi. Lăng Ngạo Quân bị Mạc Tĩnh đẩy ra có chút không tha, cúi xuống sâu hơn tìm lại môi mềm ngọt ngào, ánh mắt mang theo chút mê man, thắm thiết.
Mạc Tĩnh thấy vậy trợn mắt phồng má đưa bàn tay bé nhỏ che kín miệng y, bực mình- Ngươi nói.
Lăng Ngạo Quân nghe vậy thì cười, cười đến yêu nghiệt nhe răng muốn ngậm ngón tay nhỏ nhắn, may mà Mạc Tĩnh thông minh đúng lúc buông tay làm y vồ hụt. Lăng Ngạo Quân cũng không cố truy tìm, ánh mắt lấp lánh nhìn gương mặt Mạc Tĩnh bị hôn có chút hồng, y lè lưỡi liếm môi, trong cái đầu đa mưu túc trí đang không ngừng xoay chuyển quanh một vấn đề vô bổ là làm thế nào tiếp tục chiếm tiện nghi của nương tử. Người không có trí tiến thủ này là Hoàng Thượng Tây Long danh vang lục địa sao? Trời, hình tượng lại sụp đổ thêm một phần.
- Nàng nghe qua 'Vũ trâm thuật ' chưa?- Lăng Ngạo Quân cười ghé sát vào tai Mạc Tĩnh thì thầm, cố ý tạo không khí ám muội đây mà.
Mạc Tĩnh chỉ thấy tai buồn buồn, nhăn mặt đưa tay đẩy mặt y cách xa một chút, rồi đưa tay gãi gãi tai- 'Vũ trâm thuật ' bí thuật thất truyền ngàn năm?- Cái này nàng đã từng thấy qua trong điển tịch về các loại kì thuật thất truyền ở thư phòng tam ca, tam ca rất thích sách, cơ hồ loại sách gì cũng sưu tầm, nhưng chủ yếu là văn học, truyện kể, thơ ca, điển tích điển cố, thư phòng của Tam ca chỉ kém Ngự Thư Phòng có một chút, đó cũng là lý do nàng chẳng mấy khi vào thư phòng tam ca, muốn đọc thể loại gì bảo tam ca đưa là được rồi chứ nhìn đống giá sách ấy đã chẳng muốn tìm.
- Đúng vậy, đây là loại bí thuật do một y giả nghiên cứu ra cách đây rất lâu, vì loại bí thuật này mà giang hồ nổi sóng một thời gian dài, cuối cùng không biết thất lạc ở đâu, nhưng ta biết được có một thế lực rất lớn lúc bấy giờ đã lấy được, hơn nữa kết hợp với lịch sử cùng một vài chi tiết ta đã tìm ra bí thuật này rơi vào Hoàng gia Bắc Tuyết, Bắc Tuyết vốn là quốc gia có căn cơ thâm trầm nhất, tồn tại hơn ngàn năm đến nay vẫn là một cường quốc quả thật không thể coi thường- Nói đến đây Lăng Ngạo Quân trầm hẳn xuống, ánh mắt xẹt qua tia chán ghét, sâu trong đáy mắt là căm phẫn không dễ phát hiện.
- Loại trâm thuật này rất gian tà, có thể thay đổi hình dáng và gương mặt theo ý muốn, vì vậy trong lịch sử không ít lần xảy ra các chuyện hoang đường, Bắc Tuyết tồn tại đến nay không ít lần xâm chiếm nước khác, lại cũng bị nước khác nhòm ngó, nhưng không hiểu sao mỗi lúc chiến tranh sắp xảy ra lại thần kì kết thúc, ta nghi ngờ chuyện này vốn liên quan đến loại bí thuật này- Lăng Ngạo Quân trầm giọng nói.
- Dội nước lạnh- Lâm Thiên bên kia thấy Băng Uyển Nhi đã ngất xỉu, lại nhìn Lăng Ngạo Quân và Mạc Tĩnh trên kia thân mật chỉ thấy tức giận không thể kiềm chế, hắn gầm lên.
Rất nhanh có người tiến đến mang theo thùng gỗ, không lưu tình xối thẳng vào người Băng Uyển Nhi.
- Nàng có thể giả dạng vậy cả đời sao?- Mạc Tĩnh nhìn Băng Uyển Nhi chật vật phía dưới cũng không chút thương tình, ngược lại giọng nói càng lạnh thêm.
- Tất nhiên là không, trên đời này không có gì là hoàn hảo, loại trâm thuật này dù thần kì nhưng không thể duy trì trong thời gian quá dài, lâu nhất là mười ba canh giờ, tức là hơn một ngày, người thi trâm cần đáp ứng những yêu cầu vô cùng khắt khe, nên không chỉ có bí thuật là có thể làm được, trong thời gian dùng bí thuật người đó sẽ không ngừng bị đau đớn về thể xác, tuy không phải ác liệt đến mức đau đến chết ngay nhưng không ngừng nghỉ trong thời gian dài, một người phải tàn nhẫn bao nhiêu mới có thể đối xử với bản thân mình như vậy.
- Vậy Băng Uyển Nhi tại sao lại làm vậy? Nàng có âm mưu gì? Tại sao ngươi biết được mà đưa nàng làm thế thân của ta?- Mạc Tĩnh càng nghĩ càng thấy thần kì với khả năng của Lăng Ngạo Quân.
Lăng Ngạo Quân buồn cười nhìn Mạc Tĩnh liến thoắng hỏi hết câu này đến câu kia, yêu thương đưa tay nhéo mũi nàng một chút rồi quay ra.
- Bắt người- Giọng nói không lớn tính ra có chút nhỏ, nhưng không dấu được uy thế của Lăng Ngạo Quân.
Mạc Tĩnh bất ngờ nhìn Lăng Ngạo Quân vội vàng quay lại chỉ thấy bóng người chớp động, ba cận vệ Hoàng gia đã đến bên Băng Uyển Nhi.
Lâm Thiên thấy vậy gầm lên tức giận- Dám trước mặt ta cướp người- Tay nhanh chóng tung lên hướng về một người đang cúi xuống giữ Băng Uyển Nhi.
Nguy cơ gần kề nhưng cận vệ kia không hề phòng thủ vẫn giữ lấy vai Băng Uyển Nhi, đúng lúc này hai người còn lại đã xuất hiện cùng tung trưởng đối mặt với Lâm Thiên, dù chuẩn bị mà đến nhưng hai người vẫn bị trưởng lực của Lâm Thiên đẩy lùi về sau, người phía sau nhân cơ hội mang theo Băng Uyển Nhi lùi theo hai lần chạm đất đã mang Băng Uyển Nhi về bên này. Đến nơi y thuận tay vất nàng ta trên mặt đất hai tay nhanh chóng đưa lên tiếp được hai người phía trước, chỉ thấy hai người phun ra một ngụm tiên huyết sau vải che mặt, thần sắc trong mắt có chút ảm đạm, nhưng không hề có biểu hiện gì hơn, nhanh chóng điều khí, đợi ba người về chỗ cũ bất quá mới qua vài tíc tắc. Mạc Tĩnh nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi nuốt nước miến cái ực, nàng nhìn Lâm Thiên tức đến muốn phun huyết quay ra nhìn Lăng Ngạo Quân.
- Người của ngươi cũng quá chuyên nghiệp đi.
Chỉ thấy Lăng Ngạo Quân cười sủng nịnh- Nàng vui là được rồi.
Mạc Tĩnh ngước mắt nhìn trời khổ không nói hết " Ta bảo ngươi làm vậy sao? Ta nói vui sao? Ngậm máu phun người, đây chính là trắng trợn ngậm máu phun người."
Lúc này Băng Uyển Nhi đã bị trói áp giải đến trước mặt hai người. Chỉ nghe thấy Lâm Thiên bên kia gầm lên như con thú bị thương.
- Giết, trừ hai người kia, còn lại giết, giết cho ta.