Đã quá nửa đêm, Mai Cung vẫn nhộn nhịp không kém gì tẩm cung của Hoàng Thượng và Hoàng Hậu bên kia. Trong trời đêm đen tối, từ xa nhìn đến phía Nam Hoàng Cung chỉ thấy một mảng trời sáng rực rỡ như một cây đuốc cự đại đốt cháy trong đêm.
- Hoàng Thượng- Một tiếng la hốt hoảng của một thị vệ vang lên khi nhìn thấy bóng người đang phi vội đến.
Lăng Ngạo Quân vừa chạy đến Mai Cung nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt thì sầm mặt. Mai Cung, cả một tẩm cung rộng lớn bây giờ đập vào tầm mắt chỉ là ánh lửa vàng rực đang thi nhau lan tỏa, trên đỉnh cung mùi khét theo khói đen uốn lượn bay lên, làm cả vùng trời đêm càng thêm mờ mịt.
- Hoàng Thượng vạn tuế...
Lăng Ngạo Quân nhăn mày, hừ một tiếng, không đợi cung nhân hành lễ đã chạy đến trước mặt một thái giám, ngay khi thái giám hốt hoảng quá ngã ngửa ra, Lăng Ngạo Quân vươn tay túm lấy thùng nước bên cạnh nhấc lên đổ trực tiếp lên đầu mình, đổ xong y vất thùng xuống chạy đến phía trước lại qua một vài người mang nước đến cứu hỏa rồi lấy nước đổ hết lên người mình.
- Huy động người cứu hỏa cho trẫm, nhanh lên- Lời còn chưa nói xong thân mình đã lao qua cánh cửa lửa, làm đám người bên ngoài chỉ kịp hô lên một tiếng sợ hãi.
Lăng Ngạo Quân vào trong, Mai Cung đã bị cháy nghiêm trọng, khắp nơi ngoài hỏa thiêu đốt cũng chỉ có nhiệt lượng không ngừng tăng cao, xung quanh màu vàng rực rỡ của ánh lửa xen lẫn mùi khét làm người ta choáng váng.
Lăng Ngạo Quân lách người chạy qua tiền điện bên ngoài vào trong, may nhờ Mai Cung đối với y cũng xem như quen thuộc nên hướng đi không cần xem xét nhiều. Vào đến tẩm cung, nhiệt lượng càng tăng cao, dù Lăng Ngạo Quân đổ rất nhiều nước vào người nhưng vẫn cảm thấy sắp không chịu nổi, nhiệt khí không ngừng áp vào người, vào mặt, làm mắt y cay xè, mũi bị mùi cháy khét xộc vào muốn tắc thở.
Y vươn ống tay áo áp vào mặt muốn giảm nhiệt khí ảnh hưởng đến, đôi mắt vẫn tĩnh lặng không hề có lấy một tia bất an, lo sợ. Lăng Ngạo Quân xé bỏ vạt áo dính lửa, chân vẫn chưa hề dừng lại, tiến thẳng về phía trước. Đi thêm mấy bước gặp vài người nằm ngã dưới sàn, vừa nhìn thấy mấy người kia, Lăng Ngạo Quân cau mày, ánh mắt càng trở lên âm lãnh, y hừ lạnh một tiếng lại phi thân đi.
Vẫn là một mảnh lửa cháy mờ mịt, thanh xà phía trên không ngừng bị lửa lấn chiếm, tiếng răc rắc, cọt kẹt vang lên làm người ta dựng tóc gáy, âm thanh của sự tan vỡ, sụp đổ không ngừng truyền đến.
Lăng Ngạo Quân đã đến bên một khung gỗ cháy hừng hực, nhìn phần còn xót lại kia, xem ra đây là một chiếc giường. Vừa nhìn thấy chiếc giường phía trước mắt Lăng Ngạo Quân sáng lên, y nhanh chóng phi đến bất chấp lửa nóng, đến bên cạnh giường, y cúi xuống...
- Rầm!
- Sập rồi, sập rồi, Hoàng Thượng ở trong, Hoàng Thượng.... vẫn còn...- Thị vệ ở ngoài cố gắng cứu hỏa nghe thấy âm thanh sụp đổ bên trong thì sợ đến gã vật ra đất, cả đám cung nhân mặt ai nấy đều cắt không còn giọt máu, run rẩy phủ phục dưới đất không ngừng kêu Hoàng Thượng.
Thiên Long Cung.
- Xong sao?- Một giọng nam trầm tính dễ nghe vang lên.
- Vâng, thưa Hoàng Tử, vị đại phu này đã hôn mê- Một người cung kính lên tiếng.
Trong Thiên Long Cung lúc này yên ắng lạ thường, đứng giữa tẩm điện bảy người vận y phục tím, đây không phải mật vệ vừa về báo cáo Mai Cung bị hỏa hoạn sao?
Người đứng ở trung tâm gật đầu rồi đưa tay kéo ra khăn che mặt, khăn vừa kéo để lộ ra khuôn mặt rất điển trai, nhưng cái điển trai này không quan trọng bằng việc gương mặt hắn ta giống y hệt Hoàng Tử Bắc Tuyết bị vây giết ngoài kia.
- Còn vị Mạc Hoàng Hậu này, có nên…
- Giết, tránh hậu họa- Băng Thiên Việt lạnh nhạt phun ra mấy chữ, như thể y đang sai người giết một con kiến vậy, nếu nói về phong thái, vị Hoàng Tử Bắc Tuyết ngoài kia so với y còn kém rất nhiều. Đây là khí chất thoát ra trên người Hoàng Thất từ nhỏ đã đứng trên cao nhìn xuống.
- Vâng- Lời vừa nói xong đã nghe tiếng kiếm tuốt vỏ.
- Khoan- Lúc này chợt có tiếng nữ nhân vang lên làm nam nhân cầm kiếm không khỏi dừng bước lại.
- Tam công chúa- Người nọ dừng bước nghi hoặc nhìn phía sau.
Một người hơi nhỏ con, nhìn qua rất giống nam nhân bước lên, nàng đưa tay rút khăn che mặt ra để lộ gương mặt xinh đẹp, nhưng đây không phải ‘Mạc Tĩnh’ sao? Chỉ có điều lúc này đôi mắt phát ra ánh sáng yêu mị như muốn câu dẫn, lôi kéo đàn ông, dù gương mặt thật sự giống nhưng không hiểu sao khi nhìn vào vẫn không có lấy một chút cảm giác hòa hợp, không thể liên tưởng người trước mắt này là Tây Long Hoàng Hậu.
Băng Uyển Nhi nhếch môi cười uốn éo thân hình tiến lên bước qua người mật vệ nọ đến trước long sàng. Nàng ta đứng bên giường nhìn vào Mạc Tĩnh đã được băng bó cẩn thận nhưng vẫn hôn mê không tỉnh nằm phía dưới.
Nhìn Mạc Tĩnh nằm nghiêng vào trong, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc đôi mắt Băng Uyển Nhi xẹt qua tia ngoan độc.
- Không cần giết, đã trúng Băng độc trong vòng hai canh giờ nữa không có thuốc giải xem như hết hi vọng, phải năm canh giờ nữa mới có thể tỉnh, nhưng từ đó không thể cử động, chỉ có thể nằm một chỗ vì tay chân đã bị băng hóa, như vậy sẽ tiếp tục sống trong đau đớn, tuyệt vọng, ha ha.
- Bổn cung xem nào- Nói xong nàng ta quay người tìm kiếm xung quanh long sàng, tay vừa chạm đến bên thành giường.
- Đây rồi- Nàng ta ấn vào mắt con rồng được trạm trổ tinh xảo bên thành long sàng.
Mười giây sau một cơ quan lặng im khởi động, bên trong long sàng biến đổi tách ra một ô chữ nhật, bên dưới là mật thất đen tối.
- Tỷ tỷ nói không sai, quả nhiên Hoàng Cung Tây Long luôn có mấy thiết kế thế này- Băng Uyển Nhi đắc ý nhìn vào mật thất đen tối kia nhưng vì tối quá nàng ta cũng chẳng nhìn được gì.
- Tam Hoàng tỷ muốn làm gì?- Băng Thiên Việt đứng sau nhíu mày.
- Tất nhiên là cho nàng ta vào đây, như Mai Phi vậy, ha ha, cho đến lúc chết chỉ có thể trợn mắt nhìn nam nhân mình yêu cùng nữ nhân khác không phải mình, yêu thương nhau ngay phía trên- Băng Uyển Nhi ngoan độc nhìn Mạc Tĩnh.
- Phải làm cẩn thận, tỷ không thấy kết quả của đại Hoàng tỷ sao? Cuối cùng chính là bị Lăng Ngạo Quân kia giết đến xác cũng vô lưu.
- Hừ, ta làm sao ngu ngốc giống đại Hoàng tỷ, nàng mới được đào tạo ba năm, còn ta, vì kế hoạch này đã được đào tạo cả chục năm, tất nhiên không thể có bất cứ sơ hở nào- Nói xong rút khăn lụa buộc ngang miệng Mạc Tĩnh, cũng không để ý vết thương trên lưng Mạc Tĩnh giơ chân đá Mạc Tĩnh lăn vào mật thất, chỉ nghe tiếng người bị va đập phía dưới.
Băng Thiên Việt nhìn vậy nhíu mày cũng không có ngăn cản, chỉ nhắc nhở.
- Tam Hoàng tỷ nên nhớ kĩ kết quả nữ tỳ của tỷ vừa rồi.
Băng Uyển Nhi nghe vậy thì sầm mặt nhưng ngay sau đó thì nhếch môi cười, nhoài người ngồi xuống bên giường, thân hình uốn éo, mị nhãn không ngừng phóng điện, quả là điển hình của loại nữ nhân lẳng lơ, xem ra đây mới là con người thật của nàng ta, vẻ ngoài yếu đuối hiền thục trước kia chỉ là lớp mặt nạ biểu hiện cho người khác xem mà thôi.
- Điều đó phải chứng tỏ ta rất thông minh mới phải, tìm chân dung của Mạc Tĩnh kia hiển nhiên không dễ, lúc nhận được tranh ta đã đề phòng, ha ha, ta đã mưu trí cho tỳ nữ đi thử trước, không ngờ Lăng Ngạo Quân trực tiếp đưa nàng ta làm bia cho Mạc Tĩnh. Nhưng không phải rất tốt sao, vì vậy kế hoạch của chúng ta vẫn hoàn thành được bước đầu, ta đã thay thế được Hoàng Hậu Tây Long, chẳng mấy chốc sẽ nắm cả Tây Long trong tay.
Nói đến đây nàng ta liếm môi cười.
- Tên Lăng Ngạo Quân kia quả nhiên là cực phẩm, chỉ nhìn thôi đã làm người ta điên đảo, nam nhân cao ngạo như vậy, lúc hắn ta khúm núm dưới chân ta sẽ thế nào?
Nói xong nàng ta cởi áo để lộ ra trung y như Mạc Tĩnh.
- Đốt Mai Cung quả nhiên đúng, ta còn sợ không dẫn được Lăng Ngạo Quân đi.
- Mai Cung dù sao cũng là nơi Mẫu Phi hắn ở, hắn có thể không lo sao?- Băng Thiên Việt nói nhưng mày vẫn hơi nhăn- Có điều, lúc chúng ta vào không biết hắn sai mật vệ Phương Nhất kia đến Mai Cung làm gì, hay là có liên quan đến băng độc.
- Hừ, có liên quan thì sao chứ, Mai Cung cũng cháy không còn rồi, chúng ta đợi lửa cháy to không thể cứu mới quay về mà- Băng Uyển Nhi nằm nghiêng trên long sàng không hề kiêng nể cả đám nam nhân đứng phía trước.
- Đúng vậy Tứ Hoàng Tử, lửa cháy như vậy không thể làm được gì đâu ạ- Một mật vệ giả đứng bên cạnh cũng lên tiếng khẳng định.
- Ân- Băng Thiên Việt chỉ gật đầu- Ngươi cho người truyền tin cho cận vệ giả mạo ta không hủy thuốc giải băng độc chưa?
- Dạ, đã làm rồi thưa Hoàng Tử, ám hiệu đã được đưa đi, hẳn lúc này hắn sắp bị bắt rồi.
- Tốt rồi, không được để một sơ hở nào, phải đảm bảo ta được giải độc- Băng Uyển Nhi bên kia nghe xong thì câu môi cười.
- Nhưng sao ta vẫn cảm thấy không yên- Băng Thiên Việt nghe vậy cũng không có vẻ gì là vui mừng vì sắp đạt được âm mưu, lại nhăn mày.
Đúng lúc này y chợt ngẩng đầu lên:
- Các ngươi có thấy Thiên Long cung quá yên tĩnh không?