Khâm Quyết Dương xin lui rồi Lăng Ngạo Quân vẫn ngồi yên trên ghế rồng, người ngả ra sau tựa vào lưng ghế, đôi mắt đen hơi cụp xuống, cả người rơi vào trầm ngâm, không biết y đang nghĩ gì, cả Ngự Thư Phòng yên tĩnh lạ thường.
Trong Ngự Thư Phòng đàn hương vẫn đốt, mùi hương an thần thoang thoảng làm người ta cảm giác thoải mái hơn. Lúc này Lăng Ngạo Quân chợt động, y trải ra một cuộn Thánh Chỉ rồi cầm bút lông chấm mực, bàn tay cầm bút bắt đầu đưa tới, viết từng chữ, từng chữ lên thánh chỉ. Viết liền một mạch đến khi kín thánh chỉ, y dừng tay, buông bút, rồi lại ngả người ra sau, đôi mắt cụp xuống, bây giờ thì nhìn chằm chằm vào thánh chỉ trên bàn.
Không biết đã qua bao lâu, đang ngồi nhìn vào Thánh Chỉ trước mặt, chợt Lăng Ngạo Quân lên tiếng.
- Xong rồi?
- Dạ- Một giọng nói vang lên đáp lời Lăng Ngạo Quân.
Lăng Ngạo Quân lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn phía trước, không biết từ lúc nào không gian trước bàn rồng đã xuất hiện thêm một người, người này cả thân y phục tím sẫm, mặt đeo khăn, tay đeo bao da cá sấu, đây hẳn là thống lĩnh mật vệ Phương Nhất rồi.
- Phùng Khải và Phùng Chính Hiên đã bị bắt, Phùng Khải bị trúng hai mũi tên nên cũng không sống được lâu nữa, thuộc hạ đã cho quân bao vây Quốc Công phủ rồi. Đây là danh sách những người bị ám sát- Phương Nhất vừa nói, tay lấy ra một tờ giấy được gấp cẩn thận đưa đến trước Lăng Ngạo Quân.
Lăng Ngạo Quân tiếp nhận tờ giấy, thong thả mở ra đọc, đôi mắt lạnh liếc từ trái sang phải một lượt mới dừng lại.
- Không có tên nào chạy thoát chứ?- Đọc xong y gấp dọc tờ giấy lại.
- Dạ không, tin tức Phùng Khải tạo phản thất bại vẫn bị phong bế, mấy tên nội gián này không biết chúng đã bị bại lộ từ trước nên vẫn an tâm ngồi xem kịch, chúng thuộc hạ đã âm thầm xử lý hết bọn chúng rồi. Cả những người ở tuyến dưới cũng lệnh cho người giám sát xử lý rồi.
- Ân, đến lúc quét rác thì quét thôi, làm sạch rồi sau này đánh đỡ phiền, mấy tên Bắc Tuyết để đấy- Lăng Ngạo Quân gật đầu, rồi đưa tờ giấy đến bên ngọn nến vẫn đang cháy trên bàn. Giấy bắt lửa, mùi giấy cháy lan ra khắp phòng, Lăng Ngạo Quân hờ hững nhìn tờ giấy cháy trên tay, như thể tờ giấy này chỉ là tờ giấy nháp viết sai thì bỏ vậy. Giấy cháy gần đến tay Lăng Ngạo Quân mới vất xuống sàn gạch.
- Vâng.
- Ngươi cho người thông tin cho mấy người kia, chốc nữa lên triều cũng nên diễn một chút- Đốt xong Lăng Ngạo Quân lại hướng đến Phương Nhất nói.
- Vâng.
- Đưa Trang lão về cẩn thận chưa?- Lăng Ngạo Quân như chợt nhớ ra hỏi Phương Nhất, lúc quay lại y không thấy Trang lão trong Thiên Long Cung.
- Dạ, đưa rồi, lúc về lão vẫn hôn mê, thuộc hạ thấy thuốc mê không ảnh hưởng nên kệ cho lão ngủ.
- Ân, không sao là được rồi- Lăng Ngạo Quân lúc này mới bớt âm trầm một chút, hài lòng gật đầu.
Phương Nhất một bên thấy Lăng Ngạo Quân thoải mái hơn một chút thì gan lớn hơn, y có điều thắc mắc từ nãy đến giờ nhưng thấy tâm trạng chủ tử không tốt nên không dám mở miệng. Y hướng đến Lăng Ngạo Quân chần chừ nói.
- Hoàng Thượng.. còn Bắc Tuyết, người để yên cho chúng sao?- Khâm Quyết Dương là ai Phương Nhất cũng biết, lần này gọi Khâm Quyết Dương vào không cần nghĩ nhiều cũng biết là đánh Long Hạ rồi, nhưng còn Bắc Tuyết, nếu so sánh hai nước này, Phương Nhất cảm thấy Bắc Tuyết đáng đánh hơn, nợ cũ cộng mới lần này đáng lý ra phải đánh thật lớn mới phải.
Lăng Ngạo Quân nghe vậy hơi nhăn mày, y nhìn Phương Nhất nhưng chưa nói gì, rồi nhìn xuống Thánh Chỉ chưa đóng dấu trên bàn, một lát sau y mới cất tiếng.
- Long Hạ sát biên giới Tây Long, bây giờ có chuyện như vậy đánh Long Hạ trước là đúng nhất. Hơn nữa ngươi cho rằng chiến tranh là gì? Ngoài quân lính, vũ khí, ngựa, bạc.., còn cần quân lương, không có quân lương ngươi đánh nổi sao?- Nói đến đây Lăng Ngạo Quân chợt nhếch môi làm Phương Nhất không khỏi run lên.
- Lại nói, Tây Long tuy giàu mạnh, lương thảo cũng không thiếu, nhưng để đảm bảo cuộc sống dân chúng lại đáp ứng hai cuộc chiến thì vượt quá sức chịu đựng. Bắc Tuyết từ trước đến nay chỉ dựa vào thủ đoạn mới yên ổn đến bây giờ, hai người kia bị bắt sống cũng không lộ ra ngoài. Không phải chúng vẫn đang ngồi đợi tin vui sao?
- Nhưng bây giờ chúng ta đánh Long Hạ sợ sẽ bị lộ mất- Phương Nhất vừa nghe qua đã biết Lăng Ngạo Quân tương kế tựu kế đối phó Bắc Tuyết, nhưng nếu Băng Uyển Nhi trà trộn thành công rồi mà Hoàng Thượng còn đánh Long Hạ, không phải vạch áo cho người xem lưng sao?
- Lộ?- Lăng Ngạo Quân nghe xong nhướng mày, môi càng kéo lên tạo thành vòng cung lớn, chỉ trực cười ra tiếng.
- Ngươi phải biết rằng hôm nay chúng mới trà trộn vào, hơn nữa vị trí lại là trong Hậu Cung, Hậu Cung không được tham chính không nhớ sao? Vừa vào, còn chưa ổn định được vị trí, chưa lấy được lòng tin của trẫm đã dám thay trẫm quyết định đánh với không đánh sao? Nếu thế thì chúng không phải mất nhiều công dùng thủ đoạn đối phó trẫm, trực tiếp dẫn quân đến giết thì xong rồi. Bây giờ không đánh mới đáng nghi đấy.
Phương Nhất nghe xong như được khai thông đầu óc, không ngừng gật đầu nghĩ phải.
- Mà chúng cũng không thể nào tưởng tượng ra Tĩnh Nhi quan trọng với trẫm thế nào mà tìm cách lợi dụng triệt để thân phận nàng- Thấy Phương Nhất hiểu rồi, Lăng Ngạo Quân chợt cười một tiếng, nhớ đến nữ nhân đang yên giấc trong Thiên Long Cung thì vui lên hẳn.
Bên ngoài trời bắt đầu sáng, qua cửa sổ lớn bên trái Ngự Thư Phòng ngày mới đang đến. Sau nóc Đông Cung mặt trời đỏ rực, đang cố vác thân mình ục ịch leo lên, từng tia sáng đâm xuyên qua màn đêm như bàn tay thần thánh giơ lên kéo sự âm u của bóng đêm rời khỏi.
Sau một đêm dài tưởng như vô tận, từ đại hôn, tạo phản đến hỏa hoạn không gì là không phải việc lớn, cung nhân vẫn không ngừng thấp thỏm, lo sợ. Nhưng bây giờ nhìn ánh nắng ban mai đến rồi, mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, ai nấy đều cảm thấy như trút được gánh nặng, vui vẻ đón ngày mới.
- Âm, âm , âm, âm- Tiếng chuông báo hiệu vào triều vang lên từ Hoàng Cung, rất nhanh lan ra cả Kinh Thành.
- Hoàng Thượng, sắp đến giờ lên triều rồi- Phương Nhất nhìn Lăng Ngạo Quân ngẩn người nhìn ra ngoài thì lên tiếng nhắc nhở.
- Ân- Lăng Ngạo Quân gật đầu đưa tay cuộn thánh chỉ không dấu trên bàn, lại lật cuộn vải khác ra viết lên.
Đại Điện.
- Hoàng Thượng giá lâm- Tiếng nói the thé của Ngô công công vang vọng khắp Đại Điện.
- Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Lăng Ngạo Quân thong thả bước vào Đại Điện, bước chân vững chãi uy nghiêm, cả người phát ra khí thế quân vương làm người ta cam tâm quỳ bái. Y bước giữa tám hàng đại thần đang quỳ lạy, chân không dừng bước đi qua bậc thang lên ghế rồng.
- Các Khanh bình thân- Lăng Ngạo Quân quay lưng ngồi lên ghế, mắt lạnh nhìn qua một lượt chúng thần rồi mới phất tay miễn lễ.
- Tạ ơn Hoàng Thượng- Chúng thần được miễn lễ nhao nhao tạ ơn rồi đứng dậy, mặt ai cũng mang biểu tình nghi hoặc.
- Chắc các khanh cũng thấy lạ vì sao hôm nay là ngày sau đại hôn mà trẫm lại triệu thần chứ?- Lăng Ngạo Quân nhìn cả đám nghi hoặc mà không dám nói thì có lòng nhắc đến.
- Vâng thưa Hoàng Thượng.
- Ngô công công.
- Vâng- Ngô công công đứng hầu một bên nghe vậy vội đáp ứng, lấy ra một cuộn vải vàng mở ra đọc.
- Phụng Thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Phùng Khải, Phùng Quốc Công từng làm đại tướng tiền triều, lập được nhiều công lao, được Tiên Đế phong hào Quốc Công. Trẫm vốn vô cùng quý trọng, nhưng nay Phùng Khải bị kẻ gian xúi giục, cấu kết với Long Hạ Thái Tử Lâm Thiên, giờ hợi tam khắc đêm mười lăm tháng chín năm Tây Long thứ năm mươi ba. Lợi dụng ngày trẫm đại hôn lơ là cảnh giác, dẫn Phùng gia Quân bao vây Hoàng Cung cùng Kinh Thành hòng soái vị đoạt ngôi. May nhờ Mạc Hầu Gia Mạc Vĩnh Thiên cùng Nhàn Vương Lăng Ngạo Khiêm mưu trí dũng cảm cứu giá kịp thời mới qua tai ương. Phùng Khải phạm vào tội không thể tha, nay tước bỏ phong hào, thu hồi quân lệnh, bắt cửu tộc, giờ ngọ ngày mai chém đầu tại Thiên Môn. Khâm Thử.
Thánh Chỉ vừa đọc xong cả Đại Điện lâm vào tĩnh lặng, nhưng rất nhanh sau đó:
- Hoàng Thượng anh minh- Cả đám trăm miệng một lời hướng Lăng Ngạo Quân hành lễ, trong lòng không ngừng thở phào nhẹ nhõm, may mà mình không liên quan đến tên Phùng Khải kia.
Lăng Ngạo Quân gật đầu hài lòng, khoát tay.
- Đứng lên đi, lần này Phùng Khải tạo phản, trẫm mong các khanh lấy đó làm gương mà tự suy xét, có ai muốn tạo phản nữa thì nghĩ cho kỹ rồi hãy làm- Lăng Ngạo Quân hừ một tiếng, nhìn qua một đám đại thần nhàn nhạt nói.
- Chúng thần không dám- Các đại thần vừa được miễn lễ đứng lên ngang đường nghe thấy Lăng Ngạo Quân nói lại vội vàng quỳ xuống thi nhau dúi đầu xuống đất. Khổ nhất là mấy lão quan tam triều, tuổi đã cao mà từ lúc Hoàng Thượng đến cứ đứng lên lại quỳ ngay xuống, mồ hôi trên trán cũng muốn chảy thành dòng rồi. Ai bảo làm quan là công việc trí tuệ chỉ cần hoạt động đầu óc chứ? Mỗi hôm cứ vài bận đứng đứng quỳ quỳ thế này cũng mệt chết rồi.
Mạc Hầu gia quỳ một bên liếc thấy Nhàn Vương bên kia vẫn ung dung đứng, lại liếc nhìn Hoàng Thượng trên cao, chỉ thấy hắc tuyến rơi đầy trán. Trong lòng thầm oán, cái gì mà “May nhờ Mạc Hầu gia và Nhàn Vương anh dũng mưu trí cứu giá kịp thời” chứ? Rõ ràng từ đầu đến cuối do Hoàng Thượng sắp đặt giờ đã thành người bị hại rồi, mình hôm qua làm sai suýt nữa thì mất đầu nay đã lập thành đại công rồi?
- Mạc Hầu gia- Hầu gia đang ai oán chợt nghe tiếng Lăng Ngạo Quân gọi thì giật mình vội nói.
- Dạ, thưa Hoàng Thượng.
- Ái khanh cứu giá có công, muốn ban thưởng gì cứ nói, trẫm không bạc đãi khanh?- Lăng Ngạo Quân hơi cong môi nhìn Mạc Hầu gia.
Mạc Hầu Gia nghe xong toát cả mồ hôi vội vàng lên tiếng.
- Đây vốn là chức trách của thần, giúp đỡ được Hoàng Thượng chính là vinh hạnh của thần không cần bất cứ phần thưởng gì cả.
- Vậy thì không được, trẫm vốn rất công bằng làm tốt thì thưởng, sai thì phạt. Nay khanh cứu giá có công, trẫm thưởng vạn lượng vàng, bãi triều qua nội vụ nhận thưởng.
- Tạ ơn Hoàng Thượng- Hầu gia nghe xong cũng không biết làm gì hơn, vì thật ra công cũng chẳng lớn, lại còn có tội, giờ được thưởng có chút ngượng ngùng.
- Sao hôm nay Đại Điện vắng vậy? Có người còn coi thường việc lên triều nữa sao?- Lăng Ngạo Quân cũng không để ý Hầu gia nhiều, quay ra nhìn một lượt Đại Điện, mặt không đổi sắc, thở không gấp nói.
Lúc này một vị quan vẫn đứng thứ ba trong hàng ngoài, sau Hầu Gia và Tể tướng chợt động, y hít một hơi, bước ra, trong miệng còn lẩm bẩm “ Đến giờ lên sàn rồi”. Đây không phải Hình Bộ Thượng Thư Dương Thiệu sao?
- Dạ thưa Hoàng Thượng, thần vừa nhận được tin rất nhiều quan đại thần trong triều, từ cửu phẩm đến cả nhị phẩm trong đêm vừa rồi bị ám sát tại phủ.
- Có chuyện như vậy? Ai làm, dám hại thần tử của trẫm ngay dưới mí mắt trẫm sao?- Lăng Ngạo Quân nghe xong vỗ ghế cái rầm, trợn mắt hướng đến Dương Thiệu hỏi.
- Dạ, thần tự thân điều tra, mọi chứng cớ đều cho thấy họ bị sát thủ do Thái Tử Long Hạ sai đến ám sát, nhiều người trước khi chết có để lại tên, thậm chí viết thư máu chỉ rõ hung thủ. Đây rõ ràng là hành động trút giận của Thái Tử Long Hạ vì ám sát Hoàng Thượng không thành- Dương Thiệu âm thầm lau mồ hôi ở tay vào vạt áo, trong lòng thầm oán “ Hoàng Thượng, người diễn quá chuyên nghiệp đi”.
- Hắn dám, hành thích trẫm không thành chạy thoát, vốn so về quan hệ bang giao giữa hai nước có thể giải quyết trong hòa bình. Nhưng nay, lại cả gan hại đến cả thần của trẫm, các khanh nghĩ có nên đánh không?- Lăng Ngạo Quân tức đỏ mặt, lại vỗ ghế, chỉ có điều lần này mạnh hơn lần trước, làm thành ghế cũng muốn lung lay rồi.
Các quan đại thần nghe xong thì cảm động, mắt ai nấy đều rưng rưng, lấp lánh: “ Hoàng Thượng bị hành thích chưa đánh, đại thần bị thành thích thì đánh, ở đâu tìm ra vị vua tốt lo cho thần dân như thế chứ?”.
- Đánh! Đánh! Đánh- Chúng thần cảm động, chỉ thấy nhiệt huyết dâng trào, thi nhau hò hét, đến cả lão thần hơn sáu mươi tuổi cũng gân cổ gà nhăn nheo lên mà hô, những ánh mắt không dấu sùng bái cùng kính ngưỡng hướng đến Lăng Ngạo Quân trên cao.
Lăng Ngạo Quân nghe vậy hùng hổ đứng lên, nhấc tay chỉ về hướng nam.
- Đúng, phải đánh. Người đâu truyền lệnh của trẫm cho đại tướng quân Khâm Quyết Dương lĩnh quân xuôi nam đánh Long Hạ. Chiêu cáo thiên hạ, tội ác Lâm Thiên không thể thứ, phạm vào tử tội của Tây Long ta, truy nã toàn quốc, gặp được giết không cần hỏi.
Trong khí thế hừng hực, nghe được Lăng Ngạo Quân hô đánh Long Hạ, chúng thần một lòng ủng hộ kiên quyết noi theo, hô hào đánh vang cả Đại Điện, không ai để ý Hoàng Thượng gọi đến tên tướng quân mà họ chưa hề biết, lại ra lệnh truy nã Lâm Thiên toàn quốc. Chỉ còn Nhàn Vương và Hầu gia đứng một bên mấp máy môi, khóe mắt không ngừng co giật.
Khâm Quyết Dương xin lui rồi Lăng Ngạo Quân vẫn ngồi yên trên ghế rồng, người ngả ra sau tựa vào lưng ghế, đôi mắt đen hơi cụp xuống, cả người rơi vào trầm ngâm, không biết y đang nghĩ gì, cả Ngự Thư Phòng yên tĩnh lạ thường.
Trong Ngự Thư Phòng đàn hương vẫn đốt, mùi hương an thần thoang thoảng làm người ta cảm giác thoải mái hơn. Lúc này Lăng Ngạo Quân chợt động, y trải ra một cuộn Thánh Chỉ rồi cầm bút lông chấm mực, bàn tay cầm bút bắt đầu đưa tới, viết từng chữ, từng chữ lên thánh chỉ. Viết liền một mạch đến khi kín thánh chỉ, y dừng tay, buông bút, rồi lại ngả người ra sau, đôi mắt cụp xuống, bây giờ thì nhìn chằm chằm vào thánh chỉ trên bàn.
Không biết đã qua bao lâu, đang ngồi nhìn vào Thánh Chỉ trước mặt, chợt Lăng Ngạo Quân lên tiếng.
- Xong rồi?
- Dạ- Một giọng nói vang lên đáp lời Lăng Ngạo Quân.
Lăng Ngạo Quân lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn phía trước, không biết từ lúc nào không gian trước bàn rồng đã xuất hiện thêm một người, người này cả thân y phục tím sẫm, mặt đeo khăn, tay đeo bao da cá sấu, đây hẳn là thống lĩnh mật vệ Phương Nhất rồi.
- Phùng Khải và Phùng Chính Hiên đã bị bắt, Phùng Khải bị trúng hai mũi tên nên cũng không sống được lâu nữa, thuộc hạ đã cho quân bao vây Quốc Công phủ rồi. Đây là danh sách những người bị ám sát- Phương Nhất vừa nói, tay lấy ra một tờ giấy được gấp cẩn thận đưa đến trước Lăng Ngạo Quân.
Lăng Ngạo Quân tiếp nhận tờ giấy, thong thả mở ra đọc, đôi mắt lạnh liếc từ trái sang phải một lượt mới dừng lại.
- Không có tên nào chạy thoát chứ?- Đọc xong y gấp dọc tờ giấy lại.
- Dạ không, tin tức Phùng Khải tạo phản thất bại vẫn bị phong bế, mấy tên nội gián này không biết chúng đã bị bại lộ từ trước nên vẫn an tâm ngồi xem kịch, chúng thuộc hạ đã âm thầm xử lý hết bọn chúng rồi. Cả những người ở tuyến dưới cũng lệnh cho người giám sát xử lý rồi.
- Ân, đến lúc quét rác thì quét thôi, làm sạch rồi sau này đánh đỡ phiền, mấy tên Bắc Tuyết để đấy- Lăng Ngạo Quân gật đầu, rồi đưa tờ giấy đến bên ngọn nến vẫn đang cháy trên bàn. Giấy bắt lửa, mùi giấy cháy lan ra khắp phòng, Lăng Ngạo Quân hờ hững nhìn tờ giấy cháy trên tay, như thể tờ giấy này chỉ là tờ giấy nháp viết sai thì bỏ vậy. Giấy cháy gần đến tay Lăng Ngạo Quân mới vất xuống sàn gạch.
- Vâng.
- Ngươi cho người thông tin cho mấy người kia, chốc nữa lên triều cũng nên diễn một chút- Đốt xong Lăng Ngạo Quân lại hướng đến Phương Nhất nói.
- Vâng.
- Đưa Trang lão về cẩn thận chưa?- Lăng Ngạo Quân như chợt nhớ ra hỏi Phương Nhất, lúc quay lại y không thấy Trang lão trong Thiên Long Cung.
- Dạ, đưa rồi, lúc về lão vẫn hôn mê, thuộc hạ thấy thuốc mê không ảnh hưởng nên kệ cho lão ngủ.
- Ân, không sao là được rồi- Lăng Ngạo Quân lúc này mới bớt âm trầm một chút, hài lòng gật đầu.
Phương Nhất một bên thấy Lăng Ngạo Quân thoải mái hơn một chút thì gan lớn hơn, y có điều thắc mắc từ nãy đến giờ nhưng thấy tâm trạng chủ tử không tốt nên không dám mở miệng. Y hướng đến Lăng Ngạo Quân chần chừ nói.
- Hoàng Thượng.. còn Bắc Tuyết, người để yên cho chúng sao?- Khâm Quyết Dương là ai Phương Nhất cũng biết, lần này gọi Khâm Quyết Dương vào không cần nghĩ nhiều cũng biết là đánh Long Hạ rồi, nhưng còn Bắc Tuyết, nếu so sánh hai nước này, Phương Nhất cảm thấy Bắc Tuyết đáng đánh hơn, nợ cũ cộng mới lần này đáng lý ra phải đánh thật lớn mới phải.
Lăng Ngạo Quân nghe vậy hơi nhăn mày, y nhìn Phương Nhất nhưng chưa nói gì, rồi nhìn xuống Thánh Chỉ chưa đóng dấu trên bàn, một lát sau y mới cất tiếng.
- Long Hạ sát biên giới Tây Long, bây giờ có chuyện như vậy đánh Long Hạ trước là đúng nhất. Hơn nữa ngươi cho rằng chiến tranh là gì? Ngoài quân lính, vũ khí, ngựa, bạc.., còn cần quân lương, không có quân lương ngươi đánh nổi sao?- Nói đến đây Lăng Ngạo Quân chợt nhếch môi làm Phương Nhất không khỏi run lên.
- Lại nói, Tây Long tuy giàu mạnh, lương thảo cũng không thiếu, nhưng để đảm bảo cuộc sống dân chúng lại đáp ứng hai cuộc chiến thì vượt quá sức chịu đựng. Bắc Tuyết từ trước đến nay chỉ dựa vào thủ đoạn mới yên ổn đến bây giờ, hai người kia bị bắt sống cũng không lộ ra ngoài. Không phải chúng vẫn đang ngồi đợi tin vui sao?
- Nhưng bây giờ chúng ta đánh Long Hạ sợ sẽ bị lộ mất- Phương Nhất vừa nghe qua đã biết Lăng Ngạo Quân tương kế tựu kế đối phó Bắc Tuyết, nhưng nếu Băng Uyển Nhi trà trộn thành công rồi mà Hoàng Thượng còn đánh Long Hạ, không phải vạch áo cho người xem lưng sao?
- Lộ?- Lăng Ngạo Quân nghe xong nhướng mày, môi càng kéo lên tạo thành vòng cung lớn, chỉ trực cười ra tiếng.
- Ngươi phải biết rằng hôm nay chúng mới trà trộn vào, hơn nữa vị trí lại là trong Hậu Cung, Hậu Cung không được tham chính không nhớ sao? Vừa vào, còn chưa ổn định được vị trí, chưa lấy được lòng tin của trẫm đã dám thay trẫm quyết định đánh với không đánh sao? Nếu thế thì chúng không phải mất nhiều công dùng thủ đoạn đối phó trẫm, trực tiếp dẫn quân đến giết thì xong rồi. Bây giờ không đánh mới đáng nghi đấy.
Phương Nhất nghe xong như được khai thông đầu óc, không ngừng gật đầu nghĩ phải.
- Mà chúng cũng không thể nào tưởng tượng ra Tĩnh Nhi quan trọng với trẫm thế nào mà tìm cách lợi dụng triệt để thân phận nàng- Thấy Phương Nhất hiểu rồi, Lăng Ngạo Quân chợt cười một tiếng, nhớ đến nữ nhân đang yên giấc trong Thiên Long Cung thì vui lên hẳn.
Bên ngoài trời bắt đầu sáng, qua cửa sổ lớn bên trái Ngự Thư Phòng ngày mới đang đến. Sau nóc Đông Cung mặt trời đỏ rực, đang cố vác thân mình ục ịch leo lên, từng tia sáng đâm xuyên qua màn đêm như bàn tay thần thánh giơ lên kéo sự âm u của bóng đêm rời khỏi.
Sau một đêm dài tưởng như vô tận, từ đại hôn, tạo phản đến hỏa hoạn không gì là không phải việc lớn, cung nhân vẫn không ngừng thấp thỏm, lo sợ. Nhưng bây giờ nhìn ánh nắng ban mai đến rồi, mọi chuyện cũng đã ổn thỏa, ai nấy đều cảm thấy như trút được gánh nặng, vui vẻ đón ngày mới.
- Âm, âm , âm, âm- Tiếng chuông báo hiệu vào triều vang lên từ Hoàng Cung, rất nhanh lan ra cả Kinh Thành.
- Hoàng Thượng, sắp đến giờ lên triều rồi- Phương Nhất nhìn Lăng Ngạo Quân ngẩn người nhìn ra ngoài thì lên tiếng nhắc nhở.
- Ân- Lăng Ngạo Quân gật đầu đưa tay cuộn thánh chỉ không dấu trên bàn, lại lật cuộn vải khác ra viết lên.
Đại Điện.
- Hoàng Thượng giá lâm- Tiếng nói the thé của Ngô công công vang vọng khắp Đại Điện.
- Chúng thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.
Lăng Ngạo Quân thong thả bước vào Đại Điện, bước chân vững chãi uy nghiêm, cả người phát ra khí thế quân vương làm người ta cam tâm quỳ bái. Y bước giữa tám hàng đại thần đang quỳ lạy, chân không dừng bước đi qua bậc thang lên ghế rồng.
- Các Khanh bình thân- Lăng Ngạo Quân quay lưng ngồi lên ghế, mắt lạnh nhìn qua một lượt chúng thần rồi mới phất tay miễn lễ.
- Tạ ơn Hoàng Thượng- Chúng thần được miễn lễ nhao nhao tạ ơn rồi đứng dậy, mặt ai cũng mang biểu tình nghi hoặc.
- Chắc các khanh cũng thấy lạ vì sao hôm nay là ngày sau đại hôn mà trẫm lại triệu thần chứ?- Lăng Ngạo Quân nhìn cả đám nghi hoặc mà không dám nói thì có lòng nhắc đến.
- Vâng thưa Hoàng Thượng.
- Ngô công công.
- Vâng- Ngô công công đứng hầu một bên nghe vậy vội đáp ứng, lấy ra một cuộn vải vàng mở ra đọc.
- Phụng Thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Phùng Khải, Phùng Quốc Công từng làm đại tướng tiền triều, lập được nhiều công lao, được Tiên Đế phong hào Quốc Công. Trẫm vốn vô cùng quý trọng, nhưng nay Phùng Khải bị kẻ gian xúi giục, cấu kết với Long Hạ Thái Tử Lâm Thiên, giờ hợi tam khắc đêm mười lăm tháng chín năm Tây Long thứ năm mươi ba. Lợi dụng ngày trẫm đại hôn lơ là cảnh giác, dẫn Phùng gia Quân bao vây Hoàng Cung cùng Kinh Thành hòng soái vị đoạt ngôi. May nhờ Mạc Hầu Gia Mạc Vĩnh Thiên cùng Nhàn Vương Lăng Ngạo Khiêm mưu trí dũng cảm cứu giá kịp thời mới qua tai ương. Phùng Khải phạm vào tội không thể tha, nay tước bỏ phong hào, thu hồi quân lệnh, bắt cửu tộc, giờ ngọ ngày mai chém đầu tại Thiên Môn. Khâm Thử.
Thánh Chỉ vừa đọc xong cả Đại Điện lâm vào tĩnh lặng, nhưng rất nhanh sau đó:
- Hoàng Thượng anh minh- Cả đám trăm miệng một lời hướng Lăng Ngạo Quân hành lễ, trong lòng không ngừng thở phào nhẹ nhõm, may mà mình không liên quan đến tên Phùng Khải kia.
Lăng Ngạo Quân gật đầu hài lòng, khoát tay.
- Đứng lên đi, lần này Phùng Khải tạo phản, trẫm mong các khanh lấy đó làm gương mà tự suy xét, có ai muốn tạo phản nữa thì nghĩ cho kỹ rồi hãy làm- Lăng Ngạo Quân hừ một tiếng, nhìn qua một đám đại thần nhàn nhạt nói.
- Chúng thần không dám- Các đại thần vừa được miễn lễ đứng lên ngang đường nghe thấy Lăng Ngạo Quân nói lại vội vàng quỳ xuống thi nhau dúi đầu xuống đất. Khổ nhất là mấy lão quan tam triều, tuổi đã cao mà từ lúc Hoàng Thượng đến cứ đứng lên lại quỳ ngay xuống, mồ hôi trên trán cũng muốn chảy thành dòng rồi. Ai bảo làm quan là công việc trí tuệ chỉ cần hoạt động đầu óc chứ? Mỗi hôm cứ vài bận đứng đứng quỳ quỳ thế này cũng mệt chết rồi.
Mạc Hầu gia quỳ một bên liếc thấy Nhàn Vương bên kia vẫn ung dung đứng, lại liếc nhìn Hoàng Thượng trên cao, chỉ thấy hắc tuyến rơi đầy trán. Trong lòng thầm oán, cái gì mà “May nhờ Mạc Hầu gia và Nhàn Vương anh dũng mưu trí cứu giá kịp thời” chứ? Rõ ràng từ đầu đến cuối do Hoàng Thượng sắp đặt giờ đã thành người bị hại rồi, mình hôm qua làm sai suýt nữa thì mất đầu nay đã lập thành đại công rồi?
- Mạc Hầu gia- Hầu gia đang ai oán chợt nghe tiếng Lăng Ngạo Quân gọi thì giật mình vội nói.
- Dạ, thưa Hoàng Thượng.
- Ái khanh cứu giá có công, muốn ban thưởng gì cứ nói, trẫm không bạc đãi khanh?- Lăng Ngạo Quân hơi cong môi nhìn Mạc Hầu gia.
Mạc Hầu Gia nghe xong toát cả mồ hôi vội vàng lên tiếng.
- Đây vốn là chức trách của thần, giúp đỡ được Hoàng Thượng chính là vinh hạnh của thần không cần bất cứ phần thưởng gì cả.
- Vậy thì không được, trẫm vốn rất công bằng làm tốt thì thưởng, sai thì phạt. Nay khanh cứu giá có công, trẫm thưởng vạn lượng vàng, bãi triều qua nội vụ nhận thưởng.
- Tạ ơn Hoàng Thượng- Hầu gia nghe xong cũng không biết làm gì hơn, vì thật ra công cũng chẳng lớn, lại còn có tội, giờ được thưởng có chút ngượng ngùng.
- Sao hôm nay Đại Điện vắng vậy? Có người còn coi thường việc lên triều nữa sao?- Lăng Ngạo Quân cũng không để ý Hầu gia nhiều, quay ra nhìn một lượt Đại Điện, mặt không đổi sắc, thở không gấp nói.
Lúc này một vị quan vẫn đứng thứ ba trong hàng ngoài, sau Hầu Gia và Tể tướng chợt động, y hít một hơi, bước ra, trong miệng còn lẩm bẩm “ Đến giờ lên sàn rồi”. Đây không phải Hình Bộ Thượng Thư Dương Thiệu sao?
- Dạ thưa Hoàng Thượng, thần vừa nhận được tin rất nhiều quan đại thần trong triều, từ cửu phẩm đến cả nhị phẩm trong đêm vừa rồi bị ám sát tại phủ.
- Có chuyện như vậy? Ai làm, dám hại thần tử của trẫm ngay dưới mí mắt trẫm sao?- Lăng Ngạo Quân nghe xong vỗ ghế cái rầm, trợn mắt hướng đến Dương Thiệu hỏi.
- Dạ, thần tự thân điều tra, mọi chứng cớ đều cho thấy họ bị sát thủ do Thái Tử Long Hạ sai đến ám sát, nhiều người trước khi chết có để lại tên, thậm chí viết thư máu chỉ rõ hung thủ. Đây rõ ràng là hành động trút giận của Thái Tử Long Hạ vì ám sát Hoàng Thượng không thành- Dương Thiệu âm thầm lau mồ hôi ở tay vào vạt áo, trong lòng thầm oán “ Hoàng Thượng, người diễn quá chuyên nghiệp đi”.
- Hắn dám, hành thích trẫm không thành chạy thoát, vốn so về quan hệ bang giao giữa hai nước có thể giải quyết trong hòa bình. Nhưng nay, lại cả gan hại đến cả thần của trẫm, các khanh nghĩ có nên đánh không?- Lăng Ngạo Quân tức đỏ mặt, lại vỗ ghế, chỉ có điều lần này mạnh hơn lần trước, làm thành ghế cũng muốn lung lay rồi.
Các quan đại thần nghe xong thì cảm động, mắt ai nấy đều rưng rưng, lấp lánh: “ Hoàng Thượng bị hành thích chưa đánh, đại thần bị thành thích thì đánh, ở đâu tìm ra vị vua tốt lo cho thần dân như thế chứ?”.
- Đánh! Đánh! Đánh- Chúng thần cảm động, chỉ thấy nhiệt huyết dâng trào, thi nhau hò hét, đến cả lão thần hơn sáu mươi tuổi cũng gân cổ gà nhăn nheo lên mà hô, những ánh mắt không dấu sùng bái cùng kính ngưỡng hướng đến Lăng Ngạo Quân trên cao.
Lăng Ngạo Quân nghe vậy hùng hổ đứng lên, nhấc tay chỉ về hướng nam.
- Đúng, phải đánh. Người đâu truyền lệnh của trẫm cho đại tướng quân Khâm Quyết Dương lĩnh quân xuôi nam đánh Long Hạ. Chiêu cáo thiên hạ, tội ác Lâm Thiên không thể thứ, phạm vào tử tội của Tây Long ta, truy nã toàn quốc, gặp được giết không cần hỏi.
Trong khí thế hừng hực, nghe được Lăng Ngạo Quân hô đánh Long Hạ, chúng thần một lòng ủng hộ kiên quyết noi theo, hô hào đánh vang cả Đại Điện, không ai để ý Hoàng Thượng gọi đến tên tướng quân mà họ chưa hề biết, lại ra lệnh truy nã Lâm Thiên toàn quốc. Chỉ còn Nhàn Vương và Hầu gia đứng một bên mấp máy môi, khóe mắt không ngừng co giật.