Lăng Ngạo Quân nhăn mày nhìn lên bầu trời, y quay lại nhìn Lâm Thiên vẫn cười cười thì cảm thấy có gì đó không ổn.
- Đi- Lăng Ngạo Quân phất tay- Quay lại xem có chuyện gì, dẫn luôn hắn theo.
- Vâng- Phương Nhất thấy tình hình cấp bách, y tiến lên thay hai mật vệ đang giữ Lâm Thiên- Để ta.
Hai người kia gật đầu lui lại, Phương Nhất lấy trong người ra một viên thuốc. Y giữ lấy miệng của Lâm Thiên cưỡng ép hắn uống vào.
Lâm Thiên vốn đang bị điểm huyệt không thể cử động được, bị Phương Nhất giữ miệng thì chỉ có thể ngậm chặt miệng kiên quyết không mở. Nhưng Phương Nhất là ai? Mấy thủ đoạn này hắn rành quá rồi, đôi mắt xẹt qua tia băng lạnh, tay hắn dùng thêm lực bóp chặt xuống.
- A- Lâm Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cảm tưởng khớp hàm của mình muốn đứt gãy rồi, quả nhiên tên Phương Nhất này đủ thâm độc.
Cưỡng chế Lâm Thiên uống thuốc xong, Phương Nhất túm ngang người Lâm Thiên vác lên vai rồi động thân phóng ra khỏi rừng Thiết Mộc, nhanh chóng đuổi theo Lăng Ngạo Quân.
Vừa ra khỏi rừng đang định chạy nhanh về vì hắn mất hơi nhiều thời gian đối phó Lâm Thiên thì thấy người chạy lại, hơn nữa người này lại là Hoàng Thượng- người mà hắn đang đuổi theo.
- Hoàng Thượng? Người sao lại quay lại?- Phương Nhất vội hỏi.
Lăng Ngạo Quân chạy nhanh đến trước mặt Phương Nhất, đôi mắt ùn ùn lửa giận.
- Bỏ hắn xuống.
Phương Nhất không nói hai lời bỏ Lâm Thiên đang trên vai xuống. Lăng Ngạo Quân túm lấy vai Lâm Thiên bàn tay to lớn không lưu tình chụp thẳng vào vặt y. Ngay lúc mọi người xung quanh không hiểu Hoàng Thượng tại sao lại nổi điên lên quay lại hành hạ Lâm Thiên thì nghe thấy tiếng kêu như lợn chọc tiết từ Lâm Thiên truyền ra:
- Á- Lâm Thiên trợn mắt kêu lên thảm thiết.
Ngay sau đó gương mặt Lâm Thiên vặn vẹo, Phương Nhất ở sau nhìn vậy thì há hốc mồm:
- Đây, đây là...
- Hừ!- Lăng Ngạo Quân cắn răng hừ ra một tiếng tay dùng thêm lực kéo, mặt Lâm Thiên bị kéo ra như cao su đàn hồi không còn ra hình dạng gì nữa.
- Phập- Cuối cùng Lăng Ngạo Quân cũng kéo được chiếc mặt nạ ra khỏi mặt của ‘ Lâm Thiên’. Trên chiếc mặt nạ da người vẫn đang không ngừng chảy xuống những dòng máu ghê rợn, dính cả tóc, nhìn không khác gì mặt nạ quỷ địa phủ.
- Gừm- ‘ Lâm Thiên’ bị thả ngã vật ra mặt đất, hắn không ngừng kêu lên những tiếng thống khổ. Hắn thở hồng hộc như bị trút hết tất cả sức bình sinh, còn kinh khủng hơn cả lúc hắn chạy trối chết vừa rồi, ngay sau đó hắn ngất đi vì đau đớn.
Lăng Ngạo Quân lạnh lùng nhìn tên nam nhân dưới chân, đôi mắt càng trở nên lạnh băng. Y hơi cúi người túm lấy tóc nam nhân kia kéo ngược ra sau để mặt hắn ngửa lên.
Những mật vệ bên cạnh đứng nhìn, ngay khi thấy gương mặt người kia thì không khỏi hít mạnh một hơi. Qúa kinh khủng, thật sự ghê tởm, gương mặt kia vốn không thể gọi là gương mặt nữa, một phần ba da mặt đã bị tróc ra, để lộ cả thịt máu đỏ tươi, máu không ngừng chảy, chẳng mấy chốc đã đầm đìa.
- Không phải Lâm Thiên?- Phương Nhất phục hồi trước tiên, hắn không dám tin vào mắt mình nữa- Vũ trâm thuật?
- Không phải, vẫn còn kém Vũ trâm thuật- Lăng Ngạo Quân bỏ tay ra, y gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
- Giỏi lắm, hay cho kế địa hổ ly sơn của các người- Nói xong Lăng Ngạo Quân quay người tức tốc chạy về hướng Thôn Trang Tây Thành.
Phương Nhất cũng không dám chậm trễ, y lại vác nam nhân kia lên rồi chạy theo, những người khác cũng chạy ngay sau.
Chạy đến cách Thôn Trang Tây Thành gần trăm trượng đã nghe tiếng đánh nhau truyền đến. Khi vào đến thôn trang đã thấy khung cảnh hỗn loạn, dưới màn mưa đao quang, kiếm ảnh không ngừng chớp động. Mật vệ đang bị vây bên trong, phải hơn hai trăm người, nhìn qua những người kia không khác gì những người dân bình thường, thậm chí có cả ông cụ hơn bảy mươi tuổi tay cầm trọng đao không ngừng vung lên chặn đứng đường tấn công của mật vệ. Nhìn qua chiêu thức cùng tốc độ của hai người thì mật vệ kia sắp không đỡ nổi nữa rồi.
- Bắt tất cả lại cho trẫm- Lăng Ngạo Quân chất chứa bực tức ngay bây giờ đã muốn bùng nổ, y hô lên một tiếng dẫn đầu xông vào cuộc chiến, một đường vẫn nhắm vào ông lão bảy mươi nọ.
Ông lão kia đang hăng say đánh thấy Lăng Ngạo Quân về cũng trợn mắt:
- Lăng Ngạo Quân.
- Hừ!- Lăng Ngạo Quân hừ lạnh một tiếng, y vung kiếm chém thẳng vào ông lão, nhưng ngay lúc này ánh mắt xẹt qua tia nghi hoặc: “ Là Lâm Thiên? Giọng nói thì đúng thế, nhưng...”
- Keng- Đao cùng kiếm chạm nhau, lực va chạm mạnh đến mức ngay tại nơi tiếp xúc giữa hai hung khí có tia sáng lóe ra.
Ngay khi đao kiếm chạm nhau Lăng Ngạo Quân đã tiếp tục biến chiêu, y thuận thế duỗi thẳng mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng đối thủ. Người kia thấy vậy cũng nhanh chóng né tránh, mặc dù tránh thoát nhưng nhìn hắn chật vật rất nhiều, tình hình này thì chẳng mấy chốc sẽ bại dưới tay Lăng Ngạo Quân.
- Lăng Ngạo Quân ngươi quả nhiên là ngoan nhân, đuổi giết ta đến cùng sao?- Ông lão kia vừa đỡ những đợt tấn công như vũ bão của Lăng Ngạo Quân vừa khó nhọc nói.
- Ngươi muốn nói ngươi chính là Lâm Thiên phải không? Cùng một chiêu không cần sử dụng nhiều như vậy- Lăng Ngạo Quân lạnh lùng nhìn y, tay kiếm vẫn chưa từng ngừng lại mà còn càng đánh càng độc.
- Ta hỏi ngươi một câu nếu ngươi trả lời được ta sẽ tha chết cho ngươi- Lăng Ngạo Quân vung kiếm nhắm thẳng vào tim người kia.
- Ha ha, bây giờ ngươi biết cũng không được gì- Người kia nghe xong chợt cười lên một tiếng- Ngươi cũng bị lừa đến mức độ này.
Lăng Ngạo Quân nghe xong càng cảm thấy nặng nề, y hừ một tiếng tay kiếm quyết tuyệt đâm xuống.
- Đã không muốn sống thì ngươi chết vậy.
- A- Tiếng kêu đau đớn từ người kia truyền đến, giữa ngực hắn bị thanh kiếm sắc bén xuyên thủng.
Lăng Ngạo Quân thu kiếm, người nọ ngã xuống đất, mưa đêm không ngừng rơi xuống gương mặt già nua cùng đôi mắt vẫn chưa kịp nhắm lại của hắn.
Cùng lúc này cuộc chiến cũng bắt đầu kết thúc, Lăng Ngạo Quân nhìn hơn hai trăm tên cảm tử đã bị giết mày kiếm không những không dãn ra mà càng nhăn lại. Y ngửa mặt nhìn lên bầu trời, từng hạt mưa rơi xuống chảy dài trên gương mặt cương nghị.
- Hoàng Thượng, không tìm thấy Lâm Thiên- Phương Nhất xuất hiện bên Lăng Ngạo Quân, y thuận tay vất tên bắt được trong rừng xuống bên tên vừa bị Lăng Ngạo Quân xử.
- Mất dấu rồi- Lăng Ngạo Quân cúi xuống, y đưa tay lên vuốt nước mưa ở mặt rồi nhìn vào khoảng không trước mặt gằn giọng.
- Lâm Thiên, ngươi quả nhiên không tầm thường, tốt nhất ngươi nên chạy xa một chút đừng để trẫm tìm được ngươi sớm quá, mất công bày kế rồi bị mất nhiều người như vậy.
- Không ngờ Long Hạ vẫn còn nhiều người cài ở Tây Long ta như vậy- Phương Nhất nhìn hơn hai trăm tử sĩ đã bị giải quyết kia nhăn mày.
- Hẳn đây là lực lượng ẩn trong giang hồ, xem ra để đánh lạc hướng trẫm hắn cũng bỏ thật nhiều vốn- Lăng Ngạo Quân nhếch môi cười nhạt, trong đôi mắt sâu thẳm không ngừng sáng lên ngọn lửa chiến ý.
Cách Thôn Trang Tây Thành rất xa, dưới màn mưa đêm, một người một ngựa không ngừng bôn tẩu...
Lăng Ngạo Quân nhăn mày nhìn lên bầu trời, y quay lại nhìn Lâm Thiên vẫn cười cười thì cảm thấy có gì đó không ổn.
- Đi- Lăng Ngạo Quân phất tay- Quay lại xem có chuyện gì, dẫn luôn hắn theo.
- Vâng- Phương Nhất thấy tình hình cấp bách, y tiến lên thay hai mật vệ đang giữ Lâm Thiên- Để ta.
Hai người kia gật đầu lui lại, Phương Nhất lấy trong người ra một viên thuốc. Y giữ lấy miệng của Lâm Thiên cưỡng ép hắn uống vào.
Lâm Thiên vốn đang bị điểm huyệt không thể cử động được, bị Phương Nhất giữ miệng thì chỉ có thể ngậm chặt miệng kiên quyết không mở. Nhưng Phương Nhất là ai? Mấy thủ đoạn này hắn rành quá rồi, đôi mắt xẹt qua tia băng lạnh, tay hắn dùng thêm lực bóp chặt xuống.
- A- Lâm Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, hắn cảm tưởng khớp hàm của mình muốn đứt gãy rồi, quả nhiên tên Phương Nhất này đủ thâm độc.
Cưỡng chế Lâm Thiên uống thuốc xong, Phương Nhất túm ngang người Lâm Thiên vác lên vai rồi động thân phóng ra khỏi rừng Thiết Mộc, nhanh chóng đuổi theo Lăng Ngạo Quân.
Vừa ra khỏi rừng đang định chạy nhanh về vì hắn mất hơi nhiều thời gian đối phó Lâm Thiên thì thấy người chạy lại, hơn nữa người này lại là Hoàng Thượng- người mà hắn đang đuổi theo.
- Hoàng Thượng? Người sao lại quay lại?- Phương Nhất vội hỏi.
Lăng Ngạo Quân chạy nhanh đến trước mặt Phương Nhất, đôi mắt ùn ùn lửa giận.
- Bỏ hắn xuống.
Phương Nhất không nói hai lời bỏ Lâm Thiên đang trên vai xuống. Lăng Ngạo Quân túm lấy vai Lâm Thiên bàn tay to lớn không lưu tình chụp thẳng vào vặt y. Ngay lúc mọi người xung quanh không hiểu Hoàng Thượng tại sao lại nổi điên lên quay lại hành hạ Lâm Thiên thì nghe thấy tiếng kêu như lợn chọc tiết từ Lâm Thiên truyền ra:
- Á- Lâm Thiên trợn mắt kêu lên thảm thiết.
Ngay sau đó gương mặt Lâm Thiên vặn vẹo, Phương Nhất ở sau nhìn vậy thì há hốc mồm:
- Đây, đây là...
- Hừ!- Lăng Ngạo Quân cắn răng hừ ra một tiếng tay dùng thêm lực kéo, mặt Lâm Thiên bị kéo ra như cao su đàn hồi không còn ra hình dạng gì nữa.
- Phập- Cuối cùng Lăng Ngạo Quân cũng kéo được chiếc mặt nạ ra khỏi mặt của ‘ Lâm Thiên’. Trên chiếc mặt nạ da người vẫn đang không ngừng chảy xuống những dòng máu ghê rợn, dính cả tóc, nhìn không khác gì mặt nạ quỷ địa phủ.
- Gừm- ‘ Lâm Thiên’ bị thả ngã vật ra mặt đất, hắn không ngừng kêu lên những tiếng thống khổ. Hắn thở hồng hộc như bị trút hết tất cả sức bình sinh, còn kinh khủng hơn cả lúc hắn chạy trối chết vừa rồi, ngay sau đó hắn ngất đi vì đau đớn.
Lăng Ngạo Quân lạnh lùng nhìn tên nam nhân dưới chân, đôi mắt càng trở nên lạnh băng. Y hơi cúi người túm lấy tóc nam nhân kia kéo ngược ra sau để mặt hắn ngửa lên.
Những mật vệ bên cạnh đứng nhìn, ngay khi thấy gương mặt người kia thì không khỏi hít mạnh một hơi. Qúa kinh khủng, thật sự ghê tởm, gương mặt kia vốn không thể gọi là gương mặt nữa, một phần ba da mặt đã bị tróc ra, để lộ cả thịt máu đỏ tươi, máu không ngừng chảy, chẳng mấy chốc đã đầm đìa.
- Không phải Lâm Thiên?- Phương Nhất phục hồi trước tiên, hắn không dám tin vào mắt mình nữa- Vũ trâm thuật?
- Không phải, vẫn còn kém Vũ trâm thuật- Lăng Ngạo Quân bỏ tay ra, y gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra.
- Giỏi lắm, hay cho kế địa hổ ly sơn của các người- Nói xong Lăng Ngạo Quân quay người tức tốc chạy về hướng Thôn Trang Tây Thành.
Phương Nhất cũng không dám chậm trễ, y lại vác nam nhân kia lên rồi chạy theo, những người khác cũng chạy ngay sau.
Chạy đến cách Thôn Trang Tây Thành gần trăm trượng đã nghe tiếng đánh nhau truyền đến. Khi vào đến thôn trang đã thấy khung cảnh hỗn loạn, dưới màn mưa đao quang, kiếm ảnh không ngừng chớp động. Mật vệ đang bị vây bên trong, phải hơn hai trăm người, nhìn qua những người kia không khác gì những người dân bình thường, thậm chí có cả ông cụ hơn bảy mươi tuổi tay cầm trọng đao không ngừng vung lên chặn đứng đường tấn công của mật vệ. Nhìn qua chiêu thức cùng tốc độ của hai người thì mật vệ kia sắp không đỡ nổi nữa rồi.
- Bắt tất cả lại cho trẫm- Lăng Ngạo Quân chất chứa bực tức ngay bây giờ đã muốn bùng nổ, y hô lên một tiếng dẫn đầu xông vào cuộc chiến, một đường vẫn nhắm vào ông lão bảy mươi nọ.
Ông lão kia đang hăng say đánh thấy Lăng Ngạo Quân về cũng trợn mắt:
- Lăng Ngạo Quân.
- Hừ!- Lăng Ngạo Quân hừ lạnh một tiếng, y vung kiếm chém thẳng vào ông lão, nhưng ngay lúc này ánh mắt xẹt qua tia nghi hoặc: “ Là Lâm Thiên? Giọng nói thì đúng thế, nhưng...”
- Keng- Đao cùng kiếm chạm nhau, lực va chạm mạnh đến mức ngay tại nơi tiếp xúc giữa hai hung khí có tia sáng lóe ra.
Ngay khi đao kiếm chạm nhau Lăng Ngạo Quân đã tiếp tục biến chiêu, y thuận thế duỗi thẳng mũi kiếm đâm thẳng vào cổ họng đối thủ. Người kia thấy vậy cũng nhanh chóng né tránh, mặc dù tránh thoát nhưng nhìn hắn chật vật rất nhiều, tình hình này thì chẳng mấy chốc sẽ bại dưới tay Lăng Ngạo Quân.
- Lăng Ngạo Quân ngươi quả nhiên là ngoan nhân, đuổi giết ta đến cùng sao?- Ông lão kia vừa đỡ những đợt tấn công như vũ bão của Lăng Ngạo Quân vừa khó nhọc nói.
- Ngươi muốn nói ngươi chính là Lâm Thiên phải không? Cùng một chiêu không cần sử dụng nhiều như vậy- Lăng Ngạo Quân lạnh lùng nhìn y, tay kiếm vẫn chưa từng ngừng lại mà còn càng đánh càng độc.
- Ta hỏi ngươi một câu nếu ngươi trả lời được ta sẽ tha chết cho ngươi- Lăng Ngạo Quân vung kiếm nhắm thẳng vào tim người kia.
- Ha ha, bây giờ ngươi biết cũng không được gì- Người kia nghe xong chợt cười lên một tiếng- Ngươi cũng bị lừa đến mức độ này.
Lăng Ngạo Quân nghe xong càng cảm thấy nặng nề, y hừ một tiếng tay kiếm quyết tuyệt đâm xuống.
- Đã không muốn sống thì ngươi chết vậy.
- A- Tiếng kêu đau đớn từ người kia truyền đến, giữa ngực hắn bị thanh kiếm sắc bén xuyên thủng.
Lăng Ngạo Quân thu kiếm, người nọ ngã xuống đất, mưa đêm không ngừng rơi xuống gương mặt già nua cùng đôi mắt vẫn chưa kịp nhắm lại của hắn.
Cùng lúc này cuộc chiến cũng bắt đầu kết thúc, Lăng Ngạo Quân nhìn hơn hai trăm tên cảm tử đã bị giết mày kiếm không những không dãn ra mà càng nhăn lại. Y ngửa mặt nhìn lên bầu trời, từng hạt mưa rơi xuống chảy dài trên gương mặt cương nghị.
- Hoàng Thượng, không tìm thấy Lâm Thiên- Phương Nhất xuất hiện bên Lăng Ngạo Quân, y thuận tay vất tên bắt được trong rừng xuống bên tên vừa bị Lăng Ngạo Quân xử.
- Mất dấu rồi- Lăng Ngạo Quân cúi xuống, y đưa tay lên vuốt nước mưa ở mặt rồi nhìn vào khoảng không trước mặt gằn giọng.
- Lâm Thiên, ngươi quả nhiên không tầm thường, tốt nhất ngươi nên chạy xa một chút đừng để trẫm tìm được ngươi sớm quá, mất công bày kế rồi bị mất nhiều người như vậy.
- Không ngờ Long Hạ vẫn còn nhiều người cài ở Tây Long ta như vậy- Phương Nhất nhìn hơn hai trăm tử sĩ đã bị giải quyết kia nhăn mày.
- Hẳn đây là lực lượng ẩn trong giang hồ, xem ra để đánh lạc hướng trẫm hắn cũng bỏ thật nhiều vốn- Lăng Ngạo Quân nhếch môi cười nhạt, trong đôi mắt sâu thẳm không ngừng sáng lên ngọn lửa chiến ý.
Cách Thôn Trang Tây Thành rất xa, dưới màn mưa đêm, một người một ngựa không ngừng bôn tẩu...