Trước cửa Cung rộng lớn, hai bức tượng sư tử cao lớn uy vũ, nhe nanh trợn mắt, tượng cao phải gấp ba người bình thường. Phía sau, Cửa Cung bọc kim loại trạm trổ hình rồng uốn lượn ở bốn góc, cửa cao hơn ba trượng, im lìm đóng kín mà vẫn tỏa ra khí thế bức người.
Bên ngoài cửa là hai hàng dài thị vệ mũ giáp chỉnh tề, hông đeo đại đao nghiêm cẩn đứng gác hai bên. Hơn trăm thị vệ mà không có lấy một tiếng động, chỉ đứng đó như những bức tượng vô hồn. Nhìn phong thái của những thị vệ này thôi cũng làm người ta không dám coi thường nơi họ đang chịu trách nhiệm bảo vệ- Hoàng Cung vương triều Tây Long. Nhưng lúc này đây có một sự việc khiến những bức tượng người này phải chú ý.
Cách Cửa Cung hơn ba mươi trượng đám đông không ngừng tụ hội, từ xa nhìn lại trong đoàn người thấp thoáng một dải màu đỏ rực rỡ lẫn trong vị trí trung tâm, nhìn phương hướng di chuyển kia hẳn là đang tiến tới Hoàng Cung Tây Long.
Thị vệ mặc khôi giáp đen hạng nặng đứng gần cửa Cung nhất chợt động thân, y nghiêng người nhìn đoàn người đang tiến đến thì nhíu mày. Khoảng cách ngày càng gần, chỉ còn chưa đầy ba trượng, người vây xem đã đến ngay gần cửa Cung.
- Người đến là ai, sao dám gây náo loạn Cửa Cung?
Thị vệ thấy người xâm phạm vào lãnh địa của mình, thần sắc có chút khó coi. Y quát lên, tay phải đã đặt lên chuôi đao chỉ trực rút đao bất cứ lúc nào.
Đám đông phía trước phải hơn trăm người, nhìn qua đều là người dân trong Kinh Thành, xem ra là thấy chuyện lạ nên hiếu kì đi theo mà thôi. Thấy thị vệ quát lên, ai cũng sợ hãi vội lùi lại, không khí vốn nhốn nháo chợt im bặt.
- Đến Hoàng Cung? Sao có thể?
Một người trong đám đông thấy tình hình trước mắt mãi sau mới ngỡ ngàng thốt ra một câu.
- Đúng vậy, sao kiệu hoa lại đến Hoàng Cung? Có nhầm không vậy, Hoàng Hậu mới tiến Cung có một tháng thời gian, làm sao đã đón Phi tần?
Một người khác cũng vội lên tiếng, y cảm thấy không thể hiểu nổi, nhất thời đám đông túm năm tụm ba bàn tán.
Vì trong lịch sử Tây Long, dù Hoàng Hậu có không được sủng ái đi nữa thì trong vòng một năm khi vừa lập Hậu, Hoàng Đế sẽ không được tổ chức tuyển tú. Đây đã là quy định được định ra trong tổ huấn của Tiên Hoàng lập quốc. Từ lúc dựng nước đến nay, trong lịch sử các triều đại Tây Long cũng chưa từng có vị Hoàng Đế nào làm sai điều này.
- Một tháng gì chứ, các ngươi không nhớ Thánh Chỉ sắc phong Hoàng Hậu được thông cáo toàn thiên hạ sao? Trong đó Hoàng Thượng có nói rõ, lập Hậu không lập Phi mà.
Một người khác trong đám đông nghe thấy người bên cạnh nói xong thì trợn mắt nói.
- Đúng rồi, lập Hậu không lập Phi- Mọi người nghe xong thì đồng loạt gật đầu. Nhưng ngay sau đó thì lại càng khó hiểu, vì không biết việc họ đang nhìn thấy là sao nữa.
Kiệu vàng che màn đỏ tám người khiêng, trên lụa đỏ còn thêu phượng vân kim tuyến lộng lẫy, xa hoa. Đoàn người tung hoa, thổi kèn tưng bừng một đường từ Cửa Thành Đông về đây. Thoạt hình qua còn làm người ta nghĩ là tiểu thư danh gia vọng tộc xuất giá, nên người dân mới tụ tập nhau đi xem nhà ai có hỉ, ai mà ngờ đám rước dâu tưng bừng này lại đến ngay cửa Cung chứ? Hỉ này có chút quá lớn đi.
Mai Nhược Tuyết đang ngồi tựa vào ghế nhung trong kiệu lớn, vui vẻ hình dung ra cảnh tượng Quân ca ca ra cửa Cung đón mình vào thì nghe thấy bên ngoài bàn tán. Đôi mắt to xẹt qua tia bất ngờ, nàng ngồi thẳng người dậy chú ý lắng nghe. Khi nghe xong thì cả người chợt trầm xuống, đáy mắt tràn ra tia oán hận, hai bàn tay nắm chặt vạt áo, nàng nghiến răng.
- Mở cửa Cung, Bổn Cung đã trở về.
Nàng hướng ra bên ngoài hô lên, giọng nói ra lệnh hách dịch, làm người nghe mất đi thiện cảm ngay ấn tượng ban đầu.
- Là ai?
Thị vệ kia nghe xong hiển nhiên cũng chẳng dễ chịu gì, dù sao hắn cũng là thống lãnh toàn thị vệ ở cửa Đông. Ngay cả các quan đại thần vào Cung qua đây cũng chào hỏi hắn một câu. Vậy mà bây giờ có người không rõ danh tính hướng đến hắn hất hàm sai bảo, thử nói xem hắn vui nổi sao?
- Đến cả Bổn Cung cũng không nhận ra? Người đâu lôi ra chém đầu cho ta.
Mai Nhược Tuyết đã mang cơn bực tức trong người, lại nghe một tên thị vệ nhỏ nhoi không coi mình ra gì thì không thể kìm chế nổi nữa. Nàng quát lên sai người chém đầu tên vô lễ này.
- Keng- Tiếng đao tuốt vỏ.
- Đến cửa Cung không khai báo tên tuổi, lại hống hách đòi chém đòi giết, đây hẳn là người muốn gây rối. Người đâu bắt chúng lại!
Thị vệ kia hừ một tiếng rút đao, hướng thẳng đến đoàn người hô lên, đối với loại người như vậy bắt bỏ tù trước là tốt nhất.
- Ngươi dám…- Mai Nhược Tuyết nghe xong đầu muốn bốc khói, nàng nghiến răng gằn giọng.
- Quận Chúa, để nô tỳ- Ngay lúc này một giọng nữ vang lên, vội cắt ngang câu nói của Mai Nhược Tuyết.
Một nữ tử nhỏ nhắn bước ra từ trong đoàn người, nàng cho tay vào ống tay áo lấy ra một chiếc lệnh bài rồi hướng đến thị vệ kia nói:
- Còn không mau thu đao, đây là đương kim Quận Chúa Mai Nhược Tuyết, các ngươi dám vô lễ coi chừng cái đầu của mình.
Thị vệ kia nghe vậy, thoáng bất ngờ, hắn ta hoài nghi nhìn lệnh bài trong tay nữ tỳ kia trong chốc lát rồi mới ra lệnh thu đao.
- Không biết Quận Chúa giá lâm, mạt chức đã vô lễ rồi- Hắn hơi cúi đầu hướng đến trong kiệu thi lễ. Động tác hành lễ không sâu chứng tỏ hắn cũng không dễ chịu gì khi làm việc này.
Mai Nhược Tuyết nghe xong hừ một tiếng, nàng tức giận nhưng chém tên thị vệ lúc này là hành động không hay chút nào.
- Còn không mở cửa cho Bổn Cung vào?
Thị vệ kia hành lễ xong lại đứng thẳng người, nghe Mai Nhược Tuyết ra lệnh cũng chưa từng suy chuyển. Y nghiêm túc hỏi:
- Không biết Quận Chúa có lệnh triệu kiến của Hoàng Thượng không ạ?
- Ta có lệnh bài thông hành. Ngươi cản nổi sao? Còn không mau mở cửa, ngươi muốn mất đầu?
Thị vệ vẫn không dịch chuyển, y nhìn hàng người ngựa hoa lệ, rực rỡ nhíu mày:
- Vậy xin mời Quân Chúa xuống kiệu vào Cung, những người khác không phận sự miễn vào.
- Ngươi dám? – Màn kiệu bị hất lên, bên trong Mai Nhược Tuyết ló đầu ra, nàng nhìn thị vệ kia trợn mắt.
- Trưởng quan- Ngay lúc thị vệ muốn nói lại thì nghe tiếng gọi phía sau, y quay lại thấy một thị vệ khác hướng đến mình không ngừng nháy mắt.
Y nghiêng người lại gần người nọ:
- Trưởng Quan ngài mới về đây không lâu nên không biết. Quận Chúa Mai Nhược Tuyết là người có địa vị rất lớn, nghe nói Đương kim Hoàng Thượng rất ưu ái nàng. Nàng muốn gì trước nay đều chưa từng bị từ chối, ngài không nên đắc tội với nàng. Dù Hoàng Thượng trên cao không để ý mấy chuyện cỏn con này thì Mai gia cũng không để cho ngươi sống yên ổn- Thị vệ kia vội cúi xuống thì thầm.
- Có chuyện như vậy? Nhưng nàng ta làm thế kia mà vẫn cho qua sao? Ngươi phải biết rất nhiều dân chúng ở đây, làm vậy khác nào công bố Hoàng Thượng lập Phi, trong khi chưa có chiếu chỉ của Hoàng Thượng, đây mới là tội mất đầu đấy.
Thị vệ trưởng nhướng mày hỏi lại.
- Thôi cho qua đi, dù sao cũng không thể đổ lên đầu chúng ta, nàng có giấy thông hành, chúng ta cản không nổi. Mà biết đâu đấy, giờ Quận Chúa về rồi, nàng sẽ được lập làm Phi thì sao, nghe nói Hoàng Thượng cũng rất thích nàng. Nghe nói Quận Chúa được xưng đệ nhất tài nữ, sau này Hoàng Hậu tranh sủng làm sao mà bằng được nàng?
Thị vệ trưởng nghe xong cũng thấy có lý, y gật gù, dù không thuận mắt nhưng kia là người mà một thị vệ nhỏ nhoi như y không đắc tội nổi. Y hô lên:
- Mở cửa Cung!
- Hừ!- Mai Nhược Tuyết hừ lên một tiếng buông màn quay lại trong kiệu. Đoàn người bắt đầu vào Cung.
Bên ngoài người dân vẫn không ngừng xôn xao:
- Thật sự vào Cung? Vào rồi…
- Lộc cộc, lộc cộc- Tiếng ngựa chạy vội trên đường. Nhìn lại thấy trên con đường lát gạch của Hoàng Cung hai người đang ngồi ngựa chạy đến. Hai người này tất nhiên là Hoàng Hậu nương nương Mạc Tĩnh và Nhàn Vương rồi.
- Kia rồi!
Mạc Tĩnh hơi dừng ngựa, nàng nhìn thấy không xa xuất hiện một đoàn người đỏ rực vô cùng bắt mắt. Khóe môi cong lên nụ cười hướng đến Lăng Ngạo Khiêm giơ tay chỉ, rồi lại thúc ngựa chạy đi.
Lăng Ngạo Khiêm thấy vậy không nói hai lời theo sau, chẳng mấy chốc hai người đã đến trước đoàn người.
- Hí!- Mạc Tĩnh kéo dây cương làm Tuyệt Ảnh nhấc hai chân trước kêu lên một tiếng mới dừng lại.
- Ai? Dám chặn đường Bổn Cung?
Mai Nhược Tuyết thấy kiệu lại bị dừng thì bực mình quát lên, vừa mới bị chặn ở Cửa Cung, đi chưa đến nửa canh giờ lại bị chặn lại, từ bao giờ Quận Chúa như nàng lại nhiều người không để vào mắt như vậy. Đi có ba tháng mà giờ về đã nhiều người to gan lớn mật như vậy?
- Bổn Cung?- Mạc Tĩnh nghe xong cười lên một tiếng, nàng vẫn ngồi trên ngựa hứng thú nhìn vào chiếc kiệu lộng lẫy kia.
- Chậc, chậc, quả là xa hoa nha, vàng bọc quanh kiệu, lụa đỏ Hà Châu, lại thêu kim phượng? Không biết người phương nào vào Cung mà diễu võ giương oai vậy?
Mai Nhược Tuyết nghe thấy giọng nữ nhân bên ngoài, nàng ta giật mình với tay mở rèm nhìn ra.
Cách đó hơn một trượng một con tuấn mã ngang nhiên mà đứng, ngựa cao đến đầu nam nhân bình thường, so với giống ngựa thường thì lớn hơn một vòng lớn; bắp chân, cơ lưng ngực rắn chắc; bờm ngựa đen mượt, đôi mắt linh động có thần. Qủa là một tuấn mã thần tuấn hiếm có.
Nhưng người ngồi trên ngựa càng làm người ta chú ý, là một nữ nhân. Nàng một thân màu đen cẩm phục ôm chặt thân thể kiều mỵ, trên y phục những đường vân kim phượng tinh mỹ, áo lụa đen khoác ngoài theo gió tung bay. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mắt hạnh như cười như không, khóe miệng cong lên, tỏa ra hơi thở tự tin làm người ta không dám nhìn thẳng.
- Đây là đang vào Cung làm Phi sao? Có Thánh chỉ lập Phi mới ra?- Ngay lúc Mai Nhược Tuyết đang ngẩn người Mạc Tĩnh đã nói tiếp.
- Ngươi là ai?- Mai Nhược Tuyết lấy lại tinh thần, nàng trợn mắt nhìn Mạc Tĩnh quát.
- Là ai? Cái này Bổn Cung cũng muốn hỏi ngươi đây- Mạc Tĩnh nhướng mày, nàng cười nhạt.
- Ngươi là Mạc Tĩnh?- Mai Nhược Tuyết chợt nhớ ra, nàng bật thốt ra.
- Dám gọi thẳng tên Bổn Cung, đây là đáng tội gì?
Mạc Tĩnh chợt thu lại nụ cười, nàng hừ lạnh hướng đến Mai Nhược Tuyết quát lên. Nếu bây giờ mấy cung nữ thái giám trong Thiên Long Cung có mặt ở đây chắc rớt hàm dưới luôn mất. Người không giận mà uy này thật sự là Hoàng Hậu sao?
- Tội? Ngươi thật sự nghĩ ngươi là Hoàng Hậu sao? Ta đã trở về ngươi còn ngồi yên được trên chiếc ghế cao quý đó sao?
Mai Nhược Tuyết trợn mắt quát lại, đợi nàng gặp được Quân ca ca đảm bảo sẽ cho Mạc Tĩnh này đẹp mặt, đã có nàng ở đây thì đừng ai mơ tưởng đến vị trí ấy.
- Ngươi nói ta không phải Hoàng Hậu? Mà ngươi đây là về nhận làm Hoàng Hậu sao?- Mạc Tĩnh nhếch khóe môi, đáy mắt xẹt qua tia giảo hoạt.
- Đúng vậy, chỉ cần ta gặp được Quân ca ca, ngươi sẽ thành Hoàng Hậu bị phế khó coi nhất. Một hoàn khố như ngươi mà cũng đòi làm Hoàng Hậu kề vai sát cánh bên Quân ca ca sao?- Mai Nhược Tuyết khinh bỉ nhìn Mạc Tĩnh.
- Ý ngươi là chỉ cần một lời nói của ngươi Hoàng Thượng sẽ phế Hậu- Mạc Tĩnh tái mặt hỏi lại.
- Đúng vậy, ngươi không thể biết được tầm quan trọng của ta trong lòng Quân ca ca đâu- Thấy Mạc Tĩnh như đã bị mình hù dọa, Mai Nhược Tuyết hả hê vênh mặt.
Mạc Tĩnh nhìn Mai Nhược Tuyết trong lòng đã muốn cười ầm lên. Mai Nhược Tuyết tạo cho nàng ấn tượng đầu tiên chính là nàng ta là một nữ nhân ngu ngốc, không có đầu óc, lại hống hách coi trời bằng vung, nghĩ rằng mọi thứ trên thế giới này đều là của nàng ta, chỉ cần với tay là có thể lấy được. Một nữ nhân như vậy không biết vì sao Lăng Ngạo Quân có thể chịu đựng được mà để yên cho nàng trong thời gian dài như vậy. Chỉ có một cách giải thích…
- Đây là có chuyện gì?- Giọng nói uy nghiêm từ sau vọng đến cắt đứt suy nghĩ của Mạc Tĩnh.