Mạc Tĩnh cười nhạt hướng đến Mai Nhược Tuyết đang khóc bù lu bù loa nói, không hề vì lời nói của nàng ta mà giận dữ.
- Hoàng Hậu nương nương ta biết ngươi ghét ta, nhưng xin ngươi đừng vu oan cho ta trước mặt Quân ca ca được không?
Mai Nhược Tuyết nhìn Mạc Tĩnh ánh mắt xẹt qua ta cay độc. Nàng nấc lên một tiếng nước mắt càng tuôn rơi, như thể Mạc Tĩnh là một nữ nhân độc ác bất chấp thủ đoạn hãm hại nàng vậy.
- Vậy sao? Ngươi cho rằng những người ở đây đều điếc hết sao?
- Nô tỳ (nô tài) không nghe thấy gì hết, Quận Chúa không có nói như vậy- Mạc Tĩnh vừa dứt lời đã thấy đám người quỳ xuống dập đầu, thi nhau nói là không thấy gì, biện minh cho Mai Nhược Tuyết.
Mai Nhược Tuyết thấy vậy, khóe môi hơi nhếch, nàng nhìn Mạc Tĩnh mỉa mai.
- Vậy được rồi, mang hết ra Cung cho trẫm- Lăng Ngạo Quân thấy thế chỉ cảm thấy phiền phức, hắn lại không muốn vì chuyện này mà Mạc Tĩnh mang tiếng xấu nên xua tay đuổi người.
- Quân ca ca…- Mai Nhược Tuyết không ngờ tới Mạc Tĩnh bị nàng bêu xấu như vậy mà Lăng Ngạo Quân vẫn không hề thay đổi thái độ, vẫn kiên quyết phạt nàng.
Mạc Tĩnh quay lại nhìn Lăng Ngạo Quân, trong đầu nàng chạy qua một suy nghĩ: “ Hắn không tin nàng?” Nàng cảm thấy lồng ngực bốc lên một cơn khó chịu, như vật cản chắn giữa không cách nào cảm thấy thông thuận thoải mái. Đôi mắt nhìn Lăng Ngạo Quân xẹt qua tia thất vọng cùng không hiểu nổi.
- Vương Gia, Bổn Cung vu oan cho người khác sao?
Mạc Tĩnh quay mặt đi, nàng không nhìn Lăng Ngạo Quân thêm nữa. Ngay khi Lăng Ngạo Quân đang sững sờ vì ánh nhìn của nàng thì đã nghe thấy nàng lạnh lùng lên tiếng.
- Lộc cộc, lộc cộc- Ngay sau đó từ phía sau đoàn người một người một ngựa chậm rãi đi ra.
Hóa ra vị Nhàn Vương đi cùng Mạc Tĩnh từ đầu đến cuối vẫn dừng lại sau đoàn người mà không ai để ý. Mọi người ở đây đều bị hành động chặn đường của Mạc Tĩnh thu hút sự chú ý nên không nhận ra phía sau vẫn còn một người nữa.
Lăng Ngạo Khiêm đến trước mặt Lăng Ngạo Quân và Mạc Tĩnh. Hắn xuống ngựa hướng đến Lăng Ngạo Quân gọi một tiếng:
- Ca ca, Mai Nhược Tuyết quả thật ăn gan hùm không coi Hoàng Tộc ra gì. Giữa Hoàng Cung sâm nghiêm đưa ra lời thoái mạ Hoàng Hậu, lại buông lời trước mặt Hoàng Hậu, chỉ cần nàng mở lời huynh sẽ vì một lời nói của nàng mà phế Hậu rồi để nàng thế vị.
Lăng Ngạo Khiêm tức đến đỏ mặt chỉ thẳng vào mặt Mai Nhược Tuyết nói. Hắn thật không ngờ rằng một Quận Chúa nho nhỏ lại dám ngang nhiên trong Cung cấm như vậy, lại còn vu khống Mạc Tĩnh. Hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
- Đây không phải thay vua phế Hậu thì là gì, từ bao giờ nàng đã tự cho mình điều khiển được Hoàng Quyền như vậy?
Lăng Ngạo Quân nghe xong hơi sững người, ngay sau đó gương mặt tái đi vì giận. Hắn nhìn Mạc Tĩnh, nàng đã quay mặt đi không nhìn hắn nữa.
- Ngươi thật là có đảm lượng- Lăng Ngạo Quân thấy Mạc Tĩnh không để ý mình nữa thì chợt run lên. Đôi mắt chuyển rời sang Mai Nhược Tuyết thì mất hẳn kiên nhẫn, hắn gằn giọng.
Mai Nhược Tuyết sững sờ, nàng không ngờ mọi việc lại chuyển hóa nhanh như vậy. Nghe thấy Lăng Ngạo Quân gầm lên chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng, đôi đồng tử trợn tròn không ngừng đảo loạn, như đang cố tìm cách thoát tội.
- Bắt tất cả lại cho trẫm- Lăng Ngạo Quân vung tay lên lệnh cho quân lính bắt người.
- Hoàng Thượng khai ân, chúng nô tài bị ép buộc, xin người tha tội chết- Những người đi theo Mai Nhược Tuyết nghe Lăng Ngạo Quân hô bắt đã sợ đến mức phủ phục run rẩy dưới đất, miệng không ngừng kêu xin tha thứ.
- Quân ca ca..- Mai Nhược Tuyết khóc nấc lên, nàng vội xuống kiệu muốn chạy đến chỗ Lăng Ngạo Quân.
- Bắt lại, tội khi quân là tội chết, dù ngươi là Quận Chúa cũng đừng cho rằng thoát được. Ngươi cho rằng trẫm sẽ vì ngươi mà phế Hậu? To gan, trẫm nhân nhượng ngươi nhiều ngươi liền nghĩ ngươi cái gì cũng có thể làm sao?
Lăng Ngạo Quân không nhìn Mai Nhược Tuyết khóc lóc mà mềm lòng, y hừ một tiếng lạnh lùng nhìn nàng ta.
Mai Nhược Tuyết nghe xong giật mình. Vẫn nhân nhượng nàng? Vậy không phải từ trước đến giờ việc nàng làm hắn đều biết nhưng là không thèm để ý mà thôi. Hắn vốn chẳng có tình cảm gì vượt quá với nàng? Là nàng từ trước đến nay vẫn ảo tưởng? Nghĩ đến đây chân Mai Nhược Tuyết chợt mềm nhũn, nàng ngã ra đất, tay gắt gao ôm lấy ngực, miệng há hốc thở từng tiếng nặng nề.
- Quận Chúa, Quận Chúa.. người sao vậy?- Tỳ nữ bên người thấy Mai Nhược Tuyết ngã ra như thế thì hoảng hốt hô lên, vội vàng đứng lên chạy đến đỡ nàng ta.
- Hoàng Thượng, Quận Chúa phát bệnh rồi, xin người nể mặt Mai Phi tha cho người, Quân Chúa yếu đuối như vậy sẽ không chịu được đâu ạ- Tỳ nữ ôm lấy thân thể lạnh toát của Mai Nhược Tuyết khóc lóc hướng đến Lăng Ngạo Quân cầu xin.
Lăng Ngạo Quân nghe xong mày kiếm nhăn lại thành đường. Hắn bước lại gần thấy Mai Nhược Tuyết trắng bệch không còn chút huyết sắc thì thoáng trầm ngâm. Hắn ngước lên nhìn về phía nam do dự, đôi bàn tay nắm thành thiết quyền như cố kìm chế điều gì. Chốc lát sau hắn buông tay ra, thở ra một hơi:
- Bắt tất cả lại áp giải đến Hình Bộ chờ ngày xét xử, Mai Nhược Tuyết bệnh bị tái phát tạm thời tha chết, đưa đến Ngọc Cung gọi Thái Y đến chuẩn trị, không có lệnh của trẫm không được phép ra ngoài. Sau khi hồi phục lập tức trở về Phủ Quận Chúa mãi mãi không được rời khỏi.
Lời hắn vừa dứt:
- Lộc cộc, lộc cộc…
Lăng Ngạo Quân quay lại thấy bóng lưng Mạc Tĩnh, nàng cưỡi ngựa rời khỏi không hề quay lại nhìn hắn.