Cung Thiên Long, không khí có phần trầm lắng, cả tẩm cung rộng lớn không một bóng người, không một tiếng động dù là nhỏ nhất. Đêm nay, sau khi Hoàng Thượng đưa Hoàng Hậu về Thiên Long Cung, tất cả cung nhân trong tẩm cung đều bị thị vệ đuổi ra ngoài. Tạo thành vòng cách ly với bên trong tẩm Cung, để lại tẩm cung chỉ còn có hai người.
Thời gian đã qua nửa đêm, không khí ban đêm có phần dịu mát, nhưng trong một nơi, mọi thứ lại trở nên lạnh lõe.
Lăng Ngạo Quân nhăn mày kiếm nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, bàn tay to trong nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt. Đã qua hai canh giờ, kể từ lúc nàng phát hiện ra bí mật mà hắn cố giữ, thân nhiệt của nàng không ngừng giảm xuống, giảm đến mức cảm giác như nàng sắp đóng băng rồi.
Hắn đang lo lắng, thật sự rất lo lắng! Băng Độc là loại độc tố lan truyền theo đường máu, lan nhanh đến toàn cơ thể, nhất là chân và tay dẫn đến tình trạng bại liệt toàn thân. Hắn biết việc cảm xúc của nàng bị kéo lên hạ xuống đột ngột sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng. Một tháng qua hắn đã cố gắng rất nhiều để chăm sóc bảo vệ nàng nhưng kết quả vẫn không thay đổi được gì. Nàng vẫn biết tất cả thậm chí còn bị tác động mạnh. Nghĩ đến đây đôi mắt hắn chợt lóe, đôi mắt tràn ra hàn khí lạnh lẽo, hắn gầm gừ trong cổ họng:
- Mai Nhược Tuyết, cho ngươi chết như vậy quá dễ dàng rồi.
Một tháng trước hắn đã cho Mạc Tĩnh uống thuốc giải một phần, đây là thuốc giải mà hắn mất hơn ba tháng thời gian dưới chân núi Bạch Hạc cầu thần y ban cho. Vốn muốn dùng thuốc này cứu mẫu phi nhưng khi hắn trở lại thành đô thì vừa lúc mẫu phi qua đời. Để giữ lấy những kỉ niệm về mẫu thân hắn đã mang tất cả mọi thứ liên quan đến người cất giữ trong mật thất bên dưới Mai Cung, trong số đó tất nhiên bao gồm cả viên thuốc này. Đó là lý do tại sao hắn phải chạy sang Mai Cung ngay khi biết Mạc Tĩnh trúng băng độc.
Gọi đây là thuốc giải mà không phải thuốc hãm độc là vì thuốc này khi uống vào băng độc sẽ bị giải, nhưng thuốc giải lại không thể hoàn toàn hóa giải hết tác dụng của độc tố. Tác dụng kinh khủng nhất của băng độc là làm bại liệt cơ thể đã được hóa giải, nhưng tác dụng hạ thấp thân nhiệt thì vẫn còn. Việc này đã ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của Mạc Tĩnh. Phải biết rằng thân thể nữ nhân có thiên tính hàn đối ngược với thân thể nam nhân. Trong cơ thể tiềm ẩn hàn khí cộng với tác dụng của băng độc sẽ làm nàng không thể mang thai, điều này hắn đã được thần y cảnh báo ngay khi ban thuốc.
Hắn biết việc nàng không thể mang thai sẽ tạo thành sóng gió rất lớn. Nếu như hắn chỉ là một nam nhân bình thường thì không quan trọng, nhưng thân phận của hắn là gì? Là vua của một nước. Điều gì sẽ xảy ra nếu việc nàng không thể mang thai bị phát tán? Đến cả bản thân hắn thật sự cũng không dám nghĩ đến hậu quả. Nhưng tất cả đối với hắn đều không quan trọng bằng nàng, chỉ cần có nàng bên cạnh, hắn có thể đối mặt với tất cả.
Lăng Ngạo Quân thở ra một hơi dài, hắn đưa tay vuốt vuốt những lọn tóc rơi xuống trước mặt Mạc Tĩnh. Mọi chuyện để lại sau này sẽ giải quyết, điều hắn lo ngại lúc này là nàng. Thái độ của nàng hôm nay làm hắn cảm thấy không ổn. Có một thứ gì đó rất lạ, hắn đã từng nghĩ đến rất nhiều tình huống sau khi sự việc bị nàng phát hiện. Nàng sẽ rất tức giận, sẽ đau khổ, sẽ bị thương tổn thậm chí sẽ khóc lóc kêu gào ầm ĩ. Nhưng không, tất cả đều không hề xảy ra, nàng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm hắn sợ hãi. Điều duy nhất nàng làm là hỏi hắn sự thật về căn bệnh trong người nàng đã bị hắn che đậy. Cũng chỉ có thế, ngay sau đó nàng chỉ gật đầu tỏ ra đã hiểu rồi rúc vào lòng hắn ngủ thiếp đi.
Đúng lúc Lăng Ngạo Quân đang miên man với những suy nghĩ của mình thì bên tai hắn chợt vang lên một giọng nam trầm thấp:
- Hoàng Thượng, Vương Gia cầu kiến.
Lăng Ngạo Quân nhăn mày, hắn đã quên cả ngày hôm nay mình không động vào việc triều chính. Ban ngày thì mang Tĩnh Nhi hồi Mạc Phủ, đến lúc về thì lại lại xảy ra chuyện như vậy. Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa qua Ngự Thư Phòng, không biết Khiêm đã phải chờ bao lâu rồi.
Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh trong chốc lát rồi cũng chống tay ngồi dậy. Ngay khi vừa xuống long sàng hắn cúi xuống giúp nàng dè lại chăn, xong xuôi đâu đấy mới quay người rời tẩm cung. Lúc đi ra, trên gương mặt yêu nghiệt hiện rõ nét mệt mỏi.
Nhưng hắn không biết ngay khi hắn vừa quay người, một đôi mắt cũng mở bừng…
Cung Thiên Long, không khí có phần trầm lắng, cả tẩm cung rộng lớn không một bóng người, không một tiếng động dù là nhỏ nhất. Đêm nay, sau khi Hoàng Thượng đưa Hoàng Hậu về Thiên Long Cung, tất cả cung nhân trong tẩm cung đều bị thị vệ đuổi ra ngoài. Tạo thành vòng cách ly với bên trong tẩm Cung, để lại tẩm cung chỉ còn có hai người.
Thời gian đã qua nửa đêm, không khí ban đêm có phần dịu mát, nhưng trong một nơi, mọi thứ lại trở nên lạnh lõe.
Lăng Ngạo Quân nhăn mày kiếm nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, bàn tay to trong nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt. Đã qua hai canh giờ, kể từ lúc nàng phát hiện ra bí mật mà hắn cố giữ, thân nhiệt của nàng không ngừng giảm xuống, giảm đến mức cảm giác như nàng sắp đóng băng rồi.
Hắn đang lo lắng, thật sự rất lo lắng! Băng Độc là loại độc tố lan truyền theo đường máu, lan nhanh đến toàn cơ thể, nhất là chân và tay dẫn đến tình trạng bại liệt toàn thân. Hắn biết việc cảm xúc của nàng bị kéo lên hạ xuống đột ngột sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của nàng. Một tháng qua hắn đã cố gắng rất nhiều để chăm sóc bảo vệ nàng nhưng kết quả vẫn không thay đổi được gì. Nàng vẫn biết tất cả thậm chí còn bị tác động mạnh. Nghĩ đến đây đôi mắt hắn chợt lóe, đôi mắt tràn ra hàn khí lạnh lẽo, hắn gầm gừ trong cổ họng:
- Mai Nhược Tuyết, cho ngươi chết như vậy quá dễ dàng rồi.
Một tháng trước hắn đã cho Mạc Tĩnh uống thuốc giải một phần, đây là thuốc giải mà hắn mất hơn ba tháng thời gian dưới chân núi Bạch Hạc cầu thần y ban cho. Vốn muốn dùng thuốc này cứu mẫu phi nhưng khi hắn trở lại thành đô thì vừa lúc mẫu phi qua đời. Để giữ lấy những kỉ niệm về mẫu thân hắn đã mang tất cả mọi thứ liên quan đến người cất giữ trong mật thất bên dưới Mai Cung, trong số đó tất nhiên bao gồm cả viên thuốc này. Đó là lý do tại sao hắn phải chạy sang Mai Cung ngay khi biết Mạc Tĩnh trúng băng độc.
Gọi đây là thuốc giải mà không phải thuốc hãm độc là vì thuốc này khi uống vào băng độc sẽ bị giải, nhưng thuốc giải lại không thể hoàn toàn hóa giải hết tác dụng của độc tố. Tác dụng kinh khủng nhất của băng độc là làm bại liệt cơ thể đã được hóa giải, nhưng tác dụng hạ thấp thân nhiệt thì vẫn còn. Việc này đã ảnh hưởng rất lớn đến sức khỏe của Mạc Tĩnh. Phải biết rằng thân thể nữ nhân có thiên tính hàn đối ngược với thân thể nam nhân. Trong cơ thể tiềm ẩn hàn khí cộng với tác dụng của băng độc sẽ làm nàng không thể mang thai, điều này hắn đã được thần y cảnh báo ngay khi ban thuốc.
Hắn biết việc nàng không thể mang thai sẽ tạo thành sóng gió rất lớn. Nếu như hắn chỉ là một nam nhân bình thường thì không quan trọng, nhưng thân phận của hắn là gì? Là vua của một nước. Điều gì sẽ xảy ra nếu việc nàng không thể mang thai bị phát tán? Đến cả bản thân hắn thật sự cũng không dám nghĩ đến hậu quả. Nhưng tất cả đối với hắn đều không quan trọng bằng nàng, chỉ cần có nàng bên cạnh, hắn có thể đối mặt với tất cả.
Lăng Ngạo Quân thở ra một hơi dài, hắn đưa tay vuốt vuốt những lọn tóc rơi xuống trước mặt Mạc Tĩnh. Mọi chuyện để lại sau này sẽ giải quyết, điều hắn lo ngại lúc này là nàng. Thái độ của nàng hôm nay làm hắn cảm thấy không ổn. Có một thứ gì đó rất lạ, hắn đã từng nghĩ đến rất nhiều tình huống sau khi sự việc bị nàng phát hiện. Nàng sẽ rất tức giận, sẽ đau khổ, sẽ bị thương tổn thậm chí sẽ khóc lóc kêu gào ầm ĩ. Nhưng không, tất cả đều không hề xảy ra, nàng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm hắn sợ hãi. Điều duy nhất nàng làm là hỏi hắn sự thật về căn bệnh trong người nàng đã bị hắn che đậy. Cũng chỉ có thế, ngay sau đó nàng chỉ gật đầu tỏ ra đã hiểu rồi rúc vào lòng hắn ngủ thiếp đi.
Đúng lúc Lăng Ngạo Quân đang miên man với những suy nghĩ của mình thì bên tai hắn chợt vang lên một giọng nam trầm thấp:
- Hoàng Thượng, Vương Gia cầu kiến.
Lăng Ngạo Quân nhăn mày, hắn đã quên cả ngày hôm nay mình không động vào việc triều chính. Ban ngày thì mang Tĩnh Nhi hồi Mạc Phủ, đến lúc về thì lại lại xảy ra chuyện như vậy. Đến tận bây giờ, hắn vẫn chưa qua Ngự Thư Phòng, không biết Khiêm đã phải chờ bao lâu rồi.
Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh trong chốc lát rồi cũng chống tay ngồi dậy. Ngay khi vừa xuống long sàng hắn cúi xuống giúp nàng dè lại chăn, xong xuôi đâu đấy mới quay người rời tẩm cung. Lúc đi ra, trên gương mặt yêu nghiệt hiện rõ nét mệt mỏi.
Nhưng hắn không biết ngay khi hắn vừa quay người, một đôi mắt cũng mở bừng…