Trên con đường lát gạch tối om, đôi chân nhỏ bé không ngừng bước, bước những bước vội vã.
Mạc Tĩnh bước đi như chạy, khuôn mặt thiếu huyết sắc dưới ánh trăng càng trở nên nổi bật. Đôi mắt hạnh bình thường to tròn linh động bây giờ cũng mất đi hơn nửa thần sắc, trở nên vô cùng ảm đạm. Nàng nhìn khoảng không tối tăm trước mặt, đôi mắt xẹt qua tia sợ hãi, bờ vai nhỏ bé run lên, bộ y phục cung nữ mỏng manh trên người không thể mang lại cho nàng cảm giác ấm áp.
Bước chân chợt dừng lại, Mạc Tĩnh đứng giữa khoảng không gian tăm tối tĩnh lặng, chỉ mình nàng đứng trong bóng đêm, bốn bề xung quanh vẫn không một tiếng động. Nàng đứng sững người trong chốc lát, sau đó mũi chân chợt chuyển hướng, quay về hướng ngược lại, chạy đi, bước chân so với vừa rồi còn nhanh hơn. Nhưng chạy chưa được năm bước nàng lại giật mình đứng sững lại, đôi mắt mở to như không thể tin nhìn vào con đường về trước mặt. Đôi môi run lên, nàng lẩm bẩm trong miệng:
- Lăng Ngạo… Quân…
Đôi đồng tử đen truyền run lên, không hiểu sao nàng chợt muốn khóc. Chân trùng xuống, Mạc Tĩnh như mất hết sức lực ngồi xụp xuống. Hai tay nàng vòng ôm siết lấy đầu gối, co mình nép vào bên cạnh đường gạch.
Lăng Ngạo Quân… Cái tên này từ bao giờ lại có tác động mạnh mẽ đến nàng như vậy? Chỉ một khắc trước nàng đã ngỡ rằng nghe thấy tiếng gọi của hắn, tưởng tượng thấy hắn mỉm cười dang tay đón nàng, đôi mắt hắn vẫn tràn đầy sủng nịnh như thế. Làm nàng muốn quên hết tất cả chạy về bên hắn…
- Tách!
Mạc Tĩnh giật mình, bàn tay trắng nõn buông đầu gối ra, giữa không trung những ngón tay không ngừng run rẩy, từ từ đưa lên ngay sát gương mặt. Ngón tay lạnh buốt chạm vào gò má khẽ vuốt, cảm giác ướt át truyền lên đại não làm tim nàng nhói đau:
- Khóc? Khóc vì nhớ hắn? Mới đi chưa được bao lâu…
- Tí tách! Tí tách!..
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống nền gạch. Trong đêm thu tĩnh lặng, thân hình nhỏ nhắn thu mình trong góc. Khóc một mình! Không có người pha trò, dỗ dành, an ủi như thường ngày. Từng giọt, từng giọt rơi xuống, rơi vào trong tâm hồn như đáy sông cạn khô cằn, nứt nẻ. Thấm vào từng lớp, từng lớp…
- Mạc Tĩnh! Mạc Tĩnh…
Một giọng nam trầm tính mang theo sự lo lắng vang lên. Ngay sau đó một bàn tay to lớn vỗ lên bờ vai nhỏ đang co quắp.
Mạc Tĩnh đang cúi đầu khóc chợt giật mình, đôi mắt long lanh mở to, tràn đầy hốt hoảng nhưng lại thêm sự vui mừng. Con người nàng quả thật mâu thuẫn, rõ ràng vui muốn điên lại vẫn sợ hãi, lo lắng. Mạc Tĩnh ngẩng mạnh đầu, giọng nói nghẹn ngào cất lên:
- Ngạo Quân…thật sự là ngươi?
Đôi mắt tràn lệ, nhòa đi trong đêm tối, nàng nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt. Là một nam nhân, nhưng…
Lăng Ngạo Khiêm nghe được nàng nói thì sững người, bàn tay giữa không trung cũng cương cứng, không biết tiếp tục đưa ra hay thu trở lại.
Hắn ra khỏi Ngự Thư Phòng đã rất muộn, một đường cưỡi ngựa ra Cung mà trong lòng tràn đầy lo lắng không sao bình tĩnh được. Khi đến con đường ra cung phía Tây thì gặp cấm vệ quân báo không thể đi qua do đang tu sửa. Việc trùng tu vào ban đêm trong Cung là chuyện hết sức bình thường. Để tránh ảnh hưởng đến việc các quan lại vào triều, nên hầu hết các công trình trong Hoàng Cung muốn xây dựng hay tu sửa đều rời sang ban đêm. Vì vậy Lăng Ngạo Khiêm phải thay đổi đường đi, chuyển sang con đường phụ bên cạnh.
Nhưng hắn ngàn vạn lần đều không nghĩ đến, hắn lại gặp Mạc Tĩnh ở đây. Ngồi trên yên ngựa, từ xa hắn đã trông thấy bóng lưng nàng, hắn còn tưởng mình nằm mơ. Vì bây giờ là canh tư, thời gian này nàng phải ở trong tẩm Cung Thiên Long nghỉ ngơi mới phải, làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Nhưng ngay lúc đó trong đầu hắn hiện lên gương mặt tức giận của ca ca. Nghĩ đến đây Lăng Ngạo Khiêm cất tiếng gọi, nhưng âm thanh của hắn lại bất giác thu nhỏ lại, không dám gọi lớn tiếng.
Nữ nhân phía trước vẫn không phản ứng, nàng cắm đầu chạy đi. Khi hắn cho rằng nàng không nghe thấy tiếng mình gọi thì nàng chợt dừng lại, ngay sau đó nàng quay người chạy lại. Thấy nàng quay lại, xác định chính xác là người mình đã nghĩ, Lăng Ngạo Khiêm còn chưa kịp vui mừng thì nàng lại dừng lại. Chốc lát sau không hiểu sao nàng ngồi sụp xuống, vì ở khoảng cách khá xa cộng thêm đêm tối hắn không thể nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt nàng. Nhưng hành động của nàng làm hắn sợ hãi, nghĩ rằng nàng xảy ra chuyện gì nên hắn vội vã chạy đến. Khi lại gần thấy đôi vai nhỏ không ngừng run lên thì Lăng Ngạo Khiêm càng thêm đau lòng, hắn tiến tới gọi tên nàng , gọi vài tiếng nhưng nàng vẫn không phản ứng, cho đến lúc hắn phải vỗ lên vai nàng thì nàng mới nhận ra sự có mặt của hắn. Nhưng câu nói đầu tiên hắn nghe được từ nàng lại là …tên của người kia.
Đáy mắt Lăng Ngạo Khiêm xẹt qua tia đau khổ cùng mất mát, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của nàng hắn càng khó chịu hơn. Lăng Ngạo Khiêm hít sâu một hơi như bình ổn lại tâm tình.
- Mạc Tĩnh, sao nàng lại ở đây?
Mạc Tĩnh giật mình, ngay sau đó nàng nâng cánh tay lên dùng vạt áo lau nước mắt. Chốc lát sau khi nhìn rõ người trước mắt là ai Mạc Tĩnh thở ra một hơi nhưng đáy mắt không dấu nổi thất vọng.
- Lăng Ngạo Khiêm? Vương Gia sao ngươi lại ở đây?
Nàng nhìn Lăng Ngạo Khiêm nghi hoặc, bây giờ là giờ nào rồi mà tên này vẫn còn trong Cung?
- Ta vào gặp Hoàng Huynh, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Lăng Ngạo Khiêm nhướng mày, nàng đang đánh lạc hướng đây mà.
- Ta.. đi dạo.
Đôi đồng tử của Mạc Tĩnh đảo một vòng, ngay sau đó nàng nói ra một câu mà đứa trẻ ba tuổi cũng không tin nổi. Canh tư, Hoàng Hậu chạy ra ngoài đi dạo? Cái này cũng quá vô lý đi!
- Ta dễ lừa vậy sao?
Lăng Ngạo Khiêm cảm thấy hình tượng ngọc thụ lâm phong mình xây dựng bấy lâu nay như muốn sụp đổ. Trên trán chạy qua từng đoạn hắc tuyến...
- Nói đi, nàng đang làm gì, muốn ta giúp gì không?
Mạc Tĩnh nghe xong đôi mắt vụt sáng, nàng cắn môi suy nghĩ. Nếu bây giờ không rời đi nàng sợ sẽ mãi không đi được, nàng nhìn về con đường về bên trái, lại nhìn con đường rời đi bên phải. Nàng đang lưỡng lự, bây giờ nếu có sự giúp đỡ của Lăng Ngạo Khiêm thì nàng có thể ra Cung. Chỉ cần nàng ra đến ngoài Hoàng Cung chưa đến trăm thước đảm bảo có thể rời đi. Đến lúc đó dù Lăng Ngạo Quân có lật tung Kinh Thành lên cũng không thể tìm thấy nàng. Đây cũng là một bí mật khác của Phú Qúy Đường, hệ thống mật thất dưới lòng đất của Phú Qúy Đường rất đồ sộ, nó thông đến rất nhiều cứ điểm quan trọng trong và ngoài Kinh Thành. Ngay sau khi biết phải vào Cung nàng đã cho xây dựng thêm một mật thất nữa thông đến gần Hoàng Cung. Đây là đường lùi duy nhất của nàng, mặc dù không có cách nào âm thầm xây mật thất ngay trong Hoàng Cung nhưng chỉ cần vừa ra cửa Cung nàng đã có thể biến mất ngay lập tức.
Nàng nhìn Lăng Ngạo Khiêm:
- Ta muốn xuất Cung ngươi có giúp không?
- Xuất Cung?
Lăng Ngạo Khiêm bất ngờ, nhưng khi nhớ đến những sự việc hắn nhìn thấy trong đêm nay, đôi mắt trở nên kiên định:
- Được, ta giúp nàng.
Hắn ngẩng đầu lên quan sát sắc trời:
- Sắp qua Canh tư, nếu nàng không đi ngay lúc này sợ rằng không còn cơ hội nữa đâu. Chắc rằng bây giờ ca ca đã phát hiện ra nàng biến mất và sẽ rất nhanh đuổi đến đây.
Lăng Ngạo Khiêm cảnh báo Mạc Tĩnh, hắn nhìn ra khi nàng hỏi hắn nàng vẫn đang do dự. Trong đầu hắn dấy lên một suy nghĩ ích kỷ, nếu bây giờ nàng rời đi, hắn phải chăng sẽ có cơ hội?
Nghe Lăng Ngạo Khiêm nói, Mạc Tĩnh nhận ra mình đã tự kéo dài thời gian bỏ trốn, quả thật nếu ngay lúc này không đi sẽ không thể đi nữa, mãi mãi không thể... Nhưng nàng lại đang hối tiếc...Mạc Tĩnh cắn răng, ngay sau đó đôi mắt trở kiên định, nàng ngẩng đầu nhìn Lăng Ngạo Khiêm:
- Bây giờ....
Nhưng ngay lúc này:
- Nàng dám đi một bước đừng trách ta.
Trên con đường lát gạch tối om, đôi chân nhỏ bé không ngừng bước, bước những bước vội vã.
Mạc Tĩnh bước đi như chạy, khuôn mặt thiếu huyết sắc dưới ánh trăng càng trở nên nổi bật. Đôi mắt hạnh bình thường to tròn linh động bây giờ cũng mất đi hơn nửa thần sắc, trở nên vô cùng ảm đạm. Nàng nhìn khoảng không tối tăm trước mặt, đôi mắt xẹt qua tia sợ hãi, bờ vai nhỏ bé run lên, bộ y phục cung nữ mỏng manh trên người không thể mang lại cho nàng cảm giác ấm áp.
Bước chân chợt dừng lại, Mạc Tĩnh đứng giữa khoảng không gian tăm tối tĩnh lặng, chỉ mình nàng đứng trong bóng đêm, bốn bề xung quanh vẫn không một tiếng động. Nàng đứng sững người trong chốc lát, sau đó mũi chân chợt chuyển hướng, quay về hướng ngược lại, chạy đi, bước chân so với vừa rồi còn nhanh hơn. Nhưng chạy chưa được năm bước nàng lại giật mình đứng sững lại, đôi mắt mở to như không thể tin nhìn vào con đường về trước mặt. Đôi môi run lên, nàng lẩm bẩm trong miệng:
- Lăng Ngạo… Quân…
Đôi đồng tử đen truyền run lên, không hiểu sao nàng chợt muốn khóc. Chân trùng xuống, Mạc Tĩnh như mất hết sức lực ngồi xụp xuống. Hai tay nàng vòng ôm siết lấy đầu gối, co mình nép vào bên cạnh đường gạch.
Lăng Ngạo Quân… Cái tên này từ bao giờ lại có tác động mạnh mẽ đến nàng như vậy? Chỉ một khắc trước nàng đã ngỡ rằng nghe thấy tiếng gọi của hắn, tưởng tượng thấy hắn mỉm cười dang tay đón nàng, đôi mắt hắn vẫn tràn đầy sủng nịnh như thế. Làm nàng muốn quên hết tất cả chạy về bên hắn…
- Tách!
Mạc Tĩnh giật mình, bàn tay trắng nõn buông đầu gối ra, giữa không trung những ngón tay không ngừng run rẩy, từ từ đưa lên ngay sát gương mặt. Ngón tay lạnh buốt chạm vào gò má khẽ vuốt, cảm giác ướt át truyền lên đại não làm tim nàng nhói đau:
- Khóc? Khóc vì nhớ hắn? Mới đi chưa được bao lâu…
- Tí tách! Tí tách!..
Những giọt nước mắt lăn dài trên gò má, rơi xuống nền gạch. Trong đêm thu tĩnh lặng, thân hình nhỏ nhắn thu mình trong góc. Khóc một mình! Không có người pha trò, dỗ dành, an ủi như thường ngày. Từng giọt, từng giọt rơi xuống, rơi vào trong tâm hồn như đáy sông cạn khô cằn, nứt nẻ. Thấm vào từng lớp, từng lớp…
- Mạc Tĩnh! Mạc Tĩnh…
Một giọng nam trầm tính mang theo sự lo lắng vang lên. Ngay sau đó một bàn tay to lớn vỗ lên bờ vai nhỏ đang co quắp.
Mạc Tĩnh đang cúi đầu khóc chợt giật mình, đôi mắt long lanh mở to, tràn đầy hốt hoảng nhưng lại thêm sự vui mừng. Con người nàng quả thật mâu thuẫn, rõ ràng vui muốn điên lại vẫn sợ hãi, lo lắng. Mạc Tĩnh ngẩng mạnh đầu, giọng nói nghẹn ngào cất lên:
- Ngạo Quân…thật sự là ngươi?
Đôi mắt tràn lệ, nhòa đi trong đêm tối, nàng nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt. Là một nam nhân, nhưng…
Lăng Ngạo Khiêm nghe được nàng nói thì sững người, bàn tay giữa không trung cũng cương cứng, không biết tiếp tục đưa ra hay thu trở lại.
Hắn ra khỏi Ngự Thư Phòng đã rất muộn, một đường cưỡi ngựa ra Cung mà trong lòng tràn đầy lo lắng không sao bình tĩnh được. Khi đến con đường ra cung phía Tây thì gặp cấm vệ quân báo không thể đi qua do đang tu sửa. Việc trùng tu vào ban đêm trong Cung là chuyện hết sức bình thường. Để tránh ảnh hưởng đến việc các quan lại vào triều, nên hầu hết các công trình trong Hoàng Cung muốn xây dựng hay tu sửa đều rời sang ban đêm. Vì vậy Lăng Ngạo Khiêm phải thay đổi đường đi, chuyển sang con đường phụ bên cạnh.
Nhưng hắn ngàn vạn lần đều không nghĩ đến, hắn lại gặp Mạc Tĩnh ở đây. Ngồi trên yên ngựa, từ xa hắn đã trông thấy bóng lưng nàng, hắn còn tưởng mình nằm mơ. Vì bây giờ là canh tư, thời gian này nàng phải ở trong tẩm Cung Thiên Long nghỉ ngơi mới phải, làm sao có thể xuất hiện ở đây?
Nhưng ngay lúc đó trong đầu hắn hiện lên gương mặt tức giận của ca ca. Nghĩ đến đây Lăng Ngạo Khiêm cất tiếng gọi, nhưng âm thanh của hắn lại bất giác thu nhỏ lại, không dám gọi lớn tiếng.
Nữ nhân phía trước vẫn không phản ứng, nàng cắm đầu chạy đi. Khi hắn cho rằng nàng không nghe thấy tiếng mình gọi thì nàng chợt dừng lại, ngay sau đó nàng quay người chạy lại. Thấy nàng quay lại, xác định chính xác là người mình đã nghĩ, Lăng Ngạo Khiêm còn chưa kịp vui mừng thì nàng lại dừng lại. Chốc lát sau không hiểu sao nàng ngồi sụp xuống, vì ở khoảng cách khá xa cộng thêm đêm tối hắn không thể nhìn rõ biểu hiện trên gương mặt nàng. Nhưng hành động của nàng làm hắn sợ hãi, nghĩ rằng nàng xảy ra chuyện gì nên hắn vội vã chạy đến. Khi lại gần thấy đôi vai nhỏ không ngừng run lên thì Lăng Ngạo Khiêm càng thêm đau lòng, hắn tiến tới gọi tên nàng , gọi vài tiếng nhưng nàng vẫn không phản ứng, cho đến lúc hắn phải vỗ lên vai nàng thì nàng mới nhận ra sự có mặt của hắn. Nhưng câu nói đầu tiên hắn nghe được từ nàng lại là …tên của người kia.
Đáy mắt Lăng Ngạo Khiêm xẹt qua tia đau khổ cùng mất mát, nhưng khi nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt của nàng hắn càng khó chịu hơn. Lăng Ngạo Khiêm hít sâu một hơi như bình ổn lại tâm tình.
- Mạc Tĩnh, sao nàng lại ở đây?
Mạc Tĩnh giật mình, ngay sau đó nàng nâng cánh tay lên dùng vạt áo lau nước mắt. Chốc lát sau khi nhìn rõ người trước mắt là ai Mạc Tĩnh thở ra một hơi nhưng đáy mắt không dấu nổi thất vọng.
- Lăng Ngạo Khiêm? Vương Gia sao ngươi lại ở đây?
Nàng nhìn Lăng Ngạo Khiêm nghi hoặc, bây giờ là giờ nào rồi mà tên này vẫn còn trong Cung?
- Ta vào gặp Hoàng Huynh, nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.
Lăng Ngạo Khiêm nhướng mày, nàng đang đánh lạc hướng đây mà.
- Ta.. đi dạo.
Đôi đồng tử của Mạc Tĩnh đảo một vòng, ngay sau đó nàng nói ra một câu mà đứa trẻ ba tuổi cũng không tin nổi. Canh tư, Hoàng Hậu chạy ra ngoài đi dạo? Cái này cũng quá vô lý đi!
- Ta dễ lừa vậy sao?
Lăng Ngạo Khiêm cảm thấy hình tượng ngọc thụ lâm phong mình xây dựng bấy lâu nay như muốn sụp đổ. Trên trán chạy qua từng đoạn hắc tuyến...
- Nói đi, nàng đang làm gì, muốn ta giúp gì không?
Mạc Tĩnh nghe xong đôi mắt vụt sáng, nàng cắn môi suy nghĩ. Nếu bây giờ không rời đi nàng sợ sẽ mãi không đi được, nàng nhìn về con đường về bên trái, lại nhìn con đường rời đi bên phải. Nàng đang lưỡng lự, bây giờ nếu có sự giúp đỡ của Lăng Ngạo Khiêm thì nàng có thể ra Cung. Chỉ cần nàng ra đến ngoài Hoàng Cung chưa đến trăm thước đảm bảo có thể rời đi. Đến lúc đó dù Lăng Ngạo Quân có lật tung Kinh Thành lên cũng không thể tìm thấy nàng. Đây cũng là một bí mật khác của Phú Qúy Đường, hệ thống mật thất dưới lòng đất của Phú Qúy Đường rất đồ sộ, nó thông đến rất nhiều cứ điểm quan trọng trong và ngoài Kinh Thành. Ngay sau khi biết phải vào Cung nàng đã cho xây dựng thêm một mật thất nữa thông đến gần Hoàng Cung. Đây là đường lùi duy nhất của nàng, mặc dù không có cách nào âm thầm xây mật thất ngay trong Hoàng Cung nhưng chỉ cần vừa ra cửa Cung nàng đã có thể biến mất ngay lập tức.
Nàng nhìn Lăng Ngạo Khiêm:
- Ta muốn xuất Cung ngươi có giúp không?
- Xuất Cung?
Lăng Ngạo Khiêm bất ngờ, nhưng khi nhớ đến những sự việc hắn nhìn thấy trong đêm nay, đôi mắt trở nên kiên định:
- Được, ta giúp nàng.
Hắn ngẩng đầu lên quan sát sắc trời:
- Sắp qua Canh tư, nếu nàng không đi ngay lúc này sợ rằng không còn cơ hội nữa đâu. Chắc rằng bây giờ ca ca đã phát hiện ra nàng biến mất và sẽ rất nhanh đuổi đến đây.
Lăng Ngạo Khiêm cảnh báo Mạc Tĩnh, hắn nhìn ra khi nàng hỏi hắn nàng vẫn đang do dự. Trong đầu hắn dấy lên một suy nghĩ ích kỷ, nếu bây giờ nàng rời đi, hắn phải chăng sẽ có cơ hội?
Nghe Lăng Ngạo Khiêm nói, Mạc Tĩnh nhận ra mình đã tự kéo dài thời gian bỏ trốn, quả thật nếu ngay lúc này không đi sẽ không thể đi nữa, mãi mãi không thể... Nhưng nàng lại đang hối tiếc...Mạc Tĩnh cắn răng, ngay sau đó đôi mắt trở kiên định, nàng ngẩng đầu nhìn Lăng Ngạo Khiêm:
- Bây giờ....
Nhưng ngay lúc này:
- Nàng dám đi một bước đừng trách ta.