Mạc Tĩnh hét lên thất thanh, ngay sau đó đôi mắt nhắm chặt mở bừng, nàng vội vàng bật người ngồi dậy, hoảng hốt quan sát cảnh tượng xung quanh. Đôi mắt đẹp đã ướt đẫm không ngừng đảo loạn cho tới khi xác định rõ cảnh tượng quen thuộc Mạc Tĩnh thở ra một hơi, nàng nhắm mắt, cả người như thoát hết năng lượng ngã đổ về phía sau. Hai dòng lệ trong suốt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt, Mạc Tĩnh cố nuốt nước miến từ cái miệng đã sớm khô khốc.
- Đó không phải sự thật…may quá…thật may mắn…
Mạc Tĩnh không ngừng lẩm bẩm trong miệng, lẩm bẩm những từ ngữ rời rạc, lộn xộn, tối nghĩa. Chốc lát sau, như đã điều chỉnh được cảm xúc, nàng mở mắt, ánh mắt vô thần nhìn vào tấm rèm bằng lụa vàng trên đỉnh long sàng.
Mạc Tĩnh chống tay ngồi dậy, đưa tay lên ấn xoa hai bên thái dương, chân mày từ đầu đến cuối vẫn chưa hề giãn ra. Khi ngón tay lạnh buốt chạm đến khóe mắt, cảm giác ướt át trên đầu ngón tay làm nàng khựng lại, nhưng ngay sau đó nàng nâng vạt áo lên chà thật mạnh lên mắt:
- Khóc gì chứ, còn không phải thật khóc lóc cái gì?
Mạc Tĩnh vừa chà sát vừa mắng, nàng cọ đến lúc mắt truyền đến cảm giác đau rát mới dừng lại. Nàng đảo đôi mắt tèm nhèm nhìn khắp một lượt trong tẩm cung Thiên Long.
Thiên Long Cung giờ khắc này rất yên tĩnh, Mạc Tĩnh nhìn những cây nến cháy trên giá hai bên bất ngờ phát hiện ra bên ngoài trời đã tối. Nàng đẩy đống chăn trên người ra bước xuống long sàng. Gan bàn chân vừa chạm xuống nền đá hoa cương đã vội co lại, Mạc Tĩnh nhăn mày rồi nghiêng đầu ra khỏi long sàng nhìn xuống dưới tìm kiếm. Khi tìm thấy đôi giày thêu màu tím mới hài lòng thả chân xuống, khi ra khỏi long sàng nàng vẫn không quên kéo theo tấm chăn dày, tiện tay quấn quanh người rồi đi thẳng ra ngoài tẩm cung.
Cửa tẩm cung bật mở, không khí ẩm ướt bên ngoài tràn đến làm Mạc Tĩnh thêm tỉnh táo:
- Mưa sao!- Nàng nói khẽ.
- Hoàng Hậu, người tỉnh rồi.
Ngay lúc này một giọng nói vui mừng vang lên thu hút sự chú ý của Mạc Tĩnh. Nàng quay đầu nhìn sang phải, nơi phát ra giọng nói, khi nhìn thấy tiểu cung nữ nọ thì Mạc Tĩnh lại cảm thấy mặt mình có chút nóng. Đối với người bị trúng Băng Độc như Mạc Tĩnh mà có thể làm nàng nóng mặt thì sự việc kia không biết đáng xấu hổ cỡ nào. Mạc Tĩnh nhìn tiểu cung nữ trước mặt, đây là Tiểu Phiến, cung nữ cận thân của nàng và cũng là người bị nàng lừa vào tẩm cung rồi đánh ngất đêm qua nhằm lấy dụng cụ bỏ trốn. Dụng cụ ở đây hẳn là bộ y phục cung nữ rồi.
Nghĩ lại quá trình bỏ trốn của Mạc Hoàng Hậu của chúng ta cũng thật gian nan. Hoàng Cung canh giữ sâm nghiêm, điều này thì đến đứa trẻ ba tuổi cũng biết, nhưng nghiêm ngặt đến mức nào thì chẳng ai biết ngoài vị Hoàng Thượng lắm mưu nhiều kế kia. Đến cả Hoàng Hậu như Mạc Tĩnh vào Cung cả tháng trời mà cũng chỉ biết một hai, đây cũng là một trong số các lý do khiến Lăng Ngạo Quân phát hiện ra nàng biến mất và có thể trong thời gian ngắn như vậy chạy đến được.
Trong tất cả quá trình dù kết quả đã gặp phải thất bại nặng nề nhưng không thể phủ nhận sự thông minh, nhanh nhạy của Mạc Tĩnh Hoàng Hậu nương nương. Phải biết rằng khoảng thời gian nàng có để suy nghĩ ra phương pháp chạy trốn là rất ít, từ lúc biết rõ sự việc đến khi ra quyết định cuối cùng là vạch đường chạy trốn cùng lắm chỉ có hai canh giờ. Vậy mà nàng không những chạy ra khỏi vòng bảo vệ Thiên Long Cung mà còn suýt chút nữa ra được cửa Cung cao chạy xa bay.
Chiến tích này thật sự vô cùng huy hoàng, nghe vòng bảo vệ Thiên Long Cung thì đơn giản nhưng ai mà biết có bao nhiêu lớp bảo vệ. Tính riêng cấm vệ quân đã bảy lớp túc trực suốt mười hai canh giờ không ngừng nghỉ. Bên cạnh đó, vòng cấm vệ quân bên ngoài không ngừng di động tuần tra bốn phương tám hướng, rồi cấm quân ở khắp các ngõ ngách Hoàng Cung… Đó là còn chưa kể đến mật vệ cùng Thiên Vệ âm thầm bảo vệ, như vậy thì một con muỗi cũng khó lọt chứ đừng nói Mạc Tĩnh Hoàng Hậu của chúng ta. Vấn đề đặt ra lúc này là Mạc Tĩnh dùng cách gì mà chạy được xa như vậy?
Nói đến đây Mạc Tĩnh có lẽ phải cảm ơn Băng Uyển Nhi, nhờ có nàng ta Mạc Tĩnh mới bị đá xuống mật thất kia. Vì vậy mà nàng biết được sự tồn tại của mật thất dưới long sàng thông với các Cung khác trong Hoàng Cung. Thông tin này tất nhiên là nàng đã moi được từ miệng Lăng Ngạo Quân nhờ hắn kể lại tất cả sự việc diễn ra vào đêm đại hôn đó.
Khi xác định được đường chạy trốn, Mạc Tĩnh bất chấp việc không nắm rõ được đường đi trong mật thất mà nhảy xuống. Thật may mắn nàng đã chọn đúng con đường dẫn đến nội vụ phòng, một nơi rất gần cửa Tây Hoàng Cung. Việc nàng mặc y phục cung nữ chính là đề phòng cấm quân ngoài Thiên Long Cung kiểm tra mà thôi.
Bây giờ nhìn thấy Tiểu Phiến, nhớ đến đã lợi dụng sự ngây thơ cả tin của tiểu cung nữ rồi cướp y phục của người ta. Hoàng Hậu nương nương dù mặt đã tu đến trình độ tường đồng vách sắt cũng tự cảm thấy có chút xấu hổ.
- Khụ khụ… Tiểu Phiến, Hoàng Thượng đâu rồi?
Mạc Tĩnh ho khan vài tiếng trong cổ họng để dấu đi cảm giác xấu hổ rồi mới hỏi.
- Dạ bẩm Hoàng Hậu, Hoàng Thượng đang xử lý quốc sự trong thư phòng ạ.
Nghe Mạc Tĩnh hỏi, Tiểu Phiến cung nữ vội đáp lời, từ đầu đến cuối lời nói vô cùng quy củ lễ phép không hề lộ ra một chút oán trách, mà nói đúng hơn là không dám lộ ra một chút oán trách mới phải.
- Thư phòng Thiên Long Cung?
Mạc Tĩnh hơi bất ngờ hỏi lại.
- Vâng thưa Hoàng Hậu, người mau vào trong nghỉ ngơi em sẽ đi báo với Hoàng Thượng.
- Được rồi, ta không sao, em mau đi nghỉ ngơi đi.
Mạc Tĩnh thấy Tiểu Phiến quay người muốn đi thì vội vàng kéo lại, dù gì nàng đã hại tiểu cô nương nhà người ta đến mức này. Chắc hẳn Tiểu Phiến mệt lắm rồi, Mạc Tĩnh nàng mặt tuy dày nhưng vẫn biết phải trái đúng sai tuyệt không làm kẻ ngang ngược ức hiếp người yếu.
- Ta sẽ tự qua đó, việc đêm qua thật sự xin lỗi em, sẽ không có lần sau đâu.
- Hoàng Hậu người đừng nói thế, em không dám nhận đâu ạ.
Tiểu Phiến nghe xong thì hoảng hốt vội xua tay.
- Được rồi, em cứ đi nghỉ đi sau này có việc gì cần ta giúp thì đừng ngại, chỉ cần giúp được ta sẽ giúp em.
Mạc Tĩnh nhấc chân đi vòng qua Tiểu Phiến tránh tiểu cung nữ đang định quỳ xuống, bỏ lại một câu rồi nhanh chân lẩn mất.
Mạc Tĩnh men theo hành lang của Thiên Long Cung rất nhanh đã đến trước thư phòng. Nhìn ánh sáng vàng từ trong thư phòng hắt ra nàng mỉm cười không nghĩ ngợi đẩy cửa tiến vào.
Ngay khi Mạc Tĩnh đẩy cửa, ở một góc tối cách đó không xa vang lên tiếng thì thầm:
- Phương Nhất, sao không để ta ngăn Hoàng Hậu lại? Ngươi không nhớ quy tắc của Hoàng Thượng sao? Hoàng Thượng đang xử lý quốc sự mà bị làm phiền chắc chắn chúng ta sẽ bị phạt.
- Bốp! Ngu ngốc, ngươi nghĩ Hoàng Hậu là ai? Ngươi thấy có nguyên tắc nào của Hoàng Thượng áp đặt lên người Hoàng Hậu nương nương chưa?
Phương Nhất không lưu tình giơ chân cho tên đồng sự một cước, rồi ra lệnh:
- Im lặng, lùi vòng bảo vệ lại một trượng.
- Được được, biết rồi, ngươi có cần động thủ động cước như vậy không?
- Lão tử chỉ biết dùng quyền cước thôi, nhanh lên.
Đợi những mật vệ khác lùi lại, Phương Nhất mới quay lưng nhìn thoáng qua cánh cửa thư phòng đóng chặt, khóe miệng khẽ nhấc:
- Mong rằng Hoàng Hậu có thể…
Tiếng nói nhỏ dần rồi biến mất hẳn trong bóng tối, để lại thư phòng yên tĩnh.
Mạc Tĩnh vừa bước vào trong thư phòng đã ngửi thấy mùi đàn hương nhè nhẹ. Nàng cười khẽ, đây là loại đàn hương hắn rất thích cũng là loại nàng thích nhất. Mạc Tĩnh đảo mắt quan sát xung quanh, trong đầu nàng đang cố nhớ lại xem bao lâu rồi mình không vào đây.
Thư phòng này cũng rất rộng rãi, thậm chí còn rộng hơn thư phòng Tam ca của nàng. Nhưng khác với thư phòng của Mạc Sách, thư phòng Lăng Ngạo Quân chuẩn bị cho nàng rất ít sách, chủ yếu là thơ ca đương đại, bút kí, tản văn, cùng các bản cầm phổ, kì phổ…Trang trí trong thư phòng cũng rất đơn giản, chỉ có vài chậu cây cảnh nhỏ, trên tường thì treo ba bức tranh thủy mặc, trong đó một bức đáng chú ý nhất chính là bức họa Giang Sơn Đồ của Tiên Đế.
- Ngạo Quân.
Mạc Tĩnh gọi khẽ, vừa bước vào thư phòng nàng đã nhìn thấy hắn. Lúc này hắn đang đứng bên cạnh bức họa Giang Sơn Đồ ngắm nghía, ánh mắt rất chuyên chú, nhập tâm đến mức nàng vào thư phòng cũng không phát hiện ra.
Lăng Ngạo Quân nghe thấy tiếng Mạc Tĩnh thì giật mình hoàn hồn, hắn quay người lại:
- Tĩnh Nhi, sao nàng lại đến đây?
Vừa nói vừa nhấc chân nhanh chóng đến trước mặt Mạc Tĩnh, môi bất giác kéo lên nụ cười tươi rói.
Mạc Tĩnh nhướng mày nhìn Lăng Ngạo Quân đi đến:
- Sao chàng lại xuống sắc như vậy?
Lăng Ngạo Quân đang vui vẻ vì nương tử đến thì nghe thấy câu nói của Mạc Tĩnh, ngay sau đó hắn cảm thấy khóe miệng mình không ngừng giật lên từng hồi. Hắn trợn mắt:
- Ta là một đại nam nhân hơn nữa còn là trượng phu của nàng đó.
Mạc Tĩnh bĩu môi:
- Ai bảo một đại nam nhân như chàng còn đẹp hơn đại nữ nhân như ta cơ chứ.
Lăng Ngạo Quân nghe xong Mạc Tĩnh nói thì ngửa mặt lên nhìn nóc thư phòng mà trân chối, đối với lối suy nghĩ xuất thần của nàng chỉ có nước cam chịu.
- Việc gì mà khiến chàng suy nghĩ đến mức này?
Ngay lúc này giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, dịu dàng đến mức trái tim Lăng Ngạo Quân muốn tan chảy ngay tức khắc. Hắn cúi xuống nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng trẻo của nàng, đôi mắt nàng nhìn hắn mang theo sự tín nhiệm cùng chân thành tha thiết. Lăng Ngạo Quân nhìn nàng chăm chú, chốc lát sau hắn thở ra một hơi, đôi bờ vai to lớn buông lỏng. Hắn dang tay ôm lấy nàng qua lớp chăn dày, cúi xuống hôn lên trán nàng cười khẽ:
- Vẫn không dấu được nàng.
Mạc Tĩnh nghiêng đầu tránh sang một bên rồi cúi xuống cọ cọ trán vào áo Lăng Ngạo Quân, lẩm bẩm:
- Râu dài như vậy cũng đi trộm hương của ta, ngứa quá.
Câu này thành công làm mặt người nào đó vừa mới cảm động vì có nương tử thấu hiểu lòng người đen thành đáy nồi.
- Nàng thật biết cách phá hỏng không khí.
Lăng Ngạo Quân dí đầu Mạc Tĩnh, miệng trách mắng nhưng ánh mắt lại tràn ra sủng nịnh vô bờ bến. Nói xong hắn ôm cả người lẫn chăn về chiếc ghế nằm bên góc thư phòng ngồi xuống đặt nàng ngồi lên đùi.
Mạc Tĩnh bị ôm lên cũng không lên tiếng phản bác, đợi đến lúc ổn định chỗ ngồi mới ngẩng đầu lên nhìn Lăng Ngạo Quân, chờ đợi…
Lắng Ngạo Quân ôm Mạc Tĩnh, lưng ngả ra nằm xuống ghế, tiện tay kéo luôn Mạc Tĩnh nằm xuống, để nàng tựa đầu vào vòm ngực rộng lớn của y. Mạc Tĩnh bỏ tay giữ chăn, lới rộng chăn ra vòng chăn bao lấy hai người, cả người nàng áp vào ngực Lăng Ngạo Quân như chú mèo nhỏ cuộn mình tìm hơi ấm. Từ đầu đến cuối, cử chỉ động tác của hai người đều rất nhịp nhàng, ăn khớp, không có lấy một chút gượng gạo. Hòa hợp đến mức thể hiện ra ngoài bằng cử chỉ vô thức mà đến bản thân hai người cũng không nhận ra. Như vậy, tình cảm giữa họ đã sâu đến mức nào?
- Cũng không có gì phải giấu nàng, điều khiến ta phiền lòng lúc này là Bắc Tuyết.
Cuối cùng Lăng Ngạo Quân cũng nói ra điều hắn đang suy nghĩ.
- Bắc Tuyết? Chàng muốn đánh Bắc Tuyết?
Mạc Tĩnh nhỏm đầu dậy, bất ngờ hỏi lại. Đại chiến Tây Long- Long Hạ vừa mới xảy ra không lâu, tuy nàng không biết Tây Long có bao nhiêu binh lính nhưng chiến Long Hạ đã điều đi hơn mười vạn quân chính quy. Dù Tây Long có quân đội hùng mạnh thì số quân chính quy còn lại chắc không thể vượt quá ba mươi vạn đi. Mà quân đội chính quy dùng để làm gì? Tất nhiên nhiệm vụ quan trọng nhất là bảo vệ vương quốc, đối đầu với sự can thiệp bằng vũ lực từ bên ngoài. Quốc thổ Tây Long lại rộng lớn, làm sao còn quân mà tiếp viện cho thêm một chiến trường nữa?
- Đó vốn là ý định sau này của ta, nhưng bây giờ ta muốn đánh Bắc Tuyết ngay.
Lăng Ngạo Quân lắc đầu, mày kiếm hơi nhăn lại.
- Sao lại muốn đổi ý?
- Lúc trước bắt sống được Băng Uyển Nhi, ta đã tương kế tựu kế lừa lại Bắc Tuyết. Muốn nhân cơ hội tìm hiểu nội tình Bắc Tuyết và kéo dài khoảng cách giữa hai cuộc chiến, giảm ảnh hưởng của chiến tranh đến Tây Long xuống thấp nhất.
Mạc Tĩnh nghe xong gật gật đầu, âm thầm khen Lăng Ngạo Quân là một vị vua tốt, biết đặt lợi ích của đan chúng Tây Long lên hàng đầu.
- Nhưng hôm nay, mật tín gửi về khiến ta phải thay đổi quyết định.
- Mật tín truyền tin Bắc Tuyết phát hiện ra Băng Uyển Nhi và Băng Thiên Việt bị lộ rồi? Bắc Tuyết đang điều binh muốn đánh Tây Long ta?
- Không phải, mật tín truyền về là giả.
Mạc Tĩnh nghe xong suýt nữa thì sặc nước miến. Giả? Sao nàng cảm thấy những gì Lăng Ngạo Quân nói từ nãy đến giờ chẳng ăn nhập gì với nhau vậy?
Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh phồng mồm trợn mắt thì phì cười, đưa tay vỗ vỗ đầu nàng:
- Mật tín truyền về là giả chứng tỏ người ta cài vào Bắc Tuyết đã bị phát hiện, hơn nữa không chỉ một người bị phát hiện, đến cả con đường liên lạc của mật thám cũng bị khống chế rồi. Ta dám chắc bây giờ Bắc Tuyết đã bắt đầu tiến quân rồi, lợi dụng lúc Tây Long đang vướng vào cuộc chiến với Long Hạ mà xuống tay, làm ta trở tay không kịp.
- Vậy phải đánh thôi, chàng còn do dự cái gì? Chẳng lẽ đợi chúng đánh đến tận đây sao?
Mạc Tĩnh túm lấy vạt áo trước ngực của Lăng Ngạo Quân không ngừng lắc. Dù Tây Long đã tốn quân dồn xuống biên giới phía nam, nhưng quân đội bảo vệ vẫn có đủ đi. Làm sao có thể để Bắc Tuyết cưỡi lên đầu lên cổ được?
- Nàng vẫn chưa hiểu rõ ý định của ta.
Lắng Ngạo Quân giữ lại bàn tay đang không ngừng lắc của Mạc Tĩnh, lắc đầu:
- Đánh hay không đánh không phải quan trọng nhất, mà đánh ở đâu mới là điều ta lo lắng. Ta không muốn chiến trường xảy ra ở trong lãnh thổ Tây Long, hoặc chí ít, cũng chỉ diễn ra ở biên giới thôi.
- Chàng lo lắng cuộc sống của dân chúng, muốn trực tiếp đem quân tiến vào Bắc Tuyết nhưng lại không còn quân phòng thủ biên cương?
- Ta đúng là lo cho dân chúng Tây Long, nhưng không phải sợ không thiếu quân.
- Vậy chàng sợ cái gì? Ngoài thiếu quân thì còn vấn đề nào khác sao?
Mạc Tĩnh nghi hoặc, chuyện quốc gia đại sự như vậy nàng chỉ nghĩ được đến thế thôi, cũng không thể trách nàng ngu ngốc, ai bảo nó phức tạp như vậy chứ.
- Tất nhiên thiếu rất nhiều thứ, nàng tưởng chiến tranh thì cứ vất vài vạn người ra chiến trường là được chắc? Còn cần rất nhiều thứ khác, ví như quân trang, quân lương,… Tây Long còn rất nhiều lê dân bách tính, không thể gom tất cả đổ vào chiến tranh được…
Mạc Tĩnh nghe đến đây chợt ngôi chống tay ngồi bật dậy, hai tay vỗ bộp mội cái lên ngực Lăng Ngạo Quân làm hắn đang nói suýt chút nữa phì cả nước miến ra. Lăng Ngạo Quân bất ngờ trợn mắt, đang muốn hỏi Mạc Tĩnh thì lại thấy vạt áo trước ngực bị kéo căng, ngay sau đó nghe tiếng nói như muốn gào lên của Mạc Tĩnh:
- Chỉ có thế thôi? Để ta tài trợ.