Lăng Ngạo Quân bất ngờ hỏi lại, ngay sau như nghĩ ra điều gì đó hắn nhăn mày:
- Nàng có biết mình đang nói gì không? Đây là chiến tranh không phải trò đùa đâu Tĩnh Nhi.
Nói xong, Lăng Ngạo Quân thở dài một tiếng, một tay chống vào thành ghế ngồi dậy, một tay vòng ôm lấy Mạc Tĩnh sợ nàng ngã nhào xuống đất vì nàng đang trong trạng thái vô cùng khích động. Cứ nhìn đôi mắt đen nháy thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng của nàng thì biết. “ Chắc chắn cái đầu nhỏ này lại nghĩ ra mưu kế gì hại người rồi.”
Mạc Tĩnh đang vô cùng phấn khích nghe xong Lăng Ngạo Quân nói như bị dội gáo nước lạnh, nàng trợn mắt:
- Ta không đùa.
Lăng Ngạo Quân mỉm cười đưa tay vỗ vỗ lên cái đầu nhỏ của nàng sủng nịnh:
- Được được, nàng không đùa, vậy để nàng tài trợ.
Mạc Tĩnh nghe xong tức muốn xì khói đầu, cái gì mà để nàng tài trợ, giọng điệu này đem đi dỗ trẻ con thì còn nghe được, đây là trắng trợn coi thường nàng mà. Nàng kéo bàn tay đang vỗ đầu mình ra, ngồi thẳng lưng, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào cặp mắt mang theo yêu chiều của Lăng Ngạo Quân:
- Ta không có đùa, ta nuôi quân cho chàng.
Lăng Ngạo Quân khựng lại, nụ cười trên môi có chút cương cứng, ngay sau đó đôi mắt chợt thay đổi trở nên vô cùng nghiêm nghị:
- Nàng nói thật?
Mạc Tĩnh liếc mắt lườm y một cái:
- Thật, tất nhiên là thật rồi, chuyện quan trọng như vậy ta có thể đem ra nói vui sao?
Lăng Ngạo Quân chợt im lặng, hắn chăm chú nhìn Mạc Tĩnh, không biết đang nghĩ gì.
Mạc Tĩnh mỉm cười, tâm tình nàng lúc này rất tốt, cuối cùng thì vẫn có một việc liên quan đến nàng mà Lăng Ngạo Quân không biết. Bí mật về Phú Qúy Đường đến Hoàng Thượng như hắn cũng không điều tra được nông sâu như thế nào.
- Phú Qúy Đường.
Ngay lúc Mạc Hoàng Hậu của chúng ta đang đắc ý thành quả ba năm nay của mình thì Lăng Ngạo Quân chợt lên tiếng.
- Nàng muốn dùng quyền lực kinh thương của Phú Qúy Đường?
Mạc Tĩnh đảo mắt một vòng, nàng xụp xuống như quả bóng xì hơi, tên phu quân này của nàng có cần phải thông minh thế không? Thông minh hết phần của người khác rồi. Nàng bĩu môi, không tình nguyện gật gật đầu:
- Đúng vậy, ta sẽ dùng Phú Qúy Đường.
- Ta biết nàng là Đường Chủ Phú Qúy Đường.
Mạc Tĩnh ngẩng phắt đầu lên, cặp mắt khó tin nhìn Lăng Ngạo Quân:
- Chàng biết?
Lăng Ngạo Quân nhướng mày nhìn lại:
- Tất nhiên là biết, nếu không Phú Qúy Đường của nàng có thể thuận lợi suốt thời gian qua, làm mưa làm gió ở Tây Long như vậy sao?
Lăng Ngạo Quân không cho là đúng, nàng là nương tử hắn, việc nàng làm hắn tất nhiên là biết. Hơn nữa suốt ba năm qua còn âm thầm mở đường cho nàng, giúp nàng thuận lợi vùng vẫy giữa chốn kinh thương như cá gặp nước. Là một phu quân “tương lai” hắn đã tự trao cho mình trách nhiệm giúp đỡ, ủng hộ nàng ngay từ lúc nàng mới bắt đầu kinh thương.
Mạc Tĩnh nghe xong triệt để không còn gì để nói, tên này biết nàng là bà chủ lớn vậy mà nàng nói nuôi quân cho hắn, hắn còn ý kiến cái gì?
- Vậy thái độ của chàng như vậy là sao? Ta là chủ Phú Qúy Đường chàng biết rồi, nuôi quân cho chàng có gì phải khó tin như vậy?
- Ta chỉ thả cửa cho nàng vui đùa, ngờ đâu nàng đùa ra trò lớn như vậy.
Mạc Tĩnh chỉ cảm thấy hắc tuyến rơi đầy trán. Đùa? Từ trước đến nay hắn dung túng cho nàng là cho rằng đang giúp nàng vui vẻ?
- Ta phải cho người đi kiểm tra “hầu bao” của nàng mới được, thời gian qua không để ý, không biết nàng đã vơ vét được bao nhiêu mà đòi nuôi cả đội quân.
Lăng Ngạo Quân nhếch miệng, tỏ ra vô cùng tiếc nuối như để lọt con cá lớn béo ngậy.
Mạc Tĩnh trợn mắt:
- Chàng dám, hừ, ta nuôi quân cho chàng, chàng còn mưu đồ bất chính với Phú Qúy Đường. Đường này cũng không phải của một mình ta, còn của cha và các ca ca, không cho phép chàng đụng vào.
Lăng Ngạo Quân nhìn Mạc Tĩnh phồng mồm trợn má thì chợt bật cười vui vẻ. Hai cánh tay kéo ôm siết nàng, để đầu nàng áp vào lồng ngực hắn, đôi mắt dịu dàng mang theo hơi thở ấm áp:
- Cũng biết là của cha và các ca ca của nàng nữa vậy mà lấy ra nuôi quân cho ta. Lăng Ngạo Quân ta cũng không phải nam nhân nhu nhược như vậy, không cần nương tử phải hy sinh cả gia đình, của cải, niềm vui để giúp ta.
Lăng Ngạo Quân tỳ cằm lên tóc nàng nhẹ nhàng nói, bây giờ trong lòng hắn dâng lên cảm giác hạnh phúc. Hắn biết Phú Qúy Đường là của Mạc Gia, biết nàng kiếm được rất nhiều tiền từ kinh thương, buôn bán. Nhưng dù nhiều đến đâu thì cũng là một thương nhân mới nổi một năm nay, việc nuôi cả quân đội lại không phải là chuyện đùa. Nếu để nàng gánh vác quân tư thì chỉ sợ Phú Qúy Đường mà nàng dồn hết tâm huyết gây dựng sẽ sụp đổ theo chiến tranh mất. Hắn lại không muốn chuyện đó xảy ra một chút nào.
Mạc Tĩnh chợt an tĩnh, nàng nghe tim hắn đập lên từng hồi nhịp nhàng, trầm ổn, nghe hắn lẩm bẩm mà khóe miệng không kìm chế được cong lên một vòng lớn. “ Hắn vẫn luôn vì nàng…”
- Ta không phải đang hy sinh, ta có thể giúp chàng. Hơn nữa, Bổn Cung từ bao giờ lại làm chuyện lỗ vốn như vậy?
Lăng Ngạo Quân nhíu mày khó hiểu cúi xuống nhìn Mạc Tĩnh. Nàng tự tin như vậy? Không hi sinh? Không lỗ vốn? Lẽ nào…
- Làm sao có thể? Phú Qúy Đường mới khai trương được hơn một năm, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy kiếm được ngần ấy của cải? Dù nàng có đầu óc buôn bán thiên phú thì trong một năm mà có khả năng nhẹ nhàng nuôi cả một đội quân thì thật sự là điều không tưởng.
- Sao lại không tưởng? Quân đội hành quân chiến tranh đâu nhất thiết phải kéo theo quân lương cùng quân tư đi theo. Ta cũng không phải móc túi Phú Qúy Đường ra đi mua quân lương cho chàng thì sợ gì ảnh hưởng đến Đường của ta.
Mạc Tĩnh đắc ý, hùng hổ vênh mặt tự đắc, chỉ thiếu nước ngửa mặt lên trời cười to thôi.
- Ý nàng là…
Ánh mắt Lăng Ngạo Quân vụt sáng:
- Nàng có thể cung cấp quân lương trên đường hành quân?
Nếu điều này là thật thì sẽ có ý nghĩa rất lớn, phải biết rằng mỗi lần đại quân xuất chiến sẽ tốn rất nhiều thời gian áp giải lương thảo, quân tư. Việc này làm chậm tốc độ hành quân rất nhiều, cứ nhìn đợt hành quân đánh Long Hạ sẽ rõ. Chặng đường từ cứ quân Qùy Bảo đến biên giới Tây Long- Long Hạ nếu đi bình thường bằng xe ngựa thì mất tầm hai mươi ngày. Đại quân Tây Long hành quân tốc độ tất nhiên hơn xa so với việc đi xe ngựa thông thường, vậy mà chỉ vì chờ quân tư đã làm thời gian hành quân kéo dài đến một tháng. Mà tất cả là nhờ vào quân đội tinh nhuệ của Tây Long thì mới có thể hành quân thần tốc như vậy, nếu quân đội bình thường thời gian có thể kéo dài gấp đôi, gấp ba lần.
Trước tình hình cấp thiết lúc này, dự kiến đại quân Bắc Tuyết đã lên đường. Việc rút ngắn thời gian hành quân là vô cùng quan trọng, điều Lăng Ngạo Quân muốn nhất lúc này chính là dời chiến trường trực tiếp vào Bắc Tuyết. Như vậy vừa đè áp lực chiến trận lên Bắc Tuyết vừa giúp Tây Long giảm rất nhiều thiệt hại do chiến tranh.
- Đúng vậy, ta có thể cung cấp quân lương trên đường hành quân.
Mạc Tĩnh nhìn Lăng Ngạo Quân vui mừng ra mặt thì nụ cười càng sâu. Nàng đây cũng không làm mất uy phong của hai chữ Hoàng Hậu đi.
- Nhưng ta muốn hành quân tiến thẳng vào Bắc Tuyết, muốn như vậy phải qua Chu quốc, Phiên quốc. Hai nước này tuy đều là tiểu quốc nhưng quãng đường hành quân cũng rất dài, so với hành quân xuống Nam còn dài hơn gấp ba lần, đó là tính bắt đầu hành quân từ cứ quân đóng ở biên giới phía Bắc. Còn chưa tính đến nếu đánh sâu vào quốc thổ Bắc Tuyết thì…
Lăng Ngạo Quân nhăn mày, nói đi nói lại vẫn cảm thấy việc này không có cách nào thực hiện được. Đến cả Hoàng Thượng như hắn cũng không nghĩ ra làm sao có thể cung cấp quân tư trên quãng đường dài như vậy mà không chuẩn bị từ trước, như vậy quá rủi ro.
- Chàng nghe ta nói đã, ta thật sự có thể giúp chàng, hơn nữa còn có thể làm cho Bắc Tuyết hành quân chậm lại. Từ lúc bắt đầu xây dựng Phú Qúy Đường ta đã thành lập mạng lưới kinh thương vượt ra ngoài lãnh thổ Tây Long, thật sự thì Phú Qúy Đường đã bắt đầu hoạt động từ ba năm trước rồi.
Mạc Tĩnh mỉm cười, đôi mắt hạnh tràn ra anh khí bức người, tự tin làm người người đối diện bị cuốn hút triệt để.
- Hai tháng trước sau khi bị hành thích ta đã chú ý đến tam cường quốc còn lại. Từ đó thay vì trải rộng mạng lưới kinh thương ra rộng khắp, ta đã rút hai phần ba sản nghiệp trong Tây Long vào và đẩy mạnh thêm việc xâm nhập vào các đại cường quốc còn lại. Một tháng vừa rồi khi biết người hãm hại ta là Bắc Tuyết và Long Hạ, Long Hạ bị chàng cho quân đến rồi, ta lại chuyển sang tập trung nhiều hơn vào Bắc Tuyết. Bây giờ đã nắm được một phần ba nền kinh thương của Bắc Tuyết. Ta làm vậy chính là muốn tính kế trả thù, muốn kéo sập cả nền kinh thương của Bắc Tuyết cho hả giận.
Mạc Tĩnh nói đến đoạn cuối giọng càng lúc càng hạ thấp, cuối cùng thì chỉ lầm bẩm trong miệng, đôi mắt tràn đầy tự tin vội cụp xuống, xấu hổ không dám nhìn Lăng Ngạo Quân sợ hắn cười nàng lòng dạ nữ nhân nhỏ mọn.
Lăng Ngạo Quân nghe xong nàng nói thì trợn mắt, lại thấy nàng cúi đầu xấu hổ thì chợt bật cười ha hả, nương tử của hắn sao lại đáng yêu thế chứ?
- Ha ha, vì hả giận nên âm thầm giăng lưới muốn kéo sập cả nền kinh thương của một cường quốc. Trên thế gian này còn ai có thể so bì được với Hoàng Hậu của trẫm chứ, thật sự rất bá đạo. Sau này ta phải thật ngoan ngoãn mới được, tránh để nàng ghi thù, nếu không ta sợ kinh thương Tây Long sập lúc nào không biết. Cổ nhân nói không sai: Thà đắc tội với tiểu nhân chứ ngàn vạn lần không được đắc tội với nữ nhân.
- Chàng dám nói, ta rõ ràng đang giúp chàng…
Phương Nhất đứng trong một góc tối cách xa thư phòng nghe thấy tiếng cười ha hả của Lăng Ngạo Quân thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, hắn khẽ nói:
- Có Hoàng Hậu thật tốt…