- Trang lão, Tĩnh Nhi sao rồi?
Lăng Ngạo Quân đứng bên long sàng nhìn Trang lão thu cánh tay đang bắt mạch cho Mạc Tĩnh thì lên tiếng. Giọng nói trầm thấp điềm đạm và vô cùng trầm ổn nhưng đôi đồng tử run lên từng hồi tố cáo y đang rất lo lắng.
Mạc Tĩnh ngồi dậy từ trên long sàng, mắt hạnh liếc nhìn Lăng Ngạo Quân rồi lại nhìn Trang lão. Đôi mày thanh tú nhăn lại, cắn môi im lặng, chờ câu trả lời của Trang lão.
Hơn một tháng trôi qua, tình hình sức khỏe của Mạc Tĩnh không những không tốt lên mà càng trở nên trầm trọng. Dạo gần đây Lăng Ngạo Quân lại bận đến mức thời gian chợp mắt cũng chẳng có, vậy mà vẫn phải lo lắng cho nàng. Mỗi lần nhìn thấy vầng trán cương nghị của hắn bất giác nhăn lại thì Mạc Tĩnh lại thấy bản thân mình thật ngu ngốc. Nếu đêm hôm ấy nàng không điên điên khùng khùng chạy trốn thì đâu đến mức như thế này.
Mạc Tĩnh cúi đầu, âm thầm nuốt giọt nước mắt đang trực trào ra, không hiểu sao dạo gần đây tâm trạng của nàng bất ổn như vậy, suốt ngày suy nghĩ miên man, có lúc khóc bao giờ cũng không biết.
Trước đây, dù gặp khó khăn, đau đớn đến cỡ nào nước mắt nàng cũng khó rơi xuống một giọt thật tình, có chăng cũng chỉ là giả bộ diễn kịch cho người khác xem. Nàng chợt hiểu ra tại sao trước đây mình lại có thể thờ ơ như vậy, đó là vì nàng chẳng có gì để mất, chẳng có gì để tiếc nuối, thậm chí cho đến lúc chết cũng vậy. Nhưng bây giờ, có quá nhiều thứ đang dần đâm sâu mọc rễ trong tâm hồn nàng, nàng có gia đình, có cha, có ca ca,… và có hắn. Khi không có gì trong tâm hồn, chết đi cũng không ý nghĩa, nhưng khi tâm hồn được lấp đầy người ta sẽ sinh ra cảm giác không nỡ.
- Tình hình của Hoàng Hậu không khả quan cho lắm, thân nhiệt giảm nhanh hơn so với dự kiến ban đầu của lão. Tuy hiện tại chưa thể ảnh hưởng nhiều nhưng vẫn chưa có hiện tượng dừng lại, cứ giảm như vậy…
Trang lão thở dài, đôi mắt già nua xếp đầy những nếp nhăn xẹt qua tia bi thương cùng tiếc nuối, không biết lão đang vì bệnh tình của Mạc Tĩnh mà lo lắng hay là đang liên tưởng đến một viễn cảnh khác.
Lăng Ngạo Quân nghe xong cả người cương cứng, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền làm các khớp xương kêu lên từng tiếng răng rắc.
Âm thanh mặc dù không lớn nhưng nghe vào tai Mạc Tĩnh lại làm thân hình nhỏ bé của nàng run khẽ. Nàng mím môi, ngay sau đó khóe môi kéo lên, ngẩng đầu nhìn Lăng Ngạo Quân, đôi mắt hạnh híp lại thành hình bán nguyệt, trêu đùa:
- Ta thấy không sao mà, dạo gần đây cũng đã thích ứng được, có lạnh cũng không cảm thấy khó chịu nữa. Chỉ sợ chàng chê ta giống như tảng băng rồi không dám lại gần thôi.
Câu này thành công làm Lăng Ngạo Quân đang âm trầm phải trợn mắt cảnh cáo:
- Nàng bỏ ý nghĩ mơ mộng đó đi, muốn rời xa ta không có cửa đâu.
Mạc Tĩnh bĩu môi lè lưỡi, âm thầm đưa ra kết luận: “ Dạo gần đây tên phu quân của nàng ngày càng bá đạo. Bất quá, nàng thích.”
- Nhưng lão cảm thấy có gì đó rất lạ… không biết đây là tốt hay là xấu…
- Trang lão, mong người nói rõ.
Lăng Ngạo Quân nghe xong chợt khẩn trương, hắn ngồi xuống bên cạnh đối diện với Trang lão vội hỏi. Có thể thấy trong cách xưng hô của Hoàng Thượng như hắn đối với Trang lão luôn mang theo bảy phần kính trọng ba phần gần gũi, không hề thể hiện ra một chút khí thế quân vương nào, chỉ đơn thuần như tiểu bối lãnh giáo trưởng bối. Điều này chứng tỏ địa vị của vị đại phu đến từ dân gian này trong lòng Lăng Ngạo Quân không hề đơn giản, hẳn Trang lão đã có một đoạn quá khứ liên quan mật thiết với hắn.
Trang lão gật gật đầu, gương mặt già nua mang theo suy ngẫm nói:
- Hoàng Hậu và Mai Phi cùng trúng Băng Độc, nhưng Hoàng Hậu nương nương đã được cho uống thuốc giải một phần, theo suy nghĩ của lão trừ bỏ không rơi vào trạng thái tê liệt thì biểu hiện phát độc của Hoàng Hậu cũng phải giảm đi rất nhiều mới phải. Chẳng là thể trạng của Hoàng Hậu có chút không giống…
- Không giống? Không phải cả người Tĩnh Nhi cũng trở nên lạnh giá như vậy sao?
Trang lão lắc đầu nói:
- Thân nhiệt của Hoàng Hậu so với Mai Phi còn muốn thấp hơn.
- Như vậy có nghĩa là…
Lăng Ngạo Quân lặng người, chốc lát sau mới vội nắm lấy tay Trang lão hỏi, giọng nói vẫn trầm thấp từ tính nhưng nhịp điệu lại trở nên gấp gáp.
Trang lão bị cánh tay như gọng kìm của Lăng Ngạo Quân siết chặt thì đau đến trợn mắt, dựng râu.
- Ngạo Quân, chàng mau bỏ tay ra, muốn bẻ gãy tay Trang lão sao?
Mạc Tĩnh vội vỗ lên lưng Lăng Ngạo Quân, nhìn mặt Trang lão có chút trắng thì hoảng hốt.
Lăng Ngạo Quân giật mình vội thu tay lại, vừa rồi trong đầu hắn xẹt qua hình ảnh mẫu phi lúc chết, hình ảnh ấy làm hắn hoảng hốt đến tột độ. Tĩnh Nhi có phải cũng…
- Trang lão, người không sao chứ?
Mạc Tĩnh vội tiến ra mép long sàng hỏi, thấy lão có vẻ đau đớn thì muốn đưa tay ra xem cánh tay bị siết chặt của lão. Nhưng ngón tay nàng vừa chạm được vào bàn tay nhăn nheo của lão thì lại thấy lão run lên.
Trang lão rút tay lại, vội nói:
- Dạ, lão không sao, không sao.
- Lạnh đến vậy sao?
Mạc Tĩnh nhăn mày, nhìn thái độ của Trang lão nàng biết lão sợ cánh tay lạnh buốt của mình, vừa rồi bắt mạch cũng vậy, lão gần như phải gồng mình lên để giúp nàng bắt mạch. Nhưng sao nàng luôn cảm thấy thân thể nàng dù lạnh nhưng so với một tháng trước cũng không khác biệt mấy?
Trang lão nhìn Mạc Tĩnh, trong đôi mắt đục ngầu của người có tuổi lại tràn đầy mờ mịt khó hiểu.
- Hoàng Hậu không thấy mình lạnh hơn sao?
- Không có, ta thấy lạnh nhưng so với một tháng trước cũng không khác gì. Ngạo Quân, chàng thấy ta lạnh hơn sao?
Mạc Tĩnh nghiêng đầu nhìn Lăng Ngạo Quân bên cạnh đang ngẩn người, tên này thường ngày là người thân cận với nàng nhất, nếu nàng có gì thay đổi thì hắn phải biết đầu tiên mới phải.
Lăng Ngạo Quân nghiêng đầu nhìn lại Mạc Tĩnh, sau đó đưa tay nắm lấy bàn tay nàng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, quay lại nhìn Trang lão:
- Đúng rồi, làm sao thân nhiệt Tĩnh Nhi có thể thấp hơn Mẫu Phi của ta được, ta rõ ràng cảm thấy thời gian gần đây thân thể nàng không có lạnh hơn mà. Nhưng sao mỗi lần bắt mạch lão đều nói thân nhiệt nàng lại giảm thêm? Lúc trước ta nghĩ rằng lão nói giảm cũng chỉ giảm ít thôi, nhưng xem ra không phải.
Trang lão nghe xong muốn hộc máu, đây rõ ràng là đang ám chỉ lão là lang băm mà. Lão trợn mắt:
- Không phải giảm ít, mà giảm đột ngột, rất nhanh, nhanh hơn so với lão dự kiến rất nhiều. Không tin Hoàng Thượng hãy cho gọi cung nữ, thái giám vào kiểm nghiệm.
- Ta không phải là nghi ngờ y thuật của lão.
Lăng Ngạo Quân lắc đầu, đối với Trang lão hiển nhiên hắn rất tin tưởng. Nhưng việc này thật khó hiểu:
- Nhưng tại sao ta và Tĩnh Nhi lại không có cảm nhận thấy thay đổi đó?
Trang lão nín thinh, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ, chốc lát sau lại đứng lên chậm rãi đi lại trong tẩm cung Thiên Long.
Lăng Ngạo Quân cùng Mạc Tĩnh trao đổi ánh mắt, đây là đang xảy ra chuyện gì?
Mạc Tĩnh ngẫm nghĩ, nàng bị trúng độc, có thể vì thế mà mất đi cảm giác về thân nhiệt bản thân. Nhưng Lăng Ngạo Quân đâu có trúng độc, hắn phải cảm nhận được mới phải chứ? Chẳng lẽ Băng Độc lại giống như bệnh truyền nhiễm có thể lây được? Nhưng thân nhiệt hắn đâu có giảm giống nàng, cũng không tê tay liệt chân gì cả. Thật là kì lạ!
- Vừa rồi lão nói điểm khác biệt ở thân thể Hoàng Hậu chính là hiện tượng thân nhiệt của người giảm nhanh chóng ngoài mức tưởng tượng của lão. Nhưng việc này đối với sức khỏe của người cho đến lúc này thì lại không có ảnh hưởng gì đáng kể. Hai tuần trước lão còn nghĩ rằng cứ tình trạng này Hoàng Hậu sẽ ngã quỵ trong vòng một tuần, nhưng cho đến hôm nay dù thân nhiệt vẫn giảm nhưng lại không có dấu hiệu như lão đã đoán. Vậy nên lão mới nói là không biết đây là tốt hay xấu.
Lúc này Trang lão dừng bước chân, chợt hướng đến hai người nói, nói xong lại nghiêng đầu suy nghĩ.
Mạc Tĩnh nhướng mày, ngã quỵ? Cái này, cái này….không phải nói nàng sớm phải chết rồi sao?
- Trong cơ thể người vốn có rất nhiều hàn khí tích tụ, hàn khí này ngưng tụ trong xương cốt, trong lục phủ ngũ tạng, trong máu huyết… giống như một con quái vật bị phong ấn mà nằm im bất động. Lão có cảm giác lần này người trúng độc chính là chất kích thích, làm cho hàn khí này bùng phát cùng với phần còn lại của Băng Độc khiến thân nhiệt của Hoàng Hậu giảm nhanh chóng. Nhưng nếu vậy thì tình hình phải càng ngày càng nghiêm trọng mới phải, đằng này…
Trang lão lại nói, lẩm bẩm như nói một mình, đôi bàn tay già nua đan vào nhau xoắn xuýt, có vẻ như lão đang gặp phải một vấn đề rất khó khăn.
- Hơn nữa việc này đối với Hoàng Thượng cũng có liên quan…
- Hoàng Thượng, xin phép người cho lão bắt mạch một chút.
- Được.
Lăng Ngạo Quân lập tức gật đầu đáp ứng, đối với chuyện này hắn cũng muốn nhanh chóng biết được nguyên nhân.
Trang lão tiến lên cầm lấy cánh tay Lăng Ngạo Quân giúp hắn bắt mạch. Chốc lát sau lão chợt ngẩng mạnh đầu lên:
- Hoàng Thượng, cái kia…giống như…
Lăng Ngạo Quân bắt lấy cánh tay của Trang lão:
- Có vấn đề gì sao?
Mạc Tĩnh ở một bên nhìn thấy Trang lão biểu hiện hoảng hốt như vậy thì lo lắng, chẳng lẽ Băng Độc thật sự có thể truyền lây được?
- Sao vậy, Ngạo Quân bị trúng Băng Độc?
- Không phải, ý lão là Hoàng Thượng không có gì khác thường, điều này lại càng kỳ quái.
Mạc Tĩnh nghe xong thở ra một hơi, vậy mà nàng cứ nghĩ…
Nhưng Mạc Tĩnh đã không để ý đến gương mặt Trang lão có chút trắng ra, cánh tay bị Lăng Ngạo Quân cầm trở nên co cứng trong ống tay áo dài.
Đúng lúc này, giọng nói của Ngô công công vọng vào từ cửa tẩm cung.
- Thưa Hoàng Thượng đến giờ phải đến Ngự Thư Phòng rồi.
Lăng Ngạo Quân liếc mắt nhìn ra cửa Tẩm Cung, đôi mày rậm thoáng nhăn lại, nhưng rất nhanh sau đó:
- Được rồi, việc này cũng nên có thời gian tìm hiểu kỹ càng, trước hết Trang lão cứ nghỉ lại trong Cung Thái Hòa để tiện cho việc theo dõi sức khỏe của Tĩnh Nhi. Có phát hiện gì mong lão nhanh chóng báo lại cho trẫm…
Lăng Ngạo Quân nhìn Trang lão, đôi mắt trở nên thâm thúy, lặng lẽ thu tay lại.
Trang lão gật đầu đáp ứng:
- Vậy lão xin cáo lui trước, lão cần về kiểm tra lại một số sách y thuật, mong sao tìm được câu trả lời.
Trang lão đi rồi Lăng Ngạo Quân mới quay lưng lại nhìn Mạc Tĩnh đang ngồi ngây ngốc trên long sàng, hắn cười khẽ cúi xuống ôm lấy nàng:
- Tĩnh Nhi, nàng đừng lo lắng. Trang lão đã nói việc này chưa xác định là tốt hay xấu, mà dù có xấu thật ta cũng sẽ làm cho nó thành tốt.
Mạc Tĩnh phì cười:
- Sao chàng không đổi tên thành Hoàng Thượng khoác lác đi, cứ làm như mình là đại phu không bằng.
- Ta còn hơn cả đại đại phu đó chứ- Lăng Ngạo Quân ha hả cười.
- Được rồi, chàng nhanh đi đi, ta thấy mình rất khỏe, một chút khó chịu cũng không có.
Mạc Tĩnh vỗ vỗ vào lưng Lăng Ngạo Quân muốn hắn đến Ngự Thư Phòng, chắc giờ này tin tức chiến sự sắp truyền về rồi.
- Được được, ta biết rồi, nàng đúng thật là, sao lại vô tâm vô phế như thế chứ, giả bộ giữ ta một chút cũng không được.
Lăng Ngạo Quân trợn mắt, vờ ra vẻ oán trách. Hắn muốn ở bên nàng một chút nữa nhưng bây giờ hắn không đi không được, chỉ có thể ủy khuất nương tử thêm một thời gian nữa, đợi chiến sự bình ổn hắn sẽ bù đắp cho nàng.
Ngự Thư Phòng.
- Tin tức từ phía Bắc chưa về sao?
Lăng Ngạo Quân ngồi trên sau bàn rồng, tay cầm một tờ giấy nhỏ bằng lòng bàn tay. Hắn gấp tờ giấy lại rồi cất tiếng hỏi, giọng nói âm trầm tỏa ra từng tầng hàn khí làm người phía dưới bất giác dựng thẳng sống lưng.
- Dạ vẫn chưa về.
Một mật vệ đứng bên dưới vội bước lên một bước bẩm báo.
- Lấy về đây- Lăng Ngạo Quân lạnh giọng ra lệnh.
- Vâng.
Mật vệ nọ cúi người đáp lại một tiếng rồi phi thân đi, nháy mắt thân hình đã biến mất không thấy.
Mật vệ đi rồi Lăng Ngạo Quân ngả người ra sau ghế, từng ngón tay gõ gõ nhịp điệu lên thành ghế, không biết y đang nghĩ gì.
- Hoàng Thượng.
Phương Nhất hiện thân giữa Ngự Thư Phòng, động tác của hắn nhanh đến mức làm người ta có cảm giác hắn vẫn luôn đứng ở đó từ trước chứ không phải di chuyển ra từ một chỗ tối nào đó ra.
Lăng Ngạo Quân liếc mắt nhìn xuống dưới:
- Có chuyện gì?
- Đến giờ dùng thuốc rồi ạ.
Phương Nhất nâng lên bát ngọc bên trong chứa đầy chất lỏng đen ngòm trong tay lên hướng đến trên bàn rồng đặt xuống.
- Thuốc?
Lăng Ngạo Quân ngồi thẳng dậy, có chút bất ngờ hỏi lại, ngay sau đó hắn đưa tay vuốt trán:
- Sao ta có thể quên được chứ?
Hắn đưa tay cầm bát thuốc không nói hai lời dốc ngược vào miệng, động tác thành thạo giống như đã làm hàng trăm ngàn lần, từ đầu đến cuối không hề tỏ ra chút khó chịu nào. Uống xong đặt bắt ngọc xuống bán, nhận lấy khăn lau miệng từ Phương Nhất:
- Dạo này bận tối mắt, đến cả việc này cũng quên.
- Vâng, cũng may không có tái phát.
Phương Nhất gật đầu, âm thầm thở phào một hơi.
- Không tái phát?
Lăng Ngạo Quân lẩm bẩm lại lời của Phương Nhất, chợt y khựng lại:
- Khoan đã, chuyện này…
- Đưa Trang lão đến đây…