Phương Nhất gõ cửa thư phòng trong Thiên Long Cung nhỏ giọng nói.
Lúc này Mạc Tĩnh đang đứng sau thư án chăm chú luyện chữ, sau lần tức giận muốn viết thư mắng Lăng Ngạo Quân nàng đau khổ nhận ra rằng dù nàng có mắng thế mắng nữa thì khi những bức thư này đến tay Lăng Ngạo Quân hắn cũng chẳng hiểu nổi. Sau khi nhận ra chữ nghĩa của mình thật sự không còn nước cứu nổi rốt cuộc nàng cũng quay lại quy quy củ củ an phận luyện chữ.
Thật ra nàng luyện chữ không phải vì muốn viết thư mắng Lăng Ngạo Quân, cũng không phải vì xấu hổ, mà là vì nàng cảm thấy sự lo lắng của Ngạo Quân. Tuy lời lẽ trong thư của hắn vẫn quan tâm, bá đạo, hống hách như cũ nhưng rõ ràng qua từng bức thư nàng càng cảm nhận được rõ hơn sự khẩn trương của hắn, hắn khẩn trương cái gì? Nàng ở trong vòng bảo hộ kín kẽ như vậy hắn còn khẩn trương sao? Hắn đang muốn giấu nàng việc gì?
Tuy trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng Mạc Tĩnh vẫn luôn tin rằng dù thế nào đi chăng nữa Ngạo Quân sẽ không làm những việc vô ích, chính vì vậy nàng muốn tận tay viết thư cho hắn, muốn hắn đừng lo lắng cho nàng nữa mà chuyên tâm vào cuộc chiến trước mắt.
- Hoàng Hậu nương nương!
Phương Nhất đứng ngoài cửa chờ đợi trong chốc lát không thấy Hoàng Hậu trả lời thì điều chỉnh thanh âm lớn hơn một chút.
- Ân.
Mạc Tĩnh hơi giật mình phát hiện ra mình đã suy nghĩ nhập tâm quá mức. Nàng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa, lấy lại tinh thần rồi nói:
- Phương Nhất, có chuyện gì?
- Dạ, có mật tín từ Phú Qúy Đường gửi đến.
- Vào đi.
Phương Nhất nghe được lời của Mạc Tĩnh không nói hai lời khẽ đẩy cửa đi vào, khi vào vẫn không quên khép lại cánh cửa cẩn thận rồi mới đưa mật tín cho Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh tiếp nhận mật tín, thong thả mở ra đọc. Chốc lát sau nàng bình tĩnh gấp lại mật tín rồi để sang một bên tiếp tục cầm bút lông lên luyện chữ.
Phương Nhất đang kìm nén sự hiếu kì đứng một bên đợi Mạc Tĩnh nói nội dung của mật tín thấy Mạc Tĩnh điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra thì chỉ thấy vạch đen không ngừng chạy qua trán. Phương Nhất âm thầm kêu khổ, Hoàng Hậu đang cố ý chỉnh hắn đây mà, hắn chỉ giấu người gửi một bức thư thôi mà, người có cần thù mãi không tha như thế không?
- Hoàng Hậu nương nương?
Phương Nhất hít một hơi sâu, lấy can đảm dò xét.
- Sao?
Mạc Tĩnh dừng bút ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn.
- Người có muốn gửi lại mật tín không ạ?
Phương Nhất nhìn ánh mắt ngây thơ vô số tội của Mạc Tĩnh mà vã cả mồ hôi hột, vội vàng nói tránh đi.
- Không cần, ngươi có thể lui ra được rồi.
- Người có cần gửi thư cho Hoàng Thượng không ạ?
- Thư của Hoàng Thượng về chưa?
- Dạ chưa.
- Vậy ngươi muốn Bổn Cung viết cái gì cho Hoàng Thượng của ngươi?
- Dạ, vẫn đợi thư Hoàng Thượng về mới viết thì hay hơn.
Phương Nhất thoáng rùng mình, hiện tại Hoàng Hậu chịu viết thư trả lời thư của Hoàng Thượng đã tốt lắm rồi, bây giờ lại bắt Hoàng Hậu chủ động viết thư thì… Ực! Cũng tại hắn không nghe lời của Hoàng Hậu đợi người viết được lá thư hẳn hoi rồi mới gửi đi, lén giấu người gửi bức thư kia đi, làm Hoàng Thượng viết thư lại không ngừng nhắc đến chữ viết của Hoàng Hậu khiến Hoàng Hậu ghi thù với hắn.
- Vậy ngươi không lui ra còn ở đây làm gì?
Mạc Tĩnh trợn mắt nhìn Phương Nhất, trong lòng âm thầm khinh bỉ hắn, không phải muốn biết mật tín viết gì để gửi lại tin cho Lăng Ngạo Quân sao? Vòng vo nhiều như thế tưởng Mạc Tĩnh nàng không biết chắc.
Phương Nhất bị mắng mà cảm thấy quẫn bách, khóc không ra nước mắt, cái cảnh một tớ hai chủ này thật là bi ai a. Cuối cùng hắn vẫn cắn răng mặt dày hỏi:
- Dạ, mật tín có đưa tin gì quan trọng không ạ?
Mạc Tĩnh bĩu môi:
- Ta tưởng ngươi còn tiếp tục vòng vo nữa chứ? Muốn khai thác thông tin thì cứ nói ra cần gì phải úp úp mở mở như vậy?
Nói vậy nhưng cuối cùng Mạc Tĩnh cũng bỏ qua cho Phương Nhất không tìm cách làm khó hắn nữa mà dừng bút cầm lấy mật tín bên cạnh đưa cho hắn, đưa xong lại tiếp tục cúi xuống luyện chữ. Dù sao thì thông tin trong mật tín này cũng khá quan trọng để hắn truyền tin cho Ngạo Quân vẫn tốt hơn.
Phương Nhất như được đại xá, đưa hai cung kính nhận mật tín rồi cẩn thận mở ra đọc, động tác nhận thư của hắn không nhanh không chậm, từ đầu đến cuối rất trấn định. Tuy rất hiếu kỳ với nội dung của mật tín nhưng vừa rồi thấy thái độ của Mạc Tĩnh điềm nhiên như vậy nên hắn cho rằng mật tín này cũng không quá quan trọng. Chỉ có điều sự thong dong của hắn chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc đầu, khi đọc được nội dung trong mật tín sắc mặt hắn nhanh chóng tái đi.
- Hoàng Hậu….Phiên Quốc dừng thu quân? Chuyện này…
Phương Nhất ngẩng phắt đầu lên gọi Mạc Tĩnh, với sự hàm dưỡng của đại sát thủ như hắn mà phải nói lắp bắp như vậy thì quả thật hắn đã bị đả kích rất nghiêm trọng rồi. Cũng không thể trách hắn thất thốt được, rõ ràng trong mật tín đưa một tin động trời như vậy mà Hoàng Hậu nương nương lại làm như gió thoảng qua tai, đến mày cũng không thèm nhăn lấy một cái, làm suy nghĩ của hắn cũng phải quay vòng vòng theo.
- Ân, không sao, ngươi cứ truyền tin cho Ngạo Quân tiếp tục hành quân theo kế hoạch, khi chàng đến nơi Chương Quang Thiện sẽ kịp thời tiếp đón.
- Nhưng thưa Hoàng Hậu, Phiên Quốc không lui quân thì phải xử lý thế nào?
Phương Nhất khó khăn mở miệng hỏi, hắn thật sự không hiểu nổi sự trấn định này của Hoàng Hậu được lấy từ đâu, rõ ràng tình hình đang thay đổi một cách bất lợi.
Mạc Tĩnh nhếch môi cười, một nụ cười mang theo sự mỉa mai không thèm che dấu:
- Ngươi cho rằng kế sách của Bổn Cung chỉ đơn giản như vậy sao? Cái gọi là liên hoàn kế chính là âm mưu tầng tầng lớp lớp, chỉ cần ngươi phá tan một lớp thì ngay phía sau sẽ có một tấm lưới lớn hơn, chắc hơn chờ ngươi sa vào, mãi mãi không thể thoát khỏi.
Dừng lại một chút Mạc Tĩnh lại tiếp tục nói, lần này lời nói của nàng mang theo sự tán thưởng:
- Cũng may Chu Hoàng cũng không phải con heo giống ngu ngốc mà Bổn Cung từng nghe danh. Ách, khoan, phải nói hắn là " con heo giống" chính cống mới phải, một nữ nhân mơ tưởng dùng mỹ nhân kế để trói chặt một " con heo giống" thì quả thật ngu ngốc. Kết quả của Băng Phi kia không cần nói cũng biết là thật thảm hại.
Băng Phi trong lời nói của Mạc Tĩnh chính là sủng Phi của Chu Hoàng cũng là Thất công chúa của Bắc Tuyết. Mà nguyên nhân khiến Chu Quốc quay lại đối đầu với Tây Long chính là vì nàng ta đứng sau xúi dục, âm thầm thao túng Chu Hoàng. Nhưng nàng ta ngàn tính vạn tính cũng không tính ra được Mạc Tĩnh lại lợi dụng Thiên Hương Hội đến từ Bắc Tuyết cũng không tính ra được một Hoàng Thượng hoang dâm vô độ như Chu Hoàng sẽ có ngày vì dân chúng mà tức giận. Có trách cũng nên trách nàng ta không hiểu được ý nghĩa của câu hoang dâm vô độ, đã hoang dâm vô độ thì có thể đối với nàng ta thật lòng được sao? Cái Chu Hoàng cần vĩnh viễn vẫn là lợi ích, chỉ cần có quyền lực, chỉ cần một ngày còn ngồi trên ngai vàng thì ông ta còn sợ không có vốn để hoang dâm vô độ sao? Chính vì vậy khi mới biết quân lương bị mất do Thiên Hương Hội của Bắc Tuyết ông ta không nói hai lời trở mặt, lập tức xử tử Băng Phi, ra lệnh rút quân nhường đường lui cho đại quân Tây Long.
Nhưng nói thế nào thì nói, dù có khinh bỉ một nam nhân như Chu Hoàng thì Mạc Tĩnh vẫn phải gật đầu tán thưởng ông ta vì đã kịp thời đưa ra quyết định sáng suốt. Nếu cứng đầu như Phiên Quốc bây giờ thì…
- Vậy Phiên Quốc sẽ có kết cục ra sao ạ?
Mạc Tĩnh liếc mắt nhìn biểu tình mờ mịt không hiểu của Phương Nhất, mắt nàng cụp xuống như thể đang lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn lạnh giọng nói:
- Máu chảy thành sông.
Vừa nói, cánh tay đang cầm bút của nàng chợt buông xuống, bút lông thấm đầy mực rơi xuống làm mực bắn tung tóe trên mặt giấy lụa, dưới những vết mực đen tối bốn chữ xiêu vẹo rơi vào trong mắt của Phương Nhất làm sống lưng hắn lạnh toát: “Địa ngục trần gian”.