Một nam nhân tầm ba mươi tuổi nói khi bước vào lều chỉ huy. Hắn có thân hình cao lớn, làn da ngăm đen khỏe mạnh, khuôn mặt chữ điền với ngũ quan khắc sâu tràn đầy hơi thở nam tính, mạnh mẽ.
- Ngươi phụ trách trinh sát quân Phiên Quốc?
Chương Quang Thiện đang ngồi sau bàn chỉ huy nghe thấy tiếng người vào thì lên tiếng hỏi khi vẫn chăm chú nhìn bản đồ bằng da dê trên bàn.
Trong lòng Từ Thiên Tứ lộp độp, sao đại tướng quân lại hỏi vậy, không phải hai khắc trước ta mới báo cáo tình hình thám báo thu được cho người sao? Đã có chuyện gì xảy ra? Mình đã làm sai chuyện gì?
Từ Thiên Tứ âm thầm suy nghĩ, với sự nhạy bén của một người đã nhiều năm chinh chiến sa trường hắn nhận ra sắp có chuyện không hay ho gì.
- Vâng thưa Đại tướng quân, thám báo đã báo lại rằng Phiên Quốc đang chuẩn bị đánh nghi binh hòng chặn đường lui sang Chu Quốc của quân ta.
- Hừ!
Chương Quang Thiện hừ lạnh một tiếng cuối cùng cũng ngẩng mặt lên đối diện với phó tướng Từ Thiên Tứ. Đôi mắt sáng lấp lánh chú mục vào người trước mắt khiến cả người Từ Thiên Tứ như bị yểm bùa, đứng ngay đơ như tượng gỗ.
- Bản tướng cho ngươi hai khắc để đi thám thính lại tình hình, trước giờ đại quân rút lui hoàn toàn hãy báo cáo mọi động tĩnh của Phiên Quốc cho ta.
- Vâng.
Từ Thiên Tứ cắn răng cúi đầu đáp một tiếng rồi nhanh chóng quay người ra ngoài.
Phó tướng Từ Thiên Tứ đi rồi Chương Quang Thiện nhăn mày nhìn xuống bản đồ rồi đứng lên hướng ra ngoài hô:
- Truyền lệnh của ta, lui quân!
*******
Một canh giờ sau,
Trong đêm mùa đông lạnh lẽo, vạn vật như cùng chìm vào yên tĩnh, cố gắng thu mình ẩn nấp dưới màn đêm tăm tối, chỉ còn lại hơi thở của sự hoang tàn cùng mùi giết chóc trên chiến trường vẫn quanh quẩn đâu đây.
Trên đường mòn dẫn qua khe núi Chu Phàm, những tiếng di chuyển nhỏ nhẹ phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm, phía xa xa, hai ánh sáng le lói không ngừng nhún nhảy, nhìn từ xa như bóng ma đang lẩn trốn trong núi rừng, thoắt ẩn thoắt hiện.
Hai “ bóng ma” di chuyển càng lúc càng nhanh, chẳng mấy chốc đã đi được chục thước, âm thanh di chuyển sàn sạt cũng vì thế mà rõ ràng hơn:
- Nhanh, nhanh lên, quân Tây Long rút lui rồi, không thể để chúng nghi ngờ.
Tiếng nói thì thầm khàn khàn cùng hơi thở dồn dập vang lên dưới một “ bóng ma”. Lúc này một hàng người dần dần hiện rõ, hai người đi đầu mỗi người cầm trong tay một cây đuốc, nhanh chóng di chuyển trên lối mòn nhỏ hẹp dẫn theo hơn chục người phía sau băng nhanh qua.
- Biết rồi, qua đoạn đường hẹp phía trước chúng ta có thể báo tin về rồi.
Một âm thanh trầm thấp khác vang lên đáp lại lời của người đi trước. Người thứ hai cầm đuốc vừa đảo mắt quan sát xung quanh vừa nói.
Chẳng mấy chốc hàng người đã đi qua lối mòn nhỏ, sau khi đã chắc chắn đường đi này không còn bóng quân Tây Long, một trong hai người cầm đuốc thở phào nhẹ nhõm rồi nhận lấy chú chim nhỏ đưa tin từ tay một người theo sau. Hắn buộc một sợi dây nhỏ màu xanh lên chân chim rồi thả đi. Chú chim vừa bị buông ra ngay lập tức phóng thân bay về hướng ngược lại, chẳng mấy chốc đã biến mất trong bóng đêm. Hàng người lại tiếp tục di chuyển về phía trước... từ đầu đến cuối không phát hiện ra hơi thở nguy hiểm vẫn ẩn giấu dưới màn đêm tối tăm...
Nửa canh giờ nữa trôi qua, cuối cùng sự yên tĩnh cũng bị phá vỡ một lần nữa, một đoàn người khôi giáp chỉnh tề đang tiến vào khe núi một cách chậm chạp. Dưới ánh đuốc hiếm hoi vẫn có thể nhìn thấy ký hiệu tượng trưng cho quân đội Bắc Tuyết trên khôi giáp của đoàn quân này.
Dẫn đầu quân đoàn là bộ binh, khoảng năm trăm bộ binh trang bị trọng đao xếp thành hai hàng, chỉnh tề nối đuôi nhau tiến qua khe núi hẹp dài. Theo sau đoàn bộ binh chừng ba thước là hàng xe chuyên chở quân tư cỡ nhỏ, từng xe từng xe chất đầy bao bố, mỗi xe có ba binh lính phụ trách di chuyển. Đoàn xe nối dài cẩn thận di chuyển, một xe tiếp một xe tiến qua khe núi Chu Phàm. Nửa canh giờ sau, chiếc xe thồ cuối cùng mới tiến qua khe núi. Tiếp theo đó hơn năm trăm bộ binh cũng dần vượt qua đoạn đường nhỏ hẹp nguy hiểm này.
Đúng lúc này, trên đỉnh núi Chu Phàm, một âm thanh trầm thấp mang theo sự nóng vội chợt vang lên:
- Đại tướng!
- Im!
Tiếng nạt nộ khẽ vang lên, cả không gian lại chìm trong yên tĩnh.
Từng phút từng giây tiếp tục trôi qua, mắt thấy đoàn quân lương ngày một xa mà lòng Từ Thiên Tứ nóng như lửa đốt. Hắn cắn răng ngồi nấp sau tảng đá to được cố định vững vàng trên đỉnh núi. Ghé mắt nhìn sang thấy Đại tướng quân vẫn im lặng ngồi trong bóng đêm lạnh lẽo, đến hơi thở phát ra cũng mỏng manh lúc có lúc không thì không khỏi thầm ai oán. Đại tướng đang nghĩ gì không biết? Mục tiêu khiến họ có mặt ở đây lúc này đang dần vuột mất vậy mà ngài vẫn điềm nhiên như không, nếu lần này để quân lương đến được tay quân Phiên Quốc thì gay go rồi. Nhưng oán thì oán, nóng ruột thì nóng ruột hắn vẫn không dám lên tiếng lần thứ hai.
Một khắc thời gian lại trôi qua, Từ Thiên Tứ càng không yên, hắn nhìn ánh sáng mờ mờ càng lúc càng xa mà đôi đồng tử không ngừng run lên, bàn tay to lớn siết chặt thành quyền, ở vị trí cách hai người gần một thước, những binh lính đi theo cũng sắp không yên. Nhưng đúng lúc này:
- Lộc cộc, lộc cộc....
Tiếng vó ngựa vang lên phá vỡ tâm tình thấp thỏm của Từ Thiên Tứ, hắn nhanh chóng nhìn xuống dưới, chỉ thấy rất nhiều bóng đen đang nhanh chóng tiến vào khe núi. Mặc dù không có ánh sáng để quan sát rõ ràng nhưng có thể nhận ra phía dưới là kỵ binh, vào giờ khắc này thì kỵ binh Tây Long đã không thể có mặt ở dưới khe núi kia, như vậy....?
- Chuẩn bị.
Đúng lúc này Chương Quang Thiện vẫn ngồi yên như tượng chợt lên tiếng, hắn điều chỉnh âm lượng xuống rất thấp nhưng Từ Thiên Tứ lại nghe rõ mồn một. Từ Thiên Tứ kìm sự phấn khích trong lòng, giơ tay ra hiệu cho những binh lính vẫn ẩn nấp xung quanh đó.
Dưới đường mòn qua khe núi, một người một ngựa dẫn đầu, giọng nói ồm ồm chợt vang lên:
- Phi! Nhanh lên, nhóm quân chuyển quân lương đã cách khá xa rồi. Hừ! Tên Lâm Thiên kia có tư cách gì mà sai khiến một Đại tướng như ta? Ta mới là người chưởng quản kỵ binh chứ không phải hắn. Sao hắn dám bắt kỵ binh chờ hai khắc sau mới được qua khe núi? Bổn tướng mà phải nghe lệnh hắn sao? Đừng tưởng bổn tướng không biết hắn muốn ta mắc lỗi rồi thừa cơ đẩy ta ra ngoài để một mình chấp chưởng ấn soái.
- Đúng vậy tướng quân, chúng ta là quân đội Bắc Tuyết chứ không phải Long Hạ, hà cớ gì phải nghe lời Lâm Thiên kia?
Một kỵ binh theo ngay sau nghe thấy lời oán hận của Đại tướng phía trước thì cũng hùa theo. Vừa nói roi quất ngựa càng dứt khoát đánh xuống, nhanh chóng đuổi theo người phía trước, những kỵ binh phía sau cũng không dám cách quá xa chỉ huy nên cũng ra roi thúc ngựa phi theo khiến đội hình kỵ binh có chút lộn xộn.
Đúng khoảnh khắc đoàn kỵ binh tiến vào đoạn đường nhỏ hẹp nhất dưới khe núi thì...
- Ầm, ầm, ầm.
Âm thanh đinh tai nhức óc khiến con người phải run sợ vang lên. Hai tảng đá to lớn ầm ầm lăn xuống từ trên đỉnh núi chặn ngay trước mũi đoàn kỵ binh ba thước:
Tiếng ngựa hí cùng tiếng người quát tháo vang lên trong hoảng loạn:
- Lùi lại, có mai phục...quay ngựa, quay ngựa...lùi lại, nhanh...
- Ầm, ầm, ....
Lại hai tảng đá to rơi xuống, lần này hai tảng đá nghiễm nhiên chặn đứng đường rút lui của ba phần tư đoàn kỵ binh, không ít kỵ binh gặp biến không kịp tránh mà phải chôn thân dưới đá tảng.
Tiếng ngựa hí vang lên vang trời cùng tiếng người kinh hoàng hô hoán khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.
- Đốt đuốc, ném đá.
Đúng lúc này tiếng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh núi Chu Phàm, ngay sau đó ánh lửa vàng không ngừng xuất hiện soi sáng màn đêm, rất nhiều, rất nhiều bó đuốc được thắp sáng. Ngay sau đó, giờ khắc Diêm Vương gọi cũng đến....
****
Ở một nơi khác cách xa khe núi Chu Phàm về phía Tây Bắc, một âm thanh rống giận vang lên trong một sơn cốc khá kín đáo:
- Quân Tây Long đâu? Tại sao đến giờ khắc này vẫn chưa xuất hiện? Trời bắt đầu hửng sáng rồi!
- Thưa Thái Tử, hơn một canh giờ trước vẫn nhận được tin từ thám báo rằng quân Tây Long đang di chuyển về phía Tây Bắc.
Một giọng nói trầm thấp hơi run rẩy vang lên đáp lại người vừa lên tiếng.
- Lui rồi, vậy chúng đâu? Chẳng lẽ mọc cánh bay qua mai phục sao?
- Mạt chức...mạt chức không rõ, người đã ra lệnh rút thám báo từ ba khắc trước vì sợ lộ mai phục nên...
- Đáng chết, nhanh di chuyển, chúng ta bị lừa rồi.
Lâm Thiên gào lên trong cơn phẫn nộ, hắn thật không ngờ tên tướng quân Tây Long Chương Quang Thiện kia gần một tháng nay vẫn bị mình ép cho không dám ngo ngoe giờ lại chơi hắn một vố đau như vậy.
Nói xong Lâm Thiên tung người lên ngựa rồi phóng ra khỏi sơn cốc, theo ngay sau hắn là hơn một vạn kỵ binh, tiếp sau đó là hơn năm vạn bộ binh ẩn nấp xung quanh sơn cốc cũng vội vàng chạy theo.
Lâm Thiên phi ngựa dẫn đầu, càng chạy càng nhanh, trong đôi mắt tà khí nổi lên sự tức giận cùng lo lắng. Trong lòng nghĩ đến đội quân chuyển lương thảo chắc chắc xảy ra chuyện rồi, bây giờ quay lại phối hợp với quân Phiên Quốc vẫn còn hi vọng cướp lại quân lương. Phải nhanh lên!
Chẳng mấy chốc đội kỵ binh do Lâm Thiên dẫn dắt đã băng qua sơn cốc tiếp theo, vùng này chính là nơi hắn lựa chọn để mai phục quân Tây Long, địa hình ở đây thuận lợi cho việc ẩn nấp hơn nữa còn chắn ngang giữa con đường duy nhất để rút lui về Tây Bắc, muốn thuận lợi rút về Chu Quốc không thể không qua nơi đây. Hắn đã tính kế từ lâu, chuẩn bị thật nhiều bẫy rập, muốn dùng một đòn này làm nguyên khí quân Tây Long đại thương, như vậy thì sau này dù Lăng Ngạo Quân có đích thân đến cũng khó lòng mà lấy lại được ưu thế trên chiến trường. Nhưng hắn ngàn tính vạn tính vẫn không tính được ra quân Tây Long lại bỏ qua cơ hội rút khỏi kiềm hãm trên chiến trường Chu Phàm. Không ngờ bị ép lâu như vậy mà đến khi thấy đường lui Chương Quang Thiện vẫn tỉnh táo lựa chọn không lui binh.
Lâm Thiên vẫn quay cuồng trong suy tính của mình, hắn tự nhận ra rằng mình đã đánh giá thấp Đại tướng quân của Tây Long nhưng hắn lại không biết món quà Chương Quang Thiện dành cho hắn vẫn chưa hề dừng lại....