- Giảm tốc độ hành quân.
Phó tướng dẫn đầu bộ binh phía sau nhìn bóng Lâm Thiên ngày càng xa thì cắn răng quay lại ra lệnh, giọng nói mang theo vài phần tức giận, xem ra lần hành động mai phục này của Lâm Thiên cũng khiến không ít người trong quân đội Bắc Tuyết bất mãn với hắn.
Thật ra có sự bất mãn trong quân ngũ cũng không phải chuyện lạ lẫm gì, sự cạnh tranh về cấp bậc trong quân đội rất khắc nghiệt, có người phấn đấu cả đời cũng không lên được chức trưởng giáo chứ đừng nói đến Tướng thống lĩnh cả một đội quân. Cạnh tranh vẫn là không tránh khỏi nhưng nếu ngươi đã phấn đấu cả nửa đời người, mãi mới lên được một chức vụ mà có thể hò hét, ra lệnh cho hàng vạn người lại không biết từ đâu nhảy ra một tên tự xưng là Thái Tử cường quốc khác bắt đầu trèo lên đầu lên cổ ngươi, bắt đầu ra lệnh cho ngươi phải làm thế này thế kia thì người có căm hận trong lòng không? Chính vì vậy trong hầu hết các tướng thống lãnh quân đội Bắc Tuyết, không nhiều thì ít đều nuôi sự bất mãn với Lâm Thiên, bình thường khi đối mặt với quân kỷ thì không ai dám làm trái nhưng chỉ cần ở một nơi mà quân kỷ đã không thể bao quát hết được thì ai còn muốn làm tình làm tội mình làm gì? Vị Phó tướng này và Đại tướng trưởng quản kỵ binh giờ chưa biết sống chết ra sao kia chính là một ví dụ tốt nhất.
Khoảng cách giữa đội kỵ binh và bộ binh ngày càng bị kéo dãn, Lâm Thiên vẫn dẫn quân phi như bay về phía trước không hề để tâm đên tình hình hành quân phía sau. Đứng trên cương vị của một người Thống lãnh, việc giữ gìn kỷ cương, đoàn kết trong quân Lâm Thiên đã thất bại, thất bại này đã nhen nhóm ngay từ khi hắn yêu cầu chấp chưởng ấn soái quân đội của một cường quốc như Bắc Tuyết. Sự thất bại này vẫn đến từ sự kiêu ngạo bất kham của hắn.
- Phó tướng, chúng ta bỏ quá xa nguyên soái rồi, nếu như không thể tập kết đúng lúc thì sẽ bị phạt rất nặng.
Một trưởng giáo phía sau thấy Phó tướng ra lệnh như vậy thì hốt hoảng vội nói.
- Hừ, lần này sai không phải do chúng ta, ta việc gì phải sợ? Người đưa ra phán đoán sai lầm khiến mai phục thất bại là Nguyên Soái, hắn mới là người phải chịu trách nhiệm nếu quân ta tổn thất nghiêm trọng.
- Nhưng mà...
Trưởng giáo nọ vẫn e dè.
- Ngươi chống lệnh?
Phó tướng dẫn bộ binh chưa đợi tên kia nói xong đã trợn mắt nhìn lại, trong mắt bắn ra hung quang.
- Mạt chức không dám.
- Hừ, coi như ngươi thức thời.
Nói xong vị Phó tướng này lại tiếp tục di chuyển về phía trước một cách chậm rãi. Sau thời gian khẩn trương lúc đầu vì bị tách ra khỏi Nguyên Soái những binh lính phía sau đã bắt đầu thả lỏng. Đúng như Phó tướng đã nói, nguyên nhân dẫn đến lần mai phục thất bại này không phải họ, họ không có lý nào mà bị phạt. Hơn nữa trong quân đoàn số lượng bộ binh vẫn là lớn nhất, sẽ không một vị Nguyên Soái nào điên rồ đến mức phạt tất cả bộ binh, có phạt cũng chỉ phạt người dẫn đầu kia thôi. Đầu vẫn có thể giữ mà lại không phải vất vả bán mạng thì ai mà không muốn tranh thủ hưởng thụ? Sau khi khai chiến với Tây Long, đây có lẽ là thời gian những binh lính này cảm thấy thư thái nhất. Nói gì thì nói Lâm Thiên vẫn là một người có thiên phú rất cao trong việc thống lãnh quân đội, từ khi hắn chấp chưởng ấn soái, hầu hết thời gian, tinh thần của binh lính đều phải căng lên như dây đàn để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ Nguyên Soái giao một cách tốt nhất. Chẳng mấy khi được thoải mái như lúc này, trong khi thong thả hành quân, không ít binh lính bắt đầu quay sang nhau thì thầm to nhỏ, người thì nói đến vợ con đang ở quê, người lại kể huynh đệ phụ mẫu, kẻ chưa vợ con thì lại bàn tán xem lầu xanh nào là nơi nổi tiếng nhất Bắc Tuyết, cô nương nào là hoa khôi được săn đón nhiều nhất...
Lâm Thiên mang quân về gần đến địa phận chiến trường Chu Phàm,
- Báo! Phiên Quốc truyền tin, không nhận được quân lương.
Một lính trinh sát vội vàng thúc ngựa chạy đến trước đội kỵ binh Bắc Tuyết bẩm báo.
- Khốn thật, tên Vũ Bình kia đâu rồi? Ta đã giao trọng trách bảo vệ quân lương cho hắn cơ mà, tại sao đến một tin báo cũng không có?
- Thưa Thái Tử, xem ra Vũ Đại tướng quân đã lành ít dữ nhiều rồi.
Một kỵ sĩ vẫn theo sát Lâm Thiên lo lắng lên tiếng, nhìn cách hành xử của hắn có lẽ là người thân cận của Lâm Thiên.
- Trinh sát, Bản Thái Tử muốn biết hành tung của quân Tây Long.
Lâm Thiên nghiến răng ra lệnh, mắt hắn càng trở nên rét lạnh, tay hắn nắm chặt dây cương đến mức trắng bệch. Nhưng hắn về chậm rồi!
- Cấp báo! Quân doanh bị tấn công bất ngờ!
- Cái gì?
Lâm Thiên gần như thất thanh kêu lên, chuyện gì đang diễn ra thế này?
- Quân doanh bị tấn công bất ngờ, kho lương bị đốt cháy toàn bộ.
- Giảm tốc độ hành quân.
Phó tướng dẫn đầu bộ binh phía sau nhìn bóng Lâm Thiên ngày càng xa thì cắn răng quay lại ra lệnh, giọng nói mang theo vài phần tức giận, xem ra lần hành động mai phục này của Lâm Thiên cũng khiến không ít người trong quân đội Bắc Tuyết bất mãn với hắn.
Thật ra có sự bất mãn trong quân ngũ cũng không phải chuyện lạ lẫm gì, sự cạnh tranh về cấp bậc trong quân đội rất khắc nghiệt, có người phấn đấu cả đời cũng không lên được chức trưởng giáo chứ đừng nói đến Tướng thống lĩnh cả một đội quân. Cạnh tranh vẫn là không tránh khỏi nhưng nếu ngươi đã phấn đấu cả nửa đời người, mãi mới lên được một chức vụ mà có thể hò hét, ra lệnh cho hàng vạn người lại không biết từ đâu nhảy ra một tên tự xưng là Thái Tử cường quốc khác bắt đầu trèo lên đầu lên cổ ngươi, bắt đầu ra lệnh cho ngươi phải làm thế này thế kia thì người có căm hận trong lòng không? Chính vì vậy trong hầu hết các tướng thống lãnh quân đội Bắc Tuyết, không nhiều thì ít đều nuôi sự bất mãn với Lâm Thiên, bình thường khi đối mặt với quân kỷ thì không ai dám làm trái nhưng chỉ cần ở một nơi mà quân kỷ đã không thể bao quát hết được thì ai còn muốn làm tình làm tội mình làm gì? Vị Phó tướng này và Đại tướng trưởng quản kỵ binh giờ chưa biết sống chết ra sao kia chính là một ví dụ tốt nhất.
Khoảng cách giữa đội kỵ binh và bộ binh ngày càng bị kéo dãn, Lâm Thiên vẫn dẫn quân phi như bay về phía trước không hề để tâm đên tình hình hành quân phía sau. Đứng trên cương vị của một người Thống lãnh, việc giữ gìn kỷ cương, đoàn kết trong quân Lâm Thiên đã thất bại, thất bại này đã nhen nhóm ngay từ khi hắn yêu cầu chấp chưởng ấn soái quân đội của một cường quốc như Bắc Tuyết. Sự thất bại này vẫn đến từ sự kiêu ngạo bất kham của hắn.
- Phó tướng, chúng ta bỏ quá xa nguyên soái rồi, nếu như không thể tập kết đúng lúc thì sẽ bị phạt rất nặng.
Một trưởng giáo phía sau thấy Phó tướng ra lệnh như vậy thì hốt hoảng vội nói.
- Hừ, lần này sai không phải do chúng ta, ta việc gì phải sợ? Người đưa ra phán đoán sai lầm khiến mai phục thất bại là Nguyên Soái, hắn mới là người phải chịu trách nhiệm nếu quân ta tổn thất nghiêm trọng.
- Nhưng mà...
Trưởng giáo nọ vẫn e dè.
- Ngươi chống lệnh?
Phó tướng dẫn bộ binh chưa đợi tên kia nói xong đã trợn mắt nhìn lại, trong mắt bắn ra hung quang.
- Mạt chức không dám.
- Hừ, coi như ngươi thức thời.
Nói xong vị Phó tướng này lại tiếp tục di chuyển về phía trước một cách chậm rãi. Sau thời gian khẩn trương lúc đầu vì bị tách ra khỏi Nguyên Soái những binh lính phía sau đã bắt đầu thả lỏng. Đúng như Phó tướng đã nói, nguyên nhân dẫn đến lần mai phục thất bại này không phải họ, họ không có lý nào mà bị phạt. Hơn nữa trong quân đoàn số lượng bộ binh vẫn là lớn nhất, sẽ không một vị Nguyên Soái nào điên rồ đến mức phạt tất cả bộ binh, có phạt cũng chỉ phạt người dẫn đầu kia thôi. Đầu vẫn có thể giữ mà lại không phải vất vả bán mạng thì ai mà không muốn tranh thủ hưởng thụ? Sau khi khai chiến với Tây Long, đây có lẽ là thời gian những binh lính này cảm thấy thư thái nhất. Nói gì thì nói Lâm Thiên vẫn là một người có thiên phú rất cao trong việc thống lãnh quân đội, từ khi hắn chấp chưởng ấn soái, hầu hết thời gian, tinh thần của binh lính đều phải căng lên như dây đàn để đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ Nguyên Soái giao một cách tốt nhất. Chẳng mấy khi được thoải mái như lúc này, trong khi thong thả hành quân, không ít binh lính bắt đầu quay sang nhau thì thầm to nhỏ, người thì nói đến vợ con đang ở quê, người lại kể huynh đệ phụ mẫu, kẻ chưa vợ con thì lại bàn tán xem lầu xanh nào là nơi nổi tiếng nhất Bắc Tuyết, cô nương nào là hoa khôi được săn đón nhiều nhất...
Lâm Thiên mang quân về gần đến địa phận chiến trường Chu Phàm,
- Báo! Phiên Quốc truyền tin, không nhận được quân lương.
Một lính trinh sát vội vàng thúc ngựa chạy đến trước đội kỵ binh Bắc Tuyết bẩm báo.
- Khốn thật, tên Vũ Bình kia đâu rồi? Ta đã giao trọng trách bảo vệ quân lương cho hắn cơ mà, tại sao đến một tin báo cũng không có?
- Thưa Thái Tử, xem ra Vũ Đại tướng quân đã lành ít dữ nhiều rồi.
Một kỵ sĩ vẫn theo sát Lâm Thiên lo lắng lên tiếng, nhìn cách hành xử của hắn có lẽ là người thân cận của Lâm Thiên.
- Trinh sát, Bản Thái Tử muốn biết hành tung của quân Tây Long.
Lâm Thiên nghiến răng ra lệnh, mắt hắn càng trở nên rét lạnh, tay hắn nắm chặt dây cương đến mức trắng bệch. Nhưng hắn về chậm rồi!
- Cấp báo! Quân doanh bị tấn công bất ngờ!
- Cái gì?
Lâm Thiên gần như thất thanh kêu lên, chuyện gì đang diễn ra thế này?
- Quân doanh bị tấn công bất ngờ, kho lương bị đốt cháy toàn bộ.