- Tiểu thư, tiểu thư!- Xuân Lan lay con sâu lười trên giường dậy, nhưng lay mãi Mạc Tĩnh vẫn không nhúc nhích.
- Tiểu thư, người còn không dậy các thiếu gia sẽ bỏ mặc người đấy- Xuân Lan nhăn mặt ra sức lôi kéo hi vọng đuổi Chu Công đi đánh cờ chỗ khác.
Mạc Tĩnh đang ngon giấc nghe thấy tiếng Xuân Lan léo nhéo bên tai bất mãn nhăn đôi mày- Xuân Lan em không có việc gì thì đi ngủ tiếp đi, đừng làm phiền ta- Đưa tay phe phẩy đẩy Xuân Lan ra.
- Tiểu thư, hôm qua chính người dặn em gọi dậy nha, các thiếu gia đang đợi người đến trường đua ngựa kìa.
- Đua ngựa sao? Ta đến đó làm gì? Đừng phiền ta- Mạc Tĩnh hàm hồ nói, đôi mày cau lại hơi mở mắt nhưng ngay sau đó đóng lại, cố co mình vào góc giường tránh xa bàn tay Xuân Lan.
- Khoan!- Mạc Tĩnh trợn mắt ngồi bật dậy- Đua ngựa?
Rồi đưa tay lên cốc đầu mình- Sao ta có thể quên được, Xuân Lan mau chuẩn bị chúng ta đi thôi hôm nay ta phải thắng mới được.
Mạc Tĩnh tung chăn nhảy ngay xuống giường chạy đến bên tủ tìm đồ thay.
- Từ từ đã tiểu thư, vẫn còn sớm người rửa mặt chải đầu ăn điểm tâm đã, Nhị thiếu gia nói còn chờ Đại thiếu gia đi đón thiếu phu nhân- Xuân Lan vội vàng gọi Mạc Tĩnh lại.
- Ân, đón đại tẩu, đúng rồi đại tẩu cũng đi- Mạc Tĩnh dừng động tác tìm kiếm trong tủ đồ quay sang nhìn Xuân Lan, rồi lại cúi xuống lục tìm.
- Em mang điểm tâm đến đi, ta tự làm vệ sinh cá nhân và thay đồ.
- Vâng, em đi lấy- Xuân Lan gật đầu đáp ứng.
Mạc Tĩnh lấy bộ quần áo màu đen thiết kế sẵn để cưỡi ngựa đi vào bình phong thay đồ. Một lát sau một cô gái hiện đại xinh đẹp trẻ trung xuất hiện, chiếc quần bó sát theo đôi chân dài, áo đen dài tay cổ cao ba phân có hàng cúc màu nâu lệch sang phải. Mạc Tĩnh xoay người ngắm mình trong tấm gương trắng to mỉm cười hài lòng rồi mới đi làm vệ sinh cá nhân.
- Tiểu thư, cháo và bánh của người- Xuân Lan đẩy cửa vào thấy Mạc Tĩnh đã gọn gàng ngồi bên bàn trang điểm buộc tóc thì mỉm cười nói.
- Được rồi, ta xong ngay đây, em ăn chưa?- Mạc Tĩnh nhìn qua gương hỏi.
- Rồi tiểu thư, em đã dậy dùng bữa sáng từ sớm, hì hì, chẳng mấy khi được tiểu thư đưa ra ngoài chơi em háo hức quá.
- Tất nhiên phải chơi cho đã, sắp vào Cung có muốn chơi thỏa thích cũng không được- Nghĩ đến tên Hoàng Thượng thích giả bộ lạnh lùng kia nàng lại thấy buồn cười, đến lúc đó nàng náo loạn xem hắn thế nào.
Trong đại sảnh Hầu phủ.
- Mạc đệ, ngươi nghĩ hôm nay ai thắng- Lăng Ngạo Khiêm đã đến Hầu phủ từ sớm khi nghe tin huynh muội Mạc gia tham gia đua ngựa.
- Ha ha, tất nhiên là đệ nha! Đệ giỏi nhất cưỡi ngựa đó- Mạc Văn vênh mặt cười.
- Nhị ca mà đòi thắng, huynh quên Tĩnh Nhi cũng tham gia sao? Muốn vượt Tĩnh Nhi huynh còn phải luyện thêm nha- Mạc Sách ngồi ngay bên cạnh quyết không cho Nhị ca mình chút mặt mũi.
- Tiểu Sách, ai nói ta thua Tĩnh Nhi ta đã từng thắng nha!- Mạc Văn trợn mắt.
- À, đúng rồi từng thắng hồi Tĩnh Nhi tám tuổi, đệ nhớ rồi.
Mạc Sách gật đầu công nhận làm Nhàn Vương ở một bên không thể giữ được hình tượng quay ra vỗ bàn cười lớn tiếng.
- Đúng vậy, thêm lần này nữa là hai lần- Mạc Văn vẫn không biết xấu hổ thừa nhận.
- Huynh đợi đấy mà thắng muội- Mạc Tĩnh vừa đến cửa đại sảnh đã nghe Nhị ca ba hoa.
- Tĩnh Nhi đến rồi- Mạc Sách cười nhìn ra cửa đã thấy Mạc Tĩnh mặc bộ đồ đua ngựa, đi đôi giày cao cổ màu nâu, tay cầm chiếc mũ bảo hộ kì lạ.
- Tĩnh Nhi, bộ đồ này rất hợp với muội- Mạc Văn cười hì hì lấy lòng- Hôm nay muội xinh đẹp như vậy nên cho ca ca chút mặt mũi nha.
- Muội xinh đẹp và cho nhị ca mặt mũi hai chuyện này liên quan đến nhau sao?- Mạc Tĩnh nhướng mày.
- Ách! Hình như không liên quan.
Mạc Tĩnh ngửa mặt nhìn trời không nói được lời nào, vị ca ca này cũng quá cực phẩm rồi.
- Tĩnh Nhi dậy rồi sao? Ha ha, chúng ta lên đường thôi- Mạc Hề dẫn Mai Tuyết Tình vào thấy mọi người đã đầy đủ thì cười lên tiếng.
- Đúng vậy đi thôi- Mạc Tĩnh vui vẻ đưa tay kéo Xuân Lan ngang qua Mai Tuyết Tình kéo luôn nàng ra cửa.
- Đại tẩu hôm nay đại ca không thắng được đâu, tốt nhất tỷ nên cổ vũ cho muội.
- Tĩnh Nhi, muội nói vậy hình tượng vĩ đại mà đại ca cố gắng xây dựng bao lâu nay trong lòng đại tẩu sẽ lung lay mất- Mạc Sách đi ngay phía sau cười.
- Bây giờ biết trước sẽ tốt hơn sau này biết phải không đại ca.
- Muội chỉ được cái tinh ranh chọc ghẹo người khác, đừng có lây tính xấu cho Tình Nhi là được- Mạc Hề lắc đầu cười.
Hàng người vui vẻ ra phủ không ai để ý phía sau.
- Lăng huynh, huynh sao vậy?- Mạc Văn đang định đi theo chợt nhớ ra còn vị huynh đệ này.
- À!- Lăng Ngạo Khiêm giật mình- Ta, ta không sao, đang nghĩ chút chuyện- Rồi cười cười.
Mạc Văn nghi hoặc nhướng mày nhận thấy hôm nay vị Nhàn Vương này có chút khác lạ- Thật không sao? Trông huynh như người mất hồn vậy.
- Không sao, không sao, ha ha, chúng ta nhanh đi thôi- Lăng Ngạo Khiêm tránh ánh mắt dò xét của Mạc Văn đứng lên bước vội ra khỏi đại sảnh.
- Trông huynh cười thật ngu ngốc.
Mạc Văn đi đằng sau lắc đầu lẩm bẩm làm Lăng Ngạo Khiêm cười tiếp không được mà ngậm miệng cũng không xong- Ta vẫn biết Mạc Văn thù lâu nhớ dai mà- Rồi lắc đầu bất đắc dĩ.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trên con đường ngoại thành phía Tây, xa xa thấy năm sáu con tuấn mã đang phi nước đại đến, tiếng cười nói vang vọng cả một vùng. Hàng ngựa này chính là đám người Mạc Tĩnh xuất phát từ Hầu phủ, chưa tới lúc đua ngựa nhưng mọi người cho ngựa chạy khởi động trước khi vào đua chính thức. Chạy vừa phải sẽ giúp ngựa có trạng thái tốt nhất khi đua. Khi chạy gần đến một rừng cây cạnh đường đi, Mạc Hề nhìn rừng cây im ắng nhíu mày cảm giác như bị ai đó đang nhìn chằm chằm.
- Cẩn thận phía trước có điều bất ổn- Nhất thời mọi người đều kéo căng dây cương giảm tốc độ của ngựa lại.
- Đại ca- Mạc Tĩnh nhăn đôi mi thanh tú quay lại nhìn Mai Tuyết Tình trong lòng Mạc Hề.
Mạc Hề biết Mạc Tĩnh lo lắng cho Tuyết Tình bèn lắc đầu tỏ ý không sao, cánh tay vòng ôm chặt Mai Tuyết Tình trước ngực. Ngay lúc này từng tiếng gió rít vang lên từ rừng cây xuất hiện mấy chục người mặc y phục dạ hành phi thân đến, ánh kiếm sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
- Mạc Tĩnh lùi lại- Lăng Ngạo Khiêm thấy hắc y nhân nhao nhao phi thân về phía Mạc Tĩnh vội rút kiếm bên hông ngựa nhảy sang chắn trước người Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh đang định xông lên lại bị người chắn ngay trước mặt bất mãn.
- Nhàn Vương ngươi không có việc gì thì lo thân mình trước đi.
Nhất thời quang cảnh trở nên hỗn loạn Mạc Tĩnh đứng trong vòng bảo vệ. Nàng dậm chân, cứ định xông lên thì Lăng Ngạo Khiêm lại lấy thịt người chắn không thể tiến thêm được bước nào đành nhìn các chàng trai cong lưng đối đầu với đám thích khách.
- Tĩnh Nhi muội đừng chạy lung tung- Mai Tuyết Tình đứng trong vòng bảo hộ thấy Mạc Tĩnh chốc chốc lại định xông ra vội kéo lại. Mọi người đều là thân nữ nhi liễu yếu đào tơ nha.
- Đại tẩu ngươi không cần lo cho muội, Xuân Lan nhớ chú ý bảo vệ đại tẩu- Mạc Tĩnh nhận thấy sự lo lắng trong mắt Tuyết Tình đành cười an ủi.
- A!- Tiếng kêu đau đớn của Mạc Sách vang lên. Mạc Tĩnh vội nhìn ra sau thấy tam ca tay bị vạch một vết thương dài y phục đã bắt đầu thấm máu.
- Bắt sống- Một hắc y nhân trầm giọng lạnh lùng nhìn về phía Mạc Tĩnh.
- Tĩnh Nhi cẩn thận- Mạc Văn bên này bị địch nhân giữ lại không thể đến hỗ trợ đành hét lên, kiếm trong tay cũng nhanh hơn.
- Hừ! Bắt sống ta? Phải xem các ngươi thế nào đã.
Dứt lời tay vòng xuống giày không biết từ đâu rút ra một thanh kiếm sáng lóa chỉ dài hơn thước một chút. Rồi nhún chân phi thân lên trong tay kiếm quang chớp động đã đến trước người một hắc y nhân vừa thương Mạc Sách.
- Dám làm thương tam ca. Ta nói rồi, ai thương gia ta ta cho các ngươi trả giá gấp trăm ngàn lần.
Mắt lóe lên tia tàn nhẫn nâng tay chém xuống, hắc y nhân kia còn chưa kịp phản ứng trước ngực đã có vết chém dài trọng thương lùi lại ngã ngửa về phía sau. Mạc Tĩnh không thèm liếc thêm cái nào xoay người đối mặt với thích khách khác. Có Mạc Tĩnh tham gia áp lực mọi người dần dần giảm xuống, hơn hai mươi tên hắc y nhân hơn nửa đã không thể chiến đấu kẻ may mắn không chết thì bị thương nặng, những kẻ bị thương đều do Mạc Tĩnh ra tay. Không phải nàng không dám giết mà cảm thấy thế quá dễ dàng cho bọn chúng, ít nhất phải tìm được thủ phạm đứng sau.
- Xông lên- Đúng lúc này hắc y nhân thấy tình hình không ổn, một tên giơ tay lên cao vẫy, nhất thời trong rừng cây phi thân ra hơn ba chục hắc y nhân xông vào cuộc chiến.
- Vẫn còn sao? Các ngươi bỏ cũng thật nhiều vốn.
Mạc Tĩnh thở hồng hộc cắn răng, nàng đã thấm mệt dù sao cũng là thân nữ nhi giỏi đến đâu cũng không thể duy trì trong thời gian quá dài. Tình thế đang dần thay đổi, chiếm ưu thế số lượng hắc y nhân ào ào tiến đến kẻ trước ngã người sau lên ánh mắt ai nấy đều lạnh băng không có chút cảm xúc. Mạc Hề nhìn tình cảnh cảm thấy không ổn.
- Chúng là tử sĩ.
Mạc Tĩnh giơ kiếm chém vào một hắc y nhân- Đại ca, tìm đường rút chúng đông quá- Đang nói chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát vội giơ kiếm quay lại.
- Cẩn thận- Lăng Ngạo Khiêm vội phi thân về phía Mạc Tĩnh chắn trước đường kiếm.
- Vương gia à, ta đã nói ngươi tự lo mà.
Thấy vậy Mạc Tĩnh bất đắc dĩ, nàng vốn có thể đỡ được a. Rồi nàng vội đưa tay đẩy thân thể Lăng Ngạo Khiêm đang phi đến ra người ta dù sao cũng là Vương gia nha, em chồng tương lai bị thương trước mặt mình thật mất mặt.
- Phập!
Kiếm xuyên qua vai Mạc Tĩnh, nàng nhăn mày có cảm giác muốn khóc toáng lên “ Đau quá, tên Nhàn Vương chết tiệt, ta có thể đỡ nha!”. Rồi nàng ngã ngửa ra sau, tay theo phản xạ giữ vào vết thương còn không quên cho tên thích khách đâm mình một kiếm ngang họng.
- Tĩnh Nhi- Mạc Sách hô lên, vội vàng chạy đến.
Tình cảnh trở lên nhiễu loạn mọi người thi nhau tập trung về phía Mạc Tĩnh.
- Nhanh bảo vệ Tĩnh Nhi, phá vòng vây chúng ta đi- Mạc Hề vội vàng lên tiếng lời nói có chút đứt quãng.
- Chúng đông quá- Mạc Văn cả người đã ướt đẫm mồ hôi, tay vẫn không ngừng vung kiếm bảo vệ xung quanh Mạc Tĩnh.
- Chúng ta thật sự không được sao?- Mai Tuyết Tình đang xé váy giúp Mạc Tĩnh băng bó vết thương đôi mày đã nhăn thành một đường.
- Cứu giá- Chợt tiếng hô bên ngoài vang vọng, mọi người đưa mắt nhìn nhau ai nấy đều ánh lên hi vọng.
- Tiểu thư, tiểu thư!- Xuân Lan lay con sâu lười trên giường dậy, nhưng lay mãi Mạc Tĩnh vẫn không nhúc nhích.
- Tiểu thư, người còn không dậy các thiếu gia sẽ bỏ mặc người đấy- Xuân Lan nhăn mặt ra sức lôi kéo hi vọng đuổi Chu Công đi đánh cờ chỗ khác.
Mạc Tĩnh đang ngon giấc nghe thấy tiếng Xuân Lan léo nhéo bên tai bất mãn nhăn đôi mày- Xuân Lan em không có việc gì thì đi ngủ tiếp đi, đừng làm phiền ta- Đưa tay phe phẩy đẩy Xuân Lan ra.
- Tiểu thư, hôm qua chính người dặn em gọi dậy nha, các thiếu gia đang đợi người đến trường đua ngựa kìa.
- Đua ngựa sao? Ta đến đó làm gì? Đừng phiền ta- Mạc Tĩnh hàm hồ nói, đôi mày cau lại hơi mở mắt nhưng ngay sau đó đóng lại, cố co mình vào góc giường tránh xa bàn tay Xuân Lan.
- Khoan!- Mạc Tĩnh trợn mắt ngồi bật dậy- Đua ngựa?
Rồi đưa tay lên cốc đầu mình- Sao ta có thể quên được, Xuân Lan mau chuẩn bị chúng ta đi thôi hôm nay ta phải thắng mới được.
Mạc Tĩnh tung chăn nhảy ngay xuống giường chạy đến bên tủ tìm đồ thay.
- Từ từ đã tiểu thư, vẫn còn sớm người rửa mặt chải đầu ăn điểm tâm đã, Nhị thiếu gia nói còn chờ Đại thiếu gia đi đón thiếu phu nhân- Xuân Lan vội vàng gọi Mạc Tĩnh lại.
- Ân, đón đại tẩu, đúng rồi đại tẩu cũng đi- Mạc Tĩnh dừng động tác tìm kiếm trong tủ đồ quay sang nhìn Xuân Lan, rồi lại cúi xuống lục tìm.
- Em mang điểm tâm đến đi, ta tự làm vệ sinh cá nhân và thay đồ.
- Vâng, em đi lấy- Xuân Lan gật đầu đáp ứng.
Mạc Tĩnh lấy bộ quần áo màu đen thiết kế sẵn để cưỡi ngựa đi vào bình phong thay đồ. Một lát sau một cô gái hiện đại xinh đẹp trẻ trung xuất hiện, chiếc quần bó sát theo đôi chân dài, áo đen dài tay cổ cao ba phân có hàng cúc màu nâu lệch sang phải. Mạc Tĩnh xoay người ngắm mình trong tấm gương trắng to mỉm cười hài lòng rồi mới đi làm vệ sinh cá nhân.
- Tiểu thư, cháo và bánh của người- Xuân Lan đẩy cửa vào thấy Mạc Tĩnh đã gọn gàng ngồi bên bàn trang điểm buộc tóc thì mỉm cười nói.
- Được rồi, ta xong ngay đây, em ăn chưa?- Mạc Tĩnh nhìn qua gương hỏi.
- Rồi tiểu thư, em đã dậy dùng bữa sáng từ sớm, hì hì, chẳng mấy khi được tiểu thư đưa ra ngoài chơi em háo hức quá.
- Tất nhiên phải chơi cho đã, sắp vào Cung có muốn chơi thỏa thích cũng không được- Nghĩ đến tên Hoàng Thượng thích giả bộ lạnh lùng kia nàng lại thấy buồn cười, đến lúc đó nàng náo loạn xem hắn thế nào.
Trong đại sảnh Hầu phủ.
- Mạc đệ, ngươi nghĩ hôm nay ai thắng- Lăng Ngạo Khiêm đã đến Hầu phủ từ sớm khi nghe tin huynh muội Mạc gia tham gia đua ngựa.
- Ha ha, tất nhiên là đệ nha! Đệ giỏi nhất cưỡi ngựa đó- Mạc Văn vênh mặt cười.
- Nhị ca mà đòi thắng, huynh quên Tĩnh Nhi cũng tham gia sao? Muốn vượt Tĩnh Nhi huynh còn phải luyện thêm nha- Mạc Sách ngồi ngay bên cạnh quyết không cho Nhị ca mình chút mặt mũi.
- Tiểu Sách, ai nói ta thua Tĩnh Nhi ta đã từng thắng nha!- Mạc Văn trợn mắt.
- À, đúng rồi từng thắng hồi Tĩnh Nhi tám tuổi, đệ nhớ rồi.
Mạc Sách gật đầu công nhận làm Nhàn Vương ở một bên không thể giữ được hình tượng quay ra vỗ bàn cười lớn tiếng.
- Đúng vậy, thêm lần này nữa là hai lần- Mạc Văn vẫn không biết xấu hổ thừa nhận.
- Huynh đợi đấy mà thắng muội- Mạc Tĩnh vừa đến cửa đại sảnh đã nghe Nhị ca ba hoa.
- Tĩnh Nhi đến rồi- Mạc Sách cười nhìn ra cửa đã thấy Mạc Tĩnh mặc bộ đồ đua ngựa, đi đôi giày cao cổ màu nâu, tay cầm chiếc mũ bảo hộ kì lạ.
- Tĩnh Nhi, bộ đồ này rất hợp với muội- Mạc Văn cười hì hì lấy lòng- Hôm nay muội xinh đẹp như vậy nên cho ca ca chút mặt mũi nha.
- Muội xinh đẹp và cho nhị ca mặt mũi hai chuyện này liên quan đến nhau sao?- Mạc Tĩnh nhướng mày.
- Ách! Hình như không liên quan.
Mạc Tĩnh ngửa mặt nhìn trời không nói được lời nào, vị ca ca này cũng quá cực phẩm rồi.
- Tĩnh Nhi dậy rồi sao? Ha ha, chúng ta lên đường thôi- Mạc Hề dẫn Mai Tuyết Tình vào thấy mọi người đã đầy đủ thì cười lên tiếng.
- Đúng vậy đi thôi- Mạc Tĩnh vui vẻ đưa tay kéo Xuân Lan ngang qua Mai Tuyết Tình kéo luôn nàng ra cửa.
- Đại tẩu hôm nay đại ca không thắng được đâu, tốt nhất tỷ nên cổ vũ cho muội.
- Tĩnh Nhi, muội nói vậy hình tượng vĩ đại mà đại ca cố gắng xây dựng bao lâu nay trong lòng đại tẩu sẽ lung lay mất- Mạc Sách đi ngay phía sau cười.
- Bây giờ biết trước sẽ tốt hơn sau này biết phải không đại ca.
- Muội chỉ được cái tinh ranh chọc ghẹo người khác, đừng có lây tính xấu cho Tình Nhi là được- Mạc Hề lắc đầu cười.
Hàng người vui vẻ ra phủ không ai để ý phía sau.
- Lăng huynh, huynh sao vậy?- Mạc Văn đang định đi theo chợt nhớ ra còn vị huynh đệ này.
- À!- Lăng Ngạo Khiêm giật mình- Ta, ta không sao, đang nghĩ chút chuyện- Rồi cười cười.
Mạc Văn nghi hoặc nhướng mày nhận thấy hôm nay vị Nhàn Vương này có chút khác lạ- Thật không sao? Trông huynh như người mất hồn vậy.
- Không sao, không sao, ha ha, chúng ta nhanh đi thôi- Lăng Ngạo Khiêm tránh ánh mắt dò xét của Mạc Văn đứng lên bước vội ra khỏi đại sảnh.
- Trông huynh cười thật ngu ngốc.
Mạc Văn đi đằng sau lắc đầu lẩm bẩm làm Lăng Ngạo Khiêm cười tiếp không được mà ngậm miệng cũng không xong- Ta vẫn biết Mạc Văn thù lâu nhớ dai mà- Rồi lắc đầu bất đắc dĩ.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên trên con đường ngoại thành phía Tây, xa xa thấy năm sáu con tuấn mã đang phi nước đại đến, tiếng cười nói vang vọng cả một vùng. Hàng ngựa này chính là đám người Mạc Tĩnh xuất phát từ Hầu phủ, chưa tới lúc đua ngựa nhưng mọi người cho ngựa chạy khởi động trước khi vào đua chính thức. Chạy vừa phải sẽ giúp ngựa có trạng thái tốt nhất khi đua. Khi chạy gần đến một rừng cây cạnh đường đi, Mạc Hề nhìn rừng cây im ắng nhíu mày cảm giác như bị ai đó đang nhìn chằm chằm.
- Cẩn thận phía trước có điều bất ổn- Nhất thời mọi người đều kéo căng dây cương giảm tốc độ của ngựa lại.
- Đại ca- Mạc Tĩnh nhăn đôi mi thanh tú quay lại nhìn Mai Tuyết Tình trong lòng Mạc Hề.
Mạc Hề biết Mạc Tĩnh lo lắng cho Tuyết Tình bèn lắc đầu tỏ ý không sao, cánh tay vòng ôm chặt Mai Tuyết Tình trước ngực. Ngay lúc này từng tiếng gió rít vang lên từ rừng cây xuất hiện mấy chục người mặc y phục dạ hành phi thân đến, ánh kiếm sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
- Mạc Tĩnh lùi lại- Lăng Ngạo Khiêm thấy hắc y nhân nhao nhao phi thân về phía Mạc Tĩnh vội rút kiếm bên hông ngựa nhảy sang chắn trước người Mạc Tĩnh.
Mạc Tĩnh đang định xông lên lại bị người chắn ngay trước mặt bất mãn.
- Nhàn Vương ngươi không có việc gì thì lo thân mình trước đi.
Nhất thời quang cảnh trở nên hỗn loạn Mạc Tĩnh đứng trong vòng bảo vệ. Nàng dậm chân, cứ định xông lên thì Lăng Ngạo Khiêm lại lấy thịt người chắn không thể tiến thêm được bước nào đành nhìn các chàng trai cong lưng đối đầu với đám thích khách.
- Tĩnh Nhi muội đừng chạy lung tung- Mai Tuyết Tình đứng trong vòng bảo hộ thấy Mạc Tĩnh chốc chốc lại định xông ra vội kéo lại. Mọi người đều là thân nữ nhi liễu yếu đào tơ nha.
- Đại tẩu ngươi không cần lo cho muội, Xuân Lan nhớ chú ý bảo vệ đại tẩu- Mạc Tĩnh nhận thấy sự lo lắng trong mắt Tuyết Tình đành cười an ủi.
- A!- Tiếng kêu đau đớn của Mạc Sách vang lên. Mạc Tĩnh vội nhìn ra sau thấy tam ca tay bị vạch một vết thương dài y phục đã bắt đầu thấm máu.
- Bắt sống- Một hắc y nhân trầm giọng lạnh lùng nhìn về phía Mạc Tĩnh.
- Tĩnh Nhi cẩn thận- Mạc Văn bên này bị địch nhân giữ lại không thể đến hỗ trợ đành hét lên, kiếm trong tay cũng nhanh hơn.
- Hừ! Bắt sống ta? Phải xem các ngươi thế nào đã.
Dứt lời tay vòng xuống giày không biết từ đâu rút ra một thanh kiếm sáng lóa chỉ dài hơn thước một chút. Rồi nhún chân phi thân lên trong tay kiếm quang chớp động đã đến trước người một hắc y nhân vừa thương Mạc Sách.
- Dám làm thương tam ca. Ta nói rồi, ai thương gia ta ta cho các ngươi trả giá gấp trăm ngàn lần.
Mắt lóe lên tia tàn nhẫn nâng tay chém xuống, hắc y nhân kia còn chưa kịp phản ứng trước ngực đã có vết chém dài trọng thương lùi lại ngã ngửa về phía sau. Mạc Tĩnh không thèm liếc thêm cái nào xoay người đối mặt với thích khách khác. Có Mạc Tĩnh tham gia áp lực mọi người dần dần giảm xuống, hơn hai mươi tên hắc y nhân hơn nửa đã không thể chiến đấu kẻ may mắn không chết thì bị thương nặng, những kẻ bị thương đều do Mạc Tĩnh ra tay. Không phải nàng không dám giết mà cảm thấy thế quá dễ dàng cho bọn chúng, ít nhất phải tìm được thủ phạm đứng sau.
- Xông lên- Đúng lúc này hắc y nhân thấy tình hình không ổn, một tên giơ tay lên cao vẫy, nhất thời trong rừng cây phi thân ra hơn ba chục hắc y nhân xông vào cuộc chiến.
- Vẫn còn sao? Các ngươi bỏ cũng thật nhiều vốn.
Mạc Tĩnh thở hồng hộc cắn răng, nàng đã thấm mệt dù sao cũng là thân nữ nhi giỏi đến đâu cũng không thể duy trì trong thời gian quá dài. Tình thế đang dần thay đổi, chiếm ưu thế số lượng hắc y nhân ào ào tiến đến kẻ trước ngã người sau lên ánh mắt ai nấy đều lạnh băng không có chút cảm xúc. Mạc Hề nhìn tình cảnh cảm thấy không ổn.
- Chúng là tử sĩ.
Mạc Tĩnh giơ kiếm chém vào một hắc y nhân- Đại ca, tìm đường rút chúng đông quá- Đang nói chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát vội giơ kiếm quay lại.
- Cẩn thận- Lăng Ngạo Khiêm vội phi thân về phía Mạc Tĩnh chắn trước đường kiếm.
- Vương gia à, ta đã nói ngươi tự lo mà.
Thấy vậy Mạc Tĩnh bất đắc dĩ, nàng vốn có thể đỡ được a. Rồi nàng vội đưa tay đẩy thân thể Lăng Ngạo Khiêm đang phi đến ra người ta dù sao cũng là Vương gia nha, em chồng tương lai bị thương trước mặt mình thật mất mặt.
- Phập!
Kiếm xuyên qua vai Mạc Tĩnh, nàng nhăn mày có cảm giác muốn khóc toáng lên “ Đau quá, tên Nhàn Vương chết tiệt, ta có thể đỡ nha!”. Rồi nàng ngã ngửa ra sau, tay theo phản xạ giữ vào vết thương còn không quên cho tên thích khách đâm mình một kiếm ngang họng.
- Tĩnh Nhi- Mạc Sách hô lên, vội vàng chạy đến.
Tình cảnh trở lên nhiễu loạn mọi người thi nhau tập trung về phía Mạc Tĩnh.
- Nhanh bảo vệ Tĩnh Nhi, phá vòng vây chúng ta đi- Mạc Hề vội vàng lên tiếng lời nói có chút đứt quãng.
- Chúng đông quá- Mạc Văn cả người đã ướt đẫm mồ hôi, tay vẫn không ngừng vung kiếm bảo vệ xung quanh Mạc Tĩnh.
- Chúng ta thật sự không được sao?- Mai Tuyết Tình đang xé váy giúp Mạc Tĩnh băng bó vết thương đôi mày đã nhăn thành một đường.
- Cứu giá- Chợt tiếng hô bên ngoài vang vọng, mọi người đưa mắt nhìn nhau ai nấy đều ánh lên hi vọng.