Tôi phì cười, chạy đến ôm A Tú nhảy tưng tưng. Rốt cuộc thì cũng trút giận được rồi.
- Nương nương quả là cường nữ! Xem cái mặt sưng như đầu heo và gương mặt uất của tỉ muội Vi quý phi thật thích!
- Nhưng mà... con thỏ của Vi quý phi đã bắt lại chưa? Đưa sang tẩm cung ta nuôi dưỡng.- Lần này chỉ cảnh cáo nhẹ nhàng thôi, tôi phải củng cố địa vị của mình.
- Ngươi lại làm gì phi tần của trẫm rồi?- Vương Kim xoa xoa mi tâm hỏi tôi.
- Sao, ngươi đau lòng à? Thương hoa tiếc ngọc à?- Tôi vỗ vào lồng ngực hắn mấy cái, hất mặt.
- Ngươi... thật là... Haizzz!- Hắn phất tay áo, ngồi lên ghế.
- Con thỏ ngươi tặng đã bị bọn chúng ganh tỵ giết chết đó. Ta chỉ sợ hoàng cung 1 ngày yên ổn thôi!- Tôi bặm môi, trừng mắt với hắn. Ta chỉ mới hù dọa bọn chúng thôi mà, trò vui còn ở phía sau. Tôi đảo mắt, khẽ nở nụ cười:
- Vương Kim, hoàng thượng...
- Ngươi... hồ ly này!- Hắn lắp bắp dùng tay chỉ vào mặt tôi. Tôi thở hắt ra, đưa tay xoăn xoăn lọn tóc:
- Ngươi cho người điều tra chuyện phóng hỏa Phụng Hoàng cung tới đâu rồi?
- Bà bà nói chính tay làm đổ nến vây vào tấm màn thôi.- Hắn nhún vai.
- Đơn giản vậy thôi sao?- Tôi xoa xoa cằm, nhếch mép.
Hoàng cung đâu có chuyện nào là không có nút thắt!
Tôi nháy mắt với A Tú:
- Bảo bối, em ra ngoài thám thính tình hình 2 con gà móng đỏ kia rồi báo lại cho ta!
- Vâng thưa nương nương!- A Tú lập tức lui ra.
*Nhạc nền: baobei baobei wo ai ni*
Thư phòng phút chốc còn lại tôi và Vương Kim. Tôi xoa xoa bàn tay vẫn còn băng bó, phụng phịu:
- Tay ta đau nữa rồi. Máu chảy một dòng sông luôn! Á, đau quá hờ!- Ban nãy đánh Vi quý phi thì sướng tay thật nhưng bây giờ... đau không nói nên lời.
- Ngươi đó, bao giờ mới bớt gây rắc rối đây?- Hắn chỉ vào trán tôi. Tôi cười tươi, lộ hàm răng trắng đều:
- Có hoàng thượng chống lưng ta còn sợ gì nữa!
- Ngươi mà có tội vẫn phải xử đó!- Hắn tháo miếng băng đã dính máu trên tay tôi ra, cẩn thận rửa nước.
- Ngươi nỡ đối xử với ân nhân cứu mạng nải nải ngươi như vậy à?- Tôi chu môi. Hắn bĩu môi:
- Quốc có quốc pháp, ân nhân hay hoàng hậu đều bị xử tội!
- Vậy... ngươi sẽ xử ta như thế nào về tội dám hành hung và bắt nạt phi tần của nhà ngươi?- Tôi cười thích thú, để xem, hoàng thượng sẽ xử tội tôi ra sao.
- Aaaaa, cái này... ngươi chết chắc rồi!- Hắn gõ gõ ngón tay lên cái mũi trơn bóng, nho nhỏ của tôi. Tôi chun mũi:
- Chết ư?
- Người thường dám vô lễ với hoàng thất là...
- Tru di cửu tộc?- Tôi tròn mắt đoán mò.
- Chính xác, vậy, ngươi không xong rồi!- Hắn quấn băng lại cho tôi. Tôi chăm chăm nhìn hắn rồi đảo mắt 2 cái. Hắn mỉm cười nói tiếp:
- Chỉ cần ngươi thỏa mãn một điều kiện này, lập tức sẽ tha tội chết còn trọng thưởng.
- Gì cơ?- Tôi tò mò.
- Làm hoàng hậu của trẫm! Tội danh đó không thành lập do ngươi cai quản hậu cung...- Hắn nắm lấy bàn tay băng bó của tôi, cả 2 nhìn nhau không chớp mắt. Ngươi đang tỏ tình với ta ư, Vương Kim? Tôi mím môi nhìn gương mặt hắn càng lúc càng tiến lại gần mình. Hắn đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, loại cảm giác mơ hồ này... chưa từng có trước đây. Không khí ám muội này là gì? Tôi nín thở, không biết điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Một nụ hôn ư? Tôi chưa từng hôn bao giờ. Đôi môi mỏng gợi cảm của hắn gần kề tôi môi, tôi hít một hơi thật sâu khẽ nhắm mắt lại. . .
Linh San, mày đang làm gì vậy? Phương Bạch Hàn mới chính là tướng công của mày!
Tôi hoảng hốt đẩy hắn ra, lắc đầu nguầy nguậy:
- Chúng ta không được!
- Ngươi đúng là có phúc mà không biết hưởng. Tướng công nghèo nàn làm đại phu thì cho ngươi được cái gì?- Hắn ta chán nản xoa xoa lên đôi môi của mình. Tôi im lặng, cúi đầu không đáp.
- Ngươi về tẩm cung của mình đi, ta phê chuẩn tấu chương.- Hắn khẽ thở dài, rót tách trà.
- Ờ...- Tôi bặm môi, gật đầu đứng dậy bước đi như cái máy. Trong lòng vốn biết rõ không nên sinh ra loại tình cảm này nhưng... đây là tình yêu thứ ba của con người hay sao, cái tình yêu chân thật nhất ấy?
Tôi đi ra ngoài, đóng cửa phòng lại, tựa lưng lên cửa thở dài. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thật thật, giả giả, giả giả, thật thật. Đạo lý thâm sâu, Linh San ta thực sự không hiểu cũng không muốn tìm hiểu.
*****
- Mở cửa!- Tôi khoanh tay trước ngực liếc đám lính gác bên ngoài cung mới của Lão Phật Gia. Xem ra, người phóng hỏa không ai khác ngoài hoàng thái hậu rồi. Tuy lão bà bà già cả nhưng cũng là người từng trải, chắc hẳn biết cách tự biện minh mọi chuyện đơn giản nhất để tránh phiền hà.
- Hoàng thái hậu có lệnh không ai được phép ra vào cung của Lão Phật Gia.
- Ta mặc kệ bà ấy đã ra lệnh gì, chỉ cần làm ta không vừa ý, rù quến con trai bả đi bụi thì xem như mất cả chì lẫn chày!- Tôi làu bàu trong cổ họng để tự bản thân nghe. Tôi nghiêng đầu nở nụ cười:
- Ta mang canh hầm đến cho lão bà bà bồi bổ. A Tú, đưa cho bọn họ xem. Ta là có ý tốt mà!
- Nhưng...
- Nhưng nhị gì nữa hả? Ngửi thử xem...- Tôi nhận lấy thố canh, mở nắp đưa qua mũi từng tên một. Tôi đảo mắt.- Rất thơm đúng không?
Bọn chúng lảo đảo ôm đầu. Chỉ mới tẩm thuốc nhẹ đôi chút đã không chịu nổi, lính hoàng cung xoàng như thế này ư? Tôi cắn môi, nở nụ cười, hất nước canh vào bụi cây bên cạnh.
- Bảo bối, muội bảo người hầu dọn đồ của lão bà bà sang tẩm cung của ta đi. Ta sẽ tự tay chăm sóc bà ấy!- Tôi phó thác cho A Tú rồi ung dung đẩy cửa.
- Công chúa, con làm gì vậy?
Giọng nói lạnh tanh vang lên làm thời gian ngưng đọng, bước chân trên không của tôi cũng đông cứng 2 giây.
Sớm muộn gì cũng đối mặt nhưng không ngờ là sớm như vậy. Tôi len lén lôi gói “kích tuyến lệ” ra sử dụng.
- Mẫu hậu!- Tôi hoảng hốt xoay đầu lại, nước mắt lưng tròng.
- Con đã làm gì quân lính rồi hả?- Bà bước nhanh đến hỏi, vẻ mặt hỗn độn. Tôi mím môi lắc đầu:
- Bọn họ không cho con vào thăm bà bà nên con đã... dùng một ít thuốc mê!
- Họ chỉ làm theo lệnh của ta mà thôi, con đang cố chống đối ta đấy ư?- Bà ta hung hăng trợn mắt. Rốt cuộc Lão Phật Gia đã làm gì nên tội mà bà lại cay nghiệt như thế? Tôi không tin không thể lôi bà bà ra ngoài.
- Mẫu hậu tha tội, nhi nữ chỉ là muốn đích thân phụng dưỡng nải nải, xin người ưng thuận!- *Đã khóc một dòng sông*
- Không được, bà bà đã già yếu thì nên để trong cung nghỉ ngơi. Hơn nữa, tẩm cung của con là nơi qua lại của hoàng thượng, không tiện! Con thân lá ngọc cành vàng, hà cớ gì phải chịu uất ức cực khổ?- Bà ta nhất quyết không lung lay. Không lung lay ư? Ta lôi con trai bà vào là được!
- Đây là lệnh của... hoàng thượng ban ra!- Tôi len lén đưa con mắt cún của mình sợ sệt nói.
- Hoàng thượng?- Bà ta liếc mắt hơi suy nghĩ.
- Dạ phải. . .- Tôi gật đầu, vẻ mặt vô tội.
- Được, ta sẽ đi hỏi!- Thái hậu bực mình, lửa giận đùng đùng phất tay áo đi.
Tôi vừa vuốt tóc nghênh mặt thì bà ta xoay lưng lại làm tôi hoảng hồn xụ xuống.
- Ta nghe nói con đánh Vi quý phi?
- Bẩm mẫu hậu, chuyện đó là có thật. Do nô tỳ của cô ta thất lễ với con nhưng cô ta vẫn một mực bênh vực. Hơn nữa, con thỏ mà hoàng thượng tặng, là kỉ vật duy nhất đã bị cô ấy giết chết. Hoàng thái hậu cũng là người từng đấu đá trong hậu cung nên hiểu rõ tâm trạng của con lúc đấy mà. Mấy cái tát có hề hấn gì đâu!- Tôi mỉm cười, xoáy đôi mắt vào con ngươi dao động của hoàng hậu.
Lúc trước, tiên đế có tặng 1 con hỉ tước cho hoàng thái hậu, Bạch quý phi vì ganh tỵ đã nhẫn tâm vặt lông con chim ấy, xác vứt cho mèo ăn. Về sau khi đã được sủng ái, hoàng thái hậu liền lột da Bạch quý phi, băm xác thả cho diều hâu ăn trả thù. 1 con hỉ tước bằng 1 mạng người cơ đấy. Sau khi nghe chị em trong cung Dịch Đình kể lại, tôi cũng giật mình vì sợ hãi. . .
Mấy cái tát của tôi sao bì được thủ đoạn rùng rợn của bà ta. Hoàng thái hậu đăm chiêu 1 lát rồi đi mất.
- Tiểu Nha Đầu, vào đây!- Tôi chưa kịp đẩy cửa bước vào, lão bà bà đã chạy ra kéo tay tôi vào phòng.
- Bà bà, bà có khoẻ không?- Tôi đứng sau lưng, xoa xoa thái dương cho bà.
- Ta không khoẻ thì sao sống được tới bây giờ. Ta nghĩ kĩ rồi, ta vẫn là nên hợp tác với tiểu yêu nhà ngươi!- Bà rót tách trà, ung dung uống. Kì quái, sao bà nói chuyện tỉnh táo thế này?
- Lão Phật Gia, người đang tỉnh hay mê vậy?- Tôi nghiêng đầu hỏi. Bà chép miệng, chống cằm:
- Ta chỉ giả điên cho ả hoàng thái hậu không làm hại mình thôi. Cũng may, con hồ ly nhỏ là ngươi đến đây bảo vệ ta!
- Bà...bà...- Tôi lắp bắp không thể tin được, miệng mở tròn vo.
- Hôm bữa, ngươi nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cứu ta, ta thật lòng cảm kích. Sự thật là do ta châm lửa đốt chơi thôi!- Nghĩ lại bà vẫn thấy vui, cười ha hả. Hèn gì, xung quanh lửa khói mịt mù, chỉ có chiếc giường bà nằm là không có.
- Bà mang mạng sống của con ra đùa giỡn đấy ư?- Tôi vừa tức giận vừa khốn khổ, không biết có nên vơ đại tách trà mà đập vỡ cho hạ hỏa không nữa.
- Tiểu đế nói với ta, con là người vô tình, chỉ muốn lấy lòng ta nên mới ân cần chăm sóc. Vì vậy, ta đã lập ra kế sách này để cho nó sáng mắt. Ta thấy, trong hậu cung, hồ ly nhà ngươi vẫn là tuyệt nhất. Vừa thông minh, lanh lợi lại can đảm, mạnh mẽ, những đứa trẻ khác luận về trí tuệ, tài sắc, cách xử lý đều thua xa nhà ngươi!
Tôi im lặng lắng nghe bà nói. Nụ cười trên môi bà nở thật tươi. Tôi trầm ngâm, nếu nói tôi thật lòng hy sinh vì bà là nói dối. Thật sự, tôi chỉ xem bà là bà ngoại của mình thôi.
- Nải nải, con không giấu gì bà nữa. Câu chuyện con sắp kể có hơi điên rồ nhưng tất cả đều là sự thật.
Tôi đặt 2 tay lên vai bà, hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí. Bà gật đầu nhè nhẹ.
- Thật ra, con năm nay đã 23 tuổi, sống ở thế kỷ 21 nhưng bị người khác hại chết, lúc tỉnh dậy đã thấy mình có thể xác này. Ở kiếp trước, con chưa từng nhìn thấy mặt cha mình, ông đã bỏ rơi 2 mẹ con con. Con sống cùng mẹ và bà ngoại. Bà mắc phải chứng bệnh lú lẫn, không nhận ra ai cả. Hàng ngày, con đều làm những công việc như đã làm với bà bà là tắm rửa, dâng cơm, thay quần áo cho bà ngoại để mẹ đi làm. Cứ như thế, đến năm 15 tuổi, bà con qua đời. Mẹ con sau đó cũng mất do tai nạn giao thông. Lúc còn bé, con luôn cho rằng cuộc sống không có cha là rất bất hạnh nhưng không ngờ, không có bà và mẹ còn bất hạnh hơn rất nhiều. Ăn ở đâu, ngủ ở đâu đều là những vấn đề con nghĩ đến mỗi khi tỉnh giấc. Căn nhà nhỏ của mẹ con cũng bị người dì thâu tóm, bán đi. Con trở thành một đứa vô gia cư. Đang học lớp 9, đành phải ngưng học, giao du với đám côn đồ, bắt đầu học thói trộm cướp, gia nhập vào băng đảng và làm theo mệnh lệnh của người sai khiến để có tiền. 7 năm sau đó, con đã không may sập bẫy, bị đám người khác vay giết. Con vốn chỉ xem bà là bà ngoại của mình chứ chẳng có ý tốt gì đâu. Con cũng chỉ là đứa trôi sông lạc chợ. Kiếp này cũng không khá khẩm hơn là bao, hết làm ăn mày lại làm tú bà. Hoàng thượng rất ghét con vì tấm thân dơ bẩn này!- Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, cười khổ. Muốn khóc cũng chẳng khóc nổi nữa, tôi đành cười cho qua. Bà im lặng, bàn tay ngưng đọng trên không cầm lấy tách trà. Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, đùa nghịch với mấy bông hoa nhỏ.
- Con là tú bà của Xuân Hoa lầu trong kinh thành chứ chẳng phải xuất thân danh gia vọng tộc, công chúa Liêu quốc.- Tôi bặm môi, 1 cánh hoa khẽ rơi xuống.
- Kỹ nữ ư? Không thể tin được!- Vai bà run run, cũng đúng thôi, bà dù sao cũng là nải nải của hoàng đế, sao có thể chấp nhận một đứa cháu dâu vấy bẩn như tôi. Nghĩ đến đây, tôi nói thêm:
- Nhưng bà đừng lo, con đã có tướng công rồi. Không phải hoàng thượng!
- Xằng bậy! Tiểu hồ ly, ngươi vào hoàng cung rồi mà vẫn còn tương tư người khác được hay sao? Tiểu đế thích ngươi nên mới để ngươi ở đây tác oai tác quái. Ta lúc trước cũng từng là... kỹ nữ!- Bà chùn xuống hẳn. Không ngờ... tôi há hốc miệng tròn vo.- Lúc trước, tiên đế vì say mê nhan sắc, tiếng đàn của ta mà tình nguyện cô độc tất cả phi tần trong cung, đón ta về làm chánh thiếp. Sau khi mẫu hậu qua đời, không còn sự phản đối, chàng liền lập ta làm hậu. Ta cũng từng có nhân tình bên ngoài nhưng khi vào hoàng cung, mọi chuyện xoay chuyển càn khôn, ta yêu tiên đế thật lòng, tình nguyện nâng khăn sửa túi cho chàng. Chỉ tiếc rằng, chàng rời bỏ ta quá sớm!- Ánh mắt long lanh của bà khi nhớ đến ngày xuân tươi đẹp làm người khác không khỏi chạnh lòng. Tôi thở dài, hồng nhan vẫn thường bạc mệnh kia mà. Sau lúc đó, con trai bà bà tức cha của hoàng thượng đã cho đóng tất cả những kỹ viện ở đây để tránh làm bà nhớ lại quãng thời gian trước.
Bà vỗ vai tôi:
- Hồ ly, con hãy nhớ cho kỹ, ta tin con là người tốt, tiểu đế cũng thật lòng ái mộ con, vậy nên, ngươi đừng làm bọn ta thất vọng. Bây giờ không yêu ngay cũng được nhưng con tuyệt đối không được ngày đêm nhớ nhung tư tình!
- Nhưng con thật sự có người trong mộng rồi mà!- Tôi nhăn mặt, nói đi nói lại cả buổi trời, thì ra chỉ vì tên tiểu đế kia.
- Cái con Nha Đầu ngốc này, tiểu đế của ta cao to, khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn, lại giàu có nhất, không đủ để ngươi yêu sao?- Bà cốc lên đầu tôi 1 cái. Tôi lắc đầu. Hưởng toàn bộ gen trội cũng không phải là điều tốt đẹp gì. Bà lại ký thêm cái nữa. Tôi xoa xoa cục u, khịt mũi:
- Nhưng tình yêu cần sự đồng điệu của đôi tim. Hoàng thượng chỉ nhất thời say nắng thôi, chúng con không phải 1 đôi uyên ương. Hơn nữa, con cần sự thủy chung, hoàng thượng còn có cả dàn hậu cung hùng hậu kia kìa!
Thế đấy, sự thật mất lòng. Bà xoắn tay áo, cầm đôi hài lên. Tôi hoảng sợ đứng dậy, chạy ra xa.
- Không đánh ngươi tỉnh, không được mà!
- Bà đánh con sẽ chết đấy.
- Không nhiều lời!
Bà rượt tôi chạy vòng vòng trong phòng. Không chịu nổi, tôi vùng chạy ra khỏi đó, chạy đi thật nhanh. Bà đang ép yêu đó à, miễn cưỡng không hạnh phúc đâu.
Tôi chạy ra ngoài, không thấy bà đuổi theo nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Tôi chép miệng, xoa xoa cái bụng đang rên rỉ vì đói, lủi thủi đi về cung, đúng lúc gặp hoàng thượng đi cùng vài tên hộ giá ăn mặc bình thường bước đến. Chắc là vừa đi thị sát tình hình về. Tôi giơ tay chào:
- Đi chơi vui nhỉ, không dẫn ta theo!
Hắn đứng yên, im lặng 1 lúc rồi thở dài gọi tên:
- Nha Đầu. . .
- Chuyện gì cơ?- Tôi tròn mắt hỏi lại.
- Thúc thúc ngươi qua đời rồi!
- Giỡn kì ghê. Thúc thúc ta khoẻ mạnh như thế, trâu đạp ba ngày chưa chết nữa là...- Tôi phất tay, cái tên chết tiệt, dám đem chuyện này ra đùa.
- Ta nói thật. Quân vô hí ngôn!- Hắn khẽ thở dài lần nữa.
- Ngươi còn mở miệng ra nói xằng bậy... ta sẽ moi họng ngươi cho coi!- Tôi ấm ức xoay lưng bước đi, đôi bàn chân run rẩy không đỡ nổi cả thân người. Tôi quỵ xuống đất, hắn liền chạy đến đỡ tôi. Thúc thúc, chết rồi sao? Tôi chỉ mới cảm nhận được tình cha có 1 năm thôi mà, đâu phải chuyện quá đáng gì mà ông trời lại ức hiếp tôi như vậy? Tôi cắn môi, trắng bệch đến bật máu. Hắn ôm lấy cả người tôi vào lòng, xoa xoa đầu:
- Ta cho ngươi rời khỏi hoàng cung 1 tuần chịu tang!
- Ta không đi đâu hết, ngươi định gạt ai thế? Ta đã nói không đùa nữa mà!- Khóc không được, tôi tự lừa gạt mình, khốn khổ lắc đầu.
- Ta biết ngươi không thể chấp nhận được chuyện này nhưng tang lễ ít ra cũng cần có người chăm nom, về Xuân Hoa lầu lo hậu sự đi!- Hắn thủ thỉ vào tai tôi. Tôi chớp mắt mấy cái, hốc mắt vẫn ráo hoảnh, thì ra, tôi là người vô tình thật, thúc thúc chết rồi tôi vẫn không rơi bất kì giọt lệ nào. Tôi nhếch mép, phủi áo đứng dậy, giật tay ra khỏi tay hắn thật mạnh:
- Chỉ vì người bắt ép ta ở đây nên ta không thể gặp thúc thúc lần cuối. Ngươi chỉ nghĩ đến bản thân mình, còn cuộc sống của ta bị đảo lộn cả lên. Ta không muốn nán lại đây, tranh đấu với hậu cung của ngươi thêm phút nào nữa!- Tôi hét lên, đùng đùng bỏ đi. Tôi đi được 5 bước, xoay đầu lại nhìn hắn. Cả 2 chơ vơ giữa trời ngổn ngang. Hắn đứng đó sững sờ, khuôn mặt tĩnh lặng như bị đông cứng. Mái tóc dài buộc gọn theo gió chiều bay bay. Buồn vui bên hắn, cũng chỉ như gió thoảng qua, tôi sớm quên mất cảm giác đó rồi. Vô tình thì vẫn mãi là vô tâm. . .
******
Kinh thành nhộn nhịp, đã lâu không gặp. Tôi ngồi thẫn thờ trên kiệu, được người khiêng đi. Rời khỏi hoàng cung, đáng ra là việc vui mừng nhưng vì đám tang của thúc thúc, tôi căn bản không cười nổi. Kiệu dừng. Đến Xuân Hoa lầu rồi ư? Tôi thở dài, vén rèm, đôi mắt phượng đẹp đẽ giương lên nhìn phía trước. Vẫn chưa đến Xuân Hoa lầu, chỉ là đụng phải 1 vị khách quý, kiệu hoa rình rang, khoe khoang rõ thấy. Phút chốc, chiếc kiệu gỗ thượng hạng của hoàng thượng ban cho trở nên vô dụng, nhỏ bé lạ thường. Kiệu tôi nép đường, cho bọn họ đi qua. Lúc giao nhau, 1 cơn gió nhẹ thổi đến làm chiếc màn 2 bên cửa sổ bay phấp phới, tôi loáng thoáng nhìn thấy ánh mắt dõi theo mình từ chiếc kiệu bên kia.
Lúc lâu sau, thật sự đến nơi cần đến tôi mới khó nhọc bước xuống kiệu. Xuân Hoa lầu trước cửa treo 2 chùm hoa trắng, bên trong cũng thay bằng vải trắng cả thải. Tôi bắt gặp cha mình đứng bên cạnh linh cửu của thúc thúc, làn môi khô khốc khó nhọc lên tiếng:
- Cha. . .
- Nha Đầu, con về rồi!- Ông nở nụ cười, hồ hởi chạy đến nắm tay tôi. Tôi gật gật đầu, chôn rồi ư? Tôi tức giận giậm chân đùng đùng, hét lớn:
- Thúc thúc chết tiệt, ta đã căn dặn ông bao nhiêu lần rồi. Già cả thì đừng ham vui, leo lên tuột xuống như cầu trượt thì có sung sướng gì đâu? Ông đột tử do mây mưa quá sức đúng không? Với sức lực trâu đạp 3 ngày chưa chết kia thì ai ám sát được ông chứ!- Tôi chỉ tay vào linh cửu hét lớn, vang vọng khắp căn lầu trống không. Đám người Cái Bang túa ra ngăn tôi lại. Cha vỗ cái bốp lên trán tôi:
- Nha Đầu chết tiệt này, con...
- Con thì sao? Con nói không đúng chắc. Ông tưởng leo lên bàn thờ ngồi là ngon lắm sao? Tôi không để ông vui vẻ ngồi trên đó đâu!- Tôi lăm lăm chạy đến định hất linh cửu xuống đất thì có tiếng hô to:
- Dừng tay!
Cái giọng khàn khàn đặc trưng bày là của... thúc thúc. Tôi xoay đầu lại, ông lão râu dê xồm xoàm kia đang hừng hực nhìn tôi như bò tót chuẩn bị húc. Lão ta chưa chết, vẫn còn sống nhăn răng kia mà...
- Ngươi học cái thói xấc xược này từ tên hoàng thượng đúng không?- Ông ta đi đến cốc vào trán tôi 1 cái đau điếng. Tôi vò vò trán mình, không phải là mơ, có cảm giác.
Trái với dáng vẻ hùng hổ ban nãy. Tôi thấy trong lòng mình nhẹ tênh, ngồi thụp xuống sàn khóc nức nở. Cả Cái Bang bị tôi làm cho rối rắm cả lên. Thúc thúc hoảng hồn ôm lấy tôi:
- Ban nãy hùng hổ lắm mà, cái ký đau đến độ chảy nước mắt luôn ư?
- Các người... dám lừa... tôi!- Tôi hức hức trong cổ họng, nước mắt như cơn lũ chạy ào ra.
- Ta không làm như thế thì hoàng thượng có chịu thả con đi không hả?- Thúc thúc vỗ về, lau khô nước mắt trên mặt cho tôi. Tôi phủi váy đứng dậy, hạ sách này không khả thi cho lắm nhưng vẫn có thể đưa tôi về nhà mấy hôm.
- Linh San!
Tôi chưa kịp ngẩng đầu lên đã bị ôm cứng ngắc. Tôi vô thức mỉm cười, đưa tay lên ôm lại, vuốt vuốt lưng nam nhân kia.
- Rốt cuộc nàng cũng trở về!- Phương Bạch Hàn ghì cả người tôi vào lòng, ôm chặt đến mức, xương cốt cũng muốn gãy ra. Tôi gật đầu:
- Ừm... thiếp trở về rồi, từ nay về sau không đi đâu hết!
Tướng công buông tôi ra, mỉm cười thật hạnh phúc. Chỉ mới xa cách nhau 3 tuần, nhìn chàng gầy yếu, già đi hơn chục tuổi, râu mọc khắp cằm. Tôi thở dài, vuốt vuốt mấy sợi tóc loà xoà trên đầu chàng:
- Chàng sống rất không tốt!
- Còn nàng thì rất tốt có đúng không?- Chàng gõ tay lên mũi tôi. Tôi phì cười:
- Nữ nhân không có râu nên không dễ dàng nhận biết đâu.
- E hèm, về phòng mà níu kéo, chướng mắt quá!- Thúc thúc hắng giọng làm Phương Bạch Hàn buông tay tôi ra, ngại ngùng ho khan. Tôi cũng vui vẻ nở nụ cười. Thúc thúc đi đến vỗ vai tôi:
- Bọn ta gọi con về đây không phải để sum họp với tình quân mà chính là củng cố Xuân Hoa lầu. Những hoa khôi gần đây tìm được các vương gia, liền nộp tiền chuộc đòi rửa tay gác kiếm. Xuân Hoa lầu hiện giờ rất rối loạn!
- Cái bọn này...- Tôi rít qua kẽ răng, nhướn mày.- Là ai muốn rời khỏi đây?
- Tất cả kĩ nữ!- Cả Cái Bang đồng thanh. Cái bọn người ăn cháo đá bát này, rời khỏi đây ư? Đâu có dễ như vậy!