- Ta sẽ mượn thân xác của cô đi đầu thai, ở lại nhớ cố gắng nuôi 2 đứa trẻ.
- Khoan đã, sau khi ta chết, cô có thể ở lại thể xác này chăm sóc con ta không? Không cần dùng thân xác của ta luân hồi.- Sau khi tôi chết, cô ấy có thể tiếp tục dùng lại thể xác này.
- Đừng lo, trước khi đi ta sẽ giúp cô, cứ vui vẻ mà sống!- Nói rồi, cô ấy cười rất tươi, trèo lên cái xích đu bên cạnh đung đưa.- Nếu sinh ra đúng hạn, chắc ta cũng bằng tuổi con cô ấy!
- Vậy chẳng phải rất lâu sau mới lớn ư?- Tôi ngồi xuống thảm cỏ trò chuyện với cô ấy.
- Càng trẻ thì càng tốt, đợi đất Sở định quyền, ta sẽ trở thành phi tần của vua, càng trẻ thì càng được sủng ái mà!
- Vương, Sở đánh nhau, Vương triều suy sụp ư?- Tôi hoảng hốt hỏi cô ấy. Nha Đầu lắc đầu:
- Thiên cơ bất khả lộ! Nhưng ta nói này, chỉ cần cô khoẻ mạnh sinh ra 2 đứa trẻ ấy, 1 quốc sắc, 1 anh hùng, còn sợ không khuynh đảo triều chính được ư?- Khoé môi cô ấy nở nụ cười thật đậm rồi chỉ tay về 2 đứa trẻ đang luyện kiếm đằng xa. Đột nhiên tôi muốn nhìn mặt 2 đứa trẻ ấy quá, tôi đứng dậy tiến lại gần, lúc sắp nhìn thấy mặt thì mọi thứ tan biến, trời đã sáng...
Tôi lo lắng nhìn sang Vương Kim đang ngủ bên cạnh, Vương triều sẽ sớm suy vong? Tôi phải cố sống nuôi dạy con, sớm ngày phục quốc?
Vào thời khắc quan trọng, con người sẽ đột nhiên mạnh mẽ lạ thường...
Phương Bạch Hàn thường xuyên ra vào hoàng cung khám thai cho công chúa, cũng vì nàng ta tin tưởng con người của huynh ấy. Thấy thế, tôi cũng triệu huynh ấy khám bệnh tình.
Gặp lại nhau trong tình cảnh này cũng khiến tôi khá ngại ngùng. Phương Bạch Hàn chỉ cúi đầu bắt mạch cho tôi, xong xuôi huynh ngước đôi mắt lộ rõ vẻ lo sợ, nhìn tôi. Tôi không vội hỏi đến bệnh tình, nói chuyện phiếm cùng huynh ấy:
- Huynh đã có ý trung nhân khác chưa?
- Hạ thần không có tâm trí nghĩ đến chuyện đó!- Phương Bạch Hàn cười khổ. Tôi thấy áy náy trong lòng nên chỉ gật đầu nhè nhẹ.- Nương nương, người thật mạo hiểm!
Nói ra câu này, tôi đã hiểu khối u trong bụng mình nguy hiểm cỡ nào, cũng như quả boom trực chờ thời cơ nổ tung.
- Nương nương phải uống thuốc điều trị, nhưng có thể sẽ ảnh hưởng đến thai nhi!
- Ta muốn con mình khoẻ mạnh. Không uống có được không?- Tôi nghiêng đầu hỏi nghiêm túc. Vẻ mặt Phương Bạch Hàn không thoải mái chút nào, huynh ấy thở dài:
- Còn phải xem ý chí của nương nương lúc lâm bồn!
Vậy là tôi vẫn có cơ hội sống nếu biết cố gắng? Tôi khẽ cười, đưa cho huynh ấy 1 phong thư, dặn dò đưa lại cho thúc thúc. Phương Bạch Hàn nhận lấy, lui ra...
Vi quý phi hay tin tôi có thai, lập tức đến xem tình hình thế nào, cô em Đổng Thiên Hân cũng đến. 2 tỷ muội tận tình chỉ tôi cách chăm con dù cả 2 vẫn chưa được “bóc tem“. Thì ra, bọn họ muốn hoá thù thành bạn, cùng tôi đối phó với công chúa.
Từ lúc công chúa vào cung đến nay, rất an phận thủ thường, nếu tôi không tìm đến nàng ta thì sẽ không gặp nàng. Nàng chẳng mải mai quan tâm đến hậu cung, suốt ngày ở tẩm cung may quần áo cho đứa trẻ sắp sinh.
- Chờ cho công chúa sinh con, chúng ta sẽ tráo con nếu ả sinh thái tử!- Trộm long tráo phụng có lẽ không còn lạ trong thế giới này. Vi quý phi đưa mắt nhìn tôi, xem ý tôi thế nào. Tôi nhếch môi:
- Ta không muốn trở thành kẻ vô ơn!
- Chuyện này cũng tốt cho ngươi, vừa được hoàng thượng sủng ái, vừa sinh được long chủng. Nếu công chúa sinh con trai, ngươi phải đối phó thế nào?- Vi quý phi chán ghét liếc sang Đổng Thiên Hân để cô ta nói đỡ. Nhưng Đổng Thiên Hân thông minh hơn, mượn dao giết người, chỉ ngồi cười trừ chứ không đáp tiếp.
- Chuyện này là chuyện của ngươi, ta không dám cản! Nhưng cẩn thận cái mạng... A Tú, tiễn khách!- Tôi gọi A Tú vào tiễn người. Cả 2 rất không bằng lòng rời khỏi.
Người tính không bằng trời tính, công chúa lại sinh non, trước 1 tháng. Vi quý phi không kịp trở tay nên công cuộc trộm long tráo phụng không thành, công chúa sinh thái tử. Tuy nhiên cũng rất may mắn, mẹ tròn con vuông, thằng bé rất bụ bẫm. Tôi không tiện đi lại, tay chân đã sưng vù lên nên chỉ đến thăm đúng 1 lần rồi ở trong cung của mình.
Còn 1 tháng nữa lâm bồn, Vương Kim luôn ở bên cạnh tôi, hầu như quên mất đứa trẻ mới sinh bên Đông Cung. Cũng đúng, sinh xong, có thể tôi cũng không còn nữa...
Hắn luôn lấy lòng tôi, tự tay làm đồ chơi cho trẻ em, tự tay đóng nôi đưa, không khí ấm cúng khiến tôi rất hài lòng...
Vi quý phi tấn công công chúa không được liền đổ dồn sang tôi diệt trừ hậu hoạ, 5 lần 7 lượt tẩm thuốc vào thức ăn, chủ yếu muốn con tôi phát triển không toàn diện...
Chuyện gì đến cũng sẽ đến, Sở- Vương phân tranh, chiến tranh giữa 2 nước chính thức bùng nổ. Sau khi nghe tin công chúa Liêu quốc có thai, để tránh tình trạng 2 quân liên kết, nhân lúc 2 bên đang ăn mừng tiểu thái tử tròn 1 tháng, khởi chiến bất ngờ. Vương Kim đưa thái hoàng thái hậu, thái hậu cùng hậu cung sang Liêu quốc, thân chinh đánh giặc, tôi chỉ kịp đưa cho hắn chiếc túi vải có thêu 6 chữ: Vương Tiểu Yến- Vương Khuynh Triều căn dặn:
- Ta sinh đôi, chàng nhất định phải tìm 2 đứa trẻ có hầu bao như chiếc này nuôi dạy chúng nên người. . .
Sở vương biết tôi còn mang long thai, quyết diệt trừ hậu hoạ, cài gian tế vào cung ám sát. Rất không may, tôi đã chuẩn bị từ trước, nửa đêm, tôi lên ngựa cùng thúc thúc trốn sang Liêu quốc...
Đường đi vất vả, lại có thích khách bám theo, tôi khó khăn lắm mới sống sót được đến phút này. Xuân Hoa lầu đã bán, chia tiền cho những kỹ nữ tìm việc khác nhưng kinh thành dậy sóng, bạo loạn khắp nơi, chi bằng theo tôi tìm cách khác để sống. Đoàn người đi cùng tôi cũng khá đông.
Đầu hè, dừng chân nghỉ tại 1 ngôi miếu hoang ở Liêu Quốc, tôi lâm bồn...
Nửa đêm, bụng tôi đau dữ dội, khóc không thành tiếng, nhờ Phương Bạch Hàn đỡ giúp. Đây là lần đầu tiên huynh ấy làm việc này nên khá ngại ngùng. Bạch Khuê cũng ở bên cạnh nấu nước sôi.
Cơn đau cứ dìm chết tôi từng đợt. Phương Bạch Hàn quát lớn cho tôi tỉnh:
- Dùng sức đi, không được ngủ! Không đủ lớn để đứa bé sinh ra.
- Nương nương, hít thật sâu vào, cố gắng dùng sức.- Tôi gật đầu, cố gồng hết sức mình, con ơi, con nhất định phải sống khoẻ mạnh.
1 canh giờ trôi qua vẫn không có động tĩnh, tôi không đủ sức để gặng đứa trẻ ra. Sợ đứa trẻ ngộp nên Phương Bạch Hàn đành mổ bụng bắt con. Tôi chỉ kịp nhìn thấy con dao hơ trên ngọn nến, rồi thiếp đi. Lúc sau lại nghe tiếng khóc của trẻ nhỏ, lúc sau nữa lại nghe thêm tiếng khóc khác nhưng tôi không đủ sức để mở mắt ra nhìn bọn trẻ, hơi thở cũng yếu dần đi. Bên tai chỉ nghe được thanh âm của hạnh phúc, giây phút con mình chào đời...
Tôi mỉm cười, trút hơi thở cuối cùng...
.
.
.
Tôi chuẩn bị đi qua cầu Nại Hà, lại nghe tiếng con mình khóc gọi mẹ, đau đớn không tả được. Tôi quay đầu lại nhìn về tia sáng phía trên, rất nhiều tiếng gọi tên tôi. Tôi nhìn hàng bỉ ngạn mọc đỏ 2 bên bờ Hoàng Tuyền rồi lại ngẩng đầu tìm tia sáng đang ngày một yếu dần.
Nha Đầu ở trên cầu chạy xuống, kéo tay tôi:
- Về đi, ta tặng ngươi 1 mạng!
- Về ư?- Tôi ngơ ngác nhìn cô ấy. Nha Đầu mỉm cười:
- Dương thọ ta chưa tận, nhưng ta sẽ thay cô đi đầu thai, cho cô mượn thể xác ấy nuôi con. Nếu muốn tìm ta, thì hãy đến thôn Trấn Hải ở Sở quốc mà tìm. Đi nhanh lên!- Cô ta đẩy tôi đi, giục tôi chạm tay vào tia sáng...
Mùng tám tháng Chạp, Vương Kim tử trận. Sở vương độc chiếm Vương triều, lập nên Đại Sở...
*******
10 năm sau. . .
- Đặt xong chưa? Xong rồi thì rút tay lên!- Tiểu cô nương xinh đẹp, đáng yêu mỉm cười ma mãnh rồi giở bát. Lần nào cũng vậy, tiểu yêu tinh này vào sòng bạc rồi thì tiền của người đến cược sẽ không cánh mà bay. Đang gom tiền vào túi vải, thấy lão bá bá đi vào, con bé liền chạy đến, ôm lấy cổ ông khoe:
- Con kiếm được rất nhiều tiền nha!
- Con kiếm tiền để làm gì? Mẹ con mà biết thì...- Ông ta gõ lên mũi con bé, nó lém lỉnh cười hề hề:
- Con sẽ để dành tiền, sau này mua 1 phu quân biết nghe lời!
- Con bé này!- Lão bá bá cũng đành bật cười thành tiếng.
Xuân Hoa lầu, sòng bạc Xuân Hoa, tửu lầu Xuân Hoa đều làm ăn rất phát đạt, tiền thâu vào không hết. Con bé này lại tranh thủ kiếm thêm, vắt cạn tiền của khách chơi, đúng là vô sỉ.
- Tiểu Yến, con tưởng mẹ không biết con làm gì sao? Không về phòng đọc sách, thêu thùa đi, còn ở đây đánh bạc!- Tôi đằng đằng sát khí đi ra. Con bé ôm lấy thúc thúc chặt hơn, bĩu môi:
- Con đang giúp mẹ quản lý cơ ngơi!
- Con... còn dám trả treo!- Tôi đi đến lôi con bé ra, thúc thúc liền quay lưng chắn cho nó:
- Tiểu Yến còn nhỏ, con đừng la nó nữa!
Con bé vơ được đồng minh nên lè lưỡi trêu tôi, xong lại cười nịnh bợ, đưa toàn bộ số bạc kiếm được:
- Con đưa cho mẹ!
- Còn giấu ở đâu nữa?- Tôi liếc lên búi tóc của nó.
- Bị bắt rồi ư?- Nó đau khổ lấy mấy lượng bạc trên tóc xuống. Tôi lại nắm chân nó lắc lắc:
- Chỗ này cũng nặng lắm này Tiểu Yến!
- Dạ!- Nó mếu máo cởi giày ra đưa mấy tờ ngân phiếu. Tôi hài lòng, trở về tửu lầu kiểm tra sổ sách. Tiểu Yến tranh thủ lườm tôi 1 cái, phóng xuống đất chạy vụt đi...
Tiểu Yến và Khuynh Triều cùng 1 bụng chui ra nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược. Khuynh Triều khôi ngô tuấn tú, càng nhìn càng giống Vương Kim. Thằng bé rất giỏi võ công, ai đến chỉ dạy đều khen có tài năng thiên bẩm, sau này làm việc lớn. Khuynh Triều ít nói, ít cười, mặt lúc nào cũng lạnh như tiền, ngoài những lúc luyện kiếm, rãnh rỗi nó lại ở trong phòng đọc sách binh thư, cũng có vài quyển sách do Vương Kim để lại nhưng tôi không cho nó biết cha mình từng làm vua tránh hoạ sát thân.
Càng lớn, Khuynh Triều lại càng lạnh lùng hơn, tôi cho nó đến nhà thầy đồ ở đầu thôn học cùng Tiểu Yến. Chỉ mới hôm đầu, thư tình đã chất đống nhưng thằng nhóc này lại chẳng thèm đọc, suốt ngày đọc binh thư, luyện võ. Thấy Tiểu Như cũng xinh xắn, đáng yêu, tôi chọc nó:
- Tiểu Như thích con lắm thì phải. Bao giờ dắt con dâu về ra mắt mẹ?
Khuynh Triều không vội trả lời tôi, đọc cho xong trang sách mới ngẩng đầu lên suy nghĩ. Nó nhìn tôi, nửa cười nửa không, rồi lại nhếch môi cười khinh:
- Mẹ chưa già yếu đến độ phải nhờ con dâu dắt đi!
Từ đó về sau tôi không đùa với con trai của mình nữa...
Tiểu Yến thì lại khác, hoạt bát, nhanh nhẹn, võ công cũng không tồi, có khi tôi đánh còn thua con bé, trúng mấy cái chưởng vào eo. Càng nhìn càng thấy tính tình con bé giống tôi y đúc. Yêu tiền như mạng sống, chuyện gì cũng nói được, còn rất “lừa tình” nữa. Con bé rất thô bạo. Cưỡi ngựa, bắn cung, bộ môn nào mạnh mẽ đều bị con bé chinh phục. Nhưng khổ nỗi, con bé lại bị dốt khoản nữ công giải chánh. Thêu tranh thì đâm trúng tay, tranh xấu không tả được. Nhờ nó nhặt rau thì phải mang rau cho lợn ăn. Nhờ nó giặt quần áo thì phải mua quần áo mới. Còn nữa, tôi bảo nó vẽ giúp bức tranh để xem kỹ năng thế nào... nó lại nguệch ngoạc ra vài nét rồi nói với tôi:
- Đây là nghệ thuật tranh trừu tượng ở phương Tây, mẹ từ từ nghiên cứu ý nghĩa nhé. Chỉ có những người có đầu óc thông minh mới nhìn thấu được bức tranh này.
Thấy thế tôi liền đem tranh cho Khuynh Triều cảm thụ, thằng bé liền đề tên tranh:“ Nghịch tử chê mẹ ngu ngốc!”
Được lắm, 2 đứa con vàng ngọc của mẹ!