- Chàng đã ăn chưa?
- Bắt được 2 con cá, nàng ăn chỉ còn xương thôi đấy!- Hắn đưa ngón tay cái chùi chùi mép miệng của tôi. Tôi đưa mắt nhìn hắn, chớp chớp. . .
Ây, sao dạo này trình cua gái của anh tăng cao 1 cách đột ngột vậy lão công? Liêu Kinh Bảo đẹp trai hơn anh, dịu dàng hơn anh, bây giờ cũng giàu hơn anh nhưng tại sao lại không có sức hút bằng anh vậy? Chồng ơi. . .
Chắc là do goá chồng 10 năm, đùng 1 cái lại được yêu thương nó lạ thế đấy!
- Sao không bảo ta chừa?- Tôi chu môi.
- Thấy nàng ăn ngon như thế, ta sao nỡ giành? Với lại, 2 năm qua, nàng biếu thức ăn cho ta nhiều lắm rồi. Vương Kim ta lại đi keo kiệt 1 con cá nướng với Vương phu nhân à?- Hắn nhếch môi. 3 chữ Vương phu nhân hắn nói nghe rất ngọt, ngọt ngào hơn cả kẹo hồ lô ấy, ngọt mà tiểu đường luôn. À mà... 2 năm qua, biếu thức ăn là sao? Tôi nghi vấn:
- Ta đã biếu thức ăn cho chàng ư?
- Đúng vậy!- Hắn nắm tay tôi đứng lên, rồi rẽ cây phía trước cho tôi đi.
- Chuyện này. . .
- Nàng giữ sức đi đường đi, đừng phí công suy nghĩ nữa!- Hắn chuyên tâm rẽ đường nhưng tôi lại không chịu buông tha, cứ lải nhải mãi, thấy hắn không trả lời thì lãng sang chuyện khác, chuyện này, chuyện nọ, chuyện kia. . .
- Chàng đã gặp quận chúa chưa?- Tôi hỏi, trong lòng hơi khó chịu.
- Ta gặp nàng ấy để làm gì?- Hắn hờ hững đáp lại. Tuyệt tình vậy sao? Nếu người đi bên cạnh hắn là Liêu Bối Nhi, cùng hỏi câu ấy, hắn có trả lời như vừa rồi không?
- Dù sao nàng ấy cũng là chính thất!- Tôi xụ mặt.
- Chính thất hay phụ thất gì cũng vậy, năm xưa ta giữ thể diện cho Liêu Kinh Bảo là nể tình hắn chấp nhận cưu mang người Vương triều. Về sau, đại cục có thành thì cũng không liên quan đến nhau nữa!- Hắn bẻ lá chuối, đưa cho tôi cầm che nắng, dùng kiếm chặt cành cây lớn trước mặt.
- Liên quan gì đến huynh ấy mà giữ thể diện?- Tôi tò mò hỏi.
- Về sau sẽ rõ...- Hắn chỉ nói như thế rồi im lặng, tự dưng, tôi cũng mất hứng im luôn. Fine, hồi sau phân giải.
- Lão công, chân ta hình như có cái gì đó...
- Đứng im.- Hắn ra lệnh. Tôi nín thở đứng im phăng phắc. Hắn lại tiếp tục:
- Nàng nhắm mắt lại đi.
Tôi gật đầu, nhắm mắt lại. Tôi thấy chân mình bị sợi dây lành lạnh siết lại nhè nhẹ, bà mẹ, tôi biết đó là rắn... nhưng mà... không hét nổi, sợ bị cắn. . .
Vương Kim dùng tay giật mạnh nó. Tôi mở mắt ra theo phản xạ liền thấy hắn dùng thanh kiếm chặt lìa đầu nó ra. Cái đệt, da gà da vịt của tôi thi nhau nổi lên, là rắn hổ đó, xuýt nữa bị cắn là toi đời. . .
Hắn đi đến đặt tay lên vai tôi, hỏi:
- Nàng có sao không?
Mặt tôi đã sớm xanh như tàu lá chuối vì sợ, còn hơi sức đâu mà trả lời. Lúc lâu sau đó tôi mới trấn tỉnh gật đầu. Hắn quỳ xuống, xoay lưng về phía tôi:
- Ở đây có rất nhiều rắn, nàng lên đi, ta cõng.
- Nhỡ chàng bị...
- 10 năm rồi, cái tật nói chuyện xúi quẩy cũng không bỏ được à?- Hắn chặn ngang câu nói của tôi. Đúng lúc lắm, tôi định nói “nhỡ chàng bị rắn cắn chết thì ai bảo vệ cho ta“... Tôi măt dày nhe răng cười, không khách khí trèo lên lưng hắn, ôm chặt như rùa đeo mai.
- Vẫn còn nhẹ lắm, cõng chẳng tốn sức!- Hắn giở lên giở xuống như cân cái ba lô đeo trên lưng, tôi bất mãn đánh vào vai hắn:
- Lát nữa xem cõng đi được bao xa mà gáy dữ!
- Đi bộ đi!- Hắn buông tay làm tôi chao đảo đáp đất suýt té. Tuyệt tình vậy luôn á! Tôi mặt dày phóng lên lưng hắn, ra sức trèo lên khiến hắn đứng không vững đảo mấy vòng, lát sau, tôi chiến thắng ôm cổ hắn:
- Đi thôi!
Hắn hừ lạnh 1 cái rồi cõng tôi tiến về phía trước... chỉ đơn giản vậy thôi mà nhiều đứa con gái cầu chẳng thấy, lêu lêu [ đừng cản Win giết người :)]
Tôi chỉ biết hắn cõng tôi đi thật lâu, thật lâu, tôi thì buồn ngủ cực độ, gục trên lưng hắn luôn. Lúc tỉnh dậy. . . tôi đã thấy mình nằm ở trên giường của sơn trang, Vương Kim cũng nằm bên cạnh, choàng tay ôm lấy eo tôi.
Tôi cựa mình nhìn ra cửa sổ, giờ đã là buổi tối, trăng đã lên cao. Tôi ngủ lâu vậy rồi sao? Tôi xoay người lại nhìn Vương Kim ở ngay bên cạnh. Hừm... tôi bây giờ mới có cơ hội quan sát kỹ. Gương mặt anh tuấn của Vương Kim hằn lên vài vết sẹo, vết dài nhất là ở trên cằm nhưng đã nhạt đi ít nhiều. Cánh tay hắn ôm ở eo tôi thì chi chít vết thương, mới có, cũ có, khác với làn da mịn màng, rắn chắc lúc trước, trong lòng tôi cũng thấy đau xót ít nhiều, đưa ngón tay sờ lên những vết sẹo ấy. Vương Kim lười biếng he hé mắt nhìn tôi. Tôi cũng nhìn hắn. Hắn đưa tay vuốt tóc tôi:
- Đừng làm loạn nữa, hôm nay ta rất mệt!
Tôi gật đầu, ôm chặt lấy hắn. Con gái dễ dụ vậy đó, vài hành động ấm áp, lời nói ngọt ngào thì đã xiêu lòng mất rồi!
Sáng hôm sau thức dậy, trong người vẫn còn uể oải đau nhức nhưng cũng đã đỡ hơn phần nào. Tôi bước ra sân trước, ngoài cửa đang náo loạn, ồn ào. Tôi bước đến, hỏi:
- Chuyện gì vậy... Khuynh Triều?- Ây cha, tôi cũng quên béng là mình có dắt theo nó đến Đại Sở. Nhưng mà... sao nó lại xuất hiện ở đây? Nhìn thấy tôi, nó tức giận ra mặt, thù hằn khoanh tay trước ngực:
- Mẹ sống rất tốt nhỉ?
- Tốt cái gì mà tốt!- Tôi trừng mắt, kéo nó vào trong. Chỉ có 1 thằng nhóc thì sao làm loạn cả sơn trạng được vậy? Đại Ngưu nhăn nhó nói với tôi:
- Hạ thần chẳng hiểu sao lại bị thái tử theo dõi về tận sơn trang đòi... tìm mẹ.
Này cậu trai trẻ, khi xưa cậu khờ khạo ta đã biết nhưng năm nay cũng ngót nghét 28, 29 tuổi mà để 1 đứa trẻ 10 tuổi theo dõi về đến tận sào nguyệt thì có phải là bất tài lắm không chứ hả? Cái này cũng không trách ngươi được, tại do gen gia đình ta quá là trội mà! Tôi vỗ vỗ vai hắn cảm thông:
- Lần sau ngươi nên cẩn thận 1 chút, nhỡ người Đại Sở theo ngươi đến đây thì phải làm thế nào?
- Hạ thần biết lỗi nhưng... thái tử...- Hắn lại nhìn Khuynh Triều nghẹn lời. Hừm... ta hiểu rồi, hiểu rồi. Con ta ức hiếp các ngươi chứ gì, người lớn thì đừng mách trẻ nhỏ nữa.
Đúng lúc, Vương Kim đi đến, nửa cười nửa không nhìn thằng nhóc. . .
Nó bước đến trước mặt hắn, ánh mắt ánh lên tia cười:
- Nên gọi người đây là cha hay sư phụ?
OMG, OMG hèn chi... hèn chi hắn nói tôi biếu thức ăn cho hắn tận 2 năm. Khuynh Triều đã sớm biết người dạy võ cho mình chính là phụ thân của mình. Hắn ở gần như thế nhưng cả 2 chưa chạm mặt lần nào, hắn thực sự rất giỏi chuyện lén lút nha. Tôi nín bật nhìn 2 cha con. Vương Kim cúi người mỉm cười:
- Tùy lòng hảo tâm!
- Tiểu Yến luôn mong gặp sư phụ.- Nó nghiêm túc nói. Ha, nó chọn cách gọi là sư phụ đấy, cho vừa nha!
- Thật ra ta cũng có gặp Tiểu Yến trên phố vài lần, chỉ là con bé đi cùng Liêu Kinh Bảo nên ta không tiện chào hỏi.- Vương Kim tiếc hùi hụi. Tôi liếc hắn:
- Còn ta thì sao? Chỉ có ta là không biết gì cả!
- Nữ nhân biết càng ít chuyện càng tốt!- 2 phụ tử tên kia đồng thanh. Nè, con là do ta sanh, góp vốn cũng 50/50, tại sao nó lại về phe “nòng nọc” vậy?
- Ta mặc kệ, ta về Xuân Hoa lầu lấy vài bộ y phục đã. Bộ này khó chịu quá!- Tôi nhìn bộ đồ trên người, rõ ràng là y phục nam nhân may bằng vải bố rộng thùng thình, trông chả ra gì. Khuynh Triều lắc đầu:
- Bây giờ triều đình đang ráo riết truy tìm mẹ, e là không tiện xuất hiện. Để con về lấy là được.
Vương Kim chắp tay ra sau lưng, rất hài lòng gật đầu:
- Đi sớm về sớm!
Khuynh Triều liền đi ngay, không chờ tôi lên tiếng, hành động thật nhanh gọn, dứt khoát!
Tôi thở dài nhìn trời, xem ra, ngày tháng trốn chui trốn nhủi khi xưa đã quay trở lại rồi. . .
Tôi hỏi Vương Kim:
- Hôm qua sao chúng ta về được đến đây vậy?
- Đi xuyên qua rừng 2 canh giờ thì sẽ đến thôi.- Hắn thản nhiên nói. Rừng núi bây giờ là thiên hạ của hắn, hắn rành đường thì tôi cũng không lấy làm lạ. Tôi nhướn mày:
- Ở sơn trang này có bao nhiêu người vậy?
- Hơn 1 vạn người trải đều ở khắp các cánh rừng, chỉ chờ thời cơ chín mùi mà lật đổ Đại Sở.- Hắn thong thả uống tách trà, nói với vẻ tự hào. Tuy nắm chắc phần thắng nhưng chiến tranh nào chẳng có mất mác tang thương? Thấy tôi thở dài, hắn đi đến bên cạnh đưa cho tôi cái bánh quế:
- Cười lên xem nào, nàng như thế ta nhìn không quen mắt!
Tôi nhăn mặt cười cho có lệ, hắn bóp bóp vai tôi, nói:
- Sớm biết có nàng ở đây ta lại có ý chí như thế, ta đã mang nàng theo từ 10 năm trước rồi!
Được đó, dạo này nói chuyện ngọt như mía hà. Tôi hài lòng nở nụ cười:
- Đánh nhanh thắng nhanh!
- Đánh nhanh thắng nhanh!- Hắn gật đầu. . .