Mấy ngày liền, tôi ngủ trễ dậy sớm chăm sóc cho Lão Phật Gia, cơ thể cũng dần mệt mỏi. Mấy chuyện cơm bưng, nước rót, tắm rửa cũng do tôi làm. Thôi thì cứ xem bà như bà ngoại của tôi mà làm, chuộc lại lỗi lầm vô tâm của tôi lúc trước khi bà tôi còn sống. . .
Sáng hôm kia, tôi lỡ dậy trễ, đám nô tì bên Phụng Hoàng cung lại nháo nhào đi tìm lão bà bà. Tôi cũng xốn xang không kém. Vẫn không tài nào hiểu được, bà bà già cả, nhưng mỗi lần trốn đi cứ như siêu trộm Kid. . .
Tôi chạy lòng vòng hoàng cung:“ Nải nải...”
Lát sau, tôi chạy đến ngự hoa viên, liền thấy bà đang đứng thờ thẫn nhìn xuống cái hồ sen, e là nhảy xuống bên dưới. Tôi hoảng hốt chạy nhanh hết sức có thể định ôm bà lại:
- Đừng nhảy bà ơi!
Bà né qua bên phải 2 bước. . .
*Ùm*
Tôi rơi xuống hồ, toàn thân ướt như chuột lột. Tôi vuốt mặt mình, cũng may chưa trang điểm nên không bị lem luốt. Bà vỗ tay, cười hề hề:
- Mát không? Sao lại nhảy xuống đó?
- Con tưởng bà định nhảy xuống nên ngăn lại. Bà còn cười con cho được, con nghỉ chơi với bà rồi. . .-Tôi giận dỗi đứng dậy, đột nhiên, đôi chân vô lực khụy xuống, một lần nữa hòa mình vào dòng nước lạnh. Lạnh quá. . .
*******
Lúc tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm trên giường, ngự y bên cạnh đang bắt mạch. Tôi nhíu mày nhìn mọi người đang tề tựu đông đủ ở đây. Vương Kim chạy đến ngồi trên giường, nắm bàn tay còn lại của tôi:
- Nàng thấy trong người có chỗ nào không khỏe cứ nói với ngự y.
- Thần thiếp không sao, trong người vẫn bình thường. . .- Tôi thấy hoàng thái hậu, Vi quý phi, có cả Đổng Thiên Hân ở đây thì giả vờ.
- Bẩm hoàng thượng, hoàng thái hậu, nương nương đang có thai, đang ở những tuần đầu thai kì nên mạch tượng chưa rõ lắm. Hạ thần sẽ bốc thuốc cho nương nương dưỡng thai!
Tôi và Vương Kim trợn mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ hôn lên trán là sẽ có bầu? Hở, tôi vẫn còn là xử nữ kia mà. Tôi há hốc miệng không khép lại được. . .
- Thật là tốt quá, mới thành thân không bao lâu đã có hỉ sự, cảm tạ trời đất!- Hoàng thái hậu chắp tay cảm ơn. Sắc mặt Vương Kim sa sầm lại, chắc hắn đang nghĩ trong đầu tôi là hạng đàn bà trăng hoa lẳng lơ đây mà!
- Ông đã xem kĩ chưa?- Tôi lo lắng hỏi lại. Ông ta gật đầu chắc nịch, khua môi múa mép để nhận được bổng lộc khen thưởng từ hoàng thái hậu. Vi quý phi cùng Đổng Thiên Hân giả vờ rối rít chúc mừng nhưng tôi đâu còn tâm trí để đấu khẩu với bọn họ nữa chứ. . .
(Team phá cảm xúc: Bật bản nhạc “Bởi vì nhớ anh nên cô đơn” lên nghe đi đọc giả)
- Con phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó, có biết không?- Hoàng thái hậu dặn dò tôi thật kĩ. Tôi mím môi, miễn cưỡng gật đầu. Đợi mọi người rời khỏi, Vương Kim mới chầm chậm quay lưng bước đi. Mỗi tiếng động của một hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi nói lớn đủ 2 người trong phòng nghe:
- Chắc chắn có hiểu lầm ở đây, tôi vẫn chưa từng động phòng kia mà. Sao lại có thai chứ?
- Chẳng phải cô là kĩ nữ hay sao?- Lời nói vô cùng của hắn như nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi thở hắt ra thật mạnh, tức giận chạy đến níu tay hắn lại:
- Mọi chuyện ta nói đều là sự thật, sao ngươi lại không tin ta hả?
- Tin ngươi?- Hắn hừ lạnh, phất tay. Bàn tay tôi rơi ra khỏi tay hắn, lạc lõng giữa không trung. Giây phút 2 bàn tay rời nhau ra, thật hụt hẫng. . .
Hắn cứ vậy bỏ đi, tôi ngồi phịch xuống đất thẫn thờ, lần đầu tiên tôi thấy hắn lạnh lùng đáng sợ như vậy. . .
Tôi đau bụng quằn quại, mệt mỏi tựa đầu vào chân bàn. . .
Đến tối, A Tú mới hoảng hốt lay tôi dậy:
- Nương nương, sao người nóng quá vậy?
- Ta... lạnh.- Tôi ôm lấy đôi vai mình run lên bần bật, thở không ra hơi. A Tú vội dìu tôi lên giường, đắp chăn cho tôi rồi chạy đi tìm ngự y.
Trong cơn mê man, tôi thấy Vương Kim... Hắn rất đẹp, như một vị thần. Hắn xoay lưng về phía tôi, từ từ đi mất. . .
- Vương Kim. . .- 1 giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ. Tôi lịm đi. . .
Vương Kim ở phía trên, vuốt nhẹ mái tóc của tôi, hắn nhìn tôi thật trìu mến. Ánh mắt như chứa nhiều đợt thủy triều cuồn cuộn. Tôi nhăn mặt, lại mơ nữa rồi. Thôi, mơ thì cũng đã mơ, mơ cho trót. Tôi bặm môi:
- Ngươi đó, lúc nào cũng nóng nảy, không chịu nghe ta giải thích. Tức ta như vậy thì đuổi ta đi cho xong, ta về với tướng công của mình, không làm phiền ngươi. Ta đã làm gì đâu mà có thai?- Tôi nằm trên đùi hắn, ngước mặt lên. Hắn gật đầu, không trả lời. Tôi thở ra một hơi khó nhọc, nhắm mắt lại, tiếp tục giấc mơ. . .
- Nước. . .- Môi tôi khô khốc, khát khô cả cổ. Ngay lập tức, có người đỡ tôi dậy cho uống nước. Tôi bị sặc, ho khù khụ. Người đó liền vuốt lưng tôi thật nhẹ nhàng. Tôi khó nhọc mở mắt. . .
- Ai làm gì ngươi mà ngươi khóc hoài vậy?- Hắn vuốt má tôi, vẫn còn giọt nước mắt sót lại. Tôi đột nhiên uất ức, òa khóc, không thành tiếng. Mấy tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng cũng không thoát ra được. Chẳng biết uất ức vì cái gì, chẳng biết buồn vì chuyện chi mà nước mắt tôi tuôn như suối muốn ngừng cũng chẳng được.
- Ngươi xem, khóc đến sưng mắt rồi!
- Ngươi... đáng ghét!- Tôi dùng hết sức lực ngồi bật dậy, đánh vào ngực hắn. Hắn nở nụ cười:
- Ngự y xem nhầm, ngươi chỉ bị phong hàn thôi!
.
.
.
- Ha, cái tên ngự y đó, lôi ra, trảm đầu đi! Hắn có học đại học y dược không vậy? Mua bằng vào hoàng cung làm à?- Tôi đứng bật dậy, xoắn tay áo hét lớn. Vương Kim bịt 2 tai mình lại, chép miệng:
- Ngươi khỏe thì tốt rồi!
- Ừ, ta không chết được đâu.- Tôi phất tay áo, liếc hắn. Nộ khí xung thiên, phong hàn bao nhiêu cũng hết. Linh San này xin thề, chưa phá banh ta lông hoàng cung này chưa chết, xin thề, xin thề. . .
(Team nhạc nền: Đổi bản nha! “Tiêu Dao tuyệt nhất”)
Mấy ngày sau, tôi đi ra khỏi cung, ai cũng nhìn bằng ánh mắt lạ thường. Tôi vuốt ve con thỏ trong tay, chu môi liếc nhìn mấy nô tì thân cận Thúy Kiều, Thúy Vân của hoàng cung rồi đi thẳng. Ai bảo 2 người con gái, 1 con vịt thành cái chợ, 2 con nô tì thôi cũng đủ rồi. Chuyện tôi có thai hỏng thì do tên ngự y truyền ra chứ tôi có tự tung tin đâu? Tôi bặm môi, cắm đầu cắm cổ đi, đi như bay. . .
- Liêu nương nương, đi đâu mà vội vàng vậy?- Vi quý phi đi đến trước mặt tôi. Đổng Thiên Hân khách khí hành lễ, còn nở nụ cười dịu dàng. Ấy mà tôi ngộ lắm, con mắm nào xinh đẹp, đoan trang, thùy mị hơn tôi là tôi ghét dữ lắm. Diễn cho ai coi vậy?
- Trốn ngươi đó!- Tôi nhếch mép. Cô ta nhíu mày, nũng nịu phát ớn:
- Sao lại trốn ta?
- Không trốn ngươi thì gây sự với ngươi à? Mà nè, hoàng thượng mấy hôm nay đều ở bên chăm sóc cho ta, ta cảm thấy. . . sướng!!- Tôi nở nụ cười kiêu ngạo, vuốt ve đầu con thỏ trong lòng.
Vi quý phi hít một hơi, nén giận. Tôi tặc lưỡi:
- Mới nói 1 câu mà tức giận rồi, ta trốn tiếp đây!- Tôi băng qua ả.
- Đứng lại!- Ả nắm vai tôi lại.
- Sờ ma? (Cái gì?)- Tôi liếc.
- Con thỏ này ở đâu mà ra?- Ả nắm 2 tay con thỏ của tôi lên. Tôi trợn mắt giật lại:
- Là quà của hoàng thượng đó!- Giọng rõ ràng châm biếm, khiêu khích kèm theo nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Không biết ả nghĩ gì, bỏ qua cho tôi đi tiếp. Tôi bước đi thẳng về phía Phụng Hoàng cung, nhưng đi được 3 bước cảm thấy trong người khó chịu, chắc mấy hôm nay không vận động tay chân. . .
Đi đến Phụng Hoàng cung, có toán người canh gác bên ngoài, tôi đi đến trước mặt bọn họ. 1 tên liền chắn tay tôi lại:
- Nương nương, người không được vào. Hoàng thái hậu có lệnh, không được để ai đến quấy rầy lão Phật Gia nghỉ ngơi!
- Ta cũng không được vào?- Tôi hỏi.
- Không!- Hắn nghiêm giọng. Ồ, giống trong quân đội nhỉ? Tôi xoa xoa cằm, hí mắt. . .
- Vậy, ta đi đây!- Tôi xoay lưng đi được 3 bước liền xoay người lại chỉ lên trời:
- Có con voi biết bay kìa!
*Éc...éc...*
Có tiếng quạ kêu trên đầu, đám lính gác vẫn không nhúc nhích. Cái câu đó hơi ấu trĩ thì phải. Tôi bị quê độ cúi đầu đi thẳng, đi như bay. . .
- Cháy, cháy rồi. Phụng Hoàng cung cháy rồi!- Đám nô tì cung Dịch Đình theo lệnh tôi nướng khô phía sau cung, quạt khói bay mù mịt. Tôi cầm con khô thơm nức cắn một cái. Chờ mọi người hỗn loạn, tôi sẽ xông vào dắt bà bà đi chơi. Đối với Linh San này, không việc gì là không thể. . .
- Cháy, cháy rồi nương nương!- A Tiêu hớt hải chạy đến, nói với tôi.
- Từ từ, ngươi hoảng loạn cái gì, chỉ giả vờ thôi mà!- Tôi chép miệng.
- Là cháy thật đó!- A Tiêu hét lên.
Cháy... cháy thật??? Lão Phật Gia?
Tôi hoảng hốt đứng dậy, chạy đến trước cung đập cửa, cửa đã bị khóa bởi 1 cái chốt vàng. Bọn lính canh ban nãy quên mất sự tồn tại của bà, chỉ lo chạy đôn chạy đáo dập lửa, cũng có thể, bọn chúng không giữ chìa khóa, người giữ chìa khóa là hoàng thái hậu kia.
Tôi vơ đại tảng đá bên cạnh đập chốt cửa, tay bị kẹp giữa 2 thứ, máu chảy lênh láng. Tôi không còn cảm giác nữa, điên cuồng đập xuống. Lửa càng ngày càng lớn, khói đen ngút tận mây xanh. Tôi tái mặt, lấy hết sức bình sinh đập lần cuối. Chốt cửa gãy. Tôi mừng rỡ tháo ra, bật tung cửa. Vương Kim đi đến hét lớn:
- Ngươi làm gì vậy?
Tôi không để ý đến lời nói của hắn nữa, cắm đầu chạy vào đám lửa. Nóng, rất nóng, buốt cả da.
- Bà bà...- Tôi gọi lớn. Không có tiếng ai trả lời, không loại trừ nguy cơ bà bị ngạt khói.- Bà bà...
Mấy thanh cột phía bên trên bị lửa đốt gãy xuống. Tôi hoảng sợ vượt lên, tránh được 1 kiếp. Biển lửa nóng rát, tôi cởi hết áo khoác ra cầm trên tay. Bà bà đang nằm hôn mê trên giường, cũng may, chỗ đó không có lửa. Tôi chạy đến, cúi người cõng bà, lấy áo khoác đắp lên người phía trên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mấy cây gỗ cháy đen rơi xuống như mưa, tôi chỉ biết đưa tay đỡ, chạy về trước. Cũng may, cung Phụng Hoàng so với những cung khác bé hơn rất nhiều. Tôi an toàn chạy ra ngoài, thở hổn hển rồi nở nụ cười:
- Không sao rồi!
Đám nô tì chạy đến đỡ lão bà bà đi tìm ngự y. Tôi đưa tay dụi mặt mình, liền thấy bàn tay vừa bị phỏng đỏ, vừa chảy máu. Vương Kim đứng yên như tượng nhìn tôi thật lâu. Tôi tròn mắt hỏi hắn:
- Sao nhìn ta dữ vậy? Lúc này xấu xí lắm phải không?
Hắn không trả lời, tiến đến ôm tôi vào lòng thật chặt. Tôi đờ mặt, đần thối ra. Cái tên này bị gì vậy?
Ngay lập tức, mấy giọt nước mắt của hắn rơi xuống bờ vai trần của tôi. Vương Kim, ngươi khóc ư? Ta chưa khóc thì ngươi khóc cái gì, đồ mít ướt!
Thật lâu sau đó, hắn mới buông tôi ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình rồi chùi chùi mấy vết nhọ đen trên mặt tôi:
- Ngươi sao vậy?
- Nha Đầu, ngươi thật tốt!- Hắn mỉm cười, cúi xuống bế tôi dậy. Tôi lọt thỏm trong lòng hắn, thân thể nhỏ bé sao bì bằng thân hình 1 mét 9 chứ!
- Lão bà bà ban nãy chỉ ngất thôi đúng chứ?- Tôi lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng hỏi hắn. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nét cương nghị trên khuôn mặt anh tuấn ấy khiến tim tôi đập thình thịch.
.
.
.
.
- Ngươi đó, bớt gây rối lại. Tối ngày chạy lung tung, rước họa vào thân! Lá gan chiếm cả người rồi!- Vương Kim sỉ lên trán tôi rồi đút quả nho vào cái miệng đang tóp tép nhai bánh. Tôi nở nụ cười híp mắt, giơ 2 bàn tay gói băng trắng to đùng như tay heo lắc lắc làm gwiyomi:
- “ ildeohagi ileun gwiyomi
ideohagi ineun gwiyomi
samdeohagi sameun gwiyomi
gwigwi gwiyomi gwigwi gwiyomi
sadeohagi sado gwiyomi
odeohagi odo gwiyomi
yukdeohagi yugeun jjokjjokjjokjjokjjokjjok gwiyomi nan gwiyomi...”
- Ngươi điên rồi!- Hắn chép miệng lắc đầu. Tôi gật đầu:
- Điên lâu rồi, nặng thêm chút nữa cũng không sao!
Hắn thở dài, đút miếng bánh quế vào miệng tôi. Tôi vừa nhai vừa tức cười dụi dụi bàn tay “đấu sĩ boxing” vào má mình.
- À mà, ta muốn đi tắm!- Tôi nói.
- Ngự y bảo vết thương trên tay ngươi không được động nước, hay để ta tắm giùm cho!- Hắn cười gian tà, đứng dậy bóp bóp vai tôi. Phì, dụ ai vậy? Tôi không khách khí sỉ nhục:
- Ngươi ấy, ngươi có nghe câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” chưa?
- Tất nhiên là có, ý ngươi nói ngươi là mỹ nhân?- Hắn kiêu ngạo châm biếm tôi. Tôi nuốt miếng bánh lắc đầu:
- Hừ, không phải. Đến Triển Chiêu còn không qua được ải của Bao Chuẩn, vậy mà ngươi không động lòng với cả Thúy Vân... À nhầm, Đổng Thiên Hân. Bảo ngươi động phòng với cô ta, ngươi đâu có dám. Còn ở đó hăm dọa ta!
- Ngươi...- Hắn tức giận bế phổng tôi dậy quăng lên giường. Tôi vẫn không thay đổi thái độ, thản nhiên y như cũ. Tôi không tin, hắn “phất cờ khởi nghĩa” được đâu.
- Hôm nay ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy...- Hắn hấp tấp cởi áo. Tôi chu môi, ngoắc ngoắc ngón trỏ:
- Come on baby!
Dâm Dâm cô nương vs Liệt Dương công tử...
Hắn đột nhiên khựng lại. Tôi mỉm cười, thấy chưa... Chưa đánh mà bỏ chạy rồi. Tôi bò đến, lấy cái tay đẩy đẩy thắt lưng hắn:
- “Em trai” phải lớn gấp đôi như vậy mới được nha!
- Ngươi!- Hắn tức giận trợn tròng mắt. Tôi phá lên cười ha hả:
- Dẹp đi. Bảo A Tú vào tắm cho ta, ta còn phải giữ gìn cho phu quân ở nhà nữa!
Mặt hắn tĩnh lặng, nửa muốn chơi liều mất tem vào tay tôi, nửa lại không. Liệt vẫn hoàn liệt, liền xoay lưng gọi A Tú. Tôi đập gối, cười ra nước mắt. . .
Mấy ngày liền, tôi ngủ trễ dậy sớm chăm sóc cho Lão Phật Gia, cơ thể cũng dần mệt mỏi. Mấy chuyện cơm bưng, nước rót, tắm rửa cũng do tôi làm. Thôi thì cứ xem bà như bà ngoại của tôi mà làm, chuộc lại lỗi lầm vô tâm của tôi lúc trước khi bà tôi còn sống. . .
Sáng hôm kia, tôi lỡ dậy trễ, đám nô tì bên Phụng Hoàng cung lại nháo nhào đi tìm lão bà bà. Tôi cũng xốn xang không kém. Vẫn không tài nào hiểu được, bà bà già cả, nhưng mỗi lần trốn đi cứ như siêu trộm Kid. . .
Tôi chạy lòng vòng hoàng cung:“ Nải nải...”
Lát sau, tôi chạy đến ngự hoa viên, liền thấy bà đang đứng thờ thẫn nhìn xuống cái hồ sen, e là nhảy xuống bên dưới. Tôi hoảng hốt chạy nhanh hết sức có thể định ôm bà lại:
- Đừng nhảy bà ơi!
Bà né qua bên phải bước. . .
Ùm
Tôi rơi xuống hồ, toàn thân ướt như chuột lột. Tôi vuốt mặt mình, cũng may chưa trang điểm nên không bị lem luốt. Bà vỗ tay, cười hề hề:
- Mát không? Sao lại nhảy xuống đó?
- Con tưởng bà định nhảy xuống nên ngăn lại. Bà còn cười con cho được, con nghỉ chơi với bà rồi. . .-Tôi giận dỗi đứng dậy, đột nhiên, đôi chân vô lực khụy xuống, một lần nữa hòa mình vào dòng nước lạnh. Lạnh quá. . .
Lúc tỉnh dậy, tôi đã thấy mình nằm trên giường, ngự y bên cạnh đang bắt mạch. Tôi nhíu mày nhìn mọi người đang tề tựu đông đủ ở đây. Vương Kim chạy đến ngồi trên giường, nắm bàn tay còn lại của tôi:
- Nàng thấy trong người có chỗ nào không khỏe cứ nói với ngự y.
- Thần thiếp không sao, trong người vẫn bình thường. . .- Tôi thấy hoàng thái hậu, Vi quý phi, có cả Đổng Thiên Hân ở đây thì giả vờ.
- Bẩm hoàng thượng, hoàng thái hậu, nương nương đang có thai, đang ở những tuần đầu thai kì nên mạch tượng chưa rõ lắm. Hạ thần sẽ bốc thuốc cho nương nương dưỡng thai!
Tôi và Vương Kim trợn mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ hôn lên trán là sẽ có bầu? Hở, tôi vẫn còn là xử nữ kia mà. Tôi há hốc miệng không khép lại được. . .
- Thật là tốt quá, mới thành thân không bao lâu đã có hỉ sự, cảm tạ trời đất!- Hoàng thái hậu chắp tay cảm ơn. Sắc mặt Vương Kim sa sầm lại, chắc hắn đang nghĩ trong đầu tôi là hạng đàn bà trăng hoa lẳng lơ đây mà!
- Ông đã xem kĩ chưa?- Tôi lo lắng hỏi lại. Ông ta gật đầu chắc nịch, khua môi múa mép để nhận được bổng lộc khen thưởng từ hoàng thái hậu. Vi quý phi cùng Đổng Thiên Hân giả vờ rối rít chúc mừng nhưng tôi đâu còn tâm trí để đấu khẩu với bọn họ nữa chứ. . .
(Team phá cảm xúc: Bật bản nhạc “Bởi vì nhớ anh nên cô đơn” lên nghe đi đọc giả)
- Con phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó, có biết không?- Hoàng thái hậu dặn dò tôi thật kĩ. Tôi mím môi, miễn cưỡng gật đầu. Đợi mọi người rời khỏi, Vương Kim mới chầm chậm quay lưng bước đi. Mỗi tiếng động của một hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi nói lớn đủ người trong phòng nghe:
- Chắc chắn có hiểu lầm ở đây, tôi vẫn chưa từng động phòng kia mà. Sao lại có thai chứ?
- Chẳng phải cô là kĩ nữ hay sao?- Lời nói vô cùng của hắn như nhát dao cứa vào tim tôi. Tôi thở hắt ra thật mạnh, tức giận chạy đến níu tay hắn lại:
- Mọi chuyện ta nói đều là sự thật, sao ngươi lại không tin ta hả?
- Tin ngươi?- Hắn hừ lạnh, phất tay. Bàn tay tôi rơi ra khỏi tay hắn, lạc lõng giữa không trung. Giây phút bàn tay rời nhau ra, thật hụt hẫng. . .
Hắn cứ vậy bỏ đi, tôi ngồi phịch xuống đất thẫn thờ, lần đầu tiên tôi thấy hắn lạnh lùng đáng sợ như vậy. . .
Tôi đau bụng quằn quại, mệt mỏi tựa đầu vào chân bàn. . .
Đến tối, A Tú mới hoảng hốt lay tôi dậy:
- Nương nương, sao người nóng quá vậy?
- Ta... lạnh.- Tôi ôm lấy đôi vai mình run lên bần bật, thở không ra hơi. A Tú vội dìu tôi lên giường, đắp chăn cho tôi rồi chạy đi tìm ngự y.
Trong cơn mê man, tôi thấy Vương Kim... Hắn rất đẹp, như một vị thần. Hắn xoay lưng về phía tôi, từ từ đi mất. . .
- Vương Kim. . .- giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cổ. Tôi lịm đi. . .
Vương Kim ở phía trên, vuốt nhẹ mái tóc của tôi, hắn nhìn tôi thật trìu mến. Ánh mắt như chứa nhiều đợt thủy triều cuồn cuộn. Tôi nhăn mặt, lại mơ nữa rồi. Thôi, mơ thì cũng đã mơ, mơ cho trót. Tôi bặm môi:
- Ngươi đó, lúc nào cũng nóng nảy, không chịu nghe ta giải thích. Tức ta như vậy thì đuổi ta đi cho xong, ta về với tướng công của mình, không làm phiền ngươi. Ta đã làm gì đâu mà có thai?- Tôi nằm trên đùi hắn, ngước mặt lên. Hắn gật đầu, không trả lời. Tôi thở ra một hơi khó nhọc, nhắm mắt lại, tiếp tục giấc mơ. . .
- Nước. . .- Môi tôi khô khốc, khát khô cả cổ. Ngay lập tức, có người đỡ tôi dậy cho uống nước. Tôi bị sặc, ho khù khụ. Người đó liền vuốt lưng tôi thật nhẹ nhàng. Tôi khó nhọc mở mắt. . .
- Ai làm gì ngươi mà ngươi khóc hoài vậy?- Hắn vuốt má tôi, vẫn còn giọt nước mắt sót lại. Tôi đột nhiên uất ức, òa khóc, không thành tiếng. Mấy tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng cũng không thoát ra được. Chẳng biết uất ức vì cái gì, chẳng biết buồn vì chuyện chi mà nước mắt tôi tuôn như suối muốn ngừng cũng chẳng được.
- Ngươi xem, khóc đến sưng mắt rồi!
- Ngươi... đáng ghét!- Tôi dùng hết sức lực ngồi bật dậy, đánh vào ngực hắn. Hắn nở nụ cười:
- Ngự y xem nhầm, ngươi chỉ bị phong hàn thôi!
.
.
.
- Ha, cái tên ngự y đó, lôi ra, trảm đầu đi! Hắn có học đại học y dược không vậy? Mua bằng vào hoàng cung làm à?- Tôi đứng bật dậy, xoắn tay áo hét lớn. Vương Kim bịt tai mình lại, chép miệng:
- Ngươi khỏe thì tốt rồi!
- Ừ, ta không chết được đâu.- Tôi phất tay áo, liếc hắn. Nộ khí xung thiên, phong hàn bao nhiêu cũng hết. Linh San này xin thề, chưa phá banh ta lông hoàng cung này chưa chết, xin thề, xin thề. . .
(Team nhạc nền: Đổi bản nha! “Tiêu Dao tuyệt nhất”)
Mấy ngày sau, tôi đi ra khỏi cung, ai cũng nhìn bằng ánh mắt lạ thường. Tôi vuốt ve con thỏ trong tay, chu môi liếc nhìn mấy nô tì thân cận Thúy Kiều, Thúy Vân của hoàng cung rồi đi thẳng. Ai bảo người con gái, con vịt thành cái chợ, con nô tì thôi cũng đủ rồi. Chuyện tôi có thai hỏng thì do tên ngự y truyền ra chứ tôi có tự tung tin đâu? Tôi bặm môi, cắm đầu cắm cổ đi, đi như bay. . .
- Liêu nương nương, đi đâu mà vội vàng vậy?- Vi quý phi đi đến trước mặt tôi. Đổng Thiên Hân khách khí hành lễ, còn nở nụ cười dịu dàng. Ấy mà tôi ngộ lắm, con mắm nào xinh đẹp, đoan trang, thùy mị hơn tôi là tôi ghét dữ lắm. Diễn cho ai coi vậy?
- Trốn ngươi đó!- Tôi nhếch mép. Cô ta nhíu mày, nũng nịu phát ớn:
- Sao lại trốn ta?
- Không trốn ngươi thì gây sự với ngươi à? Mà nè, hoàng thượng mấy hôm nay đều ở bên chăm sóc cho ta, ta cảm thấy. . . sướng!!- Tôi nở nụ cười kiêu ngạo, vuốt ve đầu con thỏ trong lòng.
Vi quý phi hít một hơi, nén giận. Tôi tặc lưỡi:
- Mới nói câu mà tức giận rồi, ta trốn tiếp đây!- Tôi băng qua ả.
- Đứng lại!- Ả nắm vai tôi lại.
- Sờ ma? (Cái gì?)- Tôi liếc.
- Con thỏ này ở đâu mà ra?- Ả nắm tay con thỏ của tôi lên. Tôi trợn mắt giật lại:
- Là quà của hoàng thượng đó!- Giọng rõ ràng châm biếm, khiêu khích kèm theo nụ cười nửa miệng quen thuộc.
Không biết ả nghĩ gì, bỏ qua cho tôi đi tiếp. Tôi bước đi thẳng về phía Phụng Hoàng cung, nhưng đi được bước cảm thấy trong người khó chịu, chắc mấy hôm nay không vận động tay chân. . .
Đi đến Phụng Hoàng cung, có toán người canh gác bên ngoài, tôi đi đến trước mặt bọn họ. tên liền chắn tay tôi lại:
- Nương nương, người không được vào. Hoàng thái hậu có lệnh, không được để ai đến quấy rầy lão Phật Gia nghỉ ngơi!
- Ta cũng không được vào?- Tôi hỏi.
- Không!- Hắn nghiêm giọng. Ồ, giống trong quân đội nhỉ? Tôi xoa xoa cằm, hí mắt. . .
- Vậy, ta đi đây!- Tôi xoay lưng đi được bước liền xoay người lại chỉ lên trời:
- Có con voi biết bay kìa!
Éc...éc...
Có tiếng quạ kêu trên đầu, đám lính gác vẫn không nhúc nhích. Cái câu đó hơi ấu trĩ thì phải. Tôi bị quê độ cúi đầu đi thẳng, đi như bay. . .
- Cháy, cháy rồi. Phụng Hoàng cung cháy rồi!- Đám nô tì cung Dịch Đình theo lệnh tôi nướng khô phía sau cung, quạt khói bay mù mịt. Tôi cầm con khô thơm nức cắn một cái. Chờ mọi người hỗn loạn, tôi sẽ xông vào dắt bà bà đi chơi. Đối với Linh San này, không việc gì là không thể. . .
- Cháy, cháy rồi nương nương!- A Tiêu hớt hải chạy đến, nói với tôi.
- Từ từ, ngươi hoảng loạn cái gì, chỉ giả vờ thôi mà!- Tôi chép miệng.
- Là cháy thật đó!- A Tiêu hét lên.
Cháy... cháy thật??? Lão Phật Gia?
Tôi hoảng hốt đứng dậy, chạy đến trước cung đập cửa, cửa đã bị khóa bởi cái chốt vàng. Bọn lính canh ban nãy quên mất sự tồn tại của bà, chỉ lo chạy đôn chạy đáo dập lửa, cũng có thể, bọn chúng không giữ chìa khóa, người giữ chìa khóa là hoàng thái hậu kia.
Tôi vơ đại tảng đá bên cạnh đập chốt cửa, tay bị kẹp giữa thứ, máu chảy lênh láng. Tôi không còn cảm giác nữa, điên cuồng đập xuống. Lửa càng ngày càng lớn, khói đen ngút tận mây xanh. Tôi tái mặt, lấy hết sức bình sinh đập lần cuối. Chốt cửa gãy. Tôi mừng rỡ tháo ra, bật tung cửa. Vương Kim đi đến hét lớn:
- Ngươi làm gì vậy?
Tôi không để ý đến lời nói của hắn nữa, cắm đầu chạy vào đám lửa. Nóng, rất nóng, buốt cả da.
- Bà bà...- Tôi gọi lớn. Không có tiếng ai trả lời, không loại trừ nguy cơ bà bị ngạt khói.- Bà bà...
Mấy thanh cột phía bên trên bị lửa đốt gãy xuống. Tôi hoảng sợ vượt lên, tránh được kiếp. Biển lửa nóng rát, tôi cởi hết áo khoác ra cầm trên tay. Bà bà đang nằm hôn mê trên giường, cũng may, chỗ đó không có lửa. Tôi chạy đến, cúi người cõng bà, lấy áo khoác đắp lên người phía trên, nhanh chóng chạy ra ngoài.
Mấy cây gỗ cháy đen rơi xuống như mưa, tôi chỉ biết đưa tay đỡ, chạy về trước. Cũng may, cung Phụng Hoàng so với những cung khác bé hơn rất nhiều. Tôi an toàn chạy ra ngoài, thở hổn hển rồi nở nụ cười:
- Không sao rồi!
Đám nô tì chạy đến đỡ lão bà bà đi tìm ngự y. Tôi đưa tay dụi mặt mình, liền thấy bàn tay vừa bị phỏng đỏ, vừa chảy máu. Vương Kim đứng yên như tượng nhìn tôi thật lâu. Tôi tròn mắt hỏi hắn:
- Sao nhìn ta dữ vậy? Lúc này xấu xí lắm phải không?
Hắn không trả lời, tiến đến ôm tôi vào lòng thật chặt. Tôi đờ mặt, đần thối ra. Cái tên này bị gì vậy?
Ngay lập tức, mấy giọt nước mắt của hắn rơi xuống bờ vai trần của tôi. Vương Kim, ngươi khóc ư? Ta chưa khóc thì ngươi khóc cái gì, đồ mít ướt!
Thật lâu sau đó, hắn mới buông tôi ra, đưa tay lau nước mắt trên mặt mình rồi chùi chùi mấy vết nhọ đen trên mặt tôi:
- Ngươi sao vậy?
- Nha Đầu, ngươi thật tốt!- Hắn mỉm cười, cúi xuống bế tôi dậy. Tôi lọt thỏm trong lòng hắn, thân thể nhỏ bé sao bì bằng thân hình mét chứ!
- Lão bà bà ban nãy chỉ ngất thôi đúng chứ?- Tôi lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng hỏi hắn. Hắn nhẹ nhàng gật đầu, nét cương nghị trên khuôn mặt anh tuấn ấy khiến tim tôi đập thình thịch.
.
.
.
.
- Ngươi đó, bớt gây rối lại. Tối ngày chạy lung tung, rước họa vào thân! Lá gan chiếm cả người rồi!- Vương Kim sỉ lên trán tôi rồi đút quả nho vào cái miệng đang tóp tép nhai bánh. Tôi nở nụ cười híp mắt, giơ bàn tay gói băng trắng to đùng như tay heo lắc lắc làm gwiyomi:
- “ ildeohagi ileun gwiyomi
ideohagi ineun gwiyomi
samdeohagi sameun gwiyomi
gwigwi gwiyomi gwigwi gwiyomi
sadeohagi sado gwiyomi
odeohagi odo gwiyomi
yukdeohagi yugeun jjokjjokjjokjjokjjokjjok gwiyomi nan gwiyomi...”
- Ngươi điên rồi!- Hắn chép miệng lắc đầu. Tôi gật đầu:
- Điên lâu rồi, nặng thêm chút nữa cũng không sao!
Hắn thở dài, đút miếng bánh quế vào miệng tôi. Tôi vừa nhai vừa tức cười dụi dụi bàn tay “đấu sĩ boxing” vào má mình.
- À mà, ta muốn đi tắm!- Tôi nói.
- Ngự y bảo vết thương trên tay ngươi không được động nước, hay để ta tắm giùm cho!- Hắn cười gian tà, đứng dậy bóp bóp vai tôi. Phì, dụ ai vậy? Tôi không khách khí sỉ nhục:
- Ngươi ấy, ngươi có nghe câu “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân” chưa?
- Tất nhiên là có, ý ngươi nói ngươi là mỹ nhân?- Hắn kiêu ngạo châm biếm tôi. Tôi nuốt miếng bánh lắc đầu:
- Hừ, không phải. Đến Triển Chiêu còn không qua được ải của Bao Chuẩn, vậy mà ngươi không động lòng với cả Thúy Vân... À nhầm, Đổng Thiên Hân. Bảo ngươi động phòng với cô ta, ngươi đâu có dám. Còn ở đó hăm dọa ta!
- Ngươi...- Hắn tức giận bế phổng tôi dậy quăng lên giường. Tôi vẫn không thay đổi thái độ, thản nhiên y như cũ. Tôi không tin, hắn “phất cờ khởi nghĩa” được đâu.
- Hôm nay ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy...- Hắn hấp tấp cởi áo. Tôi chu môi, ngoắc ngoắc ngón trỏ:
- Come on baby!
Dâm Dâm cô nương vs Liệt Dương công tử...
Hắn đột nhiên khựng lại. Tôi mỉm cười, thấy chưa... Chưa đánh mà bỏ chạy rồi. Tôi bò đến, lấy cái tay đẩy đẩy thắt lưng hắn:
- “Em trai” phải lớn gấp đôi như vậy mới được nha!
- Ngươi!- Hắn tức giận trợn tròng mắt. Tôi phá lên cười ha hả:
- Dẹp đi. Bảo A Tú vào tắm cho ta, ta còn phải giữ gìn cho phu quân ở nhà nữa!
Mặt hắn tĩnh lặng, nửa muốn chơi liều mất tem vào tay tôi, nửa lại không. Liệt vẫn hoàn liệt, liền xoay lưng gọi A Tú. Tôi đập gối, cười ra nước mắt. . .